Chương 147
Bên kia, hai hàm răng Tạ Lưu An đang run lên cầm cập.
Phải rời khỏi đây. Phải rời khỏi nơi này.
Cậu tắt đèn pin, mặc kệ căn phòng đổ nát và túi xách của cậu vẫn còn ở bên trong, men theo bức tường lạnh lẽo trong hành lang xuống tầng 1.
Tạ Lưu An hoàn toàn mù mờ về những gì đang diễn ra, cậu không biết thứ gì đã phá tan nát cả căn phòng, không biết vị trí chính xác của nó là ở đâu. Hai mắt Tạ Lưu An dần quen với bóng tối, cậu nhón chân, cố không phát ra tiếng động khi di chuyển.
Đáng lẽ ra mình nên mang theo điện thoại. Chết tiệt! Cái đồ ngu này!
Tạ Lưu An tự bứt tóc mình, trong lòng căng như dây đàn.
Rồi cậu nghe thấy tiếng bước chân.
"Cộp. Cộp"
Nó vọng ra từ hành lang bên trái, càng lúc càng to dần. Vị khách không mời mà tới đó đang ở trên tầng 2, ở rất gần cậu.
Hai chân Tạ Lưu An mềm nhũn như hai cọng bún. Cậu ngó nghiêng chung quanh, cuối cùng trốn trong phòng nghỉ dàng cho nhân viên trên tầng 2.
"Cộp. Cộp."
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Bóng bà ta in trên rèm cửa. Người phụ nữ ấy cao khoảng mét 7, tóc tai bù xù, người gầy còm. Bà ta thở một cách nặng nhọc như con nghiện, tiếng đế giày đập xuống sàn nhà vang như khi dùng xẻng nện lên. Tạ Lưu An bịt miệng mình, cố để không phát ra tiếng động.
"Cộp. Cộp."
Cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy đế giày của bà ta thông qua khe hở dưới cánh cửa.
Tận tới khi tiếng động biến mất, Tạ Lưu An mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Liệu cậu có thể nhìn Phạm Bình Nguyên lần cuối không?
Tạ Lưu An lén lút mở cửa, ngó nghiêng trong bóng tối.
Nhưng điều mà cậu không ngờ tới là, bà ta vẫn ở đây, ngay bên tay phải cậu.
Rầm!
"Mở cửa ra!!!"
Bà ta gào lên, ngón tay bấu lấy cánh cửa. Tạ Lưu An sợ tới mức không nghĩ được gì, cố chấp đóng cánh cửa ấy lại. Cuối cùng cậu cũng nhìn rõ khuôn mặt ngoài hành lang tăm tối, hai má bà to hóp lại, mắt trợn trừng, quầng thâm đen xì càng thêm đáng sợ dưới môi trường không ánh sáng. Ngón tay bị dập nát, bà ta rú một tiếng đau đớn, thu tay về. Nhân cơ hội, Tạ Lưu An đóng sập cửa vào, lấy các thùng các tông ra chặn cửa.
Rầm! Rầm!
Cánh cửa rung lắc dữ dội. Tạ Lưu An căng thẳng, cậu không hiểu vì sao một người phụ nữ gầy yếu như bà ta lại có lực tay mạnh đến vậy.
Rồi phần kính trên cửa bỗng vỡ choang, một cánh tay gầy gò thò vào bên trong với vũ khí trên tay.
Người phụ nữ này điên rồi. Vậy mà bà ta lại mang theo một cái búa.
Tạ Lưu An mở tung cửa sổ nhưng cậu không thể nhảy xuống được, đây là tầng hai, nhảy xuống chỉ có bại liệt. Mồ hôi trên người cậu ướt đẫm sau lưng.
Rầm!
Cánh cửa bị phá nát. Người phụ nữ tóc rối xông vào như một mũi tên, trên tay vẫn còn cầm búa. Bà ta đẩy Tạ Lưu An ngã thẳng xuống sàn, vung búa đập thẳng vào mặt cậu.
Rầm!
Tạ Lưu An tránh được nhưng tim đã đập nhanh tới mức sắp chết đứng tới nơi rồi.
Lần này cậu không thoát được rồi.
Bà ta ngồi đè lên bụng Tạ Lưu An, đế giày ấn trên cổ tay cậu mạnh tới mức làn da trắng nõn bắt đầu tím tái lại. Tạ Lưu An vùng vẫy, muốn đạp bà ta ra mà không được.
Trong bóng tối, khuôn mặt người phụ nữ dữ tợn như một con quỷ.
Bà ta giơ búa lên không trung. Ngay khi nó giáng xuống, Tạ Lưu An nhắm tịt mắt lại.
Thật đáng sợ khi biết rằng mình sẽ chết ngay sau đó.
Bốp!
"An! An! Em không sao chứ?!"
Phạm Bình Nguyên hoảng hốt, vứt cả cái bình cứu hỏa nặng nhọc sang một bên. Máu trên đầu bà ta úa ra, rồi cơ thể bà đổ ập sang một bên, nằm sóng soài dưới sàn nhà lạnh lẽo. Bị thứ kia đập vào đầu thì chỉ ngất thôi là quá may mắn. Tạ Lưu An mở mắt ra một cách chậm rãi, người đầu tiên cậu thấy lại là anh ấy.
Đây là lần thứ hai.
Vẻ lo lắng không thể giấu nổi trên khuôn mặt anh. Phạm Bình Nguyên quỳ xuống bên cạnh Tạ Lưu An, luống cuống đưa tay xoa mặt cậu.
Tạ Lưu An bỗng run lẩy bẩy.
"Không sao rồi. Anh xin lỗi. Đáng nhẽ ra anh phải ở lại đây cùng em." Phạm Bình Nguyên ôm lấy cậu ấy, để cậu tựa lên vai mình: "Đừng sợ, không sao hết, anh ở đây rồi."
Rõ ràng người bị hại là Tạ Lưu An mà Phạm Bình Nguyên còn căng thẳng hơn cả cậu.
Em không sao cả.
Cậu muốn nói vậy nhưng không hiểu sao, Tạ Lưu An không thể mở miệng. Cậu vòng tay ôm lấy Phạm Bình Nguyên, dựa cả người lên ngực anh ấy. Tận tới khi nhóm Dương Đình Khoa tới, Tạ Lưu An mới chịu buông anh ấy ra.
Cánh cửa bật mở, người phụ nữ xông đến như một mũi tên, đẩy phắt Chu Viễn Đông xuống sàn nhà lạnh buốt. Lưng cậu đau điếng, người phụ nữ ngồi lên người cậu. Thứ bà ta dùng để đè lên cẳng tay Chu Viễn Đông không phải là đùi mà là chính bàn chân của bà. Đế giày đè lên tay cậu, cảm tưởng như muốn xé rách lớp da mỏng bên ngoài.
Trần Khánh Dư im lặng, tim cũng đập thình thịch.
Bà ta gào thét, vung búa toan nện thẳng vào mặt cậu. Chu Viễn Đông tránh kịp, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Cậu vùng vẫy điên cuồng, giơ chân muốn đạp bà ta ra mà không thể. Những nhát búa liên tiếp ập tới. Khi chúng giáng xuống, Chu Viễn Đông nhắm tịt hai mắt.
"Rầm!"
Sau lưng, Đỗ Thái Sơn cầm bình cứu hoả, phang vào đầu bà ta. Máu giả bắn tung toé, trong không gian tăm tối, cậu chẳng còn nhìn rõ thật giả, chỉ biết máu bắn lên vạt áo anh. Đỗ Thái Sơn quăng chiếc bình sang một bên, vội vàng quỳ xuống, xoa mặt cậu cuống quýt.
Chu Viễn Đông bỗng run rẩy.
"Không sao rồi. Anh xin lỗi. Đáng nhẽ ra anh phải ở lại đây cùng em." Đỗ Thái Sơn ôm lấy cậu ấy, để cậu tựa lên vai mình: "Đừng sợ, không sao hết, anh ở đây rồi."
Một lúc sau, Quách Thanh Hà mới đến nơi, đoàn xe cảnh sát bao vây nhà tang lễ. Trong đêm tối, ánh xanh đỏ lập loè, đan vào nhau nhấp nháy như chiếc bóng hỏng, Quách Thanh Hà và vài kẻ khác xông vào, giương súng trên tay.
"Hai người không sao chứ?!"
Phạm Bình Nguyên hơi nhíu mày nhìn cậu, cậu lập tức hiểu ý.
"Cắt!" Trần Khánh Dư nói to: "Mọi người làm rất tốt!"
Cả bốn người họ tức khắc thả lỏng người.
Lúc đỏ, cổ tay Chu Viễn Đông thật sự đã tím bầm. Người phụ nữ đóng vai bà già điên kia bối rối, cúi gập người xuống xin lỗi, cậu liên tục nói mình không sao. Trên viết sẹo hình chữ thập giờ có thêm một vết tím, trông rất thê thảm. Tim cậu vẫn còn đập thình thịch, Đỗ Thái Sơn chạy đến bên cậu, mồ hôi ướt sũng, lăn dài trên trán.
Cảnh này, bọn họ phải làm lại không biết bao nhiêu lần.
Người phụ nữ sử dụng búa thật khiến Chu Viễn Đông căng thẳng tột độ, bên tai cậu vẫn còn văng vẳng tiếng búa nện thẳng xuống mặt sàn, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy, cảnh bà ta nhào đến đè nghiến cậu xuống sàn khiến tim cậu đập ầm ầm. Quách Thanh Hà nhìn cậu, lo lắng mà không mở miệng. Cơ thể Chu Viễn Đông bị Đỗ Thái Sơn ôm lấy, giống như cái cách mà Phạm Bình Nguyên đã làm với Tạ Lưu An, bàn tay khẽ xoa tóc cậu thật nhẹ nhàng.
"Không sợ, đó chỉ là diễn thôi, không ai có ý định làm hại em cả, thở đều nào Đông."
Chu Viễn Đông muốn nói rằng mình không sợ nhưng không thể cất nên lời. Cảm xúc của Tạ Lưu An ảnh hưởng đến cậu khiến Chu Viễn Đông vẫn chưa thoát ra, cứ như thể chính cậu đã chết một lần và phản ứng của cậu quả thực rất giống nhân vật này.
Nhưng lần này, mọi chuyện sẽ không lặp lại như hồi Dung Thanh còn ở đây.
Chu Viễn Đông ôm Đỗ Thái Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro