Quyết định táo bạo
Cũng may là từ lúc kết thúc cuộc nói chuyện với bác Man cho đến nhà anh cũng không quá 15p nếu không thì cậu lại show màn ngủ gật của chính mình cho anh thấy thì mất mặt biết bao.
Đến cổng có hai người canh gác cửa nhanh chóng mở cổng để cho xe tiến vào. Giờ cậu mới để ý thì ra nãy giờ theo sau chiếc xe mà cậu đang ngồi còn có khoảng 5-6 chiếc xe cũng sang trọng không kém đi theo sau cũng đang dần dần theo chiếc xe anh tiến vào trong. Đừng bảo đó là vệ sĩ của tên mặt lạnh này nhé? Cậu thắc mắc nhưng cũng chỉ dám để trong lòng, không dám mở lời mà hỏi anh.
Mà anh sống ở nơi nào mà từ lúc cổng mới cho đến lúc này, xe cũng đã chạy được 5p rồi nhưng hai bên chỉ là những hàng cây xanh được trồng ngay ngắn, những bãi cỏ mướt xanh chạy dọc dài trên con đường. Bỗng chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thư to lớn và vô cùng sang trọng. Cậu mở mắt to ngắm nhìn, không ngờ gia đình chồng cậu lại giàu đến như thế!
- Vào thôi! - anh cất giọng rồi bước xuống xe bỏ cậu ở phía sau.
- Đợi chút - cậu mau chóng phục hồi tinh thần rồi nhanh chóng bước xuống xe đi theo phía sau anh. Vừa vào đến sân thì đã thấy toàn thể người làm ra xếp hàng dài chào đón anh.
- Cậu chủ, phu nhân đã về! - họ cúi đầu đều tăm tắp.
"Ôi mẹ ơi, đây có phải là đời thực không vậy? Cậu cũng biết nhà anh giàu nhưng đến mức này thì quá sức tưởng tượng rồi. Lại còn giàn người làm đông cung kính cúi chào nữa chứ. Trời ạ, những điều này trước giờ mình chỉ thấy trên ti vi lại đang diễn ra với chính mình, chết mất!!" - cậu vừa nghĩ vừa rúm ró cúi chào lại mọi người.
Vừa vào đến nhà đã thấy 1 cặp vợ chồng trung niên ngồi nghiêm nghị đang thưởng thức trà trong 1 phòng khách sang trọng, to ngang cái sân vận động nhỏ mà trường cậu vẫn thường tổ chức các cuộc thi thể thao. Vừa thấy cậu và anh, 2 người liền đặt chén trà xuống, niềm nở
- Hai đứa về rồi hả? - họ nồng nhiệt chào đón
- Vâng - anh kiệm lời
- Hai đứa ngồi đi - mẹ anh niềm nở không quên bảo người làm mang cho cậu và anh 2 cốc nước hoa quả.
- Cháu là Bạch Hiền đúng không? - bố anh quan tâm hỏi.
- Dạ, vâng ạ! - cậu lễ phép
- Hôm qua 2 bác vội về quá nên chưa kịp nói chuyện với cháu
- Dạ - cậu bẽn lẽn. Từ nãy giờ anh ngồi bên cạnh cậu không mở 1 lời nào
- Chắc cháu cũng đã nghe chuyện từ gia đình rồi chứ? - bố anh ngập ngừng hỏi cậu
- Dạ, rồi ạ! - cậu trả lời mà không dám nhìn ai
- Bố mẹ cháu cũng đồng ý rồi, giờ chỉ còn xem ý cháu thế nào thôi! - mẹ anh lo lắng dò hỏi
- Dạ, cháu...! - cậu ngập ngừng
- Từ từ, cháu hãy đi gặp 1 người rồi hãy đưa ra quyết định của mình - bố anh đề nghị
- Dạ - cậu nhận lời vì cũng không còn cách nào khác
Cậu cùng gia đình anh tiến lên tầng hai của căn biệt thự. Đi lên tâng hai, rẽ phải qua hai căn phòng, họ dừng trước 1 căn phòng có vẻ khá im lặng. Bố anh gõ cửa ba tiếng rồi từ từ mở cửa bước vào, cậu đi theo sau.
Trong căn phòng thanh thoát toàn màu trắng này là 1 người đàn ông tầm 70 tuổi hiền từ đang nằm trên giường bệnh. Không dây rợ chằng chịt nhưng ông cứ nằm đó ngủ yên mà không chịu tỉnh. Nhìn thấy ông, cậu lại liên tưởng đến hình ảnh của ông mình cách đây 15 năm trước khi cậu chỉ mới 4 tuổi, ba mẹ cậu bảo ông mệt nên nằm ngủ, cậu tưởng thật nên ngày nào cũng đến lay ông dậy nhưng ông chẳng những không dậy mà còn rời xa cậu và gia đình mãi mãi. Nghĩ đến đây đột nhiên không hiểu tại sao cậu lại khóc. Cả nhà anh ngạc nhiên nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười, anh khá tò mò về con người của cậu hơn, có thể vô tư cười, vô tư khóc chẳng thèm giấu diếm hay che đậy đi cảm xúc giống như anh.
- Đây là ông nội của Xán Liệt, người đã đặt hôn ước cho hai đứa - bố anh giới thiệu
- Ông đã nằm đây được 1 tháng và mong ước cuối cùng của ông là được nhìn thấy đứa cháu dâu mà ông đa chọn, chính là con đấy! - mẹ anh giải thích thêm
- Mấy hôm trước ông mệt mỏi lắm nhưng hôm qua khi nghe thấy Xán Liệt bảo sẽ dẫn con về cho ông thì hình như ông đã vui hơn, con nhìn xem ông đang cười đó - mẹ anh tiếp
- Con đến chào hỏi ông 1 tiếng đi - bố anh gợi ý
Cậu dở khóc dở cười, vì ông mà cậu phải sắp lấy 1 người lạ hoắc lại lạnh lùng này làm chồng. Ấy thế mà nhìn thấy ông, cậu lại không thể giận được, cậu từ từ đi đến bên cạnh giường, cầm lấy bàn tay ông nhẹ nhàng nói
- Chào ông, cháu là cháu của bạn ông đây, cháu tên là Bạch Hiền ạ! Xin lỗi ông vì cháu đến gặp ông muộn thế này. Ông hãy mau chóng khỏe mạnh lại nhé!
Chẳng hiểu sao mà cậu lại có thể vui vẻ cầm lấy tay ông mà giới thiệu như thế. Bất chợt, bàn tay ông động đậy nắm lấy tay cậu khiến cậu giật mình còn cả nhà ngạc nhiên xôn xao gọi bác sĩ đến. Chẳng hiểu đây lại là gì nữa khi bác sĩ khám xong lại toe toét cười bảo rằng kì tích đã xảy ra, ông đã phản ứng được, nếu cứ duy trì như thế có thể ông sẽ có thể tỉnh dậy và sinh hoạt bình thường... Bố mẹ anh vui mừng mà cười suốt còn anh tuy không cười nhưng hình như cũng toát lên được niềm vui qua ánh mắt sáng rực. Cậu thấy họ vui như vậy cũng vui lây nhưng nó lại là điều khiến cậu phải đau đầu hơn.
Xong, mọi người trở về phòng khách. Bố anh bắt đầu trước
- Bạch Hiền à, cháu thấy đấy, cháu như bùa hộ mệnh của ông vậy, vừa được gặp cháu ông liền có phản ứng tích cực. Nếu cháy đồng ý cưới Xán Liệt và dọn về sống với gia đình ta thì tốt biết mấy. Ta nhất định sẽ đối xử tốt với cháu và xem cháu như đứa con trong nhà mà yêu thương, chiều chuộng.
- Đúng vậy, nếu không thì coi như cháu hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho ông đi - mẹ anh tiếp lời.
Cậu đang im lặng thì bố mẹ anh lại nói tiếp
- Cháu hãy giúp chúng ta, cả nhà ta sẽ không quên ơn cháu đâu. Giờ mà cháu từ chối, ông mà biết chắc sẽ buồn lắm.
Thế này thì sao cậu dám từ chối, cậu đành miễn cưỡng
- Cháu cũng muốn thực hiện lời hứa ấy nhưng thật sự gia đình cả hai nhà quá cách biệt, cháu sợ người ngoài sẽ nói cháu lợi dụng... - cậu nghĩ ra được 1 lí do
- Cháu không cần lo lắng, đây là sự lựa chọn của người cao nhất trong tập đoàn, không ai dám ý kiến gì đâu! - bố anh cắt ngang.
- Ai dám nói ta sẽ xử người đó ngay! - mẹ anh cũng mạnh miệng
- Nhưng cháu sợ anh Xán Liệt nhà bác có người yêu, không đồng ý chuyện này đâu ạ! - cuối cùng cậu cũng thở phào với lý do mà mình đưa ra để từ chối hôn lễ này. Cậu nghĩ thầm anh ta chẳng mấy hứng thú nên chắc sẽ không đồng ý.
- Tôi đồng ý! - anh vang lên ngắn gọn mà như sét đánh ngang tay cậu. Kỳ này mình phải làm dâu cho gia đình này rồi, cậu khóc thầm
Bố mẹ anh vui mừng nhìn anh rồi quay sang nhìn cậu mong chờ
- Xán Liệt đã đồng ý. Vậy cháu thế nào?
Biết mình cũng không thể trốn thoát, thôi thì chấp nhận vẫn còn hơn. Dù gì nhà anh ta cũng giàu, về đó cũng không lo phải thiếu ăn thiếu mặc
- Cháu đồng ý! - cậu nói nhỏ - Cháu đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng cháu làm vậy chỉ để thực hiện lời hứa chứ không có ác ý gì khác mong mọi người đừng hiểu lầm cháu - cậu nói
- Chúng ta tin cháu mà, cám ơn cháu nhiều lắm! - bố mẹ anh vui mừng đáp.
- Và nếu...sau này anh Xán Liệt có người cần quan tâm chăm sóc cháu sẽ vui vẻ rời đi - cậu ngập ngừng
Cả nhà anh ngạc nhiên, chẳng thể ngờ cậu cũng nghĩ đến chuyện như thế. Tưởng rằng cậu sẽ nghĩ cho mình vậy mà vẫn quan tâm đến người khác quả là quyết định lấy cậu về làm dâu Phác gia quả không sai.
- Được, mọi chuyện sẽ theo ý của cháu - mẹ anh vui vẻ nắm lấy tay cậu xoa
Bên ghế đối diện anh nhìn cậu với anh mắt khó hiểu. Thầm nghĩ "Cậu bé này rốt cuộc ra sao...?". Anh suy nghĩ, có lẽ anh sẽ thử mở lòng với cậu chút ít để hiểu thêm về cậu, dù sao cũng là vợ sắp cưới và cũng là người giúp ông vui vẻ. Cậu được ba mẹ anh mời lại ăn cơm chiều rồi nhờ anh chở cậu về nhà vì trời đã tối. Không biết cuộc sống hôn nhân sau này liệu có đáng mong đợi hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro