CHƯƠNG 10

(Tôi — Hoàng — kể)

Từ tối 12/12, tôi bắt đầu nghe tiếng bước chân ngay trước cửa phòng.

Không phải tiếng chạy.
Không phải tiếng giày kéo lê như trước.
Mà là tiếng bước chậm, đều… đứng lại đúng trước phòng tôi rồi im.

Không gõ.
Không gọi.

Chỉ đứng.

Đến sáng 13/12, tôi vẫn không dám mở cửa cho đến khi mặt trời lên hẳn.

Khi mở cửa ra, hành lang trống.

Nhưng có một dấu giày in rất rõ trên nền gạch bụi —
dấu giày giống hệt giày của tôi.

Tôi nhìn xuống chân mình.
Giữ nguyên giày đang mang.

Dấu in đó không phải của tôi.

---

1. Hoàng lần đầu thấy “người mang mặt Hoàng”

Buổi chiều, tôi đi qua toà C để tìm Đức.
Trời xám, gió nhẹ, hành lang vắng đến mức tiếng thở cũng vọng lên.

Khi đi ngang phòng C3-04, tôi dừng lại một giây vì nghe tiếng chân từ trong phòng.

Một tiếng “cạch” nhẹ, như ai đó vừa đặt vật gì xuống sàn.

Tôi ghé mắt qua khe cửa.

Phòng tối.
Không ai.

Tôi vừa định bỏ đi thì…
dáng một người đứng ở góc trái phòng.

Cao bằng tôi.
Tóc ngắn như tôi.
Áo khoác giống tôi đang mặc hôm nay.

Người đó quay mặt ra cửa.

Là mặt tôi.

Nhưng… không phải.

Gương mặt giống đến mức hoàn hảo — từ vết mụn cạnh má đến nếp nhăn giữa trán.
Nhưng đôi mắt…

Đôi mắt ấy không chớp.

Trong vài giây, tôi đứng chết lặng, không thể nhúc nhích.

Cái “tôi thứ hai” đó nghiêng đầu một góc nhỏ —
giống hệt cái cách tôi hay làm khi suy nghĩ.

Tôi giật mình lùi lại.

Khi tôi chớp mắt —
người đó biến mất.

Mất hoàn toàn.
Không tiếng bước chân.
Không bóng.
Không hơi.
Như chưa từng đứng đó.

Tôi ngã tựa vào tường, tim đập như sắp vỡ.

Đây không còn là chuyện kỳ lạ.
Không còn là video giả.
Không còn là nhầm lẫn.

Có ai đó đang dùng chính gương mặt tôi để xuất hiện trong trường.

Có ai đó đang thay tôi… làm những việc tôi không hề biết.

Và có thể, bất cứ lúc nào,
tôi cũng có thể bị nhầm với “nó”.

2. Một giáo viên hé mở bí mật của trường

Tiết chiều, giáo viên già dạy Xã Hội — thầy Định — gọi tôi ở hành lang.

Thầy nhìn quanh để chắc chắn không ai nghe rồi nói:

— “Em Hoàng… thầy hỏi thật…
em có nghe gì ở tầng bốn KTX không?”

Tim tôi như rơi xuống ngực.

— “Dạ… không ạ.”
(Tôi nói dối.)

Thầy thở dài:

— “Tầng bốn… trước đây từng xảy ra chuyện.
Cách đây khoảng 7, 8 năm.”

Tôi đứng im.

Thầy nói tiếp:

— “Có nhóm sinh viên… tham gia một thứ gọi là ‘trò hiến xác’.
Không phải trò đùa.
Là một thứ nghi lễ bệnh hoạn.
Bọn chúng quay video… bán trên mạng.”

Tôi lạnh sống lưng.

Thầy hạ giọng:

— “Một số video… không bao giờ tìm được người thật.
Không ai biết xác họ đâu.
Không tìm được người đứng sau.”

Tôi hỏi:

— “Rồi họ bị bắt chưa thầy?”

Thầy lắc đầu.

— “Không tìm được bằng chứng.
Không tìm được người.
Không tìm được thi thể.”

Tôi hỏi tiếp:

— “Vậy họ… còn trong trường?”

Thầy nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt mệt mỏi:

— “Thầy… không biết.
Nhưng có những việc từ 8 năm trước…
đang lặp lại.”

Tôi lạnh toát sống lưng.

Thầy đặt tay lên vai tôi, cố giữ giọng bình tĩnh:

— “Nếu em nghe tiếng lạ…
hoặc thấy người lạ…
đừng nhìn lâu.”

Tôi định hỏi thêm nhưng thầy quay đi rất nhanh.

Như thể… có ai đó đang nhìn thầy từ xa.

3. Đức bắt đầu nghe giọng — giọng bảo nó phải làm một việc với Hoàng

Tối đó, tôi tìm Đức.
Phòng nó tối om.

Tôi bật đèn.

Đức ngồi trên giường, ôm đầu, hai chân co lại sát ngực.
Răng nghiến chặt.

Tôi chạy tới:

— “Đức! Mày sao vậy?!”

Đức nhìn tôi — mắt đỏ ngầu.

— “Hoàng… nó nói chuyện với tao.”

Tôi nuốt nghẹn:

— “Nó nào?”

Đức run:

— “Cái thứ tối qua đưa tao về…
nó nói…”

— “Nó nói gì?”

Đức bóp mạnh đầu đến mức móng tay bấu vào da:

— “Nó bảo…
tao phải…
mở cửa phòng mày.”

Tôi đứng chết trân.

— “Nó bảo mày mở cửa… để làm gì?”

Đức lắc đầu, khóc không ra tiếng:

— “Tao không biết!
Nó cứ lặp lại câu đó… suốt đêm…
‘mở cửa… mở cửa… mở cửa phòng Hoàng…’”

Tôi cảm giác chân muốn khuỵu xuống.

Không phải vì Đức sợ.
Mà vì tôi biết:

Tôi là mục tiêu.
Cửa phòng tôi — chính là mục tiêu.

Một giọng nói không hình, không mặt…
đang thôi miên Đức.

Và Đức — dù cố chống lại — đang dần mất khả năng làm chủ chính mình.

4. Video thứ tư ghi lại cảnh “bên dưới giường Hoàng”

Khi tôi về lại phòng, laptop tự bật.

Tôi không chạm vào.
Không mở nắp.
Nó tự bật như có người gõ nhẹ phím nguồn.

Một file mới:

“004.mp4”

Tự mở.
Không cần chuột.

Video tối đen ban đầu.
Rồi ánh sáng lọt vào như từ khe sàn.

Tôi nhận ra —
camera đặt dưới giường tôi.

Hình ảnh rung nhẹ, thấp, góc hẹp.

Tôi thấy hai chân mình bước vào phòng.
Túi áo khoác tôi đặt xuống ghế.

Không gì lạ.

Rồi… một thứ bò ra từ cuối giường — nhưng chỉ thoáng qua dưới ánh sáng.

Không rõ hình.
Không biết là tay, chân, hay thứ gì.
Chỉ một mảng đen di chuyển nhanh.

Tôi nghe tiếng thở… rất gần mic.

Video tắt.

Tôi ngồi im, da gà nổi khắp người.

Không phải vì thứ đó bò dưới giường.

Mà vì tối qua tôi nhớ rõ tôi đã nằm sát mép giường bên trái.
Nếu có thứ gì bò dưới giường, chỉ cách tôi vài chục centimet.

5. Sự kiện khiến khu C phải phong tỏa

Ngay khi tôi còn đang bất động trước màn hình…
tiếng chuông báo động của trường vang lên.

Còi hú dài.
Dồn dập.

Tôi chạy ra hành lang.
Sinh viên hoảng loạn chạy tán loạn:

— “Khu C đóng cửa rồi!!”
— “Bảo vệ khóa tầng bốn lại!”
— “Có người độc nhập!!”

Tôi chen ra ban công nhìn xuống.

Trước cửa khu C —
bảo vệ đứng chặn, dựng rào.
Một nhóm người mặc áo khoác đen đứng nói chuyện với quản lý.
Không đeo bảng tên.
Không đeo thẻ trường.

Tôi nhận ra dáng một người trong số họ:

Người đứng ở hành lang ngày 09/12.
Người gật đầu khi thấy tôi.

Hắn vừa bước vào khu C…
cửa đã bị khóa.

Không ai được vào.
Không ai được ra.

Một sinh viên hỏi bảo vệ:
— “Có chuyện gì vậy anh?”

Bảo vệ lắc đầu:
— “Không liên quan tụi em.
Để người ta làm việc.”

Nhưng ánh mắt ông ta —
rõ ràng là sợ.

Sợ nhóm người đó.
Sợ đến mức không dám thở mạnh.

Vài phút sau, đèn tầng bốn khu C nhấp nháy liên tục.
Tiếng va đập từ xa vọng xuống.

Không ai biết chuyện gì.
Không ai được giải thích.

Sau khoảng 20 phút, nhóm người áo đen rời đi qua lối phía sau —
lối không sinh viên nào được dùng.

Không ai thấy họ mang gì ra.

Không ai hỏi.

Và khi họ biến mất—

Hành lang tầng bốn KTX tắt điện hoàn toàn trong 10 giây.

Khi đèn bật lại, một sinh viên hét lên:

— “Cửa phòng Tùng bật mở rồi!!!”

Tôi chạy đến.

Cửa phòng Tùng thật sự mở —
dù khóa bị niêm phong.

Bên trong tối, lạnh.
Không ai.
Không đồ đạc.
Không giường.

Phòng trống trơn.
Mọi thứ của Tùng đã bị dọn sạch.
Như căn phòng không từng có ai ở.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa, cơ thể đông cứng.

Trong đầu chỉ có một sự thật duy nhất:

Tổ chức đen không tấn công tôi.
Không dọa tôi.
Không đến tìm tôi.

Chúng chỉ đang dọn đường.

Dọn phòng Tùng.
Dọn Sơn.
Dọn Chi.
Dọn Đức.

Và… dọn cả sự tồn tại của tôi trong trường.

Từng người bị xóa.
Từng dấu vết bị xóa.
Từng ký ức bị thay đổi.

Tất cả để làm một việc duy nhất:

Chuẩn bị chỗ trống.
Cho thứ gì đó… sắp thế chỗ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #empty