chương 7

Trời thu Lĩnh Nam cao vút, mây trắng lững lờ trôi, trong gió heo may đã bắt đầu vương vấn mùi hương ngọt lành của cây trái chín rộ. Cái ngày mà Điền Lôi âm thầm khắc khoải trong lòng, sinh nhật mười tám tuổi của Trịnh Bằng, ngày một đến gần.

Mười tám tuổi, ấy là dấu mốc của sự trưởng thành thực sự, là một ngưỡng cửa quan trọng của đời người. Điền Lôi hạ quyết tâm, nhất định phải tặng cho em một món quà xứng đáng với lứa tuổi này, một món quà đủ sức gánh vác lời hứa ngàn vàng.

Anh nhớ về quê cũ ngoài Bắc có một cái lệ này, người lớn trong nhà thường đánh một chiếc khóa trường mệnh cho đứa trẻ mình yêu thương nhất, cốt là để cầu mong bình an suôn sẻ, "khóa" chặt phúc khí lại bên người. Bé Bằng của anh không có cha mẹ người thân lo liệu những việc ấy, vậy thì để anh làm. Ý nghĩ ấy vừa nhen nhóm lên đã tựa như dây leo, quấn chặt lấy tâm can anh không buông.

Điền Lôi dốc ra một khoản tiền tích cóp kha khá. Đó là số tiền thù lao hậu hĩnh mà một thương nhân người Hồng Kông đã dúi vào tay anh đợt trước, để cảm ơn anh giúp giải quyết một sự cố máy móc hóc búa. Anh giấu Trịnh Bằng về nguồn gốc và giá trị của món tiền này, chỉ lẳng lặng lo toan.

Anh dò hỏi khắp nơi, biết trong thành có một lão thợ bạc tay nghề cao siêu nhưng đã "rửa tay gác kiếm" từ lâu, tuổi cao sức yếu nên hiếm khi nhận việc. Điền Lôi xách theo chai rượu ngon và gói điểm tâm, năm lần bảy lượt đến cửa biếu xén, thái độ cung kính và chân thành hết mực. Có lẽ cảm động trước tấm lòng của anh, lão thợ già cuối cùng cũng gật đầu phá lệ một lần.

Điền Lôi không vẽ vời hoa lá cầu kỳ. Trên giấy, anh phác thảo hình dáng một chiếc ổ khóa tròn trịa, tối giản hết mức. Ngay tại vị trí tâm khóa, anh nhờ lão thợ chạm trổ hình một chú thỏ con đơn sơ mà sống động. Đó chính là hình dáng chú thỏ cỏ đuôi chó năm xưa anh tết cho Trịnh Bằng trên gò đất thôn Liễu Khê, món quà đầu tiên giữa hai người. Còn ở mặt sau, anh nhờ lão thợ dùng mũi kim tinh xảo nhất, khắc lên hai chữ nhỏ xíu, nương tựa vào nhau: Lôi Bng.

"Thưa cụ, phiền cụ dùng bạc ta loại tốt nhất, đánh dày dặn một chút ạ."

Điền Lôi dặn dò kỹ lưỡng. Anh muốn chiếc khóa này phải có sức nặng, đeo sát bên mình, bền bỉ cùng năm tháng.

Thỏi bạc qua đôi bàn tay già nua nhưng vững chãi của vị thợ già, trải qua nung chảy, búa đập, dao khắc, dần dần thành hình. Chiếc khóa bạc nhỏ nhắn, không có hoa văn rườm rà, nhưng nhờ dùng bạc nén đúc đặc nên cầm trên tay nặng trịch, mát rượi, tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa mà thâm trầm. Chú thỏ con đường nét mượt mà, sống động đến nỗi tưởng như sắp sửa nhảy tót ra ngoài. Khi Điền Lôi cầm thành phẩm trên tay, ngón tay anh lướt qua mặt bạc lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại nóng hổi như có lửa đốt.

___

Ngày sinh nhật, Điền Lôi không bày vẽ linh đình. Chập choạng tối, anh kéo Trịnh Bằng về căn phòng nhỏ chong ngọn đèn vàng tù mù của hai người. Trên bàn không có mâm cao cỗ đầy, chỉ độc một bát mì trường thọ mà Trịnh Bằng thích ăn, bên trên ốp một quả trứng gà vàng ươm.

Ăn xong mì, Điền Lôi không nói nhiều lời. Anh lấy từ trong ngực áo ra một gói nhỏ được bọc cẩn thận bằng lớp vải màu xanh lam mới tinh, đặt vào lòng bàn tay Trịnh Bằng.

"Bằng này, mười tám tuổi rồi, anh có thứ này cho em."

Trịnh Bằng ngơ ngác nhìn anh, rồi cúi đầu nhìn gói vải nằng nặng trong tay, nhịp tim tự dưng đập thình thịch. Nó dè dặt mở lớp vải bọc ra. Thứ hiện ra trước mắt không phải bất cứ món đồ nào nó từng tưởng tượng, mà là một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc sáng lấp lánh, dáng vẻ cổ kính tròn đầy. Thân khóa không lớn, vừa khéo để đeo sát da thịt. Thứ ánh sáng bàng bạc, lành lạnh, dịu dàng đặc trưng của bạc ròng cứ thế lặng lẽ chảy tràn dưới ánh đèn.

Ánh mắt nó ngay lập tức bị hút chặt vào hình chú thỏ con quen thuộc trên mặt khóa. Nó nhận ra ngay, đó là chú thỏ bằng cỏ đầu tiên anh tết cho nó.

Ngón tay nó run rẩy, khẽ khàng miết qua những vết chạm khắc tinh xảo. Đầu ngón tay không chỉ cảm nhận được cái lạnh của kim loại, mà còn chạm vào một hơi ấm nặng trĩu xuyên thấu cả thời gian. Nó lật mặt sau chiếc khóa lại, nhìn thấy hai cái tên nương tựa vào nhau kia, nước mắt tức thì trào ra, làm nhòe đi mọi thứ trước mắt.

"Anh ơi..."

Nó ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào vỡ vụn:

"Cái này...cái này quý quá... Nó giống như...giống như là..."

Giống như lời chúc phúc của cha mẹ dành cho con cái, lại giống như vật đính ước của những kẻ yêu nhau. Vế sau nó không sao thốt nên lời, chỉ thấy lồng ngực bị thứ gì đó lấp đầy, vừa chua xót vừa căng trướng.

"Không quý đâu."

Điền Lôi mỉm cười, ánh mắt nặng tình chỉ nhìn mình nó.

Giọng Điền Lôi trầm xuống, chắc nịch. Anh cầm chiếc khóa nhỏ, vòng tay qua cái cổ mảnh khảnh của Trịnh Bằng, cẩn thận đeo lên cho nó. Mặt bạc lạnh lẽo áp vào làn da ngực đang nóng hầm hập của thiếu niên, khiến nó khẽ rùng mình một cái. Điền Lôi căn chỉnh lại dây đeo, một sợi dây bạc ta cũng được đánh dày dặn y như thế, để mặt khóa buông rủ, nằm ngay ngắn trước lồng ngực trái.

"Ở quê mình, người lớn thường đánh khóa bạc cho trẻ con, cốt để khóa giữ bình an, khóa giữ phúc khí."

Bàn tay Điền Lôi không rời đi ngay, mà áp nhẹ lên mặt khóa bạc lúc này đã thấm đẫm hơi ấm cơ thể của cả hai người. Ánh mắt sâu nặng của anh nhìn sâu vào đáy mắt ngập nước của Trịnh Bằng.

"Bé Bằng của anh, không có người khác làm cho em, thì để anh làm cho em."

Anh ngừng một nhịp, giọng điệu càng thêm phần trịnh trọng, tựa như đang lập một lời thề vĩnh cửu giữa đất trời.

"Chiếc khóa này, không phải để khóa mệnh của em lại, mà là để khóa chặt tấm lòng của anh dành cho em. Đeo nó vào, cũng giống như anh đang ở bên cạnh, che chở cho em từng giờ từng khắc. Sau này bất luận chúng mình trôi dạt về đâu, gặp phải chuyện gì, em cũng phải nhớ kỹ, tâm của em và tâm của anh đã khóa chặt vào nhau rồi, chúng mình mãi mãi ở bên nhau thôi."

Chiếc khóa bạc nặng trịch đè lên lồng ngực, sức nặng ấy chân thực đến mức như thể lời thề của Điền Lôi vừa được nung chảy và khảm sâu vào máu thịt nó. Nước mắt Trịnh Bằng rốt cuộc cũng vỡ đê. Nó lao sầm vào lòng Điền Lôi, hai tay bấu chặt lấy lưng áo anh, như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, òa khóc nức nở.

Đó không phải là tiếng khóc thương tâm, mà là sự vỡ òa khi mọi tủi hờn, bất an, mọi cảm giác bèo dạt mây trôi bấy lâu nay đều bị sức nặng ngàn cân của chiếc khóa bạc này trấn áp, hóa giải sạch sẽ.

Nó cuối cùng đã sở hữu một lời hứa hẹn sờ thấy được, nắm lấy được rồi. Lời hứa ấy đang dán chặt bên tim nó, cùng chung nhịp đập, cùng chung dòng máu.

"Em sẽ đeo nó mãi, đeo suốt đời này..."

Nó vùi mặt vào hõm vai Điền Lôi, khóc nấc lên từng tiếng, lặp đi lặp lại.

"Chúng mình mãi mãi ở bên nhau..."

Nghi thức mừng sinh nhật đã xong xuôi. Bát mì trường thọ ốp trứng gà, mang theo hơi ấm từ lòng bàn tay Điền Lôi, đã trôi tuột vào bụng, sưởi ấm cả dạ dày lẫn trái tim Trịnh Bằng. Chiếc khóa bạc nặng trịch dưới ánh đèn dầu vàng ấm đang tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng mà kiên định, tựa như một vầng trăng bé nhỏ chỉ thuộc về riêng hai người, dán chặt nơi lồng ngực ấm áp của Trịnh Bằng, phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở.

Trong nhà tĩnh mịch lạ thường, chỉ có tiếng côn trùng rả rích ngoài cửa sổ và tiếng mõ cầm canh văng vẳng từ con hẻm xa xa. Một thứ cảm xúc khó gọi tên, căng tràn và mềm mại như bông gòn, lặng lẽ lan tỏa trong không gian, bao bọc lấy hai người.

Trịnh Bằng vẫn chưa thoát khỏi sự chấn động và niềm xúc động to lớn khi nhận được chiếc khóa bạc. Nó cúi đầu, ngón tay cứ miết đi miết lại mặt khóa một cách trân trọng, cảm nhận khối kim loại lạnh lẽo đang dần trở nên ấm áp nhờ nhiệt độ cơ thể mình, cứ như thể nó thực sự đã hòa vào máu thịt, trở thành một phần không thể tách rời của bản thân. Vành mắt nó vẫn còn vương sắc đỏ, hàng mi dài dường như vẫn còn đọng hơi nước chưa khô hẳn, hắt xuống gò má một bóng râm mong manh dưới ánh đèn.

Điền Lôi ngồi đối diện, lặng lẽ ngắm nhìn nó. Ngắm nhìn thiếu niên của anh, trong đêm mười tám tuổi này, vì món quà anh dốc lòng chuẩn bị mà lộ ra dáng vẻ động lòng và bất an đến thế. Những ngón tay rụt rè vuốt ve mặt khóa, đôi môi nhạt màu khẽ run rẩy, chiếc cổ mảnh khảnh cúi thấp với đường cong tuyệt mỹ... tất cả đều như những sợi dây vô hình siết chặt lấy tâm can Điền Lôi. Một thứ tình cảm phức tạp hòa trộn giữa sự xót xa vô hạn, nỗi khát khao chiếm hữu sâu sắc và sự dịu dàng không sao kìm nén được đang cuộn trào trong lồng ngực anh, chực chờ phá vỡ mọi rào cản.

"Bằng ơi."

Giọng Điền Lôi vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng, trầm hơn mọi ngày, pha chút khàn đặc khó nhận ra.

Trịnh Bằng nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên. Đôi mắt vẫn chưa tan hết ánh nước, long lanh như hòn bi ve đen láy vừa được gột rửa, trong veo nhìn thấy đáy, phản chiếu rõ mồn một hình bóng của Điền Lôi cùng sự ỷ lại và quyến luyến không chút giấu giếm. Ánh mắt ấy thuần khiết đến mức khiến người ta run rẩy, và cũng can đảm đến mức khiến người ta đau lòng.

Chính ánh mắt ấy đã đánh sập bức tường thành kiềm chế cuối cùng của Điền Lôi.

Anh không nói thêm lời nào, chỉ chậm rãi, vô cùng trịnh trọng vươn tay ra, nâng niu khuôn mặt Trịnh Bằng. Bàn tay anh to rộng, đầu ngón tay thô ráp vì chai sạn lao động, khi chạm vào làn da mịn màng của thiếu niên đã tạo nên một cảm giác ma sát rõ rệt, mang theo sự run rẩy khẽ khàng.

Trịnh Bằng thoáng cứng người lại, mắt mở to hơn một chút vì bối rối, nhưng tuyệt nhiên không hề né tránh. Nó cứ thế tin tưởng nhìn anh, để mặc cho anh nâng niu khuôn mặt mình. Ngón tay cái của Điền Lôi nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt ửng đỏ của nó, lau đi vệt ẩm ướt cuối cùng. Động tác của anh chậm rãi, nâng niu như đang chạm vào báu vật trần gian. Ánh mắt anh sâu như biển đêm, khóa chặt lấy tầm mắt của Trịnh Bằng, trong đó cuộn trào những cảm xúc sâu nặng mà Trịnh Bằng chưa hiểu hết, nhưng bản năng mách bảo nó bị cuốn hút vào đó.

Trịnh Bằng cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi của Điền Lôi phả vào mặt mình, mang theo mùi hương an toàn đặc trưng của anh. Tim nó đập dồn dập như muốn phá lồng ngực mà nhảy ra ngoài, máu nóng rần rật bên tai. Thế giới dường như nín thở, chỉ còn lại gương mặt tuấn tú quen thuộc mà cũng xa lạ đang ngày một kề sát trước mắt.

Theo phản xạ, nó nhắm nghiền mắt lại, hàng mi dài run lên bần bật như cánh bướm hoảng sợ. Đó là sự phó thác hoàn toàn, một sự ngầm đồng ý ngây ngô nhưng kiên quyết.

Điền Lôi nhìn khuôn mặt không chút đề phòng đang kề sát sạt, nhìn hàng mi run rẩy và đôi môi nhạt màu đang mím chặt vì căng thẳng của nó, chút do dự cuối cùng trong lòng cũng tan biến sạch sẽ. Anh cúi đầu, vô cùng nhẹ nhàng, áp môi mình lên môi Trịnh Bằng.

Khoảnh khắc chạm môi, cả hai như bị một luồng điện chạy qua người.

Hơi thở Trịnh Bằng tắc nghẹn, đầu óc nó trống rỗng. Cảm giác ấy mềm mại hơn nó tưởng tượng, pha chút lành lạnh, rồi ngay sau đó là hơi ấm khô ráo và nóng bỏng từ môi Điền Lôi truyền sang. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, thân mật vượt quá mọi hiểu biết của nó, khiến toàn thân nó cứng đờ, đến đầu ngón tay cũng co quắp lại.

Nụ hôn của Điền Lôi, ban đầu chỉ là sự kề cận đơn thuần, mang theo sự thăm dò cẩn trọng tột độ. Anh cảm nhận sự mềm mại và run rẩy lạ kỳ dưới môi mình, trong lòng tràn ngập sự yêu thương và kích động khó tả. Bé Bằng của anh, thiếu niên của anh, giờ đây đang nằm trọn trong vòng tay anh, để anh thân mật đến nhường này.

Cái chạm môi ngắn ngủi tựa như cánh bướm đậu ấy, rất nhanh đã vội tách ra.

Điền Lôi lùi lại một chút, tay anh vẫn nâng mặt Trịnh Bằng, quan sát phản ứng của nó. Trịnh Bằng từ từ mở mắt, đáy mắt mờ mịt hơi nước, ngơ ngác và bối rối, hai má đỏ bừng như quả chín. Nó hé miệng định nói gì đó nhưng không thốt nên lời, chỉ vô thức đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên đôi môi vừa được chạm vào, nơi dường như vẫn còn vương lại cảm giác tê dại kỳ lạ.

Chính cử chỉ vô tình ấy như đốm lửa nhỏ, tức thì thổi bùng lên ngọn lửa tình cảm sâu kín mà Điền Lôi cố kìm nén bấy lâu. Anh không chần chừ thêm, lại cúi xuống lần nữa. Lần này, không còn là cái chạm môi hời hợt ấy. Môi anh mang theo sức mạnh không cho phép cự tuyệt nhưng vẫn đầy dịu dàng, phủ lên lần nữa, sâu hơn, kiên định hơn. Anh không còn thỏa mãn với việc kề cận bên ngoài, mà bắt đầu nhẹ nhàng mút mát sự mềm mại ấy, dùng đầu lưỡi thận trọng vẽ theo đường viền môi của Trịnh Bằng, mang theo sự khám phá và chiếm hữu thành kính.

"Ưm..."

Một tiếng nức nở khe khẽ, mang theo âm mũi nghẹn ngào tràn ra từ cổ họng Trịnh Bằng. Sự tiếp xúc quá đỗi thân mật này khiến nó nhũn cả người, đầu óc choáng váng vì thiếu dưỡng khí, sức lực như bị rút cạn. Nó vô thức đưa tay túm chặt lấy vạt áo bên hông Điền Lôi, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức. Đó không phải là đẩy ra, mà là sự bám víu của kẻ sắp chết đuối vớ được cọc gỗ. Sự ngoan ngoãn và phản hồi ngây ngô của nó đã hoàn toàn làm Điền Lôi thỏa mãn. Nụ hôn trở nên triền miên và sâu sắc hơn, chứa chan sự nâng niu, lời hứa hẹn và thứ tình yêu sâu nặng đã lắng đọng qua bao ngày tháng.

Ánh đèn dầu hắt lên bóng dáng hai người một quầng sáng ấm áp, chiếu rọi lên chiếc khóa bạc trên ngực Trịnh Bằng lấp lánh, như chứng nhân cho sự thăng hoa của tình cảm giờ khắc này.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi Trịnh Bằng khẽ đẩy ngực anh ra vì ngạt thở, Điền Lôi mới luyến tiếc dứt ra khỏi nụ hôn triền miên và âu yếm ấy.

Trán anh vẫn tựa vào trán nó, cả hai đều thở hổn hển, hơi thở nóng hổi quấn quýt lấy nhau không phân biệt được là của ai. Mặt Trịnh Bằng đỏ lựng như sắp nhỏ ra máu, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào Điền Lôi, chỉ biết vùi khuôn mặt nóng ran vào hõm vai anh, lí nhí phàn nàn, giọng vừa xấu hổ vừa có chút nũng nịu.

"Ngạt... ngạt em mất ạ..."

Điền Lôi bật cười trầm thấp, lồng ngực rung lên, cánh tay siết chặt hơn, ôm trọn cơ thể mềm mại vẫn còn run rẩy của người thương vào lòng. Anh hôn lên đỉnh đầu Trịnh Bằng, giọng nói khàn đi vì thỏa mãn và sự nâng niu nồng đượm.

Trong căn phòng nhỏ chật hẹp chỉ còn lại tiếng thở dốc đan xen và tiếng côn trùng kêu rả rích bên ngoài. Trịnh Bằng xấu hổ đến mức cả cổ cũng đỏ ửng lên. Hàng mi nó run rẩy như cánh bướm trước gió, trên môi vẫn còn cảm giác tê dại vì bị mút mát.

"Em bé sợ à?"

Giọng Điền Lôi khản đặc, mang theo chút hối lỗi và lo lắng sau cơn cao hứng. Bàn tay đang nâng mặt Trịnh Bằng khẽ siết nhẹ, ngón cái vuốt ve làn da nóng hổi của nó.

Trịnh Bằng lắc đầu nguầy nguậy, làm mấy sợi tóc rối dính bết vào đuôi mắt ẩm ướt. Cuối cùng nó cũng lấy hết can đảm ngước mắt lên nhìn Điền Lôi. Đôi mắt vốn trong veo giờ đây long lanh ngấn nước, mang theo sự rung động ngây thơ và tin tưởng tuyệt đối.

"Không... không ạ."

Giọng nó nhỏ xíu như muỗi kêu, mềm nhũn vì dư âm của nụ hôn vừa rồi.

"Chỉ là... tim em đập nhanh quá thôi..."

Bàn tay đang túm vạt áo Điền Lôi không những không buông ra, mà còn siết chặt hơn, như sợ sự âu yếm này sẽ biến mất. Cử chỉ nhỏ nhặt ấy đã san phẳng chút bất an cuối cùng trong lòng Điền Lôi. Anh cười khẽ, lồng ngực rung động, tràn đầy sự thỏa mãn khó tả. Anh ôm Trịnh Bằng vào lòng lần nữa, không phải cái ôm mang tính xâm chiếm như ban nãy, mà là cái ôm đầy trân trọng và che chở.

Anh tì cằm lên đỉnh đầu Trịnh Bằng, hít hà mùi hương bồ kết thoang thoảng trên tóc nó.

___

Ngày tháng cứ thế êm đềm trôi qua giữa cái nhịp sống lao xao, đượm mùi khói bếp của ngõ Hưng Long. Điền Lôi ngày càng được việc ở cửa hàng của ông chủ Chu, nghiễm nhiên trở thành cánh tay phải đắc lực. Thế nhưng, ngọn lửa trong lòng anh chưa bao giờ tắt. Cái ý niệm phải mang lại cho Trịnh Bằng một cuộc sống tốt đẹp hơn, một tương lai thực sự vững chãi, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, cứ như ngọn hải đăng trong đêm tối, lúc nào cũng soi đường chỉ lối cho anh.

Cơ hội, bao giờ cũng ưu ái những kẻ có sự chuẩn bị.

Một lần, Điền Lôi được ông chủ Chu nhờ ra bến tàu đón tiếp một vị thương khách họ Trần đến từ Quảng Đông, tiện thể xử lý mấy cái trục trặc kỹ thuật trong khâu vận chuyển lô thiết bị chính xác. Điền Lôi không chỉ dựa vào tay nghề cứng cựa giải quyết êm đẹp sự cố, mà trong lúc trà dư tửu hậu, anh còn nhạy bén "đánh hơi" thấy cơ hội làm ăn từ những lời bỏ nhỏ của ông Trần.

Thì ra đầu Quảng Đông đang khát các loại thổ sản, hàng thủ công mỹ nghệ chất lượng cao từ trong nội địa, nhất là mấy món đồ tinh xảo, mang đậm bản sắc địa phương, chuyển được hàng vào đó là lãi mẹ đẻ lãi con. Ông Trần rất ưng cái tính trầm ổn, tháo vát, lại am hiểu kỹ thuật của Điền Lôi. Trước lúc chia tay, ông ta kín đáo dúi cho anh một tấm danh thiếp.

"Cậu em Điền là người có tài, chôn chân ở cái cửa hiệu bé tẹo này thì uổng phí quá. Nếu có hứng thú xuôi về phương Nam phát triển thì cậu cứ liên hệ với tui."

Tấm danh thiếp mỏng manh ấy tựa như tảng đá lớn ném tòm xuống mặt hồ tâm trí Điền Lôi, khuấy động lên từng đợt sóng trào. Anh nâng lên đặt xuống, cân nhắc thiệt hơn. Rốt cuộc, khát vọng về một tương lai xán lạn đã chiến thắng sự quyến luyến với những tháng ngày an phận. Anh tìm gặp ông chủ Chu, thật thà giãi bày nỗi lòng. Ông chủ Chu tuy tiếc người tài, nhưng cũng hiểu cho cái chí "tang bồng" [1], vẫy vùng biển lớn của trai trẻ, chẳng những không ngăn cản mà còn hào phóng trích một khoản tiền tích lũy cho Điền Lôi vay làm vốn liếng khởi nghiệp, coi như là góp cổ phần.

Đêm cuối cùng trước khi rời Dung Thành, Điền Lôi và Trịnh Bằng nằm chen chúc trên chiếc giường đơn chật hẹp, thủ thỉ về những dự định tương lai.

"Bằng này, chuyến này anh đi Quảng Đông là để hùn hạp làm ăn với ông Trần, trước mắt cứ bắt đầu từ việc buôn ngược bán xuôi mấy món mây tre đan, hàng thêu thùa của quê mình đã. Rủi ro thì có đấy, nhưng cơ hội đổi đời còn lớn hơn kìa."

Điền Lôi vuốt ve tấm lưng gầy của Trịnh Bằng, giọng trầm ổn nhưng ẩn chứa sự hưng phấn khó giấu.

Trịnh Bằng ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực vững chãi, giọng nghèn nghẹn.

"Em biết mà, anh cứ đi đi, em ở đây đợi anh."

"Em sẽ trông nom nhà cửa cẩn thận, rồi sang xưởng thêu của thím Lý nhận thêm việc về làm, quyết không để anh phải bận lòng, không làm gánh nặng cho anh đâu."

Sự hiểu chuyện của nó khiến Điền Lôi vừa thương, vừa ấm lòng. Anh hôn lên đỉnh đầu Trịnh Bằng, khe khẽ thầm thì.

"Đợi anh đứng vững chân ở trong đó rồi, anh sẽ đón em sang ngay lập tức. Lúc ấy mình sẽ có nhà to hơn, cuộc sống sẽ tốt hơn bây giờ nhiều, em ạ."

Chú thích:

[1] Chí tang bng: Xut phát t cm t Hán Vit "Tang h bng th - 桑弧蓬矢". Trong đó, tang h là cây cung làm bng g dâu, bng th là mũi tên làm bng c bng.

Theo phong tc xưa, khi nhà sinh được con trai, người ta s dùng cung g dâu bn 6 mũi tên c bng ra 4 phương (Đông, Tây, Nam, Bc) và 2 hướng (Lên tri, Xung đt). Nghi thc này gi gm ước vng: Đa tr ln lên s đi khp bn phương tri, tung hoành ngang dc. V sau, cm t này tượng trưng cho chí khí ln lao ca đng nam nhi. Nó ám ch người đàn ông không chp nhn sng an phn th thường, ru rú xó nhà, mà khao khát đi xa, xông pha ra ngoài xã hi, vy vùng gia tri đt đ lp công danh, s nghip.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro