Chương 2: Nhịp Đập Thầm Kín và Bóng Tối Sau Nụ Cười
Sau ca trực định mệnh ngày Ba Mươi Tháng Tư, hình ảnh chị L không còn là một khoảnh khắc thoáng qua, mà đã trở thành một dòng chảy ngầm, một dòng suối âm ỉ trong tâm trí tôi, không ngừng nghỉ. Mỗi khi nghĩ về chị, tôi lại nhớ đến hai tiếng "bé yêu" – một cách gọi thân mật mà có lẽ chị vẫn dùng với nhiều sinh viên khác, nhưng với tôi, nó lại như một lá bùa hộ mệnh, sưởi ấm trái tim giữa những ngày tháng bộn bề của bệnh viện, xua đi cái lạnh lẽo của sự cô đơn, nhưng cũng là một lá bùa mang theo nỗi đau thầm kín. Tôi, với vẻ ngoài nhút nhát và kém nổi bật, vẫn là cái bóng thầm lặng ấy, ẩn mình trong góc tối, nhưng trong sâu thẳm, trái tim tôi đã bắt đầu có những nhịp đập riêng, chỉ dành cho chị, chỉ mình tôi cảm nhận, một nhịp đập đầy khắc khoải.
Những ngày sau đó, mỗi khi đặt chân đến khoa Cấp cứu, ánh mắt tôi vô thức tìm kiếm bóng dáng chị L, như một chiếc la bàn bị từ hóa, luôn hướng về một điểm duy nhất, không thể chệch hướng, một sự khao khát vô vọng. Tôi không còn lơ đãng như trước. Mỗi bước chân chị, mỗi cử chỉ của đôi bàn tay thoăn thoắt khi thao tác y tế, mỗi nụ cười thoáng qua – dù là với đồng nghiệp hay bệnh nhân – đều được tôi ghi nhận tỉ mỉ, khắc sâu vào tâm khảm, như những thước phim quay chậm trong tâm trí, để rồi mỗi đêm lại tua lại trong nỗi nhớ. Chị đúng là một điều dưỡng dày dặn kinh nghiệm, một người phụ nữ của những ca trực khắc nghiệt, mang trong mình sự kiên cường và lòng trắc ẩn, nhưng cũng là một người phụ nữ đầy những nỗi buồn. Chị làm việc không ngừng nghỉ, nhanh nhẹn nhưng không bao giờ hấp tấp, luôn giữ được sự điềm tĩnh cần thiết. Trong những ca trực căng thẳng nhất, khi tiếng còi cấp cứu vang lên dồn dập, bệnh nhân tràn vào như con sóng dữ ào ạt xô bờ, và cả khoa phòng chìm trong hỗn loạn, chị vẫn giữ được sự điềm tĩnh đáng kinh ngạc, như một cây sồi già vững chãi giữa bão tố, tỏa ra một khí chất trấn an, nhưng cũng là một khí chất đầy mệt mỏi. Giọng nói nhỏ nhẹ, pha chút trẻ con và dễ thương của chị lại càng trở nên rõ ràng và trấn an lạ thường trong không khí ngột ngạt ấy, như một làn gió mát lành xoa dịu những lo âu, xua tan căng thẳng, nhưng cũng là một làn gió mang theo hơi lạnh của nỗi buồn. Chị sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, hướng dẫn các sinh viên mới một cách kiên nhẫn, không hề nóng vội hay cáu gắt, và luôn dành cho bệnh nhân sự quan tâm chu đáo nhất, không một chút phân biệt đối xử. Nhìn chị, tôi thấy một ngọn lửa nhiệt huyết âm ỉ cháy, không ồn ào nhưng vô cùng bền bỉ, sưởi ấm cả những người xung quanh, cả những sinh linh đang trong cơn hoạn nạn, nhưng đó cũng là một ngọn lửa đang dần lụi tàn.
Tôi, với sự nhút nhát cố hữu, vẫn không dám chủ động bắt chuyện gì đó ngoài công việc. Tôi chỉ tìm cớ để được giúp chị nhiều hơn: đưa ống máu, mang bệnh phẩm xuống phòng xét nghiệm, lấy hồ sơ bệnh án, thậm chí là đẩy xe lăn cho bệnh nhân từ phòng cấp cứu sang phòng ICU – những việc nhỏ nhặt mà tôi có thể chủ động làm, chỉ để được gần chị thêm một chút. Khoa Cấp cứu và phòng Hồi sức Tích cực thông nối với nhau qua một căn phòng nhỏ, một cánh cửa định mệnh mà tôi thường xuyên qua lại, mang theo những hy vọng và cả những nỗi lo. Mỗi lần tôi giúp chị L, chị luôn nở nụ cười biết ơn và thỉnh thoảng lại khẽ gọi tôi bằng hai tiếng thân thương ấy. Mỗi lần như vậy, trái tim tôi lại khẽ rung lên, một sự rung động nhẹ nhàng, mong manh, như cánh bướm đêm vừa chạm nhẹ vào ngọn đèn, vừa hạnh phúc vừa sợ hãi nó sẽ tan biến mất, một sự sợ hãi thường trực. Hai tiếng đó, dường như chỉ dành riêng cho tôi, cho đứa sinh viên nhút nhát, ít nói này, và tôi tự cho phép mình tin vào điều đó một cách tuyệt đối, một niềm tin mù quáng. Nó khiến tôi cảm thấy mình không còn vô hình nữa, không còn là một cái bóng nhạt nhòa giữa bệnh viện rộng lớn, mà ít nhất, trong mắt chị, tôi là "bé yêu", một cái tên đặc biệt, một sự công nhận đáng giá, nhưng cũng là một sự công nhận đầy cay đắng.
Trong những ngày này, khoa Cấp cứu cũng chứng kiến không ít bi kịch và những khoảnh khắc đầy thử thách, khiến tôi thấm thía hơn sự vất vả của những người làm nghề y, và cả những nỗi đau họ phải gánh chịu. Một buổi sáng, một bệnh nhân nam trung niên nhập viện trong tình trạng say xỉn và mất kiểm soát hoàn toàn, nôn mửa khắp nơi, mùi rượu nồng nặc. Người nhà anh ta, một phụ nữ trẻ và một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là vợ và mẹ, đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng và xấu hổ. Người vợ thì thầm với chị Hương: "Bác sĩ ơi, chồng cháu say quá, không biết gì đâu, xin bác sĩ thông cảm!" Chị Hương nhẹ nhàng đáp: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng chị cũng cần giữ khoảng cách để chúng tôi làm việc." Người bệnh nhân, sau khi được các bác sĩ và điều dưỡng tận tình cấp cứu ổn định, lại bắt đầu chửi bới, la mắng những người đã cứu mình, những lời lẽ thô tục, đầy miệt thị vang vọng khắp phòng. Hắn ta ném chai nước, cố gắng hành hung một bác sĩ trẻ và đập phá đồ đạc trong phòng cấp cứu. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, cùng với tiếng can ngăn của bảo vệ và các điều dưỡng, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn, đáng sợ, như một cơn ác mộng. Anh Nam, với vẻ mặt cau có, cố gắng trấn áp, giọng nói đầy bất lực: "Anh làm ơn bình tĩnh lại! Chúng tôi đang cứu anh đó!" Chị Yến, điều dưỡng trưởng, cũng tiến đến, giọng điệu kiên quyết: "Nếu anh không hợp tác, chúng tôi sẽ buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế để đảm bảo an toàn cho nhân viên y tế và các bệnh nhân khác!" Chị Loan, dù đang đỡ một bệnh nhân khác, vẫn nhanh chóng quay sang hỗ trợ khống chế. Đôi mắt chị lúc ấy ánh lên sự mệt mỏi nhưng vẫn không mất đi vẻ kiên cường, sự cương trực của một người làm nghề, một vẻ kiên cường đầy đau đớn. Sau khi tình hình được kiểm soát, tôi thấy chị đứng lặng một lát, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía giường bệnh nhân vừa gây rối. Nỗi buồn trong mắt chị lúc đó không chỉ là sự xót xa cho bệnh nhân mà còn là sự bất lực trước những hành vi côn đồ, vô lý mà những người làm nghề y phải đối mặt hàng ngày, như một nhát dao vô hình cứa vào tâm hồn, khiến trái tim tôi cũng quặn thắt.
Một trường hợp khác, một cô bé khoảng mười tuổi, bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, được đưa vào trong tình trạng nguy kịch, máu me be bét, quần áo rách nát. Bố mẹ cô bé đứng ngoài, khóc nức nở, tiếng khóc ai oán xé lòng, như mưa rơi không ngừng trong một buổi chiều tang tóc, khiến không gian thêm phần ảm đạm, một sự tang thương bao trùm. Chị Hương, điều dưỡng trực chính, liên tục vỗ vai người mẹ, giọng nói đầy nghẹn ngào: "Chị ơi, cố gắng lên chị! Bác sĩ đang làm hết sức rồi!" Người mẹ bật khóc: "Con ơi, mẹ xin lỗi con! Xin các bác sĩ hãy cứu con tôi! Con tôi còn bé quá!" Tôi thấy chị Loan, sau khi hỗ trợ bác sĩ cấp cứu, đã đến bên họ. Chị không nói nhiều, chỉ nắm chặt tay người mẹ, ánh mắt chị dịu dàng trấn an, truyền đi sự sẻ chia và niềm hy vọng, một niềm hy vọng mong manh. Dù tôi biết, đôi mắt ấy cũng đang chất chứa nỗi buồn sâu thẳm, sự đau đớn khi chứng kiến bi kịch, một nỗi buồn không thể nói thành lời. Cô bé cuối cùng đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng phải trải qua một hành trình điều trị dài. Mỗi lần cô bé được chuyển khoa, chị Loan đều ghé qua thăm, nụ cười trên môi chị lúc đó thật sự rạng rỡ, như ánh nắng đầu hạ sau cơn mưa, xua tan bóng tối và mang đến niềm vui, một niềm vui ngắn ngủi. Tôi nhận ra, nỗi buồn của chị không phải là sự yếu đuối, mà là sự đồng cảm, sự thấu hiểu sâu sắc trước những bi kịch cuộc đời, và niềm vui của chị là niềm vui được nhìn thấy sự sống hồi sinh, được chứng kiến những điều kỳ diệu, nhưng cũng là những điều hiếm hoi. Chị Loan, dù chưa có gia đình, chưa có con, nhưng dường như chị hiểu được nỗi đau mất mát của người mẹ kia một cách sâu sắc. Tôi thấy chị lặng lẽ vuốt tóc người mẹ, những cử chỉ nhẹ nhàng mà đầy ấm áp, như một thiên thần an ủi giữa cõi trần gian đầy khổ đau, một thiên thần với đôi mắt buồn.
Có lần, một bệnh nhân lớn tuổi nhập viện trong tình trạng đau ngực dữ dội, nhưng không có người nhà đi cùng. Ông cụ hoảng sợ, lo lắng, ánh mắt lạc lõng giữa không gian xa lạ, đầy tiếng ồn và sự hối hả. Chú Ba, nhân viên bảo vệ, cố gắng an ủi: "Ông ơi, đừng lo, mọi người sẽ giúp ông mà." Tôi thấy chị Loan, dù bận rộn với ca trực căng thẳng, vẫn dành thời gian đến bên giường ông cụ. Chị nắm tay ông, nói chuyện nhỏ nhẹ, trấn an ông bằng những lời lẽ ấm áp, dịu dàng. "Ông đừng lo, ở đây có tụi con rồi. Ông cố gắng lên nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ông tên gì ạ?" Ông cụ thều thào đáp: "Tên tôi là An... tôi sợ quá...". "Ông yên tâm nhé! Bọn cháu sẽ cố gắng hết sức. Ông đừng lo!". Giọng chị như dòng suối mát lành xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng ông cụ, mang đến sự bình yên trong phút chốc, một sự bình yên đầy héo hắt. Tôi nhận ra rằng, đối với chị, mỗi bệnh nhân không chỉ là một ca bệnh, mà là một con người với những nỗi lo riêng, những nỗi sợ hãi riêng, và chị luôn cố gắng mang đến cho họ không chỉ sự chăm sóc y tế mà còn là sự an ủi về tinh thần, một liều thuốc quý giá, nhưng cũng là một liều thuốc đầy cay đắng.
Tôi khao khát được hiểu về chị nhiều hơn, hơn bất cứ ai tôi từng gặp. Tôi muốn biết điều gì đã tạo nên nét u buồn ẩn sâu trong đôi mắt tưởng chừng trong veo ấy, điều gì đã khiến một người phụ nữ xinh đẹp, rạng rỡ và dịu dàng như chị lại mang theo một gánh nặng vô hình, một nỗi niềm chỉ riêng chị biết. Tôi muốn được khám phá những góc khuất trong tâm hồn chị, được lắng nghe những câu chuyện mà chị chưa bao giờ kể, những bí mật thầm kín mà chị cất giữ. Nhưng tôi biết thân phận mình, một sinh viên nhút nhát, không xinh đẹp, không giỏi giang, chỉ là một cái bóng mờ nhạt giữa biết bao con người tài năng và nổi bật. Liệu tôi có thể là ai để bước vào thế giới của chị, để chạm đến những góc khuất trong tâm hồn chị, hay chỉ mãi là người đứng ngoài nhìn vào, một kẻ ngoài cuộc đầy khao khát?
Cứ thế, những ngày trực của tôi trôi qua, chậm rãi nhưng đầy ắp những cảm xúc mới mẻ, như những giọt sương đêm đọng lại trên phiến lá, lặng lẽ nhưng đầy sức sống, một sức sống đầy ưu tư. Tình cảm tôi dành cho chị Loan lớn dần, không ồn ào, không cuồng nhiệt, chỉ là một dòng suối ngầm chảy lặng lẽ trong tim, âm ỉ và dai dẳng, không ngừng bồi đắp, một dòng suối của nỗi buồn. Đó là một tình yêu đơn phương, một nỗi niềm chỉ riêng mình tôi biết, một bản nhạc không lời vang vọng trong thinh không của riêng tôi, với giai điệu lãng mạn nhưng chất chứa ưu buồn, một bản nhạc đầy bi thương. Tôi tự hỏi, liệu chị có biết, cái cách chị gọi tôi đã gieo vào lòng tôi một hạt mầm bé nhỏ, chôn sâu dưới lớp đất của sự e dè và nhút nhát? Liệu chị có bao giờ cảm nhận được những rung động thầm kín ấy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro