Chap 34.1: Vân và Mẹ- Thử thách
Buổi sáng hôm sau, bầu trời phủ một lớp mây xám dày đặc, ánh sáng yếu ớt như bị nén lại giữa những tảng mây nặng trĩu. Chiếc xe đen bóng lao vun vút trên con đường dẫn về biệt phủ nhà họ Lưu, mỗi cú xóc nhẹ trên mặt đường khiến nhịp tim Vân theo đó nhịp lên, căng như dây đàn. Hai bên đường, những tán cây già, cổng sắt đồ sộ, bức tường rêu phong như những chứng nhân lạnh lùng, im lặng nhưng đầy sức nặng, ghi nhận từng khoảnh khắc chuẩn bị cho một cuộc đối đầu không lời - cuộc đối đầu giữa quyền lực, mệnh lệnh và những quyết định đã được sắp đặt từ lâu.
Trong khoang xe, Vân ngồi thẳng, đôi tay đặt trên đùi, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt ghế da, nhịp gõ đều đặn nhưng căng như hồi trống báo trận. Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cố dẹp đi dòng cảm xúc đang dồn nén bên trong - lo âu, quyết tâm và cả một chút lạnh lùng cố hữu. Trên môi cô, không còn dấu vết nụ cười, chỉ là sự tập trung tuyệt đối, như một chiến binh chuẩn bị bước vào trận quyết đấu không khoan nhượng.
Khi biệt phủ hiện ra trước mắt, sừng sững và uy nghi như một pháo đài giữa mây sương, Vân cảm nhận rõ từng nhịp tim của mình. Cánh cổng lớn mở ra chậm rãi, nặng nề, để lộ khoảng sân rộng trải sỏi trắng tinh, sáng lấp lánh dưới ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng. Người hầu đã xếp hàng từ sớm, cúi đầu khẽ khi Vân bước xuống xe. Cô không nhìn họ, đôi giày cao gót gõ từng nhịp nặng nề trên nền gạch lát, âm thanh vang vọng như nhịp trống báo hiệu một sự kiện quan trọng đang diễn ra.
Bước vào đại sảnh, ánh mắt Vân dừng lại ngay ở bà Lưu Diệu Lan. Người phụ nữ từng nổi tiếng với nhan sắc sắc lạnh và khí chất uy quyền, giờ còn toát lên quyền lực khiến không gian như ngừng lại. Ánh mắt bà không hiện giận dữ hay dịu dàng, chỉ là sự điềm tĩnh vững chắc, nhìn thấu cả con người đối diện, như cân đo đong đếm từng quyết định, từng lựa chọn.
Bên cạnh bà là Nguyên Đức - thanh niên cao ráo, vóc dáng chỉnh tề, từng cử chỉ đều toát lên sự lịch thiệp và thông minh. Ánh mắt anh sáng, tinh anh, như luôn cân nhắc mọi tình huống một cách khôn khéo, khiến người đối diện cảm nhận rõ sự nhạy bén trong từng lời nói, từng cử động. Vân nhớ lại những lần gặp trước đây, Đức luôn để lại ấn tượng là một người đàn ông tốt bụng và tử tế. Dù trong giao tiếp công việc hay đời sống, anh luôn cư xử chuẩn mực và tinh tế, lắng nghe và tôn trọng, khiến cô cảm thấy dễ chịu, tin tưởng mà không cần cố gắng. Ánh mắt và nụ cười ấy vẫn còn lưu lại trong ký ức Vân, nhẹ nhàng nhưng đủ để khắc sâu cảm giác về một người đàn ông vừa thông minh vừa tử tế, khác hẳn với sự lạnh lùng và uy quyền của bà Lưu Diệu Lan.
Khoảnh khắc ấy, không gian như nén chặt. Ba ánh mắt giao nhau, mỗi người mang một toan tính, một ngọn lửa ngấm ngầm. Và Vân biết, từ giây phút này, chẳng còn đường lùi.
Đại sảnh rộng lớn, bàn tiệc đã được bày biện sang trọng. Bà Lan ngồi chính giữa, uy nghiêm và điềm tĩnh; Nguyên Đức ngồi bên phải, dáng vẻ lịch thiệp và tinh anh; ghế dành cho Vân vẫn bỏ trống. Không khí nghiêm trang, nặng nề, khiến từng bước chân của cô vang vọng như nhịp trống báo hiệu một nghi lễ quan trọng.
Khi Vân bước vào, Nguyên Đức đứng dậy, mỉm cười, cúi nhẹ người:
- "Chào Vân. Rất vui hôm nay được dùng cơm cùng em và bác Lan."
Vân gật đầu, đáp lại lịch sự nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa phải, ánh mắt quan sát, cẩn trọng:
- "Chào anh."
Không gian tạm lắng, chỉ còn âm thanh nhẹ của bước chân và tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng trong đại sảnh.
Rồi bà Lưu Diệu Lan mở miệng, giọng nói lạnh lùng nhưng vững chắc vang lên, phủ đầy uy quyền khắp căn phòng:
- "Vân, ngồi xuống đi."
Một mệnh lệnh đơn giản nhưng đầy trọng lượng, khiến Vân phải cúi đầu, bước tới ghế, cảm nhận rõ rệt sự phân định quyền lực giữa mẹ và cô. Ngay cả những bước chân nhẹ nhàng của cô cũng mang theo một chút căng thẳng, như đang đi trên dây giữa uy quyền và lễ nghi. Nguyên Đức vẫn đứng đó, ánh mắt quan sát tinh anh, nhưng không can thiệp, như nhắc nhở rằng anh sẽ luôn có mặt, nhưng để Vân tự đối diện với thử thách của mình.
Bà Lan nghiêng người, giọng sắc lạnh nhưng rõ ràng, từng chữ một như được cân đo:
- "Các con dùng bữa đi. Hôm nay là dịp tốt để Vân và Đức tìm hiểu nhau. Đức là người mẹ lựa chọn, và mẹ tin con sẽ không thất vọng."
Nguyên Đức nhẹ nhàng bước tới, nở một nụ cười điềm tĩnh, giọng nói chân thành, không phô trương:
- "Thật ra, tôi không muốn xem cuộc gặp này là một cuộc 'sắp đặt'. Chỉ nghĩ đơn giản là buổi làm quen, để chúng ta thân thiết hơn. Tôi mong có thể biết thêm về Vân, và nếu được, cùng nhau xây dựng điều gì đó, theo cách tốt nhất."
Vân ngồi xuống, ánh mắt thoáng nhìn Đức, cảm nhận được sự chân thành và thiện chí trong từng lời nói, nhưng bên trong vẫn duy trì một lớp phòng bị, giữ khoảng cách. Không gian đại sảnh một lần nữa trùng xuống, giữa uy quyền của bà Lan, sự tinh tế và thiện cảm của Đức, cùng sự thận trọng, tỉnh táo của Vân - mọi thứ hòa quyện, tạo nên một buổi gặp mặt vừa nghiêm trọng, vừa chứa đựng những nhịp rung tinh tế, chưa ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lời nói tử tế ấy khẽ chạm vào tâm trí Vân, khiến cô thoáng ngập ngừng. Một phần trong cô muốn né tránh cơn bão sắp đến, nhưng phần còn lại biết rằng, dây dưa chỉ làm mọi chuyện rối thêm. Cô hít sâu, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt, nhịp tim dồn dập.
Ngẩng đầu, Vân nhìn thẳng vào mẹ, giọng hơi run nhưng kiên định, ánh mắt chứa đựng cả quyết tâm và sự hi vọng:
- "Mẹ... con sẽ không lấy anh Đức. Con đã có người của riêng mình rồi. Và con sẽ bảo vệ người ấy, cho dù phải đối đầu với cả thế giới."
Khoảnh khắc ấy, căn phòng như ngừng thở. Bà Lan khẽ nheo mắt, như muốn nhìn thấu tất cả, khí thế từ bà dồn xuống, uy quyền như một cơn bão âm thầm nhưng mạnh mẽ. Nguyên Đức đứng bên, không giận dữ, chỉ chăm chú nhìn Vân, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ, xen lẫn sự tôn trọng.
- "Vân, đừng vội. Dùng bữa trước đi,"
bà Lan nói, giọng đều đều nhưng đầy uy lực, như muốn thử thách thêm chút nữa.
Bữa ăn sang trọng trong đại sảnh bắt đầu. Vân ngồi đối diện Nguyên Đức, giữ dáng vẻ bình thản, nhưng lòng cô dấy lên những cơn sóng nhỏ. Bà Lan ngồi ở chính giữa, dáng người thẳng tắp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang trọng lượng, khiến mọi cử chỉ, ánh mắt đều phải dè chừng.
Nguyên Đức, với phong thái chững chạc, không hề phô trương hay tỏ ra bề trên, chủ động bắt chuyện:
- "Tôi rất ngưỡng mộ bản lĩnh của cô, Vân. Thành thật mà nói, dù chuyện gì xảy ra, tôi nghĩ cô xứng đáng được đi theo con đường riêng mà mình lựa chọn."
Vân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào anh trong giây lát. Trong tim cô, vừa có cảm giác được thấu hiểu, vừa thấy hơi thở của sự thử thách vẫn hiện diện nơi mẹ. Bà Lan im lặng, nụ cười lạnh nở trên môi, nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn quan sát từng cử chỉ.
Khi bữa ăn kết thúc, bà Lan đứng dậy, bước tới tiễn Nguyên Đức ra cửa. Dáng đi uy nghi, từng cử chỉ đều chuẩn mực và trang nhã. Không một lời lộ vẻ bực dọc hay dao động, nhưng ánh mắt của bà vẫn giữ nguyên sự sắc lạnh và kiểm soát tuyệt đối. Vân nhận ra, mẹ cô đã kìm nén tất cả, nhưng uy quyền vẫn trọn vẹn hiện hữu trong từng động tác, từng lời chào. Không ai có thể quên được: cô vừa dám nói ra quyết định của mình, và mặc dù bề ngoài bà Lan lịch sự, bà vẫn là một cơn bão ngầm không ai có thể lay chuyển.
---
Khi cánh cửa biệt phủ khép lại sau bóng dáng vị khách, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức từng tiếng thở cũng vang vọng. Tiếng giày cao gót của bà Lan đều đặn trên nền đá cẩm thạch, mỗi bước đi như nhấn mạnh quyền lực trọn vẹn mà bà vẫn kìm nén suốt buổi tiệc.
Bà quay lại, ánh mắt sắc lạnh khoanh trọn Vân. Nụ cười đã biến mất, chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng như lưỡi dao, đủ để khiến tim cô con gái đập dồn dập.
- "Quỳ xuống."
- giọng bà trầm, không cao, nhưng nặng nề như búa rơi, dội thẳng vào lồng ngực Vân.
Vân đứng sững, tim đập mạnh, cảm giác vừa sợ vừa căng như dây cung. Cô biết rõ mẹ chưa bao giờ hạ thấp uy quyền trước người ngoài; nhưng giờ, khi mọi ánh nhìn đã rời đi, bà không cần giữ gìn hình ảnh nữa - quyền lực ấy giờ đây chỉ dành riêng cho cô.
- "Con..."
- Vân mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, lời chưa kịp thành hình.
Ánh mắt bà Lan lóe lên, uy nghiêm đến mức không cho phép cãi lời.
- "Ta nói, quỳ."
Bàn tay Vân siết chặt gấu váy, hơi thở gấp gáp, đôi chân cứng lại. Một lúc lâu, cô mới từ từ khuỵu xuống nền nhà, đầu cúi thấp, hoàn toàn chịu sự áp đảo im lặng nhưng đầy sức nặng từ mẹ.
Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng không còn dấu vết của bữa tiệc, chỉ còn quyền lực kìm nén của bà Lan và nỗi sợ trộn lẫn quyết tâm trong lòng Vân. Mọi thứ đều rõ ràng: cô vừa dám đứng thẳng, nhưng mẹ vẫn là người nắm trọn mọi chi phối.
Bà Lan tiến tới, từng bước như nện xuống nền đá cẩm thạch, giọng nói lạnh buốt, mỗi chữ như lưỡi dao găm thẳng vào tim Vân:
- "Con nghĩ mình đã trưởng thành, đã có thể chống lại mẹ? Đừng quên, tất cả những gì con có hôm nay - quyền lực, vị trí, sự tôn trọng - đều là do mẹ sắp đặt. Con nên hiểu, một lời của mẹ có thể nâng, thì cũng có thể hủy."
Không khí trong đại sảnh như đông cứng lại. Vân cắn chặt môi, đầu gối áp sát nền đá lạnh buốt, nhưng trong ánh mắt thoáng chốc vẫn lóe lên tia quyết liệt, như muốn nói rằng: cô đã chọn con đường của mình, và sẽ không thay đổi.
Bà Lan dừng lại, nhìn thẳng vào con gái, giọng vẫn lạnh lùng nhưng sắc bén:
- "Vậy con cứ quỳ ở đây."
Vân im lặng, đầu cúi thấp, vẫn quỳ trong tĩnh lặng của căn phòng. Dưới ánh đèn vàng lạnh, mỗi giây trôi qua đều như kéo dài vô tận, đánh thức từng nỗi sợ và cả quyết tâm trong lòng cô.
Hơn một giờ sau, bà Lan quay trở lại, giọng vẫn kiên quyết nhưng bình thản:
- "Sao, đã suy nghĩ xong chưa?"
Mái tóc dài rũ xuống, dáng người thẳng tắp, Vân vẫn giữ sự cứng cỏi trong tư thế quỳ:
- "Mẹ... con nói rồi, con không muốn kết hôn. Con sẽ không lấy Nguyên Đức. Xin mẹ đừng ép con."
Bà Lưu Diệu Lan ngồi trên ghế cao, gương mặt bình thản, đôi mắt tối lại như phủ sương. Bà im lặng thật lâu, rồi mới cất lời, chậm rãi mà đầy uy quyền:
- "Vân... con là con gái duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, con có bao giờ làm mẹ bận tâm vì bướng bỉnh đâu? Vậy tại sao, chỉ riêng việc này... con lại chống đối mẹ đến thế?"
- "Bởi vì..." - Vân ngẩng đầu, môi run run, nhưng vẫn cố dứt khoát - "con không cần một cuộc hôn nhân sắp đặt, không thể lấy một người con không yêu thương. Con không muốn."
Một tia thất vọng thoáng qua đáy mắt bà Lan, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ nghiêm khắc. Bà đứng dậy, từng bước đi tới gần, tiếng giày vang lên như phán quyết không thể chối cãi:
- "Nếu con không nghe mẹ, thì hãy bước ra khỏi nhà, quỳ ở đó mà suy nghĩ. Khi nào thật sự hiểu rõ lòng mình, thì đứng lên."
Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở của Vân và uy quyền áp đảo của bà Lan, nhắc nhở rằng lựa chọn đã có giá, và bài học hôm nay chưa kết thúc.
Cánh cửa lớn mở ra, gió đêm tràn vào, mang theo hơi lạnh mát rượi. Không khí đặc quánh mùi mưa, nhưng bầu trời vẫn tối sầm, chưa rơi xuống giọt nào.
Vân cắn môi, lặng lẽ bước ra sân đá. Cô quỳ xuống, để mặc gió lùa qua tóc, váy áo dính chặt vào da vì hơi ẩm nặng nề. Thời gian trôi chậm, từng phút đè lên ngực như tảng đá, mỗi hơi thở nặng nề, vừa mỏi mệt, vừa căng thẳng.
Như trêu ngươi, bầu trời bỗng bật tung. Những hạt mưa nặng hạt rơi xuống, từ từng tiếng lộp bộp thưa thớt, nhanh chóng biến thành màn mưa rền rĩ. Vân khẽ mỉm cười tự giễu: " Không ngờ lại có một ngày... mình lại trở thành đứa con gái vì tình quỳ dưới mưa."
Nước lạnh xối xuống người, thấm ướt toàn thân cô, nhưng Vân vẫn không nhúc nhích. Mắt nhắm nghiền, môi tím tái mím chặt, cô giữ nguyên tư thế, như muốn chứng minh cả thế giới cũng không thể khuất phục ý chí nhỏ bé của mình.
Bên trong đại sảnh, bóng bà Lan đứng sau rèm, dáng người thẳng tắp và uy nghiêm. Ánh mắt bà lạnh lùng, không lộ một khe hở nào trước gia nhân. Nhưng khi nhìn con gái quỳ dưới mưa, ngón tay bà khẽ run, và gương mặt thoáng qua một nét đau lòng bị kìm nén - quyền lực tuyệt đối, vừa nghiêm khắc, vừa bao trùm tình mẫu tử, hiện lên chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bà không gọi lại, cũng không mở lời xoa dịu. Chỉ đứng yên, để mưa và gió trở thành phép thử. Nhưng sâu trong đáy mắt, tình mẫu tử vẫn dấy lên, khiến lòng bà nặng trĩu như mưa ngoài kia.
Mưa rơi nặng hạt, gió lùa hun hút qua khoảng sân đá rộng thênh. Vân quỳ suốt gần một giờ, áo váy đã dính sát vào da thịt, từng lọn tóc ướt sũng dính bết trên trán. Cơ thể cứng cỏi ấy vẫn giữ thẳng lưng, nhưng đôi vai run lên từng chặp, đầu gối mỏi nhừ như sắp khuỵu.
Cuối cùng, bóng dáng bà Lan xuất hiện trên thềm. Ánh mắt bà sắc lạnh, bước chân chậm rãi nhưng dứt khoát tiến lại gần. Giọng bà vang lên, trầm nhưng sắc như lưỡi dao cắt thẳng vào tim Vân:
- "Đứng lên cho mẹ!"
Vân ướt sũng, chân nhấc lên nhấc xuống, cơ thể run rẩy. Mưa lạnh trộn lẫn mồ hôi, thấm đẫm từng sợi tóc, trôi xuống gò má, lạnh buốt tới tận xương. Cô không nhúc nhích, như muốn thử thách cả ý chí lẫn cơ thể.
- "Nếu mẹ không ra, con định quỳ đến chết ngoài này sao? Quên rồi à? Thân thể con từ nhỏ vốn yếu, trái gió trở trời là bệnh, chẳng phải cứ một cơn lạnh là sốt cao nằm liệt giường sao? Lớn rồi liền cậy mạnh?" - giọng bà Lan nghiêm khắc, từng chữ như nhấn vào tim con gái.
Vân cắn môi, im lặng. Một cơn rùng mình khiến cơ thể cô khẽ nghiêng về phía trước, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa quyết tâm âm ỉ.
Bà Lan hít một hơi sâu, siết chặt tay, giọng càng nghiêm:
- "Đủ rồi. Vào trong. Con muốn chứng minh điều gì, cũng không phải bằng cách hủy hoại thân mình."
Vân đứng lặng, mắt nhắm nghiền, cảm nhận hơi ấm từ mẹ dội tới, vừa nghiêm khắc, vừa trấn an. Cô từ từ đứng lên, cơ thể run rẩy, nhưng trong lòng, một quyết tâm mới bắt đầu nhen nhóm - mạnh mẽ hơn, thấm thía hơn từng bài học mẹ trao.
Khi Vân được dìu vào phòng, vừa bước qua ngưỡng cửa, cơn hắt hơi bật ra liên tiếp. Hơi thở rối loạn, cả người run lập cập.
Bà Lan khoanh tay nhìn, mắt tối lại:
- "Ta đã nói rồi. Bướng bỉnh thì được gì ngoài việc hại chính bản thân?"
Không để Vân chống chế, bà Lan nghiêm mặt ra lệnh:
- "Thay đồ. Ngay trước mặt ta. Mẹ phải chắc chắn con không giấu bệnh mà lén chịu đựng."
Vân đỏ mặt, định do dự, nhưng ánh mắt mẹ không cho phép chần chừ. Cô đành run run cởi lớp áo ướt sũng, để lộ bờ vai gầy và làn da nổi gai lạnh, từng cơn rùng mình dội lên.
Bà Lan nhìn con, lòng thắt lại, nhưng bên ngoài vẫn nghiêm khắc. Bà đích thân lấy khăn lau từng giọt nước còn đọng, rồi đắp chăn dày cho Vân. Tay bà cứng rắn, nhưng mỗi động tác lại cẩn trọng đến mức lạ lùng, vừa nghiêm vừa bao dung.
Vừa khoác chăn, bà nhẹ nhàng hỏi, giọng trầm mà sắc bén:
- "Nếu giờ mẹ đánh trăm roi, con vẫn sẽ không thay đổi, đúng không?"
Vân chợt nghĩ về trận đòn trăm roi từng trải trước đây, cơ thể lại rùng mình. Giọng nhỏ nhưng vẫn kiên quyết:
- "Con xin mẹ... chấp thuận. Nếu mẹ muốn phạt, con xin chịu."
Bà Lan khẽ gật, mắt vẫn không rời Vân, ánh nhìn vừa nghiêm khắc vừa trĩu nặng tình thương. Giọng bà trầm xuống, lời nói mỗi chữ đều thấm vào tim con gái:
- "Con càng giỏi giang ngoài kia, càng khiến mẹ lo. Bướng bỉnh một lần, được, nhưng bướng thêm nữa, con sẽ tự hủy hết những gì mình cố giữ. Lần này, mẹ cho con một cơ hội chứng minh. Nếu thật sự không muốn cuộc hôn nhân kia, con phải cho mẹ thấy con có thể bảo vệ bản thân và cơ nghiệp này. Còn không..."
Bà ngừng một nhịp, đôi mắt vừa nghiêm khắc, vừa chan chứa tình mẫu tử:
- "...đừng trách mẹ phải tự sắp đặt thay."
Trong hơi thở nặng nề, Vân nằm yên, đôi mắt rưng rưng nhưng ánh nhìn kiên định. Cô biết cơ hội mẹ trao không hề dễ dàng, nhưng lần này, cô sẽ không lùi bước.
- "Con sẽ cố gắng... con sẽ không phụ lòng mẹ," cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm, như một lời hứa thầm với chính mình.
Tâm lý như được giải tỏa. Cơ thể yếu ớt run rẩy vì mưa, vì lạnh, nhưng tinh thần lại phấn chấn, như được tiếp thêm lửa. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng sức mạnh của ý chí: trận chiến này, ít nhất mở màn, cô đã thắng.
Vân hít một hơi sâu, cảm nhận từng nhịp tim dồn dập, và trong lòng trỗi lên một niềm tin nhỏ bé nhưng kiên định: dù phía trước còn bao thử thách, cô sẽ đứng vững, sẽ bảo vệ những gì mình lựa chọn. Những giọt nước mưa còn sót trên da giờ chỉ là ký ức nhắc nhở về sức mạnh của bản thân - vừa yếu mềm, vừa kiên cường.
---
Điện thoại rung lên trên bàn. Minh vội bắt máy, tim đập thình thịch khi thấy tên Mistress hiện ra.
- "Chị?" - Minh run giọng.
Đầu dây bên kia, giọng Vân khàn hẳn, nặng mũi, nghe là biết đang bệnh. Nhưng từng chữ vẫn sắc lạnh, dứt khoát:
- "Chị đang ở nhà mẹ. Em ở nhà phải ngoan, tự chăm sóc bản thân, hiểu chưa? Không có chị mà lười biếng hay bày trò thì... đừng trách sao mông chưa lành đã lại ăn đòn."
Minh cắn môi, thoáng nghẹn lại. Chỉ cần nghe hơi thở nặng nhọc, giọng khàn đục ấy, cô lập tức nhận ra Mistress của mình đang sốt. Nỗi lo lắng cuộn trào, dâng nghẹn trong lồng ngực:
- " Em vẫn ngoan mà! Chị... chị bệnh rồi đúng không? Em qua ngay, được không ạ? Em muốn..."
Chưa kịp dứt lời, giọng Vân đã cắt ngang, lạnh và gắt:
- "Cấm. Ở yên đó."
- "Nhưng... em lo cho chị lắm. Em-"
- " Phương Minh." - Vân gọi đúng tên, chậm và rõ, khiến Minh lập tức im bặt. - "Việc em cần làm là ngoan ngoãn, nghe lời. Chị đã dặn thì không được cãi. Đừng khiến chị phải tức giận trong lúc này."
Một khoảng lặng nặng nề. Minh cắn môi đến bật máu, mắt rưng rưng. Biết Mistress đang yếu, biết không nên làm trái lời, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng vì không thể ở cạnh chăm sóc.
Đầu dây bên kia, giọng Vân dịu đi đôi chút, vẫn trầm khàn nhưng thấp hơn, như một dòng ấm áp giấu kỹ:
- "Nghe chị. Lo giữ sức. Chị mà về, thấy em sụt cân hay xanh xao, chị không tha."
Điện thoại tắt. Minh ôm chặt máy vào ngực, nước mắt lăn dài. Vừa thương Mistress đang bệnh một mình, vừa thấy bất lực, vừa càng khao khát ngày chị trở về để được quỳ gối bên cạnh, chăm sóc bằng tất cả những gì mình có.
---
Cánh cửa bật mở. Bà Lưu Diệu Lan bước vào, ánh mắt quét một lượt, lạnh lùng:
- "Bản thân lo chưa xong, còn dám đứng đó răn dạy ai?"
Vân giật mình, vội đặt điện thoại xuống. Chưa kịp giải thích, cơn ho ập đến khiến cô gập người lại. Bà Lan cau mày, sải bước đến, vỗ nhè nhẹ lưng đứa con gái bướng bỉnh, vừa trách vừa thở hắt:
- "Đấy, nói chưa dứt câu đã ho sặc. Cứng đầu, giỏi lắm."
Bà đặt khay thuốc và cháo nóng lên bàn, giọng nghiêm khắc nhưng động tác lại cẩn trọng: rót nước, lấy thuốc, kéo chăn trùm thêm cho con. Khi Vân định cầm bát cháo, bàn tay run rẩy làm sóng sánh, bà lập tức gạt đi:
- "Ngồi im. Ăn kiểu đó thì có ngày chết vì kiệt sức chứ không phải vì bệnh."
Bà đút từng thìa cháo, vừa chậm rãi, vừa mắng:
- "Con lớn rồi mà chẳng khá hơn hồi bé. Ngang ngạnh, chẳng nghe ai, để rồi đêm nay thành bộ dạng thế này. Một đứa yếu gió yếu mưa, trái trời trở gió là sốt, vậy mà cứ làm như mình sắt thép không ai bẻ nổi."
Vân lặng im, ngoan ngoãn nuốt cháo. Thỉnh thoảng, cơn ho lại khiến mắt cô đỏ hoe. Bà Lan khẽ nhíu mày, đưa khăn chấm nhẹ, động tác chăm chút chẳng khác nào nâng niu báu vật, nhưng giọng vẫn không nới lỏng:
- "Nói thật, có lúc ta từng nghĩ, thà con vô dụng, ta có thể ôm con nâng niu trong tay, ... Nhưng thôi... một lần này, ta cho con cơ hội chứng minh. Đừng để ta thất vọng."
Rồi, giống như một thói quen đã ăn sâu, bà vừa mắng vừa cẩn thận thổi cháo, đút từng thìa cho con gái. Động tác không hề vụng về, trái lại chậm rãi, chuẩn xác, chẳng làm Vân sặc một lần nào.
- "Con thông minh, mạnh mẽ, ta biết. Nhưng cũng chính vì vậy mà càng ngang bướng, chẳng bao giờ chịu nghe. Nhìn con bây giờ đi, như một đứa trẻ sốt run cầm cập, còn ra thể thống gì nữa."
- Giọng bà nghiêm khắc, nhưng đôi mắt lại thoáng dịu khi thấy Vân ráng nuốt từng thìa cháo.
Vân khẽ hắt hơi, ho thêm vài tiếng. Bà Lan lập tức đưa khăn, rồi giọng nghiêm khắc vang lên:
- "Cứng đầu thì giỏi gì? Một thân thể mà hỏng, trí tuệ cũng chẳng còn làm được gì. Con muốn chống lại ta, được, nhưng ít nhất cũng phải biết giữ mình. Bằng không, ta thà gả con đi cho sớm, để người khác lo, còn hơn để con tự hủy hoại bản thân trước mắt ta."
Nghe câu đó, Vân ngẩng mắt nhìn mẹ, ánh mắt kiên định, giọng khàn đặc nhưng dứt khoát:
- "Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy... con đủ sức gánh vác, không cần gả cho ai hay nép dưới vai ai."
Lòng cô trầm tĩnh nhưng dấy lên một nỗi niềm thầm kín; thực ra, cô cũng đã có người vẫn luôn lo cho mình, cần mẫn và âm thầm, dù chính cô lại phải lo lắng, chăm sóc người đó nhiều hơn cả bản thân.
Thoáng chốc, bà Lan im lặng. Bà đặt thìa xuống, chỉ nhìn con thật lâu. Rồi thở dài, giọng vẫn cứng rắn nhưng chậm rãi, trầm trọng:
- "Một lần này thôi, Vân. Ta cho con cơ hội. Nhưng nếu con thất bại, sẽ không có lần hai, và con phải thuận theo sắp đặt."
Vân gật đầu, mắt sáng lên giữa cơn sốt và làn mưa, như ngọn lửa âm ỉ bùng cháy. Cô cảm nhận sâu sắc rằng, thử thách mẹ đặt ra chưa bao giờ dễ dàng... nhưng lần này, cô đã sẵn sàng đứng vững, bất chấp mọi thử thách phía trước.
---
P/s:
Đang ở hội trường chờ nhận tiền lì xì của Quốc gia, mà chờ nãy giờ chưa thấy gọi!!!
Mẽ Vân sắp lên thớt gòi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro