Chap 38: Đêm thứ tha...

...
Got a long list of ex lovers
They'll tell you I'm insane
But I've got a blank space, baby
And I'll write your name

BlankSpace_TaylorSwift♡
---

-

--
Đã một tuần trôi qua kể từ lá thư ấy.
Minh gắng gượng sống theo lời Vân căn dặn, cố tỏ ra bình thản như thể không có gì đổi thay: sáng sớm thức dậy cùng mẹ chuẩn bị bữa ăn- những món Minh thích nhất, rồi cả dọn bàn, rửa chén – những việc vốn dĩ vẫn có người làm, nay mẹ Linh cố ý tự tay làm cùng để con thấy vơi buồn. Bà còn đưa Minh đi mua sắm, đi chơi xa, tìm đủ cách kéo con gái ra khỏi khoảng lặng. Nhưng nỗi hân hoan ngày trước chẳng thể nào tìm lại. Ở công ty, em theo mẹ, chăm chỉ học cách quản lý, ghi nhớ từng lời dạy, cố tỏ ra bình thản… như chưa từng có biến cố nào xảy đến.
Chỉ có trái tim là không chịu nghe lời. Mỗi nhịp đập như đang rỉ máu, mỗi nụ cười chỉ là gượng ép, và bước chân thì nặng trĩu vô hồn. Đêm xuống, khi căn phòng chìm trong tĩnh lặng, nỗi đau lại siết chặt lồng ngực bởi một cái tên duy nhất: Lưu Tuyết Vân.

Trong màn tối, ký ức hiện về: những trận roi nghiêm khắc mà ẩn sâu là sự bao dung, những giờ phút huấn luyện khắc nghiệt pha lẫn quan tâm. Ánh mắt lạnh lùng mà dìu dặt của Mistress Vân khắc sâu trong tâm trí, khiến Minh run rẩy giữa hai bờ vực: sợ hãi và khao khát. Những dấu vết trên da thịt đã phai mờ từ lâu, nhưng trong mộng, cảm giác quằn quại dưới hình phạt để rồi được tha thứ vẫn sống động như vừa mới hôm qua.
Và ở tận cùng tâm hồn, vết thương lòng không hề lành lại – trái lại, ngày một bùng cháy dữ dội hơn, thiêu đốt mọi khoảng bình yên mong manh còn sót lại trong trái tim em.

Tối hôm đó, Minh không kìm được nữa. Em tìm đến mẹ Thục Linh, khi cả nhà vừa xong bữa cơm. Trong phòng khách ấm sáng, Minh ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt, mắt ngân ngấn lệ:

– Mẹ… nếu con nói, con sẵn sàng dốc cả đời này để chạy theo tình yêu của chị ấy, cho dù có đau đớn, cho dù con phải đánh đổi… mẹ có thể chấp nhận không? Khi với con, chị ấy là tất cả…

Mẹ Thục Linh đặt chén trà xuống, nhìn Minh một lúc lâu. Ánh mắt mẹ không trách móc, cũng không vội vàng. Chỉ có sự lắng sâu, dịu dàng mà nghiêm từ.
Rồi mẹ khẽ gật đầu:

– Thanh xuân này là của con, Minh à. Mẹ không thể sống thay con, càng không thể chọn thay con. Nhưng hãy nhớ, nếu con dấn thân, con phải chịu cả ngọt lẫn đắng. Hãy làm điều con muốn, miễn đừng để bản thân biến thành tro tàn vì một tình yêu.

Nghe những lời ấy, Minh òa khóc, gục đầu vào lòng mẹ, mặc cho bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt ve trên mái tóc. Ở nơi cuối bậc cầu thang, mẹ Hạnh lặng lẽ dừng chân, lặng nhìn đứa trẻ với ánh mắt nặng trĩu. Trong sâu thẳm, bà lo sợ một ngày nào đó con gái mình sẽ phải nếm trải khổ đau khôn cùng bởi một thứ tình yêu quá dữ dội.

Một tuần đã qua. Bao lâu nữa mới gọi là đủ “thời gian”? Một tháng, một năm… hay là cả đời? Minh siết chặt bàn tay, nước mắt rơi ướt gối. Trong thinh lặng, em tự hỏi mình đã kiên nhẫn đến mức nào.
“Em không thể… Em không chịu nổi. Nếu mỗi giây phút xa chị đều là cực hình, thì chờ đợi để làm gì? Em chỉ muốn quỳ dưới chân chị, chỉ muốn được nhìn chị, dù bằng ánh mắt lạnh lùng nhất…” – lời độc thoại nghẹn trong ngực, như tiếng kêu tuyệt vọng mà không ai nghe thấy.

Đêm ấy, Minh trằn trọc mãi trên giường. Lời mẹ nói vẫn vang vọng, từng câu chữ như lời nhắc nhở, như sợi dây muốn kéo em lại. Nhưng ngọn lửa khao khát trong lòng còn mãnh liệt hơn gấp bội, thiêu đốt cả lý trí. Nhắm mắt lại, em chỉ thấy một hình bóng duy nhất – Vân. Vẫn ánh nhìn lạnh lùng mà quyến rũ, xa cách mà ngập tràn uy lực, khiến toàn thân run rẩy nhưng lại không thể thoát ra.

Rồi đến đêm thứ bảy, sau bao ngày giằng xé đến kiệt cùng, Minh bật dậy. Trái tim đập dồn dập như muốn phá tung lồng ngực. Em biết mình không còn chịu nổi khoảng trống này nữa. Không còn chần chừ, không còn toan tính, Minh quyết định phá bỏ tất cả. Dù phía trước có thể chờ sẵn một trận trừng phạt nghiệt ngã, còn hơn là sự thiếu vắng người ấy – ánh sáng duy nhất của đời em.

Và chính đêm ấy, khi cả biệt thự đã chìm trong giấc ngủ, Minh lặng lẽ khoác áo, mở cửa bước ra ngoài. Chân em run rẩy, nhưng bước đi kiên định; trái tim đập dồn dập như muốn vỡ tung. Cánh cửa sau lưng khép lại, bóng đêm trải dài phía trước. Chỉ còn một con đường duy nhất: tìm đến Mistress Vân.
---
Sáng hôm sau, thành phố còn chìm trong màn sương mỏng. Ánh nắng đầu ngày lách qua những kẽ kính của tòa cao ốc, hắt xuống nền đá lạnh lẽo một thứ sáng nhạt và xa xăm.
Minh đứng trước cánh cửa quen thuộc, đôi bàn tay lạnh buốt như mất hết máu. Tim đập dồn dập, mỗi nhịp như muốn bật tung khỏi lồng ngực. Suốt một tuần qua, em đã gắng gượng giữ trọn lời dặn trong lá thư: điềm tĩnh, chỉn chu, không gây phiền ồn. Nhưng giờ phút này, tất cả sự kiềm chế tan vỡ như bọt sóng trước gió.
Em thầm mừng rỡ vì biết mình vẫn được cho vào công ty — đó đã là một chút hy vọng mong manh - nhưng niềm vui ấy vỡ vụn ngay khi cửa mở.

Cánh cửa bật mở. Vân bước ra khỏi khoảng tối trong phòng, bàn tay vừa buông khỏi tập hồ sơ. Ánh mắt chị lướt qua Minh, thản nhiên đến lạnh lùng, như thể đang nhìn một người xa lạ tình cờ ghé qua. Không một lời chào, không một động tác mời hay một lời... dù là trách mắng, chỉ một khoảng lặng buốt giá bao trùm. Đôi mắt ấy – trong veo và cứng rắn như pha lê – xuyên thẳng qua người Minh, khiến từng sợi thần kinh căng ra đến nghẹt thở.

“Chị…” – Minh khe khẽ gọi, giọng run đến mức chính em cũng ngỡ như không phải của mình. Nhưng tiếng ấy vừa thoát ra, lập tức nghẹn lại trong cổ, vỡ vụn cùng hơi thở nặng nề, không còn lối thoát.

Không đáp, Vân xoay người, trở về bàn làm việc. Tiếng bút lướt trên giấy, đều và chắc, như xóa sạch sự hiện diện của em.

Minh khụy gối, quỳ xuống trước bàn theo thói quen cũ. Toàn thân em run lên, nhưng vẫn giữ trán cúi sát sàn. Em chờ một cái liếc, một tiếng thở dài, một dấu hiệu nhỏ chứng minh mình còn tồn tại trong thế giới của chị. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
Nước mắt ứa ra, Minh nuốt xuống như nuốt cả máu. Em cố thều thào:

“Xin chị… đừng xem em như kẻ xa lạ. Dù chị lạnh lùng đến đâu, em vẫn muốn được ở đây.”

Vân vẫn không nhìn. Chỉ có tiếng giấy sột soạt và tiếng điều hòa rì rầm, phủ kín không gian bằng một sự dửng dưng tàn nhẫn.
Cả buổi sáng trôi qua trong sự căng thẳng đó. Minh quỳ im, không nhúc nhích, như một kẻ canh giữ hy vọng.

Buổi trưa, ánh sáng xuyên qua khung kính đã nhạt hẳn, loang loáng như một tấm màn mỏng phủ lên cả căn phòng. Vân ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, không liếc Minh lấy một cái, chỉ buông thẳng ra hai từ, giọng lạnh như thép:
“Ra ngoài cửa. Đứng.”
Chỉ thế thôi. Không thêm lấy một chữ, không thừa dù chỉ một cái nhìn.
Minh cúi đầu thật sâu, cố nuốt tiếng “vâng” nghẹn trong cổ họng khô khốc. Em chống tay xuống sàn, khẽ nhấc người đứng dậy. Cả thân dưới tê dại, đầu gối nhói buốt như có kim châm, bắp chân run rẩy đến mức suýt khuỵu. Vậy mà em vẫn cố nén đau, lùi từng bước ra ngoài hành lang. Ở đó, Minh đứng thẳng, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng, mắt cúi xuống, không động đậy.
Dáng đứng ấy trông chẳng khác nào một kẻ nô lệ được giao nhiệm vụ canh giữ cửa cho chủ nhân. Không dám ngẩng đầu, không dám xoay mình, chỉ im lìm như tượng đá.

Người ra kẻ vào tầng văn phòng của Sếp Vân vốn không đông, nhưng hầu như đều là những gương mặt quen thuộc, giữ ít nhiều vị trí trong công ty. Thi thoảng, vài ánh mắt dừng lại nơi hành lang: có tia tò mò, có nét ngạc nhiên, lại có chút khó hiểu. Sau ngần ấy biến cố, chuyện Vân dù luôn khắt khe nhưng vẫn luôn thầm lặng, hoặc cả công khai che chở Minh không còn là điều xa lạ với mọi người. Rồi đến khi Minh- cô trợ lý giỏi giang, gà cưng của Sếp Vân bất ngờ nghỉ dài hạn, rồi nay xuất hiện trở lại—nhưng trong dáng vẻ một kẻ bị lạnh nhạt, như đang chịu phạt. Những ánh nhìn xẹt qua, bàn tán im lìm sau mắt, nhưng tuyệt nhiên không ai dám buông một lời. Thậm chí, có người vừa chạm phải cảnh ấy đã vội lảng đi, như sợ lôi mình vào một vòng xoáy không nên chạm tới.

Minh vẫn đứng, mặc cho những tia nhìn ấy như những mũi dao lạnh xoáy từng nhát vào da thịt. Đôi chân dần mỏi rã, bắp đùi tê rần, lưng ê nhức, mồ hôi thấm dọc sống lưng, nhưng em tuyệt nhiên không động đậy. Từng phút trôi đi dài đằng đẵng như một giờ, mỗi hơi thở chậm chạp như mang theo cả một cơn giông nặng nề.
Đến bữa trưa, Vân vẫn không hề gọi Minh vào. Thay vào đó, cô nhắn thư ký mang lên cho em một chai nước lạnh cùng một chiếc bánh tacos – đúng loại Minh từng thích. Minh thoáng sững người khi nhận lấy, chiếc bánh vẫn còn nóng hổi và thơm ngây ngất, lòng không khỏi run lên vì bất ngờ. Nhưng nỗi rung động ấy tắt lịm ngay khi em chợt hiểu: đây không phải là sự dịu dàng hay an ủi, mà chỉ là một mệnh lệnh khô khốc, một cách “ban phát” để giữ em tiếp tục đứng vững, như ném cho một kẻ tù vài ngụm nước để khỏi ngã gục.
Minh khép nép ngồi xuống mép cửa, lặng lẽ ăn. Mỗi miếng cắn khô khốc, nghẹn lại nơi cổ họng, nặng trĩu như đang nhai nuốt cả nỗi cô đơn. Vài ngụm nước lạnh trôi xuống cổ, nhưng chẳng thể xoa dịu gì ngoài cơn tê buốt ở dạ dày trống rỗng. Em cố giữ nét mặt bình thản, cố nuốt trôi từng miếng bánh để không biến mình thành trò cười trước những ánh mắt thoáng qua ngoài hành lang.
Nhưng sâu trong lồng ngực, trái tim vẫn thắt lại từng hồi. Minh hiểu rất rõ: sự “cho phép” này cũng chỉ là một phép thử của Mistress. Một thước đo lạnh lùng để xem em có thể đứng đó bao lâu, có thể chịu đựng đến mức nào, có thể hạ mình đến tận cùng hay không.

Và Minh chấp nhận. Như một kẻ canh giữ hy vọng, em vẫn bám lấy cánh cửa lạnh lùng kia, coi đó như lối duy nhất dẫn đến hơi ấm mà em khát khao.

Đúng hai giờ chiều, Vân đứng dậy. Bộ vest đen ôm sát khiến dáng chị thêm phần lạnh lùng. Chị bước đến cửa, dừng lại trước Minh. Ánh mắt chị rơi xuống em — lần này, không có một tia mềm mỏng nào, chỉ còn lại sự sắc lạnh cắt sâu hơn mọi im lặng.

— “Về đi. Ngay lập tức.”

Giọng nói ngắn gọn, khô khốc, như lưỡi dao chém vào khoảng không. Minh lùi nửa bước, rồi bật thốt, run rẩy mà cố chấp:
— “Nếu chị không về cùng… em không về!”

Khoảnh khắc ấy, hành lang lặng ngắt. Hai người đối diện: một bên là khao khát bấu víu đến kiệt cùng, một bên là khối băng đã tự giam cả yêu thương lẫn thương hại. Vân nhíu mày, giọng chị không hề lớn, nhưng từng chữ nén lại, sắc bén như thép:

— “Em định cãi ai? Về ngay. Và nhớ cho rõ: nếu em dám nhịn ăn, nhịn uống chỉ để dằn vặt bản thân, hay cả tôi… thì từ nay, đừng mong tôi còn nhìn em.”

Không một roi, không một xiềng xích — nhưng đó là án phạt nặng nề nhất. Những lời lạnh lùng ấy như bản cáo trạng, buộc Minh phải cúi đầu. Trái tim em vỡ vụn, nghe từng chữ dội thẳng vào lồng ngực. Trong đôi mắt Vân, em thoáng thấy thứ gì đó nhói lên — không hẳn chỉ là giận dữ, mà còn là lo âu và một nỗi nhớ bị đè nén. Nhưng bức tường đã dựng, và không một ai được phép bước qua.

Minh không nói thêm, chỉ để mặc nước mắt rơi. Em cúi người thật thấp, rồi lặng lẽ quay bước ra ngoài.
Hành lang dài, tiếng gót giày hòa vào tiếng tim đập dồn. Khi ra đến sảnh, em ngồi lại một lúc, cố gắng giữ hơi thở khỏi vỡ òa.
Bữa cơm chiều sau đó, em ăn như nhai tro lạnh. Thay vì trở về biệt thự, Minh vẫn ngồi ở đại sảnh tòa nhà, để ánh sáng chiều vàng nhạt phủ lên vai mình, lặng lẽ canh giữ một niềm hy vọng mà chính em biết là mong manh.

Minh ngồi ở sảnh, lưng tựa ghế, hai tay đan chặt vào nhau. Mỗi lần thang máy mở ra, tim em lại thắt lại, mắt vội ngẩng lên — rồi lại hụt hẫng khi chỉ có những nhân viên quen thuộc bước ra. Thời gian nặng nề trôi qua từng giờ. Đèn trần thay ánh sáng ngoài trời, bóng người thưa dần, còn em vẫn bất động như tượng.
Đến tám giờ tối, sảnh gần như vắng hẳn. Thư ký riêng của Vân bước vội đến gần, hơi cúi đầu, nói nhỏ:
— “Chị ấy bảo… em về nhà ngay.”

Chỉ bốn chữ lạnh tanh được nhắn lại, nhưng Minh ôm lấy nó như sợi dây duy nhất nối mình với chị. “Về nhà.”
Trong em, “nhà” không phải biệt thự rộng lớn kia, mà là căn penthouse nơi Vân và em sống — nơi từ ngày đầu quỳ dưới chân chị, em đã xem là điểm tựa duy nhất của đời mình.

Em lặng lẽ đứng lên, rời khỏi công ty, trở về tòa nhà nơi chị ở. Nhưng em không đi thang máy lên căn penthouse — chỉ ngồi dưới sảnh, nơi ánh đèn trắng hắt xuống ghế dài lạnh lẽo. Người qua kẻ lại thưa dần, màn đêm kéo xuống, em vẫn bất động. Mỗi tiếng giày, mỗi bóng người đi qua, em đều ngẩng lên, hy vọng rồi lại hụt hẫng.

Thời gian chậm rãi mà nặng nề.
Đêm xuống, sảnh thưa người đến mức chỉ còn tiếng quét dọn và tiếng kim đồng hồ tích tắc. Minh ngồi co ro, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt khô rát nhưng vẫn mở to, như sợ lỡ mất khoảnh khắc Vân trở về.

Mãi đến gần mười giờ đêm, tiếng động cơ của chiếc xe quen thuộc mới vọng lại từ bên ngoài.
Chiếc xe sang trọng lướt vào bãi.
Trái tim Minh thắt lại, nhịp đập gấp gáp đến nghẹt thở. Em bật dậy, đứng thẳng nơi sảnh, mắt dõi theo từng bước chân sắp xuất hiện.

Vân bước vào, dáng cao gọn ghẽ trong bộ vest sẫm, từng đường nét lạnh lùng như khắc từ đá cẩm thạch. Gót giày gõ xuống nền marble, dội thành những nhịp cứng rắn, không khoan nhượng.

Minh bật dậy ngay khi cánh cửa mở.
Nhưng Vân chẳng liếc nhìn, chỉ đi thẳng, không cần ngoảnh lại, bởi ngay từ khi xe dừng dưới sảnh, chị đã thấy bóng em đứng đó.
Gương mặt chị như phủ kín bởi một lớp mặt nạ bình thản. Nhưng Minh nhận ra, phía sau vẻ điềm tĩnh ấy là ngọn lửa giận dữ đang chực trào. Nó không phải là lo lắng dịu dàng, mà là cơn giận bùng lên từ sự cố chấp dại dột mà em vừa phơi bày. Chị càng im lặng, từng bước chân càng nặng, thì tim Minh càng thắt lại — vì em biết, điều đang chờ mình không phải vòng tay ấm áp, mà là cơn bão bị nén chặt trong đáy mắt chị.

Bước chân em dẫm theo nhẹ nhàng nhưng hối hả, muốn cất tiếng gọi nhưng thanh âm nghẹn lại nơi cổ họng. Vân không ngoảnh sang, chỉ lạnh lùng lướt ngang qua sảnh, dáng vẻ cao ngạo như thể em chưa từng tồn tại. Hàm răng Minh cắn chặt vào môi, vẫn lặng lẽ bước theo sau. Mỗi bước đi như dẫm lên một sợi chỉ mỏng tang đang treo lơ lửng giữa khoảng không, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Tiếng “ting” vang lên. Thang máy mở. Vân bước vào, im lìm như băng đá. Minh nhanh nhẹn lách vào, nép sát góc, không dám nhìn, không dám thở mạnh, chờ cánh cửa khép kín lại. Khoang hẹp lập tức chật chội bởi hai nhịp thở trái ngược: một đều đặn, lạnh lùng như mặt hồ phủ băng; một run rẩy, rối loạn, chỉ nghe thôi đã thấy bờ vực chực chờ. Kim số tầng nhích từng nấc, im lặng căng như dây đàn. Chỉ có trái tim Minh gõ liên hồi, mong manh mà dữ dội, vừa tha thiết hi vọng vừa ngập ngụa sợ hãi, như muốn phá tung sự im lặng đang trói chặt lấy cả hai.

Đến trước cửa căn penthouse, Vân điềm nhiên nhập mật khẩu. Minh đứng sau, ánh mắt lặng lẽ dõi theo, rồi chấn động đến nghẹt thở. Vẫn là dãy số cũ. Chị chưa từng thay đổi.
Một luồng ấm áp dâng lên, trào nghẹn nơi lồng ngực, khiến mắt em cay xè. Dấu hiệu ấy quá mong manh, nhưng lại là minh chứng duy nhất rằng em chưa hoàn toàn bị gạt bỏ. Môi run run, Minh cắn chặt để ngăn tiếng nấc.

Cửa mở. Ánh sáng dịu trải dài trên nền gạch, từng đường vân quen thuộc như chào đón. Vân bước vào, thong thả tháo áo khoác, treo lên giá, không ngoảnh đầu. Minh đứng nơi ngưỡng cửa, bàn chân chôn cứng. Ngập ngừng, do dự — em không biết mình có còn tư cách bước vào nơi này, hay chỉ nên dừng lại bên ngoài, như một kẻ yếu hèn ôm giấc mộng xa xăm.

Vân đặt túi tài liệu xuống bàn, tháo đồng hồ khỏi cổ tay. Vẫn không hề quay lại, chị cất giọng hờ hững, sắc lạnh hơn cả khoảng không đang căng giữa hai người:

— “ Một ngày đủ liều và lì lợm như vậy, giờ không có gan bước vào sao?”

Câu nói như nhát roi quất thẳng vào lòng. Minh giật mình, ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng sáng lấp lánh trong nỗi khát khao. Em run run bước qua ngưỡng cửa, từng bước nhỏ mà nặng như đang đi trên mép vực.

Không khí trong nhà vẫn quen thuộc: mùi hương dịu từ lọ tinh dầu, ánh đèn vàng dịu trải xuống sofa, từng vật dụng yên vị đúng nơi. Với Minh, đây không chỉ là căn hộ cao cấp — mà là mái nhà duy nhất em cảm thấy được sống đúng con ngừ mình. Mỗi bước chân dẫm lên nền gạch đều như dẫm vào ký ức, vào cảm giác được thuộc về.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy. Hơi ẩm mỏng lan ra, quấn lấy không gian như một tấm màn mờ. Minh vẫn quỳ trước cửa phòng ngủ, mắt đỏ hoe, hai bàn tay siết chặt chiếc túi nhỏ, đầu cúi sát xuống nền gỗ lạnh. Trái tim em đập từng hồi nặng nề, như tiếng búa nện trong lồng ngực.

Cánh cửa phòng tắm mở ra. Vân bước ra trong bộ áo choàng lụa màu trầm, dáng đi khoan thai nhưng dứt khoát. Chị không nhìn Minh, không một lời, chỉ nhẹ nhàng kéo rèm giường rồi nằm nghiêng, quay lưng lại. Trong ánh đèn ngủ vàng nhạt, đường cong của chị hiện lên rõ rệt mà lạnh lẽo, xa cách đến nghẹt thở.
Minh vẫn quỳ dưới nền. Thời gian trôi nặng nề, ngỡ như có từng khối đặc vô hình đè xuống lưng, khiến vai em run lên từng chặp. Khi đã không còn chịu nổi nữa, Minh khẽ mở túi, lấy ra một vật. Ánh thép xanh lóe lên trong đêm: con dao gia bảo của Phạm gia, lưỡi mảnh, đầu nhọn và sắc, cán khảm vàng, vỏ nạm ngọc sáng lấp lánh.
Hai tay nâng con dao lên, giọng Minh khàn đặc, như thể vừa gỡ từng mảnh tim mình ra mà thốt thành lời:

— “Nếu chị thực sự chọn rời xa em… nếu chị đã quyết định cắt đứt tất cả… thì xin chị… dùng chính con dao này… đâm thẳng vào tim em.”

Ánh đèn mờ phủ xuống gương mặt em, trắng bệch mà quyết liệt. Đôi mắt long lanh không còn cầu xin, chỉ còn tuyệt vọng. Con dao sáng lấp lánh, cán dao hướng về phía Vân — mũi nhọn hướng về chính Minh, không phải đe dọa, mà là lời khẩn cầu cuối cùng. Minh cúi thấp đầu, tiếng rơi như mưa rả rích:
— “Em đã là của chị. Nếu chị buộc em sống mà không có chị, em không biết còn gì để tồn tại.”

Vân chậm rãi ngồi dậy. Mái tóc đen tuyền óng mượt buông xuống gối, bàn tay vươn ra cầm lấy con dao. Lưỡi thép lạnh ánh lên trong mắt chị. Chị nhìn nó thật lâu, như soi chính trái tim mình trong tấm gương băng ấy. Giọng chị trầm, khàn và thấp hẳn:

— “Em vừa mời chị… giết em?”

Con dao xoay nhẹ trong tay Vân, ánh thép quét một vệt lạnh qua không khí. Chị nghiêng người, đôi mắt hẹp lại, lạnh buốt như soi thấu tận đáy hồn:

— “Cởi áo ra.”

Minh khựng lại, hơi thở đứt đoạn. Nhưng hai bàn tay vẫn run rẩy kéo từng nút áo. Làn da trắng mịn như nhung hiện ra dưới ánh đèn ngủ, nơi đã chẳng còn hằn những dấu tích của những lần punishment nghiêm khắc trước.

Vân cúi xuống, lưỡi dao thép lạnh áp lên cổ Minh, lướt chậm qua xương quai xanh, rồi dừng lại ngay ngực trái. Mũi dao nhấn vào, chỉ một chút thôi đã khiến máu rịn ra thành giọt đỏ. Minh cắn chặt môi, cả thân thể căng cứng, trái tim đập dữ dội như muốn bật ra. Ánh mắt em vẫn khóa chặt lấy Vân, run rẩy nhưng không né tránh.
Vân hơi nhếch môi, giọng trầm, lạnh:
— “Em mạnh miệng lắm. Muốn chị đâm thật sao? Một nhát thôi, ngay đây, em sẽ không còn cơ hội thở nữa.”

Mũi dao nhấn sâu thêm chút nữa. Máu trào thành vệt dài xuống bụng. Minh khẽ rên, đôi chân khuỵu xuống, nhưng vẫn thì thầm:
— “Nếu chị rời xa em… thì xin chị, dùng chính con dao này… kết liễu em…”

Vân dừng tay. Trong mắt chị lóe lên tia giận dữ xen lẫn nỗi đau bị xé rách. Con dao vẫn ghì trên tim Minh, chỉ cần một lực nữa thôi là xuyên qua. Ánh đèn vàng lặng mờ, soi rõ từng giọt máu, từng giọt mồ hôi trên làn da trắng run rẩy. Giữa họ, im lặng như sắp nổ tung — sự trừng phạt, sự tuyệt vọng và tình yêu méo mó hòa thành một.

Vân khựng lại giữa động tác, khóe môi chị nhếch lên một nụ cười lạnh. Không còn là nụ cười khinh miệt, mà là một nụ cười nghẹn, chứa đầy giận dữ và đau đớn. Đôi mắt chị đỏ ngầu, ánh lên những tia lửa kìm nén.
– “Em vừa nói gì? Dám lấy cái chết ra để buộc chị? Dám coi nhẹ sinh mệnh cha mẹ cho em, coi nhẹ chính em đến vậy sao?”
– giọng Vân trầm xuống, từng chữ như đinh đóng vào tim Minh.

Con dao lóe sáng trong tay, Vân nhìn Minh một thoáng, rồi bất ngờ cắm thẳng lưỡi thép xuống nệm, sâu đến tận cán. Âm thanh “phập” khô khốc vang lên trong phòng như một tiếng sét.

— “Cởi sạch. Quỳ thẳng người. Gập tay chống vào thành nệm. Ngực nâng lên, giữ cố định vị trí. Không được để hạ xuống chạm cán dao.” — giọng Vân sắc như thép.

Minh rùng mình, mắt mở to. Cô run rẫy cởi bỏ 2 lớp quần, cơ thể hoàn toàn trần trụi. Cẩn trọng gập khuỷu tay, hai bàn tay chồng lên nhau, chống vào thành nệm phía trước; thân người hơi cúi xuống, lưng chân thẳng, ép cơ ngực căng lên để giữ khoảng cách mong manh với cán dao cắm trên nệm. Mỗi hơi thở là một bài toán: nếu không trụ vững, ngực hạ xuống thì xương ức sẽ tì lên cán dao ngay — một động tác sai là hậu quả sẽ khôn lường. Mồ hôi rịn ra, tay chân run, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng cô vẫn cố giữ tư thế, mặt cúi thấp, miệng nghiến chặt để không phát ra tiếng.

Vân mở tủ, rút ra cây roi da. Chị tiến lại, đứng phía sau, ánh mắt lạnh lẽo mà ươn ướt.
– “Không được khóc. Không được rên. Đêm nay, chị dạy em nhớ: sinh mạng không phải thứ em muốn buông thì buông.”

“Chát!” – Roi quất xuống lưng Minh, vệt đỏ nổi lên ngay tức khắc. Cả cơ thể rung mạnh, nhưng cô cắn chặt môi, không dám phát ra tiếng.

“Chát!” – Roi thứ hai giáng xuống, chéo qua bả vai. Máu rịn ra thành giọt nhỏ, lăn xuống theo sống lưng.
Vân vừa đánh, vừa nói từng câu như khắc vào xương:
– “Sinh mạng này là của cha mẹ em!”

“Chát!”
– “Khi em không cần sinh mệnh, thì em cũng không được lấy nó ra để ép ai yêu em!”

“Chát!”
– “Không được xem nhẹ chính mình, dù vì bất kì ai!”

“Chát!”

...

Mỗi nhát roi như một lưỡi dao khác, khía vào ý nghĩ liều lĩnh của Minh. Mông, lưng cô rướm máu, vệt đỏ chồng lên vệt đỏ. Cơ bắp run lên, mồ hôi lẫn nước mắt rơi xuống nệm, nhưng Minh vẫn giữ nguyên tư thế, ngực căng cách cán dao chỉ một chút, không hạ xuống.
Vân nhìn cảnh ấy, lòng chị như có hàng nghìn gai nhọn. Mắt ươn ướt, nhưng tay vẫn tiếp tục giáng xuống, trút hết cả giận, cả sợ, cả đau đớn:
– “Đừng bao giờ…
Cháttt
- đừng bao giờ nói với chị những lời chết chóc ấy nữa!”

Nhát roi cuối cùng rít gió, quất ngang mông, để lại một vệt dài rớm máu. Minh rùng mình, hơi thở đứt quãng, nước mắt dồn ứ nơi khóe nhưng em vẫn cắn chặt môi, không phát ra một tiếng rên.

Tiếng da roi rơi xuống sàn nghe chát chúa. Vân đứng thẳng, hơi thở nặng nhọc, mắt ươn ướt mà ánh nhìn vẫn như dao cắt. Chị bước đến, cúi xuống nắm lấy cằm Minh, buộc em ngẩng lên. Giọng trầm và khản:
– “Ngẩng mặt. Khắc ghi đêm nay. Từ nay, dù yêu đến đâu, em cũng không được phép xem nhẹ sinh mệnh mình. Em hiểu không?”

Minh run rẩy, môi tái nhợt, thì thào như hơi gió:
– “Em… hiểu… Em hứa…”
Câu nói yếu ớt nhưng vẫn rõ, như một lời thề.

Vân nhìn em thật lâu, đôi tay lạnh buốt xuyên qua từng kẽ tóc, rồi bất chợt xoắn lấy, siết thành một lọn tóc dài, quấn quanh ngón tay và giật mạnh. Minh kêu khẽ, cả thân bị kéo ngửa ra, lưng đập xuống ga giường. Một chân Vân đặt quỳ lên mép nệm, chân còn lại đứng vững, thân hình cao ráo đổ bóng xuống, tạo thế áp chế tuyệt đối.
Mái tóc ướt dính mồ hôi của Minh bị chị giữ chặt, buộc em không thể xoay mặt đi, ánh mắt phải chạm vào đôi mắt chị, nơi vừa giận vừa đau đến nghẹn thở.
Trong khoảnh khắc ấy, Vân như muốn xé toang lớp da thịt để nhìn thẳng vào trái tim em. Rồi, không một tiếng thở dài, chị chậm rãi rút con dao khỏi nệm. Ánh thép lóe lên trong tay – lần này không phải là đe dọa, mà là một nghi thức. Một dấu ấn.

Không chờ lời nào, mũi dao áp sát làn da run lên từng nhịp, khẽ kéo dọc từ cổ, xuống ức và rốn, lướt trở lên phía trên ngực trái, nơi vệt ấn đã thôi rỉ máu, rồi dứt khoát mà tàn nhẫn ấn xuống.
Lưỡi thép lạnh lẽo xé một đường không quá dài, đủ để máu phụt ra đỏ tươi, nóng rực trên làn da trắng. Minh khựng lại, toàn thân co giật, hơi thở nghẹn nơi cổ. Một tiếng rên run rẩy bật ra, rồi bị dập tắt ngay khi em cắn chặt môi đến bật máu. Đau đớn lan tràn khắp cơ thể, nhưng ánh mắt em vẫn không rời khỏi Vân – mở to, ướt đẫm, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, nhưng vẫn sáng lên một niềm cam chịu không thể phá vỡ.
Vân nghiến chặt răng, bàn tay nặng như cả bầu trời, ấn thêm nhát thứ hai, cắt ngang nhát đầu tiên. Máu túa ra nhiều hơn, hai vệt đỏ giao nhau ngay phía trên ngực trái, thành một chữ V đẫm máu, rõ ràng và vĩnh viễn.
Minh run bần bật, vai co giật, nước mắt cuối cùng cũng tuôn dài. Em vẫn khàn giọng thì thào, như một hơi thở cuối cùng:
– “Em… không hối hận…”

Vân nhìn trân trân vào chữ V máu me đang rực lên trên da thịt Minh. Dòng máu từ ngực trái loang ra, len xuống ga nệm trắng như những sợi chỉ đỏ cột chặt hai người lại với nhau.
Lồng ngực chị thắt chặt, nhói buốt đến nghẹt thở. Trong ánh mắt ấy, ngọn lửa yêu thương bao năm âm ỉ giờ hòa cùng cơn giận ngùn ngụt, cháy bùng như muốn thiêu rụi cả hai. Bao đêm thao thức tự nhủ phải để Minh trở về với ánh sáng, bao lần kìm nén bàn tay đang run vì nhớ, tất cả giờ tan vỡ khi nghe câu nói dại dột: “Em không cần sinh mệnh nếu rời xa.”
Giọng chị vang lên trầm thấp, không còn là tiếng mệnh lệnh mà như một lời nguyền khắc sâu từ đáy tim:

– “Tốt. Em muốn đau, vậy thì hãy tiếp tục đau. Từng giọt máu này sẽ nhắc em nhớ… em thuộc về ai. Em có thể che giấu hào quang, chỉ để đến và quỳ dưới chân chị, em đã không chọn lùi bước, vậy thì cuối cùng em chỉ nên có thể sống – và đau – trong tay chị.”

Dao rơi xuống, lưỡi thép khẽ va vào sàn phát ra tiếng khô lạnh. Vân đưa tay chạm vào vết thương rỉ máu trên ngực em, tay còn lại nắm chặt cằm Minh, ép em ngẩng lên. Ngón tay chị dính đầy máu, ấm và run nhẹ, nhưng lực siết thì không đổi. Ánh mắt Vân xoáy sâu vào đôi mắt đang ngấn lệ kia: một phần giận dữ, một phần khát khao, một phần muốn hôn, một phần muốn bóp nát. Hơi thở chị dồn dập, trộn lẫn mùi máu và hơi nóng từ cơ thể hai người. Nhưng giọng nói khi bật ra vẫn lạnh như băng vỡ:
– “Chữ V này… để em nhớ rằng chị đã đánh dấu em. Nếu một ngày em phản bội lần nữa… chị sẽ không dừng lại ở hai nhát.”
Trước mắt Minh, mọi thứ quay cuồng, nhưng trong tận cùng cơn đau, em thấy một thứ yên tâm quái gở: máu này chảy vì Vân, và em đang được chị giữ lại – bằng cách tàn nhẫn nhất, nhưng cũng thật nhất.

Vân vẫn giữ cằm em, ánh mắt chị chớp loáng như có sóng ngầm dồn dập. Rồi bất ngờ, chị cúi xuống. Hơi thở nóng hổi phả lên làn da còn rớm máu. Môi chị áp vào ngay vết khắc đỏ lòm, mút lấy, liếm qua từng giọt máu như thể uống trọn lời thề vừa ban ra. Đầu lưỡi lạnh mà nóng, rít lên trên da thịt nhức nhối, khiến Minh run bắn, tiếng thở nghẹn lại nơi cổ họng.

Vân ngẩng lên, đôi môi dính máu, ánh mắt vừa dữ dội vừa thèm khát. Chị không để em kịp thở, bất ngờ ép môi xuống môi Minh. Nụ hôn giáng xuống mạnh mẽ, bá đạo, sâu đến mức như muốn chiếm lấy hơi thở cuối cùng của em. Máu, nước mắt, và hơi thở hòa vào nhau, thành một sự kết nối không đường lui.

Bàn tay Vân giữ chặt gáy Minh, ấn sát hơn nữa, buộc em phải mở ra, phải tiếp nhận toàn bộ sự khát khao lẫn giận dữ trong nụ hôn ấy. Minh run rẩy, thân thể đau đớn tê liệt, nhưng trái tim thì bùng lên, tan chảy.
Trong khoảnh khắc, em hiểu: không có lối thoát nào khác. Chị đã khắc dấu trên da thịt, và nụ hôn này khóa chặt linh hồn em.










---
G9!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro