Chap 6
Doãn Bạch còn muốn khuyên hắn, Trần Nhật Đăng đã không nhịn được phất phất tay, hắn dùng âm thanh khàn khàn đặc biệt của mình nói, mọi người đều ăn mặc như đưa tang thế này, không phải nên có người đến khóc tang sao.
Dứt lời liền thoải mái đi tới micro trên sân khấu nhỏ.
Hắn không chút sợ hãi khi phải đối mặt với những ánh mắt đánh giá hắn cùng bộ trang phục kỳ dị đang mặc trên người, mỉm cười, hơi cúi đầu coi như chào khán giả. Tư thái ngạo mạn, giống như những người ở đây không một ai xứng để hắn đặt vào mắt.
"Quá hồ đồ, quá hồ đồ rồi." Doãn Bạch đứng đó đấm ngực giậm chân, vừa quay đầu lại thấy Chung A Thần nãy giờ không nói một lời liền oán giận hắn, vì sao anh không cản nó?
Bàn tròn ăn uống linh đình xa hoa, hội trường bố trí lãng phí xốc nổi, Chung A Thần không thích bầu không khí như vậy, mặt không đổi sắc, hỏi: "Vì sao phải ngăn."
Doãn Bạch thở dài, lắc lắc đầu: "Cổ họng Trần Nhật Đăng đã sớm hỏng rồi, dây thanh quản không chịu nổi sức ép, chậm rãi nói chuyện thì vẫn được, hơi dùng sức nhất định sẽ bị biến âm, phá âm, khả năng cao còn khiến cổ họng thêm tệ. Nơi này nhiều doanh nhân như vậy, nó làm vậy là quá hồ đồ, mặt mũi cũng ném hết đi rồi."
"Tôi đã nghe qua "Đao kiếm như mộng" của anh ta, khi đó cổ họng còn chưa hỏng sao?" Chung A Thần không quá mẫn cảm đối với phương diện này, nhớ mang mang bài "Đao kiếm như mộng" lần trước trên radio giọng cũng dễ nghe, chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao lúc người này hát và nói chuyện lại khác nhau đến như vậy.
"Lúc cổ họng chưa hỏng, Trần Nhật Đăng của bọn tôi chính là tiểu vương tử âm vực cá heo, hát được Opera 2 đấy biết không," thấy Chung A Thần gật đầu, Doãn Bạch càng nói hăng, "Trần Nhật Đăng hát nó chẳng khác gì đang chơi đùa, lên liền ba key cũng không chút vất vả."
Chung A Thần lúc này hơi kinh ngạc: "Vì sao cổ họng anh ta bị hỏng?"
"Bị một người tên Từ Sâm phái người đè xuống đất, đổ nước sôi vào họng nó." Doãn Bạch dùng ánh mắt chỉ chỉ về phía Sở Nguyên còn đang cười cười, ghé sát bên tai Chung A Thần nói, "Từ Sâm chính là ông chủ của Sở Nguyên."
"Vì sao không báo cảnh sát?" Sắc mặt Chung A Thần nghiêm túc, từ góc độ nghề nghiệp của hắn mà nói, hành vi này là cố ý gây thương tích.
"Từ Sâm rất có bối cảnh, còn Sở Nguyên thì có người đồn rằng trong nhà gã làm việc mờ ám, hai tên này đều không phải hạng tốt đẹp gì." Doãn Bạch thở dài, "Hơn nữa, năm đó Trần Nhật Đăng đã hoàn toàn buông bỏ, anh không chú ý cổ tay nó sao, đầy vết cắt lưu lại."
Chung A Thần híp mắt, nhìn Trần Nhật Đăng đứng trên sân khấu. Hắn không ngờ đại minh tinh nhìn như không tim không phổi, vênh váo hung hăng này lại có một đoạn quá khứ khốc liệt như vậy.
"Alô alô..."
Trên sân khấu nhỏ, Trần Nhật Đăng thử âm lượng micro, sau đó cầm micro từ giá xuống.
"Luôn có những kẻ muốn nhìn người ưu tú hơn mình chịu thống khổ, ước gì người kia bị rơi xuống giếng, ngã đến máu me đầm đìa, rồi tạo cơ hội cho những kẻ đó ném đá xuống giếng." Dưới ánh đèn, Trần Nhật Đăng xinh đẹp vô song, không một chút sợ hãi. Hắn cười với mọi người: "Đáng tiếc phải để kẻ kia thất vọng rồi, tôi không ở trong giếng. Hiện tại tinh thần tôi rất tốt, mười phần động lực, còn rất nhiều phim hay muốn quay, cũng luôn có một ngày có thể hát lại. Hiện tại liền thể hiện cho các người một chút."
Dưới đài có người lên tiếng, muốn nghe Opera 2.
Đây là bài hát khiến Trần Nhật Đăng thành danh. Trong vòng loại, âm thanh hắn khi hát cao vυ"t điêu luyện, một khúc hoàn thành, khán giả hiện trường đều hô to "encore".
Encore, encore, đây là những lời cổ vũ nhiệt liệt nhất đối với một ca sĩ, Trần Nhật Đăng ướt ướt vành mắt, thật sự coi vòng loại là một buổi biểu diễn, cúi người thật sâu với khán giả, hết lần này tới lần khác.
Thời gian quay trở lại hiện tại, Trần Nhật Đăng không để ý âm thanh đòi Opera 2 này, quay đầu nói với đội nhạc, Đao kiếm như mộng.
Chủ đề thi đấu trong chương trình mỗi lần đều không giống nhau, là rock and roll đấu với nhạc võ hiệp. Trận thi đấu toàn quốc năm đó là buổi diễn riêng dành cho võ hiệp, nói cách khác, "Đao kiếm như mộng" chính là bài hát cuối cùng hắn hát trước khi cổ họng bị hủy.
Đạo diễn Chu Thân Du của "Ỷ Thiên Đồ Long" cũng là khách của bữa tiệc, Sở Nguyên ngồi bên cạnh ông, đối với ông một mực cung kính.
Chu Thân Du, một trong năm vị đạo diễn tiêu biểu trong nước, phong cách cá nhân rõ ràng, mắt thẩm mỹ kỳ quái, đặc biệt yêu thích những thay đổi kỳ dị với tác phẩm kinh điển, mà mỗi làn thay đổi đều cực kỳ đặc sắc, khiến tác phẩm kinh điển càng kinh điển hơn. Cũng bởi vậy, với lý lịch đặc sắc, chưa tới bốn mươi Chu Thân Du đã cầm ba giải vàng, sau đó chinh chiến đến mặt trận Hollywood, còn được đề cử cho giải Oscar. Cho dù đã di cư, tuổi đã hơn xưa một giáp, nhưng truyền thông trong nước vẫn như 20 năm trước, thân thiết gọi ông một tiếng Đại Chu.
Đại Chu đưa con gái Chu Thuần theo. Chu Thuần mới vừa tròn 20, là kết tinh tình yêu của Đại Chu và vợ ba. Bởi có một nửa huyết thống nước Pháp, sống mũi cô cao, mắt to tròn, bộ ngực đầy đặn và da dẻ trắng nỏn, chính là mọi mặt đều xinh đẹp, đẹp tuyệt trần.
Diễn viên diễn Dương Tiêu và Phạm Dao còn chưa định, nhưng có người đồn đại, vì muốn thâm nhập thị trường châu Á, vai Dương Tiêu sẽ giao cho một diễn viên người Hàn Quốc hoặc Nhật Bản. Như vậy, một vị khác trong nhị tiên, Phạm Dao, đương nhiên là bánh bao khiến đám người trong nước thèm nhỏ dãi.
Lúc này Trần Nhật Đăng lại chọn "Đao kiếm như mộng", ít nhiều cũng có ý tứ tự đề cử.
Sở Nguyên đương nhiên cũng muốn tranh thủ vai này, vì muốn chiếm lợi thế nên đã dỗ dành Chu đại tiểu thư nói chuyện đến vui vẻ, hai người thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai, thân mật dị thường.
"Kiếm của ta nên theo con đường nào..."
Trần Nhật Đăng vừa mở miệng Sở Nguyên đã nở nụ cười, gã nhìn Chu Thuần bên cạnh há miệng, còn "Eo eo" hai tiếng, ý là ghét bỏ giọng khó nghe của Trần Nhật Đăng.
Thế nhưng rất nhanh gã đã không thể cười được nữa.
Trần Nhật Đăng vốn không bị ảnh hưởng bởi tiếng cười chê dưới đài, hắn mù quáng dùng cái cổ họng tàn tạ hát liền một bài, rung chân đắc ý theo điệu nhạc, rõ ràng khó nghe muốn chết, thế nhưng hắn lại trình diễn rất tự tin.
Đoàn người đứng sau Chung A Thần trố mắt nhìn Trần Nhật Đăng. Lúc hắn hát cực kỳ chăm chú, chăm chú đến không coi ai ra gì, gần như điên cuồng. Thái dương hắn nổi gân xanh, cơ mặt căng ra, có lẽ vì hát một bài mang không khí nghĩa hiệp, vẻ đẹp trai của hắn lại càng tăng, cả người lộ ra khí chất kiêu căng khó thuần phục, có một cảm giác kỳ diệu lại khác biệt, không biết phải diễn tả thế nào.
Chu Thuần trưởng thành ở Mỹ, rất có tư tưởng thích như thứ khác khuôn mẫu, cô bị "hỏa liệt điểu" điên dại trên sân khấu hấp dẫn, dùng thứ Hán ngữ sứt sẹo của mình nói với Đại Chu: "Ba ba, con thích người này!"
Một khúc hoàn thành, bởi vì quá tập trung, Trần Nhật Đăng đã đầm đìa mồ hôi, hắn tiện tay đưa micro cho thành viên đội nhạc phía sau, đuôi váy như đuôi công, thoải mái đi xuống sân khấu.
Phục vụ dẫn hắn đến sau hội trường, cho dù có một màn bạo hỏa tựa như không thật ban nãy, hắn vẫn không có địa vị xã hội, đương nhiên không có tư cách ngồi chung chỗ với mấy vị tai to mặt lớn.
Trần Nhật Đăng ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua từng cái bàn tròn, hắn vẫn mỉm cười, mắt không ngó nghiêng, thật giống như một con chim lửa xinh đẹp kiêu ngạo, ngay từ đầu đã không thèm để ý bọn chim cút tầm thường.
Mà bảo tiêu thì đều đứng ở chỗ tối. Bọn họ càng không có tư cách.
Chung A Thần nhìn dáng vẻ hai triệu năm trăm tám mươi ngàn của Trần Nhật Đăng, bỗng cảm thấy hiểu ra không ít, không biết vì sao lại cong cong khóe miệng.(***)
Trần Nhật Đăng bị sắp xếp ở vị trí cuối cùng, gần chỗ bể bơi, mãi đến tận khi hắn ngồi xuống, những ánh mắt phong phú hàm nghĩa kia mới rút đi.
Chỉ chốc lát sau, tiếng nhạc nổi lên. Trong hội trường, từng người trẻ tuổi lần lượt đứng lên, Sở Nguyên cũng đứng dậy, khom lưng mời Chu Thuần khiêu vũ, phong độ nhẹ nhàng.
Bên bể bơi còn có một khu đất trống, đặt rất nhiều hoa cùng chăng đèn trang trí đến vô cùng mộng ảo, chính là một sàn nhảy từ thiên nhiên. Sở Nguyên đã trải qua huẩn luyện hát nhảy, Chu Thuần lại học nhảy từ nhỏ, tài tử giai nhân ngầm hiểu nhau, vũ điệu đặc sắc, nhận được rất nhiều tràng vỗ tay khen ngợi.
Ngay cả Đại Chu cũng mỉm cười nhìn đôi người trẻ này.
Trần Nhật Đăng ngồi ngay cạnh bể bơi, Doãn Bạch lại theo người anh ta biết mà bàn chuyện làm ăn, trong bàn đương nhiên không còn ai hắn quen. Hắn căm giận nhìn Sở Nguyên, mà Sở Nguyên lại tựa hồ như khoe khoang chiến lợi phẩm của mình, làm như vô ý mà dẫn Chu Thuần nhảy đến trước mặt hắn. Bước nhảy xoay tròn chợt gần chợt xa, gã ta rõ ràng đang dùng cách thức phiền phức này để nói: Tôi thắng.
Đúng như dự đoán, Trần Nhật Đăng nghe thấy một cô gái miệng rộng cùng bàn nói với bạn mình, xem ra vai Phạm Dao này giao cho Sở Nguyên rồi.
Giao cho Sở Nguyên? Tôi đồng ý chắc? Trần Nhật Đăng không chút biến sắc, chỉ đưa tay, cầm đĩa dầu ô liu trên tay, đổ xuống dưới gầm bàn. Sau đó hắn vẫy tay gọi phục vụ, chỉ vào đĩa nhỏ, giả bộ tức giận: "Dầu ô liu đâu? Món ăn đã ra mà không có dầu ô liu, các người cũng quá chậm trễ rồi."
Phục vụ nào dám thất lễ với vị khách dữ dội nóng nảy này, liên mồm vâng dạ: "Lập tức sẽ bổ sung cho ngài một đĩa."
"Một đĩa không đủ." Trần Nhật Đăng cắn cắn bánh mì, ung dung thong thả đáp. "Mang bình dầu ô liu lại đây."
Phục vụ sợ gây phiền toái, hoàn toàn nghe theo dặn dò, rất nhanh đã mang bình dầu ô liu tới.
Người thì ôn chuyện, người lại nói chuyện làm ăn, không thì ánh mắt của bọn họ cũng nhìn về phía sàn nhảy. Trần Nhật Đăng nhân lúc mọi người không để ý, quan sát chính xác phương hướng bước nhảy của Sở Nguyên và Chu Thuần, dội bằng sạch bình dầu ô liu về phía đó.
Người khác có thể không phát hiện, nhưng Chung A Thần vì bảo vệ an toàn cho hắn, ánh mắt trước sau đều khóa chặt trên người đối phương, đương nhiên nhìn thấy hết. Hắn hơi cau mày, nhìn Chu Thần lấy đà, eo nhỏ nhẹ căng, dùng lực thực hiện bước nhảy, sau đó trượt chân ngã xuống bể bơi.
Sở Nguyên cả kinh nhào tới kéo cô, kết quả bị cô lung tung kéo theo, cả hai người trước kẻ sau mà rơi xuống bể, nước bắn lên, mọi người đều kinh ngạc.
Đập nước một trận, Sở Nguyên mới nhô đầu ra từ trong nước. Toàn thân gã ướt đẫm, tóc mái tỉ mỉ tạo kiểu rũ xuống che khuất khuôn mặt, cực kỳ chật vật.
Hất tóc ướt trên mặt đi, lộ ra một khuôn mặt phẫn nộ dữ tợn, giương mắt đã thấy Trần Nhật Đăng đứng bên bể bơi, mang theo nụ cười nhìn gã.
"Nhìn đây nào, trái cà." Trần Nhật Đăng nhanh chóng mở flash, dùng di động nhanh chóng quay lại một màn chật vật nhất của Sở Nguyên kể từ khi ra mắt đến giờ.
"Mày ___" Sở Nguyên nổi giận, nhưng lại sợ quá mức thì sẽ mất mặt, đúng lúc kiểm soát được vẻ mặt, thu lại âm thanh.
"Kế này không thấu đáo, xin lỗi không tiếp được." Trần Nhật Đăng cười khẽ với Sở Nguyên bộ dạng như chó ướt lông kia, sau đó đứng dậy rời đi, "Ngày mai sẽ xuất hiện trên hot search."
"Này, Trần Nhật Đăng." Sở Nguyên đang ngâm mình ở khu nước cạn bỗng lên tiếng gọi hắn.
"Sao." Trần Nhật Đăng nghe theo tiếng mà quay đầu lại, nhướng mày cố nhịn cười, một bộ đắc thắng ngứa đòn.
Sở Nguyên cũng cười, dùng giọng nói chỉ đối phương có thể nghe được: "Người Gino thích là tao, bọn tao đã ngủ cùng nhau rồi."
Lúc này Chung A Thần đã đi tới bên người Trần Nhật Đăng, nhìn thấy nụ cười trên mặt đối phương cứng lại trong nháy mắt, oan ức, hoài nghi, thống khổ, thất vọng, các loại tâm tình tiêu cực đến cực độ đều rõ từng đường từng nét trong ánh mắt hắn.
Trần Nhật Đăng lần nữa xoay người bước đi. Bước chân trở nên nhanh mà hỗn độn, đuôi váy suýt chút nữa khiến hắn vấp té, hắn liền mạnh tay giật đuôi váy xuống, ném nó xuống đất tựa một cái khăn lau rách rưới.
Hắn không phải đắc thắng trở về, mà tựa như gà không lông, bước đi như chạy trốn.
Chuyện sinh ý của Doãn Bạch mới nói được một nửa đã chạy theo Trần Nhật Đăng cùng Chung A Thần ra ngoài cửa. Ba người còn chưa đi đến bãi đậu xe, một nhóm đàn ông mặc âu phục đen liền vọt ra, bao vây bọn họ.
Trên danh nghĩa là bảo tiêu, thực chất chắc là bọn đánh thuê, nhóm người này ngăn trước người Trần Nhật Đăng, một người to lớn nhất trong số đó tiến lên trước một bước, khách khí mà cương quyết nói: "Trần Nhật Đăng tiên sinh, mời ngài lưu lại di động của mình."
Xem ra việc Sở gia lăn lộn ở hắc đạo cũng không sai. Bảy, tám tên đàn ông trước mặt đều thuộc dạng cao lớn, tuyệt đối là địch mạnh ta yếu, địch đông ta ít, Doãn Bạch sợ đánh nhau, kéo kéo tay Trần Nhật Đăng: "Trần Nhật Đăng, giao... giao ra đi..."
Trần Nhật Đăng cũng bị những người kia dọa sợ, cau mày, không nói lời nào.
Đối phương trực tiếp ra tay, vung quyền hướng tới mặt Trần Nhật Đăng. Nhưng nắm đấm của gã vừa vung ra đã bị một bài tay khác vững vàng đỡ được.
Chung A Thần đúng lúc chắn trước người Trần Nhật Đăng, đỡ được quyền phong ác liệt này.
Hắn nắm nắm đấm của đối phương, chỉ thoáng dùng sức, cổ tay của đối phương đã bị bẻ ngược ra sau.
Tên to con căng cơ mặt, hàm răng nghiến ken két, tựa hồ như vận hết sức lực từ lúc còn bú sữa đến giờ cũng không khiến Chung A Thần suy chuyển. Ngay khi cổ tay đối phương bị ép đến cực hạn, đến thời điểm như sắp gãy, hắn lại dùng lực kéo, làm gần khoảng cách giữa hai người rồi hạ thủ lên vai đối phương.
Tên to con nọ lùi về sau ba bước, ôm cổ tay hô hoán.
Nhìn qua là đơn đả độc đấu không phần thắng, những người còn lại thu hẹp vòng vây, dự định cùng nhau lên.
Chung A Thần mở khuy tay áo, kéo cà vạt, nhàn nhạt nói: "Anh trốn phía sau tôi."
Trần Nhật Đăng lúc này mới phản ứng lại. Biết thân phận thật của Chung A Thần, hắn lại càng có niềm tin, nghe theo lùi về sau đối phương, sau đó búng tay, cười cười chỉ về phía trước: "Đánh bọn họ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro