Chương 1: Bản Giao Hưởng Hỗn Độn và Tia Nắng Mang Tên Chị
Tôi đặt chân đến khoa Cấp cứu vào một buổi sáng đầu tháng tư, khi những cơn mưa phùn còn lất phất giăng mắc trên những con đường ẩm ướt của thành phố X, mang theo hơi lạnh thấm thía, như một điềm báo cho những nỗi buồn sắp tới. Hạt mưa mỏng manh, li ti bám trên khung cửa kính bệnh viện, kéo theo làn gió se lạnh, mơn man khẽ khàng qua từng ngóc ngách hành lang dài hun hút, như một lời thì thầm của số phận. Khoa Cấp cứu, khác xa với vẻ tĩnh lặng bên ngoài, là một vũ trụ thu nhỏ, cuộn chảy không ngừng của sự sống và cái chết, của hy vọng mong manh và nỗi tuyệt vọng thẳm sâu. Tiếng còi xe cấp cứu xé tan màn sương sớm, vội vã và gấp gáp như tiếng gọi của định mệnh vang lên từ xa, rồi mỗi lúc một gần, mỗi lúc một rõ, xé toang sự yên bình của buổi ban mai. Tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập của nhân viên y tế, tiếng máy thở đều đặn, tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng khóc thầm của người nhà vang vọng khắp hành lang dài hun hút... Tất cả tạo nên một bản giao hưởng hỗn độn của sự sinh tồn mà tôi, một sinh viên Y năm ba, đã học cách lắng nghe và cảm nhận, để rồi nhận ra tim mình cũng rung lên từng nhịp cùng với nó, như một phần không thể tách rời của bản hòa ca ấy, một sự gắn kết đầy đau khổ. Áp lực là điều hiển nhiên, một tấm lưới vô hình giăng mắc khắp nơi, siết chặt từng hơi thở, từng hành động, nhưng chính giữa sự bộn bề và căng thẳng ấy, tôi thấy mình học được nhiều nhất, và cảm thấy cuộc đời mình, dẫu nhỏ bé đến vô cùng, cũng đang hòa vào dòng chảy lớn lao, ý nghĩa này, nhưng cũng là một dòng chảy đầy nước mắt, một nỗi ám ảnh không thể nào quên.
Phòng Cấp cứu và phòng Hồi sức tích cực (ICU) thông nối với nhau qua một cánh cửa lớn. Phía cấp cứu là sự hỗn loạn thường trực, tiếng xe đẩy cáng, tiếng gọi khẩn cấp, tiếng khóc than vang lên bất chợt, như một dòng sông chảy xiết không ngừng, cuồn cuộn những lo toan và hiểm nguy. Còn phía ICU, qua cánh cửa ấy, là một không gian tĩnh lặng hơn, nơi những sự sống mong manh được níu giữ bằng máy móc và những hơi thở thầm thì, yếu ớt nhưng đầy hy vọng, như một hồ nước sâu thẳm, đầy bí ẩn và nặng trĩu hy vọng, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một làn ranh mỏng manh, mong manh như sợi tóc. Căng thẳng len lỏi trong từng ngóc ngách, từng ánh nhìn, từng cái siết tay.
Tôi, cao khoảng một mét sáu lăm, với mái tóc đen dài luôn được cột cao gọn gàng theo kiểu đuôi ngựa, để lộ khuôn mặt bầu bĩnh lúc nào cũng mang vẻ mệt mỏi, lạnh lùng, với hai quầng thâm hằn sâu dưới mắt – dấu vết của những đêm dài thức khuya và nỗi lo âu về tương lai vô định, một tương lai mà tôi biết sẽ đầy những thử thách. Tôi không xinh đẹp, không nổi bật, luôn âm thầm, lặng lẽ, một bóng đen nhỏ bé, gần như vô hình giữa đám đông. Sự nhút nhát, e dè cố hữu khiến tôi hiếm khi chủ động bắt chuyện, chỉ biết cặm cụi làm những việc được giao, cố gắng hoàn thành thật tốt phận sự của mình mà không gây thêm phiền phức cho ai, một sự tồn tại mờ nhạt. Xung quanh tôi là một dàn hợp xướng quen thuộc của khoa cấp cứu, những con người đã trở thành một phần không thể thiếu trong bức tranh bệnh viện: Bác sĩ Cột 1 với vóc dáng cao lớn, giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát, ra y lệnh nhanh như chớp, đôi khi còn cau mày đầy vẻ lo toan khi đứng trước một ca bệnh khó, như một ngọn núi vững chãi giữa phong ba. Anh bác sĩ nội trú trẻ tuổi, mái tóc lúc nào cũng bù xù vì những đêm dài thức trắng, ánh mắt đỏ ngầu nhưng sự tập trung đáng nể, thường xuyên chạy vội vã giữa các phòng bệnh như một con thoi không ngừng nghỉ. Anh chị điều dưỡng luôn chân chạy khắp nơi, anh Nam với thân hình lực lưỡng thường xuyên đỡ bệnh nhân nặng, và chị Hương luôn tỉ mỉ với từng y lệnh, không bỏ sót chi tiết nào. Và chú Ba, nhân viên bảo vệ lớn tuổi với nụ cười hiền hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ, đôi bàn tay thô ráp nhưng thoăn thoắt dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp trở lại, như một ngọn hải đăng giữ cho khoa phòng luôn sạch sẽ. Thêm vào đó là dì Tư, hộ lý đã ngoài năm mươi, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền từ nhưng đôi mắt luôn ánh lên sự mệt mỏi. Dì Tư thường xuyên dọn dẹp vệ sinh, thay ga trải giường, và luôn có mặt khi cần giúp đỡ những việc lặt vặt. "Dì ơi, cho cháu xin ít gạc nhé!" tiếng chị Hương vọng lại. "Có ngay con!" Dì Tư đáp, tay thoăn thoắt lấy đồ. Tất cả tạo nên một tập thể gắn bó, một gia đình lớn nơi mỗi người đều là một mắt xích quan trọng, cùng nhau gánh vác sứ mệnh cứu người, một sứ mệnh đầy gian khổ.
Dù áp lực và căng thẳng thường trực, tôi đôi khi vẫn để tâm hồn mình lơ đãng, trôi dạt theo những suy nghĩ miên man. Trước đó, tôi từng thoáng để ý đến một chị điều dưỡng khác trong khoa – chị ấy xinh xắn, năng động, với mái tóc nâu nhẹ bồng bềnh và cách nói chuyện nhanh nhẹn, hoạt bát. Chị từng nở một nụ cười tươi tắn, hỏi tôi học năm mấy, rồi nhờ tôi vài việc lặt vặt. "Em là sinh viên mới à? Nhìn em có vẻ nhút nhát quá nhỉ, đừng lo, khoa mình ai cũng dễ tính thôi!" chị ấy từng nói. Khi ấy, tôi thấy một chút thích thú, một chút ấn tượng vấn vương, như một cơn gió nhẹ thoảng qua tâm hồn, không để lại dấu ấn sâu đậm. Nhưng rồi, công việc cuốn đi, chúng tôi ít tương tác hơn, và cảm giác ấy cũng dần phai nhạt, nhạt nhòa như sương khói đầu ngày tan biến khi mặt trời lên cao, không để lại vết gì rõ ràng, chỉ còn lại sự trống rỗng. Tôi tự nhủ, đó chỉ là một cảm xúc thoáng qua của một cô sinh viên trẻ nhút nhát mà thôi.
Thế rồi, ngày Ba Mươi Tháng Tư năm ấy đến.
Đó là một ngày lễ lớn, ngày thống nhất đất nước, và trong lòng tôi luôn ngập tràn niềm kính yêu thiêng liêng. Tình yêu dành cho mảnh đất này không phải là những lời hô hào lớn lao, mà nó ẩn sâu trong từng hơi thở, từng nhịp đập, như dòng máu chảy trong huyết quản. Đó là tình yêu với những con đường rợp bóng cây xanh mát, với tiếng rao quà đêm văng vẳng trong những đêm trực dài, với nụ cười hiền lành và đôi mắt lam lũ nhưng vẫn ánh lên niềm hy vọng của những người lao động. Và hơn hết, đó là sự tri ân vô hạn dành cho những thế hệ đi trước đã hy sinh xương máu, đã đổ xuống từng giọt mồ hôi và nước mắt để tôi có được cuộc sống bình yên hôm nay. Được sống trong hòa bình, được theo đuổi ước mơ trở thành bác sĩ – đó là đặc ân quý giá mà tôi luôn trân trọng đến tận cùng.
Sáng hôm đó, tôi đến viện sớm như mọi ngày. Khác với sự ồn ào thường thấy, thành phố hôm ấy yên ắng lạ thường, đường phố vắng vẻ hơn hẳn, như một bức tranh thủy mặc được vẽ bằng những gam màu trầm, tĩnh mịch đến lạ. Bầu trời ngày 30 tháng Tư hôm ấy trong xanh đến lạ lùng, trong vắt như pha lê, không một gợn mây, và nắng vàng óng ả trải khắp không gian, mang theo hơi ấm dịu dàng, hai bên đường những lá cờ tung bay trong gió như một bài ca trữ tình. Bệnh viện cũng vắng vẻ hơn mọi khi, tiếng bước chân thưa thớt, tiếng chuông điện thoại ít hơn. Không khí nhẹ bẫng, không còn sự gấp gáp, không còn những tiếng ồn ào chói tai. Mọi thứ dường như chậm lại, cho tôi một cảm giác bình yên đến lạ lùng, như được hít thở một làn không khí trong lành sau cơn bão, khiến tâm hồn tôi cũng khẽ dịu đi. Ca trực của tôi bắt đầu từ bảy giờ sáng và kéo dài đến mười giờ đêm, một quãng thời gian đủ dài để chứng kiến muôn mặt cuộc đời chảy xiết qua ngưỡng cửa cấp cứu, hôm ấy ít bệnh nhân hơn. Tôi ngồi ở bàn trực ngoài, lật sổ tay ra học bài, nhưng mắt cứ vô thức nhìn quanh, cảm nhận sự tĩnh lặng hiếm hoi này.
Và rồi chị xuất hiện.
Không phải chị điều dưỡng xinh đẹp tôi từng để ý. Đây là một người hoàn toàn khác – một gương mặt tôi chưa từng nói chuyện, thậm chí trước đó tôi chưa từng thực sự để tâm. Có thể tôi đã gặp chị vài lần ở hành lang, lướt qua nhau như những cánh chim vô định trên bầu trời bệnh viện rộng lớn, nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ, để rồi bỏ lỡ một ánh nhìn quan trọng.
Chị L, một điều dưỡng dày dặn kinh nghiệm, cao khoảng một mét sáu mươi, thấp hơn tôi một chút, nhưng sự hiện diện của chị lại tỏa ra một sức hút rất riêng, không cần khoa trương. Dáng người chị nhỏ nhắn, thanh mảnh, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng bằng một chiếc nơ màu trắng như màu áo blouse trắng tinh khôi của chị. Nét mặt chị mộc mạc, không son phấn, nhưng ánh mắt trong veo như mặt hồ mùa thu, tĩnh lặng nhưng ẩn chứa ngàn lớp sóng ngầm, và tôi cảm thấy như có một câu chuyện dài, một bản tình ca thầm lặng nằm sâu trong đó. Chị sở hữu một vẻ đẹp rạng rỡ, một ánh sáng dịu dàng, nhưng không phải kiểu khiến ai cũng phải ngoái nhìn ngay lập tức như pháo hoa rực rỡ bùng lên trên bầu trời đêm, chói lòa và chóng vánh. Thay vào đó, chị có một vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết, như một đóa hoa sen e ấp nở giữa đầm lầy bộn bề cuộc sống, càng nhìn càng thấy cuốn hút, càng ngắm càng thấy say mê. Chị toát lên một sự bình yên, tĩnh tại lạ thường giữa dòng chảy hỗn loạn của khoa cấp cứu, như một nốt nhạc trầm xoa dịu bản giao hưởng ồn ào của bệnh viện, khiến mọi thứ dường như chậm lại khi chị ở đó.
Khi chị bước qua tôi và khẽ dừng lại, rồi nở một nụ cười – một nụ cười rất nhẹ, rất tự nhiên, như một cơn gió thoảng qua mang theo hương hoa lài dịu mát, đủ để làm tôi choáng váng, cả cơ thể như ngừng lại trong khoảnh khắc, như bị đóng băng. Tôi không hiểu sao tim mình lại đập nhanh hơn bình thường. Một nhịp đập chệch khỏi quy luật, bất ngờ và mạnh mẽ, như tiếng mõ khua nhẹ vào mặt nước đêm, làm lay động những cảm xúc sâu kín nhất, những cảm xúc mà tôi không dám thừa nhận.
Suốt cả ca trực tôi vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình: đo sinh hiệu, hỗ trợ thăm khám, viết hồ sơ... giữa tôi và chị ấy không ai nói với ai câu nào, ngoại trừ những lời nhờ vả công việc đơn thuần. Nhưng không biết từ lúc nào mắt tôi bắt đầu tự động tìm kiếm chị, như một chiếc la bàn bị từ hóa, luôn hướng về một điểm duy nhất. Không hề cố ý, như một phản xạ tự nhiên. Bóng lưng nhỏ nhắn ấy cứ tự động lọt vào tầm nhìn của tôi giữa dòng người hối hả. Tôi quan sát cách chị làm việc – từ từ, không hấp tấp, nhưng cũng không chậm chạp. Chị xử lý mọi việc một cách điềm tĩnh, gọn gàng, không một động tác thừa, thể hiện sự chuyên nghiệp của một điều dưỡng dày dặn kinh nghiệm. Giọng chị nói nhỏ nhẹ, không lanh lảnh như vài người khác trong khoa, nhưng mỗi câu chữ đều rõ ràng, dứt khoát, dễ đi vào lòng người. Mỗi lần chị cười – dù không phải với tôi – tôi vẫn thấy lòng mình khẽ rung lên như một giọt nước nhỏ vừa khẽ rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, làm lay động những gợn sóng cảm xúc đầu tiên. Đó là một sự rung động nhẹ nhàng, mong manh như cánh bướm đêm vừa chạm nhẹ vào ngọn đèn, chỉ sợ khẽ khàng quá sẽ tan biến, vỡ vụn trong khoảnh khắc.
Đến gần cuối ngày, khi tôi đang dọn dẹp lại bàn trực, chị L bước đến. Chị đưa cho tôi một xấp giấy tờ, giọng nói nhỏ nhẹ, như tiếng suối chảy thì thầm, nhưng lại pha chút trẻ con và rất dễ thương, khiến tôi bất ngờ và xao xuyến:
"Bé yêu, em đem Căn cước công dân với thẻ Bảo hiểm y tế đưa lại cho bệnh nhân giúp chị nhé."
Hai tiếng "bé yêu" buông ra nhẹ bẫng, tự nhiên như hơi thở. Với một đứa sinh viên nhút nhát, ít ai để ý như tôi, cái cách gọi thân mật ấy đã đủ khiến tôi sững sờ, như bị một luồng điện xẹt qua trái tim. Toàn thân tôi như bị điện giật, tê dại nhưng lại vô cùng ấm áp, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa. Mặt tôi nóng ran, tim đập thình thịch, tiếng trống dồn dập vang lên trong lồng ngực. Tôi chỉ kịp gật đầu, vội vàng nhận lấy giấy tờ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chị, sợ rằng sự xao động trong tôi sẽ bị lộ tẩy.
Khi tôi làm xong, chị lại nở nụ cười nhẹ đó và nói cảm ơn, rồi quay lưng đi, tiếp tục công việc. Tôi dõi theo bóng lưng chị, và khi chị quay đi, cái thoáng nhìn cuối cùng của tôi chợt bắt gặp một nét u buồn lướt qua trong đôi mắt trong veo ấy, chỉ trong tích tắc, rồi biến mất sau nụ cười. Chính cái khoảnh khắc mong manh đó, cái vết nứt nhỏ trong lớp vỏ bình yên của chị, đã khiến tôi bận tâm. Nụ cười là mặt trời, rạng rỡ và ấm áp, nhưng đôi mắt lại là những đám mây giăng mắc, chứa đựng một câu chuyện mà tôi khao khát được lắng nghe, được chạm vào. Tôi bắt đầu để ý chị nhiều hơn, không chỉ vì nụ cười và cách gọi thân mật, mà còn vì điều bí ẩn, u hoài ẩn sâu trong ánh mắt ấy.
Dù thế nào tôi vẫn chỉ là một sinh viên Y, chị là điều dưỡng. Giữa chúng tôi chỉ có mối quan hệ công việc thông thường, những lời nhờ vả và những cái gật đầu. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc chủ động giúp chị nhiều hơn: đưa ống máu, mang bệnh phẩm, thậm chí là giúp di chuyển bệnh nhân. Tôi làm những việc đó một cách tự nguyện, không đòi hỏi gì, chỉ để có thêm lý do được ở gần chị, được nhìn thấy chị thêm vài giây, được nghe giọng nói của chị dù chỉ là một lời cảm ơn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể mang trong lòng một thứ tình cảm tinh tế, mong manh và nhiều ưu tư đến vậy.
Thời gian trôi đi, ca trực kéo dài đến hơn mười giờ đêm. Bệnh viện đã vãn người hơn, những ánh đèn hành lang bắt đầu hắt lên những vệt sáng dài cô độc, như những tia hy vọng le lói trong đêm tối tĩnh mịch. Khi tôi đang ghi chép lại các ca bệnh đã vào cấp cứu, chị L bước đến. Chị đưa cho tôi một tập hồ sơ cuối cùng:
"Em vất vả rồi. Mang cái này để lên kệ giúp chị nhé, bé yêu."
Lần thứ hai tôi nghe thấy hai tiếng đó từ chị, và lần này, nó không còn là sự bất ngờ đơn thuần nữa. Nó không chỉ là một cách gọi thân mật, mà còn là một cánh cửa hé mở, mời gọi tôi bước vào một thế giới cảm xúc mới mẻ, đầy rung động. Nó khiến trái tim của đứa sinh viên nhút nhát, ít được ai để ý như tôi, như được thắp lên một đốm lửa nhỏ, sưởi ấm cả một góc tâm hồn. Nó khiến tôi biết rằng, giữa dòng đời tấp nập, giữa bao nhiêu người xa lạ, có một người đã gọi tôi bằng một cách dịu dàng đến thế. Cảm xúc đơn phương này như một bản nhạc không lời, chỉ mình tôi nghe thấy, chỉ mình tôi cảm nhận, một giai điệu dịu dàng nhưng man mác buồn, bởi lẽ, tôi biết nó chỉ là của riêng tôi. Tôi tự hỏi, liệu chị có biết, cái cách chị gọi tôi đã gieo vào lòng tôi một hạt mầm bé nhỏ, chôn sâu dưới lớp đất của sự e dè và nhút nhát?
Sau ca trực, về đến nhà, hình ảnh chị L vẫn luẩn quẩn trong tâm trí tôi, không ngừng nghỉ, như một ánh trăng cô độc chiếu rọi vào đêm. Tôi nhớ nụ cười ấy – một nụ cười tưởng như vô tư nhưng lại mang theo một nỗi buồn xa xăm. Nhớ chiếc nơ trắng cài trên mái tóc đen nhánh. Nhớ cái nét u buồn ẩn sau đôi mắt tưởng chừng trong veo, như một vực sâu thăm thẳm mời gọi tôi khám phá, nhưng cũng khiến tôi e dè không dám lại gần. Và đặc biệt, tôi nhớ rõ mồn một hai tiếng "bé yêu". Nó là một tia nắng ấm áp xua đi cái lạnh của sự cô độc, nhưng cũng là một cơn mưa phùn nhẹ nhàng, khiến lòng tôi vừa ấm áp vừa man mác buồn.
Ngày Ba Mươi Tháng Tư – người ta ăn mừng ngày thống nhất đất nước, niềm vui hòa bình lan tỏa khắp nơi, rạng rỡ và hân hoan.
Còn tôi – bắt đầu chia rẽ mình giữa lý trí và trái tim. Một bông hướng dương nhỏ, từ hôm ấy, đã lặng lẽ quay đầu về phía mặt trời mà nó chẳng bao giờ dám chạm tới, bởi lẽ biết rằng mình quá nhỏ bé và bình thường. Nhưng giờ đây, nó biết rằng mặt trời ấy ẩn chứa cả những áng mây buồn, những tâm tư chưa được kể, và cô bé hướng dương ấy khao khát được tìm hiểu những đám mây đó, được chia sẻ gánh nặng ấy, dẫu cho hành trình ấy có thể cô đơn, có thể vô vọng, và chỉ mãi là một tình yêu không tên, một nỗi niềm chỉ riêng mình tôi biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro