Chương 35
thiếu chút nữa làm cô hoàn toàn mất đi Jiyeon…
.
.
Jiyeon để điện thoại xuống, trong lòng đấu tranh kịch liệt, nhìn qua cửa phòng ngủ đang đóng chặt, dứt khoát nhảy xuống giường, mở tủ treo quần áo ra, lật nửa ngày, cũng không tìm được cái nào ưng ý.
Áo ngủ của nó bây giờ đều là loại bảo thủ, giống như phong cách thời trang của thế kỷ trước. Khẩu vị của EunJung có lúc cũng thật rất khó nắm bắt, lúc mới vừa kết hôn, áo ngủ của nó tựa như đều là lộ ngực, lộ lưng, kiểu dáng cực kỳ khêu gợi, khiến cho khi đó, nó luôn có chút sợ mỗi khi đêm đến.
Nhưng bây giờ hoàn toàn tương phản, từ bên này đến đầu bên kia, đều là những loại kín mít từ đầu đến chân, Jiyeon cúi đầu nhìn qua người mình, mắt lóe lên, chợt nảy ra một chủ ý.
Nó chăm chút cho cả người thơm ngào ngạt, hơi xấu hổ đi đến trước cửa thư phòng, tay nhỏ mới vừa nâng lên, còn chưa kịp gõ, cửa thư phòng liền mở, EunJung ngẩn ra, ánh mắt khẽ quét qua người nó, ắt hẳn mới vừa tắm rửa, mặc một chiếc áo choàng tắm to, dưới chân. . . . . .
EunJung chau mày, cúi đầu thở dài, ôm lấy nó bước vào phòng ngủ, đặt lên giường, kéo chăn qua đắp lên người nó, đứng lên:
“Có chút việc gấp, unnie phải ra ngoài một lát, em ngủ trước đi, không cần chờ unnie. . . . . .”
Jiyeon cứ như vậy trơ mắt nhìn EunJung đi, kế hoạch quyến rũ của nó còn chưa bắt đầu, liền chết từ trong trứng nước.
Jiyeon đã tỉnh táo hơn trước rất nhiều, nó thậm chí còn ném chiếc USB Myungsoo đưa cho vào bồn cầu, rồi xả nước đi mất biệt, nhưng từ lúc trở về từ thành phố A, EunJung liền trở nên thay đổi, bận rộn hơn trước kia rất nhều, bận rộn đến nỗi, nó muốn gặp cô một lát, cũng thấy khó khăn.
Cô thường đi công tác, vừa đi là mất hết mấy ngày, có lúc bảy tám ngày cũng không nhìn thấy người, lúc nó gọi điện thoại đến, cô không phải đi họp thì là xã giao, thỉnh thoảng tìm được cô, cũng nói không được quá hai câu.
Jiyeon không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng luôn có một loại lo lắng cùng hoài nghi mơ hồ. . . . . .
“Nghĩ gì thế, mắt cũng sắp lồi ra rồi kìa.”
IU giơ tay lên gõ trán của nó, nha đầu này gần đây có chút khác thường, hay mất hồn, hơn nữa còn có chút ủ rũ. Jiyeon buông ống hút trong miệng ra, ngẩng đầu:
“IU, cậu nói một phụ nữ hay nghi thần nghi quỷ, có phải sẽ làm người bên cạnh cảm thấy rất phiền hay không?”
IU liếc nó một cái:
“Này không phải nói nhảm sao? Không riêng ngươi bên cạnh phiền, mọi người cũng thấy phiền”
Ánh mắt IU lượn một vòng ở trên người nó:
“Thế nào? Cậu hoài nghi EunJung nhà cậu có tình nhân ở ngoài rồi? Không thể nào! Mới thời gian trước, các người còn đang ngọt ngào, tình tứ mà?”
Sắc mặt Jiyeon hơi ảm đảm, buồn buồn nói:
“Unnie ấy gần đây rất bận. . . . . .”
IU xì cười, gật đầu một cái:
“Mình còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì? Ham tổng nhà cậu phải nuôi sống hàng ngàn nhân viên như vậy, còn phải nuôi thêm một con sâu gạo cả ngày không làm chuyện gì, không bận rộn được chắc?”
Jiyeon lắc đầu một cái:
“IU, mình nói thật.”
IU vừa muốn hỏi kỹ, liền thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp từ bên kia đi tới. Nơi này là khu nghỉ ngơi trong trung tâm thương mại, vì vậy người ngồi ở chỗ này đa số là phụ nữ. Dù sao mua đồ đối với phụ nữ, là một chuyện có làm cả đời cũng không thấy chán. Khẽ liếc một cái, đại mỹ nữ, Lolita loại nào cũng đều có, những người có tư sắc cũng không phải ít, nhưng người phụ nữ này vừa đi vào, cứ như có một loại mị lực áp đảo hết toàn thể.
Cô ta ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng, kiểu dáng đẹp, nút mở rất thấp, có thể thấy được khe sâu mơ hồ màu trắng sữa, phía dưới là một chiếc quần dài màu đen, thấp eo, rộng rãi, dưới chân mang đôi giày cao gót khoảng chừng mười tấc. Cái mông rất lớn, eo rất nhỏ, vừa đi vừa vặn eo lắc mông, tư thái uyển chuyển. Da trắng, ngũ quan sâu, mái tóc lọn to mang theo chút tông màu nâu, quyến rũ, xinh đẹp phong thái rất chỉnh tề.
IU nhỏ giọng nói:
“Loại này để lai giống thì thật tốt. . . . . .”
Jiyeon mới vừa uống ngụm nước, thiếu chút nữa phun ra, IU có lúc nói ra những lời rất kinh người. Nhưng tiếp đó hai người liền không cười được, bởi vì vị mỹ nữ kia, tựa như đang nhìn họ không chớp mắt, xoay người bước qua. Jiyeon cảm thấy, người phụ nữ này quả thật xinh đẹp đến mức khiến người ta mê muội.
Đôi mắt của người phụ nữ quét qua IU rơi vào người Jiyeon, quan sát nó từ trên xuống dưới hết một lần, lộ ra nụ cười hoàn mỹ, mở miệng cũng là bằng tiếng Hàn lưu loát:
“Xin chào, Ham phu nhân, tôi là Jennifer, bạn học ở Havard của Ann, cô ấy không nhắc qua tôi sao?”
Jiyeon sửng sốt, tiếp đó lắc đầu một cái, nó chỉ biết Ann là tên tiếng Anh của EunJung. Jennifer lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, đưa tay vào túi lấy ra một vật đặt xuống trước mặt Jiyeon:
“Mấy ngày nay không thấy cô ấy, hôm nay vừa đúng gặp được Ham phu nhân, xin giúp tôi trả lại cho EunJung. . . . . .”
Ánh mắt Jiyeon có chút đăm chiêu nhìn lên bàn, là một chiếc khuy áo, chất liệu là thủy tinh đen, ở dưới ánh đèn, chiếu xạ ra những tia sáng lạnh lẽo.
IU trong nháy mắt liền hiểu được, phản ứng cực nhanh cầm chiếc khuy áo kia lên, trực tiếp nhét lại vào tay hỗn huyết mỹ nữ:
“Không cần phải hao phí tâm tư như vậy! Nếu như cô nghĩ muốn biểu đạt rằng cô và EunJung đã lên giường, tôi nghĩ, cái khuy áo nho nhỏ này vẫn chưa thể nói lên cái gì?”
Jennifer liếc mắt nhìn người đang ngăn ở trước mặt Ham phu nhân, rõ ràng là để bảo vệ, IU, nhíu mày:
“Tôi thật đã lên giường cùng cô ấy, hơn nữa không chỉ một lần, tôi rất thích năng lực của cô ấy, bất luận về mặt sự nghiệp, hay trên giường, cô ấy đều là một người khiến cho phụ nữ khó có thể quên, còn có. . . . . .”
Người phụ nữ móc ra một cái hộp nhỏ, để lên bàn:
” Phẩm vị của cô ấy hình như trở nên kém. . . . . .”
Ánh mắt xẹt qua người của Jiyeon:
“Tôi cho là, ví tiền của đàn ông cũng tựa như vợ của cô ta vậy, quan trọng nhất là xứng đôi. . . . . .”
IU nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đi ra khỏi khu nghỉ ngơi của cô ta, căm hận mắng một câu: “Hồ ly tinh, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì.” Có mấy phần lo lắng quay đầu lại nhìn Jiyeon.
Jiyeon đã mở cái hộp ở trên bàn ra, là một chiếc ví da, sắc mặt của nó rất khó coi. IU sờ sờ mặt của nó:
“Jiyeon, người phụ nữ khó hiểu kia, nói hưu nói vượn vô căn cứ, cậu đừng có đoán mò a! Lấy địa vị chồng của cậu, chuyện như vậy cũng khó tránh được, người phụ nữ này tìm tới cậu, đã nói lên rằng ở chỗ người kia cô ta không đạt được thứ mình muốn, mớilàm vậy, cậu nên suy nghĩ kĩ lời của mình xem có đúng không. . . . . .”
IU nói năng cũng có chút lộn xộn. Nói một cách công bằng, nếu như là IU, đối mặt với chuyện như vậy, cũng sẽ tin bảy tám phần, huống chi Jiyeon ngây thơ, ngu đần.
IU đưa Jiyeon về nhà, khuyên cả một buổi chiều, ăn xong cơm tối, Siwan ở bên kia phải liên tục gọi điện thoại thúc giục, nó mới rời đi.
IU về rồi, trong nhà càng lộ vẻ lạnh lẽo, Jiyeon núp ở trên sô pha trước cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài đến mất hồn. Đây đại khái là do thị giác tốt đi, đèn đường rất sáng, từ nơi này có thể thấy rõ được dòng nước đang chảy trong con sông, cùng hai hàng hoa anh đào nở rộ bên bờ, gió đêm phất qua, cánh hoa bay xuống mặt nước, có chút buồn man mác ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’.
Không biết ngồi bao lâu, Jiyeon mới đưa tay nhấc điện thoại trên bàn lên, nhấn xuống một dãy số quen thuộc. Một lát sau, điện thoại kết nối, âm thanh chờ vang lên bảy tám tiếng, được nhận, lại là một giọng nữ quen thuộc. Chỉ vừa nghe một âm tiết, Jiyeon liền nhanh chóng ngắt máy. Ở một âm này đây, Jiyeon có thể nhận ra, là mỹ nữ tên gọi Jennife gì đó.
Ngày hôm qua lúc nó gọi điện thoại, cô còn nói đang ở nước Pháp, hôm nay đã về. Jiyeon chợt không muốn nghĩ thêm nữa, hai người đã lâu không có ân ái, hình như hơn một tháng rồi, nhưng thật ra mà nói, trong hơn một tháng này, thời gian bọn họ ở chung cũng rất ít, từ nóng đến lạnh, hình như cũng chỉ cần một tháng mà thôi.
Jiyeon đột nhiên cảm thấy ký ức ngọt ngào kia, giống như một giấc mộng không có thật. Nó thương cô, cũng rất muốn tin tưởng cô, nhưng cơ sở xây đắp nên niềm tin này, bây giờ ngày càng trở nên yếu ớt hơn.
Điện thoại trên bàn vang lên, trong đêm tối có chút chói tai, một tiếng một tiếng cố chấp vang, thật lâu mới ngừng, tiếp đó là di động của nó. . . . . .
Jiyeon cuối cùng vẫn nhận:
“Alô. . . . . .”
“Sao đã trễ thế này còn chưa ngủ?”
Bên kia truyền đến thanh âm bá đạo mà trầm thấp của EunJung. Jiyeon thậm chí có thể tưởng tượng ra, bộ dạng cô đang cầm điện thoại cau mày, đoán chừng cảm thấy nó rất phiền.
“Jiyeon, Jiyeon. . . . . .”
EunJung kêu hai tiếng:
“Vừa rồi là em gọi cho unnie?”
Jiyeon ừ một tiếng:
“Không có việc gì, em muốn gọi cho IU, nhưng hình như lầm số rồi.”
Bên kia trầm mặc mấy giây, từ trong loa mơ hồ truyền đến âm thanh nam nữ huyên náo cùng tiếng nhạc, Jiyeon cắn cắn môi:
“EunJung, ngày mai em muốn về thăm mẹ viện trưởng, đoán chừng sẽ ở bên đó vài ngày, unnie có gì bận thì làm đi! Em ngủ trước đây.”
Trong điện thoại di động truyền đến âm máy bận, EunJung cau mày, tiểu nha đầu có chút không đúng, đang muốn gọi lại lần nữa, Jennifer từ trong phòng đi ra:
“Ann, mau vào đi, sao unnie lại đứng ở ngoài này”
Không nói lời gì, kéo cô đi vào. Làm ăn khó tránh khỏi việc gặp phải những buổi xã giao không thoát thân được, hơn nữa hiện tại, trên tay EunJung là một hạng mục mới được khởi động, không có hợp đồng quan trọng này, những gì trước đó làm tất cả đều là uổng phí. Nếu như hạng mục có vấn đề vào lúc này, nhân lực, thời gian, thậm chí tiền bạc, tổn thất không thể đo lường.
Tìm được Jennifer giúp một tay, cũng đơn thuần do đúng dịp. Jennifer là bạn học lúc cô còn ở Havard, xinh đẹp, phong tình, hai người cũng đã từng lui tới.
Jennifer là nữ sinh lớn lên ở Mĩ quốc, những phương diện khác có cái nhìn rất “mở”, hơn nữa, về sau EunJung lại phát hiện, lúc đang kết giao cùng mình, đồng thời Jennifer vẫn cùng mấy người đàn ông khác duy trì quan hệ. Cô tự nhận thức mình không có sự độ lượng lớn như vậy, liền đưa ra yêu cầu chia tay. Tách ra không bao lâu, trong nhà EunJung gặp chuyện không may, thôi học về nước, quãng thời gian này cũng trôi vào quên lãng.
Không nghĩ tới đã qua nhiều năm, lại gặp nhau ở thành phố C, hơn nữa cho tới giờ khắc này, EunJung mới biết bối cảnh bên mẹ của Jennifer tương đối lợi hại. Jennifer chủ động muốn giúp một tay, hơn nữa EunJung cũng có ý định kéo Jennifer vào Ham thị dốc sức, dù sao Jennifer ngoại trừ cuộc sống riêng có chút rối loạn, quả thực chính là một người phụ nữ có năng lực.
Về phần đoạn tình cảm kia của bọn họ, đã sớm thành quá khứ, ít nhất EunJung cho là như thế, lại quên mất Jennifer là một người phụ nữ có lòng háo thắng rất mạnh. EunJung càng không nghĩ tới, chính đoạn quá khứ cô cho là quá khứ này, thiếu chút nữa làm cô hoàn toàn mất đi Jiyeon.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro