Chương 7

Chương 7: Trái tim nhỏ bé

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng dịu dàng len qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng của Tô Châu. Cậu ngồi trên giường, đôi mắt trong veo nhìn ra ngoài sân vườn, nơi những tia nắng vàng đang nhảy nhót trên từng tán cây.

Bác sĩ gia đình của Lục gia vừa rời đi, để lại bầu không khí nặng nề trong phòng khách. Bố mẹ Lục ngồi đó, khuôn mặt đầy lo lắng.

-"Ca phẫu thuật này rất cần thiết." – Bác sĩ nói. – "Trái tim của cậu bé quá yếu, nếu không được can thiệp kịp thời, e rằng sẽ khó qua khỏi trong vài năm tới."

Lời nói ấy như một nhát dao xuyên thẳng vào lòng mẹ Lục. Bà che miệng, cố nén tiếng nấc nghẹn ngào.

-"Nhưng phẫu thuật có nguy hiểm không, thưa bác sĩ? "– Bố Lục lên tiếng, giọng ông trầm ấm nhưng đầy sự bất an.

-"Có, nhưng tỷ lệ thành công rất cao nếu được tiến hành sớm. Hãy chuẩn bị tâm lý cho cậu bé." – Bác sĩ cúi đầu chào, rồi rời đi.

Trong phòng ngủ, Tô Châu không nghe rõ toàn bộ cuộc nói chuyện, nhưng qua ánh mắt của mẹ Lục, cậu biết rằng có điều gì đó không ổn.

-"Con... sắp phải đi bệnh viện đúng không ạ?" – Cậu lí nhí hỏi khi mẹ bước vào.

Mẹ Lục xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được vẻ lo lắng.

-"Đúng vậy, con yêu. Nhưng đừng sợ, bố mẹ sẽ luôn ở bên con."

---

Khi tin tức về ca phẫu thuật của Tô Châu đến tai Đình Viễn và Đình Mặc, hai anh em chỉ im lặng nhìn nhau. Họ không ngờ rằng đứa em trai yếu đuối mà họ luôn xem thường lại đang phải đối mặt với một nguy cơ lớn đến vậy.

Buổi tối hôm đó, khi Tô Châu đang ngồi chơi một mình với con gấu bông trên tay, Đình Mặc bước vào phòng. Hắn dựa vào khung cửa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn xuống cậu bé.

-"Nghe nói mày sắp đi phẫu thuật? "– Giọng hắn vẫn lạnh lùng, nhưng ẩn chứa điều gì đó khó diễn tả.

Tô Châu gật đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.

-"Mày không sợ à?" – Đình Mặc nhíu mày.

-"Em... em có sợ." – Cậu khẽ đáp. – "Nhưng mẹ bảo rằng em phải mạnh mẽ."

Đình Mặc không nói gì thêm, chỉ nhìn cậu một lúc lâu rồi quay người bước đi.

Trong khi đó, Đình Viễn lại chọn cách đối diện với cảm xúc của mình bằng cách khác. Hắn đứng bên ngoài phòng của Tô Châu, nhìn qua khe cửa, thấy cậu bé đang khẽ thì thầm với con gấu bông, như thể đang tự an ủi chính mình.

Một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong lòng hắn. Hắn không biết đó là gì, nhưng nó khiến hắn cảm thấy khó chịu và bứt rứt.

-"Tô Châu... "– Hắn thì thầm, nhưng lại không đủ can đảm để bước vào.

---

Ngày phẫu thuật đến nhanh hơn mọi người tưởng. Cả gia đình Lục đều có mặt tại bệnh viện, khuôn mặt ai nấy đều căng thẳng.

Tô Châu nằm trên giường bệnh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay mẹ.

-"Mẹ ơi, nếu ca phẫu thuật không thành công thì sao?" – Cậu khẽ hỏi, đôi mắt ngấn nước.

-"Đừng nói vậy, con yêu." – Mẹ Lục vội vàng lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má cậu. –" Con sẽ khỏe mạnh, mẹ hứa đấy."

Khi các y tá chuẩn bị đẩy giường của cậu vào phòng mổ, Đình Viễn bất ngờ bước tới.

-"Đợi đã! "– Hắn gọi lớn, rồi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Tô Châu.

-"Tao... tao chỉ muốn nói là... mày phải sống. Nghe rõ chưa?" – Hắn lúng túng, nhưng giọng nói đầy cương quyết.

Tô Châu gật đầu, nước mắt rơi nhưng môi lại nở một nụ cười nhẹ nhàng.

-"Vâng, anh Viễn."

Đình Mặc cũng tiến lên, đặt tay lên vai cậu.

-"Đừng làm tao thất vọng, thằng nhóc."

---

Trong suốt thời gian ca phẫu thuật diễn ra, cả gia đình ngồi chờ trong lo lắng. Đình Viễn và Đình Mặc không nói gì với nhau, nhưng ánh mắt họ thỉnh thoảng lại hướng về cánh cửa phòng mổ, nơi đứa em trai nhỏ bé đang chiến đấu giữa ranh giới sự sống và cái chết.

__________bão☆ nhe các vk😗😘__________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro