Chap 4 Được Chọn Để Thuộc Về
---
"Em không cần hiểu vì sao được chọn. Chỉ cần biết, em đã không còn là một người bình thường trong mắt tôi nữa."
---
Thứ hai. Mưa đầu tuần dai dẳng như tâm trạng cô suốt mấy ngày qua.
Minh đến sớm hơn thường lệ, bản slide mới đã được gửi lúc 8:01 sáng. Cô không hy vọng gì. Hoặc chính xác hơn: cô không dám hy vọng. Cô biết vị trí của mình – một thực tập sinh, giữa hàng chục gương mặt tài giỏi đang đi qua mùa thực tập này, tuy Minh có thành tích tốt hơn cả, nhưng giữa bao gương mặt sáng giá, mỗi người đều mang theo một lý lịch khiến cô phải ngước nhìn…
thì có lẽ cô cũng chẳng để lại gì trong mắt Vân.
Nhưng cô đã sai.
9:15. Một email từ thư ký giám đốc Tuyết Vân.
> [Thư mời – Gặp riêng Giám đốc Vân]
“Chị Vân mời Minh lên phòng lúc 10:00 để trao đổi nội bộ. Không cần chuẩn bị gì thêm.”
Minh đọc lại ba lần. Tim đập mạnh. Bàn tay ướt đẫm.
---
Phòng Giám đốc ở tầng cao nhất, cuối hành lang kính. Cánh cửa gỗ lim không bao giờ khép hờ – chỉ có đóng hoặc mở. Và hôm nay, nó khẽ mở, như một dấu hiệu Minh chưa từng thấy.
Cô gõ nhẹ.
> – “Vào đi.”
Giọng chị, quen thuộc đến khó tin – như thể đã nghe trong đầu cả tuần.
Minh bước vào. Vân không nhìn lên ngay. Chị đang ký vào một tập hồ sơ, nét bút nhanh, dứt khoát. Mãi đến khi đóng nắp bút, chị mới ngẩng đầu.
Ánh mắt ấy vẫn như lần đầu Minh gặp: bình thản, lạnh, nhưng lại xoáy sâu vào người đối diện như có thể nhìn thấy từng lớp da, từng ý nghĩ bên dưới.
> – “Bản chỉnh sửa tốt. Em hiểu vấn đề ở đâu.”
– “Dạ… em đã cố gắng hết mình.”
– “Tôi thấy. Đó là lý do tôi gọi em lên đây.”
Minh im lặng. Cô không dám hỏi lý do. Nhưng Vân thì không để im lâu.
> – “Tôi đang cần tuyển một trợ lý cá nhân bán thời gian. Không công khai nội bộ. Lương cao hơn gấp ba lần mức thực tập, nhưng yêu cầu nghiêm ngặt hơn. Sẽ phải theo sát tôi trong hầu hết hoạt động – không chỉ công việc. Lịch trình thất thường. Không được từ chối bất kỳ điều gì tôi yêu cầu.”
Minh bất chợt nuốt khan. Câu cuối khiến cổ cô nóng rát.
> – “Tại sao… là em?”
Câu hỏi bật ra. Cô không kiểm soát được.
Vân nhìn cô. Đôi mắt ấy... hơi nheo lại, như vừa thấy được một câu hỏi thú vị.
> – “Vì em biết khóc đúng lúc. Nhưng không để nước mắt làm rối công việc.”
– “...”
– “Vì em biết sợ. Nhưng không trốn tránh.”
– “...”
– “Và vì em biết… khi nào cần cúi đầu, và cúi vì ai.”
Câu cuối như một lưỡi dao vừa chạm vào nơi mềm nhất trong lòng Minh.
> – “Nếu em nhận, hãy ký vào đây.”
Vân đẩy một tờ giấy mỏng tới. Hợp đồng ba tháng, với mục ghi chú đặc biệt cuối cùng:
“Chịu sự điều phối trực tiếp, không qua trung gian. Cam kết bảo mật tuyệt đối, cả công việc lẫn đời sống cá nhân của Giám đốc.”
Minh ký.
Không hỏi thêm gì. Không cần biết chi tiết.
Chỉ vì cô biết:
được thuộc về chị, dù chỉ là một vai trò mơ hồ, vẫn là món quà cô chưa từng dám mơ.
---
Chiều hôm đó, cô nhận được đồng phục riêng: một bộ váy ôm tối màu, cài cổ cao, không logo. Không ai trong văn phòng mặc giống vậy. Cô là người duy nhất.
Khi bước ra từ phòng thay đồ, những ánh nhìn bối rối của các nhân viên khác chĩa tới cô. Nhưng Minh chỉ thấy duy nhất một ánh mắt – từ phía cửa phòng họp. Vân đứng đó, khoanh tay, nhìn Minh từ đầu tới chân.
Không cười. Không gật.
Chỉ là một cái liếc kéo dài đúng ba giây. Nhưng trong ba giây ấy, Minh cảm nhận được:
chị đang chiếm hữu.
---
Tối hôm đó, Minh nhận tin nhắn từ số máy riêng – không tên người gửi.
> “Sáng mai 6:30, có mặt ở cổng sau tòa nhà. Mặc đồ như hôm nay. Không trang điểm. Mang giày đế bằng. Không nói với ai.”
Không ký tên. Nhưng không cần.
Minh ngồi thẳng dậy. Trái tim như được ai bóp chặt.
Không sợ hãi. Chỉ có chờ đợi.
Chờ điều gì đó bắt đầu.
Chờ được chị mở ra một thế giới mà chỉ cô mới được bước vào.
---
Con cá đã được đặt lên thớt, chuẩn bị sơ chế nào mấy nàng ơi!😋
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro