Mặt trời đỏ rực dần chìm xuống phía chân trời, ánh sáng vàng cam nhuộm cả bãi biển trong sắc màu ấm áp. Gió biển thổi nhè nhẹ, mang theo vị mằn mặn của đại dương. Những con sóng liên tục vỗ vào bờ vẽ nên âm thanh du dương như một bản nhạc nền hoàn hảo.
Toby ngồi trên một tấm khăn trải lớn, đôi mắt em dõi theo những đợt sóng đang nhấp nhô phía xa. Làn gió mát rượi khiến mái tóc mềm mại của em khẽ tung bay. Bên cạnh Toby, Damian đang bận rộn nhóm một đống lửa nhỏ. Hắn vừa làm, vừa len lén nhìn Toby, ánh mắt dịu dàng mà chứa chan tình cảm.
" Anh làm gì thế? " - Toby tò mò hỏi, quay sang nhìn hắn
" Chuẩn bị bữa tối đặc biệt cho em " - Damian trả lời, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn
" Hôm nay là ngày quan trọng mà "
Toby hơi ngơ ngác:
" Ngày quan trọng? Có gì đặc biệt sao? "
Damian không trả lời ngay, chỉ nhún vai rồi tiếp tục công việc của mình. Một lúc sau, hắn quay lại, kéo tay Toby đứng dậy.
" Đi theo tôi nào, bé con "
" Đi đâu thế? " - Toby hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước theo hắn
Damian không đáp. Hắn dẫn em đến một góc nhỏ trên bãi biển, nơi hắn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Một bàn ăn nhỏ được đặt ngay sát mép nước, bên trên bày biện những món ăn yêu thích của Toby. Nến được thắp sáng lung linh, phản chiếu ánh sáng ấm áp lên mặt nước.
Toby tròn mắt nhìn khung cảnh trước mặt, lòng em bất giác dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.
" Anh… đã chuẩn bị tất cả cái này sao? " - Em hỏi, giọng nói pha chút ngạc nhiên
Damian mỉm cười, kéo ghế cho em ngồi xuống:
" Đương nhiên rồi. Em xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất "
Bữa tối trôi qua trong không khí vui vẻ. Toby không ngừng cảm thán về món ăn và khung cảnh lãng mạn xung quanh. Em không biết rằng, điều đặc biệt nhất vẫn còn đang chờ đợi mình.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Damian đứng dậy, bước đến trước mặt Toby. Hắn quỳ một chân xuống, rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.
Toby ngây người nhìn hắn, đôi mắt em mở to, không thể tin vào những gì đang diễn ra.
" Damian… anh… "
" Toby " - Damian cất giọng trầm ấm, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt em, chứa đựng sự chân thành tuyệt đối
" Tôi biết mình không phải là người hoàn hảo, thậm chí còn có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng tôi yêu em, yêu từ từng ánh mắt, nụ cười, đến cả những lúc em bướng bỉnh "
" Em là người duy nhất khiến cuộc sống của tôi có ý nghĩa "
Hắn mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh tế, khắc tên của cả hai bên trong.
" Làm vợ tôi, được không? "
Toby nhìn chiếc nhẫn, nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má. Em không nói được lời nào, chỉ biết khẽ gật đầu. Damian mỉm cười, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay em, rồi kéo em đứng dậy, ôm chặt vào lòng.
" Tôi hứa " - Damian thì thầm bên tai em
" Sẽ làm mọi cách để em hạnh phúc "
Vài tháng sau…
" Damian, anh có chắc đây là ý hay không? " - Toby lo lắng hỏi khi cả hai đang đứng trước cửa một trại trẻ mồ côi
" Tất nhiên rồi " - Damian mỉm cười, nắm lấy tay em
" Tôi muốn gia đình của chúng ta trọn vẹn hơn "
Cả hai bước vào trong được một cô nhân viên dẫn đi gặp lũ trẻ. Toby ngỡ ngàng khi nhìn thấy bao ánh mắt ngây thơ, háo hức nhìn mình. Em khẽ siết chặt tay Damian, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Một cậu bé khoảng ba tuổi chạy về phía Toby, đôi mắt sáng lấp lánh:
" Chú ơi, chú là ba của con hả? "
Toby bật cười, cúi xuống bế cậu bé lên:
" Chú… chưa biết nữa. Nhưng con có muốn làm con của chú không? "
Cậu bé gật đầu liên tục, vòng tay ôm lấy cổ Toby. Damian đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng ấy mà trái tim như tan chảy.
" Toby, em thấy thế nào? " - Damian khẽ hỏi, ánh mắt dịu dàng
Toby nhìn đứa trẻ trong tay, rồi quay sang nhìn hắn, đôi mắt đầy cảm xúc:
" Em nghĩ… đây là điều tuyệt vời nhất chúng ta từng làm "
Damian mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán Toby.
" Chào mừng con đến với gia đình, nhóc con "
Cậu bé mà cả hai nhận nuôi được đặt tên là Ben, cái tên do Toby nghĩ ra và Damian ngay lập tức đồng ý. Từ ngày về nhà, Ben như cái đuôi nhỏ bám dính lấy Toby không rời.
" Ba nhỏ ơi ba nhỏ! " - Giọng Ben líu lo vang lên khắp nhà
Cậu nhóc đang chật vật trèo lên sofa, nơi Toby đang ngồi đọc sách.
" Ben, con cẩn thận chứ! " - Toby hoảng hốt đặt cuốn sách xuống, nhanh chóng đưa tay đỡ thằng bé đang trèo như chú khỉ con
Ben lập tức ngồi vào lòng Toby, đôi mắt to tròn long lanh nhìn em:
" Con muốn ngồi đây! Con thích ba nhỏ nhất! "
Toby bật cười, xoa đầu Ben:
" Con còn nhỏ mà dẻo miệng thật là ai dạy đây? "
" Tự con nghĩ ra đó! " - Ben nhoẻn miệng cười, sau đó ôm lấy cổ Toby, dụi dụi vào ngực em
Damian từ bếp bước ra, trên tay cầm một khay bánh vừa mới nướng xong. Nhìn thấy cảnh Ben ôm chặt Toby, hắn chỉ biết thở dài:
" Này nhóc, con có thể để ba nhỏ nghỉ ngơi một chút được không? Ba thấy con suốt ngày chỉ bám lấy ba nhỏ thôi "
" Không đâu! Con thích ba Toby nhất mà! " - Ben nhanh miệng đáp, còn quay sang làm mặt xấu với Damian khiến hắn dở khóc dở cười
" Ben, không được hỗn với ba Damian " - Toby khẽ nhắc, nhưng trong giọng nói lại không giấu được tiếng cười
Damian đặt khay bánh xuống bàn, ngồi xuống cạnh hai người. Hắn cố tình vòng tay ôm cả Toby và Ben, ghé sát vào:
" Vậy để ba hỏi lại nhé. Ben thích ba lớn hơn hay ba nhỏ hơn? "
Ben suy nghĩ một lát, rồi kiên quyết đáp:
" Ba nhỏ ạ! "
Damian giả vờ đau lòng, ôm ngực làm như bị tổn thương nặng:
" A, đau quá! Ba không sống nổi nữa rồi! "
Toby phì cười, vỗ nhẹ vai hắn:
" Thôi đi, anh bớt đùa với con nít đi. Ben còn nhỏ mà "
" Nhỏ gì mà ranh thế này! " - Damian vừa nói vừa bế bổng Ben lên, nhấc hẳn ra khỏi lòng Toby
" Tối nay con ngủ một mình nhé. Toby bé yêu của ba cần nghỉ ngơi "
" Không chịu đâu! " - Ben vùng vằng, hai tay vươn ra hướng Toby
" Con muốn ngủ với ba nhỏ! Ba ơi cứu con! "
Toby không nhịn được cười, nhưng cũng thương Ben, liền đứng dậy kéo cậu bé lại:
" Được rồi, Damian. Đừng dọa con. Ben, tối nay con ngủ với ba, nhưng phải hứa là nghe lời nhé "
" Dạ! " - Ben gật đầu lia lịa, sau đó ôm chặt lấy Toby, không quên lè lưỡi trêu Damian
Damian chỉ biết lắc đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Tối hôm đó, Ben quấn chăn nằm gọn bên cạnh Toby, tay nhỏ xíu còn níu lấy áo em như sợ em biến mất.
" Ba ơi! " - Thằng bé gọi khẽ
" Sao thế, Ben? " - Toby nhẹ giọng hỏi, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ
" Con thích nhà mình lắm. Con thích ba Damian, thích cả ba Toby nữa "
Toby mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán Ben:
" Ba và ba Damian cũng thích con. Con là bảo bối nhỏ của gia đình mình "
Ben dụi đầu vào ngực Toby, khẽ thì thầm:
" Con hứa sẽ ngoan để ba Toby luôn vui "
Damian đứng ngoài cửa nhìn vào, lòng hắn tràn ngập hạnh phúc. Gia đình nhỏ này chính là điều mà hắn luôn ao ước. Hắn bước vào, khẽ đặt một nụ hôn lên má em, rồi nằm xuống cạnh cả hai.
Toby hơi ngạc nhiên quay lại:
" Anh còn bị phạt đấy "
" Không định ra phòng khách ngủ à? "
Damian cười khẽ, kéo cả em và Ben ôm vào lòng:
" Gia đình là phải ở cạnh nhau chứ. Đúng không, Ben? "
Ben ngái ngủ gật đầu:
" Dạ đúng! "
Và đêm đó, dưới ánh trăng mờ ngoài cửa sổ gia đình nhỏ chìm vào giấc ngủ ấm áp - nơi mọi nỗi buồn và khó khăn đều tan biến. Họ có nhau, và chỉ cần như vậy hạnh phúc sẽ mãi trường tồn theo thời gian.
End ngoại truyện
Thích thì Votes
Mấy baby ơi! Chuyện là tao mới đăng truyện mới ý... nếu được qua ủng hộ nhen
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro