lời cha dạy • đình huấn

Cơn mưa rào quất vào ô cửa kính, tạo nên những tiếng lộp độp, bì bõm chói tai.

Điền Lôi đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt găm chặt vào bóng dáng Trịnh Bằng đang mặc bộ đồng phục học sinh, đạp nước bước vào từ cổng khu chung cư. Cây dù xoay tít một vòng trong màn mưa trắng xóa, Điền Lôi thậm chí còn ảo giác như nghe thấy tiếng thằng bé đang ngân nga hát.

Từ bé nó đã thế, thích mưa, thích giẫm nước, thích vừa đi vừa nhảy chân sáo.

Điền Lôi rít một hơi thuốc cuối cùng, làn khói nhả ra chưa kịp tan đã bị gió mưa bên ngoài cuốn phăng đi. Màn hình điện thoại vẫn sáng đèn, giọng nói của giáo viên chủ nhiệm lớp Trịnh Bằng như vẫn còn ong ong bên tai hắn.

Yêu sớm, hút thuốc, thành tích tuột dốc không phanh. Thậm chí còn bị không ít bạn học bắt gặp cảnh nó hôn hít một cô bé cùng lớp, tin đồn lan ra khắp trường.

Từng chữ, từng chữ như mũi kim châm thẳng vào tim hắn. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi, lồng ngực hắn đã tức tối như muốn ngạt thở.

Hắn chợt nhớ về lần đầu tiên gặp Trịnh Bằng mười năm về trước.

Đứa nhỏ lọt thỏm trong bộ đồ tang đen rộng thùng thình, dường như còn chưa hiểu thế nào là ly biệt, thế nào là sinh tử. Bàn tay bé xíu nắm chặt lấy vạt áo hắn, coi hắn như khúc gỗ nổi duy nhất giữa biển đời giông bão. Năm ấy hắn mới đôi mươi, bản thân còn chưa kịp làm người lớn, đã phải học cách trở thành bến đỗ bình yên cho một đứa trẻ khác.

Mười năm đằng đẵng, hắn nhìn Trịnh Bằng lớn lên từng ngày. Từ cái độ cao phải ngồi xổm xuống mới nói chuyện được, giờ đây thằng bé đã cao gần bằng hắn.

Hắn vừa hạnh phúc, lại vừa đau đớn. Nhất là khi những thứ tình cảm không thể gọi tên cứ âm thầm bén rễ, nảy mầm trong bóng tối.

Một lát sau, tiếng chìa khóa lạch cạch tra vào ổ. Điền Lôi ngồi trên ghế sofa phòng khách, điếu thuốc vừa châm đã cháy hết, trong gạt tàn ngổn ngang đầy đầu lọc.

"Điền Lôi ơi, con về rồi đây." Trịnh Bằng treo dù sau cánh cửa, quăng cặp sách lên tủ huyền quan, giọng điệu pha chút nũng nịu và lười biếng cố tình.

Nếu không phải vừa cúp máy của giáo viên, Điền Lôi suýt nữa đã bị cái vẻ ngoan ngoãn giả tạo này lừa gạt. Hắn không đáp lời ngay, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thân hình gầy gò nhưng cao ráo của Trịnh Bằng. Nước mưa bắn lên áo sơ mi đồng phục, loang lổ ướt đẫm từng mảng, dán chặt vào da thịt, phác họa rõ mồn một đường cong thắt lưng của thiếu niên.

Khung xương mười bảy tuổi đã trổ mã phổng phao, mang rõ dáng dấp đàn ông trưởng thành, nhưng ngũ quan vẫn còn vương nét xanh non mơn mởn.

Yết hầu Điền Lôi vô thức trượt lên xuống, hắn vắt chéo chân. Hai chân xếp chồng lên nhau, che giấu đi phản ứng sinh lý biến thái bên dưới đũng quần.

"Lại đây." Hắn mở miệng, giọng nói lạnh lùng hơn dự tính.

Trịnh Bằng quay người, cảnh giác nhìn Điền Lôi, ánh mắt dán chặt vào đường quai hàm đang bạnh ra vì căng thẳng của hắn.

Phản ứng này không đúng.

Bình thường nếu nó gọi trống không tên Điền Lôi như thế, hắn nhất định sẽ cười xòa mắng nó không biết lớn nhỏ, rồi bắt nó gọi là "chú".

Đôi mắt thằng bé quá sáng, như thể luôn nhìn thấu sự bình tĩnh giả tạo mà hắn đang cố duy trì.

"Hôm nay cô giáo gọi điện cho ta." Điền Lôi đi thẳng vào vấn đề, cố tình lảng tránh ánh mắt kia.

"Thì sao?" Ánh mắt Trịnh Bằng lóe lên một cái.

"Thì sao à? Con không những yêu sớm mà còn học đòi hút thuốc nữa phải không?" Giọng Điền Lôi đanh lại, hắn phải dùng sự nghiêm khắc để lấp liếm đi những cơn sóng ngầm trong lòng. "Giải thích đi."

Trịnh Bằng nhún vai, rốt cuộc cũng trút bỏ lớp ngụy trang ngoan hiền. Nó cố tình dùng giọng điệu bất cần đời để khiêu khích Điền Lôi.

"Yêu đương thì phạm pháp chắc? Con mười bảy rồi. Hút có tí thuốc thôi..." Mắt nó liếc xuống gạt tàn trước mặt Điền Lôi, rồi lại quét qua đốm lửa lập lòe trên tay hắn, "cũng không được hút à?"

Điền Lôi bị lời lẽ của nó chọc điên, hắn đứng phắt dậy, cái bóng cao lớn phủ trùm lên người Trịnh Bằng.

"Nếu bố con biết con thế này—"

"Đừng có lôi bố tôi vào!" Trịnh Bằng đột ngột gắt lên, nó ngẩng đầu, nhìn trừng trừng vào mắt Điền Lôi, "Chú có phải bố tôi đâu! Chú lấy tư cách quái gì mà quản tôi?"

Câu nói như một nhát dao sắc lẻm cắm phập vào tim Điền Lôi.

Mười năm qua, chính hắn cũng không rõ mình nuôi nấng Trịnh Bằng với tư cách là một người chú, hay là gì khác.

Lần đầu tiên Trịnh Bằng ốm, hai giờ sáng sốt cao không hạ. Hắn luống cuống tay chân, nửa đêm gọi xe cấp cứu, mồ hôi vã ra như tắm, túc trực bên giường bệnh cả đêm.

Lúc Trịnh Bằng lên cấp hai, bị lũ côn đồ trấn lột tiền, hắn xách cổ mấy thằng ranh con đó đập cho một trận nhừ tử. Từ đó về sau, ngày nào hắn cũng đi làm muộn về sớm để đưa đón nó. Đến mức sếp gọi lên dọa đuổi việc, hai chú cháu suýt nữa dắt nhau ra gầm cầu ở, hắn mới chịu thôi.

Trịnh Bằng đòi ở nội trú, hắn gói ghém đồ đạc đưa đến trường. Chưa đầy một tháng, nó kêu ở không quen muốn về nhà. Hắn nhận điện thoại là xin nghỉ ngay, đích thân đến trường làm thủ tục ngoại trú, tan làm lại lóc cóc đi đón nó về.

Những việc này dường như là trách nhiệm của người giám hộ, nhưng lại cũng dường như... đã đi quá giới hạn.

Rt cuc là đã biến cht t khonh khc nào ch? Điền Lôi không dám nghĩ, cũng không được phép nghĩ.

Hắn sấn tới một bước, tóm chặt lấy cổ tay gầy guộc của Trịnh Bằng. Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, cả hai đều khẽ run lên.

"Lấy tư cách ta là người giám hộ của con, lấy tư cách mười năm nay một tay ta nuôi con lớn." Giọng Điền Lôi hơi run, hắn ép bản thân phải trấn tĩnh, "Bây giờ, khai thật đi."

Trịnh Bằng ngước lên nhìn sâu vào mắt hắn, không những không sợ mà còn vặn hỏi ngược lại.

"Chú lấy tư cách quái gì mà chất vấn tôi? Còn bản thân chú thì sao? Mấy sợi tóc đàn bà trong phòng cho khách là thế nào? Còn cả gã đàn ông tóc vàng lần trước rời khỏi nhà mình nữa? Trong thùng rác còn vứt đầy mấy cái bao cao su dùng rồi kia kìa! Chú không chê bẩn, nhưng tôi thì có đấy! Chú dựa vào đâu mà hạch sách tôi?"

Sắc mặt Điền Lôi trong nháy mắt trắng bệch.

Hắn không ngờ Trịnh Bằng đã phát hiện ra bí mật của mình. Những lời nói của thiếu niên đã lột trần nỗi xấu hổ sâu kín nhất trong lòng hắn. Những cuộc tình một đêm, những mối quan hệ chớp nhoáng đó, chẳng qua chỉ là cách hắn trốn tránh dục vọng sai trái với đứa con nuôi này mà thôi.

"Cái đó khác, ta là người lớn—" Điền Lôi cố gắng biện minh, nhưng lời nói ra chẳng còn chút sức nặng nào.

"Người lớn thì được quyền tiêu chuẩn kép à?" Trong mắt Trịnh Bằng như có lửa đốt, gần như gào lên, "Tình sử của chú dài dằng dặc không dứt, trai gái chú thay như thay áo, giờ lại bắt tôi làm thánh nhân à? Tôi yêu đương thì sao, tôi yêu con gái thì sao? Tôi đếch muốn trở nên giống như chú! Làm một thằng biến thái thích đàn ông!"

Không khí trong phòng như đông cứng lại. Cơn giận của Điền Lôi tan biến, thay vào đó là nỗi đau đớn tột cùng. Trnh Bng đã nhn ra điu gì ri sao? Hay đó ch là li nói ly trong lúc nóng gin thôi?

"Con vừa nói cái gì?" Giọng hắn trầm xuống, nghe đáng sợ vô cùng.

Trịnh Bằng biết mình đã lỡ lời, nhưng cái tôi của tuổi mười bảy không cho phép nó lùi bước.

"Chú nghe thấy rồi đấy."

Điền Lôi kinh ngạc nhìn nó, trong lòng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Nhưng hắn không ngờ, hành động tiếp theo của Trịnh Bằng đã chứng thực nỗi sợ hãi ấy.

Trịnh Bằng nghiến răng, lao tới, kiễng chân lên, vụng về nhưng mạnh bạo hôn ngấu nghiến vào môi Điền Lôi. Một nụ hôn đầy tính khiêu khích và thăm dò, non nớt nhưng bất chấp tất cả.

Đầu óc Điền Lôi trống rỗng, chỉ còn cảm nhận được sự mềm mại và run rẩy từ đôi môi kia.

Hắn đứng chết trân tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.

Trịnh Bằng đẩy mạnh hắn, dán chặt cơ thể mình vào người Điền Lôi, dùng cánh môi ma sát lung tung lên miệng hắn không theo quy luật nào. Nhưng cơ thể đã thành thật trả lời, con cặc bên dưới lớp quần đồng phục rộng thùng thình đã cương cứng, chọc thẳng vào đùi non của Điền Lôi.

Nụ hôn ngắn ngủi nhưng đủ thiêu đốt lý trí, khi tách ra, cả hai đều thở hồng hộc nhìn nhau.

"Con..." Điền Lôi cũng đã chào cờ từ lúc nào, hắn vừa định mở miệng thì hơi thở hổn hển đã chặn ngang cổ họng.

Trịnh Bằng nhìn hắn, trong mắt vừa có sự sợ hãi, lại vừa có sự mong chờ kỳ lạ. Như thể đang đợi Điền Lôi tuyên án tử hình, lại như đang khiêu khích hắn bước qua ranh giới cấm kỵ đó.

Trong mắt Điền Lôi, dục vọng và tình yêu hòa quyện vào nhau, cuồn cuộn dâng trào.

Giây tiếp theo, hắn giật mạnh Trịnh Bằng về phía mình, điên cuồng hôn đáp trả. Nụ hôn này không còn vẻ ngây ngô như của Trịnh Bằng, mà mang đậm tính xâm lược của một người đàn ông trưởng thành, chứa đựng khát khao bị kìm nén bấy lâu nay. Hắn cạy mở hàm răng Trịnh Bằng, lưỡi luồn sâu vào khoang miệng, khuấy đảo, mút mát, như muốn trút hết tình cảm ẩn nhẫn suốt mười năm qua vào nụ hôn ướt át này.

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng hạt, đập vào kính chan chát. Những xung động và dục vọng dồn nén bao năm như đê vỡ tràn bờ.

Một tay Điền Lôi bóp chặt lấy eo Trịnh Bằng, như bao lần bế bồng nó trước kia, tay kia nâng mông nó lên, ôm trọn vào lòng, ngậm lấy cánh môi Trịnh Bằng mà mút mát, day nghiến, vừa dịu dàng lại vừa dâm dục.

Thế cờ đã đảo chiều.

Hơi lạnh của mưa thu còn vương trên người Trịnh Bằng, mỗi tấc da thịt Điền Lôi chạm vào đều mát lạnh. Hắn bước hai bước dài định lao vào phòng cho khách gần nhất, nhưng nhớ đến câu nói khi nãy của Trịnh Bằng, hắn quay ngoắt hướng, xông thẳng vào phòng ngủ của nó.

Bàn học với chiếc đèn bàn quen thuộc, thời khóa biểu dán trên tường, những mô hình trưng bày trên kệ...

Khung cảnh quá đỗi thân thuộc, giờ phút này lại trở thành chứng nhân cho cuộc mây mưa loạn luân.

Trịnh Bằng bị quăng mạnh xuống giường. Chiếc sơ mi đồng phục ướt nhẹp bị bàn tay thô bạo vén lên, để lộ vòng eo thon gọn, trắng ngần của thiếu niên. Cơ bụng phẳng lì, mỏng manh khẽ run rẩy theo từng luồng gió lạnh lùa vào, rốn nhỏ phập phồng theo nhịp thở gấp gáp.

Điền Lôi vùi đầu vào, rải những nụ hôn ướt át, nhớp nháp lên vùng bụng phẳng lì ấy.

"Ha... a...ứm!" Đầu lưỡi nóng hổi, mềm mại liếm láp ngay lỗ rốn khiến Trịnh Bằng rùng mình, cơn ngứa ngáy lan tỏa khắp người. Nó còn quá trẻ, chưa từng nếm trải khoái cảm mãnh liệt và kích thích đến thế, tiếng rên rỉ đĩ đượi không kìm được mà tràn ra từ cổ họng.

Khúc thịt đỏ hỏn vốn đã sưng cứng ngắc, giờ càng trướng to, gân guốc nổi lên, chọc thẳng vào yết hầu Điền Lôi.

Vừa nóng vừa ngứa.

Điền Lôi ho khan hai tiếng, tay nhanh thoăn thoắt lột phăng cái quần đồng phục chun giãn của Trịnh Bằng. Cây hàng của thiếu niên cứ thế bật ra, nảy tưng tưng, đập bộp vào mặt Điền Lôi. Hắn chẳng hề kiêng dè, thè lưỡi liếm một đường dài lên đầu khấc hồng hào, đầu lưỡi còn tinh quái chọc vào lỗ tiểu đang rỉ nước. Trịnh Bằng run bắn người, đùi non co quắp, kẹp chặt lại, nghiêng người rên ư ử.

"A... Chú ơi..."

Điền Lôi lật người Trịnh Bằng lại đối diện hẳn với mình. Cúc áo sơ mi vẫn chưa cởi hết, vạt áo dài lòe xòe che đi phần mông và hạ bộ, nhưng vẫn thấp thoáng thấy phần đầu khấc rỉ nước làm ướt đẫm một mảng áo. Hắn không chần chừ, há miệng ngậm trọn lấy khúc thịt thừa đang cong lên mời gọi của Trịnh Bằng.

"Á... Aaa!" Nơi nhạy cảm nhất bị khoang miệng ấm nóng, ướt át bao trọn, tim Trịnh Bằng đập như muốn vỡ tung, kích thích điên cuồng truyền từ dây thần kinh lên thẳng não bộ.

Đin Lôi làm sao có th... Sao chú y có th không chút ghê tm mà ngm cái th dơ bn đó ca nó vào mm ch?

Thực tế chứng minh, Điền Lôi chẳng những không chê, mà còn ăn đến là sung sướng.

Khoái cảm ập đến khiến bắp chân Trịnh Bằng co rút. Điền Lôi vẫn ngậm chặt lấy chim nó không buông, tay giật mạnh chiếc quần dài vướng víu ra khỏi chân, chỉ để lại đôi tất trắng đã hơi lấm lem bùn đất và nước mưa.

Hắn nắm lấy cổ chân Trịnh Bằng, gác lên vai mình. Đôi tất trắng ẩm ướt cọ vào tấm lưng dày rộng của Điền Lôi, tạo nên sự tương phản đầy sắc dục.

Hai chân Trịnh Bằng banh rộng hết cỡ. Dù áo sơ mi vẫn còn trên người, nhưng háng và bụng dưới của nó đã phơi bày trọn vẹn trước mắt Điền Lôi. Hắn siết chặt cơ hàm, mút mạnh lấy cây gậy thịt non tơ, tạo ra những tiếng "chùn chụt" dâm dục vang vọng khắp phòng.

"A a a... Đừng mà... Chú ơi... Buông con ra..." Trịnh Bằng vặn vẹo thân mình, nhưng eo hông nó đã bị bàn tay to lớn của Điền Lôi ghim chặt rồi. Của quý bị ngậm sâu trong họng người đàn ông, chẳng có lối thoát. Điều khiến nó phát điên hơn cả là được nhìn thấy Điền Lôi, người đàn ông đã nuôi nấng nó, vị trưởng bối mà nó sùng bái bao năm nay, giờ lại vục mặt vào giữa hai chân nó, quỳ gục xuống phục vụ nó một cách hèn mọn và si mê đến thế. Nhận thức này khiến tim Trịnh Bằng như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Từng mạch máu trên thân cặc được lưỡi Điền Lôi miêu tả kỹ càng, rãnh quy đầu nhạy cảm được hắn chăm sóc tỉ mỉ.

Kỹ thuật điêu luyện của Điền Lôi khiến Trịnh Bằng vừa sướng điên người vừa hận thấu xương.

Nó tận hưởng khoái cảm này, nhưng chính sự khoái lạc ấy lại nhắc nhở nó về quá khứ tình trường phong phú của hắn.

Nhưng động tác của Điền Lôi quá cao tay, khiến nó gần như đầu hàng ngay lập tức.

Tất cả niềm hoan lạc, sung sướng, những ký ức vụn vặt bên Điền Lôi, cùng dục vọng thầm kín dành cho người chú nuôi này hóa thành dòng tinh dịch nóng hổi, chỉ chực chờ phun trào.

"Ứm—" Điền Lôi nghe thấy tiếng nức nở của Trịnh Bằng, cũng cảm nhận được vật nhỏ trong miệng đang giật giật liên hồi.

Hắn nhả cặc non ra. Dục vọng tích tụ của nhóc con mang theo mùi tanh nồng ngai ngái đặc trưng, bắn tung tóe, phụt thẳng lên mặt Điền Lôi. Tinh dịch trắng đục trượt từ sống mũi cao thẳng xuống, vương vãi trên gò má, rồi nhỏ giọt xuống cằm.

Nhưng Điền Lôi chẳng hề bận tâm.

Trong mắt hắn, mọi thứ thuộc về Trịnh Bằng đều sạch sẽ. Hắn đã cùng nó đi qua những ngày tháng tăm tối nhất, chứng kiến những gì thuần khiết nhất của nó.

Và cả trái tim chân thành của nó nữa.

Hắn nhớ lại hồi tiểu học, cái lần hắn đi họp phụ huynh cho Trịnh Bằng. Hôm đó, cô giáo đã trả bài tập làm văn.

Vẫn là cái đề bài muôn thuở "Miêu tả người thân của em". Các phụ huynh khác nhận bài văn viết về bố mẹ, ông bà. Điền Lôi đợi mãi không thấy bài của Trịnh Bằng. Hắn lo lắm, vì Trịnh Bằng đâu còn người thân nào.

Không ngờ cô giáo lại đọc bài văn của Trịnh Bằng làm bài mẫu trước lớp.

Tiêu đề là "Anh trai ca em".

Trịnh Bằng viết về hắn. Viết về chuyện sau khi người thân nó qua đời, Điền Lôi đã đi sớm về khuya cày cuốc thế nào. Viết chuyện hắn vụng về đón nó về nhà, học nấu cơm, dắt nó đi mua quần áo, cho nó một mái ấm ra sao.

Nó đều ghi tạc trong lòng.

Các phụ huynh khác quay lại nhìn cậu "anh trai" trẻ măng ấy, ai nấy đều đỏ hoe mắt.

Đến khi cầm bài văn, Điền Lôi mới thấy, tiêu đề thực ra là "Cha nuôi ca em", nhưng trong bài toàn gọi là "chú". Cô giáo sợ rối rắm nên lúc đọc đã sửa thành "anh".

Tờ bài thi ấy, đến giờ Điền Lôi vẫn còn giữ kỹ.

"Đây là thứ con muốn à? Hửm? Làm tình với chú của mình sao? Phát sinh thứ quan hệ biến thái này với người nuôi lớn con à?"

Nhìn Trịnh Bằng thất thần, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, mắt ầng ậng nước, nhìn chằm chằm lên trần nhà, hắn không nhịn được mà buông lời cay nghiệt.

Chưa đợi Trịnh Bằng trả lời, Điền Lôi đột ngột hành động, kéo phắt nó nằm sấp lên đùi mình.

Tư thế này khiến cả hai khựng lại.

"Buông ra!" Trịnh Bằng hoảng loạn giãy giụa, nhưng sức vóc mười bảy tuổi sao đọ lại được người đàn ông trưởng thành.

Điền Lôi vung tay lên, giáng một cú thật mạnh xuống mông Trịnh Bằng.

Chát—

Tiếng da thịt va chạm giòn tan. Cú đánh không chỉ mang đến sự trừng phạt, mà còn là một loại thân mật nguy hiểm, cấm kỵ.

Điền Lôi không hề nương tay, chỉ một chốc, lòng bàn tay hắn đã tê rần. Hắn da dày thịt béo còn thấy đau, huống chi là cái mông trắng nõn, non nớt của Trịnh Bằng, lúc này đã lập tức in hằn dấu tay đỏ chót.

"Chú làm cái gì đấy!" Trịnh Bằng vẫn đang trong giai đoạn nhạy cảm sau khi bắn tinh, bị đánh bất ngờ khiến nó giật nảy mình, mở to mắt trừng trừng nhìn Điền Lôi.

"Cái này, là đánh con không biết tự bảo vệ bản thân!" Giọng Điền Lôi run rẩy.

Nhìn Trịnh Bằng nằm đó, đồng tử giãn ra vì cao trào, Điền Lôi cảm thấy sợ hãi nhiều hơn là rung động. Sao nó có th buông th như vy, sao có th đ người khác chm vào mình d dàng như thế! Hắn giận đến đỏ cả mắt, mà quên mất rằng, chính vì người làm những việc này là hắn, Trịnh Bằng mới ngoan ngoãn nằm im như thế.

Vệt đỏ trên mông đã sưng lên, đỏ lựng. Điền Lôi đè nghiến thắt lưng Trịnh Bằng xuống, một tay rút phắt dây lưng, quần tây tuột xuống mắt cá chân chỉ trong tích tắc.

Con cặc của Điền Lôi đã cương lên cứng ngắc, gân guốc giật nảy thình thịch, giờ phút này được giải phóng, cửng ngược lên ngạo nghễ. Hắn dùng bàn tay thô ráp bóp mạnh vào phần đùi trong non béo, săn chắc của Trịnh Bằng, khuỷu tay đè lên xương hông, rồi thô bạo chèn thân cặc khủng bố vào giữa khe đùi non của thằng bé.

Trụ thịt nóng hầm hập cọ qua khe mông sưng đỏ, Trịnh Bằng rùng mình, cảm nhận rõ rệt cơn đau rát và sức nóng thiêu đốt.

"Kẹp chặt vào!" Giọng Điền Lôi hung dữ, hông dập mạnh, cặc thô thụt ra thụt vào giữa kẽ đùi múp míp của Trịnh Bằng.

Lại một cái tát nữa giáng xuống mông.

Chát!

Trịnh Bằng rên hừ một tiếng, toàn thân run rẩy. Cảm giác xấu hổ ập đến như thủy triều. Cơ bắp dưới lớp vải căng cứng, mang theo sức sống và sự đàn hồi của tuổi trẻ. Điều khiến nó hoảng loạn hơn là, dù nhục nhã ê chề là thế, nhưng cơ thể nó lại vẫn đê tiện sinh ra phản ứng. Hồi bé, Điền Lôi rất ít khi đánh đòn, hành động đánh mông này giống như hắn đang tự trừng phạt sự bất lực của mình hơn là dạy dỗ nó.

"Cái này, là đánh con không chịu học hành, vô trách nhiệm với bản thân!" Giọng Điền Lôi khàn đặc, lòng bàn tay nóng rực.

Lại thêm một cái nữa.

Trong bầu không khí sặc thứ mùi dâm dục pha lẫn bạo lực ấy, giữa đau đớn và tủi nhục, con cặc Trịnh Bằng lại một lần nữa ngóc đầu dậy. Hai đùi nó bắt chéo, kẹp chặt lấy dương vật của Điền Lôi, cảm nhận cây gậy thịt thô to nóng rẫy đang ra vào ma sát. Kiểu làm tình cọ xát bên ngoài này, dù chưa thực sự xâm nhập, nhưng cũng đủ khiến da đầu nó tê dại.

Không biết là do mông Trịnh Bằng quá nóng khiến tay Điền Lôi bỏng rát, hay do sự co thắt chặt chẽ của đùi non quá kích thích.

Tim Điền Lôi đập như trống bỏi. Hắn vừa hối hận vì sự bốc đồng của mình, lại vừa không thể chối bỏ sự rung động nguy hiểm khi da thịt cọ xát. Nhưng tên đã rời cung, khoái cảm đã xâm chiếm não bộ, hắn không thể suy nghĩ được nữa, chỉ biết hành động theo bản năng, tiếp tục màn trừng phạt đầy dâm loạn này.

Trịnh Bằng không muốn thừa nhận mình nứng vì bị đánh đòn, nhưng cơ thể lại thành thật chìm đắm trong đó. Nó thôi giãy giụa, nằm im chịu trận trên đùi Điền Lôi.

Điền Lôi nắc như điên như cuồng, túi tinh nặng trịch đập bôm bốp vào cặp mông sưng đỏ của Trịnh Bằng theo từng nhịp ra vào. Đầu buồi to mập húc mạnh vào tinh hoàn nhạy cảm của thằng bé, khiến cả hai đều run lên bần bật.

"Á..." Hơi thở Trịnh Bằng loạn nhịp, chỉ biết thụ động cảm nhận cơ thể mình bị Điền Lôi nhào nặn trong lòng bàn tay.

Hành vi của mình quá cầm thú, Điền Lôi biết chứ. Hắn chợt nhận ra người nằm dưới tay mình đây là con nuôi của hắn, là một cậu bé sắp trưởng thành. Hắn hoảng loạn, cắn chặt răng hàm, không dám nhìn mặt Trịnh Bằng, nhắm mắt lại, chỉ biết đâm rút điên cuồng vào kẽ đùi mềm mại để tìm kiếm khoái cảm.

Khoái cảm trực tiếp nhất của Trịnh Bằng đến từ việc bìu dái nó bị Điền Lôi cọ xát, tê dại dọc sống lưng, sướng đến mức nó vô thức siết chặt đùi lại.

"Hự—"

Sự kích thích đột ngột khiến Điền Lôi không kịp phòng bị, mắt hắn tối sầm lại, cứ thế bắn phụt ra ngay giữa khe mông Trịnh Bằng. Tinh dịch trắng đục bắn tung tóe lên hai cánh mông sưng vù, trông chói mắt và dâm dục. Hơi thở Điền Lôi rối loạn, hắn theo thói quen bao năm nay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Trịnh Bằng để an ủi.

Không biết là an ủi chính mình, hay là xoa dịu Trịnh Bằng cho hành động tiếp theo.

Cái tát cuối cùng, vẫn rơi xuống.

Nhưng lần này rất nhẹ, nhẹ như một cái vuốt ve.

Hắn từng tự hứa với lòng, chỉ khi nào Trịnh Bằng hư hỏng quá mức mới dùng đòn roi.

Chỉ ba cái, không ít, nhưng cũng không thể nhiều hơn. Lúc này bẹn đùi Trịnh Bằng đã bị ma sát đến trầy da, tinh dịch nóng hổi của Điền Lôi dính nhớp nháp giữa kẽ mông và đùi, nó chỉ thấy rát bỏng. Bị vỗ nhẹ một cái, cơn đau tích tụ vỡ òa cùng cảm giác ngứa ngáy tê dại đến rùng mình.

Kèm theo cơn đau là khoái cảm dị dạng tràn ra.

Đùi Trịnh Bằng run bần bật, chẳng cần ai chạm vào, nó tự xuất tinh lần nữa. Cặc non cọ vào ga giường, bụng dưới co thắt, từng luồng tinh dịch đặc sệt lại phun ra, ướt đẫm một mảng lớn.

Nó lật người lại, nằm xụi lơ trong lòng Điền Lôi. Tinh dịch vẫn còn rỉ ra từ đầu khấc, nhớp nháp chảy xuống đùi.

Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt đã giàn giụa trên mặt Trịnh Bằng.

Nó nhìn Điền Lôi bằng ánh mắt phức tạp: "Chú đã vừa lòng chưa? Chứng minh được tôi là thằng biến thái đúng ý chú rồi chứ?"

Điền Lôi nhìn Trịnh Bằng, rồi nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của chính mình.

"Con nghỉ ngơi đi." Giọng hắn mệt mỏi rã rời, hắn lúng túng kéo quần lên, chạy trốn khỏi căn phòng nồng nặc mùi hoan ái như một kẻ tội đồ.

Chỉ có Điền Lôi mới biết, hắn vừa hối hận tột cùng, lại vừa không cách nào chối bỏ sự rung động tội lỗi đang gào thét trong lồng ngực.

___

Sáng hôm sau, cửa phòng Trịnh Bằng vẫn đóng im ỉm.

Điền Lôi dậy sớm làm bữa sáng, gõ cửa: "Ra ăn cơm thôi."

Không ai trả lời. Hắn đẩy thử, cửa đã khóa trái.

Nhớ lại bộ dạng khóc lóc thảm thương của Trịnh Bằng tối qua, hắn chợt hoảng hồn, sợ nó nghĩ quẩn làm điều dại dột.

Hắn vội đặt bữa sáng xuống bàn trà, lục tung cả nhà tìm chìa khóa dự phòng.

Cch.

Điền Lôi đang toát mồ hôi hột thì cánh cửa bỗng dưng bật mở. Trịnh Bằng đứng đó, bộ đồng phục lấm lem dơ dáy bị vứt chỏng chơ dưới chân giường. Quầng mắt nó thâm sì, rõ là cả đêm không ngủ.

"Vẫn còn giận à?" Điền Lôi bước tới, nắm lấy tay nó, "Chuyện tối qua... là chú nóng nảy quá. Nhưng con cũng không nên nói những lời đó."

Trịnh Bằng im lặng, rút tay về, cầm lấy cái cặp bên cạnh bắt đầu thu dọn sách vở.

Nhìn cái dáng vẻ xiêu vẹo như sắp đổ của nó, Điền Lôi thở dài thật sâu.

"Chú xin phép cho con nghỉ học rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Hắn lấy điện thoại chuyển khoản cho Trịnh Bằng một số tiền lớn qua WeChat, "Chú đi làm đây, không muốn ăn cơm chú nấu thì tự gọi đồ về mà ăn."

Cả ngày hôm đó, Điền Lôi như người mất hồn.

Hắn cứ nhớ mãi câu nói của Trịnh Bằng và xúc cảm nóng hổi dưới lòng bàn tay. Điều khiến hắn sợ hãi hơn cả là khi nghe Trịnh Bằng nói "Tôi không mun tr thành k đng tính luyến ái ging chú", trong lòng hắn không chỉ có tổn thương, mà còn len lỏi một nỗi thất vọng ê chề.

Suy nghĩ ấy khiến hắn thấy mình thật đê tiện. Hắn là người giám hộ, là chú, là cha nuôi của nó, sao có thể nảy sinh những ý niệm vượt rào như thế?

Trịnh Bằng nhìn theo bóng lưng Điền Lôi khuất dần, rồi lại nhìn cái cặp sách ở hành lang.

Nó cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi học, lại chui tọt vào phòng.

Tối qua, khoảnh khắc bị Điền Lôi đè sấp trên đùi, cú sốc trong lòng Trịnh Bằng còn lớn hơn cả cơn giận. Tư thế thân mật ấy, lực đánh ấy, đã đánh thức những cảm xúc thầm kín nhất trong nó. Bao năm qua, sự ỷ lại vào Điền Lôi đã âm thầm biến chất, trở thành thứ tình yêu mà nó không dám gọi tên.

Đó là lý do nó cố tình cặp kè với con gái. Để chứng minh mình chuẩn "men", sẽ không nảy sinh tình cảm sai trái với người đàn ông đã nuôi mình khôn lớn.

Đó là lý do nó tập tành hút thuốc. Mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ Điền Lôi nhả khói, nghĩ đến mùi thuốc lá nồng nàn trên người hắn, là tim nó lại đập loạn xạ. Nó cần tự lừa mình rằng, nó chỉ là một kẻ nghiện thuốc bẩm sinh, chứ không phải đang thèm khát hơi thở của Điền Lôi.

Nhưng tối qua, khi bàn tay Điền Lôi chạm vào người nó, Trịnh Bằng bàng hoàng nhận ra mình vậy mà lại cương lên vì sướng. Khoảnh khắc môi nó chạm vào má cô bạn gái kia, nó đã biết mình tiêu đời rồi. Nó không yêu những cô gái xinh đẹp, nó chỉ yêu mỗi Điền Lôi thôi.

Khi khói thuốc chạy một vòng qua phổi, sặc đến chảy nước mắt, nó cũng nhận ra, chỉ có khói thuốc từ miệng Điền Lôi phả ra mới khơi gợi được dục vọng trong nó.

Tối mịt về nhà, Điền Lôi thấy đồ ăn mình gọi cho Trịnh Bằng vẫn nằm nguyên trên tủ giày ngoài cửa.

Bước vào trong, bữa sáng đã nguội ngắt, vẫn y nguyên trên bàn.

Trịnh Bằng không nhận tiền, cũng không đi học.

Cửa phòng vẫn đóng kín mít.

"Ra ăn chút gì đi con." Điền Lôi gõ cửa, giọng nói đầy lo lắng chân thành. "Bảo con nghỉ ngơi, chứ không phải để con tuyệt thực."

Im lặng.

Lần này Điền Lôi đã thủ sẵn chìa khóa, hắn gằn giọng: "Chú đếm đến ba, con không ra là chú xông vào đấy. Một, hai—"

Cửa bất ngờ mở ra. Trịnh Bằng đứng đó, mặt mày tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định lạ thường: "Tôi không đói."

Nhìn khuôn mặt hốc hác của nó, tim Điền Lôi thắt lại đau nhói.

"Chúng ta nói chuyện được không?" Hắn hạ giọng xuống mức nhẹ nhất. Trịnh Bằng lúc này trông mong manh quá, cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ thôi là sẽ vỡ tan tành như bong bóng xà phòng.

"Chả có gì để nói cả." Trịnh Bằng định đóng cửa, nhưng Điền Lôi đã nhanh tay chặn lại.

"Con nói đúng," Điền Lôi thú nhận, giọng trầm đục, "Là chú tiêu chuẩn kép, bản thân chú chưa tốt, chú không có tư cách bắt con phải hoàn hảo."

Trịnh Bằng ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ Điền Lôi lại xin lỗi.

Hắn tiếp tục: "Nhưng chú nghiêm khắc với con, là vì chú đã hứa với bố con trước lúc anh ấy lâm chung, rằng sẽ dạy dỗ con nên người. Và cũng vì..." Hắn ngập ngừng, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp.

"Vì chú thương con." Câu cuối nhẹ bẫng, nghe như một tiếng thở dài bất lực.

"Ra ăn chút gì đã nhé," nghĩ đến việc Trịnh Bằng nhịn đói từ tối qua, Điền Lôi dỗ dành, "Hay để chú bưng vào cho con nào? Quán hoành thánh con thích nhất đấy, chú phải đi vòng đường xa ơi là xa mới mua được về đó."

Nhìn những tia máu đỏ ngầu trong mắt Điền Lôi và sự lo lắng hiện rõ mồn một, Trịnh Bằng chợt nhận ra, kết quả mà nó hằng tìm kiếm dường như chẳng còn quan trọng nữa.

Quán hoành thánh đó nằm dưới chân khu tập thể cũ nát nơi họ từng sống trước khi chuyển nhà. Hồi đó Điền Lôi mới đi làm, hai chú cháu chen chúc trong căn phòng trọ chật hẹp, ngủ chung trên một chiếc giường đơn bé tí.

Sau này Trịnh Bằng lớn phổng hẳn lên, họ không thể chen chúc mãi được nữa.

Điền Lôi cũng gom góp đủ tiền cọc mua căn hộ ba ngủ hiện tại. Hắn dứt khoát xuống tiền vì căn nhà này có hai phòng ngủ rộng bằng nhau, ngoài căn phòng cho khách. Ngay từ lúc nhìn thấy căn nhà thô, hắn đã hình dung ra phòng của Trịnh Bằng sẽ trông như thế nào rồi.

Hắn luôn muốn dành cho Trịnh Bằng những điều tốt đẹp nhất.

Nghĩ đến đây, nỗi hối hận và tình yêu cuộn trào trong lòng Trịnh Bằng.

"Con ăn," nó lí nhí, gần như không nghe thấy, đôi mắt đỏ hoe ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, sự bướng bỉnh tan biến hết, chỉ còn lại sự ỷ lại cất đầy dục vọng, "Nhưng chú phải đút cho con cơ."

Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững sờ. Một yêu cầu ấu trĩ, trẻ con, giống hệt những lần nó làm nũng hồi bé. Nhưng trong hoàn cảnh này, yêu cầu ấy lại mang một tầng nghĩa khác, mập mờ dấp dính, chơi vơi bên bờ vực cấm kỵ.

Điền Lôi phản ứng trước, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp mà Trịnh Bằng không đọc hiểu được, rồi gật đầu đồng ý.

"Được, chú đút cho con."

Bên bàn ăn, Điền Lôi múc một thìa hoành thánh, đưa lên môi thử độ nóng, nhẹ nhàng thổi nguội, rồi đưa đến bên miệng Trịnh Bằng.

Trịnh Bằng há miệng đón lấy như một lẽ đương nhiên. Khoảnh khắc chiếc thìa được đưa vào miệng, tim cả hai đều giật nảy, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường như không có gì xảy ra.

Điền Lôi chăm chú bón từng thìa, cố tránh ánh mắt của Trịnh Bằng, như đang hoàn thành một nhiệm vụ bắt buộc. Trịnh Bằng thì cúi gằm mặt, ngoan ngoãn ăn thun thút, cố che giấu đi những gợn sóng lăn tăn nơi đáy mắt.

"Xin lỗi ạ," Trịnh Bằng lí nhí, "Con không yêu đương thật đâu, con chỉ mới thơm má bạn ấy thôi, con..." Nó nuốt vội miếng hoành thánh, không biết phải giải thích thế nào, đành lảng sang chuyện khác, "Hút thuốc cũng thế, mới thử một lần thôi, sặc chết đi được."

Tay Điền Lôi khựng lại, thìa va vào thành bát kêu lanh canh. Hắn vừa thở phào nhẹ nhõm vì nó không yêu đương thật, nhưng lại không hiểu nổi lý do vì sao nó lại làm những trò đó.

Hoặc có lẽ hắn biết, nhưng không dám đào sâu.

Hình ảnh cơ thể non nớt nhuộm đẫm nhục dục của Trịnh Bằng tối qua vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn.

Cả hai đều ngầm hiểu, nhưng chẳng ai nói ra lời.

Điền Lôi nhìn Trịnh Bằng cúi đầu ăn hoành thánh, cảm thấy trách nhiệm đạo đức và dục vọng trần tục như thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tiếng thìa va chạm giòn tan, tiếng mưa rơi từ mái hiên tí tách, và tiếng tim đập thình thịch của hai người vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Mưa lại bắt đầu rơi, gõ nhẹ vào cửa kính.

Hạt mưa rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, loang ra từng vòng sóng gợn, rồi tan biến vào hư vô sâu thẳm.

Fin.

____

Hope:
Tác gi hong viết tiếp đâu c đ chơi vơi z thôi c nhà đng hi tôiiii

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro