Chap 13: Cách Mà Bác Sĩ Lee Tỏ Tình
Bên trong mỏ than
"Này...này...bà chị ơi... bà chị ơiiiii..." Ki Soo lay SoYeon.
"..."
"Bà chị ơi tỉnh lại... tỉnh lại đi..."
"..."
"Hazyyy...chết rồi sao? Có ai không...ở đây có người chết này"
"Chết cái đầu cậu" SoYeon mở mắt ra...
"Ôi mừng quá đi...tôi cứ tưởng..." Ki Soo hớn hở.
SoYeon treo lại bịch nước dịch cho Ki Soo...
"Tôi già lắm sao mà cậu hết gọi bằng phụ nữ giờ lại gọi bà chị...cậu chán sống rồi phải không nhóc?"
"Không...không có. Tôi...tôi...quen miệng thôi. Mà chuyện đó không quan trọng đâu...Tay Unnie chảy máu kìa"
SoYeon nhìn xuống tay mình. Quả thật đã bị thương. Lấy túi y tế ra SoYeon tự băng bó cho mình...
"Thôi xong rồi bà cô già ơi...lối đi bị lấp kín rồi... hết đường sống rồi... *huhuhu*" Ki Soo tuyệt vọng.
"Cái tên nhóc này. Không thể chết đâu...tin tôi đi. Cậu phải sống sót để gặp người yêu mình nữa chứ"
"Tôi không có người yêu...Unnie có người yêu chưa?"
"Có chứ...cậu có nghe giọng cô bác sĩ lúc nãy không? Cô ấy là bạn gái của tôi đấy"
"Mố...bạn...bạn...gái...sao? Nói vậy Unnie là..." Ki Soo trợn mắt.
*Hihi*"Đúng vậy đó...Giờ này chắc cô ấy lo lắng lắm. Nếu biết thế này chắc cô ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của tôi rồi" SoYeon cười vui vẻ.
"Hazyyy...chị hả hê đủ chưa? Chết tới nơi không lo, ở đó lo mê gái" Ki Soo bĩu môi.
"Cậu tin tôi may miệng cậu lại không... đưa tay cho tôi" SoYeon giật lấy tay Ki Soo rồi ghi ghi cái gì đấy...
"Unnie làm gì vậy?" Ki Soo ngạc nhiên.
"Tôi ghi bệnh án cho cậu...lỡ như có mình cậu được thoát ra thì hãy mau chóng đưa tay cho bác sĩ xem...nghe chưa?"
"Không...nếu ra thì...cả...2...cùng...ra...khụ...khụ..."
"Đừng nói chuyện nhiều nữa...cổ họng cậu sưng phù nhiều rồi"
*Xoạc...Xoạc...Xoạc...*
Những tảng đá ở lối đi có sự chuyển động. SoYeon và Ki Soo thủ thế. Họ nghĩ chắc nơi này sẽ sập 1 lần nữa.
*Rầmmmmmmmm*
...
...
...
1 tảng đá lớn văng ra 1 bên...bụi bay mù mịt. JiYeon thò đầu vào...
"Này...Đại Úy! Rãnh mỡ nên quậy cho chỗ này sập phải không?" JiYeon quăng chai thuốc cho SoYeon.
SoYeon liếc JiYeon rồi quay qua Ki Soo...
"Thấy chưa...tôi đã bảo là không chết mà"
"Hay quá...Được cứu rồi *Hihi*" Ki Soo mừng không thể tả.
20 phút sau
Ki Soo được khiêng bằng cán ra ngoài. Qri nhanh chóng chạy đến...
"Cậu có sao không? Bị thương ở đâu?"
"Tôi thoát rồi...Ôi! Không thể tin được. Đây là bệnh án của tôi" Ki Soo đưa tay mình ra. Qri đứng hình. Cô nhớ lại lần đầu gặp SoYeon...lúc đó SoYeon bị thương, trên tay cũng đã ghi giống như tay Ki Soo (Chính Da Hae đã ghi).
"Là...là ai đã ghi thứ này"Qri hỏi.
"Một bà chị đã ghi đấy... chân tôi đau quá...Uiiiii..." Ki Soo nhăn mặt vì thuốc giảm đau đã hết tác dụng.
"Đã bảo không được gọi tôi bằng bà chị. Có tin tôi chặt lìa chân cậu ra không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng Qri.
Qri quay người theo hướng tiếng nói...người đang đứng trước mặt cô lúc này chính là SoYeon. Qri mừng muốn khóc nhưng cố bình tĩnh xoay mặt lại nói với 2 anh quân nhân...
"Hãy đưa cậu ta về doanh trại y tế"
Ki Soo được khiêng đi. SoYeon bước đến gần Qri...2 người nhìn nhau không chớp mắt...
"Cho thêm một cái cán đi" SoYeon la lớn.
2 anh quân nhân xách 1 cái cán chạy đến...HyoMin cũng chạy phía sau...
"Có ai bị thương nữa sao?" HyoMin khẩn trương.
"Đây này... là tôi đây này..." SoYeon chỉ tay vào mình rồi nằm lên cái cán.
"Tôi đi xem bệnh nhân lúc nãy" Qri định bỏ đi.
SoYeon chộp ta Qri lại...mắt nhìn HyoMin...
"Này...lúc nãy là tôi để cho Thượng Sĩ Park ra ngoài đấy. Nhờ vậy mà cô ấy không gặp nguy hiểm...Em nên trả ơn tôi đi...*nháy nháy mắt *"
"Ahhh...được rồi...được rồi. Tôi sẽ đi kiểm tra cho bệnh nhân lúc nãy...còn người giả bệnh này thì nhờ chị chăm sóc nhé" HyoMin mỉm cười chạy đi.
SoYeon nhìn Qri bằng ánh mắt cầu khẩn...
"Tôi bị thương thiệt đó...đau lắm...em giúp tôi chữa trị đi nha..."
Qri thở dài...
"Được rồi... nhưng định nắm tay tôi mãi vậy sao?"
SoYeon thả tay Qri ra...nhảy khỏi cán và theo Qri về tổ y tế...
Phòng bệnh
SoYeon nằm trên giường và đang được truyền dịch. Qri im lặng ngồi khâu vết thương ở tay cho SoYeon.
"Ôi! Đau quá đi mất..." SoYeon giả bộ than thở.
"..."
"Lúc nãy nguy hiểm thật đấy...Sợ ghê..." SoYeon cố làm cho Qri lên tiếng.
"..."
"Bác sĩ Lee ahhhh...giận tôi sao?"
"..."
"Wahhh...đúng là người vô tình mà. Tôi mới về từ cõi chết vậy mà em không một lời an ủi, không một tiếng hỏi thăm, không một chút lo lắng. Biết vậy lúc nãy để đá đè chết quắc đi cho xong"
Qri cố tình khâu mạnh một cái làm SoYeon đau muốn tè dầm luôn...
"Uiii..." SoYeon cắn răng chịu đựng...không dám nói thêm gì nữa. Qri khâu xong vết thương...để dụng cụ sang 1 bên...nghiêm túc nhìn SoYeon.
"Sao không lo lắng...Sso có biết tôi ở ngoài này chẳng khác gì như đang ngồi trên đống than không. Tôi luôn cầu nguyện cho Sso được bình an trở ra. Cố gắng chạy thật nhanh khi nghe tin có người được cứu thoát vì hi vọng người đó là Sso...gặp lại Sso thực sự tôi rất mừng"
SoYeon cứng họng...gục mặt xuống không dám nhìn Qri nữa...
"Sao? Bây giờ có còn muốn chết nữa không?"
"Không...không muốn...Sso xin lỗi! Sso chỉ muốn đùa thui..." SoYeon vẫn gục mặt.
"Lúc nào Sso cũng đùa được hết. Sso rất tài giỏi. Luôn vượt qua nguy hiểm. Thực sự tôi rất khâm phục Sso"
SoYeon khoái chí ngẩn đầu lên...
"Cảm ơn em! Đó là cách để tôi sinh tồn đến giờ đấy"
"Xì...đắc ý ghê há" Qri lắc lắc đầu.
Cùng lúc đó có một cậu quân nhân trẻ chạy vào...
"Đoàn kết! Trung đội trưởng cho gọi Đại Úy ạ"
"Được! Tôi sẽ đến ngay"-SoYeon ngồi dậy định rút kim...
"Dừng lại. Truyền dịch xong hãy đi. Người bị thương không cần chấp hành mệnh lệnh đến vậy" Qri cản lại.
"Trung đội trưởng là ngoại lệ...Sso phải đi" SoYeon quyết tâm.
"Nằm xuống cho tôiiiiiiiii" Qri hét lên.
SoYeon và cậu quân nhân giật cả mình...
"Cậu về nói với Trung đội trưởng của cậu cần gì thì xuống đây. Đại Úy đang bị thương không thể đi được" Qri dặn dò.
"À...dạ...dạ...vâng...tôi...tôi đi đây. Đoàn kết!" Cậu quân nhân chạy đi. SoYeon ngoan ngoãn nằm xuống.
15 phút sau
Park Byung Soo đến chỗ SoYeon...
"Đoàn kết!"
"Được rồi...cô bị thương nghiêm trọng không?" Byung Soo hỏi thăm.
"Không ạ"
"Đại Úy bị bị thương rất nghiêm trọng" Qri nói rồi lườm SoYeon.
"À...ummm...cũng nghiêm trọng lắm ạ" SoYeon lấm lét.
Byung Soo lắc đầu bỏ đi...Qri cũng đi làm việc của mình. SoYeon trốn khỏi phòng bệnh về doanh trại...
"Đoàn kết!" SoJi chào Byung Soo.
"2 tên nhóc gan to quá rồi. Không tập trung làm việc mà lo đùa giỡn rồi còn xưng Mày Tao với nhau nữa. Loạn hết rồi phải khônggg?" Byung Soo quát.
SoJi trợn mắt nhìn nhau...
"Tại...tại sao...Trung Tá biết được ạ?" JiYeon thắc mắc. Cô đâu có mách gì đâu tại sao tên này lại biết.
"Là nhờ thứ này" Buyng Soo quăng ra 1 thứ gì đó bằng đầu ngón tay út...
"Đây...là...gì?" SoYeon cầm thứ đó lên...ngắm nghía.
"Là thiết bị theo dõi... vì lo lắng cho sự an toàn của Thượng Sĩ Park mà Trung Úy Park đã cài thứ này vào cổ áo của Thượng Sĩ. Cũng chính Trung Úy đã ghi âm rồi giao lại cho tôi đấy"
"Là...là...HyoMin?" JiYeon trợn mắt.
"Không sai. 2 người lập tức ôm súng chạy 100 vòng quanh doanh trại sau đó viết báo cáo nộp cho tôi...Thực thiiiiiii" Byung Soo hét.
"Đoàn kết!" SoJi ra ngoài chạy phạt...
...
"Hazyyy người yêu của cô thuộc thể loại gì vậy?" SoYeon bực tức.
"Em cũng không hiểu nổi nữa...em đâu làm gì đắc tội với Minie đâu"
"Được lắm! Để xem tôi xử cô ta thế nào. Tôi sẽ băm cô ta ra làm trăm mảnh" SoYeon nghiến răng.
"Không được...Muốn trút giận thì trút lên người em nè. Không được phép đụng tới Minie của em ah"-JiYeon bênh vực HyoMin...vừa lúc đó thì HyoMin xuất hiện...
"Wahhh...tập thể dục buổi trưa ah? Cảm giác tuyệt vời lắm đúng không ...hốhốhố" HyoMin cười sảng khoái...
"Hãy đợi đấy" SoYeon vừa chạy vừa quay mặt lại hăm dọa.
JiYeon không nói gì chỉ nở 1 nụ cười rồi chạy tiếp...HyoMin như bị chết đứng sau nụ cười của JiYeon...
'Sao lại có người đẹp quá mức cho phép vậy...Yeonie tính giết em bằng nụ cười đó sao? Em định troll tên Sâu Lùn đó thui...không ngờ liên lụy đến Yeonie...Xin lỗi Yeonie!' HyoMin Pov's
Đang chạy bỗng SoYeon khựng lại...
"Cô vác súng về dùm tôi...tôi phải đi chữa trị gấp..." SoYeon quăng súng cho JiYeon rồi biến mất. JiYeon chẳng hiểu gì cả...
...
"Bác sĩ Lee! Em tìm tôi sao?" Thì ra SoYeon đã nhìn thấy Qri.
"Trốn hay há...tôi chỉ vắng có 2 phút là Sso đã biến mất. Tại sao lại bị phạt vậy?"
"Ah...thì...thì..."
"Thôi khó nói thì đừng nói. Đây là thuốc của Sso, uống sau mỗi bữa ăn" Qri đưa bịch thuốc cho SoYeon...SoYeon nhận lấy...
"Cảm ơn em. Sao em lại ra đây vậy?"
"Tôi đến thông báo cho Sso là tổ y tế chúng tôi sẽ được phép về nước. Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ trước dự kiến. Nếu ai muốn thì vẫn có thể ở lại. Tôi sẽ gửi danh sách sau. Sẽ có tổ y tế khác qua chi viện cho mọi người"
Qri quay đi...SoYeon bắt dính tay Qri lại...can đảm hỏi...
"Em...em...có định về nước không?" SoYeon nhìn Qri bằng ánh mắt mong chờ.
"Có chứ...đây là cơ hội để tôi thoát khỏi Đại Úy" Qri hất tay SoYeon ra rồi bỏ đi...SoYeon nhìn theo bóng Qri...mặt buồn rười rượi...
'Tôi làm em thất vọng đến thế sao? Một lần nữa em lại từ bỏ tôi...Em có hiểu nỗi lòng của tôi không? Bác sĩ Lee...' SoYeon Pov's
Tối hôm đó...Trên tầng 2 của doanh trại...
"Hye Kyo! Cô sửa xong hệ thống phát thanh rồi sao?" Qri hỏi.
"Vâng! Tôi đã sửa xong...Bác sĩ Lee cần tôi giúp gì sao?"
"Ah...tôi có thể phát 1 bài hát để lấy lại không khí vui tươi cho mọi người không?"
"Được chứ...cô cứ tự nhiên"
Qri gắn dây cáp vào điện thoại rồi chọn 1 bài hát...sau đó qua bên tổ y tế...
"Geudaega ganeun juldo mollasseo geuttae nan
Deulligo boijido anhasseo geuttae nan jeongmal
Tteut moreul geu mal hanmadi namgin chaero ganeun nege
Meomchwo gaji mallago gaji mallago malhae
Nae kkumsoge dalling uuuu
Eoseo naegero dallyeowajwo
Neujeodo joha nae maeum dasi
Dudeuryeojwoyo yejeoncheoreom"
Darling-Lee Seung Chul
Bài hát rất vui tươi làm cho những bệnh nhân có thêm niềm tin mau khỏi bệnh...Nhưng sau bài hát vui tươi đó...thì...
'...Cái tên SoYeon chết bầm. Lúc tôi cần mà cô cúp máy. Tôi vì lo cho cô nên mới bị như vậy nè...huhu...tôi còn mơ đến làm giáo sư cơ, tôi không muốn chết... Sso ơi! Sso đang đến đây phải không? Không kịp rồi... chắc không kịp rồi... tôi sẽ chết. Thực ra chuyện Sso hôn tôi hôm trước tôi rất là thích...được một người ưu tú như vậy hôn tôi đây thực sự rất cảm động...huhuhu"
Toàn bộ đoạn ghi âm của Qri lúc bị nạn ở vách đá được phát rất to rất rõ trên loa phát thanh...Qri chạy hết mức có thể để ngăn lại nhưng đã quá muộn rồi...
*Rầmmmmm* Cánh cửa bung ra...Qri chạy vào chộp lấy điện thoại. Bất ngờ hơn là SoYeon cũng đang có mặt ở đó...Qri liếc SoYeon một cái rồi ôm điện thoại chạy nhanh xuống dưới...
"Wahh...âm nhạc thực sự rất có ích cho cuộc sống của chúng ta" Kyo trêu SoYeon.
"Tối nay tôi chắc là không ngủ được rồi" SoYeon cười rồi phóng qua cửa sổ. Tiếp đất an toàn...Kyo nhìn theo mà đứng tim...
"Ôi mẹ ơi...xấu hổ chết mất" Qri chạy gần tới cửa thì...
*Cạch* Qri đâm trúng 1 người...ngước mặt lên nhìn...Qri trợn trắng...
"Sao...Sso...Sso...có...thể..."
"Chuyện này đối với tôi dễ như trở bàn tay...Cách tỏ tình của bác sĩ Lee thật là thú vị" SoYeon trêu.
"Đó.. không...phải tỏ tình..."
"Tôi đã nghe không xót 1 chữ đấy"
"Tôi...tôi...mà này...Sso là người tự tiện vậy sao? Cứ ngồi đó nghe mà không biết ngăn lại sao?"
"Hahaha...Em thật là dễ thương hết chỗ nói" SoYeon tiến đến...Qri thụt lùi...
"Em được cứu sống rồi nên định chối bỏ lời tỏ tình ah?" SoYeon vẫn tiến tới...
"Tôi không có tỏ tình"
"Rõ ràng là giọng của bác sĩ Lee"
"Đó không phải tôi"
"Điện thoại này là của bác sĩ Lee còn gì" SoYeon nắm tay Qri đưa lên.
"Tất nhiên là điện thoại của tôi...ah không phải... mà phải...không...phải...Hazyyy...Lee Qri làm ơn tỉnh táo coi" Qri hết đường chối cãi.
"Ôi! Thật vinh dự khi được bác sĩ Lee nhớ đến trong di ngôn của mình"
"Đằng kia có ma kìa" Qri định lừa SoYeon bằng một trò trẻ con.
"Bây giờ quỷ có đến thì tôi cũng không sợ" SoYeon đâu dễ bị gạt.
"Em đã đá tôi bao nhiêu lần rồi hả? Làm ơn nói cho tôi biết...đó...là lời tỏ tình của bác sĩ Lee đúng không?" SoYeon siết chặt cổ tay Qri.
Qri suy nghĩ một lúc rồi dùng ánh mắt chân thành nhìn SoYeon...
"Thôi được...Sso buông tay ra rồi tôi sẽ nói cho Sso biết...Thật đấy!"
SoYeon tin tưởng nên thả tay Qri ra...
*Vèoooooo* Qri vọt lẹ. SoYeon nhìn theo cười...lắc đầu...
Qri nhắm mắt chạy không quan sát nên đâm sầm vào HyoMin...
"Úi...tôi xin lỗi"
"Chị làm chuyện gì xấu sao?...Mặt đỏ hết rồi này" HyoMin chạm tay vào mặt Qri.
"Không...không có" Qri hất tay HyoMin ra.
"Mà Trung Úy này...tôi có chuyện muốn hỏi Trung Úy" Qri hạ giọng.
"Hỏi đi...đừng rụt rè như vậy không giống chị chút nào" HyoMin khoanh tay lại.
"Cô có để ý để đến công việc của người yêu mình không? Cô không sợ một ngày Thượng Sĩ Park sẽ biến mất không dấu vết sao?"
"Đó không phải là chuyện tôi lo lắng"
"Mố..." Qri ngạc nhiên.
"Chuyện khiến tôi lo lắng chính là phải xa JiYeon. Dù nguy hiểm cỡ nào đi chăng nữa chỉ cần ở bên cạnh JiYeon là tôi đã mãn nguyện"
"Ahh...chỉ cần vậy thôi sao? Cảm ơn cô...tôi về doanh trại đây. Chúc cô ngủ ngon!" Qri chạy về doanh trại...mọi người trong tổ y tế hùa nhau trêu chọc làm Qri tức điên lên.
...
HyoMin đi lảng vảng vô tình thấy SoYeon đang ngồi ủ rũ...
"Được người đẹp tỏ tình vui quá nên ngủ không được ah?" HyoMin trêu.
"Thôi thôi đi...cô ấy đá tôi nữa rồi"
"Mà...HyoMin này! Em có để ý đến công việc của người yêu mình không?"
"Hazyyy 2 người mắc chứng gì vậy? Lee Qri vừa mới hỏi em câu hỏi giống hệt Unnie"
"Thật sao? Vậy...em trả lời thế nào?"
"Unnie đi mà hỏi chị ấy đi...Babo"
SoYeon nóng máu đứng lên tiến đến gần HyoMin
...HyoMin thụt lùi.
"Dám nói tôi ngốc...tôi còn chưa xử em cái vụ lúc trưa. Được! Gộp lại giải quyết một lần cho xong" SoYeon sấn tới...
HyoMin tiếp tục thụt lùi...
"Dừng lại...nếu không em sẽ hối hận đấy" SoYeon cảnh báo.
"Không...em mắc gì phải hối hận" HyoMin vẫn thụt lùi và...
*Cạch...* HyoMin va vào 1 người...xoay mặt lại, thì ra là JiYeon...
"Tôi đã bảo dừng lại mà không chịu nghe" SoYeon trêu.
HyoMin hấy 1 cái rồi bỏ đi...JiYeon chặn lại...tay bấu chặt vai HyoMin...
"Yeonie có chuyện muốn nói với em"
"Tôi thì không có chuyện gì để nói với Thượng Sĩ...cô là người không một chút lãng mạn...hãy nhìn người ta kìa..người ta đã tỏ tình thậm chí đã kiss luôn rồi. Còn Thượng Sĩ thì sao...chỉ nắm tay hay ôm hờ thôi...chán ngắt" HyoMin ngoe nguẩy bỏ đi.
"Babo...Hahaha" SoYeon cười lớn.
"Cởi quân phục ra rồi hẵng nói chuyện" JiYeon muốn đánh nhau.
"Thôi khỏi...tôi buồn ngủ rồi. Ngủ ngon nghe...Babo...hahahaha" SoYeon đi vào trong bỏ lại JiYeon tức đến mức muốn cắn lưỡi tự tử...
Đêm đó có 3 người mất ngủ. SoRi thì khỏi phải nói. Nhưng người thứ 3 mất ngủ chính là.....Lee...Da...Hae...
Sáng hôm sau
Cơn Bão trôi qua...ánh nắng bình minh đã xuất hiện trở lại. Qri và y tá Choi đứng ngắm mấy anh quân nhân tập thể dục buổi sáng...
"Wahhh...ước gì ngày nào cũng được nhìn thấy cảnh này" Y tá Choi mơ mộng.
"Cô đúng là siêu cấp mê trai" Qri mắng.
"Xí...còn đỡ hơn Unnie mê gái...Ôi! Đại Úy Park...xin chào!" Y tá Choi lừa Qri.
Quả nhiên lợi hại. Qri vừa nghe tới cái tên đó thôi là bỏ chạy thục mạng. Y tá Choi cười đắc ý.
Qri chạy một quãng thật xa...dừng lại ở gần 1 tảng đá to và thở dốc...ai ngờ SoYeon đang ngồi trên tảng đá đó...SoYeon nằm sấp xuống thò đầu mình ra...
"À nhong..."
"Ối chúa ơi...Sao Sso lại xuất hiện ở đây?" Qri hồn vía lên mây.
"Tôi ở đây từ nãy đến giờ mà"
"Asiiii...y tá Choi! Tôi sẽ chôn sống cô" Qri lẩm bẩm.
"Ai chọc giận em sao?"
"Là Sso chứ còn ai..."
"Sso nhớ đâu có đắt tội gì với bác sĩ Lee đâu?" SoYeon giả ngây thơ vô tội.
"Không nói chuyện với mấy người nữa...tôi chuẩn bị đi họp trên sở chỉ huy đây" Qri định bỏ đi nhưng SoYeon đã níu tay Qri lại...
"Sso cũng đi dự cuộc họp đó. Sso sẽ chở em đi"
"Không cần. Tôi tự đi được"
"Đi một mình rồi mắc kẹt ở vách đá nữa sao?"
"Lúc đó tôi sẽ gọi cho Sso"
"Tối qua mới nhắc đến tôi trong di ngôn vậy mà hôm nay em lại..."
"Đó không phải tôi" Qri cắt lời.
"Âyda...cô gái này thật khó tính mà. Này! Đừng mắc cỡ khi bị người khác nhìn thấu tim chứ...dù thế nào thì Sso vẫn yêu em hơn đấy"
"..."Qri ngượng chín mặt.
"Mà...hôm nay...Em cực kì xinh đẹp..." SoYeon khen làm cho mặt Qri đã đỏ nay càng thêm đỏ...
"Thuiii...đồ quễ ah...ghét Sso ghê"
Cùng lúc đó thì HyoMin và JiYeon từ 2 hướng đi tới. SoYeon nói nhỏ với Qri...
"10 phút sau chúng ta xuất phát nhé...giờ thì mình rút thôi. Ở đây sắp có chiến tranh"
Qri hiểu ý...thế là cả 2 đi về 2 hướng khác nhau...vừa đi vừa cười tủm tỉm làm cho JiYeon và HyoMin khó hiểu... JiYeon lo nhìn theo SoYeon còn HyoMin thì lo nhìn theo Qri...lúc quay mặt lại thì...
*Cạchhhh* họ va vào nhau...
HyoMin giẫm mạnh lên chân JiYeon một cái rồi bỏ đi. JiYeon ngồi đó ôm chân khóc không ra tiếng
...
End Chap
Klq: Hôm nay là sinh nhật mk nhưng mk cố viết xong Chap này. Mọi người tiếp tục ủng hộ Fic nhé! *Cúi đầu*
★Rickli★
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro