Mắc nợ
- Ông à! Có mấy người mặc đồ đen đến tìm ông kìa! - mẹ cô hốt hoảng chạy vào trong gọi chồng mình.
- Bà làm gì la lối um sùm vậy, để tôi ư....- ông đang nói thì thấy bọn chúng đi vào, theo sau là một người khôi ngô, tuấn tú.
- Bây giờ ông muốn sao đây? Mắc nợ rồi còn trốn à? - từ đâu giọng nói của một tên bảo vệ phát lên làm không gian càng trở nên u ám.
- Ơ.....tôi không có, chỉ là tôi chưa...có...tiền...cho các người!- ông vừa nói vừa run.
- Ông lại mắc nợ người ta nữa à...trời ơi...- bà đang nói thì bỗng nhiên ngất xỉu.
- Bà ơi bà...mau dậy đi bà...tôi...tôi xin lỗi.
- Ông chủ, bây giờ làm sao đây? - người bảo vệ đó quay sang Huỳnh Khắc Minh nói.
- Giết - ông ta nói.
Xin...xin ông tha mạng cho tôi, tôi hứa là sẽ trả đủ số nợ cho ông, cầu xin ông! - ông quỳ xuống van xin.
Huỳnh Khắc Minh đang định nói thì một giọng nói trong trẻo cất lên, trong giọng mang theo sự lo sợ và hoảng hốt:
- Cha à, mẹ bị sao vậy, còn mấy người này là ai? - cô hỏi.
- Sao con lại xuống đây! - cha cô thấy cô liền mắng.
- Cô ta là ai? - Huỳnh Khắc Minh khi thấy cô thì liền thay đổi ý định ban đầu là giết ông, thay vào đó bắt cô gái này thì hay hơn, dù gì nhìn cô ta cũng không tệ cho lắm.
- Là...là con gái tôi- ông run rẩy nói.
- Ông không cần trả nợ...nhưng với một điều kiện...- ông nghe Huỳnh Khắc Minh nói vậy thì vội mừng nhưng không bao lâu sau niềm vui đó đã biến mất.
- Nhưng...sao?
- Tôi muốn con gái ông - Huỳnh Khắc Minh nói.
- Sao? - cô khi nghe nói như vậy thì khiếp sợ.
- Sao? 1 là ngay bây giờ trả nợ chơi tôi, 2 là con gái ông, ông chọn đi - ông ta nói xong thì đi ra ngoài.
- Cha à...không thể được - cô nói.
- Con hãy đồng ý đi- ông nhắm mắt nói.
- Sao?
- Bây giờ tính mạng cha và mẹ con đang nằm trong tay con, làm ơn đồng ý đi - ông cắn răng nói.
- Nhưng con không muốn - cô vừa khóc vừa nói.
- Cầu xin con, hãy đồng ý đi nếu không ta và mẹ con chết cho con coi - ông đau lòng nói "Vỹ Dạ, cha xin lỗi" - ông thầm nghĩ.
- Đừng...con...con đồng ý- cô khổ sở nói.
- Cảm ơn con...cảm ơn - ông mừng rỡ nói.
- Không sao đâu ạ- cô mỉm cười nhưng mấy ai biết được trong lòng cô đang đau thế nào chứ.
- Sao? Đã nói chuyện xong chưa? - Huỳnh Khắc Minh nham hiểm nói.
- Tôi đồng ý - cô nói.
- Tốt, bây giờ cô đi theo tôi, đồ đạc tôi sẽ chuyển qua sang.
- Được.
- Cha à, nhớ ở nhà giữ gìn sức khỏe, đừng chơi nữa, cha nhớ chăm sóc tốt cho mẹ - cô nói.
- Được, con đi đi - ông
- Vâng! - cô nói xong thì liền đi theo nhóm người mặc đồ đen, leo lên xe rồi đi mất.
——————————————————————————-
Chào mừng người trở về - đám người hầu xếp hai hàng cúi đầu chào khi thấy Huỳnh Khắc Minh về.
- Ừm, dẫn cô gái này lên phòng của cô ta, đồng thời nói cho cô ta biết nội quy của nơi này - Huỳnh Khắc Minh nói xong thì lên lầu.
- À...Thành nhi đâu rồi - ông quay lại làm đám người hầu đứng tim, nghe ông hỏi vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm.
- Thưa...cậu chủ đã ra ngoài lúc sáng sớm rồi ạ - dì Minh đứng ra nói.
- Gọi nó về đây ngay lập tức - nói xong ông đi thẳng lên lầu.
- Vâng! - dì Minh nói xong thì đám người hầu đều tản ra, ai đi làm việc của người nấy.
- Mời cô đi theo tôi - dì Minh quay sang cô nói
- Vâng! - cô
- Cô tên gì?
- Cháu tên là Lâm Vỹ Dạ
- Cô mấy tuổi rồi?
- Dạ 20 ạ!
Ừm, đây là phòng của cô và đây là nguyên tắc trong nhà:
1: Không ra ngoài nếu không có sự cho phép của ông chủ hoặc cậu chủ
2: Không được vào phòng làm việc của ông chủ
3: Không được tò mò hoặc thắc mắc chuyện gì
4: Không gây ồn ào và cuối cùng là không được tắt đèn vào ban đêm, cô đã hiểu chưa?
- Vâng, tôi hiểu rồi
- Được, cô cứ ở đây nghỉ ngơi, nếu cần gì cứ gọi tôi - nói rồi bà đi ra khỏi phòng, để cô ở lại trong đó.
————————————————————————————-
- Alo - giọng nói của một người con trai mang khuôn mặt lạnh ngắt với đôi mắt chim ưng.
"......."
- Tôi biết rồi - anh nói xong thì tắt máy
- Chuyện gì vậy - cậu hỏi
- Không có chuyện gì, cha tôi kêu về, cậu ở lại giải quyết êm xuôi chuyện trong bang đi- anh nói xong thì đi thẳng ra ngoài không nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro