chương 8

Chân ướt chân ráo đến Quảng Đông, Điền Lôi như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, quay cuồng với tốc độ chóng mặt. Không khí nơi đây hừng hực một sức sống vừa xáo động vừa mãnh liệt. Những tòa nhà siêu cao tầng, thứ mà ở Dung Thành hiếm khi thấy được, những công trường ngổn ngang mọc lên như nấm, chợ đêm ồn ào náo nhiệt, hàng hóa bày la liệt hoa cả mắt... Và cả cái thái độ làm ăn khẩn trương, tinh ranh và thực dụng của con người nơi đây. Mọi thứ đều khiến anh cảm thấy mới mẻ và đầy thách thức.

Việc hợp tác với ông chủ Trần nhanh chóng được triển khai. Điền Lôi chịu trách nhiệm liên hệ nguồn hàng trong nội địa, kiểm soát chất lượng, tận dụng con mắt kỹ thuật nhà nghề tích lũy bao năm để tuyển chọn những mặt hàng thổ sản vừa độc đáo lại vừa hợp thị hiếu. Ông chủ Trần thì tận dụng các mối quan hệ địa phương, lo đầu ra và xoay vòng vốn. Điền Lôi chịu thương chịu khó, lại giữ chữ tín như giữ vàng, đầu óc linh hoạt, nên chẳng mấy chốc đã đứng vững chân trong cái thị trường phức tạp này.

Chuyện cơm khách, rượu chè trên thương trường là không tránh khỏi, Điền Lôi cũng chẳng tiện chối từ.

Một lần, trong bữa tiệc rượu với mấy đối tác địa phương, Điền Lôi có vẻ hơi lơ đễnh, chốc chốc lại liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử to sụ, hơi thô kệch mới mua trên cổ tay, thứ anh sắm cốt chỉ để làm màu khi đi đàm phán.

Trong đám đối tác có ông chủ Lâm, người gốc Triều Châu tính tình hào sảng, thấy vậy liền cười khà khà, hỏi trêu.

"Sao đó ông chủ Điền? Nôn về nhà dữ ta? Chắc bà xã ở nhà đẹp nghiêng nước nghiêng thành lắm hay sao mà làm ông chủ Điền ruột gan cồn cào vậy nè?"

Cả bàn tiệc cười ồ lên, mang theo sự tò mò thiện ý. Nếu là ngày trước, Điền Lôi có lẽ sẽ ậm ừ cho qua chuyện. Nhưng giờ phút này, có lẽ do hơi men chếnh choáng, hoặc do công việc hanh thông khiến lòng người phấn chấn, hay đúng hơn là nỗi nhớ nhung dồn nén bấy lâu đã tìm được chỗ xả...

Trong đầu anh vụt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp quá mức quy định của Trịnh Bằng, nhớ đến ánh mắt lấp lánh như sao khi nó nhìn anh, nhớ gò má ửng hồng và hai chiếc răng khểnh thỏ non mỗi khi nó ngượng ngùng...

Điền Lôi nâng chén rượu lên, uống một ngụm để che giấu cảm xúc, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên. Nét cười tràn ra từ đáy mắt anh, dịu dàng đến mức lạc điệu hẳn với cái không khí ồn ào, cụng ly cụng chén xung quanh. Anh lắc đầu, giọng nói mang theo sự dung túng và tự hào đến mức cưng chiều mà chính anh cũng không nhận ra.

"Em ấy à... vẫn chỉ là một đứa nhóc con thôi."

Anh ngừng một chút, dường như cảm thấy nói thế vẫn chưa đủ để diễn tả sự trân quý trong lòng, bèn hạ giọng bổ sung thêm một câu, như đang chia sẻ một bí mật ngọt ngào chỉ riêng mình biết.

"Nhưng mà... đúng là rất đẹp."

Câu nói ấy khiến cả bàn tiệc im bặt trong tích tắc. Ông chủ Lâm ngẩn người ra một giây, rồi lập tức vỡ lẽ, cười ha hả vỗ vai Điền Lôi bồm bộp.

"Hiểu rồi! Hiểu rồi nghe! Ông chủ Điền tốt số thiệt he! Nào, dô một ly vì... cậu em xinh trai ở nhà nghen!" [1]

Thái độ thản nhiên, không giấu giếm ấy của anh ngược lại lại giành được sự tôn trọng của cánh gian thương sành sỏi này. Trong cái thời đại sục sôi "mọi thứ đều nhìn vào tiền" này, thì việc một người đàn ông dám bộc lộ chân tình không kiêng dè như thế, chỉ càng chứng tỏ Điền Lôi là người sống thật, đáng tin cậy.

___

Điều khiến Điền Lôi bất ngờ là việc buôn bán suôn sẻ hơn dự tính rất nhiều. Nhờ khứu giác nhạy bén với thị trường và sự hợp tác ăn ý với ông chủ Trần, hàng hóa của họ nhanh chóng mở được lối thoát, thậm chí còn nhận được thêm mấy đơn hàng nhỏ từ Hồng Kông. Vốn liếng tích tụ nhanh như cầu tuyết lăn.

Điền Lôi chớp lấy thời cơ, không thỏa mãn với việc chỉ chạy vạy buôn ngược bán xuôi đơn thuần. Nhờ sự giúp đỡ của ông chủ Trần, anh thuê được một mặt bằng không lớn lắm nhưng nằm ngay mặt tiền khu phố sầm uất, treo biển "Hãng buôn Nguyệt Nguyệt" [2], vừa bán lẻ vừa đổ buôn. Có cơ sở làm ăn cố định, việc kinh doanh càng lên như diều gặp gió.

Khi trong tay đã rủng rỉnh vốn liếng, việc đầu tiên Điền Lôi làm là mua đứt một căn hộ chung cư hai phòng ngủ trong khu tập thể mới xây, cách cửa hàng không xa, môi trường khá yên tĩnh. Tuy diện tích không lớn, nhưng cửa sổ sáng sủa, bàn ghế sạch sẽ, có bếp và nhà vệ sinh khép kín riêng biệt, từ nay không còn cảnh chen chúc dùng chung vòi nước công cộng nữa.

Đó là mái nhà đầu tiên, một mái nhà thực sự thuộc về họ mà anh dành tặng cho Trịnh Bằng.

Sửa sang qua loa xong xuôi, Điền Lôi lập tức ngựa không dừng vó, quay trở về Dung Thành đón Trịnh Bằng.

___

Trục cửa gỗ xoay chuyển phát ra tiếng rên rỉ "kèn kẹt" khe khẽ, như sợ làm kinh động sự tĩnh lặng bên trong.

Điền Lôi đẩy cánh cửa gỗ quen thuộc ra. Đập vào mắt anh đầu tiên là bóng lưng của Trịnh Bằng đang ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ bên cửa sổ, quay lưng lại phía anh. Nắng chiều xiên chéo chiếu qua ô cửa sổ dán báo cũ, phủ lên bờ vai có phần gầy gò, đơn bạc của nó một viền sáng vàng kim mềm mại. Những hạt bụi li ti lơ lửng nhảy múa chậm rãi trong luồng sáng ấy.

Bước chân Điền Lôi khựng lại ngay ngưỡng cửa, cổ họng như bị ai thình lình nhét giẻ chặn lại.

Mới đi xa có hơn nửa năm trời, nhưng lúc này đây, dưới con mắt của người vừa trở về từ "Hãng buôn Nguyệt Nguyệt" sáng choang sạch sẽ, căn phòng trọ cũ kỹ mà họ từng gắn bó bao lâu bỗng trở nên chật chội, u ám đến thảm hại. Mảng tường vôi bong tróc lở lói nhiều hơn, góc nhà chất đống những món đồ đạc cũ kỹ chưa nỡ vứt đi. Trong không khí lãng đãng cái mùi nấm mốc đặc trưng của nhà cũ ẩm thấp, trộn lẫn với mùi thuốc Bắc rẻ tiền đăng đắng.

Đây, chính là nơi mà Trịnh Bằng ngày qua ngày, mòn mỏi đợi anh về.

"Bằng ơi."

Anh cất tiếng, giọng nói khản đặc bởi đường sá xa xôi và những cơn sóng lòng đang cuộn trào.

Cái bóng người lọt thỏm trong chiếc ghế mây cũ bỗng giật nảy mình, tựa hồ vừa bừng tỉnh khỏi một giấc ngủ chập chờn, hay một dòng suy tư miên man nào đó.

Trịnh Bằng chậm rãi ngoái đầu lại. Khoảnh khắc ấy, Điền Lôi cảm thấy trái tim mình như rơi bịch xuống tận đáy lồng ngực, nhói lên một nỗi đau âm ỉ, đầy tức tưởi. Trịnh Bằng gầy đi nhiều quá, sắc mặt nó xanh xao thiếu máu. Duy chỉ có đôi mắt đang nhìn anh, sau thoáng kinh ngạc ban đầu, bỗng vụt sáng lên rực rỡ. Thứ ánh sáng ấy mãnh liệt đến độ tưởng chừng như sắp thiêu đốt cả làn da nhợt nhạt của nó.

Trên đầu gối nó vẫn còn mở trang sách cũ nát, những ngón tay vô thức siết chặt lấy mép giấy, đốt ngón tay trắng bệch ra.

Không có cảnh lao đến ôm chầm lấy anh, cũng chẳng có tiếng reo hò kích động như anh từng tưởng tượng. Trịnh Bằng chỉ ngồi đó, nhìn anh trân trối, ánh mắt tham lam rà soát từng nét trên gương mặt anh, như để chắc chắn rằng đây không phải là một ảo ảnh sinh ra từ nỗi nhớ nhung mòn mỏi. Đôi môi nó mấp máy, rốt cuộc chỉ thốt ra được một câu nhẹ bẫng như gió thoảng.

"Anh... về rồi đấy ạ?"

Điền Lôi buông tay nải hành lý xuống, sải vài bước dài cho chóng gần. Cái bóng dáng cao lớn của anh che khuất phần lớn ánh nắng, bao trùm lấy Trịnh Bằng trong cái bóng của mình. Anh không trả lời ngay, mà vươn tay ra, đầu ngón tay vương cái lạnh của gió trời, khẽ khàng vuốt ve tóc mai của nó.

"Ừ." Điền Lôi đáp, giọng trầm và chắc nịch. "Anh về rồi đây. Về đón em đi đây."

Ánh mắt anh lướt qua chiếc áo len cũ mèm đã dão cả cổ trên người Trịnh Bằng, lướt qua chiếc ca sắt tráng men sứt miệng trên bàn, lướt qua tất cả những chi tiết tố cáo sự nghèo túng và tạm bợ của căn phòng. Một cảm giác hỗn độn giữa xót xa, day dứt và sự thôi thúc mãnh liệt rằng cuối cùng cũng có thể thay đổi tất cả, đang va đập dữ dội trong lồng ngực anh.

Anh cúi người, luồn tay qua khoeo chân và nách Trịnh Bằng, chỉ cần dùng chút sức đã bế bổng cả người nó lên. Trịnh Bằng bất ngờ, khẽ kêu lên một tiếng, tay theo phản xạ vòng qua cổ Điền Lôi. Nó nhẹ quá, nằm trong vòng tay anh mà cảm giác như chẳng có chút trọng lượng nào, khiến tim Điền Lôi lại thắt lại một nhịp.

"Anh làm gì thế ạ?"

Trịnh Bằng ngước lên nhìn anh, trong mắt vẫn còn vương sự ngỡ ngàng và chút ỷ lại khó giấu.

"Cho em nhìn lại."

Điền Lôi bế nó đi ra giữa nhà, đưa mắt nhìn quanh gian phòng tồi tàn.

"Nhìn lại cái nơi mà cuối cùng chúng mình cũng sắp rời bỏ này."

Giọng anh bình thản, nhưng mang theo sức mạnh không cho phép nghi ngờ. Trịnh Bằng im lặng, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực vững chãi của anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn, mạnh mẽ nơi đó. Điền Lôi cứ thế bế nó, chậm rãi đi dạo quanh phòng, ánh mắt sắc như dao khắc, lướt qua từng góc tối u ám.

"Em nhớ không?"

Điền Lôi dừng lại trước cái bàn con khập khiễng ghép bằng mấy tấm ván gỗ phủ tấm vải cũ.

"Ở chỗ này này, hai đứa mình từng chia nhau cái bánh bột ngô hấp cuối cùng ấy. Em lúc nào cũng bảo không đói, cứ đòi nhường quá nửa cho anh."

Ánh mắt anh chuyển sang cái bếp than tổ ong nhỏ xíu trát đất sét nơi góc nhà.

"Mùa đông năm ấy, em ngồi xổm ở đây sắc thuốc cho anh, tay em cóng, đỏ lựng hết cả lên, ho còn dữ dội hơn cả anh nữa."

Anh lại nhìn về phía chiếc giường gỗ cũ kỹ hay kêu cót két, ga trải giường tuy bạc màu nhưng được giặt giũ sạch sẽ thơm tho.

"Còn ở đây này, lúc em sốt cao mê sảng, đêm ngủ cứ nắm chặt lấy tay anh, nói lảm nhảm là sợ anh bỏ em đi mất..."

Từng ngóc ngách đều in hằn sự khốn khó cùng cực của quá khứ, nhưng cũng khắc ghi những ký ức đùm bọc lẫn nhau, thấm đẫm vị đắng cay và cả sự ấm áp. Điền Lôi kể lại từng chuyện, từng việc một cách bình thản. Đấy chẳng phải là than vãn, mà giống như một nghi thức từ biệt trang trọng. Trịnh Bằng nép trong lòng anh, người nó khẽ run, cánh tay vòng quanh cổ anh siết chặt hơn, hơi thở nóng hổi phả vào một bên cổ anh.

"Những ngày tháng ấy..."

Điền Lôi dừng bước, cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước.

"...sẽ không bao giờ lặp lại nữa đâu, Bằng ạ."

Anh bế Trịnh Bằng quay lại bên chiếc ghế mây, nhưng không đặt nó xuống ngay mà giữ nguyên tư thế ấy, tự mình ngồi xuống, để Trịnh Bằng vẫn yên vị trong lòng mình. Anh lấy từ trong túi xách mang theo người ra một phong bì giấy xi măng dày cộp.

"Em xem này."

Anh mở phong bì giấy xi măng, trút những thứ bên trong ra mặt bàn. Một chùm chìa khóa sáng loáng, vài tờ giấy chi chít chữ, và mấy tấm ảnh màu.

Anh đặt chùm chìa khóa vào lòng bàn tay Trịnh Bằng. Cảm giác kim loại lạnh lẽo khiến đầu ngón tay nó co lại.

"Đây là chìa khóa nhà mới của chúng mình. Ở Quảng Đông, cách cửa hàng của mình không xa, nằm trong một khu tập thể yên tĩnh lắm."

Kế đó, anh cầm mấy tấm ảnh lên. Trong ảnh là một căn hộ chung cư được sửa sang sạch sẽ, ấm cúng. Tường vôi trắng toát, nền gạch bông sáng bóng. Gian bếp riêng biệt có đặt cái bếp ga mới coóng. Nhà vệ sinh sạch sẽ sáng sủa. Cửa sổ phòng ngủ rất rộng, nắng tràn vào chan hòa, bên ngoài thấp thoáng ngọn cây xanh mướt.

"Phòng ngủ của chúng mình cửa sổ hướng Nam, mùa đông nắng rọi vào tận giường. Em vốn sợ lạnh, sau này chân tay sẽ không bị cóng nữa. Bếp núc sạch sẽ, sau này mình tự đỏ lửa, muốn ăn gì thì nấu nấy, chẳng phải chen chúc tranh giành vòi nước với ai."

"Lại còn có nhà vệ sinh khép kín nữa đấy Bằng ạ."

Giọng Điền Lôi đến đây chợt nghẹn lại, pha chút run rẩy khó nhận ra.

"Em sẽ không bao giờ phải nín nhịn lúc nửa đêm, hay đội mưa chạy ra cái nhà vệ sinh công cộng bẩn thỉu kia nữa đâu."

Ánh mắt Trịnh Bằng dán chặt vào những tấm ảnh, hơi thở dần trở nên dồn dập. Nó vươn đôi tay run rẩy đón lấy, xem từng tấm, từng tấm một thật kỹ càng. Ngón tay nó rón rén miết lên mặt giấy, lướt qua bức tường trắng, ô cửa sổ sáng, như thể muốn xuyên qua mặt giấy để chạm vào cái tương lai an ổn, mới mẻ kia. Hốc mắt nó đỏ hoe rất nhanh, hơi nước dâng lên, tích tụ, rồi không chịu nổi sức nặng mà lăn xuống thành những giọt lớn, rơi lộp bộp trên tấm ảnh và cả trên mu bàn tay Điền Lôi, nóng rẫy.

Nó không khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi lệ, đôi vai rung lên khe khẽ. Đó là sự vỡ òa của những cảm xúc bị đè nén quá lâu, cuối cùng cũng tìm được lối thoát khi nhìn thấy tia hy vọng được xác thực. Không chỉ là chuyện chỗ ở tốt hơn, mà đó là tôn nghiêm, là sự an cư, là sự hiện thực hóa lời hứa về một "mái nhà" thực sự mà Điền Lôi từng trao cho nó.

Điền Lôi không khuyên can, anh chỉ siết chặt vòng tay, ôm nó sâu hơn vào lòng, tì cằm lên đỉnh đầu nó, cảm nhận sự giải tỏa không lời ấy. Anh biết, Trịnh Bằng cần một trận khóc đã đời thế này để gột rửa sạch sẽ những tủi hờn, bất an và nhẫn nhịn tích tụ trong lòng suốt bao năm qua.

Hồi lâu sau, tiếng khóc của Trịnh Bằng mới dần nhỏ lại, chuyển thành những tiếng nấc cụt khe khẽ. Nó ngẩng khuôn mặt lem nhem nước mắt lên, mũi và mắt đều đỏ hồng như con thú nhỏ chịu bao uất ức đến nay mới tìm được chỗ dựa. Nó nhìn Điền Lôi, môi mấp máy vài cái rồi mới hỏi, giọng nghẹt mũi đặc sệt.

"Thật ạ?"

"Tất cả... là thật hả anh?"

"Thật mà."

Điền Lôi trả lời chắc nịch như đinh đóng cột. Anh dùng ngón tay cái thô ráp lau đi vệt nước mắt trên má nó.

"Giấy tờ nhà đất đây, đều viết tên em cả đấy."

Anh trải tờ giấy quan trọng nhất ra trước mắt Trịnh Bằng. Ánh mắt nó rơi vào cái tên quen thuộc của chính mình, nước mắt lại trào ra lần nữa. Nhưng lần này, khóe miệng nó cố gắng nhếch lên, tạo thành một nụ cười đẫm lệ động lòng người vô cùng. Nó lắc đầu, rồi lại gật đầu, dường như chẳng biết phải diễn tả cơn sóng lòng cuộn trào thế nào cho phải.

"Em... em chưa từng dám mơ... sẽ có được ngày này..." Nó lắp bắp.

"Anh đã hứa với em rồi mà."

Điền Lôi nhìn sâu vào mắt nó, giọng anh trầm thấp, dịu dàng nhưng nặng tựa lời thề.

"Anh nói được là sẽ làm được."

Anh dừng một chút, ôm chặt người trong lòng hơn nữa.

"Sau này, mình có tổ ấm riêng rồi, em muốn bày bao nhiêu chậu hoa bên cửa sổ cũng được, muốn tắm lúc nào thì tắm, muốn hầm canh cho anh cũng chẳng cần nhìn sắc mặt ai nữa."

"Em sẽ không bao giờ phải theo anh chịu khổ nữa đâu, Bằng ạ."

Câu nói cuối cùng ấy tựa như chiếc chìa khóa mở toang cánh cửa xả lũ trong lòng Trịnh Bằng. Nó lao sầm vào lồng ngực vững chãi của anh, nước mắt vừa ngừng lại tuôn trào xối xả. Nhưng lần này, không còn là sự kìm nén câm lặng nữa, mà chuyển thành tiếng nức nở giải tỏa thành lời. Nó túm chặt lấy vạt áo anh, như người chết đuối vớ được cọc, lại như con thuyền lênh đênh cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ an toàn tuyệt đối.

"Điền Lôi... Anh Điền Lôi..."

Nó gọi tên anh lặp đi lặp lại, mỗi tiếng gọi đều gói ghém sự lệ thuộc và tình cảm nóng hổi toàn tâm toàn ý. Điền Lôi mặc cho nó khóc, bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng gầy guộc, cảm nhận sự run rẩy dữ dội truyền đến từ cơ thể mỏng manh ấy. Hốc mắt anh cũng nóng ran, nhưng anh cố kìm lại. Anh biết, lúc này anh phải là điểm tựa kiên cường nhất, vững chãi nhất.

"Điền Lôi ơi..."

Giọng Trịnh Bằng vỡ vụn trong tiếng khóc, rốt cuộc không còn là câu "anh về rồi" đầy kìm nén ban nãy nữa. Nó vùi mặt sâu vào hõm cổ anh, nước mắt nóng hổi thấm ướt đẫm da thịt Điền Lôi.

"Em nhớ anh... Em nhớ anh quá..."

Câu nói ấy như phá vỡ một lỗ hổng, bao nhiêu tủi hờn và tâm sự cứ thế tuôn ra. Đôi vai gầy của nó rung lên bần bật, như thể đã chịu đựng oan ức tày đình.

"Anh không ở nhà... căn phòng này trống trải quá... lạnh lẽo quá..."

Nó vừa khóc vừa kể lể đứt quãng, từng chữ đều sũng nước mắt.

"Đêm nằm nghe tiếng gió rít, lúc nào em cũng ngỡ là tiếng anh gõ cửa..."

"Nhưng lần nào chạy ra mở... bên ngoài cũng tối om... chẳng có ai hết..."

Trái tim Điền Lôi như bị những lời ấy đâm nát nhừ. Anh siết chặt cánh tay, ghì chặt cơ thể đang run rẩy ấy vào lòng, như muốn nhào nặn nó hòa vào xương tủy mình, dùng chính thân nhiệt của mình để xua tan mọi giá lạnh và cô đơn trong nó.

"Em sợ lắm..."

Giọng Trịnh Bằng càng lúc càng nhỏ dần, run rẩy đầy bất lực.

"Sợ anh xảy ra chuyện gì ở ngoài kia... sợ anh làm việc quá sức... sợ anh..."

"Sợ anh một thân một mình ở nơi phồn hoa ấy... rồi... rồi chẳng còn thiết tha gì chuyện quay về nơi đây..."

Câu cuối cùng mang theo nỗi sợ hãi mơ hồ khiến cổ họng Điền Lôi nghẹn ứ lại. Anh cúi đầu, áp má mình vào thái dương ướt đẫm mồ hôi và nước mắt của Trịnh Bằng, giọng khàn đặc đi vì xúc động.

"Ngốc ạ... sao lại không muốn về chứ? Em là nhà của anh kia mà, anh liều mạng làm việc như vậy, cũng chỉ cốt để cho em có được một mái nhà tử tế thôi."

"Em biết... em biết chứ ạ..."

Trịnh Bằng nức nở không thành tiếng, cứ lặp đi lặp lại mấy từ ấy như câu thần chú để tự trấn an lòng mình.

"Nhưng em không kìm được, cứ nghĩ ngợi lung tung... cứ lo sợ..."

"Không có anh bên cạnh, ngày tháng dài dằng dặc... sao mà khó qua đến thế..."

Tiếng khóc của nó không còn là sự kìm nén câm lặng nữa, mà đã chuyển thành tiếng thút thít nhỏ nhẹ sau khi trút bỏ gánh nặng. Trong tiếng khóc ấy có sự ỷ lại, có nỗi tủi thân, và cả sự thả lỏng hoàn toàn khi cuối cùng cũng dám phơi bày sự yếu đuối trước người thân thiết nhất. Nó giống như con chim mỏi cánh rốt cuộc cũng tìm lại được tổ ấm, vùi mình trọn vẹn vào vòng tay Điền Lôi, mặc cho nước mắt tuôn rơi, thấm ướt ngực áo anh và sưởi ấm trái tim anh.

Điền Lôi không nói thêm lời an ủi sáo rỗng nào nữa. Anh cứ để mặc cho nó khóc, bàn tay to lớn vẫn kiên nhẫn, dịu dàng vuốt ve tấm lưng gầy guộc, cảm nhận từng cơn run rẩy truyền đến từ cơ thể mỏng manh ấy. Anh hiểu, Trịnh Bằng cần sự giải tỏa này, cần khóc cho trôi hết bao nhiêu nhớ nhung và bất an tích tụ bấy lâu nay.

Mặt trời ngoài cửa sổ ngả dần về Tây, ánh nắng vàng kim chuyển sang màu cam ấm áp, phủ lên bóng dáng hai người đang ôm nhau một đường viền dịu dàng. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở đang dần lắng xuống của Trịnh Bằng, cùng nhịp tim và hơi thở hòa quyện vào nhau.

Khi tia sáng cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng, Trịnh Bằng mới chịu ngẩng đầu lên khỏi ngực Điền Lôi. Đôi mắt nó sưng húp, đỏ au như hai quả đào chín, nhưng mọi u ám và lo âu dường như đã được gột rửa sạch sẽ theo dòng nước mắt, chỉ còn lại sự tin cậy trong veo và niềm hy vọng mới nhen nhóm. Nó hít hít cái mũi đỏ ửng, ngượng ngùng lí nhí.

"Em... em làm ướt hết áo anh rồi nhỉ..."

Điền Lôi nhìn cái vẻ trẻ con hiếm thấy ấy của nó, lòng mềm nhũn ra. Anh dùng ngón tay cái quệt đi vệt nước mắt còn vương nơi đuôi mắt nó, thì thầm.

"Ướt thì cho nó ướt, có cái áo thôi mà, sá gì đâu em."

Anh ngừng một chút, nhìn sâu vào mắt Trịnh Bằng, trịnh trọng hứa hẹn.

"Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để em phải vò võ một mình nữa."

Trịnh Bằng gật đầu thật mạnh, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ, không chút gợn, đẹp như cầu vồng sau cơn mưa. Nó chủ động rướn người lên, in lên môi Điền Lôi một nụ hôn mang vị mặn chát của nước mắt, nhưng lại cất chứa nét dịu dàng vô hạn.

"Bao giờ... bao giờ mình đi hả anh?" Nó hỏi nhỏ, giọng pha chút nôn nóng.

"Vé tàu sáng sớm mai anh đã mua sẵn cả rồi."

Điền Lôi cụng trán mình vào trán nó, cọ nhẹ chóp mũi lên cái mũi lành lạnh của nó.

"Giờ em xem cái gì cần dùng thì gói ghém mang theo, cái gì cũ nát không dùng được nữa thì bỏ lại hết đi. Ở nhà mới anh sắm sửa đủ cả rồi."

Trịnh Bằng lại gật đầu lia lịa, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ. Nó lại chủ động hôn anh thêm cái nữa.

Nụ hôn này không vương vấn dục vọng, chỉ có sự may mắn của kẻ sống sót sau tai kiếp, sự chắc chắn của khổ tận cam lai, và sự giao phó trọn vẹn cuộc đời này cho nhau.

Điền Lôi đáp lại nụ hôn ấy một cách cẩn trọng, nâng niu như đang chạm vào báu vật vừa tìm lại được. Anh biết, chuyến đi từ Dung Thành đến Quảng Đông này không chỉ là sự thay đổi về địa lý, mà là bước ngoặt quyết định thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời họ. Quá khứ chật vật, tăm tối sẽ bị họ tự tay niêm phong lại trong căn phòng trọ cũ kỹ sắp từ biệt này. Còn phía trước, trong căn hộ chung cư sáng sủa, có bếp riêng, có nhà vệ sinh khép kín ấy, một tổ ấm mới tinh tươm đang chờ họ đến và lấp đầy bằng những ngày tháng bình dị, ấm cúng, chỉ thuộc về riêng hai người.

Màn đêm êm đềm buông xuống, căn phòng nhỏ không chong đèn. Họ lặng lẽ ôm nhau trong bóng tối, lắng nghe nhịp tim của đối phương, cảm nhận sự hiện diện của nhau. Mọi lời nói lúc này đều trở nên thừa thãi. Gánh nặng quá khứ đã được trút bỏ, bức tranh tương lai đang từ từ mở ra trước lồng ngực kề sát của hai người, tràn đầy hy vọng.



___

Chú thích:

[1] Cu em xinh trai (Lượng t - 靓仔): T lóng Qung Đông ch chàng trai đp. Ông ch Lâm dùng t này chng t ông đã ngm hiu người thương ca Đin Lôi là nam gii.

[2] Hãng buôn (Thương hành): Cách gi các cơ s kinh doanh thi m ca.

[3] Khép kín: Thut ng thi bao cp ch các căn h có sn bếp và toilet bên trong, phân bit vi kiu nhà tp th, xóm tr dùng chung bếp và nhà v sinh, là ước mơ ca mi gia đình thi đó. Ch mt cái chi tiết nho nh này thôi, đã thy s khó khăn và vt v trong sinh hot đi thường ca h, và cũng nhn ra được là Đin Lôi vn luôn đau đáu trước mi s bt tin ca em, tâm tư ca anh luôn đt hết lên người ca Trnh Bng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro