CHƯƠNG 19
Sau lần phạt trước, anh có vẻ bận rộn hơn. Anh đến công ty từ sáng sớm và trở về lúc cậu đã đi làm, anh cũng không đến trường, cậu có hỏi thầy nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu.
Cậu ngày đêm không gặp anh liền cảm thấy nhớ, tâm trạng căn bản là rất tệ, liên tục bỏ bữa, chỉ mong anh có thể biết mà quan tâm mình.
Hôm nay là sinh nhật anh, cả tuần nay cậu cắm mặt vào điện thoại cũng chỉ muốn tìm món quà cho anh. Đến tận hôm qua mới có thể đặt được hai chiếc đồng hồ đôi, thật muốn anh có thể cùng cậu mang vào. Nhưng cũng gần một tuần cậu không gặp anh, cơ thể vì bỏ bữa cũng đã trở nên gầy đến không còn sức sống.
.
.
.
.
.
.
.
Hôm nay cậu có tiết học bù vào buổi sáng nhưng lại không đi, vì cậu đã hẹn lấy đồng hồ và muốn chuẩn bị vài thứ cho sinh nhật anh.
Cậu đến quán cafe gần nhà để nhận đồng hồ, cậu không muốn giao đến tận nhà vì sợ anh về đột xuất rồi lại biết.
Cậu gọi một ly capuchino, chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ giao. Háo hức ngồi đợi, cuối cùng anh shipper cũng đến, cậu nhận lấy hai chiếc đồng hồ, khẽ nở nụ cười, đem nó cất vào cặp. Cậu chậm rãi uống hết ly capuchino và rời khỏi quán. Cậu định sẽ đến trung tâm thương mại mua thêm vài thứ để trang trí căn nhà.
Cậu chọn lấy vài thứ rồi định trở về tiến hành trang trí. Ánh mắt cậu lại chạm phải con người quen thuộc nào đó. Khẽ nhíu mày khi thấy người đó đi bên cạnh một người con gái, tay anh dịu dàng vòng qua eo cô gái. Tim cậu chợt nhói đau, lơ đãng mà bước theo hai người.
Anh có vẻ rất vui, thậm chí còn cúi xuống mà hôn người con gái đó, nở nụ cười nhẹ.
- Anh ơi! Em thích nó!- Cô gái chỉ tay về phía một chiếc đồng hồ bằng bạc.
Cả hai cũng nhau tiến đến quầy bán đồng hồ, nhờ vị nhân viên lấy ra.
- Em thích nó à?- Anh quay sang hỏi cô.
- Vâng!- Cô nở nụ cười.
- Lấy cho tôi.
Anh nói với người nhân viên.
- Đây là loại đồng hồ cặp, chúng tôi chỉ bán theo cặp thôi, xin quý khách thông cảm.- Anh nhân viên lịch sự trả lời kèm một nụ cười tươi.
- Được! Lấy đi!
- Vâng.
Anh nhân viên cẩn thận mang hai chiếc đồng hồ bỏ vào túi, đưa lại cho anh. Cô vội lấy ra, tự đeo một cái cho mình, cái còn lại đưa cho anh.
- Đeo cùng em!- Cô nở nụ cười.
Anh không nói gì, chỉ cầm lấy mang vào tay. Sau đó, anh đưa cô gái lên xe bỏ đi.
Cậu nhìn thấy tất cả, mang tâm trạng buồn bã rời khỏi trung tâm thương mại mà bắt taxi quay về nhà.
Cậu về đến nhà, lên phòng lôi chiếc vali nhỏ được anh tặng, cẩn thận xếp quần áo của bản thân vào. Viết vài thứ ra tờ giấy, đặt kèm theo cặp đồng hồ lên bàn làm việc của anh. Lặng lẽ mang theo vali mà ra khỏi nhà.
Ông trời có lẽ lại hiểu được lòng cậu, đột nhiên lại đổ mưa. Cậu đứng bên lề đường, mưa làm ướt đẫm chiếc áo thun trắng, vai nhỏ khẽ run lên. Nước mắt tự nhiên rơi xuống hòa vào nước mưa, cảm giác cô đơn lại một lần nữa bao trùm lấy thân ảnh nhỏ. Vẫn cứ đứng đó, mặc kệ mưa càng ngày càng to, cậu thật mệt.
Còn anh cũng quay về nhà, vừa nãy thầy Đức Minh vừa thông báo với anh rằng cậu không đến lớp học bù. Nhưng kì lạ, căn nhà vắng tanh, bình thường nếu có cậu ở đây, chắc chắn sẽ chạy ra mà đón anh.
Anh bước lên phòng cậu, đưa tay mở cửa. Căn phòng trống không, tủ quần áo của cậu cũng chỉ còn vài chiếc áo cũ. Anh có phần lo lắng, chạy khắp nhà tìm cậu. Lại mở cửa phòng làm việc của mình, anh nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ được gói cẩn thận bên cạnh là bức thư với nét chữ của cậu. Anh cầm lên xem
"Chào thầy! Khi thầy đọc bức thư này có lẽ cũng chẳng còn thấy em nữa, chắc thầy cũng rất bực khi em lại không gọi thầy là anh! Đơn giản là vì em thích :) Hôm nay là sinh nhật thầy, đây là món quà em tặng thầy, thật muốn thầy có thể cũng em đeo nó, nhưng chắc thầy đã có rồi, không cần nó cũng được, nhưng em xin thầy đừng bỏ nó đi, xem như đây là một kỉ niệm nhỏ, gắn liền với một người đã từng làm phiền thầy! Thầy có biết không? Sáng nay em đến trung tâm thương mại để có thể tìm vài thứ trang trí cho sinh nhật hôm nay của thầy, và em đã thấy một cặp đôi rất đẹp, một nam, một nữ. Người con trai rất đẹp thật giống thầy, người con gái cũng rất xinh, rất hợp với người con trai bên cạnh. Cô ấy đã nhìn thấy một chiếc đồng hồ thật đẹp, người con trai đã chiều lòng cô ấy mà mua, nhưng điều đặc biệt đó là loại đồng hồ đôi, nên cả hai quyết định cùng nhau mang vào, họ thật hạnh phúc phải không thầy? Em thật muốn như vậy nhưng có vẻ đã không được nữa. Cũng thật cảm ơn thầy vì thời gian qua đã chăm sóc em như vậy. Chả hiểu sao em lại nói ra những lời này nhưng cảm ơn thầy, thầy Trịnh.
Triệu Tấn Nghiêm"
Anh đọc xong, đập tay xuống bàn, đôi lông mày nhíu chặt. Chạy ra khỏi nhà tìm cậu. Lòng không yên, lo sợ đứa trẻ này lại nghĩ không thông mà làm điều xằng bậy.
Mưa vẫn rơi, ướt đẫm cơ thể cả hai con người. Anh nhìn thấy người con trai thân thuộc, thật may là cậu chưa đi xa, anh vội vã chạy đến ôm chặt thân ảnh nhỏ bé đang run lên bần bật. Không để cậu có cơ hội đẩy ra, anh siết vòng tay mình như lo sợ cậu lại rời đi.
- Đứa trẻ ngốc.- Anh thì thầm bên tai cậu, trong giọng nói thập phần trách móc.
Cậu im lặng cũng chẳng đẩy ra mà chỉ đứng đó.
- Chưa đọc thư?- Hơn 10 phút, cậu mới cất tiếng.
- Đã đọc.- Anh dịu dàng trả lời, tay vẫn không buông cậu.
- Vậy sao lại ở đây?
Anh quay người cậu lại, để cậu đối diện với mình.
- Em ghen à?- Anh có chút đùa cợt.
- Ơ. Không có...
Cậu nghĩ lại, tự cảm thấy mình thật lạ, chẳng phải là ghen rồi sao? Liền gật đầu.
- Về nhà rồi nói! Ở đây em sẽ lạnh.
Anh nói rồi dìu cậu về nhà, để chiếc vali nhỏ bơ vơ giữa đường, về mua cái khác :)).
Anh bế cậu vào phòng tắm, mặc người con trai ấy giẫy giụa. Dịu dàng cởi bộ quần áo bị ướt đẫm của cậu ra, sau đó cũng tự mình thoát y. Gương mặt cậu đỏ lên.
- Thấy hết rồi còn ngại.- Anh vốn dĩ có ý định giúp cậu bớt ngại nhưng lại khiến con người đó càng ngại hơn.
Anh cẩn thận mở vòi sen, chỉnh lại chế độ nước ấm.
Anh đưa mắt nhìn cậu, tự nhiên mà ép cậu vào tường, ánh mắt thập phần biến thái. Anh đặt môi mình lên môi cậu, khẽ tách môi cậu ra, tay không yên mà sờ khắp cơ thể bức người của cậu, lại đột nhiên bị cậu đẩy ra, đẩy cửa ra ngoài, đến mở tủ mặc quần áo. Anh khẽ nhíu mày, tắt vòi sen, bước ra ngoài cùng cậu, cũng mặc quần áo vào.
Cậu mang dáng vẻ khó chịu bước xuống lầu, anh cũng nhanh chóng bước theo. Cậu ngồi xuống sofa, anh đi đến, ngồi bên cạnh cậu.
- Nhóc con giận à?- Anh khẽ xoa xoa đầu cậu.
- Phải.- Cậu đẩy tay anh ra.
- Được rồi. Không giận nữa, em muốn hỏi gì tôi liền giải thích cho em.
- Cô ấy là ai?
- Cô ấy là...- Anh chưa nói xong liền bị tiếng chuông cửa ngắt lời.
Cậu khẽ nhíu mày, bước ra mở cửa. Trước mặt cậu là người con gái lúc sáng. Anh nhìn thấy người đó cũng chạy ra.
- Có chuyện gì?- Cậu mở lời.
- Không đến để gặp cậu.- Cô trả lời.
- Em muốn đi chơi!- Cô quay sang nhìn anh, nở nụ cười.
- Nhưng...- Anh nhìn sang cậu, gương mặt hiện lên sự khó xử.
- Anh không muốn biết à?- Cô gái đột nhiên nói.
- Xin lỗi em. Khi về sẽ nói chuyện với em.- Anh không suy nghĩ nữa mà nói với cậu.
Tim cậu nhói đau. Nhìn hai con người kia cùng nhau bước đi trước mặt mình.
Cậu gần như mất ý thức, chạy ngay vào nhà bếp, cầm con dao nhỏ trên tay, nuốt nước mắt vào trong, cố gắng không khóc. Tay cậu run bần bật, kè con dao vào cổ tay nơi mạch máu mang sự sống của mình. Cậu đè sát con dao, cổ tay bắt đầu phát ra cảm giác đau đớn, cậu đột nhiên choáng váng, cả người đổ xuống sàn, máu từ cổ tay chảy ra lênh láng, cậu dần mất ý thức, mắt bị mờ đi, mang con người nhỏ bé thoát khỏi sự đau đớn....
Chap này au sẽ không nói gì thêm, thật sự sẽ không nói gì, không nói gì luôn, thật luôn! À chap này hơi ngắn, chủ yếu chỉ để có chút drama, chap sau hứa sẽ drama hơn = ̄ω ̄=
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro