Chap 35: Em là ai!?
" Em sẽ ở lại bên chị, dù bất cứ giá nào!"
---
Chiếc xe đen lao vun vút qua màn đêm, ánh đèn đường hắt thành những vệt sáng loang loáng trên ô kính. Trong khoang, bà Lan ngồi thẳng lưng, hai bàn tay đan siết vào nhau. Đôi mắt khẽ nhắm hờ, nhưng hơi thở vẫn nặng. Người thư ký ở ghế trước vài lần ngoái nhìn, muốn cất lời, rồi lại thôi, vì khí thế uy nghiêm khiến không ai dám quấy động.
Trong tâm trí bà, hình ảnh vừa rồi vẫn còn nguyên vẹn: thân thể Vân rướm máu, phía sau sưng lên và chẳng còn chỗ lành lặn, lưng rớm những vết roi sâu,... và cảnh Minh lao ra, quỳ sát bên, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay run run ôm lấy. Cảnh tượng ấy, dẫu bà đã tập cho mình thói quen giữ vẻ điềm tĩnh, vẫn cứa vào lòng bà như một lưỡi dao xoáy thẳng.
"Con là con gái ta… đứa con duy nhất ta đặt trọn niềm kỳ vọng. Vân à, ta biết con oán hận sự kìm kẹp này, ta biết từng bước liều lĩnh của con đều là để giành lấy tự do – và cả tình yêu mà con cố chấp giữ. Nhưng nếu ta không nghiêm khắc, con sẽ đi xa hơn, rồi sẽ bị chính vòng xoáy quyền lực nghiền nát."
Đôi mắt bà Lan mở ra, hướng về khung cửa kính. Ánh sáng vàng nhạt rải xuống những hàng cây lùi dần về phía sau, từng nhịp như gõ vào lòng bà. Bàn tay bà vô thức siết lại trên đùi, run khẽ, rồi lại ép mình trở nên bất động.
"Ta đánh con, nhưng ta cũng đau. Ta trừng phạt, nhưng chính tim ta rỉ máu. Giá như cơ nghiệp này không đặt trên vai con, giá như ta có thể yếu mềm… Nhưng ta là Lưu Diệu Lan. Người ngoài chỉ được phép thấy sự sắt đá. Cả thế giới này có thể tin ta vô tình, nhưng con thì không được. Vì nếu con nhìn thấy sự xót xa này, con sẽ lại mềm lòng, lại ngông cuồng, và một ngày nào đó con sẽ mất tất cả."
Một tiếng thở dài nghẹn lại nơi lồng ngực, thoáng run rẩy trên bờ vai nhưng lập tức bị kìm chặt. Lát sau, giọng nghĩ của bà dịu xuống, như lời thì thầm gửi gắm vào khoảng không:
"Ít ra, ta có thể an tâm khi còn có Minh ở bên con. Đứa nhỏ ấy… yêu con hơn chính bản thân nó. Nó có thể làm điều mà ta không cho phép mình làm – dịu dàng, bao dung, nâng niu con trong những lúc con kiệt sức. Vân, con hãy tịnh dưỡng. Con là đứa con mà ta vừa phải uốn nắn bằng roi vọt, vừa chẳng thể buông tay, dù chỉ một lần."
Chiếc xe lao nhanh về phía sân bay, bỏ lại sau lưng tòa cao ốc im lìm. Tầng cao ấy, một căn phòng vẫn sáng đèn, nơi Minh đang ngồi lặng, nắm lấy bàn tay Vân trong cơn sốt. Còn trong khoang xe lạnh lẽo này, một người mẹ quyền lực hàng đầu đất nước, giữa trách nhiệm và tình thương, đang nuốt trọn nỗi xót xa vào tận đáy lòng – để sáng mai, khi quay lại, chỉ còn là Lưu Diệu Lan sắt thép mà không ai dám nhìn thẳng.
---
Trong căn phòng tối đặc quánh mùi máu, mồ hôi và hương gỗ lạnh. Khi tiếng roi cuối cùng xé không khí, quất xuống, để lại một vệt rách dài đỏ rực như than hồng tàn lụi. Vân khẽ rên, toàn thân gồng lên rồi buông lả, cô khuỵu xuống. Tấm lưng từng trắng ngần giờ chi chít bầm tím, máu loang chằng chịt, thân dưới cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Một tiếng “rầm” nặng nề vang lên khi cô khuỵu xuống sàn, hơi thở ngắt quãng, run rẩy như sợi chỉ mong manh. Minh bị Vân buộc phải ở yên trong phòng, không được phép đứng nhìn từ đầu, nhưng khi nghe hàng loạt roi vun vút, và tiếng Mistress đổ gục, cô bật khóc nức nở, lao tới quỳ sụp, bất chấp hậu quả. Cô run rẩy đỡ lấy cơ thể Vân, cảm nhận sức nặng ướt đẫm mùi máu và hơi nóng tỏa ra từ từng thớ thịt.
– “Chị… chị Vân…” – Minh nghẹn giọng. Người chị từng ép cô quỳ phục, từng mạnh mẽ đến mức không gì khuất phục nổi, giờ chỉ còn là một thân xác rách nát trong tay cô.
Bà Lưu Diệu Lan buông roi, hơi thở dồn nén. Gương mặt bà vẫn lạnh lùng, nhưng nơi khóe mắt thoáng hiện nét mệt mỏi không giấu được. Bà bước tới, cúi xuống, nâng Vân lên gọn trong vòng tay như một đứa trẻ. Minh sững người, chỉ biết lẽo đẽo đi theo.
Cánh cửa phòng ngủ chính bật mở. Bà Lan đặt Vân xuống chiếc giường rộng phủ ga trắng. Máu lập tức loang ra thành vệt thẫm. Bà chau mày, rồi xoay người nhìn Minh.
– “Con ở lại đây.” – Giọng bà dứt khoát, trầm lạnh. – “Chăm sóc nó, thay ta. Ta phải bay ngay trong đêm, chuyện này không thể trì hoãn.”
– “Chủ tịch… nhưng chị ấy… chị ấy đang…” – Minh cố kìm nỗi nghẹn, nước mắt lăn dài.
– “Ta biết.” – Lần đầu tiên, ánh mắt bà Lan thoáng dịu đi. Giọng bà vẫn xa cách, nhưng cách gọi đã thay đổi. – “Trừng phạt là cần thiết. Dù sao nó vẫn là con gái ta. Ta không thể ở lại, nhưng con thì có thể. Nghe cho kỹ: thay băng, lau rửa, bôi thuốc, hãy giữ cho nó tỉnh khi cần. Đừng để nhiễm trùng. Có gì bất thường, gọi thẳng cho bác sĩ riêng. Họ đã được căn dặn.”
Minh gật mạnh, ôm lấy mệnh lệnh như một lời thề. Bà Lan đứng lặng giây lát, đôi mắt pha lẫn lạnh lùng của người phán xử và nỗi nặng trĩu khó gọi tên. Bà quay đi, tiếng giày dội xuống hành lang rộng, xa dần cho đến khi chỉ còn lại sự tĩnh mịch nặng nề vây kín căn hộ tầng cao.
Căn phòng ngập trong thứ ánh sáng vàng nhạt, vỡ vụn như khói mờ hắt từ chiếc đèn đầu giường. Khi tiếng giày lạnh lẽo của Chủ tịch Lưu Diệu Lan đã xa hẳn dọc hành lang, Minh mới khẽ thở ra, ngực nhói buốt như vừa trải qua cơn ác mộng.
Cô run rẩy ngồi xuống bên giường. Tấm ga trắng giờ nhòe đỏ từng vệt máu loang, lưng Vân rách nát như tấm lụa mỏng bị xé vụn. Minh cắn chặt môi, lục tìm bông gạc, lọ cồn, khăn sạch. Bàn tay run run chạm vào vết thương, chỉ khẽ lau thôi mà người nằm trên giường đã khẽ co giật, hàng mi run run, tiếng rên yếu ớt bật ra. Mỗi âm thanh ấy như dao cứa vào tim Minh.
Cô thì thầm, giọng nghẹn lại, như vừa xin lỗi vừa hứa hẹn:
– “Em ở đây… đừng sợ, chị. Em sẽ không để chị một mình đâu…”
Nỗi đau dồn nén lâu nay bật thành lời. Minh cúi đầu, khẽ bộc bạch, giọng run rẩy nhưng tha thiết:
– “Thật ra… nhiều lần em thấy mình quá vô dụng, chỉ biết làm sai rồi cúi đầu chịu đòn. Em muốn được làm gì đó cho chị… Ít nhất, đêm nay, em còn có thể chăm sóc chị thế này. Em thấy mình không còn quá yếu đuối nữa. Nhưng… Chủ tịch sao lại nặng tay đến mức này? Một người mẹ… có thể đánh con gái mình như thế mà không xót sao?”
Bàn tay cô miết nhẹ trên từng vết roi đã nứt toác, lòng nhói buốt. Trong thẳm sâu, Minh giận thay cho chị, dù biết mình không nên.
Tưởng Vân đã chìm vào mê man, nhưng đôi môi khẽ động. Giọng khàn khàn, chậm rãi mà vẫn giữ uy nghi quen thuộc:
– “Ngốc… chị nghe hết cả rồi. Em còn dám trách mẹ thay chị à? Cũng to gan lắm đấy, hửm?”
Minh giật mình, mặt đỏ bừng, vội cúi gằm:
– “Em… chỉ vì xót quá. Phía sau chị… máu vẫn rỉ ra không ngừng.”
Vân khẽ rên, nhưng ánh mắt lóe lên tia nghiêm khắc:
– “Dù sao cũng không được phép trách mẹ. Rõ chưa?”
– “Vâng…” – Minh nghẹn lại, nước mắt rơi, nhưng vẫn vâng lời như một bản năng.
Cô tiếp tục lau rửa thật chậm, bôi thuốc lên từng vết nứt. Mỗi động tác đều cẩn thận, dịu dàng như sợ làm vỡ thêm mảnh thủy tinh mỏng manh. Vân cắn chặt răng, cơ thể căng lên vì đau, nhưng tuyệt nhiên không rên thêm tiếng nào. Chỉ đôi môi mím lại, mồ hôi rịn ướt thái dương.
Một lát sau, Vân khẽ cong môi, mệt nhọc mà vẫn không quên giữ giọng uy nghi:
– “Cảm ơn em… vì đã ở cạnh, chăm sóc cho chị hôm nay. Biết đâu… ngày mai, khi em lại gây họa, chị sẽ thương tình mà giảm cho em ba roi.”
Minh bật cười khẽ giữa nước mắt, giọng dịu dàng mà lẫn chút nghịch ngợm:
– “Giảm ba roi thì… vẫn còn nhiều lắm.”
– “Đừng đòi hỏi.” – Vân liếc mắt, hơi thở gấp nhưng giọng vẫn chậm rãi. – “Khi mà chị thực sự nổi giận, thì ba roi cũng không nhẹ đâu. Muốn tránh đòn, thì đừng phạm sai. Đừng như chị bây giờ… chính vì liều lĩnh nên mới phải nằm đây.”
Nàng ngừng lại một nhịp, ánh mắt dịu xuống, khẽ thở dài:
– “Nói đi… thấy chị nằm thế này, phải để em chăm… em có thấy chị mất hết uy không?”
Minh ngẩng lên, đôi mắt long lanh, đáp ngay, dứt khoát:
– “Dạ, không hề. Với em… chị vẫn luôn là người em kính sợ, là chỗ dựa duy nhất.”
Vân mỉm cười nhạt, khoé môi run run vì đau nhưng ánh mắt lại rực lên niềm tin. Nàng khẽ khép mi, thì thầm như một lời phong ấn:
– “Ngoan… giữ lời ấy. Chỉ cần em không quên, chị còn đứng vững.”
Minh tiếp tục lau sạch từng vệt máu cuối cùng, thay băng rồi ngồi lặng bên, một tay nắm chặt lấy tay chị. Mỗi nhịp thở yếu ớt kia như bóp nghẹt trái tim cô. Nước mắt rơi ướt đẫm mu bàn tay Vân, nhưng Minh không buông.
Vân cố giữ giọng bình thản, nhưng cơ thể đã kiệt sức. Mồ hôi lạnh vã ra, thân hình khẽ run. Đôi mắt nàng khép dần, tiếng thở ngắt quãng, rồi thiếp đi ngay trên gối.
Minh giật mình, vội đưa tay lên trán chị – nóng hừng hực. Một cơn sốt bùng lên dữ dội sau khi cơ thể đã chịu quá nhiều đau đớn.
Trong trí nhớ, Minh vẫn còn nghe lời dặn lạnh lùng nhưng chu đáo của Chủ tịch trước khi đi: “Ta để sẵn thuốc trong ngăn kéo. Nhớ lau rửa, thay băng, giữ cho nó tỉnh nếu có thể. Đừng để nhiễm trùng.”
Minh vội tìm hộp thuốc, cẩn thận lấy hạ sốt và kháng viêm, kiên nhẫn đỡ từng ngụm nước vào môi Vân. Bàn tay nhỏ bé run rẩy, chạm phải khóe môi khô nứt, xót xa đến mức nước mắt tràn ra.
Đêm dài, thân hình người chị cứ nóng lạnh thất thường. Có lúc Vân mê man, khẽ rên, cả thân run bần bật vì cơn sốt kéo dài. Minh đặt khăn mát lên trán, thay liên tục, vừa lau mồ hôi vừa thì thầm:
– “Chị… ráng chịu thêm một chút. Em ở đây. Đừng bỏ em lại…”
Mỗi lần Vân ho khẽ hay trở mình, Minh lại thót tim, ôm chặt lấy bàn tay chị, như sợ chỉ cần lơ là một giây là mất đi.
Cứ thế, cô thức trắng đêm, không dám rời mắt. Ngọn đèn vàng hắt bóng hai người chập chờn trên tường, một dáng nằm kiệt quệ và một dáng ngồi nghiêng, nhỏ bé nhưng kiên định.
Đêm ấy, Minh lần đầu nhìn thấy Vân – người mà cô vẫn quỳ gối kính sợ – trong hình hài yếu ớt nhất. Một người con gái không còn là Mistress lạnh lùng kiêu hãnh, mà là một thân thể biết đau, biết mệt, biết gục ngã.
Và chính trong khoảnh khắc ấy, một sự thật hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Tất cả quyền lực, roi vọt, những trận trừng phạt khắc nghiệt mà Vân từng dùng để dạy dỗ cô… hóa ra chỉ để che giấu một điều giản dị: chị cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, cũng biết đau, biết yếu đuối, có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Minh siết chặt đôi tay, cúi xuống thì thầm bên tai người đang lim dim:
– “Em sẽ ở lại cạnh chị… bất chấp tất cả.”
Lần đầu tiên, Minh- Ruby Phạm không chỉ nhìn thấy một “Mistress” kiêu hãnh bất khả xâm phạm, mà là một con người cần được chở che. Và cô biết, kể từ hôm nay, sự trung thành của mình không còn là vì nỗi sợ… mà vì một tình cảm sâu nặng không gì lay chuyển được.
---
Hai năm trước.
Minh ngồi trong phòng khách rộng lớn của biệt thự xa hoa, đôi chân khép lại trong chiếc váy lụa mỏng, ánh mắt dõi ra khung cửa kính, nơi cả thành phố trải dài dưới ánh đèn rực rỡ. Từ trên cao, mọi thứ lung linh như một bức tranh, nhưng trong lòng cô lại dấy lên cảm giác trái ngược: vừa rạo rực, vừa bồn chồn.
Ngày hôm nay, cô chính thức tốt nghiệp đại học. Cái mốc mà ai cũng chờ đợi, ai cũng kỳ vọng. Với mẹ Linh và bác Hạnh, con đường tiếp theo của Minh đã rõ ràng: trở thành người kế thừa, bước vào vị trí sẵn có, hưởng trọn uy danh của cả hai dòng họ. Nhưng trong trái tim Minh, lại có một ngọn lửa khác, bé nhỏ nhưng kiên định: khát vọng được thử thách chính mình, được sống như một con người bình thường – không phải “cô tiểu thư Ruby Phạm” mà cả xã hội ngước nhìn.
Minh sinh ra trong dòng dõi sang giàu quyền quý. Cha cô mất sớm khi cô còn bé, để lại cô trở thành hậu duệ duy nhất của dòng họ. Bởi vậy, cô nghiễm nhiên trở thành tâm điểm mà cả hai người phụ nữ quyền lực nhất đời mình dồn hết yêu thương, kỳ vọng và bảo vệ.
Mẹ ruột – bà Lê Thục Linh – là một nữ doanh nhân lừng danh, nắm giữ tập đoàn kinh tế hàng đầu, từng bước mở rộng ảnh hưởng sang nhiều lĩnh vực then chốt. Từ bất động sản, ngân hàng đến truyền thông, hầu như không có mảng nào mà bà không in dấu. Người phụ nữ sắc sảo ấy có thể khiến thị trường chao đảo chỉ bằng một cái gật đầu, nhưng lại luôn mềm lòng trước con gái, sẵn sàng nhượng bộ những nũng nịu khẽ khàng.
Trong khi đó, bác ruột – bà Phạm Diệu Hạnh – lại là thế lực chính trị nổi bật, từng trải qua bao cuộc tranh đấu khốc liệt để vươn lên hàng ghế quyền lực cao nhất. Nghiêm khắc, quyết đoán, bà chưa từng cho phép Minh bước chệch khỏi khuôn khổ, luôn kiểm soát sát sao từng đường đi nước bước của cháu. Với bà, Minh không chỉ là gia đình, mà còn là quân cờ chiến lược, là người thừa kế cần được tôi luyện để gánh vác một phần của chính trường.
Từ nhỏ, Minh đã được cưng chiều hơn bất kỳ đứa trẻ nào. Mọi vật chất, mọi cơ hội, mọi nền giáo dục đều sẵn sàng trải dưới chân cô. Nhưng sự bao bọc quá mức ấy lại khiến Minh khao khát một điều mà tiền bạc hay quyền lực đều không thể mua: được tự mình trải nghiệm, thử thách, và thất bại như một người bình thường.
Cô cắn môi, ngập ngừng vài giây, rồi lặng lẽ đứng dậy. Bóng dáng mảnh mai rón rén bước về phía căn phòng lớn ở cuối hành lang – nơi mẹ Linh đang ngồi đọc báo.
Minh khẽ đẩy cửa, giọng run run nhưng cố làm nũng:
– “Mẹ…”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, mái tóc búi gọn, khuôn mặt sắc sảo nhưng ánh mắt lại dịu dàng khi nhìn thấy con.
– “Ruby, vào đây.”
Minh tiến lại gần, đôi bàn tay đan vào nhau, do dự rồi thốt lên:
– “Mẹ… con… con muốn xin một điều.”
– “Điều gì mà con phải lấp lửng như thế?” – giọng mẹ Linh mềm mại, nhưng trong mắt đã thoáng một chút cảnh giác.
Minh hít sâu, hàng mi khẽ rung:
– “Con muốn… đi làm. Ở một công ty bình thường. Với một vị trí bình thường. Không ai biết con là ai. Con không muốn bị nhìn như ‘cô tiểu thư của tập đoàn’, con chỉ muốn được đánh giá bằng chính năng lực của mình… chỉ một lần thôi, mẹ.”
Khoảnh khắc ấy, nụ cười trên môi mẹ Linh khựng lại. Ánh mắt bà pha lẫn lo lắng và bất ngờ.
– “Ruby… con biết thế giới ngoài kia không giống trong nhà này. Ở đó chẳng có ai bảo vệ con, chẳng có sự nuông chiều nào cả. Người ta có thể lợi dụng, có thể tổn thương con. Con thực sự hiểu không?”
Nước mắt long lanh nơi khóe mắt Minh, nhưng cô vẫn gật đầu:
– “Con biết… nhưng nếu cả đời chỉ sống trong sự bảo bọc, con sẽ mãi mãi chỉ là một cái bóng. Con hứa sẽ cẩn thận, mẹ chỉ cần giúp con làm hồ sơ thôi… mọi thứ khác, con tự lo.”
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Bác Hạnh xuất hiện, dáng đứng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm. Bà khoanh tay, giọng cứng rắn như lưỡi dao:
– “Ruby, con vừa nói gì? Hồ sơ giả? Giấu đi thân phận của mình? Con có biết con đang đùa với lửa không? Thanh thế gia tộc này không phải trò để con thử nghiệm. Con không được phép mạo hiểm như thế.”
Minh quay lại, đôi mắt ướt rượt, giọng nghẹn ngào mà vẫn kiên quyết:
– “Bác… con chỉ muốn thử một lần thôi. Con không trốn chạy trách nhiệm, nhưng con không thể bước vào vị trí kia mà chưa từng biết cảm giác tự mình làm được điều gì. Con không muốn sống cả đời chỉ nhờ danh tiếng.”
Ánh mắt Hạnh sắc như dao, dường như soi thấu từng mạch máu của cháu gái. Bà im lặng một hồi lâu, căn phòng chìm trong căng thẳng.
Mẹ Linh nhẹ nhàng lên tiếng, bàn tay khẽ siết tay Minh:
– “Hạnh… em hiểu con bé. Nó muốn trưởng thành theo cách của nó. Nếu chúng ta cứ giữ chặt, Ruby sẽ không bao giờ học được. Ít nhất, hãy cho nó thử một lần.”
– “Linh…” – giọng Hạnh trầm xuống, đôi mày cau chặt. – “Chị biết rõ hơn ai hết, Ruby là niềm hi vọng của cả dòng họ này, một bước sai lầm cũng có thể kéo theo sóng gió cho cả hai gia tộc. Chị không thể chỉ vì sự bướng bỉnh của Ruby mà để mặc.”
Minh vội vàng chen vào, giọng tha thiết:
– “Bác, con hứa sẽ tuyệt đối trung thực. Không nói dối, không làm liều, chăm sóc tốt bản thân. Con chỉ xin một lần. Nếu thất bại, con sẽ trở về, không bao giờ nhắc đến nữa.”
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Bà Hạnh nhìn Minh thật lâu, rồi ánh mắt khẽ dịu xuống, nhưng giọng vẫn nghiêm nghị:
– “Được. Chỉ một lần. Và Ruby, con phải nhớ: mỗi bước con đi đều có hậu quả, nhớ rõ thân phận của mình. Con sẽ không được phép giấu giếm, không được để bất kỳ sơ hở nào làm tổn hại đến bản thân, đến gia tộc. Một lần thôi.”
Minh reo khẽ, đôi mắt sáng rực. Cô ôm cổ bác Hạnh, rpồi lao vào lòng mẹ Linh, ôm chặt:
– “Cảm ơn mẹ Hạnh, cảm ơn mẹ Linh… con hứa sẽ cẩn thận!”
Mẹ Linh mỉm cười, đôi tay ôm trọn con, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự bất an không thể giấu. Ở bên cạnh, bác Hạnh đứng thẳng, nét mặt cứng rắn nhưng khóe môi thoáng rung động – một sự chấp nhận khẽ khàng, dù đầy lo âu.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp thở của ba người phụ nữ. Ai cũng hiểu, khoảnh khắc này sẽ mở ra một chặng đường không giống bất kỳ điều gì trước đó.
Sáng hôm sau, Minh cầm bộ hồ sơ mới, bước ra khỏi cánh cổng biệt thự. Nắng mai trải dài, trái tim cô đập dồn dập. Mỗi bước chân là một quyết định. Cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười khẽ. Lần đầu tiên trong đời, Ruby Phạm không còn chỉ là “cô tiểu thư được cưng chiều”, mà là một cô gái đang bước vào thế giới rộng lớn, sẵn sàng đối mặt với thử thách bằng chính sức mình.
Và cô không biết, chính bước chân ấy sẽ đưa cô đến với một cuộc gặp gỡ định mệnh – nơi cô gặp Vân. Nơi tất cả sẽ thay đổi, mãi mãi.
---
4 giờ sáng.
Trong phòng ngủ yên ắng, Vân đã ngủ mê, gương mặt vẫn hằn mệt mỏi, hơi thở gấp, cơ thể còn nóng sốt. Minh ngồi sát bên giường, bàn tay run run lau mồ hôi trên trán chị, rồi bất giác cầm lấy điện thoại, ra ngoài ban công, Minh khép chặt cửa.
Ngón tay cô ấn vào dãy số đặc biệt đã lưu, tim đập dồn dập.
Chuông vang lên, rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy. Giọng mẹ Linh khẽ khàn vì mới thức dậy, nhưng vẫn dịu dàng:
– “Ruby? Sao giờ này con gọi cho mẹ?”
Minh cắn môi, cố giữ giọng không bật khóc:
– “Mẹ ơi… xin mẹ giúp con thêm một lần nữa. Làm ơn, hãy dọn sạch mọi tàn dư, mọi rủi ro còn sót lại quanh chị ấy. Con không thể để chị Vân gánh thêm nỗi đau nào nữa…”
Ở đầu dây, bà Linh thoáng im lặng. Rồi một tiếng cười khẽ, mệt mỏi mà như nửa trách nửa thương:
– “Lần trước con nhờ mẹ nhúng tay, chuyện cả kinh tế lẫn chính trị, tổn thất không nhỏ, mà mẹ chỉ nhận được một lời cảm ơn, con còn chưa mời mẹ và bác một bữa tử tế. Vậy mà giờ… lại nhờ tiếp. Con bé ấy… thực sự quan trọng đến thế sao?”
Minh nhắm mắt, giọng chắc nịch:
– “Chị ấy là tất cả của con.”
Ngay lúc đó, một giọng khác xen vào, cứng rắn hơn, lạnh lùng hơn – bác Hạnh. Hóa ra bà đang ở cùng mẹ Linh, vừa tỉnh dậy sau chuyến công tác.
– “Linh, em thật sự muốn chiều con bé đến thế sao? Bao nhiêu lần rồi, Ruby mở miệng là lại nhúng tay vào những việc không tên. Chúng ta đâu phải để phục vụ mấy chuyện tình cảm cá nhân? Uy tín và thế lực này không thể đem ra để giải quyết rắc rối cho một người ngoài.”
Minh siết chặt điện thoại, trái tim thắt lại, nhưng vẫn dồn hết can đảm thốt lên:
– “Bác Hạnh… xin bác đừng nói vậy. Chị Vân không phải người ngoài với con. Con van xin, chỉ lần này thôi. Nếu không có hành động, con sợ sẽ mất chị ấy mãi mãi.”
Đầu dây im lặng một lúc, rồi mẹ Linh cất giọng, mềm nhưng đầy trọng lượng:
– “Hạnh, nghe em nói. Em biết chị luôn cẩn trọng. Nhưng Ruby không phải đứa bốc đồng. Con bé đã cầu xin đến mức này, tức là tình thế thực sự nghiêm trọng. Vân có lỗi liều lĩnh, nhưng cũng không đáng để bị vùi dập. Nếu không ra tay, chúng ta sẽ mất đi một quân cờ giá trị. Ít nhất… hãy để em xử lý sạch sẽ phía sau, cho Ruby yên lòng.”
Bà Hạnh thở dài, giọng trầm lại:
– “Được, nếu con đã xác định Vân không phải người ngoài, thì phải cố mà đưa nó về đây, trở thành con dâu chính danh của nhà này. Chỉ khi hai đứa cùng nhau gánh vác cơ nghiệp, sự can thiệp của ta hôm nay mới có ý nghĩa. Nhớ kỹ, Ruby, mọi thứ đều có cái giá của nó.”
Ở đầu dây, mẹ Linh khẽ thở dài, rồi dịu giọng xen vào:
– “Ruby, đừng sợ. Mẹ hiểu con. Một khi con đã lựa chọn, mẹ sẽ đứng về phía con, bất chấp. Con chỉ cần nhớ lời bác con nói, rằng con đường này không đơn giản. Nhưng nếu con thực sự muốn bảo vệ Vân, hãy kiên định. Đừng để nỗi sợ làm con chùn bước.”
Nghe đến đó, đôi mắt Minh cay xè. Cô siết chặt điện thoại, thì thầm run rẩy:
– “Con hứa… dù phải trả giá thế nào, con cũng sẽ giữ chị ấy bên mình.”
Điện thoại tắt, màn hình vụt tối. Minh buông nó xuống bàn, ngón tay còn run run, lòng ngổn ngang giữa sợ hãi và quyết tâm.
Trong căn phòng vàng nhạt, tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường bỗng trở nên rõ rệt, như nhấn mạnh từng giây cô vừa đánh đổi cả thân thế để cầu xin cho một người.
Cô xoay người lại. Trên chiếc giường rộng, Vân nằm đó – thân thể mảnh mai phủ kín băng gạc, hơi thở nhẹ và trầm, thỉnh thoảng khẽ chuyển mình vì cơn đau. Ánh đèn hắt xuống, gương mặt chị càng thêm nhợt nhạt, mồ hôi lấm tấm bên thái dương.
Minh bước đến, ngồi xuống cạnh giường. Bàn tay cô khẽ vuốt ve gương mặt ấy, ngón cái chạm nhẹ nơi vết bầm tím ở khóe môi. Cổ họng nghẹn lại.
– “Chị… Em đã nhờ mẹ xử lý rồi. Từ giờ sẽ không còn ai dám động đến chị nữa.” – Minh thì thầm, đôi mắt hoe đỏ. – “Em biết chị sẽ trách em nếu phát hiện. Nhưng… em không thể. Không thể nhìn chị chịu đau thêm một lần nào nữa.”
Nói rồi, cô lấy khăn mềm, nhẹ nhàng chấm từng giọt mồ hôi, điều chỉnh chăn đắp lại cho Vân. Lúc ấy, Vân khẽ rên, đôi mi run rẩy, môi mấp máy như định nói gì nhưng không thành tiếng. Minh vội siết lấy bàn tay lạnh của chị, ghì sát trán mình vào đó.
– “Ngủ đi… Em ở đây. Dù mai này có phải trả giá thế nào, em cũng chấp nhận, miễn là chị còn ở lại với em.”
Trong khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên Ruby Phạm không chỉ là “cô trợ lý phục tùng ngoan ngoãn” hay “người thừa kế hai dòng họ”, mà là một người con gái đang run rẩy nắm lấy sợi dây mỏng manh nối mình với người duy nhất cô muốn giữ lấy bằng mọi giá.
---
P/s:
Chap này chăm sóc dịu dàng, bình yên các thứ, chap sau chưa chắc!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro