Chap 31.1 Vị hôn phu?
Có những sự thật khiến tim người ta đau nhói, nhưng không thể chối bỏ. Minh biết rõ vị trí của mình - nhỏ bé, lệ thuộc, quỳ dưới chân Mistress - trong khi Vân, với đôi mắt sắc như lưỡi kiếm và nụ cười điềm tĩnh, vẫn đứng thẳng, tự tin, kiêu hãnh. Trái tim cô quặn thắt, nỗi ghen trào dâng: hôn phu của Vân - mạnh mẽ, hoàn hảo, xứng tầm - sẽ thay thế những gì cô không thể có. Họ xứng lứa vừa đôi, môn đăng hộ đối...
Minh tự hỏi: mình có quyền ghen không? Mình có được phép mảy may phản kháng, hay chỉ biết im lặng chịu đựng? Mỗi nhịp tim như nhắc nhở rằng, mọi sự yếu mềm, mọi rung động cá nhân, chỉ làm cô thêm nhỏ bé trước uy quyền tuyệt đối của Mistress.
---
Buổi sáng hôm ấy, phòng họp tầng mười lăm sáng rực ánh đèn. Công ty tiếp đón một vị khách đặc biệt - đối tác mới, trẻ tuổi nhưng đã mang danh "thái tử gia tộc". Anh ta bước ra khỏi thang máy trong bộ vest xám cắt may tinh xảo, giày bóng loáng, dáng người cao thẳng, thần thái điềm đạm nhưng toát lên khí chất sinh ra để được chú ý.
Cả hành lang thoáng chốc rộn ràng như có luồng gió mới thổi qua. Những nhân viên nữ vừa trao đổi giấy tờ, vừa không kiềm được liếc nhìn. Có người che miệng cười, có người khẽ thì thầm với đồng nghiệp.
"Đẹp trai quá... chuẩn soái ca luôn ấy."
"Ừ, nhưng mấy người thế này chẳng bao giờ tới lượt mình đâu. Đều có hôn thê cả rồi."
"Đúng rồi, giới thượng lưu toàn hôn nhân sắp đặt hết. Như giám đốc Vân của mình đấy, chẳng phải cũng đã có hôn phu sao? Người trong giới ai cũng biết, môn đăng hộ đối, hợp tác làm ăn từ trên xuống dưới..."
Lời xì xào ấy chẳng lớn, nhưng trong không gian yên ắng trước giờ họp, từng chữ như lưỡi dao nhỏ cứa vào tai Minh.
Cô đang ôm xấp tài liệu chuẩn bị mang vào, bàn tay chợt run rẩy, suýt để rơi. Đầu óc ong ong, tim đập mạnh đến mức ngực như bị đè nén.
Hôn phu... Mistress có hôn phu sao?
Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh chung quanh như mờ đi. Minh thấy cảnh tượng mình quen thuộc - Vân ngồi uy nghi ở đầu bàn họp, ánh mắt lạnh mà sáng, giọng nói chắc nịch. Vẫn là Mistress cô quỳ bên chân mỗi đêm, vẫn là người phụ nữ buộc cô phải mở ra tất cả những nơi sâu kín nhất... Nhưng đột nhiên, hình ảnh ấy bị một bóng dáng đàn ông lịch lãm chen vào, sánh đôi ngang hàng.
Nỗi sợ dâng lên như sóng ngầm: Nếu Mistress thật sự đã có hôn phu... vậy em là gì? Em chỉ là thứ để giải khuây sao? Một món đồ chơi chờ vứt bỏ?
Minh nuốt khan, cố kìm nước mắt, bước vội qua hành lang, giả vờ không nghe gì. Nhưng từng tiếng rì rầm vẫn đuổi theo sau lưng, dai dẳng như ma quỷ:
"Có hôn phu rồi..."
"Môn đăng hộ đối..."
Cả buổi hôm ấy, khi ngồi trong góc phòng làm việc, mắt Minh cứ vô thức dõi về phía cửa kính nơi Mistress đang họp cùng đối tác. Đôi bàn tay gõ bàn phím bỗng trở nên vụng về, tài liệu soạn dở, chữ sai chính tả, những lỗi cơ bản hiếm hoi. Trong lòng, một khoảng trống lớn dần lên, nuốt chửng tất cả sự tập trung và tự tin vốn có.
Em không có quyền ghen... nhưng em vẫn sẽ ghen. Em không có quyền hỏi... nhưng em lại muốn biết sự thật. Nếu Mistress rời xa em thật thì sao?
Cô siết chặt tay, cố gắng trấn tĩnh. Nhưng chính ánh xì xào của đồng nghiệp đã gieo vào tim Minh một hạt mầm đen tối - hạt mầm sẽ sớm nảy thành cơn ghen mù quáng.
Hơn bốn giờ chiều, Minh khép nép bước vào phòng làm việc riêng của giám đốc. Tập báo cáo dày trên tay run nhẹ theo từng nhịp thở. Vân ngồi nghiêng bên khung cửa kính lớn, ánh nắng cuối ngày xiên qua viền áo sơ mi trắng, hắt bóng dài lên nền gạch sáng. Mái tóc cột gọn sau gáy, từng sợi sáng lên trong ánh chiều, gương mặt căng thẳng, đôi mắt sắc lạnh chăm chú vào màn hình.
Minh đặt tập hồ sơ xuống bàn, cúi đầu, lùi lại một bước như thường lệ.
Không gian im ắng chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc. Vân đưa tay cầm lên, lật vài trang. Cây bút máy màu đen trong tay cô gõ nhịp đều đặn xuống mép bàn - cộc, cộc, cộc. Mỗi tiếng vang lên như búa giáng vào ngực Minh.
"Minh."
Giọng Mistress khẽ nhưng cứng rắn.
"Dạ..." Minh run run đáp, sống lưng đã lạnh buốt.
"Em viết thế này mà cũng mang lên cho tôi sao?"
Câu hỏi vang lên khô khốc. Vân không cần nâng giọng, nhưng khí thế nghiêm khắc khiến không gian nén chặt, từng phân tử không khí như đông lại.
Cô lật thêm vài trang, ánh mắt dừng lại ở các con số. "Có lỗi trình bày. Có lỗi cú pháp. Và..." - bút gõ mạnh xuống - "...cả số liệu sai. Ba lỗi chỉ trong một văn bản. Giải thích đi."
Minh cúi gằm, môi run rẩy: "Em... em xin lỗi. Chắc là do em chưa tập trung..."
Chưa dứt lời, Vân đã cắt ngang, giọng trầm hẳn xuống, âm sắc thép lạnh rơi từng chữ:
"Không phải chắc. Là em thật sự không tập trung. Và dưới quyền tôi, không tập trung là một tội. Ở vị trí của em, không có chỗ cho sơ suất. Em hiểu chưa?"
Minh run bắn, gật đầu lia lịa.
"Quỳ xuống."
Hai từ sắc bén như lệnh chém. Minh không dám chống, khụy xuống ngay cạnh bàn. Thảm lót sàn mềm, nhưng đầu gối vẫn nhức buốt vì tư thế đột ngột.
Vân thong thả đặt chiếc laptop xuống sàn, đẩy về phía cô. "Sửa lại. Từng chữ, từng con số. Không sai một dấu chấm. Nếu tôi duyệt lại mà vẫn còn lỗi, em sẽ biết hậu quả là gì."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng sức nặng đủ khiến toàn thân Minh lạnh toát.
Cô gõ bàn phím bằng đôi tay run rẩy, gập người thấp hết mức, tóc rủ xuống, che đi gương mặt đang tái nhợt. Tư thế quỳ ép cô phải cúi gần sát đất, như một lời nhắc nhở vô hình: vị trí của cô chỉ là kẻ ở dưới.
Mỗi lần liếc lên, Minh chỉ thấy vạt váy đen rủ xuống, đôi giày cao gót mũi nhọn thon dài của Mistress khẽ chạm nền, nhịp gõ bút vẫn đều đặn, kiên nhẫn nhưng áp lực.
Trong khung kính phản chiếu, ánh mắt Vân hắt xuống lạnh như thép, dõi theo từng động tác của cô.
Em không được phép run. Em không được phép khóc. Minh tự cắn môi, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Những lời xì xào ban sáng lại vọng về: "Giám đốc Vân cũng có hôn phu rồi..."
Ngón tay gõ sai một phím, màn hình hiện lỗi. Minh hoảng loạn vội xóa, mồ hôi rịn trán, thấm ướt cổ áo sơ mi mỏng. Tim đập dồn, trong lòng vừa sợ Mistress nổi giận, vừa dằn vặt bởi câu hỏi chưa từng dám thốt thành lời:
Chị... thật sự có vị hôn phu sao? Vậy em là gì trong thế giới của chị?
Không gian đặc quánh. Âm thanh duy nhất là tiếng gõ bàn phím lách cách xen kẽ với tiếng bút máy cộc, cộc, cộc như chiếc đồng hồ đếm ngược đến trừng phạt.
Ánh đèn vàng nhạt hắt bóng Minh trên sàn: dáng người gập mình nhỏ bé, run rẩy, yếu ớt. Trong lòng cô, sự nhục nhã và nỗi tủi thân chồng chất, quện chặt với một tình yêu không bao giờ được gọi thành tên.
Minh ôm bản báo cáo đã sửa, đặt lên bàn Mistress. Vân xem rất kỹ, ánh mắt dõi qua từng con số. Sau vài phút im lặng căng thẳng, cô gập tập hồ sơ lại, đặt xuống bàn.
"Đúng rồi. Không còn lỗi."
Minh thở phào, vai nhẹ hẳn đi. Nhưng chưa kịp ngẩng lên, giọng Mistress lại vang lên, lạnh lùng:
"Đi lấy thắt lưng da ngắn trong ngăn tủ."
Cả cơ thể Minh đông cứng. Tim cô hụt một nhịp, hơi thở tắc nghẹn. "Nhưng... em đã sửa đúng rồi..."
Vân không quay sang nhìn, chỉ nói chậm rãi, từng chữ như chém vào tim:
"Còn dám hỏi!? Lỗi ban đầu đã đủ để chịu phạt. Sửa đúng là bổn phận, không phải công lao. Em quên rồi sao? Ba lỗi. Ba mươi roi. Chia đều hai tay. Thắt lưng sẽ không làm em tổn thương, nhưng đủ để em nhớ."
Không còn lối thoát, Minh cúi thật thấp, bước run rẩy đến ngăn tủ, lấy ra chiếc thắt lưng da bản vừa, màu đen bóng, đầu khóa gọn gàng. Cô dâng lên bằng hai tay, mặt cúi sát đất.
Vân cầm lấy, xoay nhẹ trong tay. Đoạn da mềm nhưng chắc, khi gập lại phát ra tiếng soạt khô khốc, như thể không khí cũng bị xé rách. Cô vung thử một đường, tiếng vút vang lên rợn người. Âm thanh ấy đủ khiến Minh rùng mình, từng thớ thịt co rút lại trong chờ đợi.
"Đưa tay."
Minh run rẩy chìa tay phải ra trước.
Chát!
Thắt lưng vung xuống, da chạm da vang lên âm thanh dồn dập, không nặng như thước gỗ, nhưng lan ra thành một cơn rát bỏng. Bàn tay Minh tê đi, co giật khẽ.
"Đếm."
"... Một."
Tiếng đếm khàn khàn, như kéo ra từ tận ngực.
Lần lượt từng nhát, đều đặn, chính xác. Vân không tăng lực, cũng không hạ nhẹ. Mỗi roi vung xuống đều như được đo sẵn, vừa đủ để để lại một vệt hồng rát bỏng, không rách, không bầm, chỉ là nỗi đau vừa phải nhưng buộc phải khắc ghi.
Bàn tay Minh nhỏ nhắn, những ngón tay thon dài, trắng mịn vốn quen gõ bàn phím và sắp xếp hồ sơ - giờ đang run rẩy chìa ra, trần trụi trước ánh mắt Mistress. Da thịt mềm mỏng ấy hứng trọn từng cú quất, vệt hồng nổi bật trên nền da mịn, như một dấu ấn sở hữu khắc nghiệt.
Khi tay phải đã chịu đủ mười lăm nhát, Vân liếc nhìn - không cần ra lệnh, Minh đã tự động dâng tay trái. Nỗi sợ khiến cô rụt rè, nhưng sự phục tùng thì tuyệt đối.
Vút! Bốp!
Mỗi lần roi chạm xuống, bả vai Minh khẽ co lại, hơi thở nghẹn trong cổ, nước mắt long lanh chực trào. Cô cố kìm nén, nhưng từng giọt nóng bỏng đã rơi xuống sàn, thấm vào nền gạch lạnh.
Cô không phân biệt rõ là mình đang khóc vì đau, hay là khóc vì cảm giác thấp hèn của mình.
Đến roi cuối cùng, bàn tay xinh đẹp ấy đã đỏ rực, nóng ran, run lên từng nhịp không thể kìm giữ.
Vân nhìn xuống, ánh mắt nghiêm khắc không đổi. Trong lòng, cô biết rõ: mình cố ý không phá nát đôi bàn tay ấy - bàn tay mà mỗi ngày gõ phím cho cô, pha trà, sắp hồ sơ, và đôi khi run rẩy dâng hiến. Nhưng sự mềm yếu đó không thể là lý do tha thứ. Cô cần Minh nhớ: dù đẹp đẽ, dù yếu ớt, đôi tay ấy vẫn phải chịu trách nhiệm cho từng lỗi lầm.
Vân buông thắt lưng xuống bàn, giọng trầm, dứt khoát:
"Nhớ lấy. Tôi nghiêm khắc vì tôi không cho phép sự cẩu thả tồn tại dưới quyền mình. Em cần chính xác và tập trung. Nếu tái phạm, con số sẽ không dừng lại ở ba mươi."
Minh quỳ gập xuống, hai bàn tay vẫn rát bỏng, nước mắt nhỏ lặng lẽ thấm vào sàn lạnh. Trong lồng ngực, nỗi đau cuộn xoáy không chỉ từ roi da, mà từ một câu hỏi dai dẳng chưa bao giờ dám thốt ra.
Sau punishment, cô lặng lẽ theo Mistress về nhà. Suốt bữa tối, cơm canh dọn đủ, nhưng mùi vị trôi qua như cát bụi. Đồ ăn nóng hổi thơm ngon được Vân đặt ở nhà hàng gần đó, Minh chẳng phải động tay.
Minh chỉ cắm cúi gắp từng đũa, động tác máy móc, chẳng dám nhìn sang bên kia bàn. Vân thì điềm nhiên như thường, tao nhã thưởng thức bữa ăn, đôi mắt sáng lạnh không để lộ một khe hở, càng khiến nỗi bất an trong lòng Minh vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Đêm xuống. Trong phòng riêng, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, Minh quỳ bên chân giường. Cô len lén ngước mắt nhìn Mistress - một lần, rồi lại cúi xuống ngay, tim đập loạn như kẻ trộm.
Sự im lặng dồn nén quá lâu. Cuối cùng, như bị thôi thúc đến tận cùng, giọng cô run run cất lên, yếu ớt như sắp gãy:
"Chị... có thật là... chị có vị hôn phu không ạ?"
Ngay khi câu hỏi thoát ra, ngực Minh thắt lại, hơi thở như nghẹn, cảm giác sợ hãi ập đến. Tim cô đập hỗn loạn, từng nhịp nặng nề đến mức như muốn ngất đi.
Vân ngồi dựa ghế, bóng dáng uy nghi giữa ánh sáng mờ. Đôi mắt sâu thẳm rơi xuống thân hình nhỏ bé kia. Không trả lời ngay, cô để mặc im lặng kéo dài, như từng nhát kim lạnh lùng ghim vào trái tim Minh.
Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí Vân thoáng xao động. Ánh nhìn của Minh, đôi tay đỏ rực sau hình phạt, giọng run rẩy như sắp khóc... tất cả đánh thức một cơn thương xót ngấm ngầm. Một phần trong cô muốn đưa tay ôm lấy, xoa dịu, nói một lời phủ nhận để giữ nụ cười trên gương mặt ấy. Nhưng lý trí sắc bén lập tức chặn đứng.
Không được. Càng yếu lòng, em càng rời xa. Càng mềm mỏng, em càng nghĩ mình có quyền hỏi tới. Chỉ có sự thật lạnh lùng mới giữ em lại bên tôi, trong khuôn khổ của tôi.
Một lúc lâu sau, Vân cất giọng trầm khẽ, không nhanh không chậm, nhưng đủ sắc bén để cắt phăng mọi hi vọng:
"Ừ. Đúng vậy."
Chỉ vài chữ ngắn gọn. Nhưng trong tai Minh, chúng vang lên như tiếng sắt lạnh rơi xuống đáy tim. Một nhát dao không máu, xé toạc tất cả nỗi mong manh mà cô vẫn ôm giữ.
Minh cúi rạp xuống, môi run đến bật máu, mà vẫn không dám khóc thành tiếng.
Vân nghiêng đầu nhìn, đáy mắt dấy lên một tia xót xa rất khẽ, song lập tức bị lớp vỏ băng giá che phủ. Nỗi thương cảm ấy, cô tuyệt đối không cho phép Minh nhìn thấy.
Cô gái quỳ gục xuống, toàn thân run rẩy như chiếc lá trong gió. Nỗi đau dồn nén vỡ òa thành tủi hổ, tim thắt nghẹn: Hóa ra... những gì mình nghe, không chỉ là tin đồn.
Vân không để Minh ngập chìm quá lâu trong cơn hoảng loạn ấy. Từng bước chậm rãi, cô cúi xuống, bàn tay lạnh lẽo nhưng chắc nịch nâng cằm người trợ lý nhỏ bé lên, buộc phải ngẩng mặt, buộc phải soi thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Mistress.
Trong ánh nhìn ấy, không còn chỗ để trốn chạy.
"Nhớ cho rõ, Minh." - giọng Vân trầm khẽ, nhưng từng chữ rơi xuống như mệnh lệnh khắc vào đá. - "Hôn nhân là chuyện của gia đình, tôi sẽ xử lý. Nhưng quyền sở hữu em..."
Ngón tay siết nhẹ, ép cằm Minh run lên. Vân nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao vừa cắt thẳng, vừa vuốt ve.
"... quyền đó chỉ thuộc về tôi. Mãi mãi."
Không phải lời an ủi, không phải hứa hẹn. Chỉ là một bản tuyên ngôn đầy uy lực, khẳng định sự tuyệt đối của Mistress. Một dấu ấn vô hình hằn lên tận đáy tim Minh, khiến cô vừa nghẹt thở trong sợ hãi, vừa run rẩy trong một thứ khát khao khó cưỡng.
Nước mắt Minh rơi lã chã xuống đùi, nhưng cổ họng nghẹn cứng, không dám bật thành tiếng. Cô thấu hiểu rõ ràng: mình không có tư cách ghen tuông, không có quyền đòi hỏi. Trong mắt Mistress, cô chỉ là "thứ thuộc về" - một món đồ, một mối quan hệ trong bóng tối, không hơn.
Vân kéo cô gái nhỏ lên sát lòng ghế, ép ngồi thấp dưới chân mình. Ngón tay thon dài nâng cằm, buộc Minh ngẩng lên, ánh mắt chủ tớ chạm nhau, khoảng cách gần đến nghẹt thở.
"Khóc cũng được." - Vân nói khẽ, nhưng giọng vẫn như lệnh sắt. - "Khóc xong thì phải nhớ: việc của em là phục tùng. Đừng để tâm trí vẩn đục bởi những điều không thuộc quyền em. Nếu còn tái phạm..."
Bàn tay Mistress trượt lên cổ mảnh mai, siết nhẹ, vừa đủ để hơi thở của Minh khựng lại. Ánh mắt Vân nghiêng xuống, lạnh lẽo như lưỡi dao sáng loáng:
"... thì hình phạt sẽ không chỉ dừng ở quỳ gối, hay vài lằn roi."
Minh run bắn, gật đầu lia lịa. Trong tim, nỗi đau như vỡ toang, nhưng xen lẫn một thứ bình yên méo mó: ít nhất, Mistress đã không phủ nhận sự ràng buộc giữa hai người. Ít nhất... cô vẫn còn là kẻ được "thuộc về".
Nước mắt Minh vẫn chưa kịp khô. Thân thể nhỏ bé quỳ gập, như chiếc bóng đang chờ một bản án cuối cùng. Vân khẽ nghiêng người, đôi mắt lạnh sắc như dao, rồi chậm rãi cất giọng:
"Đứng lên."
Minh run rẩy làm theo, toàn thân như mất sức.
"Lên giường." - giọng Mistress trầm xuống, không cho phép nghi ngờ. - "Cởi hết."
Từng khuy áo bật ra, từng lớp vải rơi xuống sàn, lộ rõ sự yếu ớt, trần trụi. Minh cúi đầu, mặt đỏ bừng trong tủi hổ, nhưng không dám trái lệnh.
Vân ngồi tựa đầu giường, dáng thẳng tắp, uy nghi như nữ vương trên ngai. Bàn tay khẽ vẫy:
"Nằm xuống, dưới chân tôi."
Minh khom người, chui vào vị trí thấp nhất, nằm sát nơi đôi chân dài thả lỏng. Không còn là tấm ga lạnh ngắt dưới lưng, gần chị hơn, trong khi hơi thở Mistress tỏa xuống từ cao, ấm áp lan tràn trên da thịt.
"Đó mới là chỗ của em." - Vân khẽ nhấn gót chân lên vai cô gái nhỏ. - "Nhớ kỹ, Minh. Em chỉ thuộc về tôi. Mãi mãi."
Giọng nói ấy vừa là xiềng xích, vừa là phán quyết.
Minh cắn môi, nước mắt lăn dài, nhưng trong tim lại dấy lên một sự yên ổn kỳ lạ. Nhục nhã, đau đớn, nhưng cũng là niềm an ủi duy nhất: ít nhất, cô còn được nằm dưới chân Mistress, còn được giữ sợi dây ràng buộc không gì cắt đứt nổi.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, dáng hình nhỏ bé ép dưới chân Mistress càng trở nên mong manh, bé bỏng. Trên cao, Vân khép mắt, hơi thở chậm rãi, an nhiên. Uy quyền và dịu dàng đan xen, khắc lên tim Minh một dấu ấn không bao giờ phai.
---
End chap.
---
Hội thoại giữa Minh và tác giả:
Minh: "Chị ơi, chị để em bị chị Vân cho ăn đòn tan nát, lên bờ xuống ruộng, giờ còn tính ngược tâm em nữa hả!?"
Chị tác giả thiện lương: "À, vì chị biết em có máu M, nên không thể tránh khỏi đâu. Nhưng nghe này, có câu "ngọc bất trát, bất thành khí", viên ngọc quý chỉ trở nên hoàn hảo khi chịu được những va đập, thử thách, và không ít lần tưởng chừng vỡ vụn. Nếu không, nó chỉ là một mảnh vụn vô giá trị."
Minh: "Nghe vậy... vẫn muốn khóc quá..."
Chị tác giả: "Khóc đi, nhưng nhớ, mỗi cơn đau, mỗi giọt nước mắt đều là mài dũa, là tôi luyện. Khi em chịu đựng xong, em sẽ là viên ngọc độc nhất, rực rỡ nhưng cực kỳ hiếm, không ai có thể sao chép. Kkk, đau nhưng đáng giá, Minh à!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro