Chương 10 : Những mảnh vụng ký ức
Hai tuần trôi qua trong trạm nghiên cứu. Trên giường bệnh, Enjoy nằm bất động, làn da mỏng manh tái nhợt dần chuyển sang sắc hồng nhạt. Nhịp thở cô đều đặn hơn mỗi ngày, nhưng tâm trí thì lại vẫn lạc lõng giữa những mảnh ký ức đứt đoạn.
June ngồi bên giường, ánh mắt không rời khỏi từng cử động nhỏ nhất của em. Mỗi tiếng thở dài, mỗi cái nhíu mày của Enjoy đều khiến cô lo lắng hơn bao giờ hết.
Cô từng hỏi ba mình tại sao Enjoy lại chỉ nhớ những tiếng gọi của bầy zombie mà không hề có chút ký ức nào về cô - người đã luôn bên cạnh bảo vệ và dẫn dắt cô bé. Khi ấy, Tiến sĩ Watt đã giải thích: Enjoy từng là một xác sống, nhưng không giống những zombie thông thường vô hồn, cô bé là một cá thể đặc biệt. Trong cô vẫn tồn tại một dạng "liên kết tâm trí" - một kiểu cộng hưởng bản năng, giống như tiếng hú gọi bầy của loài sói hay tín hiệu di trú của chim trời. Khi một zombie như Enjoy rời khỏi bầy hoặc trải qua biến đổi lớn, đàn cũ sẽ tìm cách gọi nó quay về. Hơn thế nữa, Enjoy từng là vật thí nghiệm đầu tiên trong dự án, nên đã bị tiêm rất nhiều loại thuốc ức chế trí nhớ. Những ký ức về June, dù có từng sâu đậm đến đâu, cũng đã bị xóa sạch hoàn toàn.
Một sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên len lỏi vào phòng, Enjoy chớp mắt mở ra, cố gắng nhìn xung quanh và rồi ánh mắt dừng lại ở June. Một nụ cười mơ hồ, yếu ớt nở trên môi.
- Chị...June
- Em... nhớ... nhớ những tiếng la hét... căn phòng đó... máu... Và... những bóng zombie.
Giọng nói nhỏ dần, như thể sợ sệt chính những hình ảnh hiện về trong tâm trí.
June nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của em, nhẹ nhàng đan vào những ngón tay run run ấy. Ôm em vào lòng và xoa đầu
- Em đã trở về rồi, mọi chuyện đã ổn. Em không phải cô đơn một mình nữa.
Enjoy hít một hơi dài, như cố gắng gạt đi một cơn đau không thể nhìn thấy, rồi thì thầm:
- Nhưng... em vẫn nghe thấy... tiếng gọi đó. Tiếng gọi của bầy xác sống, như thể họ đang đợi em, đòi em phải quay về với họ...
Nước mắt lăn dài trên má June, cô hiểu rằng đó không chỉ là ký ức, mà là một phần virus còn tồn tại trong máu của Enjoy - một phần thứ hai, ma quái, níu kéo cô em vào vực sâu của sự mất nhân tính.
Thỉnh thoảng, Enjoy sẽ giật mình tỉnh dậy giữa đêm, mắt mở trừng trừng, tay co quắp, miệng lẩm bẩm những câu không rõ nghĩa bằng thứ ngôn ngữ hỗn độn của con người và zombie. Lúc đó, June chỉ biết ôm em vào lòng, thì thầm những lời an ủi ấm áp nhất.
- Chị sẽ luôn ở đây. Em không phải một mình.
Dần đà, những khoảnh khắc đó ít dần, thay vào đó là những tia sáng hy vọng le lói trong tâm hồn Enjoy. Cô bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, mặc dù lời nói vẫn còn lắp bắp, từng câu từng chữ như dò dẫm trong bóng tối ký ức.
Một buổi chiều nọ, Enjoy nhìn vào tấm gương trước mặt, chạm nhẹ lên làn da vẫn còn dấu vết sẹo của quá khứ. Cô hỏi June với giọng nhỏ nhất :
-Em có còn là con người... hay là quái vật vậy chị June ?
June lặng im, nước mắt lại rơi.
- Em là con người. Nhưng cũng là chiến binh, đã đấu tranh để giành lấy cuộc sống này.
Từ những mảnh vụn đau thương của ký ức, từ bóng tối dày đặc của virus và xác sống, Enjoy dần khôi phục ý thức, nhưng vẫn mang theo dấu ấn sâu sắc của những ngày tháng làm "zombie sống".
Cô không thể quên. Nhưng cô học cách sống chung với nỗi nhớ đó, để những mảnh vỡ không còn phá hủy con người thật sự bên trong mình.
June hiểu rằng, hành trình chữa lành của Enjoy không chỉ là thuốc men mà còn là tình yêu thương, sự kiên nhẫn và niềm tin vững bền vào một tương lai mà cả hai cùng xây dựng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro