Chap 34.3: Vân và Mẹ- Vượt qua biến cố.

Sáu tháng sau thương vụ, khi những bước đầu của dự án ngỡ rằng đã trơn tru...

Một buổi sáng u ám, màn sương xám phủ kín thành phố, email rò rỉ đầu tiên lặng lẽ xuất hiện trong hòm thư của vài phóng viên kinh tế độc lập. Tệp dữ liệu sắc lạnh như dao: danh sách chuyển khoản bất thường, chứng từ lách luật, báo cáo kiểm toán với những dòng bị chỉnh sửa. Ở trang cuối cùng, chữ ký điện tử hiện lên rành rọt: Lưu Tuyết Vân.

Tin tức lan đi với tốc độ của lửa bén vào rơm khô. Chỉ trong vài giờ, thị trường chứng khoán rung chuyển, cổ phiếu tập đoàn họ Lưu tụt gần 5%. Đến trưa, những tờ báo lớn đã đồng loạt đăng tải: “Nghi vấn trong thương vụ sáp nhập của tập đoàn Lưu thị.”
Từng con chữ như búa giáng thẳng vào danh tiếng mà Vân mất gần một thập kỷ gây dựng.
Phòng họp tầng 19 chìm trong bầu không khí căng như dây đàn. Trên dãy màn hình, biểu đồ đỏ rực nhấp nháy không ngừng, kèm những thông báo từ cổ đông và email dồn dập từ cơ quan quản lý. Đội ngũ pháp lý và truyền thông ngồi kín bàn, ai nấy đều tập trung cao độ: người rà soát lại hồ sơ, người chuẩn bị bản thảo phản hồi, người gọi điện liên tục cho các đối tác chiến lược. Tiếng bàn phím gõ dồn dập, những câu trao đổi gấp gáp ngắn gọn vang lên liên hồi. Không hề hỗn loạn, nhưng sự căng thẳng phủ kín cả không gian, đặc quánh đến mức khó thở.

Vân ngồi ở đầu bàn, bất động. Bàn tay đặt trên mặt gỗ lạnh khẽ run, nhưng ánh mắt lại không vỡ vụn như mọi người chờ đợi. Giữa cơn bão truyền thông, cô vẫn giữ cho mình vẻ điềm tĩnh khó hiểu – thứ điềm tĩnh đã được rèn giũa từ nửa năm trước.

Trong đôi mắt sẫm màu ấy là một thứ gì vừa lạnh, vừa rực lửa – một thứ kiêu hãnh gắng gượng để không sụp đổ.
Ký ức trỗi dậy. Nửa năm trước, cũng trong căn phòng này, cô đã bị mẹ bắt quỳ cả đêm bên chồng tài liệu dày cộp. Bà Lan không hề mềm lòng dù thương vụ khi ấy vừa thành công. Những trang giấy chi chít chữ đỏ: “Kịch bản rủi ro – đối phó thanh tra, báo chí, pháp lý”.
Mỗi phương án, mỗi bước đối ứng đều phải viết tay, gạch gạch xóa xóa, đến khi thành bảng kế hoạch hoàn chỉnh. Vân không được ngủ, không được than, chỉ được phép viết cho đến khi bàn tay tê nhức vì cầm bút quá lâu, gối tím bầm và run rẫy vì phải quỳ viết.

Cô còn nhớ rõ, khi ngón tay đã mỏi nhừ không cầm nổi, bà Lan lạnh lùng nói, từng chữ như dao khía:

– “Con muốn ngồi ghế giám đốc, thì trước hết phải học cách ngồi vững khi ghế bốc cháy.”
Đêm đó, Vân vừa nhục vừa đau. Bà không chỉ bắt cô viết đến kiệt sức sau khi giáng xuống một trận roi đến tím bầm, oằn cả mông, mà còn ép cô chịu đựng sự im lặng lạnh lùng xuyên suốt. Vân không gào khóc, chỉ cắn chặt môi mà quy phục, nhưng trong lòng chẳng khỏi phẫn uất: tại sao đã thắng lợi rồi, mà vẫn phải chịu nhục như kẻ thất bại?
Thế nhưng giờ đây, giữa buổi sáng đầy bão tố này, ký ức ấy bỗng biến thành một điểm tựa kỳ lạ. Lưng cô như vẫn còn rát buốt, mông vẫn còn ê nhức, song chính cái đau nhục đêm ấy đã rèn cho cô khả năng chịu đựng và không gục ngã.

Giữa lúc cả tập đoàn hỗn loạn, Vân thấy đầu óc mình sáng suốt hơn bao giờ hết. Nỗi đau nhắc nhở rằng cô đã quen với việc bị dồn đến đường cùng mà vẫn phải đứng thẳng. Cô siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, để hơi thở chạm đáy phổi rồi bùng ngược lên như một làn lửa âm ỉ.
Trong lòng thầm nhủ: “Mình đã có sự chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Đây chưa phải tận cùng. Dù ghế có cháy, mình vẫn phải ngồi cho vững. Vẫn còn đường xoay xở.”

Vân ứng phó từng bước, nhưng sự việc nhanh chóng vượt ngoài tầm kiểm soát. Đối thủ trực chờ, và như có bàn tay vô hình đổ thêm dầu vào lửa…

Buổi chiều, Bộ Tài chính bất ngờ gửi công văn yêu cầu giải trình. Tin tức lập tức bùng nổ trên khắp mặt báo. Đám đông cổ đông hoảng loạn, phòng truyền thông liên tục dồn dập gọi báo cáo tình hình. Vậy mà giữa tâm bão ấy, Vân vẫn ngồi thẳng lưng, môi khẽ mím, không để một kẽ hở nào lộ ra.

Chỉ có Minh, cô trợ lý nhỏ nhận ra những ngón tay siết chặt, Vân đang run rẫy.
Trong những giờ phút ngột ngạt đó, Minh lặng lẽ xuất hiện như một cái bóng sau lưng cô. Ở công ty, em lo tài liệu, chỉnh từng con số trong báo cáo, thay cô nhận điện thoại vụn vặt để Vân tập trung vào mũi nhọn chính. Không một lời hỏi thừa, không một biểu hiện hoảng loạn, chỉ lặng lẽ đứng bên, để Vân biết rằng mình không đơn độc.

Đêm xuống, căn penthouse chìm trong bóng tối đặc quánh. Thành phố bên ngoài vẫn cuộn mình trong ánh vàng điện rực rỡ, nhưng riêng nơi này lặng im, không một tia sáng lọt ra.
Vân ngồi lặng trên sofa, thân thể bất động nhưng từng đợt run vẫn ngấm ngầm trào lên từ lồng ngực. Cô buộc mình phải nuốt xuống, ép nhịp thở trở nên đều đặn. Cô tin rằng mình vẫn còn kiểm soát được, tin rằng mọi thứ chưa phải đường cùng, rằng vẫn còn nước cờ xoay chuyển. Thế nhưng trái tim lại đập dồn dập, như tiếng trống thúc giục của một kẻ đang đứng sát mép vực mà buộc phải giả vờ bình thản.

Lúc ấy, Minh mang từ bếp ra một ly nước ấm, đặt khẽ xuống bàn. Không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, kéo chiếc chăn mỏng phủ lên vai Vân. Ánh mắt em cúi xuống, vừa đủ để Vân hiểu: em biết chị đang run, nhưng sẽ không bao giờ để chị gục ngã một mình.

Sáng hôm sau.
Âm thanh đầu tiên phá vỡ sự im lặng nặng nề của căn penhouse không phải chuông báo thức, cũng chẳng phải tiếng điện thoại, mà là tiếng mở khóa cửa. Âm thanh kim loại vang vọng, chậm rãi, lạnh lùng, nặng nề hơn bất kỳ bản tin khủng hoảng nào vừa ập xuống đầu Vân.

Cô ngẩng lên.
Trong khung cửa, bà Lan hiện ra. Bộ vest đen giản lược ôm gọn dáng người cao gầy, đôi giày da nện xuống sàn phát ra âm thanh khô khốc. Ánh sáng ban mai hắt qua khung cửa chỉ đủ làm nổi bật dáng đứng thẳng tắp, cùng ánh mắt phủ sương lạnh đến mức khiến cả căn phòng như tụt thêm vài độ.

– “Mẹ…” – Vân khẽ cất tiếng. Giọng cô nghèn nghẹn, run nhẹ như sợi dây đàn vừa bị căng quá mức.

Không đáp, bà Lan bước vào, đặt chiếc túi xuống ghế bằng động tác dứt khoát, rồi chậm rãi tháo đôi găng tay da. Từng cử động chậm nhưng nặng nề, như thể đó là một nghi thức hành quyết đã được sắp sẵn. Đôi mắt bà dừng lại, xoáy thẳng vào gương mặt con gái, không hề giấu đi nỗi thất vọng lẫn giận dữ bị dồn nén.

– “Con đã khiến ta phải bay về giữa đêm.”

Chỉ một câu, mà Vân thấy sống lưng mình lạnh buốt. Trong khoảnh khắc, cảm giác vừa mừng vừa sợ chen nhau dâng lên: mừng vì mẹ đã trở lại, vì bà là chỗ dựa duy nhất giữa cơn bão tố này; nhưng cũng sợ đến tê dại, vì khi mẹ đã đứng đây, thì mọi lớp vỏ che đậy sẽ bị lột trần.

Cô cắn chặt môi, cố giữ giọng đều:
– “Mẹ, con đã chuẩn bị kịch bản đối phó. Đối thủ châm thêm dầu ngoài dự liệu, nhưng… mọi thứ vẫn trong vòng kiểm soát—”

– “Kiểm soát?” – bà Lan cắt lời, giọng lạnh và nặng như tiếng sấm gầm trong lòng nhà. – “Con ký tên vào giấy trắng mực đen, khi chữ ký của mình hiển thị rõ ràng trên hồ sơ. Và con nghĩ pháp luật sẽ tha cho con chỉ vì vài bản kế hoạch đối ứng sao?”

Ngón tay Vân siết chặt mép ghế, đến mức khớp xương trắng bệch. Trong khoảnh khắc, lớp bình tĩnh mà cô dày công dựng suýt vỡ vụn.

Ở góc phòng, Minh lặng lẽ nép mình, hai tay đan chặt trước bụng. Từ khi bà Lan bước vào, cô không dám thở mạnh. Mỗi lời nói dồn dập giáng xuống Mistress như nhát roi vô hình, khiến trái tim Minh cũng đau nhói theo. Đôi mắt cô đầy lo lắng, khẽ run run muốn đưa tay ra đỡ lấy, nhưng rồi lại rụt lại – vì biết rõ giữa mẹ và con, giữa quyền lực và tội lỗi, mình chẳng có quyền xen vào.

Căn phòng chìm trong bầu không khí đặc quánh, nặng như sắp nghẹt thở. Vân ngồi thẳng lưng, giữ vẻ điềm tĩnh quen thuộc, nhưng mồ hôi đã rịn trên thái dương. Từng lời trách móc của mẹ như mũi dao lạnh lẽo cứa thẳng vào lớp vỏ giám đốc mà cô dày công dựng lên.

Bà Lan bước chậm tới gần. Mỗi bước đi của bà khiến thảm sàn dường như cũng lan truyền nhịp run rẫy theo nhịp giày da nặng nề. Dáng người bà uy nghi, cao gầy nhưng vẫn sừng sững như ngày nào, hệt một ngọn núi mà bao năm qua Vân dù gồng mình leo lên, rốt cuộc vẫn chỉ là cái bóng nhỏ bé dưới chân. Không khí quanh bà như dồn nén, lạnh lẽo, khiến căn penhouse sang trọng chẳng khác nào phòng xử án.

– “Lưu Tuyết Vân.” – giọng bà cất lên, từng chữ nặng như đá tảng – “Con gái của ta không được phép phạm sai lầm đến mức này. Một khi án hình sự mở ra, không chỉ sự nghiệp, mà chính tương lai của con cũng coi như chấm dứt. Một vết nhơ, con sẽ không thể chối bỏ.”

Tim Vân thắt lại. Lồng ngực căng ra, nghẹn tức như có bàn tay vô hình bóp chặt. Dù đã ba mươi tuổi, đương nhiệm ghế giám đốc điều hành của cả một tập đoàn lớn, dưới trướng chỉ đạo hàng trăm nhân viên, từng vung bút quyết định những thương vụ bạc tỷ, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của mẹ, cô bỗng thấy mình co lại, nhỏ bé như thiếu nữ năm xưa bị bắt quỳ trên sàn đá lạnh, nước mắt chảy dài mà không dám thốt một lời cầu xin.

– “Mẹ, con… con vẫn đang tìm cách…” – giọng cô khàn hẳn đi. Đôi bàn tay siết chặt đến run rẩy, đầu ngón tay hằn trắng, nỗi sợ len lỏi ra ngoài cả khi cố gắng che giấu.
Bà Lan khẽ nghiêng người. Đôi mắt sâu hun hút, sắc bén như lưỡi dao, xoáy thẳng vào con gái. Chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ xuyên thủng toàn bộ lớp vỏ bình tĩnh mà Vân cố dựng lên.

– “Tìm cách?” – bà nhắc lại, giọng nén xuống, vừa lạnh vừa tàn nhẫn. – “Nếu không phải ta còn sống, có lẽ giờ này con đã tự chôn vùi chính mình rồi. Con hiểu chưa, Tuyết Vân? Chính con!”

Khoảnh khắc ấy, gương mặt Vân tái nhợt đi hẳn. Môi mất máu, đôi mắt long lanh ướt nhưng không dám rơi lệ. Bao lớp áo giám đốc, bao vỏ bọc lạnh lùng, từng lời lẽ sắc sảo cô vẫn dùng trên thương trường, phút chốc đều tan biến. Trước mặt bà Lan, chẳng còn gì ngoài sự trần trụi của nỗi sợ hãi bản năng, của một đứa con gái đứng trước người mẹ quyền lực vô song – vừa là đấng sinh thành, vừa là chiếc bóng lớn mà cả đời này cô không thể vượt qua.

Bà Lan không ngồi xuống.
Bà bước thẳng ra phía cửa kính, nơi những tầng sáng của thành phố vẫn dập dềnh như sóng.
Dáng đứng thẳng tắp, đôi tay chắp sau lưng.
Giọng bà vang lên trầm chậm, không cần cao giọng nhưng từng chữ như búa nện xuống sàn đá:
– “Ngay khi nhận tin, ta đã gọi ba cuộc điện thoại. Một đến Bộ Tài chính, một đến Ủy ban Chứng khoán, và một đến tòa soạn lớn nhất nước. Ba cánh cửa sinh tử ấy, nếu không giữ chặt từ sớm đến ngay bây giờ, thì sáng nay con đã bị treo lệnh phong tỏa, thậm chí bị gửi lệnh điều tra sơ bộ rồi.”
Toàn thân Vân như chôn cứng tại chỗ.
Cô biết rõ từng cái tên, từng đầu mối ấy – đều là những trụ cột mà ngoài bà Lan, không ai có thể khơi thông.
Sức nặng của những cuộc gọi ấy chẳng khác gì một bàn tay vô hình đang giữ cô khỏi vực thẳm.

Bà Lan tiếp lời, ánh mắt vẫn nhìn xuống biển ánh sáng phía dưới:
– “Ta đã cho tung ra một hồ sơ giả, dựng nghi vấn về một thương vụ khác. Truyền thông sẽ bị kéo hướng, dư luận tạm thời phân tán, nhưng thời gian chỉ tính bằng ngày. Những gì còn lại… chỉ có con mới dọn sạch được.”

Nói đoạn, bà mới từ từ quay đầu lại.
Ánh mắt ấy lia sang, lạnh lẽo như lưỡi dao mỏng cắt thẳng vào da thịt.
Vân khụy nhẹ gối, cúi đầu, giọng lạc đi:
– “Mẹ… con thật sự xin lỗi…”
Bà Lan không rời mắt khỏi con gái.
Trên gương mặt bà, không một thớ cơ nào lay động, tuyệt nhiên chẳng để lọt chút cảm xúc nào.
Giọng bà vang lên, trơ lạnh, nặng hơn cả không khí đặc quánh trong phòng:
– “Xin lỗi để làm gì? Lời nói của con không xóa nổi dấu mực trên giấy, không gỡ nổi lệnh điều tra. Ta không cần nghe một câu hối hận nào hết. Ta chỉ cần thấy kết quả.”
Vân cắn chặt môi đến bật máu, sống lưng căng như dây đàn.
– “Giải quyết cho xong vụ này. Giữ cho cái tên Lưu Tuyết Vân không xuất hiện trong cáo trạng. Cứu vãn được bao nhiêu, giữ lại được bao nhiêu. Khi mọi thứ đã lắng xuống, khi không còn ai có thể nhắc đến sai lầm này nữa, lúc đó con mới được phép mở miệng nói hai chữ ‘xin lỗi’.”
Bà Lan dừng lại một nhịp, giọng hạ thấp nhưng từng chữ như án quyết khắc xuống đá:
– “Và sau đó… con tự liệu thân. Một trận phạt, ta sẽ không nương tay. Chắc chắn nó sẽ khiến con khắc ghi đến tận xương tủy. Con không thể quên, cũng không thể trốn.”
Không gian im phăng phắc.
Bóng tối đổ dài từ khung kính ôm trọn căn penhouse, hệt như cái bóng của bà Lan đang phủ trùm lên toàn bộ.
Vân cúi đầu thấp hơn nữa, toàn thân run khẽ, vừa sợ hãi, vừa thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc xương sống.
Trong khoảnh khắc ấy, nữ giám đốc từng lẫy lừng trên thương trường hoàn toàn biến mất;
chỉ còn lại một người con gái nhỏ bé, bị chính một lần liều lĩnh,và định mệnh nghiêm khắc của mẹ trói chặt, không còn đường thoát.

Đêm ấy, Vân gần như không chợp mắt. Từ lúc bà Lan buông lời cảnh cáo, cô lập tức gọi điện tập hợp đội ngũ pháp lý và tài chính.
Căn phòng họp tầng trệt sáng trưng suốt đêm, giấy tờ chất đống, tiếng gõ bàn phím dồn dập. Vân ngồi đầu bàn, mắt thâm quầng nhưng giọng nói vẫn dứt khoát:
– “Việc đầu tiên: rà lại toàn bộ hồ sơ sáp nhập. Xóa dấu vết chuyển tiền qua công ty vỏ bọc. Nếu không xóa được thì viết lại logic hợp pháp. Tôi muốn sáng mai trên bàn mình có một bộ giải trình đủ sức thuyết phục.”
Đội pháp lý gật đầu, vội vã chia nhau chạy đi.
Vân quay sang nhóm tài chính:
– “Chúng ta phải bơm tiền giữ giá cổ phiếu. Chuẩn bị gói mua lại cổ phiếu quỹ. Liên hệ ngay với ngân hàng, mở hạn mức tín dụng khẩn cấp. Nếu cổ đông tháo chạy, ta còn đường giữ mặt bằng giá.”
Mọi ánh mắt hướng về cô, không ai dám thở mạnh. Chỉ Minh – người đứng sau lưng, lặng lẽ cầm tập hồ sơ đã sắp xếp sẵn, từng lúc đưa giấy bút, từng lúc khẽ nghiêng người nhắc lịch cuộc gọi. Đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy run run, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Mistress không rời.
Khi đồng hồ chỉ ba giờ sáng, Vân mới rời phòng họp, bước vào văn phòng riêng. Ánh đèn thành phố hắt qua kính, soi rõ gương mặt tái nhợt. Minh vội mang đến cho cô ly nước ấm, thì thầm:
– “Chị uống chút đi…”
Vân không đáp, chỉ khẽ gật đầu, rút điện thoại mở danh sách cổ đông lớn. Mỗi số điện thoại là một con dao kề sát cổ. Cuộc gọi đầu tiên, cô phải nuốt nước mắt, hạ giọng gần như khẩn cầu:
– “Xin hãy tin tôi. Đây chỉ là đòn bẩn truyền thông, không có bằng chứng xác thực. Nếu anh bán tháo, tất cả cùng mất.”
Bên kia chỉ đáp lạnh lùng: “Chúng tôi sẽ chờ thêm, nhưng cô phải chứng minh.”
Cúp máy, Vân dựa lưng vào ghế, ngực phập phồng. Minh khẽ đặt bàn tay lên lưng ghế, không dám chạm vào Mistress, chỉ muốn nhắc rằng cô không hề đơn độc.
Cuộc gọi tiếp theo, rồi tiếp nữa. Đến khi trời hửng sáng, cổ họng Vân rát khô, giọng khàn đặc. Nhưng ít nhất, vài cổ đông đã đồng ý tạm án binh bất động.
Trong lúc đó, bà Lan cũng không ngồi yên. Rạng sáng, bà đã có mặt tại một văn phòng kín, gặp gỡ hai nhân vật cao cấp trong ngành. Những cuộc trò chuyện không giấy tờ, chỉ có ánh mắt và những điều kiện trao đổi lạnh lùng. Một người đồng ý tạm gác việc chuyển hồ sơ lên Viện kiểm sát, đổi lại vài quyền lợi cho ngân hàng nhà nước ở châu Âu. Một người khác nhận lời điều chỉnh hướng điều tra, hứa chỉ “làm nghiêm” trên truyền thông, chưa động đến pháp lý.
Bà Lan đi ra, áo vest vẫn phẳng phiu, bước chân không hề loạng choạng. Nhưng trợ lý đi sau mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.
Sáng hôm sau, Vân đứng trên bục họp báo. Ánh đèn flash chớp liên hồi, tiếng phóng viên chen lấn. Minh ngồi ở hàng ghế đầu, mắt dõi lên Mistress, tay nắm chặt tập tài liệu dự phòng.
Vân hít sâu, mở bản giải trình đã soạn suốt đêm:
– “Tập đoàn chúng tôi khẳng định thương vụ sáp nhập hoàn toàn minh bạch. Các nghi vấn về chuyển tiền qua bên thứ ba đã được kiểm toán độc lập xác minh. Chúng tôi sẽ công khai kết quả trong vòng bảy ngày tới.”

Câu chữ được mài giũa đến tận cùng, từng dấu phẩy là một sợi dây giữ mạng. Bên dưới, nhiều phóng viên vẫn cau mày, nhưng không ai tìm được mũi nhọn ngay lập tức.
Cùng lúc, tin tức lan đi: tập đoàn đã công bố mua lại 5% cổ phiếu quỹ. Giá cổ phiếu ngừng rơi, thậm chí ngoi lên một chút. Thị trường bắt đầu dịu lại.
Chiều hôm đó, bà Lan gọi Vân vào phòng. Minh đi theo, ngoan ngoãn đứng ở một góc, cúi đầu.
Không một nụ cười, không một lời khen.
– “Cơn sóng đầu đã qua. Nhưng con nhớ lấy, đây chỉ là mở màn. Người ta đã đánh hơi thấy máu, sẽ còn nhiều đòn khác. Con không được phép lặp lại một sai sót nào nữa.”
Vân cúi đầu, giọng nghẹn:
– “Mẹ, con biết. Con… con thật sự…”
– “Ta đã nói rồi.” – Bà Lan lạnh lùng cắt ngang. – “Khi nào mọi chuyện thực sự kết thúc, khi nào không còn nguy cơ tù tội, lúc đó con mới được mở miệng xin lỗi. Và lúc đó… con phải chịu một trận phạt khắc vào tận xương. Nhớ cho rõ.”
Lời bà rơi xuống như chiếc đinh cuối cùng đóng chặt quan tài. Vân nén hơi, cả người căng cứng, không dám thốt thêm nửa lời. Minh siết tay áo mình, tim thắt lại, muốn bước tới nhưng vẫn đứng yên – bởi đây là vùng đất cô không có quyền chen vào.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa kính loang đỏ, soi bóng ba người phụ nữ – một quyền lực như đỉnh núi, một chật vật cố đứng vững dưới chân núi, và một lặng lẽ như chiếc lá nhỏ, chỉ biết dõi theo.
Trận chiến thương trường tạm lắng, nhưng trong sâu thẳm, Vân biết: trận chiến thật sự còn đang chờ ở phía sau.

---

Mọi việc rồi cũng thuận lợi vượt qua – nhờ vào ý chí quật cường của Vân, nhờ bàn tay che chở nghiêm khắc của mẹ, và… như thể còn có một sức mạnh vô hình nào đó lặng lẽ chống đỡ phía sau.

Cơn khủng hoảng cuối cùng cũng lắng xuống, thương trường tạm yên sóng. Suốt nhiều tuần liền, Vân cùng mẹ không rời chiến tuyến, ngày đêm dập từng ngòi nổ, chặn từng mối nguy. Nhưng ngay trong giây phút thở phào ấy, trái tim cô vẫn nặng trĩu.
Vân biết rất rõ, những sóng gió ngoài kia – dẫu dữ dội, dẫu đe dọa đến cả sự nghiệp lẫn sinh mệnh – rốt cuộc cũng chỉ là cuộc chiến có thể dùng lý trí và thủ đoạn để chống trả. Thương trường là nơi có quy tắc, có chiêu thức, có đường thoát. Nhưng cái giá thật sự, nặng nề và không thể né tránh, lại không nằm ở nơi ấy. Nó đang chờ sẵn ngay trong căn nhà này – trong ánh mắt mẹ, trong lời cảnh cáo chưa khép lại, và trong căn phòng phạt lạnh lẽo đã như một bản án treo lơ lửng trên đầu. Ở đó, Vân không còn là giám đốc cứng cỏi, không còn tấm áo giáp quyền lực để nương vào. Ở đó, cô chỉ là đứa con gái đã phạm sai, và phải cúi đầu chịu phán quyết.

---
Đêm nay, Vân quỳ giữa căn phòng yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống sàn gỗ, lưng thẳng, vai mở, áo mỏng ôm sát cơ thể. Cô đã chuẩn bị, tắm rửa sạch sẽ, lau từng vết mồ hôi, thầm nhủ phải giữ bình tĩnh. Nhưng lòng vẫn rối như tổ ong, nỗi sợ cơn đau sắp tới, hơn cả là từng lời răn đe lạnh lùng của mẹ khiến tim Vân đập dồn dập, từng ngón tay run run, khóe môi mím chặt. Trước mắt cô không phải là trò chơi quyền lực, mà là hình phạt nghiêm khắc của mẹ, cho lỗi làm liều, mạo hiểm khiến công việc, sự nghiệp, thậm chí tương lai của đứa con gái độc nhất mẹ dày công vun đắp có thể rơi vào vực thẳm.

Từng ngón tay run run, khóe môi mím chặt; nỗi sợ về trận phạt sắp tới khiến hơi thở dồn nén, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Ý nghĩ về những nhát roi sắp giáng xuống, về nhục nhã và máu sẽ rịn ra khiến cô run rẩy, song trong sâu thẳm, một phần nhỏ trong cô nhủ: “Phải chịu được… phải kiên cường…”
Ở góc phòng, Minh lặng lẽ đứng nép, mắt ngước nhìn Mistress đầy lo lắng. Vân quay sang, giọng run run nhưng cứng cỏi:
– “Minh… vào phòng ngủ. Khóa cửa. Em không được phép nhìn.”
Minh gật, ngoan ngoãn, lặng lẽ bước đi, để lại Vân một mình trước thử thách. Nhìn cái cách em lo lắng lẫn rụt rè, Vân vừa thấy thương, vừa tự nhủ: phải chịu trọn, không cho phép sự yếu đuối chen vào, để bảo vệ cả bản thân lẫn Minh.

Tiếng giày cao gõ từng nhịp vang lên nặng nề. Bà Lan xuất hiện, ánh mắt uy nghiêm, gương mặt không hề chứa một chút từ tâm. Trên tay bà là cây roi da đen bóng, ánh đèn hắt vào, lóe sáng như một bản án sắt lạnh.
– “Con biết vì sao mình phải chịu trận đòn này chứ?” – giọng bà đều, trầm và lạnh, mỗi chữ như một chiếc búa đập vào ý chí.
– “…Con biết.” – Vân thì thầm, cố kìm nén toàn thân run rẩy. – “Nếu không quỳ ở đây, con đã ngồi tù.”
Bà Lan gật, không nói thêm. Không gian im lặng, căng như sợi dây đàn. Nhát roi đầu tiên rít lên trong không khí:
“Chát!”
Cơ thể Vân giật mạnh, lưng cong lên, mắt nhòe đi vì cơn đau nhói lan tận tủy. Máu bắt đầu rịn ra từ những vết hằn đỏ tím. Nhưng cô vẫn cắn răng, hít sâu, cố kìm nén tiếng kêu, ý nghĩ duy nhất vang lên: “Cố chịu… không gục… phải kiên cường…”
Nhát thứ hai, thứ ba… từng đường roi in hằn, da nóng rát, nhức nhối khắp sống lưng. Mỗi nhát là một nỗi đau cả thể xác lẫn tâm lý, nhưng Vân vẫn giữ thẳng lưng, vai mở, mắt thoáng lướt qua cánh cửa nơi Minh đứng phía sau khóa, như muốn truyền đi một thông điệp thầm: “Phải chịu, để chúng ta còn đứng vững.”

Những nhát roi liên tục, cơ thể căng cứng, mồ hôi lạnh rịn theo sống lưng. Nỗi đau và nhục nhã hòa làm một, biến thành bài học sâu sắc nhất mà Vân từng nhận, rằng liều lĩnh trong quyền lực luôn phải trả giá, và không ai có thể che chắn khi chính mình đặt mình vào nguy hiểm.

“Con gái…” – giọng bà Lan khàn đi nhưng vẫn dứt khoát – “nếu mẹ nương tay, mai này sẽ không còn là mẹ đánh con nữa, mà là sự khắc nghiệt của thương trường, bởi hậu quả của chính sự liều lĩnh mà con đã gây ra.”
– “…Mẹ.” – Vân thở dốc, giọng đứt quãng. – “Con… xin lỗi, con xin mẹ phạt nặng.”
Chiếc roi da đen bóng được vung xuống, sắc bén và nặng. Mỗi nhát roi quất vào da thịt Vân vang lên khô khốc, lan tỏa cơn đau nhói tận xương, nhưng cô vẫn giữ được tư thế nghiêm, lưng thẳng, hai tay đan sau gáy. Máu rịn ra từng vết hằn, tứa đỏ trên da thịt, nhắc nhở cô về hậu quả của sự liều lĩnh.

Bà Lan nhìn con gái hồi lâu, giọng khô khốc ra lệnh:
– “Đứng thẳng lên. Cởi hết áo, kéo hết quần, phơi bày mọi sai lầm và hậu quả của con. Không được quỳ, không được ngã xuống. Chỉ khi không còn sức chống đỡ, con mới được gục. Đến lúc đó, mẹ mới ngừng.”
Vân mím môi, run rẩy, cởi chiếc áo mỏng đã thấm máu, để lộ lưng bầm tím rướm máu và đôi vai căng cứng. Quần ngoài kéo xuống, cả quần trong, đôi mông run rẫy, cô không dám chần chừ thêm. Cô hít một hơi sâu, ép tim bình tĩnh, nhắc nhở bản thân đứng nghiêm, hai tay đan sau gáy, dồn hết ý chí vào từng cơ bắp để giữ tư thế.
Chiếc roi mới, roi mây dài, nặng và sắc, vung lên. Tiếng xé gió khô khốc vang lên, rồi va chạm rát bỏng trên da thịt. Vân cắn chặt răng, lồng ngực phập phồng, mồ hôi và máu hòa lẫn, nhưng cô vẫn đứng nguyên, mắt nhắm lại, chấp nhận từng nhát roi như minh chứng cho sự chịu trách nhiệm và ý chí sắt đá của mình.

Roi tiếp theo quất ngang lưng, để lại vệt đỏ sưng tấy, nóng rát lan tỏa. Nhát sau chéo xuống bả vai, đau buốt chạy dọc cánh tay. Vân khẽ rên, thân mình co lại theo phản xạ, nhưng lập tức gồng lên, lưng thẳng, quyết không ngã.
Bà Lan không dừng tay. Nhát roi thứ mười, sắc và nặng, dồn xuống lưng, bẻ cong vai cô theo nhịp. Nhát thứ mười lăm, quất chéo vào mông trần, da căng cứng rung lên theo lực roi. Mỗi nhát đều là lời nhắc nhở khắc nghiệt: không có chỗ cho lỗi lầm hay yếu mềm. Đến roi thứ hai mươi, những vệt đỏ bầm trên mông bắt đầu nứt, máu rỉ ra loang lổ.
– “Đau không? Phải nhớ lấy. Nếu còn tái phạm, cái đau này chỉ là mở màn. Ngoài kia, người ta sẽ nghiền nát con bằng luật pháp.”
Vân chỉ nghiến răng, không dám bật tiếng. Cơ thể run rẩy theo từng nhát roi, nhưng cô vẫn đứng thẳng, đầu gối khóa cứng, hai tay đan sau gáy, cố giữ bản thân khỏi ngã. Mỗi nhát quất như tiếng chuông báo động, nhắc cô nhớ hậu quả của sự liều lĩnh.
Roi tiếp tục như mưa xuống: một nhát quét ngang hông, da rách đỏ, đau lan xuống đùi; một nhát chéo vai quét tới cánh tay, khiến xương run lên từng nhịp; mỗi tiếng da nứt “chát” hòa với hơi thở gấp của Vân, vang lên dồn dập trong gian phòng tĩnh lặng nhưng căng như dây cung.
Khi roi thứ năm mươi quất qua, máu đã rịn thành vệt dài, da thịt mông nứt toạc. Vai và lưng chi chít vết tím đỏ, chỗ rớm máu, chỗ sưng phồng. Nhát roi thứ tám mươi bổ tiếp vào lưng và mông, lực tăng dần, khiến từng cơ bắp căng cứng, run rẩy theo nhịp roi. Đến roi thứ chín mươi, cơ thể cô bắt đầu phản ứng dữ dội: đầu óc choáng váng, mắt tối sầm, tim đập thình thịch.
Roi trăm… mỗi nhát quất như bóp chặt từng sợi ý chí, từng hơi thở. Máu chảy thành dòng, thấm vào nền gạch lạnh, nhưng Vân vẫn gồng mình, nhắm chặt mắt, cố nuốt cơn đau, ép cơ thể giữ thẳng. Mồ hôi lẫn máu rịn ra, da thịt nóng rát đến mức như cháy lên, nhưng cô biết: nếu ngã, cô sẽ mất cả hình phạt lẫn bài học.
Cuối cùng, khi cơ thể kiệt sức, đầu óc quay cuồng, mắt tối dần, Vân khuỵu xuống nền gạch. Toàn thân run lẩy bẩy, hơi thở đứt quãng, từng nhịp tim rộn rã báo hiệu cơn đau tột cùng vừa trôi qua. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một ý chí lạnh lùng vẫn bám lại nơi đáy lòng: cô đã nhận trọn hậu quả của sự liều lĩnh, đứng thẳng tới cùng, và học được giá trị của kỷ luật tuyệt đối.

Bà Lan buông roi, giọng nặng như chì:
– “Đúng vậy. Con chỉ được phép ngã quy khi không còn sức chống đỡ. Mẹ thà nhìn con gục xuống trong đau đớn hôm nay, còn hơn một ngày phải nhìn con đứng trước vành móng ngựa.”
Nói rồi, bà quỳ xuống, vòng tay ôm lấy thân hình đẫm mồ hôi và máu của con gái, đôi mắt bà nhòe đi. Nỗi đau của mẹ sâu gấp trăm lần từng vết roi, nhưng bàn tay vẫn run rẩy vuốt lưng con, như muốn khắc ghi cả tình thương lẫn sự răn dạy vào da thịt nó.


---














Tối thư giãn!"^"!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro