chương 10

Mùa hè oi ả nơi xứ Quảng, ngay cả gió sớm cũng mang theo hơi nóng nhớp nháp.

Trời chưa sáng hẳn, ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa mềm mại, phủ lên căn phòng một quầng sáng mông lung.

Trịnh Bằng bị đánh thức bởi một cơn rung động lạ lùng, xa lạ. Ý thức còn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn thì cơ thể đã cảm nhận được một sự căng cứng dữ dội chưa từng thấy, kéo theo đó là cảm giác tê dại đến thót tim, tựa như dòng điện chạy dọc từ xương cụt lan ra khắp toàn thân. Ngay sau đó là cảm giác giải phóng mất kiểm soát, ồ ạt, phần thân dưới ướt đẫm một mảng nhớp nháp, lạnh lẽo.

Nó mở choàng mắt, tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn phá tung xương sườn mà nhảy ra ngoài. Đầu óc trống rỗng trong tích tắc, rồi ngay lập tức bị nhấn chìm bởi cơn sóng thần của sự hoang mang, hoảng hốt và nỗi xấu hổ tột cùng. Nó nằm chết trân tại chỗ, không dám nhúc nhích dù chỉ một ly, nín thở không dám thở mạnh.

Đây không phải lần đầu tiên. Cái buổi sáng oi bức ở Dung Thành năm nào cũng từng có cảm giác na ná thế này, nhưng lần này rõ ràng và mãnh liệt hơn gấp bội. Dù lờ mờ hiểu rằng đây là chuyện sinh lý bình thường, nhưng cái cảm giác cơ thể phản chủ, như thể vừa để lộ ra khao khát thầm kín và dâm đãng nhất trong lòng, vẫn khiến nó không biết giấu mặt vào đâu.

Nó rón rén, chậm chạp quay đầu sang nhìn người bên cạnh. Điền Lôi vẫn đang ngủ say, mặt hướng về phía nó, hơi thở đều đều. Ánh sáng ban mai phác họa những đường nét cương nghị trên gương mặt anh, đôi mắt sắc sảo thường ngày giờ khép hờ hiền lành, cánh tay anh vẫn đặt lên eo nó đầy tính chiếm hữu, mang theo sức nặng và hơi ấm khiến người ta an lòng.

Tim Trịnh Bằng đập càng lúc càng dồn dập. Nó nằm im thin thít, sợ chỉ một cử động nhỏ cũng làm anh thức giấc. Nó như bức tượng bị đóng đinh trên giường, cảm nhận rõ mồn một sự ướt át, lạnh lẽo khó chịu ở hạ bộ. Mặt mũi, tai, cổ, thậm chí toàn thân nó nóng bừng lên như phải bỏng. Trong đầu rối tung rối mù những mảnh vỡ của giấc mơ kiều diễm vừa rồi, những hình ảnh mờ ảo liên quan đến anh Điền Lôi khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Làm sao bây gi? Li đi anh dy ri lén lút đi x lý như ln trước à? Nhưng mà... ln này nhiu quá, du vết chc chn s l liu hơn... Nh b anh phát hin thì...

Đúng lúc nội tâm đang giằng xé kịch liệt, cánh tay đang đặt trên eo nó bỗng cựa quậy. Trong vô thức, Điền Lôi siết nhẹ tay, kéo nó sát vào lòng hơn, bàn tay to lớn vô tình ụp ngay lên vùng bụng dưới đang căng cứng của nó.

Trịnh Bằng giật nảy người, suýt nữa thì bật dậy. Nó cắn chặt môi dưới đến bật máu mới kìm được tiếng kêu thất thanh chực trào ra khỏi cổ họng.

Có lẽ vì cơ thể người trong lòng cứng đờ bất thường, hoặc do cơn run rẩy không kìm nén được của nó đã kinh động đến giấc ngủ của Điền Lôi. Hàng mi rậm của anh khẽ rung, rồi từ từ mở mắt. Đôi mắt ngái ngủ còn vương chút mờ mịt, lười biếng, nhưng khi chạm phải ánh mắt ầng ậc nước, chứa đầy sự kinh hoàng, xấu hổ và cả chút sợ hãi của Trịnh Bằng, anh tỉnh táo lại ngay tức khắc.

"Bằng ơi?"

Giọng Điền Lôi mang theo vẻ khàn khàn của người mới ngủ dậy, đôi mày rậm hơi nhíu lại. Anh chống tay ngồi dậy, quan tâm nhìn sang:

"Sao thế? Mơ thấy ác mộng à em?"

Bàn tay anh theo thói quen định sờ lên trán Trịnh Bằng để kiểm tra nhiệt độ.

"Không... không có gì ạ!"

Trịnh Bằng giật thót mình, lùi phắt ra sau né tránh bàn tay anh, giọng nói vống lên the thé, run rẩy rõ rệt. Nó vội vàng kéo cái chăn mỏng lên, cố gắng vùi kín cả người vào trong, đặc biệt là che chắn kỹ càng phần thân dưới.

Hành động giấu đầu hở đuôi ấy, cộng với khuôn mặt đỏ lựng như gấc chín và ánh mắt lảng tránh của nó khiến Điền Lôi hốt nhiên vỡ lẽ. Anh vô thức liếc mắt xuống phía dưới. Dù cách một lớp chăn, nhưng cái tư thế co quắp thiếu tự nhiên và cái mùi tanh nồng ngai ngái đặc trưng của đàn ông vừa mới "xả" cứ lởn vởn trong không khí đã tố cáo tất cả.

Tim Điền Lôi mềm nhũn, ngay sau đó là một thứ tình cảm khó tả dâng lên, pha trộn giữa sự xót xa cưng chiều và một chút trách nhiệm kỳ lạ.

Bé Bng ca anh, thc s đã ln ri.

Dù đã sống ở đất Quảng Đông tư tưởng cởi mở, tiếp nhận nhiều cái mới, nhưng đứng trước những biến đổi thầm kín nhất của cơ thể, nó vẫn chỉ là cậu thiếu niên nhạy cảm và hay xấu hổ như ngày nào. Điền Lôi không vạch trần ngay, cũng chẳng cười cợt. Anh chỉ nằm xuống lại, nghiêng người đối diện với Trịnh Bằng, cánh tay duỗi qua lớp chăn, đặt nhẹ lên cánh tay nó, truyền sang hơi ấm vững chãi.

"Trong người khó chịu hả em?"

Anh hạ giọng xuống mức thấp nhất, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ bị hoảng sợ. Trịnh Bằng úp mặt vào gối, lắc đầu quầy quậy, giọng mũi nghèn nghẹn như chực khóc.

"Không... không ạ..."

"Thế sao người lại run lên thế này?"

Bàn tay Điền Lôi khẽ vuốt ve bắp tay nó.

"Nói anh nghe xem nào?"

Giọng nói ấy quá đỗi dịu dàng, quá đỗi kiên nhẫn, tựa như một tấm lưới êm ái từ từ bao bọc lấy nỗi bất an và sự tủi hổ của Trịnh Bằng. Nó im lặng hồi lâu, lâu đến mức Điền Lôi tưởng nó sẽ không mở miệng nữa, thì nó mới lí nhí thốt lên, giọng nhỏ như muỗi kêu, chứa đầy sự uất ức và hoang mang tột độ.

"Anh ơi... có phải... có phải em bị bệnh rồi không... chỗ đó..."

"Kỳ cục lắm... em không kìm lại được..."

Cuối cùng nó cũng nói ra được, như trút bỏ tảng đá ngàn cân, nhưng sự trần trụi của lời thú nhận lại khiến nó xấu hổ đến mức muốn độn thổ, đôi vai gầy run lên từng đợt. Điền Lôi hiểu rõ mười mươi, vừa thương lại vừa buồn cười. Anh chồm tới, ôm trọn cả người lẫn chăn vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng nó.

"Bé ngốc ơi." Giọng anh tràn đầy sự yêu thương.

"Bệnh tật gì đâu, đây là chuyện tốt mà."

"Tốt cái gì mà tốt ạ..."

Trịnh Bằng phản kháng yếu ớt trong lòng anh, giọng rầu rĩ.

"Bẩn chết đi được... lại còn... còn..."

"Điều này chứng tỏ bé Bằng nhà mình đã trở thành một người đàn ông thực thụ, khỏe mạnh rồi đấy."

Điền Lôi ngắt lời sự tự ti của nó, giọng điệu nghiêm túc và khẳng định chắc nịch.

"Cơ thể phát triển đầy đủ rồi thì mới có phản ứng như thế."

"Đàn ông ai mà chẳng vậy, anh ngày xưa cũng thế thôi."

Cảm nhận được người trong lòng dường như đã thả lỏng hơn một chút, anh mới tiếp tục dùng giọng điệu bình thường, pha chút kiến thức khoa học để giải thích.

"Cái này gọi là mộng tinh, là hiện tượng sinh lý bình thường. Cũng giống như người ta toát mồ hôi, thấy khát nước vậy thôi, là do cơ thể tự điều tiết, là dấu hiệu của sự trưởng thành."

"Thật ạ?"

Trịnh Bằng len lén ngóc đầu dậy một chút, đôi mắt ậng nước ánh lên tia nhìn cầu khẩn một sự xác nhận.

"Thật hơn vàng nữa đó."

Điền Lôi gật đầu chắc chắn, ngón tay gạt đi mấy sợi tóc mai bết mồ hôi trên trán nó.

"Sau này có thể vẫn sẽ gặp lại chuyện này, không cần phải sợ, cũng đừng thấy xấu hổ. Tỉnh dậy thì đi rửa ráy sạch sẽ, thay cái quần lót khác là xong, hiểu chưa nào?"

Sự thản nhiên và bao dung của anh tựa như ánh nắng mặt trời, dần dần xua tan đi đám mây đen xấu hổ trong lòng Trịnh Bằng. Nó "vâng" khẽ một tiếng trong lòng anh. Tuy mặt vẫn đỏ lựng, nhưng cơ thể đã bớt căng cứng. Điền Lôi vỗ bộp vào lưng nó.

"Đi đi, vào tắm cái cho mát, thay bộ đồ sạch sẽ vào cho thoải mái."

Lúc này Trịnh Bằng mới đỏ mặt tía tai, quấn chặt cái chăn, di chuyển ngang như con cua nhỏ xuống giường, rồi vọt lẹ vào nhà vệ sinh. Điền Lôi nhìn theo bóng lưng nó, mỉm cười bất lực nhưng đầy cưng chiều. Bé con của anh, ra ngoài làm ăn buôn bán thì tháo vát ra trò, chăm sóc anh thì chu đáo từng li từng tí, thế mà đụng đến mấy chuyện dậy thì thầm kín này lại ngây thơ như tờ giấy trắng, vẫn cần anh phải cầm tay chỉ việc.

Bữa trưa, hai người ăn mấy món rau dưa thanh đạm do Trịnh Bằng nấu. Có lẽ do sự cố buổi sáng làm hao tổn tinh thần, hoặc do cái nóng thiêu đốt của phương Nam, ăn xong cả hai đều thấy mí mắt nặng trĩu, bèn rủ nhau lên giường ngủ trưa.

Máy điều hòa nhiệt độ chạy rì rì, phả hơi lạnh dễ chịu khắp phòng. Điền Lôi đặt lưng xuống là ngáy đều đều ngay. Nhưng Trịnh Bằng nằm bên cạnh lại thao láo hai mắt, chẳng buồn ngủ tẹo nào.

Trong cơ thể nó dường như đang nhốt một con thú hoang lạ lẫm, cứ húc đầu đòi xông ra. Cái cảm giác kỳ lạ buổi sáng không những không tan biến, mà trong không gian tĩnh mịch và mát mẻ này lại càng trở nên rõ rệt hơn. Những hình ảnh mờ ảo, những xúc cảm da thịt trong giấc mơ ban nãy cứ lởn vởn trong đầu nó, tất cả đều dính dáng đến người đàn ông nằm bên cạnh.

Nó nhìn khuôn mặt ngủ say ngay sát sạt của Điền Lôi, nhìn lồng ngực phập phồng đều đặn theo nhịp thở, nhìn vạt áo ngủ trễ tràng lộ ra một mảng da thịt màu đồng hun rắn rỏi nơi cổ và ngực anh.

Một luồng nhiệt nóng rực bất thình lình thốc lên từ bụng dưới, còn hung hãn và khó chịu hơn cả lúc sáng. Cảm giác căng cứng quen thuộc và nỗi khao khát thèm thuồng lại ập đến, nhanh và gấp gáp như vũ bão. Nó khó chịu co người lại, trán rịn ra lớp mồ hôi mịn, hơi thở bắt đầu dồn dập, hổn hển.

Không được, không th li như hi sáng được... Mt mt chết mt...

Nó cắn chặt răng, cố dùng ý chí để đè nén con thú dục vọng lạ lẫm đang lồng lộn trong người, nhưng hoài công vô ích. Cơ thể này dường như chẳng còn là của nó nữa, hoàn toàn mất kiểm soát. Nó bật dậy, cuống cuồng lao vào nhà vệ sinh như kẻ trốn nợ, đóng sầm cửa lại "Rầm" một cái, rồi run rẩy cài chốt khóa trái.

Điền Lôi bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi dậy, nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đóng kín mít. Từ bên trong vọng ra tiếng thở dốc kìm nén pha lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào và cả tiếng nước chảy róc rách. Anh vỡ lẽ ngay tức khắc, bé ngốc nhà anh lại đang tự làm khổ mình rồi.

Anh bước đến trước cửa, gõ nhẹ mấy cái.

"Bằng ơi?"

Bên trong im bặt, chỉ còn tiếng vòi nước xả ồ ồ như muốn che giấu điều gì.

Trong phòng vệ sinh chật hẹp, Trịnh Bằng tựa lưng vào bức tường gạch men lạnh toát, há miệng thở hồng hộc. Nó cúi đầu nhìn đũng quần đang đội lên một túp lều nhỏ cứng ngắc, không nghe lời, vừa thẹn vừa giận. Nó thử dùng tay ấn xuống qua lớp vải quần, nhưng một luồng khoái cảm tê dại kỳ dị tức thì chạy dọc sống lưng, khiến chân nó mềm nhũn, suýt thì khuỵu xuống.

Phi làm sao bây gi? Làm ging trong gic mơ y h? Nhưng mà... c th là làm thế nào?

Nó mù tịt, chỉ thấy nhục nhã ê chề. Ngọn lửa trong người càng đốt càng vượng mà không tìm thấy lối thoát, bí bách đến đỏ hoe cả mắt. Nó đi vòng quanh trong không gian chật hẹp như con thú bị nhốt, cuối cùng ngồi thụp xuống, vùi khuôn mặt nóng ran vào đầu gối, phát ra tiếng rên rỉ ư ử đầy bất lực như con cún con bị kẹt.

"Mở cửa ra nào."

Giọng Điền Lôi không lớn, nhưng mang theo sức mạnh ôn hòa không cho phép cự tuyệt. Bên trong vẫn im lìm. Điền Lôi thở dài, hạ giọng mềm mỏng hơn.

"Bằng, nghe lời anh, mở cửa ra em. Có anh ở đây rồi, không sao đâu."

Hồi lâu sau, cái chốt cửa mới kêu "cạch" một tiếng, hé ra một khe nho nhỏ.

Điền Lôi đẩy cửa bước vào. Trịnh Bằng đang đứng quay lưng về phía anh, hai tay chống lên thành bồn rửa mặt, đôi vai gầy run lên bần bật. Vòi nước mở hết cỡ, bọt nước bắn tung tóe. Chiếc quần ngủ bằng lụa mỏng trên người nó đã ướt đẫm một mảng lớn ngay giữa háng, vải dính chặt vào da thịt, phô bày cái hình dáng sưng to, cương cứng đầy xấu hổ.

"Em... em không làm được ạ..."

Giọng Trịnh Bằng vỡ ra, chứa đầy sự tủi thân và thất bại ê chề. Nó đã cố bắt chước cách Điền Lôi nói để "xử lý", nhưng loay hoay mãi chẳng đâu vào đâu, ngược lại càng làm cho sự bức bối tăng lên gấp bội, suýt nữa thì phát điên.

Điền Lôi bước tới, khóa vòi nước lại. Căn phòng chật hẹp lập tức chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở hổn hển rối loạn của hai người. Anh vòng tay ôm lấy Trịnh Bằng từ phía sau, cảm nhận cơ bắp toàn thân nó đang căng cứng như dây cung đã lên nòng.

"Ngốc ạ."

Điền Lôi hôn lên vành tai đỏ lựng của nó, giọng trầm thấp như đang dụ dỗ.

"Không phải làm như thế."

Anh nắm lấy bàn tay đang run rẩy chống trên bồn rửa của Trịnh Bằng, xoay người nó lại đối diện với mình. Mặt Trịnh Bằng đỏ như gấc chín, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào anh, cơ thể vẫn run rẩy, phản ứng sinh lý đội lên dưới lớp quần không sao giấu được. Mắt nó đỏ hoe, môi bị cắn đến bật máu, trông y hệt đứa trẻ chịu oan ức tày trời. Cái ánh nhìn ấy vừa đáng thương, vừa bất lực, lại pha lẫn sự mờ mịt vì bị dục vọng hành hạ.

Điền Lôi không cười cợt, cũng chẳng hề sốt ruột. Đáy mắt anh sâu kín, chứa đựng sự thấu hiểu, bao dung và cả sự dịu dàng sâu sắc nảy sinh từ sự tin cậy tuyệt đối của người thương. Anh nắm tay Trịnh Bằng, dắt nó ra khỏi cái nhà vệ sinh bí bách, đi ra phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sô-pha bọc da rộng rãi êm ái.

Nắng chiều xuyên qua rèm cửa chớp, cắt thành từng vệt sáng dài chiếu lên người họ. Những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí tĩnh lặng và riêng tư. Anh để Trịnh Bằng ngồi nghiêng trên đùi mình, vòng tay ôm trọn lấy nó như ôm một đứa trẻ, cằm tựa lên đỉnh đầu nó, thì thầm.

"Có phải chỗ này... vẫn còn khó chịu lắm không?"

Bàn tay to lớn của anh, cách một lớp vải quần mỏng manh, nhẹ nhàng phủ lên cái nơi vẫn đang dựng đứng đầy sức sống của Trịnh Bằng.

Cơ thể Trịnh Bằng giật nảy lên như bị điện giật, cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, mặt mũi đỏ bừng bừng. Nó theo phản xạ định khép chặt hai chân lại, nhưng Điền Lôi đã ôn tồn dùng đầu gối tách ra.

"Bằng à."

Giọng nói của anh mang một sức mạnh trấn an kỳ lạ. Trịnh Bằng rụt rè ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn kiên định và chan chứa tình cảm của anh.

"Chuyện này bình thường lắm. Nó chứng tỏ em thích anh, cơ thể em khao khát muốn gần gũi anh. Đó là chuyện tốt, không việc gì phải xấu hổ hết."

Điền Lôi kiên nhẫn giải thích, từ từ gỡ những ngón tay đang nắm chặt của nó ra. Rồi anh dẫn dắt bàn tay nó, chậm rãi nhưng dứt khoát, đặt lên chính nơi nóng hổi đang sưng trướng đòi hỏi sự vỗ về kia. Lời anh nói thản nhiên, từng chút một xua tan cảm giác tội lỗi và ngượng ngùng trong lòng nó.

Anh để bàn tay Trịnh Bằng đè lên mu bàn tay mình, cùng cảm nhận khúc thịt nóng hổi bên dưới.

"Em có cảm thấy không? Nó cần được vuốt ve, cần được giải phóng."

"Anh dạy em nhé, chịu không nào?"

Trịnh Bằng xấu hổ đến mức đầu muốn bốc khói, máu toàn thân như dồn hết xuống nơi bị bàn tay Điền Lôi bao phủ, tim đập thình thịch như trống trận. Nó gật đầu yếu ớt, vùi khuôn mặt nóng ran vào hõm cổ Điền Lôi, lí nhí "ạ" một tiếng.

Được sự ngầm đồng ý, tay Điền Lôi bắt đầu hoạt động.

Ban đầu, anh chỉ xoa nắn qua lớp vải quần, lực đạo không nhẹ không nặng, cảm nhận măng non dưới lòng bàn tay nhanh chóng trở nên sưng cứng hơn, nóng bỏng hơn. Trịnh Bằng vặn vẹo trong lòng anh vì khoái cảm, những tiếng rên rỉ vụn vặt, ướt át không kìm được tràn ra khỏi miệng.

"Bằng ơi, thả lỏng ra nào..."

Giọng Điền Lôi đã khàn đặc, hơi thở của chính anh cũng trở nên nặng nề.

Anh thành thạo cởi nút thắt dây lưng quần ngủ, luồn tay dọc theo bụng dưới đi vào trong, trực tiếp nắm trọn lấy cây gậy thịt đang nóng hầm hập, run rẩy kia.

"A..."

Sự tiếp xúc da thịt trực tiếp khiến Trịnh Bằng rùng mình, hét lên một tiếng thất thanh, ngón tay bấu chặt lấy áo trước ngực Điền Lôi.

Lòng bàn tay Điền Lôi to rộng, nóng rực, những vết chai sạn do lao động cọ xát vào làn da non nớt nhạy cảm, tạo nên khoái cảm tê dại. Động tác của anh bất ngờ, lại vô cùng dịu dàng và điêu luyện. Anh không vội vàng tuốt mạnh, mà kiên nhẫn vuốt ve từng ngóc ngách. Lúc thì nhẹ nhàng tuốt dọc thân gậy, lúc lại dùng đầu ngón tay chai sần day nhẹ vào cái lỗ tiểu đang rỉ nhễu nước ở quy đầu nhạy cảm, chốc chốc lại xoa nắn vân vê hai hòn dái nặng trịch bên dưới.

Anh vừa làm, vừa ghé sát tai Trịnh Bằng thì thầm, giọng nói nhuốm màu dục vọng khàn đục và sự kiên nhẫn vô bờ.

"Đúng rồi, cứ như thế này... Cảm nhận nó nằm trong tay anh... Em đừng gồng, cứ thả lỏng theo cảm giác đi..."

"Anh đang ở đây với em này..."

Trịnh Bằng hoàn toàn lạc lối trong cơn bão táp giác quan lạ lẫm và cực điểm này. Cơ thể dường như không còn thuộc về nó nữa, mọi cảm giác đều dồn tụ lại nơi bàn tay Điền Lôi đang nắm giữ. Tê dại, căng tức, từng đợt khoái cảm không sao diễn tả thành lời cứ lớp sau đè lớp trước, ập đến như sóng thần, đánh thẳng vào hệ thần kinh mong manh của nó.

Nó mềm oặt trong lòng Điền Lôi, ngửa đầu ra sau, cần cổ kéo căng tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, đôi môi hé mở, thở dốc đứt quãng, rên rỉ không thành tiếng, khóe mắt rỉ ra những giọt nước mắt sinh lý.

"Anh Điền Lôi... ư... em... em không chịu nổi nữa đâu..."

Nó mếu máo van xin, toàn thân căng cứng như cánh cung đã kéo hết cỡ.

"Cố thêm chút nữa nhé, Bằng ơi, sắp được rồi."

Điền Lôi hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mi nó, bàn tay gia tăng tốc độ, lực đạo cũng siết chặt hơn vừa phải.

Cuối cùng, sau một tiếng nức nở nghẹn ngào như được giải thoát, cơ thể Trịnh Bằng co giật dữ dội. Một dòng chất lỏng trắng đục bắn phọt ra, vương vãi một phần lên tay Điền Lôi, một phần dính lên bụng dưới nó, phần còn lại rơi lấm tấm trên nền ghế da sẫm màu. Nó như bị rút cạn sức lực, nhũn ra như bùn nhão, nằm bẹp dí trong lòng Điền Lôi, há miệng hớp khí, ánh mắt tan rã, mồ hôi vã ra đầm đìa toàn thân.

Điền Lôi nhìn người thương nằm liệt trong tay mình, khuôn mặt ửng hồng như hoa đào, trong lòng tràn ngập sự thỏa mãn to lớn và niềm yêu thương vô bờ bến. Anh rút khăn giấy, tỉ mẩn lau chùi sạch sẽ cho Trịnh Bằng trước, rồi mới qua loa xử lý cho mình và ghế sô-pha.

Xong xuôi đâu đấy, anh lại ôm chặt Trịnh Bằng vào lòng, để nó tựa đầu lên ngực mình, lắng nghe nhịp tim đang dần bình ổn trở lại. Trịnh Bằng nhắm nghiền mắt, cơn cao trào qua đi nhưng sắc đỏ vẫn chưa tan hết trên mặt, hàng mi dài còn đọng lại những giọt lệ li ti, trông như cánh bướm sau cơn mưa rào. Nó mệt lử, lại còn xấu hổ muốn chết, đến ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích.

Điền Lôi cười khẽ, hôn lên tóc mai ướt đẫm mồ hôi của nó, giọng nói mang vẻ lười biếng và trêu chọc của kẻ đã được no nê.

"Đã biết cách làm chưa? Hả bé ngốc."

Trịnh Bằng chẳng còn sức đâu mà lườm anh, chỉ biết vùi mặt sâu hơn vào ngực anh, hừ mũi ư ử phản đối đầy yếu ớt, nhưng ngón tay vẫn bám chặt lấy vạt áo anh đầy ỷ lại.

___

Đêm hè phương Nam oi ả, không khí thoang thoảng mùi hoa nhài ngọt ngào và sự ẩm ướt ám muội.

Buổi tối hôm ấy, anh lại giúp Trịnh Bằng giải tỏa thêm một lần nữa. Dư vị của trận mây mưa kịch liệt ban nãy vẫn chưa tan hết, trong phòng ngủ vẫn còn vương vấn mùi vị hoan lạc nồng nàn. Điền Lôi dựa lưng vào đầu giường, ôm trong lòng một Trịnh Bằng đã mềm rớt ra, khóe mắt đỏ hoe, hơi thở vẫn còn dồn dập. Anh vừa dùng sự kiên nhẫn và kỹ thuật điêu luyện nhất để thỏa mãn người trong lòng, nhìn nó đắm chìm trong khoái lạc đến mức mất hồn, nghe tiếng rên rỉ nức nở không kìm nén được của nó... tất cả mang lại cho anh sự thỏa mãn tột cùng và tình yêu thương đậm đặc không sao tan ra được.

Anh dùng khăn bông ấm, cẩn thận và dịu dàng lau rửa sạch sẽ cho Trịnh Bằng, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu món đồ sứ dễ vỡ.

"Mệt rồi thì ngủ đi em."

Điền Lôi hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của nó, giọng khàn khàn lười biếng sau cuộc yêu. Trịnh Bằng quả thực đã kiệt sức, cơ thể như vừa bị tháo rời rồi lắp lại, đầu ngón tay cũng lười cử động. Nó lí nhí đáp một tiếng, rúc vào tìm một tư thế thoải mái nhất trong vòng tay anh như con mèo đã no say, hít hà mùi hương an toàn quen thuộc rồi chìm vào giấc ngủ sâu gần như ngay lập tức.

Thế nhưng, Điền Lôi lại chẳng tài nào chợp nổi mắt.

Một nơi nào đó trên cơ thể anh, vì ban nãy mải mê tập trung phục vụ Trịnh Bằng mà bị cưỡng ép đè nén xuống, giờ đây trong đêm khuya tĩnh mịch, nó như con mãnh thú vừa thức giấc, ngóc đầu dậy hung hãn, phô trương sự tồn tại của mình, căng cứng và đau tức.

Anh nhắm mắt, cố ép mình đi ngủ, nhưng trong đầu cứ tua đi tua lại không kiểm soát những hình ảnh lúc chiều.

Khi mặt trời chưa lặn, trong gian phòng nghỉ chật hẹp phía sau cửa hàng, Trịnh Bằng kiễng chân với tay sắp xếp hàng hóa trên kệ cao. Vòng eo nó căng lên tạo thành một đường cong thon thả và dẻo dai, lớp áo sơ mi mỏng dính bết mồ hôi, in hằn màu da thịt bên dưới. Anh chỉ định đi qua đỡ eo nó vì sợ ngã, thế mà Trịnh Bằng giật mình như phải bỏng, quay đầu lại, đôi mắt trong veo phủ một tầng sương mờ, hai má đỏ hây hây, đôi môi hé mở đầy bối rối, lí nhí gọi một tiếng: "Anh ơi..."

Tiếng gọi ấy, vừa mềm vừa ngọt, mang theo sự quyến rũ vô thức, như móng mèo cào nhẹ vào tim gan anh, khiến anh ngay lúc đó đã rạo rực, suýt nữa thì không kìm lòng được. Phải dùng hết sức bình sinh anh mới giữ được vẻ bình thản, giúp nó lấy hàng xuống rồi viện cớ ra ngoài bàn chuyện làm ăn để trốn chạy.

Giờ phút này, giữa màn đêm tĩnh lặng, hình ảnh ấy, âm thanh ấy bị phóng đại lên gấp trăm ngàn lần, hòa quyện với dáng vẻ lẳng lơ khi rên rỉ dưới thân anh ban nãy của Trịnh Bằng, trở thành liều thuốc kích dục mạnh nhất, thiêu đốt từng giọt máu trong người anh.

Điền Lôi chửi thầm một câu. Anh biết đêm nay nếu không tự giải quyết thì đừng hòng ngủ yên.

Anh rón rén, cực kỳ chậm chạp rút cánh tay đang làm gối cho Trịnh Bằng ra, cẩn thận đắp lại chăn cho nó, chắc chắn rằng nó không bị đánh thức. Sau đó, anh đi chân trần, lặng lẽ xuống giường như một bóng ma, chui vào nhà vệ sinh và khẽ khàng khóa trái cửa lại. Anh tựa lưng vào bức tường gạch men lạnh toát, ngửa cổ hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn nhịp tim và hơi thở đang loạn nhịp.

Trong bóng tối, thị giác bị hạn chế nhưng các giác quan khác lại trở nên nhạy bén lạ thường. Trong không khí dường như vẫn còn vương vấn mùi sữa tắm thơm thoang thoảng của Trịnh Bằng lúc nãy, mùi hương ấy càng thổi bùng ngọn lửa tà dục trong người anh. Anh không do dự nữa, đưa tay nắm chặt lấy thân cặc nóng hổi đang cương cứng đến đau đớn giữa háng mình.

Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh cái ngoái đầu thẹn thùng mà động lòng người của Trịnh Bằng buổi trưa, ánh mắt mơ màng khi lên đỉnh, tiếng gọi "anh ơi" nức nở mềm mại... Tất cả trở thành sự kích thích trực tiếp nhất. Động tác tay của anh từ chậm chuyển sang nhanh dần, hơi thở trở nên nặng nề, hỗn loạn. Những tiếng thở dốc đè nén, trầm đục vang vọng trong không gian chật hẹp, mồ hôi túa ra lăn dài trên trán.

"Bằng ơi... Bé Bằng của anh..."

Anh vô thức rên rỉ tên nó từ sâu trong cổ họng, giọng nói mờ đục chứa chan dục vọng chiếm hữu và si mê cuồng dại.

Đúng lúc này, trong phòng ngủ, Trịnh Bằng vốn đang ngủ say bỗng từ từ mở mắt.

Thực ra từ lúc Điền Lôi rón rén rút tay ra, nó đã lờ mờ tỉnh rồi. Khi tiếng cửa nhà vệ sinh khép lại và tiếng chốt cửa "tạch" một cái vang lên rõ mồn một trong đêm, cơn buồn ngủ của nó tan biến sạch trơn.

Lúc đầu nó còn ngơ ngác, nhưng rồi sự tò mò và linh cảm mách bảo khiến nó cũng lặng lẽ bò dậy, đi chân đất, rón rén như con mèo nhỏ tiến lại gần cửa nhà vệ sinh.

Cách một cánh cửa gỗ mỏng manh chẳng cách được âm là bao, vọng ra những tiếng thở dốc ồ ồ, gấp gáp mà người bên trong đang cố kìm nén. Âm thanh ấy quá đỗi quen thuộc với nó, đó là tiếng Điền Lôi khi động tình, chỉ có điều lúc này nghe có vẻ căng thẳng, bức bối và cô độc hơn nhiều.

Và rồi, nó nghe thấy tên mình.

"Bằng ơi..."

Tiếng gọi ấy trầm thấp, khàn đặc, tựa như tiếng gầm gừ đau đớn của con thú hoang bị nhốt trong lồng sắt dục vọng, chứa đầy sự thống khổ vì không được giải tỏa và niềm khao khát tột cùng.

Tim Trịnh Bằng giật thót một cái, mặt mũi nóng bừng lên như lửa đốt, đến ngón chân cũng co quắp lại vì xấu hổ. Nó hiểu ngay Điền Lôi đang làm gì, và... anh đang nghĩ đến ai khi làm chuyện đó.

Một luồng nhiệt lạ lùng chạy dọc sống lưng, không phải là ghê tởm, không phải là lúng túng, mà là một thứ cảm xúc phức tạp pha trộn giữa sự e thẹn, ngọt ngào và cả... nỗi xót xa âm ỉ. Rõ ràng ban nãy anh đã giúp nó thỏa mãn đến thế, vậy mà vì thương nó mệt, anh thà tự mình trốn vào đây giải quyết một mình, vừa làm vừa gọi tên nó.

Nó đứng chôn chân ngoài cửa một hồi lâu, cho đến khi động tĩnh bên trong dần lắng xuống, thay thế bằng tiếng nước chảy, nó mới giật mình như con nai tơ bị động, vọt lẹ về giường, chui tọt vào chăn nằm im thin thít, giả vờ như chưa từng tỉnh giấc. Chỉ có trái tim đang đập như trống trận trong lồng ngực là tố cáo sự xáo động dữ dội trong lòng nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro