Chap 65

- Vẫn là Đại Già Diệp chưởng nhưng chiêu này tên La Hán Định... [Vô Tâm]

Minh Hầu bên cạnh cũng tiến lên hỏi trợ vung đao về phía người kia. Nhưng ngươi kia vẫn đứng yên không động tĩnh, chỉ dùng kết giới chắn phía trước.

- La Hán Định Thân? Cho dù là Phật Tổ cũng không khóa được người ta. Chẳng phải ngươi muốn xem kiếm của ta sao? Hôm nay ta phải cho ngươi xem thật kỹ.

Người kia vừa dứt câu đã lập tức rút kiếm làm cậu cùng Minh Hầu không kịp trở tay văng ra.

- Kiếm Phá Quân? [Vô Tâm]

- Tiểu An Thế, kiếm Phá Quân? [DĐC]

- Đứng thứ năm trong danh kiếm thiên hạ, được mệnh danh là thanh kiếm vương bá. Quả nhiên ông là Nộ kiếm tiên. [Vô Tâm]

- Nộ kiếm tiên? Sao ta chưa từng nghe đến vậy? [DĐC]

"Cha à, con đã từng đưa cho người tất cả thông tin trên giang hồ hiện tại, nhưng người lại không xem lấy một lần..." [Vô Tâm]

Vô Tâm suy nghĩ mà nản, sao phụ thân bây giờ lại còn hoạt bát, vô tri hơn cả đứa con trai này vậy.

--

- Tiền bối Nộ kiếm tiên, xin thứ cho vãn bối vô lễ vẫn muốn hỏi thêm một câu. Hai ta không quen biết gì, tại sao cứ phải ép nhau tới sống chết? [Vô Tâm]

- Bởi vì...ngươi là con trai của Diệp Đỉnh Chi. Điều ta hối hận nhất trong đời chính là chưa được đánh với cha ngươi.

Diệp Đỉnh Chi quả thật đứng hình ở câu nói này, dây thần kinh như ngưng trệ, não trở nên nặng nề cùng hơi thở sâu. Y bắt đầu rơi vào suy nghĩ, nếu y thật sự chết đi mà không sống lại được nữa....tiểu An Thế cũng sẽ bị người khác bắt nạt như vậy sao? Chỉ vì với lý do là con của y sao? Càng rơi vào suy nghĩ của bản thân, y càng thấy mình có lỗi với nhi tử, nếu năm xưa y chịu thông suốt một chút thì có kẽ mọi thứ sẽ không ra nông nỗi như vậy...chính y đã làm liên lụy đến cậu.

Diệp An Thế như cảm thấy có một cõi vực sâu bao quanh, cậu liền nhìn sang Diệp Đỉnh Chi. Gương mặt ấy dường như không vui vẻ nữa, ánh mắt đượm buồn như vừa trải qua chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, tận sâu trong ánh mắt ấy lại chứa đựng một sự hối hận cùng tội lỗi khó giải trừ.

Bấy giờ, Diệp An Thế không muốn đánh nhau nữa, cậu chậm rãi tiến đến chỗ Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng ôm y vào lòng an ủi. Phụ thân đáng thương của cậu lại buồn rồi...

- A cha...có phải người bận tâm vì câu nói của ông ta không? Con không sao đâu, cha biết không, con vẫn luôn rất tự hào về cha. Cha đừng buồn, chẳng phải bây giờ cha đã trở về rồi sao, người trở về cạnh con rồi, sẽ không cô đơn nữa...

Giọng nói của cậu nhỏ dần nhỏ dần, trong lời nói còn có phần run rẩy. Nước mắt cũng chập chững muốn rơi xuống.

Diệp An Thế bỗng nhiên hơi hạ người xuống thấp hơn, vùi đầu vào lòng ngực Diệp Đỉnh Chi, giọng nói nức nở như đang làm nũng.

- A Cha...hức, có người bắt nạt con...hức, chính là ông ta...hức...ông ta tưởng cha không còn liền đến bắt nạt con...huhu...a cha...người phải lấy lại công bằng cho con...hức...ai cũng đều có thể ức hiếp con, ức hiếp nhi tử của cha...huhu

Cái này...cái này...Diệp An Thế, hình như cậu diễn hơi lố rồi...một giọt nước mắt cũng không chịu rơi...

Tuy nhiên, những lời nói kèm theo âm thanh thút thít nức nở không hề giả trân kia của Diệp An Thế quả thật làm Diệp Đỉnh Chi phát điên lên. Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, sau đó bước lên phía trước để Diệp An Thế bảo vệ sau lưng, bản thân đứng đối diện với người được gọi là Nộ kiếm tiên kia.

- Ngươi thắng được Bách Lý Đông Quân?

-....

Cậu hỏi của Diệp Đỉnh Chi khiến người kia đứng người. Giọng nói y lạnh lẽo, trầm đến cùng cực. Song, tròng mắt cũng liền chuyển sang màu tím.

- Các hạ là...?

Ánh mắt tràn đầy sát khi hướng về phía Nộ kiếm tiên. Ánh mắt muốn giết người nhưng lại phải kiềm nén đến cực độ.

- Ta tên Diệp Đỉnh Chi. Không phải ngươi nói muốn đánh với ta sao? Nhưng nếu ngươi không thắng được Đông Quân, ta vẫn còn lý trí, khuyên ngươi mau chóng cút!

Hai người vẻ mặt đều rất nghiêm túc. Nhưng tất cả đều nhìn ra Diệp Đỉnh Chi rất có sức đe dọa.

- Diệp Đỉnh Chi!? Vậy tin đồn trên giang hồ quả nhiên là thật, không ngờ ngươi vậy mà lại còn sống.

Nhưng người kia có vẻ trở nên phấn khích khi gặp Diệp Đỉnh Chi. Gã vậy mà lại như mất trí vung kiếm xông đến Diệp Đỉnh Chi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

--

Bên phía Đường Liên đã an toàn rời đi. May mắn gặp lại được nhóm Lôi Vô Kiệt, tạm thời cứu được Diệp Nhược Y.

--

- Vì thế Đường Môn định phản bội Thành Tuyết Nguyệt. [Tiêu Sắt]

- Tuy ta không biết dự định cụ thể của lão thái gia, nhưng rất rõ ràng, họ không muốn tiếp tục giữ quan hệ đồng minh với Thành Tuyết Nguyệt, hơn nữa đã có lựa chọn tốt hơn. [Đường Liên]

- Sư huynh, đây không phải chuyện nhỏ đâu. Huynh mau về Thành Tuyết Nguyệt bẩm báo tam Thành Chủ đi. [LVK]

- Ta không thể về được. [Đường Liên]

- Huynh vẫn chưa quyết định à? [Tiêu Sắt]

- Không phải. Đường Môn là gia tộc chả ta, Thành Tuyết Nguyệt là sư môn của ta. Ta không muốn phản bội bên nào cả. Ta chỉ muốn ngăn cản chuyện này xảy ra. Không về Thành Tuyết Nguyệt là vì ta có việc quan trọng hơn phải làm. [Đường Liên]

- Việc gì? [Thiên Lạc]

- Lôi Gia Bảo sắp tổ chức tiệc anh hùng, nhưng đến giờ họ không hề biết biến cố của Đường Môn. Tiệc anh hùng này rất có thể là khởi đầu cho việc Đường Môn phản bội. Ta đã gửi thư cho Thành Tuyết Nguyệt, sợ là không kịp nữa. Vì thế ta phải đích thân đến Đường Môn ngăn cản mọi chuyện. [Đường Liên]

- Nhưng việc này khó đấy. [Tiêu Sắt]

- Ta biết, đây không phải việc mà ta có thể làm được, nhưng chỉ cần làm hết sức thì sẽ không phải tiếc nuối. [Đường Liên]

Lôi Vô Kiệt tiến lên vỗ vào vai Đường Liên một cái.

- Đại sư huynh yên tâm. Huynh vẫn còn chúng ta mà. [LVK]

--

- Về bệnh của Nhược Y, ban nãy ta đã kiểm tra tâm mạch của cô ấy. Cô ấy có thê gắng gượng tới giờ là vì trong người có một luồng chân khí, mà luồng chân khí này rất quen. [Tiêu Sắt]

- Là Vô Tâm. [Đường Liên]

- Vô Tâm? Hắn ở đâu? Không về cùng các huynh à? [LVK]

- Chúng ta gặp phải một kiếm khách kỳ lạ, hắn mặc một chiếc áo khoác đen, cầm một thanh kiếm lớn đến lạ thường. Vô Tâm cùng với Diệp tiền bối tạm thời cầm chân hắn  nên ta mới có thể đưa Diệp cô nương rời đi trước. [Đường Liên]

- Hả!? Có cả vị Tông chủ Ma Giáo đó nữa! [LVK]

Tiêu Sắt suy nghĩ, chân bước lên vài bước.

- Tiêu Sắt, huynh biết hắn à? [LVK]

- Nộ kiếm tiên. [Tiêu Sắt]

Lôi Vô Kiệt nghe tên liền háo hức.

- Nộ kiếm tiên Nhan Chiến Thiên? Kiếm tiên đứng thứ ba bảng Quán Tuyệt Giang hồ, ngang hàng với tỷ tỷ ta? Nhưng Vô Tâm làm sao đánh lại hắn được? [LVK]

- Ta đã quan sát rồi, công lực của Vô Tâm cao hơn trước. Nếu không đoán sai, ít nhất hắn đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Cho dù không đánh lại thì chạy thoát hẳn là không có vấn đề gì. Huống hồ, Diệp tiền bối vẫn bên cạnh Vô Tâm....tuy ta không nhìn ra được nhưng bọn họ sẽ an toàn thôi. [Đường Liên]



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro