Chap 37: Như một giấc mơ! -Sm

Yêu người em yêu hơn chính em 
Trao người bao nhiêu yêu thương ấy 
Vậy mà sao Vân ra đi để lại em trong cơn mơ 
Giật mình em bao hoang mang rồi em khóc,
Mong người sẽ quay về...

---

Căn phòng Punishment nằm sâu trong tầng hầm bí mật dưới căn penthouse của Mistress Vân – không gian mà Minh chỉ được lệnh bò xuống mỗi khi phạm phải những lỗi nặng nhất. Mọi thứ nơi đây như được thiết kế để nuốt chửng ánh sáng: tường ốp đá xám lạnh lẽo, ánh đèn vàng nhạt hắt lên từng món dụng cụ bày trên kệ, thứ nào cũng như có linh hồn của nó – lặng lẽ chờ đến lượt mình.

Lần này không phải lần đầu cô bị phạt, nhưng lại là lần đầu Minh bước vào với tâm thế của một kẻ đã tự tay phá vỡ thứ quan trọng nhất giữa hai người: niềm tin. Sự lạnh lẽo không chỉ đến từ nền đá, mà còn đến từ sự im lặng tuyệt đối của Mistress Vân – sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn mọi cơn giận. Cô ở bên Vân đủ lâu để hiểu, chị có thể tha thứ cho sai sót, nhưng dối trá thì không.

Minh quỳ im giữa nền đá lạnh, trán chạm xuống sàn như tìm chỗ trú. Cổ tay bị khóa chặt sau lưng, mắt bị bịt bằng dải lụa đen. Mỗi âm thanh kim loại vang lên – tiếng mở chốt, tiếng dây xích kéo nhẹ – đều như một nhát dao nhỏ vào sống lưng cô. Hơi thở của Vân không nghe thấy, chỉ còn tiếng giày cao gót chậm rãi gõ nhịp, khô và nặng, như đo từng giây phán quyết.
Ở đâu đó trên bàn dài, bàn tay Mistress khẽ lật qua từng món dụng cụ: roi da, kẹp kim loại, nến sáp, máy rung, khung giữ hậu môn… mỗi thứ được đặt xuống như một bản án lặng lẽ. Minh tưởng tượng đến từng món một, tim đập càng lúc càng dồn dập.

“Em có gì muốn nói trước khi ta bắt đầu không?”
– giọng Mistress vang lên sau lưng, lạnh, sâu và đều. Không gắt, không quát, chỉ có sự trầm xuống đến nghẹt thở.

Minh nuốt khan, môi run bần bật. Mọi lời bào chữa từng nghĩ trong đầu đều tan như khói.
“Chị…”
-giọng cô khản đặc. “Em đã lừa dối. Không chỉ một lời — mà là cả một phần đời. Em đã che giấu xuất thân, che giấu danh tính, che giấu cả quá khứ của mình. Em không dám nói vì sợ mất tự do đang có, vì em muốn được sống khác… Em chỉ xin chị tin rằng tình cảm của em với chị là thật. Nhưng em thật lòng xin lỗi, vì cuối cùng em đã biến sự giả vờ thành sự mất niềm tin, khiến chị cảm thấy bị phản bội — bị lừa dối, nhất là đối với vị thế của Mistress…”

Một tiếng tát vang lên, không mạnh nhưng khô, dội thẳng vào không khí lạnh. Cơn nóng rát lan trên má Minh như đánh thức một sự thật trần trụi mà cô cố né tránh.

“Tiểu thư Ruby Phạm?” – giọng Mistress Vân thấp xuống, lẫn một nụ cười lạnh mà Minh không nhìn thấy nhưng cảm nhận được bằng da thịt. Chị cúi sát vào tai cô, từng chữ như lưỡi dao chạm vào da:

“Vậy ra bấy lâu nay chị không rèn một nô lệ, mà đang nuôi dưỡng một kịch sĩ. Em nghĩ một con búp bê danh giá có thể giả vờ trung thành mãi sao? Em tưởng lòng tin là thứ để đóng giả, để mang ra trình diễn trên sân khấu của riêng em sao?”
Không gian trở nên nặng trĩu, chỉ còn tiếng thở run rẩy của Minh và tiếng giày cao gót chậm rãi di chuyển quanh cô như một con thú săn mồi kiên nhẫn. Cái lạnh từ sàn đã lan lên tận tim, hòa cùng nỗi sợ và ân hận, khiến cô chỉ còn biết cúi thấp đầu, chờ đợi bản án thật sự sắp giáng xuống.

Vân chậm rãi kéo dây xích trên vòng da, bắt Minh ngồi thẳng hơn – tư thế quỳ vẫn giữ, nhưng lưng phải thẳng, đầu ngẩng cao.

“Nhìn ta.” – Vân ra lệnh, giọng không cao, nhưng có sức nặng như đè xuống.
Minh cố ngước mắt, môi mấp máy mà không thành tiếng. Trong cô trào lên thứ gì vừa hổ thẹn vừa tuyệt vọng – như đứa trẻ phạm lỗi muốn được mắng, được đánh, được ai đó nắm tay kéo ra khỏi bùn.

Minh rùng mình, giọng vỡ ra như nén khóc:
“Em… vẫn muốn làm nô lệ của Mistress. Dù xuất thân thế nào, dù cho em có là ai chăng nữa. Xin hãy sửa em… bằng bất cứ cách nào Người muốn.”

Hai đầu gối của Minh trượt trên nền đá, quỳ thẳng đúng chỗ Mistress chỉ. Vân thả roi nhưng chưa quất, chỉ dùng đầu roi chạm nhẹ lên vệt đỏ trên má cô như nhắc nhở:

“Đây là những gì em tự gây ra cho chính mình.”
– giọng chị trầm và chậm, từng chữ như đóng xuống.
– “Ta không trừng phạt để thỏa mãn cơn giận. Ta trừng phạt để em hiểu mình đang đứng ở đâu. Không còn mặt nạ, không còn vai diễn. Chỉ còn một kẻ phạm sai cần trừng phạt.”

Minh run rẩy, nước mắt lăn dài, nhưng vẫn thều thào:
“Em hiểu… Mistress… xin hãy tiếp tục sửa em. Xin đừng rời bỏ em…”

Vân im lặng một nhịp. Bàn tay cầm roi dừng lại giữa không trung, rồi chị thả nó xuống bàn. Đầu ngón tay còn lại khẽ vuốt qua má Minh – không phải vuốt ve, mà như đang kiểm tra xem cô đã còn tỉnh táo không. Ánh mắt chị vẫn lạnh, nhưng trong đáy mắt thoáng qua một vệt tối như nỗi mệt mỏi.

Cháttt

Roi tàn nhẫn quật trên bả vai, hằn đỏ và bỏng rát

“Giữ vững tư thế!”

Cháttt

Chưa kịp thở, tiếng roi vút lên, giáng thẳng vào bụng dưới. Đau buốt đến nghẹt thở. Một cú hiếm hoi Mistress dùng, như nhắm thẳng vào gốc rễ nơi dễ tổn thương nhất. Minh cong người, bàn tay run bần bật bấu xuống sàn lạnh.

Cháttt

“Đây là cho việc em biến ta thành trò cười với lớp mặt nạ,” Vân buông giọng, đều và lạnh. Roi quất lần hai, chát chúa xé dọc hông. Minh nghiến răng, mắt nhòe đi, không phân nổi đâu là nước mắt đâu là nỗi nhục đang loang trong lồng ngực.

Cháttt

“Còn đây,” nhát roi thứ ba vút xuống, “là cho thân phận mà em cố giấu kín, để buộc ta tin rằng mình đã nắm trọn em trong tay.”

Vân cúi xuống, nắm giật vòng cổ, kéo Minh ngẩng mặt lên. Ánh mắt chị sắc như lưỡi dao chém vào thẳng tim, ngọn roi lại càng vô tình khắc lên da thịt.

Cháttt

“Và đây…” — giọng trầm xuống, từng chữ nặng như lời nguyền — “…là cho việc biến ta, một Mistress, thành khán giả bất đắc dĩ của vở kịch rẻ tiền em dựng nên. Em nghĩ ta cần một nàng tiểu thư khoác mặt nạ, giả vờ quỳ gối để thỏa thú tiêu khiển sao?”

Mặt Minh nóng bừng vì nhục. Cổ họng thắt nghẹn, không vì đau thể xác mà vì từng lời như lột sạch từng mảnh che chắn. Xuất thân cao quý bị xé nát, bản ngã kiêu hãnh bị nghiền vụn, sự ranh mãnh không còn chỗ ẩn nấp. Cả cơ thể run lên, không chỉ trước roi, mà trước cái nhìn thấu tận đáy tâm can.
Trong khoảng lặng sau đó, chỉ còn tiếng thở dồn dập của Minh xen lẫn nhịp roi đong đưa trong tay Mistress — như một dấu ấn khắc nghiệt rằng từ nay, mọi giả vờ đều sẽ bị thiêu rụi trong ngọn roi ấy.

Sau những nhát roi, Minh bị kéo lê vào góc phòng và treo ngược lên — người cong như chiếc cung, bụng căng vì đau. Trên rốn, một cốc nước đầy được đặt cẩn thận; Mistress lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế da, bung ra một tập hồ sơ rồi chăm chú đọc, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt sang như kiểm tra một bản báo cáo.

“Đừng làm đổ,”
tiếng Vân lạnh lùng vang lên, đều đặn như chỉ số thời gian.
“Nếu rớt một giọt, em sẽ liếm sạch dưới sàn như một con chó. Tiểu thư Ruby, chắc em biết hình phạt cho việc không giữ được tư thế phạt chứ?”

Một trăm phút.

—tiếng đồng hồ, hay tiếng kim trong lồng ngực Minh—cứ đếm đều theo từng nhịp co thắt của cơ bụng. Cơn đau dồn xuống, nước trong cốc rung nhẹ mỗi khi bụng cô giật; chân bị buộc tê dại, da nơi cổ tay đỏ lên vì dây siết. Hình phạt không ồn ào nhưng lạnh lẽo, từng lớp sĩ diện được bóc ra mà chẳng một lời thương xót.

Khi được buông xuống, cơ thể Minh như sợi dây đứt phựt, đổ sập về phía trước. Cô gục rũ, quỳ phục dưới chân Mistress, toàn thân run bần bật như kẻ vừa thoát qua một cơn động kinh. Hơi thở dồn dập, bờ vai run lên từng nhịp, mồ hôi hòa nước mắt nhỏ thành vệt dài trên sàn lạnh.

Vân đứng dậy, thân hình phủ bóng đen lên dáng quỳ khốn khổ. Bàn tay đeo găng tháo ra, đổi lấy một chiếc khăn ấm. Cử động chậm rãi, cô lau qua từng vết roi còn hằn đỏ nơi cổ, ngực, bụng dưới của Minh. Động tác mang vẻ chăm sóc, nhưng không ẩn chứa lấy một giọt dịu dàng. Ánh mắt Vân sắc gọn, thẳng và lạnh, như lưỡi dao thép được mài đến tận cùng.
“Ghi nhớ cho rõ.”
Từng chữ bật ra, rơi nặng nề như nhát dao khắc vào tim.
“Chị không cần một tiểu thư trát mặt nạ để đóng vai ngoan hiền. Chị cần một nô lệ thật tâm, trần trụi, không dối trá. Nếu em còn muốn giấu, thì đừng quỳ đây nữa — vô nghĩa.”

Minh rùng mình. Cô dập đầu sát sàn, trán nện xuống nền lạnh buốt. Môi run nhưng không bật nổi câu “em xin lỗi”. Lần này, chính cô hiểu: lời đó đã bị xé vụn, chẳng còn giá trị nào trong mắt Mistress sau khi sự thật bị phơi bày.

Vân không buông thêm một lời. Chỉ một nhịp hít vào thản nhiên, rồi mũi giày cao nhọn đặt thẳng lên gáy kẻ quỳ dưới chân. Áp lực dồn xuống, buộc Minh giữ tư thế phục tùng tuyệt đối. Ngay sau đó, Vân búng nhẹ ngón tay. Âm thanh khô khốc vang lên, kéo theo tiếng cơ cấu cơ khí rít sắt: keng… rắc…

Dây xích trượt căng, giật mạnh từ trần.
Mũi giày của Mistress đã nhấc xuống, thay bằng vòng da nơi cổ Minh bị chị lôi ngược, khiến cả thân thể cô bất ngờ bị kéo lên.
Mistress móc xích, lực kéo căng từ chiếc đai khóa chặt hai cổ tay sau lưng. Cả phần vai và lưng Minh bị kéo ngược lên, nâng bật nửa thân thể khỏi sàn. Đầu gối vốn chạm nền trượt dần lên, chỉ còn đầu ngón chân cào lấy sàn để giữ thăng bằng. Tư thế treo nửa người siết chặt khớp vai, căng buốt từng sợi cơ bắp. Tiếng khớp xương khẽ răng rắc dưới sức nặng cơ thể.
Minh nghiến răng, hai hàm siết chặt, đôi mắt nhòe lệ nhưng không bật thành tiếng kêu. Không than vãn, không cầu xin, chỉ im lặng như một lời thề nguyện — thề nguyện bằng chính thân thể treo lơ lửng, phơi ra trước Mistress.
Vân lùi lại một bước, ánh mắt lặng băng nhìn thân thể run rẩy treo ngược nửa chừng kia. Không thêm một câu, không cần. Bởi chính sự im lặng đó mới là bản án nặng nề nhất.

Cô lùi lại thêm vài bước, ngồi xuống mép ghế như một người giám định đang theo dõi buổi kiểm tra; tay vẫn cầm chiếc roi, mắt không rời mặt Minh. Thay vì nói nhiều, cô ra lệnh từng câu, chậm và rõ ràng như đang dạy một học trò đứng lớp.

Cháttt

“Ngẩng lên. Nhìn thẳng.”
— Một giọng lệnh, không một lời thương xót, chỉ có vết roi rướm máu hằn thêm lên thân thể.
Minh cố gắng ngẩng đầu, mắt mờ vì nước mắt và cơn đau. Vân quan sát từng cử động, rồi gật nhẹ.

“Tốt. Nhớ điều này: trung thành không phải lời hứa suông. Làm đi, để chứng minh.”

Một cái búng tay khô, cơ cấu cơ khí rít lên và dây xích kéo mạnh, nâng người Minh lên thêm chút nữa — không phải để làm trò, mà để kiểm tra giới hạn chịu đựng và sự bình tĩnh. Vân đứng dậy, đi vòng quanh, mắt soi từng mạch cơ đang co thắt, giọng cô giờ như phép thử:

“Hít vào, thở ra. Giữ tư thế. Đếm bằng miệng.”

Minh bắt đầu đếm, giọng yếu ớt nhưng đều. Mỗi con số qua đi, Vân đôi khi chỉnh lại dây, đôi khi ra thêm một mệnh lệnh nhỏ — nhắc nhở, chỉnh sửa, rèn luyện. Mọi hành động đều hướng về một mục tiêu duy nhất: gột rửa mặt nạ, rèn lại nhân cách, biến lời muốn phục tùng thành hành động có thể tin cậy.

Im lặng của phòng huấn luyện nặng như tuyên án; không có an ủi, chỉ có kỷ luật. Và trong ánh mắt lạnh lùng của Mistress, Minh nhìn thấy rõ điều cô phải chọn: thực sự dâng hiến, hay cầu xin buông tha - và mất quyền đứng nơi này.

Mistress tiến lại gần, tháo dải bịt mắt. Ánh sáng đỏ mờ từ ngọn đèn huỳnh quang làm mắt cô xốn lên, nhưng hình ảnh đầu tiên cô thấy là gương mặt hoàn toàn lạnh lùng kia. Không có giận dữ, cũng không có thương xót. Chỉ có ánh nhìn của kẻ nắm mọi quyền trên thân thể này.

Chiếc bàn gỗ lớn bên cạnh cô đã được sắp xếp đầy đủ – những món đồ từng khiến Minh khiếp đảm. Chiếc khung giữ hậu môn bằng thép, từng được bôi dầu bóng loáng. Máy rung không dây cỡ lớn với đầu silicon rung lắc. Bút khắc điện lạnh buốt. Và một cây nến đen đang cháy âm ỉ, sáp nhỏ giọt lên khay bạc.

“Mở chân ra.” – Vân ra lệnh.

Cơ chế tự động dưới sàn kéo chân Minh tách rộng. Một cái kẹp bật vào đầu gối, cố định cô trong tư thế hoàn toàn mở. Phần thân dưới không có gì che đậy, vạch trần đến mức nhục nhã.

Cháttt
Cháttt
Hai đường roi đỏ tươi vắt chéo nhau trên vụng bụng non mềm khiến Minh không kềm được tiếng rên nức nở.

“Em có biết mình là gì không, Minh?”

“Em là… Nô lệ của Mistress.”

“Không. Ngay cả nô lệ cũng phải trung thực. Em chỉ xứng là đồ vật. Một món đồ đã bị vấy bẩn bởi dối trá. Và ta sẽ lau sạch em bằng chính máu, nước mắt, và sự phục tùng tuyệt đối.”

Mistress lấy một lọ gel lạnh, thoa lên lỗ hậu môn, rồi thong thả nhét từng nấc dụng cụ mở vào. Minh giật mình rên lên khi lớp kim loại lạnh lẽo xâm nhập sâu, rồi từ từ giãn ra – không đau đớn cực hạn, nhưng ê buốt và nhục nhã đến tận tủy.

"Vật sở hữu mà dám nói dối, phải bị mở ra đến tận cùng để chủ nhân biết em còn có gì để giấu nữa không." – Vân thì thầm, tay khóa chặt khung giữ ở mức mở tối đa.

Một cú vụt roi da thẳng vào đùi trong – nơi gần nhất với vùng kín. Da nóng rát. Rồi lại thêm một nhát nữa, lần này thẳng vào khe mông đang bị giữ mở. Minh rướn người, nhưng không tránh được.

Mistress không vội. Từng bước, từng cú đánh, từng lần nhỏ sáp nóng – đều có nhịp điệu. Đầu ti cô bị kẹp bằng kẹp sắt bọc cao su, rồi bị giật nhẹ bằng tay mỗi khi cô cố thở gấp. Một dụng cụ rung nhỏ được nhét vào âm đạo – không phải để tạo khoái cảm, mà là để khiến thân thể bị trêu ngươi liên tục trong khi đầu óc chìm trong đau đớn và nhục nhã.

Một giờ nữa trôi qua, những dụng cụ tra tấn được tháo ra, roi hằn trên da, dấu sáp, vết hằn đau nhức ở đầu ti,...nhưng Mistress Vân chỉ mỉm cười báo rằng chưa kết thúc...

Minh ngẩng mặt, cổ họng nghẹn cứng, nước mắt chảy dọc hai bên má rồi đọng lại trên môi. Đôi mắt đỏ hoe van vỉ, khát khao bấu víu lấy một cơ hội mong manh để được ở lại.
Trước mặt cô, Vân đã thay chiếc váy nền nã bằng bộ da đen ôm sát, từng đường cắt tôn lên dáng hình quyền lực. Trong tay là chiếc roi da ba nhánh, phần đầu bọc kim loại lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn. Cô không cần lời nói. Chỉ một ánh nhìn nghiêng, hờ hững mà tàn nhẫn, cũng đủ khiến Minh thu nhỏ lại, như kẻ bị dồn vào góc tối.

Vút!

Nhát roi xé không khí, giáng thẳng vào bụng dưới, ngay sát mu. Minh bật người theo phản xạ, nhưng dây trói khóa chặt mọi cử động, khiến cô chỉ còn biết oằn lên rồi rên rỉ.

Vân bước thong thả, nhịp chân đều đặn như tiếng búa gõ vào ngực. Trong tay, một sợi dây mềm trượt qua da thịt Minh, rồi quấn gọn quanh cổ. Nó không siết đến nghẹt thở, nhưng vừa đủ để mỗi hơi hít vào trở thành lời cầu khẩn thầm lặng.
Vân quỳ xuống. Đôi găng cao su đen khẽ kêu lách tách khi cử động, rồi rút ra một chiếc dụng cụ giãn hai cánh, dày và lạnh buốt như thép.

Minh hoảng loạn lắc đầu, ánh mắt cầu xin. Nhưng sự phản kháng chẳng có trọng lượng.

Cạch.

Vật kim loại trượt vào lối trước, chậm rãi mở rộng. Từng khấc nhỏ xoay ra, phát ra tiếng răng rắc khô khốc, cho đến khi thành thịt bị kéo căng đến cực hạn. Nỗi đau lan khắp hạ thể, trần trụi và bẽ bàng. Minh không còn giữ được tiếng mình, cô khóc nấc, rên gào như một con thú bị xẻ thịt giữa phòng tối.
“Em xin… Mistress… em xin…” – giọng đứt quãng.

Vút! Vút!

Hai nhát roi quất gọn vào đùi trong, để lại sáu vệt đỏ tím sưng phồng.

Giọng Vân lạnh như băng:
“Không phải Mistress. Khi em chọn dối trá, em đã tự tước đi quyền gọi ta như thế.”

Chiếc ống gel lạnh lẽo trượt vào hậu môn, xoay tròn, để từng lớp tê buốt loang rộng. Ngay sau đó, một dụng cụ giãn to gấp đôi được đẩy vào, buộc cơ vòng phải nhượng bộ từng chút một. Hậu môn bị nạy mở, tròn căng, run rẩy dưới ánh sáng.
Minh chỉ còn là thân thể bị mở tung: âm đạo căng to, đỏ ửng, rịn ướt trong pha trộn đau đớn và nhục nhã; hậu môn bị khung inox ghì chặt, lạnh cứng, buộc phơi bày không cách nào che đậy. Cô nằm giang ra, như món đồ bị dựng giữa sàn, trơ trụi và bịt miệng bởi chính sự bất lực của mình – đúng như Mistress hằng muốn.

Vân thản nhiên xoay cằm Minh, ép khuôn mặt ướt đẫm lệ đối diện với chiếc gương lớn dựng nghiêng bên cạnh. Trong gương, tất cả sự trần trụi, khốn cùng, và nhục nhã phóng đại gấp đôi, không lối thoát.

Mistress Vân ngừng tay sau gần một giờ trừng phạt. Minh gần như không còn chút sức nào, môi sưng, cổ họng khô khốc, vùng kín run rẩy vì kích thích xen lẫn đau đớn. Nhưng cô không gục. Cô vẫn ngẩng mặt – để chờ… cái cuối cùng.

Mistress cầm một hộp đựng nhỏ. Bên trong là kim xăm và lọ mực màu đen đặc sánh.

“Ngẩng đầu lên. Ta sẽ xăm tên ta lên nơi mà không ai có thể chạm tới – trừ ta.”

Minh mở to mắt. Nơi Mistress chỉ – là chỗ giao giữa lỗ hậu và âm đạo- tầng sinh môn.
Ngay sát khung giữ hậu môn đang mở, một ký hiệu được vẽ sẵn bằng bút mực: hình ổ khóa tròn, ở giữa là một chữ "V" sắc nét – vừa là tên Mistress, vừa là dấu ấn không thể mở nếu không có người sở hữu chìa khóa.

“Không gây tê.” – Vân nói khẽ. “Vì đây là hình phạt, và cũng là lời thề. Mỗi nét xăm là một nỗi đau em phải nhớ suốt đời.”

Kim máy xăm bắt đầu chạy. Tiếng rít điện nhỏ dần át mọi suy nghĩ. Khi mũi kim chạm da, Minh hét lên – không phải vì sợ, mà vì nỗi đau xé toạc từng dây thần kinh.

Nhưng cô không chống cự. Không một lời van xin. Cô để Mistress khắc từng đường lên làn da nơi sâu kín nhất – nơi mà từ nay, sẽ là bằng chứng vĩnh viễn rằng cô thuộc về một người.

Khi nét cuối cùng hoàn tất, Mistress đặt tay lên hình xăm vẫn còn rỉ máu. Vân thì thầm: “Bây giờ, em không còn là một nàng tiểu thư danh giá. Em là vật sở hữu của ta – với dấu ấn này, không ai được quyền chạm vào em, trừ ta.”

---
Minh được hạ xuống, toàn thân rã rời, kiệt sức, nhưng trong mắt đã không còn run rẩy. Chỉ còn sự phục tùng sâu thẳm. Vết xăm rát buốt, vùng kín và hậu môn vẫn còn co thắt vì các dụng cụ bị rút ra quá lâu – nhưng Minh thì thầm:

“… Cảm ơn Mistress… vì đã sửa em… đúng như em đáng bị.”

Vân vuốt tóc cô, rất nhẹ, lần đầu tiên sau nhiều giờ.

"Em đã được thanh tẩy. Nhưng đừng quên – dấu ấn này là vĩnh viễn. Cũng như quyền sở hữu của ta đối với em."

---

Minh choàng tỉnh giữa cơn mộng đen đặc.
“Áaa…!” – tiếng kêu bật ra, nghẹn lại ngay trong cổ họng. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như vừa được kéo lên từ một vũng nước lạnh. Ngực phập phồng dữ dội, tim đập loạn như muốn phá tung lồng ngực. Cô đưa tay ôm lấy, ngón tay run rẩy, tưởng như vẫn còn in hằn dấu roi, vết xích, và cơn đau bỏng rát ở nơi sâu nhất của thân thể.
Nhưng khi mắt mở to, trước mặt lại chỉ là trần nhà pha lê sáng rỡ, ánh đèn phản chiếu lấp lánh như hàng ngàn vì tinh tú. Không có tầng hầm, không có những bức tường ốp đá lạnh lẽo, không có tiếng giày cao gót của Mistress vang vọng. Chỉ có giường nệm trắng mềm, gối bông xếp thành chồng, bốn bề gấu bông... và hương oải hương dịu nhẹ. Một thiên đường giả trá, đối lập hoàn toàn với địa ngục vừa dày vò trong mơ.

Cô ngồi lặng, hơi thở dần chậm lại, nhưng đôi mắt vẫn còn hoảng loạn. Tim vẫn đau nhói từng hồi, như bị ai bóp chặt. Chậm rãi, Minh trượt chân xuống sàn gỗ. Gỗ ấm dưới lòng bàn chân, nhưng sự ấm áp ấy không đủ xua đi cái lạnh từ bên trong.

Tiếng dao nĩa vang nhẹ dưới bếp, kéo cô về thực tại. Mùi bánh mì nướng quyện bơ sữa dìu dặt len qua khe cầu thang. Minh đi xuống. Ánh nắng vàng tràn vào gian bếp, phủ lên dáng mẹ Thục Linh đang mỉm cười cắt bánh, đặt từng lát vào đĩa. Bác Hạnh ngồi nghiêm nghị bên cạnh, thỉnh thoảng ngẩng lên hỏi han, dặn dò về việc ăn ngủ, sức khỏe. Một bữa sáng gia đình đầy ắp yêu thương.

Minh ngồi vào bàn. Trước mặt là ly sữa trắng, bánh mì vàng giòn, trứng ốp la nóng hổi. Mọi thứ thân quen, ấm áp. Nhưng khi cắn miếng đầu tiên, cổ họng cô nghẹn lại. Vị bơ béo ngậy bỗng biến thành đắng nghét. Mỗi ngụm sữa trôi xuống càng khiến dạ dày quặn thắt. Cô gượng gạo mỉm cười, để che đi cái run trong khóe môi.

Trong đầu, hình ảnh đêm hôm trước ùa về. Đêm say khướt, ánh đèn đường nhòe nhoẹt trong nước mắt. Cô đã uống đến khi mất ý thức, để xóa nhòa cái lạnh lùng của Vân. Nhưng cuối cùng, chính Vân là người bế cô về. Không lời trách mắng, không nửa câu hỏi. Vòng tay của chị cứng rắn, lạnh lẽo, nhưng đủ chặt để cô không ngã gục nơi vỉa hè. Cảm giác ấy còn vẹn nguyên, như một dấu ấn cháy bỏng trên da.

Minh buông dĩa, chào 2 mẹ lên phòng.
Cô ngồi thừ, rồi như nhớ ra điều gì, lặng lẽ lục trong túi xách.
Ngón tay chạm phải một phong bì nhỏ, cứng và gọn. Trái tim cô nhói lên, đập mạnh đến nghẹt thở. Mùi hương quen thuộc thoảng ra từ giấy, khiến sống mũi cay xè. Cô vội mở.
Nét chữ sắc gọn trải dài, từng dòng như lưỡi dao vừa khắc vừa vuốt ve:

“Minh,
Hãy cho nhau thời gian để vượt qua, hoặc nhìn rõ trái tim mình.
Ta đều bị thương; nếu chúng ta thực sự thuộc về nhau, định mệnh sẽ an bài. Đừng vội vàng. Hãy sống tốt. Chị cần thời gian để sắp xếp. Em cũng cần giữ mình.
— Vân.”

Mắt Minh nhòa đi ngay từ chữ đầu tiên. Nước mắt rơi xuống, loang trên giấy, nhòe nét mực. Nhưng từng lời vẫn in đậm trong tâm trí, như khắc bằng sắt nung. Cô siết chặt phong thư vào ngực, run rẩy.

Ngoài khung cửa, nắng sớm vẫn tràn xuống rực rỡ. Chim hót ríu rít. Gió lùa qua tán cây, lá rung lao xao. Cả thế giới ngập trong bình yên.

Chỉ riêng trong lòng Minh là khoảng trống lạnh buốt, rộng đến vô tận. Một khoảng trống cứ mãi vang vọng một cái tên. Một tiếng gọi day dứt, vừa thiết tha vừa tuyệt vọng: Mistress…Vân.












---

P/s
Hổm rày lâu ra chap là vì đi nhổ răng khôn á mấy pa, chị bác sĩ xinh đẹp lạnh lùng và hơi khó tính khám và nhổ cho, lúc đó thì k có đau mấy đâu, về nhà thì mới vui á!!! Nay thì cắt chỉ, êm roài!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro