CHƯƠNG 22

  Hôm nay, cậu đến trường cùng với cơ thể đau nhức. Tuy hôm qua anh đã nấu cho cậu ăn và chăm sóc cậu một cách tận tình nhưng đến hôm nay cơ thể vẫn chỉ thuyên giảm đôi chút. Chút chuyện như vậy đã đành, hôm nay anh có việc bận, xe của cậu lại bị hư nên buộc lòng đứa nhỏ phải đi bộ.
 
 Cậu bước từng bước nặng nhọc đến trường, hôm nay mây đen kéo đến mù mịt. Linh tính mách bảo cậu sắp có chuyện không hay xảy ra.

 Phía sau cậu phát ra tiếng bước chân. Khi con người nhỏ phía trước cố gắng đi nhanh hơn thì  tiếng bước chân đằng sau cũng ngày một dồn dập hơn. Cậu khó chịu quay lại phía sau, nụ cười chợt thấp thoáng trên môi, đôi mắt hiện lên sự vui mừng xen chút lo sợ. Cậu đứng yên tại chỗ, riêng con người đối diện lại tiến đến gần, đưa chiếc khăn bị tẩm thuốc ngủ lên mũi cậu.

 Cậu do quá bất ngờ nên không có chút phòng bị, hoàn toàn bị đối phương đánh thuốc. Đứa nhỏ hít lấy một hơi thuốc ngủ, khẽ nhíu mày vì mùi thuốc khó chịu. Thuốc ngủ chạy vào cơ thể cậu, tác động lên não bộ, khiến con người này đột nhiên đổ gục. Trước khi đôi mắt nhắm lại, cậu vẫn thấy thấp thoáng đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười kì lạ...

Cậu mệt mỏi mở mắt, tay và chân truyền lên một cảm giác đau đớn. Cậu nhìn xung quanh.

 Một căn phòng với chủ đạo là màu đen pha lẫn đỏ. Căn phòng này không có của sổ, chỉ có chiếc cửa lớn màu đen, cao khoảng 2m được chạm trỗ tinh xảo. Cậu đưa mắt liếc nhìn những vật dụng trong phòng. Ở đây có một dàn những thứ dùng để tra tấn, cậu nhìn sơ qua thì thấy có khoảng 2 cây thước bảng, roi mây và đặc biệt là một bộ đồ chơi SM. Cậu khẽ rùng mình, tâm trí có phần bấn loạn.

 Cậu nhìn lại hai tay và chân mình liền phát hiện ra chúng đều bị trói chặt vào chiếc khung gỗ hình chữ T khiến cơ thể cậu lơ lửng trên không trung.

 Cánh cửa lớn đột nhiên bật mở, một con người to cao bước vào, thân thể thật cường tráng, gương mặt có phần điển trai, khiến cậu có phần đứng hình.
- Tỉnh rồi à?
 Hắn bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế nệm màu đỏ được đặt đối diện cậu.
 Cậu có vẻ muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại đau rát rất khó chịu.

- Sao vậy? Không nói được à? Lúc nãy đàn em của tao đã lỡ tay cho mày uống chút nước thử nghiệm của nó, chắc đã ảnh hưởng đến giọng nói của mày.
 Hắn tiến đến gần cậu, nâng nhẹ cằm cậu lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng, đẩy vào miệng cậu thứ nước gì đó. Cậu nhíu mày, định nhổ loại nước đắng ngắt trong miệng mình ra liền bị hắn ngăn lại bằng câu nói.
- Thuốc giải.
Đứa nhỏ khó khăn nuốt phần nước dở tệ pha chút nước bọt của con người đối diện. Cậu giãn đôi lông mày bị nhíu chặt ra, nơi cuống họng truyền lên não bộ cảm giác man mát dễ chịu. Cậu khẽ thở phào, gương mặt có phần thoải mái hơn.

- Nhìn mày có vẻ tốt hơn rồi đúng không? Vậy giờ chúng ta cùng nói chuyện.- Hắn đưa đôi mắt trìu mến nhìn cậu, khẽ nở nụ cười.
- Mày...- Cậu nghiến răng.
- Mày còn nhớ tao không?
- Tao đương nhiên là nhớ mày, cả đời này dù có chết tao vẫn phải nhớ mày!!- Cậu bị kích động mà gào lên.
- Bình tĩnh đi nhóc con! Tao sẽ kể cho mày nghe một câu chuyện!- Hắn mỉm cười khẽ nghịch nghịch mái tóc cậu liền bị con người đó khó chịu mà đưa đầu qua phía khác.
- Tao căn bản là không có thời gian nghe những cậu chuyện nhảm nhí của mày.- Cậu bực tức.
- Vậy nếu nó liên quan đến ba mẹ mày và cả Trịnh Thần Phong thì sao?
 Hắn nói gần như hoàn toàn đánh vào vấn đề cậu đang quan tâm. Cậu im lặng không nói, ngầm thể hiện sự đồng ý.
 
 Hắn bắt đầu câu chuyện của mình.
Ngày xưa, có một gia đình nhỏ sống cùng nhau trong ngôi nhà đầy ắp tiếng cười.
 Hai vợ chồng họ có hai người con trai sinh đôi, tuy vậy, họ vẫn thương người anh trai hơn.

 Để rồi đến một ngày, căn nhà đó đột nhiên biến mất tiếng cười rộn ràng trong một vụ tai nạn giao thông, vụ tai nạn này đã lấy đi sinh mạng của người anh. Người em biết rõ ba mẹ mình rất thương anh trai, biết chắc sự mất mát sẽ khiến họ suy sụp nên đã đưa ra quyết định sẽ giả làm anh trai của mình.

 Mày chắc sẽ thắc mắc vì sao người em lại có thể giấu được ba mẹ ruột của mình phải không? Rất đơn giản, vì khi vụ tai nạn xảy ra, người anh đã dùng thân mình che chắn cho người em cũng chính vì vậy nên người em chỉ bị xay xát ngoài da và bình phục một cách dễ dàng.

 Người em chỉ đến bên cạnh bố mẹ mình và nói rằng "Em con đã chết rồi!". Sự thật đau lòng, ba mẹ họ ôm chầm lấy người em, thốt ra những câu khiến người em gần như chết đứng."Thật may! Con không xa chúng ta, em trai con mất đi cũng không sao, xem như nó chết thay con!"

 Người em chỉ mỉm cười mà không nói gì. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, hai vị phụ huynh đã phát hiện ra người con này giả làm anh trai. Họ đã đến gặp tao, thuê tao giết đi chính đứa con trai của họ, khi tao yêu cầu họ đưa ra lí do, họ chỉ bình tĩnh mà nói rằng là do người em lừa dối họ.

 Tao theo lời họ mà đến gặp người em, tiếp cận với nó. Đó là đứa trẻ mang vẻ đẹp trong sáng, tao đóng vai trò là gia sư của nó. Khi đã tin tưởng tao, nó đã tâm sự với tao bằng những lời nói ngây ngô nhất, nhóc con ấy nói rằng.
"Thầy ơi! Ba mẹ con thường xuyên mang những thứ bột trắng trắng và tiêm vào người con, tuy đau nhưng con lại thấy rất thích, thầy có muốn dùng nó không? Con sẽ giấu lấy một ít cho thầy."

Tuy tao tiếp xúc rất nhiều với ma túy trong thế giới đen này nhưng chưa bao giờ thấy người nào lại có thể đưa thứ chất gây nghiện đó cho chính con của mình, và tao dần hiểu ra, họ chỉ muốn giết người diệt khẩu.

- Khoan đã!- Cậu đột nhiên ngắt lời hắn.
- Hửm?
- Có phải vì họ sợ cậu bé sẽ tiết lộ ra việc họ buôn lậu ma túy nên mới cho cậu bé sử dụng, vì muốn cậu ấy sẽ phụ thuộc vào thứ đó và sẽ nghe lời họ nhưng rồi lại cảm thấy việc làm đó cũng như là họ đang cung cấp miễn phí ma túy cho cậu bé và việc đó sẽ làm thất thoát kinh tế?
- Haha! Thông minh đấy.
- Tiếp đi!- Cậu có vẻ rất hứng thú với câu chuyện này, mặc kệ việc bị treo lơ lửng khiến cơ thể có phần đau nhức.
- Được được!

 Sau đó, tao tốt bụng mà tha mạng cho nó. Chẳng bao lâu sau, tao nghe được tin, ba mẹ nó bị giết một cách tàn bạo. Khi được thẩm vấn, nó chỉ trả lời rằng là hai người họ tự sát, nhưng tao đã xem qua những hình ảnh của hai cái xác, họ đều bị giết vì vết cắt ở cổ, kèm theo những vết thương trên lưng và tay. Theo như vết thương thì đó là của người thuận tay trái, nhưng cả hai người họ đều là những người thuận tay phải. Cảnh sát cũng đã phát hiện ra điều này và đương nhiên, nhóc con đó đã khẳng định họ thuận tay trái. Và vài năm sau, nhóc con đó đến gặp tao. Nó thú nhận mọi chuyện rằng chính nó đã giết đi ba mẹ mình và tự bản thân cai ma túy. Thật giỏi đúng không?

- Phải! Thật giỏi nhưng cũng rất tàn độc.- Cậu khẽ nhếch môi.
- Đúng!- Hắn gật gù.
- Ủa? Rồi nó liên quan đéo gì?- Cậu đột nhiên quay sang hỏi hắn.
- Từ từ. Tao kể tiếp nè!- Hắn cáu gắt.

 Sau này, nhóc con đó trở nên tài giỏi, được một ông trùm nhận nuôi, khi ông ấy mất đi, nhóc con ấy giờ thừa hưởng tất cả gia tài của ông ấy bao gồm một công ty trang sức. Nhóc con ấy đổi theo họ cha nuôi, tên là Trịnh Thần Phong.

 Cậu nghe tên anh liền đứng hình. Trước giờ anh chưa từng kể qua về quá khứ của mình, không ngờ lại như vậy.
- Khoan đã!- Sau một lúc suy nghĩ, cậu liền lên tiếng.
- Chuyện gì?- Hắn vừa uống nước vừa nói.
- Ủa tự nhiên uống nước ngang xương vậy trời?- Cậu khó chịu nhìn hắn, hoàn toàn quên đi hắn là kẻ thù của mình. [Đồ thụ dễ dãi ( ̄- ̄)]
- Trời ơi! Kể chuyện mệt muốn chết mà không cho uống nước nữa. Người bộ trâu bò hay gì? Hỏi gì hỏi đi! Nhiều chuyện!- Hắn bức xúc.
- Mày nói xạo.- Cậu khẳng định.
- Mày nghĩ sao mà nói tao nói xạo, tao không rảnh để làm điều đó!- Hắn trợn mắt, bực tức nhìn cậu
- Nếu cậu bé kia là Trịnh Thần Phong vậy tại sao khi anh ấy điều tra về mày thì lại không nhận ra?- Cậu thắc mắc.
- Khôn đó! Vì khi tao dạy nó, tao lấy tên giả, còn nó thì tìm ra tên thật của tao là Vũ Đình Phong. Còn gương mặt thì do tao đi phẫu thuật thẩm mỹ.- Cậu nghe vậy đột nhiên cảm thấy buồn cười.
- Vậy câu chuyện đó có liên quan gì đến ba mẹ tao không?- Cậu tiếp tục hỏi.
- Tao chưa kể xong.
- Vậy kể tiếp đi!
(Lưu ý: Tất cả câu nói trên đều được nói ra một cách thần thái+cool ngầu)
 

Hắn uống hết ly nước cầm trên tay rồi tiếp tục.
- Lại nói về ông trùm, vốn dĩ ông ấy là bạn thân của tao. Ông ấy mất đi, đều là do ba mẹ mày.- Nói đến đây, hắn đột nhiên tức giận.
- Tại sao?
- Đều là do họ hạ độc ông ấy để tranh giành địa bàn, thật không may, sau đó liền bị tao giết chết. Tao vốn dĩ đã định giết cả mày nhưng vì nhóc con kia đến cứu mày một mạng. Mày nên cảm ơn tao vì không nói cho thằng nhóc kia biết ba mẹ mày đã giết chết bố nuôi của nó.
- Ngươi gạt ta! Ba mẹ ta vốn dĩ không hề hoạt động trong thế giới ngầm này.- Lời nói của hắn hoàn toàn bị cậu phủ nhận.
- Ngươi thật sự nghĩ ba mẹ ngươi trong sạch đến vậy sao? Ngươi thật sự nghĩ họ có thể cho con của họ biết mình đã giết người sao?
 Hắn nâng cằm cậu lên đặt lên môi nhỏ một nụ hôn thoáng qua.
- Kinh tởm.- Cậu khó khăn vùng vẫy nhưng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân.
- Câu chuyện của tao đã kết thúc. Tao căn bản ngay từ đầu đã định giết mày nhưng thiết nghĩ vẫn là nên đùa giỡn với mày đôi chút.- Hắn nở nụ cười, đôi mắt thoáng chút bông đùa.

Hắn tiến về phía dàn vật dụng đáng sợ kia. Tay nâng niu chiếc roi cá đuối màu đen, gương mặt hiện lên sự gian xảo.

 Hắn quay lại phía cậu, vung tay vụt roi vào không trung tạo ra những tiếng vun vút khiến cậu khẽ rùng mình.

Do khi au viết xong chương cuối thì liền cảm thấy nó rất rất rất nhiều X﹏X sợ mọi người đọc chán nên au quyết định chia ra thành hai chap cho dễ đọc! Thật xin nhỗi a ~T_T~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro