Chap1

Thang máy dừng lại ở tầng thứ 40 – tầng cao nhất của toà nhà Kim Thị. Yn hít một hơi thật sâu, bàn tay hơi run khi bước ra khỏi cabin. Cô chưa từng nghĩ rằng chỉ vì 1 câu nói của cô vô tình lại có thể khiến mình phải đối diện với người đàn ông máu lạnh nhất trong công ty, không ai khác là Kim MinGyu – CEO trẻ tuổi nhưng đầy quyền lực của công ty.
-"Lên gặp chủ tịch Kim, nhanh lên!" Dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của cô như là 1 bản án không lời. Yn nuốt khan, trong đầu cô liên tục lặp lại câu nói vừa rồi . Trong khi những cảnh báo về "chủ tịch khó tính" vang lên trong trí nhớ. Cô thở dài và nhìn về phía cửa kính lớn, nhìn xuống thành phố đông đúc bên dưới. Cô tự trấn an mình.
-"Cậu có ổn không?" Một đồng nghiệp làm chung bộ phận với cô hỏi nhỏ nhẹ qua kakaotalk.
-"Ừm, tớ ổn." Cô trả lời nhưng mà bản thân lại chưa chắc chắn với câu trả lời ấy.
Vài phút trước ở tại phòng họp lớn, Kang YN đã phạm phải 1 sai lầm mà cô không ngờ tới. Khi mọi người đang chăm chú nghe về chủ tịch Kim thuyết trình về chiến lược phát triển tập đoàn Kim Thị, YN lẩm bẩm với đồng nghiệp bên cạnh:
-"Ông chủ tập đoàn mình, nhìn thì lạnh lùng thật đấy. Nhưng đúng kiểu khó ưa, khó gần, khó ở." Lời nói chỉ để than thở thoáng qua, nhưng cô quên mất rằng micro trên tai cô vẫn đang mở, trong căn phòng họp ấy im ắng. MinGyu dừng lại, ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi d.a.0 chặm thẳng vào Kang YN khiến cô run bắn người. Giờ đây, cô đứng trong văn phòng ngập tràn ánh sáng chiều, không gian yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim đang đập mạnh của mình. MinGyu không quay đầu, anh đứng bên cạnh cửa sổ. Ánh mắt dõi theo xa, tay cầm tách cà phê đen nóng hổi.
-"Cô nghĩ tôi khó ở?" Giọng anh trầm thấp, không có vẻ gì là tức giận.
YN ho nhẹ. -"em...không..."
Anh quay lại, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên cô. –"Tốt, nếu như cô muốn gọi tôi như vậy, vậy thì hãy làm việc dưới quyền của tôi. Tôi muốn thấy cô hiểu rõ hơn về tôi hơn, hoặc ít nhất...cô sẽ thay đổi suy nghĩ đó."
YN ngạc nhiên. –"Em... được chứ ạ?"
MinGyu gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng, lần đầu tiên khiến bầu không khí trong phòng bớt căng thẳng:
-"Bắt đầu từ hôm nay, cô là trợ lý truyền thông cá nhân của tôi!"
YN đứng sững. Mọi thứ vừa thay đổi nhanh hơn cô tưởng tượng. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn vừa nhuộm vàng toàn thành phố.Trong lòng của cô bắt đầu có 1 cảm giác lạ lùng – không chỉ là sợ hãi, mà còn là tò mò, và...một chút hy vọng nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro