Chương 12: Mộng tàn trong chén cạn

.
.
Tựa như nước chẳng rơi nơi quai chén,
Tình chẳng thành, chỉ khát mãi chơi vơi.
.
.
.

"Có phải ngươi đang mong chờ điều vượt quá giới hạn rồi chăng?"

Lời nói nhẹ bẫng ấy tựa như cơn gió lạnh buốt. Dù giọng điệu vẫn êm dịu, nhưng lại sắc bén như lưỡi dao cứa thẳng vào tim, đánh dấu sự khước từ đầy thiện ý, chặn đứng mọi hành động của Billkin ngay tức khắc.

Cơ thể cao lớn khựng lại, những lời yêu còn vương giữa không trung. Đôi mắt anh đầy bàng hoàng và hoang mang, còn đôi môi từng kiên định lại run rẩy. Billkin vội vàng lùi lại, cúi đầu thật thấp, giọng nói khẽ khàng như một kẻ mang tội.

"Tôi... t... tôi xin lỗi. Tôi không có ý mạo phạm... Xin lỗi..."

Billkin đứng sững, sự tự tin phút chốc tan biến. Những lời ấy như một dấu phong ấn đóng chặt, phủ nhận tất cả lòng can đảm mà anh vừa gom góp. Khuôn mặt vốn tràn đầy quyết tâm bỗng tái nhợt, để mặc cho hoang mang vây kín, chẳng thể che giấu nổi.

"Billkin..."

PP khẽ gọi tên đối phương, nhưng lại nhanh chóng ngừng lại, như thể có điều gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng. Hai hàng mi dài khẽ cụp xuống, né tránh ánh nhìn của kẻ đang trông mong.

"Cuộc đời con người... vẫn còn rất nhiều ngã rẽ để đi..."

Giọng nói ấy nhẹ tênh, tưởng như sắp tan vào giữa không trung , nhưng lại rõ ràng đến mức Billkin không thể tự huyễn hoặc bản thân thêm được nữa. Đôi mắt anh thoáng vẻ đau đớn đến tận cùng.

PP lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt mang theo đầy cảm thương. Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng y không sao chế ngự nổi.

Xung quanh lặng ngắt đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của cả hai. Billkin dần dịch người ra xa, từng cử động đều thận trọng đến mức đáng thương. Tựa như sợ rằng chỉ cần đến gần thêm chút nữa thôi, tất cả sẽ trở thành sai lầm không thể cứu vãn. Một người đàn ông to lớn lại co mình như một cái bóng lặng lẽ, dù cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng đôi mắt anh vẫn hướng về đối phương, chất chứa tủi hờn và đau đớn không thể nói thành lời.

Trong khi đó, PP lại im lặng hơn bao giờ hết. Trái tim y trống rỗng như thể có ai đó đã nhổ bật tận gốc rễ nó đi mất. Đôi mắt y hướng xuống, nhìn bàn tay mình-một đôi tay chưa từng nắm giữ được điều gì. Trong thâm tâm, những tiếng nói đối lập không ngừng tranh cãi.

Một phần trong y khao khát vươn tay giữ lấy tình yêu này. Nhưng phần khác lại kéo y trở về thực tại tàn nhẫn-trong thế gian này, không có con đường nào mở ra cho kẻ đồng tính. Cuộc đời của y sẽ chẳng khác nào việc uống nước trong chén đã cạn-vô vọng ngay từ lúc bắt đầu.

Trên mảnh đất này, liệu có ai chấp nhận để một người đàn ông yêu một người đàn ông khác?

PP không còn lo sợ chuyện mất đi danh dự hay địa vị của chính mình. Lời đàm tiếu của thiên hạ có thể làm vấy bẩn dòng máu hoàng tộc trong huyết quản y. Nhưng đáng sợ hơn cả chính là... kể từ giây phút trái tim y rung động, điều PP lo lắng nhất lại là số phận của đối phương.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết, nam nhân ấy còn có một tương lai xán lạn hơn nhiều so với một kẻ đã bị ruồng bỏ, rơi xuống vực sâu như y.

PP không thể để dục vọng của bản thân kéo Billkin vào con đường không có lối thoát này.

Billkin đứng bật dậy, bước chân nặng nề vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch. Anh quay đi quay lại hết lần này đến lần khác, đôi mắt đỏ hoe long lanh nước. Những giọt nước mắt chực trào, nhưng vẫn cố gắng nuốt ngược vào trong.

Rồi trong tiếng nấc nghẹn, một giọng nói đứt quãng khẽ cất lên, như thể anh không hề mong ai đó nghe thấy.

"Tôi đã lầm tưởng ... Đã ngốc nghếch mà vui mừng quá sớm rồi."

Billkin nín lặng, hơi thở nghẹn lại giữa chừng trước khi cố nuốt xuống nỗi nghẹn ngào.
"Thật... thật nực cười."

Giọng anh run rẩy đến mức như muốn đứt đoạn, từng lời thốt ra như những mũi dao nhọn đâm ngược vào chính mình. PP lặng người, đôi môi mím chặt, bờ vai khẽ run lên cố kìm nén cơn sóng lòng. Hai hàng mi rũ xuống, như muốn giấu đi nét mong dễ vỡ mà chính bản thân cũng không thể kiểm soát.

"Những gì ta nói... rằng điều này vượt quá những gì nên mong đợi, không phải vì ta không trân trọng ngươi... mà là vì ta chỉ mong ngươi được hạnh phúc mà thôi, Billkin." Giọng PP trầm xuống, như bị phủ một tầng sương mỏng của ưu tư.

"Ta đã suy nghĩ rất nhiều, về tương lai của ngươi... về một Billkin có tất cả trong tay."

Lời nói ngắt quãng một chút, như thể PP đang tự đấu tranh với chính mình, nhưng vẫn cố gắng nói tiếp khi thấy người trước mặt lặng yên trong đau đớn.

"Giờ đây ngươi đã đứng ở vị trí mà bao kẻ khao khát, một Cảnh sát trưởng đầy quyền lực. Gia tộc ngươi vững vàng, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ trở thành một nhân vật không ai dám xem thường. Mai đây, có lẽ ngươi sẽ cưới một tiểu thư con nhà quyền quý, danh giá. Rồi sẽ có một gia đình ấm êm, có những đứa trẻ đáng yêu..."

Những lời ấy lẽ ra phải là một sự an ủi, nhưng với Billkin, chúng chẳng khác nào bản án đã định sẵn.

Billkin bật cười trong cổ họng, một tiếng cười nghẹn đắng. Nụ cười hiện lên trên gương mặt nhưng lại chua xót hơn bất kỳ giọt nước mắt nào. Và rồi, những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi, chậm rãi mà chẳng thể kiềm lại được.

"Vậy mà em chưa từng hỏi tôi một lần... rằng tôi thực sự mong muốn điều gì."

"Em mong tôi lấy vợ, sinh con, dù thừa biết rằng tôi không thể."

"Nếu giờ tôi cưới vợ... thì liệu em có thực sự hạnh phúc không?"

Billkin quay lại nhìn PP, từng giọt lệ ấm nóng lặng lẽ lăn dài trên má. Đôi mắt sắc bén ngày nào giờ đây đã nhòe đi trong nỗi đau, đến mức chẳng còn nhìn rõ lối đi. Ánh mắt anh nhìn người trước mặt chất đầy câu hỏi và lời van nài.

PP lặng người, kiên quyết không để cảm xúc lung lay. Đôi tay nhỏ khẽ động đậy, như muốn vươn ra an ủi người kia, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, như một người không cho phép bản thân nuốt lời.

"Tôi chưa từng mong ai trên thế gian này hiểu được." Billkin khẽ giọng đến mức tưởng như sắp tắt lịm. Môi anh run run, nói ra lời này vào khoảnh khắc niềm hy vọng cuối cùng dần lụi tàn.

"Tôi chỉ mong một mình em thôi... Chỉ một mình em hiểu tôi."

Billkin bật cười giữa những giọt nước mắt, nhưng âm thanh ấy chẳng khác gì một tiếng nấc nghẹn. Dù có cầu xin đến mức nào, cuối cùng tất cả những gì còn sót lại chỉ là cay đắng. Anh vội đưa tay lau nước mắt một cách vụng về, nhưng chỉ khiến khuôn mặt thêm tiều tụy. Đôi môi dày nở nụ cười gượng gạo, trước khi mất hết điểm tựa cất lời bằng giọng khàn đặc...

"Xin lỗi vì đã không biết lượng sức và dám vượt qua giới hạn, thưa hoàng tử..."

Có lẽ đây là câu cuối cùng mà Billkin chọn để nói ra. Nam nhân quay người, loạng choạng đến mức suýt ngã. Người dũng cảm bước đi chậm rãi qua bóng tối, ra đi một mình, không mang theo chiếc đèn dầu nào. Giống như ánh sáng nào cũng không có ý nghĩa khi tâm trí đã u tối.

Trong khi trái tim một người khác vẫn đang bị giam cầm bởi ánh sáng le lói ở chỗ cũ.

PP nhìn theo bóng lưng nam nhân bước đi mà không lời từ biệt. Khi người ấy khuất bóng, chỉ còn lại mình và những suy nghĩ dường như hòa vào nhau. Cơ thể nhỏ bé ngồi đó lâu lắm, ánh mắt nhìn ra xa, như chờ đợi mãi một sự ra đi mà không bao giờ có thể quay trở lại.

Xung quanh im ắng, không còn gì... không còn trái tim nữa... Bàn tay thon gầy khẽ nắm chặt vào cạnh ghế, dùng sức để giữ mình không ngã xuống. Khuôn mặt bình thản, nhưng cảm giác trong tim đau đến mức không thể khóc nổi. Bỗng, mắt y liếc về phía bàn gỗ gần đó, chiếc áo cảnh sát màu kaki của Billkin vẫn còn treo trên mép bàn. Đó là thứ mà nam nhân kia đã để lại, không mang đi.

PP nhìn chiếc áo, như thể sẽ giúp y nhìn thấy chủ nhân của nó. Y nhắm mắt lại, rồi từ từ đứng dậy, bước tới. Đèn dầu nhận được từ nhà Assaratanakul vẫn chiếu sáng, ánh sáng vàng làm lộ ra những vết nhăn và vết bẩn trên áo. Bên túi áo trái căng ra, một mép vải trắng lộ ra ngoài miệng túi. Hoa văn thêu mềm mại ở góc vải phản chiếu trong ánh sáng rõ ràng.

PP chỉ nhìn thấy thế mà lòng đã rung động. Y tiến lại gần chiếc áo, tay nhẹ nhàng vươn ra chạm vào áo kaki, như sợ nó sẽ biến mất. Bàn tay mảnh khảnh khẽ rút miếng vải trắng từ túi áo bên trái một cách cẩn thận. Đúng như những gì y đã tưởng tượng. Trong tay y là chiếc khăn quàng cổ lụa màu trắng được cuốn lại gọn gàng.

Không sai, chính là chiếc khăn quàng cổ mà y nhớ rất rõ, từng là của mình... Chiếc khăn mà người cảnh sát ấy đã tự tiện lấy đi ngày đó...
.

"Lúc ấy, tôi nghĩ mình sẽ chết... nhưng điều duy nhất tôi nghĩ đến sau cùng không phải là gia đình tôi..."
.

Vẻ mặt bình thản của y dần thay đổi, đôi mắt vẫn không rời khỏi mảnh vải trắng trên tay. Những cảm xúc hỗn loạn dâng trào trong trái tim, như sóng lớn ập đến, mang theo nỗi nặng trĩu vì điều bản thân vừa phát hiện ra.
.

"mà chỉ có ở đây... tay tôi không ngừng đập lên ngực trái..."

.

Chiếc khăn gói gọn nỗi lòng gắn chặt vào trái tim... Điều nhỏ bé từng chỉ là vật bình thường, nay trở thành gánh nặng trong tay, khiến đôi tay PP run rẩy giữ chặt lấy nó. Cảm giác tội lỗi đánh ập đến, không có lối thoát. Hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của nam nhân kia đầy đau khổ, khắc rõ từng nét trong trái tim y. Đôi môi từng nở nụ cười xinh xắn nay run rẩy, tiếng cười hóa thành lời xin lỗi lặp đi lặp lại.

PP nhận ra rằng vào lúc này, những lời lạnh lùng cắt đứt tương lai mối quan hệ mà y vừa nói ra như một bức tường chặn đứng, đẩy Billkin ra xa... xa đến mức không thể chạm tới, dù người ấy đã cố gắng hết sức.

Đôi mắt PP rơi vào vô định, không còn cảm xúc. Dường như tấm khăn lụa nhẹ tênh này, lại là tất cả minh chứng cho gánh nặng mà nam nhân kia đang ôm trong lòng.

"Chỉ có mỗi khuôn mặt của hoàng tử trong đầu tôi..."

"Tôi sẵn sàng phá vỡ mọi quy tắc, sẵn sàng bị lên án, sẵn sàng nhảy vào dù biết rằng không thể với tới... chỉ mong được vui vẻ một lần, chỉ một lần trong cuộc đời này thôi."

"Tôi, cảnh sát Billkin Putthipong, xin phép được... yêu em, hoàng tử PP Patcharawee, như một người yêu, có được chăng?"

Sự tĩnh lặng trong căn phòng càng khiến lời nói của Billkin vang vọng lên. Mỗi hình ảnh, mỗi thanh âm của người kia chảy tràn như dòng nước lũ. Trái tim lại đau đớn, nghẹn ngào trong lồng ngực. Đôi tay cầm chặt tấm vải từ từ buông lỏng. PP trả lại nó cho chiếc áo cảnh sát màu nâu, như thể hành động này sẽ là điều duy nhất mà y có thể làm cho người ấy.

"Xin thứ lỗi cho tôi."

Nỗi đau đớn xâm chiếm như ngọn lửa lan rộng. Khuôn mặt thanh tú cúi xuống, đôi mắt y nhắm chặt. Dù cố kìm nén, không để tiếng khóc bật ra, nhưng không thể mạnh mẽ như ý muốn. PP không muốn buông tay để người ấy đi chút nào, nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng, không còn con đường nào để giữ Billkin lại mà không gây nguy hiểm.
.
Con đường nào có thể nâng đỡ, con đường nào sẽ không làm hại tương lai của anh ấy...
.

Con đường nào... Billkin sẽ hiểu được rằng...

PP đã cầu xin được yêu thương như vậy...bằng cách đẩy anh ra xa...

.
.
.

Đã nhiều ngày trôi qua, cung điện cuối phía Tây vẫn không có gì thay đổi. Một chủ nhân, một người hầu cùng những cánh hoa nhài rơi lả tả trên mặt đất. Mỗi ngày vẫn như thế, mọi thứ vẫn như trước. Chỉ có điều, bóng dáng của kẻ gây rối Billkin đã biến mất, không còn chút dấu vết nào. Không còn tiếng cười vui vẻ bên tai, chỉ còn sự trống vắng ăn mòn tâm hồn người chờ đợi.

Chiều nay, PP ngồi một mình ở bàn ăn. Nơi mà trước đây đầy ắp tiếng cười, giờ lại lặng im đến đáng sợ. Những món ăn yêu thích của y đã được chuẩn bị chu đáo, nhưng không một món nào được động đến. Ngay cả chén canh nóng hổi cũng lạnh đi theo thời gian.

Bàn tay nhỏ nhắn cầm muỗng lơ lửng trên đĩa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang nhìn đến tận chân trời. Khuôn mặt từng dịu dàng và xinh đẹp hơn bất kỳ ai giờ đây trở nên u ám, không còn sức sống. Đôi mắt to mệt mỏi gần như nhắm lại, như thể sự chịu đựng đã đè nén cho đến tận cùng.

"Hoàng tử..." Mae Tunt lên tiếng, bà đứng yên lặng ở đó, nhìn hoàng tử nhỏ nhà mình với ánh mắt đầy thương cảm. Kể từ đêm đó, PP im lặng, không còn sức sống. Ban ngày, y chỉ ngồi nhìn về phía cổng cung điện, còn ban đêm lại càng cô đơn đến mức đáng sợ.

Dù nghe thấy lời gọi, PP vẫn không trả lời. Mae Tunt hít một hơi sâu, gom hết can đảm tiến lại gần, thay đồ ăn trong chén cho giống như mới, rồi cố gắng nói với giọng vui vẻ: "Toàn món yêu thích của ngài cả đấy. Ngài không nếm thử một chút sao? Hay giờ ngài muốn ăn món Tây, tôi sẽ đi mua cho ngài..."

"Không cần đâu..." PP chỉ nói thế rồi lắc đầu.

"Nếu vậy, tôi thấy mấy ngày nay ngài không ăn uống gì đàng hoàng. Ngài cảm thấy không khỏe sao? Tôi đã mua thuốc bổ từ hiệu thuốc Tây về, nghe nói nó sẽ giúp ngài ăn ngon miệng hơn,.."

"Mae Tunt, nếu có gì cần làm thì cứ làm đi, không cần lo cho ta.." PP cúi đầu, đặt muỗng xuống đĩa, như thể không muốn ăn nữa. Mae Tunt càng nhìn càng thấy thương xót. Dù bà không nói ra, nhưng bà hiểu rõ nỗi khổ tâm của hoàng tử nhỏ nhà mình. Đêm hôm đó, bà đã tận mắt thấy cảnh người cảnh sát kia trong trạng thái như cái xác vô hồn bước ra khỏi cung điện Tawan.

"Tôi thấy ngài cứ lặng yên như vậy, lòng tôi thật không sao yên nổi..."

Người hầu già quỳ xuống bên cạnh chiếc ghế cao quý, bàn tay nhăn nheo khẽ chạm vào bàn tay hoàng tử, vuốt ve nhẹ nhàng như muốn an ủi.

"Nếu có điều gì khiến ngài phiền lòng, xin hãy nói với tôi đi. Tôi không muốn thấy ngài ngày càng chìm sâu trong đau khổ thế này."

PP ngước mặt lên, đôi mắt vô hồn ngập trong mỏi mệt u sầu. Hai cánh môi y mím chặt, thở dài một hơi, dường như không còn chút sức lực nào. Giọng nói cất lên nhẹ bẫng, như thể chỉ cần to hơn một chút thôi, trái tim cũng có thể rơi ra khỏi lồng ngực.

"Ta... không sao cả, chỉ là muốn yên tĩnh một chút. Có lẽ ngày mai ngày mốt, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Mae Tunt nhíu mày nhìn chủ nhân với ánh mắt đầy thương cảm. Bà không hề tin vào lời nói hời hợt ấy. Một hoàng tử Patcharawee vốn tràn đầy sức sống giờ đây lại trầm mặc, ánh mắt lặng như nước, chẳng còn lấy một tia sáng. Tất cả đã là câu trả lời quá rõ ràng.

Thế nhưng, Mae Tunt chỉ gật đầu, nắm chặt bàn tay y hơn một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp:
"Dù có chuyện gì xảy ra, tôi tin rằng ngài đã làm điều tốt nhất. Mọi quyết định của ngài... đều xuất phát từ sự chân thành và lo nghĩ thấu đáo cho người khác."

Bà ngừng lại một lát, sau đó cất giọng trầm ấm hơn: "Tôi không biết phải nói gì để có thể xoa dịu nỗi lòng ngài. Nhưng con người ta ai cũng có lúc phải lựa chọn, và một khi đã chọn, thì cũng phải chấp nhận. Tôi tin rằng rồi sẽ đến lúc mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn."

PP lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dừng lại trên những món ăn trước mặt. Sự im lặng bao trùm thêm lần nữa, rồi cuối cùng, giọng nói yếu ớt lại cất lên:

"Nhưng nếu ta đã chọn sai thì sao?"

Mae Tunt ngước lên nhìn hoàng tử nhà mình. Khuôn mặt y tựa hồ mang theo nỗi tuyệt vọng khó mà đo lường. Đôi môi y mím chặt rồi dần thả lỏng, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn bình tĩnh, như thể đang gắng gượng kiềm chế cảm xúc.

"Nếu ta đã chọn sai thì sao, Mae Tunt...? Ta từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ. Ta từng tin rằng mình có thể bảo vệ danh dự và phẩm giá của hoàng gia, và rằng đó cũng là cách bảo vệ một cuộc đời trong sạch cho người ấy..."

Giọng y dần nhỏ lại, ngắt quãng trong chốc lát. Đôi mắt cụp xuống, tựa như không dám đối diện với bất kỳ ai.

"Nhưng vì cớ gì, vì sao ta lại cảm thấy như thể mình chẳng còn gì cả? Những điều ta cố giữ... rốt cuộc đã biến mất nơi nào?"

Mae Tunt im lặng, trái tim chợt thắt lại. Hoàng tử vẫn còn rất trẻ, vậy mà lại cất lên những lời nói đầy nỗi cô đơn và thống khổ đến vậy. Bà siết chặt bàn tay PP, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Hoàng tử nhớ ngài Putthipong nhiều lắm, phải không?"

PP khẽ giật mình. Bàn tay đặt trên đùi khẽ run lên, nhưng y không trả lời. Chỉ lặng lẽ cúi đầu thấp hơn nữa.

"Có đôi khi..." Mae Tunt lại lên tiếng, giọng nói trầm ấm và đầy thấu hiểu. "Điều đúng đắn không phải lúc nào cũng mang đến hạnh phúc. Nếu những lời tôi từng khuyên can vẫn còn vướng bận trong lòng ngài..."

Bà dừng lại, hít một hơi sâu rồi mỉm cười đầy yêu thương.

"Nếu một ngày ngài nhận ra rằng những lời đó khiến ngài phải chọn con đường khiến mình tổn thương... có lẽ đã đến lúc đừng nghe lời người khác nói nữa, mà hãy lắng nghe chính trái tim mình, thưa hoàng tử."

PP ngẩng lên, ánh mắt ghi nhận từng lời nói của Mae Tunt, vọng lại trong lồng ngực y. Cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên. Nhưng rồi, y nhắm mắt lại, để mặc nỗi cô đơn bao trùm lấy mình.

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên, len lỏi qua sự tĩnh lặng.

"Có ai ở đó không ạ?"

PP mở bừng mắt, khẽ nhíu mày, nhịp tim bỗng dưng đập dồn dập. Theo phản xạ, ánh mắt lập tức hướng về phía cánh cổng, như muốn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy.

Y đứng bật dậy, bước nhanh đến gần cánh cửa. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu khiến tim y đập loạn nhịp đến mức khó kiểm soát. Chẳng lẽ... là Billkin?

Bước chân y tiến đến gần hơn, nghiêng người để nhìn ra ngoài, dù chẳng thấy ai. Nhưng chỉ trong chốc lát, hy vọng vừa nhen nhóm liền vụt tắt.

Giọng nói đó... không phải của Billkin.

Một nỗi thất vọng sắc bén như lưỡi dao cứa vào tim. PP đứng lặng, gương mặt dần trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày, nhưng trái tim lại trống rỗng hơn bao giờ hết.

"Để tôi ra xem thử." Mae Tunt nhẹ nhàng nói, bà nhanh chóng bước ra ngoài, để lại PP phía sau bất động.

Chỉ một lát sau, Mae Tunt quay trở lại, trên tay cầm một cuộn giấy. Khuôn mặt bà có chút bất ngờ, nhưng giọng nói vẫn cẩn trọng khi đưa bức thư cho hoàng tử.

"Người hầu từ nhà Assaratanakul mang thư từ cô MeiBua đến, gửi trực tiếp cho hoàng tử."

PP nhìn xuống lá thư trong tay Mae Tunt, ánh nhìn đọng lại nơi đó một lúc lâu, rồi mới chầm chậm đưa tay đón lấy cuộn giấy màu nâu nhạt, cẩn thận mở ra. Từng con chữ dần hiện lên trước mắt. Trong lòng y là vô vàn cảm xúc đan xen-trông đợi, nhưng cũng không mong chờ. Dưới bầu không khí tĩnh lặng bao trùm hoàng cung, đôi mắt y lặng lẽ đọc từng dòng chữ, khi mà trái tim vẫn chưa biết nên hy vọng hay buông xuôi...

[Kính gửi Hoàng tử Patcharawee,
Thần vô cùng tạ lỗi vì đã vắng mặt trong lớp học nhiều ngày, không có cơ hội diện kiến và tiếp thu lời dạy bảo từ ngài như thường lệ. Hôm nay, dù rất muốn đến, nhưng thần vẫn không thể rời khỏi nhà để tiếp tục việc học.
Mong Hoàng tử lượng thứ, bởi anh trai của thần, Billkin Putthipong Assaratanakul, đã bỏ nhà ra đi suốt sáu ngày đêm, đến nay vẫn chưa quay trở về. Anh ấy cũng không đến sở cảnh sát, mà nghe nói là đang ẩn mình trong một kỹ viện ở khu Sampheng. Giờ này, A Bá đang vô cùng tức giận và lo lắng, khiến thần cũng bị cấm túc trong nhà.
Thần xin hứa rằng, nếu anh hai thôi không quậy phá nữa, thần sẽ lập tức quay lại học tập chăm chỉ.
Cuối cùng, mong Hoàng tử đừng trách tội thần. Cảm ơn ngài.
Mei Bua]

Bức thư được viết bằng nét chữ nguệch ngoạc vội vã, như thể vừa mới hoàn thành không lâu trước khi gia nhân mang đến. Một vài con chữ mờ nhoè, hẳn là người viết chẳng thể nào kìm nén nỗi lo lắng dành cho huynh trưởng. PP chăm chú nhìn từng dòng chữ, hàng mày cau chặt, sự lo lắng dâng tràn trong lòng đến mức không thể kìm nén. Y đọc đi đọc lại như sợ mình hiểu sai điều gì, nhưng những lời lẽ trong thư khẳng định rằng Billkin đã biến mất khỏi nhà, không trở về, không đi làm, mà chỉ mãi đắm chìm ở những chốn truỵ lạc -càng đọc, lòng y càng rối bời.

Thế nhưng, dù nội tâm như đang bị đè nén, từng cử động của PP lại bộc lộ rõ sự nôn nóng. Y vô thức tiến về phía trước, rồi lại quay bước, đi tới đi lui. Tiếng chân nhẹ nhàng vang lên theo nhịp, trong khi những suy nghĩ cứ giằng co trong đầu.

Billkin đã mất tích. Vì cớ gì thư của Mei Bua lại nói rằng hắn không quay về, không ra chợ tuần tra dù trước nay chưa từng lơ là nhiệm vụ? Chính những điều ấy càng khiến thân ảnh nhỏ nhắn trở nên bất an. Những chữ trong thư kia-"kỹ viện ở khu Sampheng"- lặp đi lặp lại trong tâm trí không ngừng... Hoặc chăng, đó là điều tốt? Một nam nhân, phải là một nam nhân đúng nghĩa, phải sống giữa những nữ nhân vây quanh.

PP đi qua đi lại trong điện, cuối cùng dừng chân ở sảnh tiếp khách. Y đứng yên, rồi lại ngồi xuống, đứng lên lần nữa. Dù có ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, cũng không thể xoa dịu mối lo trong lòng. Đôi mắt chợt liếc về góc phòng, như thể có một linh cảm nào đó thúc giục bước lại gần chiếc bàn gỗ.

Ở một góc bàn, chiếc áo cảnh phục màu kaki của Billkin vẫn nằm yên tại chỗ. Y dán mắt vào túi áo bên trái, nơi chiếc khăn quàng cổ vẫn còn đó, như thể chủ nhân của nó đã cố níu giữ lại trái tim mình. Nhưng...

Khi PP rút chiếc khăn ấy ra một lần nữa, y chợt nhận ra rằng, nó từ lâu đã trở thành vật sở hữu của người kia mất rồi. Đôi bàn tay nhỏ nắm chặt tấm khăn lụa, trước khi y ngã ngồi xuống chiếc ghế dài, nơi y đã từng ru người ấy vào giấc ngủ. Những suy nghĩ và lời nói của Billkin như tái hiện lại rõ ràng một lần nữa, tiếng cười khẽ của anh len lỏi trong khoảng không tĩnh mịch. PP nhìn chằm chằm vào tấm khăn trong tay, như thể đang tìm kiếm một lối thoát... một con đường vốn không hề tồn tại.
.
"Tôi đã lầm tưởng ... Đã ngốc nghếch mà vui mừng quá sớm rồi."
"Thật nực cười..."
.
Cắn chặt cánh môi nhợt nhạt, cảm giác tội lỗi siết chặt lấy trái tim, quấn lấy đến mức nghẹt thở. PP ngồi bất động, để mặc ánh sáng cuối cùng của ngày dần phai nhạt. Bên ngoài bầu trời đã tối đen, nhưng dòng suy nghĩ trong y vẫn xoay vần không dứt, như thể thời gian kéo dài đến vô tận.

Đắn đo hồi lâu... và cuối cùng, PP đứng thẳng dậy, thân hình ngay ngắn như một người đã đưa ra quyết định. Ánh mắt y hướng về phía Mae Tunt, người vẫn đứng đó lo lắng chẳng rời mắt.

"Mae Tunt..." Giọng y khẽ cất lên, cương quyết. "Giúp ta ra ngoài thuê một chiếc xe kéo đi."

"Thưa ngài... nhưng giờ trời đã tối lắm rồi." Mae Tunt sững lại trong giây lát, nhìn chủ nhân với vẻ kinh ngạc.

"Không tối đâu. Ta từng ra ngoài vào giờ này rồi."

Đôi mắt kiên định của hoàng tử khiến bà không dám cãi lại. Mae Tunt gật đầu, dù trong lòng vẫn lưỡng lự. Bà nhanh chóng rời khỏi phòng, đi về phía đầu ngõ tìm xe kéo, để lại PP đứng yên lặng trong bóng tối của chính mình.

Y siết chặt chiếc khăn lụa trong tay, không hề buông lỏng. Có vẻ như nỗi lo lắng đã dẫn dắt quyết tâm của y, khiến y lựa chọn một con đường khác hẳn so với ban đầu.

TBC

---------------------
Ok cbi đi gank ny ở lầu xanh.

Chuyện là từ đây PP bắt đầu đã dám bỏ qua tất cả rào cản lẫn định kiến để tiến tới với tình yêu rồi nên tâm lý và cách xưng hô cũng sẽ thay đổi. Tôi hơi mắc kẹt ở khoản không biết từ chương sau phải để xưng hô thế nào cho được nên hơi mất thời gian chút huhuhu.

Tôi edit chương này đúng hôm anh cún ra bài TuaDon eo kiểu "lỗi của tôi là yêu em quá nhiều..." nó cứ bị khớp í thích lắm ạ.

Chương mới sẽ lên nhanh thôi. Cảm ơn mọi người đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro