Quan tâm

Sau khi rửa thật sạch tay và mặt, cậu bước ra ngoài. Vừa nãy thực tức giận quá nên cậu cứ đi thẳng 1 mạch mà không có nhớ đường lắm, giờ muốn đi ra mới thấy mình hình như lạc vào mê cung. Chẳng biết thế nào mà cậu lại không tìm được đường ra, cuối cùng thế nào lại lạc ra khu hồ bơi của nhà này.

- Cứu với, cứu với! - dưới hồ 1 thằng bé chừng 11 tuổi đang khua tay mua chân loạn xạ kêu cứu

- A đợi 1 chút - cậu tới bên hồ bơi

- Cứu với, cứu với! - thằng bé vẫn không ngừng kêu cứu

Cậu liều mình nhảy xuống. Thực tình mà nói cậu không biết bơi, chẳng qua thấy chết không cứu thì cậu không chịu được nên đành nhảy xuống.

- Cứu với! - lần này là tiếng cậu kêu lên

- Hả? - thằng bé kia ngừng kêu nhìn cậu đang quẫy và dần chìm trong bể nước. "Chẳng lẽ cậu ta nhảy xuống cứu mà lại không biết bơi? " - thằng bé nghĩ

- Cứu với, cứu...! - tiếng cậu dần nhỏ xuống rồi tắt hẳn

- Người đâu! Mau đến cho gọi anh hai có người gặp nạn! - thằng bé vội gọi người đến cứu hộ. Vốn chỉ định chơi đùa 1 lúc, chợt thấy người lạ muốn thử lòng không ngờ gặp phải rắc rối này!

Mọi người nghe lệnh của cậu chủ nhỏ tuổi vội đến kéo cậu lên, nhưng lên đến nơi thì cậu đã bất tỉnh rồi. Mark và Xán Liệt nghe nói thằng quỷ nhỏ lại gây chuyện nên cũng vội đến, thực tình chuyện này cũng xảy ra nhiều rồi chỉ là trong nhà này có ai không biết tính hay đùa của nó đâu nên người gặp chuyện thế nào cũng là khách lạ, mà hôm nay khách khứa cũng toàn là người quan trọng nên không khỏi khẩn trương.

Vừa chạy đến nơi nhìn thấy cậu nằm bất tỉnh người đẫm nước khiến Mark kinh hãi, nó đùa ai không đùa lại dám trêu cậu - người ngây thơ, thuần khiết này. Còn Xán Liệt cũng chẳng khá hơn là bao, mặt tối đen, thằng nhỏ này đúng là được chiều sinh hư rồi!

- Anh à, người giúp việc này ngốc quá rồi đó, không biết bơi mà đòi nhảy xuống cứu, anh nên đuổi sớm đi! - thằng nhỏ nói rất hồn nhiên mà không để ý ông anh họ Xán Liệt đang sốt sắng làm hô hấp nhân tạo cho cậu, còn Mark mắt sợ hãi.

- À không! Cứ để lại em chơi đùa - thằng bé đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì đó nên nói

- Đó...đó là chị dâu! - Mark tối sầm mặt nói

- Hả????  - thằng bé sợ hãi nhìn về phía cậu thấy người anh họ mà nó kính sợ nhất đang hoảng hốt làm hô hấp nhân tạo cứu cậu. Chết rồi! Lần này nó không thoát khỏi nanh vuốt của ông anh này rồi.

- Khụ khụ!! - cậu hơi tỉnh thấy mặt anh lờ mờ - Có...người...chết đuối...cứu...!! - cậu nói được mấy chữ rồi lại bất tỉnh

- Còn không gọi bác sĩ? - anh quát lên khiến mọi người quýnh lên. Mark và cậu bé thì cứ sợ xanh mặt

Khi cậu tỉnh lại thì trời đã khuya, hình như lại không phải nhà mình. Cậu sợ hãi, vội vàng lấy hết khí lực định chạy ra ngoài. May sao vừa bước xuống giường thì anh đã mở cửa đi vào

- Anh! - cậu chạy nhanh vào lòng anh, gắt gao ôm lấy anh, vừa rồi có lẽ cậu rất sợ

- Không sao, không sao! - anh vỗ vỗ lưng cậu ôn nhu trấn an

- Anh, mau cứu người, có người ở dưới hồ bơi - cậu vội vã nhớ lại k biết người đó thế nào

- Không cần lo lắng, không sao nữa rồi - anh vẫn ôm cậu nhẹ nhàng

- Thật may quá! - cậu thở phào trong vòng tay anh

- Á! Xin lỗi, tại em... - cậu bối rối rời vòng tay anh, anh cũng đành phải buông để cậu rời xa lồng ngực mình. Đã từ bao giờ anh mới có cảm giác cần phải bảo vệ che chở 1 ai đó, thấy cậu rời đi mà lòng anh có điều nuối tiếc bất quá anh không có thể hiện ra mặt. Từ nãy do sợ quá nên cậu không để ý. Chúng ta ở đâu đây? - giờ cậu mới phát hiện đây không phải là nhà mình

- Là nhà em - Mark cùng thằng bé lúc nãy tiến vào

- Là chủ bữa tiệc? Thật xin lỗi đã làm phiền! - cậu cúi đầu áy náy

- Không phiền. Cũng tại thằng nhỏ này xém tí nữa đã hại chị dâu - Mark nói

- Thôi, em nó không sao là tốt rồi - cậu cười đáp

- Cảm ơn mấy cậu đã cứu tôi - cậu tiếp lời

- Chị cám ơn thì cám ơn chồng chị đấy, chính anh ấy đã nhanh chóng... - chữ hô hấp nhân tạo chưa được nói ra thì anh đã đến kéo cậu đi

- Muộn rồi, về nhà thôi! - anh không muốn nói chuyện đó cho cậu biết

Cậu chỉ kịp chào họ 1 câu rồi nhanh chóng theo anh. 2 anh em Mark cũng nhanh ra tiễn họ. Trong lòng Mark chợt phát hiện, người anh họ lạnh lùng này hình như thì Bạch Hiền mất rồi.

Kể từ ngày đó, thằng bé được cậu cứu cứ rãnh là sang nhà cậu chơi quấn quýt lấy cậu. Khiến anh cũng phải ghen tị mà hay đuổi về. Thấy đứa bé ấy quý mình thế cậu cũng chợt nghĩ nếu mình cũng có 1 đứa bé với anh thì tốt biết mấy! Những suy nghĩ đó nhanh chóng bị quên đi vì cậu không ôm nhiều hi vọng, dù không biết quá khứ của anh nhưng mới bước vào làm dâu nhà anh, cậu nghe những người sau lưng nói cách đây rất lâu anh đã có người yêu, 1 người anh yêu rất sâu đậm. Khi ấy anh rất yêu đời vui vẻ nhưng sau đó 2 người chia tay, anh đã trở nên lì lợm và lạnh lùng tới bây giờ. Cậu biết cô gái đó phải là người anh yêu rất nhiều mới có thể khiến anh thay đổi như vậy. Cho dù là hận cô gái đó thì cũng chỉ vì quá yêu thôi. Vì quá yêu nên quá hận mà như vậy lại càng không thể quên, cậu không có chỗ nào chen chân vào trong mối quan hệ của họ.

Có lẽ cậu nên sớm từ bỏ anh thì hơn, cậu thở dài rồi bước xuống nhà để không phải bận tâm suy nghĩ về vấn đề này nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro