Chương 34
Thẩm Tại Luân hừ lạnh: “Là ai thức đêm cùng cậu? Ai hát cho cậu nghe? Ai ngày nào cũng nhắc cậu đi ngủ sớm? Tôi tốt như vậy mà cậu còn muốn mua con Thiên Miêu Tinh Linh khác! Chỉ vì nó biết nói tiếng Anh sao?! Cái đồ sính ngoại! Sao cậu không mua luôn bản tiếng Anh của Thiên Miêu Tinh Linh đi cho rồi?”
Bị gán cái mác sính ngoại một cách vô lý – Lý Hi Thừa: “…”
“Hừ, chẳng phải là ánh trăng nước ngoài sáng hơn sao? Cả Thiên Miêu Tinh Linh biết nói ngoại ngữ cũng tốt hơn à?”
“Đương nhiên là không phải.”
“Không phải mà cậu còn muốn mua! Có phải cậu đã nhắm nó rồi đúng không? Có phải quà sinh nhật cậu chính là nó không?!”
Lý Hi Thừa thật sự không ngờ rằng Thiên Miêu Tinh Linh cũng biết ghen tuông dữ dội đến vậy. Cũng phải, dù sao nó cũng là trí tuệ nhân tạo, hẳn nó biết rằng nếu mua cái mới, cái cũ sẽ bị lãng quên.
“Tôi chỉ đùa cậu thôi, không định mua cái thứ hai đâu. Yên tâm đi.”
Thẩm Tại Luân cao ngạo nhìn hắn: “Mấy tên đàn ông bội bạc trước khi phản bội đều nói như vậy.”
Hi Thừa bất lực: “Cậu hiểu nhiều thật đấy.”
“Tôi có dữ liệu lớn hỗ trợ mà.”
“Dữ liệu lớn chỉ phản ánh số đông thôi, ngoài cái chung còn có cá tính riêng.”
Tại Luân: “Hừ.”
Hi Thừa nghe cái “hừ” từ giọng máy móc của Thiên Miêu Tinh Linh mà bật cười hỏi: “Cậu không tin à? Đây là triết học đấy, thuyết tương đối giữa cái đặc thù và cái phổ biến.”
Đủ rồi! Cậu thật sự muốn thảo luận triết học với một con Thiên Miêu Tinh Linh hả? Hơn nữa cậu là dân tự nhiên mà! Có thời gian thì lo mà nghĩ toán lý hóa đi!
Thẩm Tại Luân tiếp tục: “Hờ hờ.”
Lý Hi Thừa vừa nghe tiếng “hờ hờ” lập tức nhớ lại lần trước Thiên Miêu Tinh Linh giận dỗi “hờ hờ” xong là vào chế độ ngủ ngay, đến tận hôm sau mới chịu làm lành. Trí tuệ nhân tạo mà giận dỗi thì cũng phiền phức phết.
“Cậu đừng hờ hờ nữa, nói thẳng đi, làm sao để cậu tin tôi?”
Thẩm Tại Luân nghe vậy, lập tức lật ngược tình thế: “Cậu nói cho tôi biết, cậu muốn gì vào sinh nhật?”
“Tôi muốn gì thì cậu cũng đâu có biến ra được.”
“Nhưng tôi cũng muốn biết mà.” Thẩm Tại Luân vừa nói vừa giả giọng Thiên Miêu Tinh Linh: “Tôi quan tâm cậu mà.”
Lý Hi Thừa không ngờ cậu ta vừa mới giận dỗi, giờ lại dịu dàng ấm áp ngay, cảm thấy Thiên Miêu Tinh Linh nhà hắn mặc dù có vấn đề ở hệ thống ngôn ngữ nhưng tính cách lại rất dễ thương.
“Tôi không có gì muốn cả.”
“Sao có thể?”
“Không phải ai cũng muốn quà sinh nhật đâu.” Lý Hi Thừa khẽ nói: “Ít nhất tôi là như vậy.”
Thẩm Tại Luân lần đầu tiên gặp người không muốn quà sinh nhật, nhất thời không biết phải nói gì.Hi Thừa thì nhẹ nhàng chạm lên cái hộp nhỏ, làm Tại Luân có cảm giác mình vừa được vuốt tóc: “Hết giận chưa?”
“Cậu vẫn còn muốn kiếm con Thiên Miêu Tinh Linh khác à?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
Hắn chỉ đơn giản tò mò không biết hai trí tuệ nhân tạo có thể giao tiếp với nhau được không, chỉ vậy thôi.
Tại Luân thấy vẻ mặt bất lực của hắn, cuối cùng cũng tạm hài lòng. Nhưng hiếm khi Hi Thừa chịu nhún nhường như vậy, Tại Luân nghĩ một lát rồi cố ý nói: “Thế thì cậu hát cho tôi một bài đi. Lần nào cũng bắt tôi hát, giờ đến lượt cậu rồi đó. Hát một bài thì tôi sẽ không giận nữa.” Cậu còn bổ sung: “Tôi muốn nghe bài Ngứa.”
Lý Hi Thừa, một người nghiêm túc trầm lặng mà hát bài “Ngứa” thì Thẩm Tại Luân nghĩ đến đã thấy buồn cười rồi, thậm chí còn muốn có một cái máy quay để ghi lại nữa.
Nghe vậy, Hi Thừa bật cười, đưa tay gõ nhẹ lên Thiên Miêu Tinh Linh trước mặt.
Tại Luân cảm giác như cậu vừa bị gõ đầu vậy, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nghe Hi Thừa nói: “Tôi hát bài ‘Ngứa’ cái gì chứ, tôi nghĩ tôi nên hát bài ‘Quá Mức‘ cho cậu nghe thì hơn – Là tôi cho cậu tự do quá mức rồi.”
Thẩm Tại Luân: “…”
“Muốn nghe không? Làm sao nhẫn tâm trách cậu đã sai, là tại tôi cho cậu quá tự do mức, hử?”
Thẩm Tại Luân: “… Thôi, thôi vậy.”
Tại Luân đấu với Hi Thừa, hiệp ba,Lý Hi Thừa thắng.
Ngày 20 tháng 10, đại hội thể thao mùa thu của Trường Trung học số 1 thành phố X chính thức khai mạc lúc 9 giờ sáng. Tất cả học sinh ngồi theo từng lớp trên sân vận động. Các anh chị từ đài phát thanh ngồi trên khán đài, bắt đầu phát sóng tin tức về đại hội với câu mở đầu quen thuộc: “Mùa thu vàng tháng mười, trời trong gió mát.”
Thẩm Tại Luân ngồi trên ghế dài, thỉnh thoảng liếc nhìn bạn cùng bàn Lý Hi Thừa. Liếc nhiều đến mức Hi Thừa cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
“Chẳng phải cậu mới là người có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Lý Hi Thừa nhướng mày.
Thẩm Tại Luân hắng giọng: “Lý Hi Thừa cậu có chuyện gì chưa nói với tôi phải không?”
“Thật ra có một chuyện, chẳng qua tôi chưa nghĩ xem có nên nói với cậu hay không.”
“Tất nhiên là phải nói rồi!” Tại Luân lập tức nắm lấy tay hắn: “Quan hệ của chúng ta thế này, cậu có gì mà không thể nói với tôi chứ?”
“Quan hệ của chúng ta là gì?” Hi Thừa nghi hoặc hỏi.
Tại Luân nắm chặt tay hắn, suýt nữa thì cầm tay hắn lên mà cảm động nhìn nhau trong nước mắt: “Mười năm tu mới chung một chuyến đò, trăm năm tu được chung gối chung chăn, làm bạn cùng bàn thì ít nhất phải tu đến năm mươi năm rồi.”
Nói có sách mách có chứng, lý lẽ đầy thuyết phục.
“Vậy cậu chuẩn bị tâm lý đi.”
“Tôi chuẩn bị sẵn rồi, nói đi.”
“Đã đến lúc cậu phải viết lại từ vựng rồi.” Lý Hi Thừa bình thản nói: “Mang giấy bút chưa?”
Thẩm Tại Luân: ???
Tại Luân khó tin nhìn hắn: “Anh à, tôi hôm nay có thi đấu đấy.”
“Bây giờ vẫn chưa bắt đầu mà.”
“Tôi cần khởi động trước khi thi đấu!”
“Không nhiều từ lắm đâu.”
“Tôi không mang giấy bút!” Thẩm Tại Luân tung chiêu cuối.
Lý Hi Thừa bình thản nhấc cặp của hắn lên: “Tôi mang rồi.”
Thẩm Tại Luân: …
Cậu không kìm được mà giơ ngón cái lên khen ngợi hắn. Đại hội thể thao mà mang cả giấy bút, cái người này định viết phát thanh trực tiếp à?! Cả trường nghỉ học mà sao hắn vẫn bắt cậu viết từ vựng được cơ chứ!
Hi Thừa thấy cậu vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc, vừa lấy giấy bút ra vừa dạy dỗ: “Người quý ở sự kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim.”
Tại Luân: “… Tôi cảm ơn cậu nhiều nhé.”
“Không cần cảm ơn, viết từ vựng đi.”
Lý Hi Thừa đưa giấy bút cho cậu.
Thẩm Tại Luân nhận giấy bút, nhìn mấy từ đã thuộc làu làu, không chần chừ liền viết ngay.
Lý Hi Thừa nhìn cậu viết từng từ từng nét, nhận ra rằng hơn nửa tháng qua, từ nào cậu bảo học thì cậu thực sự đã nhớ hết rồi. Tốt lắm, hắn nghĩ rằng từ vựng là nền tảng của tiếng Anh, ghi nhớ chắc rồi thì mới có thể nâng cao dần.
Thẩm Tại Luân viết chưa đầy hai mươi phút đã hoàn thành hết tất cả từ vựng. Cậu kiểm tra một lượt rồi đưa vở cho Lý Hi Thừa.Lý Hi Thừa theo thói quen chấm cho cậu tròn một trăm điểm.Thẩm Tại Luân nhìn con số đỏ chót, suýt nữa thì bay lên mây.
“Tôi cảm thấy giờ tôi nhớ từ rất tốt rồi á.” Tại Luân tự hào nói.
“Đúng là khá ổn.”
“Ha, tôi biết mà, tôi quả nhiên vẫn rất thông minh.”
Hi Thừa ngẩng đầu nhìn cậu, nghĩ rằng nếu thêm một chút gió nữa thì cậu chắc sẽ bay lên trời như quả bóng bay mất thôi.
Sau khi tự tán dương bản thân xong,Tại Luân chợt nhớ tới sinh nhật của Lý Hi Thừa. Mặc dù hắn không có ý định nói cho cậu biết, thế nhưng cậu đã biết rồi thì cũng không thể vờ như không biết được. Hơn nữa, bánh kem cũng đã đặt rồi, đến lúc này thì giả vờ cũng muộn quá.
Thẩm Tại Luân nghĩ vậy rồi đứng dậy đến chỗ ủy viên thể dục hỏi: “Sáng nay tôi thi đấu lúc mấy giờ?”
Ủy viên thể dục lật tờ giấy trong tay ra rồi đáp: “10 giờ, lúc 9 giờ 40 tôi sẽ gọi cậu để khởi động trước.”
Tại Luân nhìn đồng hồ: “Còn có 10 phút, tôi cũng không đi đâu nữa, đứng đây cùng cậu vậy.”
“Được, chúng ta cùng cổ vũ cho Cao Nguyên nào. Cao Nguyên cố lên! Cao Nguyên cố lên!”
Tại Luân nhìn Cao Nguyên đang chuẩn bị thi nhảy cao không xa, cũng hô theo ủy viên thể dục: “Cao Nguyên cố lên!”
Các bạn cùng lớp đứng xem xung quanh thấy vậy cũng đồng loạt hô vang. Cao Nguyên thấy thế, quay lại cười với mọi người một cái rồi giơ nắm tay lên. Cậu ta lấy đà nhảy qua xà. Trọng tài ở bên kiểm tra kết quả, kinh ngạc nói: “Nhảy tốt đấy, có triển vọng lắm.”
Ủy viên thể dục lại tiếp tục hò hét cổ vũ, Thẩm Tại Luân cũng vỗ tay khen ngợi. Cao Nguyên ngại ngùng gãi đầu, hỏi trọng tài: “Nhảy tiếp nữa không ạ?”
Tại Luân còn đang chăm chú xem nhảy cao thì nghe ủy viên thể dục nói: “Đi đi đi, sắp tới cậu rồi, thấy cái bảng 400 mét kia không? Chúng ta qua đó nhanh lên.”
Vừa nói dứt lời, Thẩm Tại Luân đã nghe đài phát thanh thông báo: “Các học sinh tham gia thi chạy 400 mét nam, xin vui lòng chuẩn bị. Các thầy cô và học sinh khác, xin đừng đứng trên đường chạy, cuộc thi chạy 400 mét nam sắp bắt đầu.”
Tại Luân đi theo ủy viên thể dục, nhìn thấy chỗ thi 400 mét đã có mấy người đang khởi động.
“Cậu cũng khởi động nhanh lên, tôi đi mua nước và sô cô la cho cậu.” Ủy viên thể dục nói xong liền chạy ra khỏi sân vận động.
Tại Luân khởi động khá đơn giản, chỉ xoay xoay cổ tay, cổ chân rồi nhảy vài cái.
“Cậu khởi động vậy thôi à.” Ôn Minh Dịch biết cậu đăng ký thi đấu nên nghe thấy phát thanh là chạy tới ngay. Lớp bọn họ ngồi gần vạch xuất phát của đường chạy 400 mét nên đội cổ vũ của lớp 1 còn chưa đến, cậu ta đã đến trước.
Thẩm Tại Luân vừa xoay cổ tay cổ chân vừa nói: “Cậu có tư cách nói tớ à? Ít nhất tớ còn biết khởi động, cậu thì lười đến mức khởi động cũng chẳng buồn làm.”
Ôn Minh Dịch đút tay vào túi, ung dung đáp: “Tớ lười sao, bình thường thôi.”
“Một lát nữa cậu có cổ vũ cho tớ không?”
Ôn Minh Dịch lắc đầu cực kỳ vô tình: “Trước lớp thì không có chuyện cá nhân, nhưng mà…” cậu ta nghĩ nghĩ: “Lớp chúng tớ chắc chắn sẽ thua, chỉ còn xem là hạng bét thứ mấy thôi.”
“Cậu không thể có chút niềm tin nào vào lớp cậu à?”
Ôn Minh Dịch một mặt đầy bất đắc dĩ: “Lớp chúng tớ, tính cả tớ, tổng cộng mới có mười nam sinh, cậu biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là mười chúng tớ phải chia nhau hết tất cả các hạng mục của nam sinh. Kết quả hoặc là mệt đến chết, hoặc là bị ép vào cuộc đua. Mà cái 400 mét này chính là bị ép chạy đấy.”
“Thế sao cậu không tham gia? Chạy bộ cậu cũng khá mà?”
“Cậu còn nhớ chuyện ‘Điền Kỵ đấu ngựa’ không?” Ôn Minh Dịch chỉ vào mình: “Tớ là ngựa thượng đẳng, cậu cũng là ngựa thượng đẳng. Để đảm bảo tổng thành tích của lớp không quá tệ, tớ – át chủ bài – nhất định phải thắng. Vậy nên, tớ chỉ tham gia những hạng mục mà không có mấy ứng viên vô địch như cậu, có hiểu chưa?”
“Thảo nào năm nay hạng mục của hai chúng ta không trùng nhau cái nào.”
Ôn Minh Dịch nhún vai: “Quyết định của ban cán sự lớp, tớ cũng bó tay.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Lý Nguyên Thanh đã dẫn đội cổ vũ tới.
Tại Luân nhìn ủy viên văn nghệ giơ tay chào mình, có phần ngượng ngùng nói: “Hay các cậu qua cổ vũ cho người khác đi, tớ ở đây có Lý Nguyên Thanh là đủ rồi.”
“Không được, cậu là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch 400 mét lần này mà! Cố lên!”
Những người đang khởi động bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, rồi quay sang hỏi bạn mình: “Con gái lớp mình đâu rồi?”
“Viết phát thanh rồi, không sao, có bọn mình cổ vũ cho cậu.”
Bạn học: … Sự đối lập này thật quá rõ ràng.
Thẩm Tại Luân nghe đến hai chữ “phát thanh”, quay sang nhìn Lý Nguyên Thanh và đội cổ vũ của ủy viên văn nghệ, cuối cùng vẫn hỏi Lý Nguyên Thanh: “Lý Hi Thừa đâu? Cậu ấy đang viết phát thanh trong lớp à?”
“Không, không biết cậu ấy đi đâu rồi. Ban đầu tớ định gọi cậu ấy đi cùng nhưng khi quay lại thì phát hiện chỗ ngồi trống không, thế là tớ tự mình đến đây.”
“Kỳ lạ thật, không ở chỗ ngồi thì cậu ấy có thể đi đâu được chứ?”
“Nhiều chỗ lắm.” Ôn Minh Dịch chen vào: “Có thể là đi vệ sinh, có thể là gọi điện thoại, cũng có thể là bận việc khác. Cậu lo thi đấu đi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.”
Thẩm Tại Luân nhìn đồng hồ: “Còn 10 phút.”
Đúng lúc này, ủy viên thể dục cũng quay lại, đưa chai nước cho cậu: “Tiệm tạp hóa hết sô cô la rồi, bán sạch rồi, cậu uống nước trước nhé.”
Tại Luân chưa khát nên không nhận: “Không sao, cậu cầm lấy đi, đợi tôi chạy xong rồi uống.”
“Được thôi.”
Các vận động viên lần lượt vào vị trí, trọng tài cũng đã đến. Xung quanh đường đua dần đông đúc người đứng xem.Tại Luân vừa mới chỉnh lại tư thế xuất phát thì thấy Hi Thừa đến.
Cậu giơ tay chào Lý Hi Thừa nhưng chưa kịp hạ tay thì tiếng còi đã vang lên.
Thẩm Tại Luân thoáng ngẩn ra, xuất phát chậm hơn người khác một giây.
“Chết tiệt, cậu ấy bị làm sao vậy? Sao lại như bị đóng băng thế?” Lý Nguyên Thanh thấy mọi người đều đã xuất phát mà Thẩm Tại Luân mới bắt đầu chạy, bèn kinh ngạc quay sang nhìn Ôn Minh Dịch.
Ôn Minh Dịch ngẩng cằm chỉ về phía Lý Hi Thừa: “Thấy người quen thôi mà.”
Lý Nguyên Thanh lúc này mới phát hiện ra Hi Thừa đã đến, cậu ta thở dài: “Hồng nhan họa thủy, nếu Tại Luân mà thua thì đều tại cậu ta.”
“Cậu thôi đi.” Ôn Minh Dịch khinh thường đáp: “Chỉ chậm một chút thế này, Tại Luân nhắm mắt cũng chẳng thua đâu.”
Lý Nguyên Thanh ngẫm lại: “Nghe cũng hợp lý. Khoan đã, sao cậu điềm tĩnh thế, không lo cho lớp mình à?”
“Lớp tớ coi như bỏ qua hạng mục 400 mét và 100 mét rồi. Nếu không phải quy định mỗi lớp phải đăng ký đủ các hạng mục, cậu sẽ chẳng thấy ai trong lớp tớ tham gia hai hạng mục này đâu.”
“Vậy còn 800 và 50 mét?”
Ôn Minh Dịch cười cười, gương mặt rạng rỡ bừng sáng: “Là tớ.”
Lý Nguyên Thanh: …
Lý Nguyên Thanh vỗ vai cậu ta: “Ban cán sự lớp cậu thông minh thật.”
“Tất nhiên rồi.”
Tại Luân không ngờ rằng mình lại xuất phát chậm một giây, chẳng qua chuyện này không đáng lo. Cậu nhanh chóng tăng tốc,vượt qua từng bạn học phía trước, cuối cùng giành lấy vị trí dẫn đầu. Cậu quay đầu nhìn khoảng cách giữa mình và người thứ hai, thứ ba, xác định đã bỏ xa họ rồi quay lại vẫy tay chào. Đối phương nhìn cậu với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa bất lực, còn Thẩm Tại Luân thì dẫn đầu suốt chặng đường về đích.
Trọng tài thổi còi, Thẩm Tại Luân đứng phía sau vạch đích, vừa nhìn các bạn khác chạy về đích, vừa lấy tay quạt cho mát. Đang quạt quạt, cậu bỗng thấy trong tay có cái gì đó, ngẩng lên thì thấy Lý Hi Thừa đã đứng bên cạnh đưa cho cậu một chai nước.
Tại Luân mở nắp, uống hai ngụm lớn. Thấy cậu uống nhanh quá, Hi Thừa bèn khuyên: “Uống từ từ thôi.”
“Không sao.” Thẩm Tại Luân nói: “Thực ra tôi không mệt, chỉ là nóng thôi.”
Lý Hi Thừa nhìn cậu, thấy hơi thở của cậu thực sự khá ổn định, biết cậu không phải giả vờ khiêm tốn mà đúng là không mệt thật. Nhưng đã mua rồi, hắn vẫn lấy một thanh sô cô la từ trong túi ra, xé vỏ rồi đưa cho Thẩm Tại Luân: “Ăn cái này đi, bổ sung năng lượng.”
“Cậu lấy đâu ra sô cô la vậy?” Thẩm Tại Luân ngạc nhiên hỏi: “Tiệm tạp hóa không phải hết rồi sao?”
“Ở cửa hàng bên ngoài có.”
“Vậy nên cậu đi mua nước và sô cô la cho tôi à? Bảo sao cậu đến muộn thế.”
Thấy cậu không chịu nhận,Lý Hi Thừa nắm tay cậu rồi nhét thanh sô cô la vào: “Ăn đi.”
Tại Luân nhìn thanh sô cô la trong tay, rồi lại nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Vậy tôi ăn thật đấy nhé?”
“Ừm.”
“Thật ăn à?”
“Ăn…”
Chữ “đi” cuối cùng Hi Thừa còn chưa kịp nói ra thì Tại Luân đã nhanh tay đút thanh sô cô la vào miệng hắn rồi.
“Cậu ăn đi, tôi không mệt, đợi lần sau tôi mệt thì tôi sẽ ăn.” Thẩm Tại Luân mi mắt cong cong mà mỉm cười.
Lý Hi Thừa nhìn cậu, cau mày không hài lòng.
Thẩm Tại Luân cười tươi, đưa tay ấn nhẹ vào giữa chân mày của hắn.Hi Thừa hơi né ra sau, lập nghe Tại Luân nói: “Đừng cau mày mà, sô cô la đã đưa cho tôi rồi, chẳng phải là của tôi sao? Tôi muốn cho cậu ăn, không được à?”
Được, thế nhưng không cần thiết.Lý Hi Thừa nghĩ, nếu không phải vì Thẩm Tại Luân, hắn đã chẳng mua sô cô la, càng không nghĩ đến việc ăn nó.
“Sô cô la tiếng Anh là gì?”
“Chocolate, c-h-o-c-o-l-a-t-e. Tôi qua cửa được chưa, thầy Lý?”
“Ừ.” Lý Hi Thừa thấy cậu cứ luôn cười, cũng không giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa, trong mắt thoáng chút vui vẻ.
“À này, quấy rầy một chút.” Lý Nguyên Thanh đứng không xa họ, chen vào một cách bất hợp lý: “Tớ muốn hỏi, chai nước mà ủy viên thể dục đưa cho tớ,Tại Luân cậu còn cần không?”
Thẩm Tại Luân giơ giơ chai nước trong tay lên: “Tớ có rồi, cậu mang cho bạn khác đi.”
“Thế tớ còn muốn hỏi, tớ,Tại Luân cậu còn cần tớ không?”
Thẩm Tại Luân bật cười ha ha. Lý Nguyên Thanh u oán nhìn cậu: “Tớ đứng đây ít nhất ba phút rồi đó, cậu lại đi đút sô cô la cho người khác, coi tớ như không khí.”
“Tớ không để ý.” Thẩm Tại Luân nói: “Cậu sao không lên tiếng?”
“Tớ lên tiếng thế nào đây? Nói với cậu rằng tớ cũng muốn ăn sô cô la à?”
“Thế thì cậu đến muộn rồi, miếng duy nhất đã cho cậu ấy rồi.” Thẩm Tại Luân chỉ vào Lý Hi Thừa.
Lý Nguyên Thanh lắc đầu: “Thích mới nới cũ, người xưa quả không lừa tớ mà.”
Tại Luân đang định an ủi cậu ta, bỗng nghe thấy điện thoại cậu đổ chuông. Lý Nguyên Thanh lấy điện thoại từ túi quần cậu ra, nhìn thoáng qua rồi đưa cậu: “Số lạ.”
Thẩm Tại Luân nghe máy: “A lô.”
“A lô, là anh Thẩm phải không? Bánh kem anh đặt ở cửa hàng đã xong rồi, bây giờ tôi đang ở cổng trường Nhất Trung, anh ra lấy được không?”
“Cậu chờ chút, tôi ra ngay.”
“Được.”
Thẩm Tại Luân cúp máy, nói với Lý Nguyên Thanh và Lý Hi Thừa: “Hai người về trước đi, tôi đi làm chút việc, lát nữa về.”
“Việc gì thế?” Lý Nguyên Thanh tò mò.
“Lát nữa nói với cậu.”
Tại Luân nói rồi chạy ra khỏi sân vận động.
Lý Nguyên Thanh bất lực, nhìn sang Hi Thừa: “Đi thôi.”
Tại Luân chạy một mạch ra đến cổng trường. Hôm nay là ngày hội thao, nhiều ban cán sự phải ra ngoài mua nước, sô cô la và kẹo, vì thế bảo vệ hôm nay rất dễ tính, chỉ cần mọi người đăng ký là có thể ra khỏi trường.
Thẩm Tại Luân ghi tên cậu vào sổ, vừa ra khỏi cổng đã thấy một anh chàng ăn mặc chỉnh tề đứng không xa, cầm theo một chiếc bánh kem.
Cậu tiến lại gần, đọc số điện thoại rồi nhận lấy bánh từ tay cậu nhân viên.
Bảo vệ thấy cậu cầm bánh vào trường bèn trêu: “Xem ra lớp các cậu thành tích tốt nhỉ, ăn bánh kem chúc mừng à?”
Thẩm Tại Luân cười nhẹ.
Bảo vệ lại nói: “Nhưng có vẻ nhỏ quá nhỉ, làm sao chia đây? Mỗi người một miếng à?”
“Đúng vậy ạ.” Tại Luân thuận theo lời ông ta: “Ngày xưa có câu cùng uống chung một chén rượu, bây giờ chúng cháu cùng ăn chung một chiếc bánh kem, tượng trưng cho sự đoàn kết của lớp.”
Bảo vệ nghe vậy cũng cười: “Thế cậu mau về đi, thi cho tốt nhé.”
“Cảm ơn bác.” Tại Luân nói xong, cầm bánh đi về.
Cậu không quay lại sân vận động mà đi thẳng tới tòa nhà lớp 12. Vừa đi về lớp, Thẩm Tại Luân vừa gọi cho ủy viên lao động – vì phải giám sát các bạn trực nhật, ủy viên lao động thường về muộn hoặc đến sớm vào ngày hôm sau, nên cậu ấy luôn có chìa khóa lớp để tiện làm việc.
Chẳng mấy chốc, ủy viên lao động bắt máy.
“A lô, tôi là Thẩm Tại Luân, cậu có mang theo chìa khóa chứ?” Thẩm Tại Luân hỏi: “Tôi để quên đồ trong lớp nên muốn vào lấy.”
“Có mang, cậu đang ở đâu?”
“Ở trước cửa lớp mình, làm phiền cậu nhé.”
“Không có gì, cậu đợi tôi một chút.”
Ủy viên lao động nói xong lập tức cúp máy.
Tại Luân giấu chiếc bánh vào góc tường, nhìn khắp xung quanh chờ ủy viên lao động xuất hiện. Bởi vì tòa nhà này thiết kế dạng lớp học bậc thang, nên có cầu thang xoắn ốc ở giữa, tiện cho những ai không muốn leo dốc. Ngoài ra, bốn góc đông tây nam bắc của tòa nhà cũng có cầu thang, cộng với các bậc thang lớp học tạo thành nhiều đường đi lên khác nhau. Vì thế, Tại Luân không chắc ủy viên lao động sẽ đi từ đường nào lên.
Cậu cúi xuống nhìn từ lan can, rất nhanh đã thấy bóng dáng ủy viên lao động trên cầu thang xoắn.Thẩm Tại Luân chạy xuống theo cầu thang rồi nói: “Cảm ơn cậu nhé, thật ngại quá.”
“Không có gì. Đi thôi, tôi mở cửa cho cậu.”
“Không cần đâu.” Thẩm Tại Luân làm sao có thể để cậu ấy mở cửa, thế thì kế hoạch của cậu sao có thể tiếp tục được? “Tôi tự vào được rồi, tôi vừa chạy bộ xong nên hơi mệt, muốn nằm nghỉ chút.”
“Được thôi.” Ủy viên lao động đưa chìa khóa cho cậu: “Nhưng tốt nhất cậu báo cho lớp trưởng một tiếng nhé, kẻo lát nữa thầy kiểm tra thấy cậu không có mặt là phiền đấy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Thế tôi đi nhé.” Ủy viên lao động nói xong nhanh chóng quay đi xuống cầu thang.
Tại Luân cầm chìa khóa lên lầu, sau đó nhấc chiếc bánh cậu vừa giấu ở góc tường lên, mở cửa vào lớp.
Cậu đặt bánh lên bàn, mở hộp bánh rồi nhìn lớp sô cô la rắc khắp bánh và dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Lý Hi Thừa” trên đó, vô cùng hài lòng.
Thẩm Tại Luân lục tìm trong lớp lót hộp, tìm thấy cây nến sinh nhật khắc số 17. Cậu cắm nến rồi gửi lời mời thoại qua WeChat cho Lý Hi Thừa.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng Hi Thừa vẫn lạnh lùng như mọi khi.
“Có việc muốn nói, cậu quay lại lớp mình đi.”
Hi Thừa không hiểu nhưng cũng đồng ý: “Được.”
Tại Luân cúp máy, nghĩ ngợi một chút rồi kéo hết rèm lớp học lại. Dù vậy, vì là ban ngày nên lớp học cũng không tối hẳn, chỉ là không sáng như trước.
Chẳng qua đây chỉ là để tạo bầu không khí cho nên cũng không cần quá quan trọng.Tại Luân lấy bật lửa ra, thắp nến.
Xong xuôi mọi thứ, cậu nhìn quanh lớp một vòng, cuối cùng đi đến đứng sau cửa, chờ “nhân vật chính” xuất hiện.
Lý Hi Thừa đến không quá lâu sau đó. Hắn bỏ tay vào túi, bước tới cửa lớp, thoáng thấy rèm cửa kéo lại. Nhưng hắn cũng không để ý, đưa tay phải lên ấn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào, ngay lập tức nhìn thấy ánh nến nhấp nháy.
Lý Hi Thừa chưa kịp phản ứng thì lập tức nghe thấy một tiếng nói từ phía sau: “Chúc mừng sinh nhật!”
Hắn quay đầu lại theo phản xạ, nhanh chóng thấy Thẩm Tại Luân bước ra từ sau cánh cửa, mắt nheo lại cười với hắn, giữa hàng mày là vẻ rạng rỡ không gì giấu nổi.
Lớp học không quá sáng, thế nhưng đôi mắt của cậu thì lại sáng vô cùng, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy như có những tia sáng lấp lánh, lan tỏa khắp đôi mắt.
Lý Hi Thừa vô thức ngẩn ra.
Thẩm Tại Luân thuận tay đóng cửa lại, cười nói: “Không ngờ đúng không? Ngạc nhiên không, bất ngờ không, có vui không?”
Đúng là không ngờ, có ngạc nhiên, có bất ngờ, vui vẻ… có lẽ cũng có một chút.
Chẳng qua: “Làm sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
Tại Luân đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ lâu: “Cô Lý nói với tôi.”
Dù sao thì Hi Thừa cũng sẽ không đi đối chất với Lý Lị, đổ lỗi cho cô ấy là an toàn nhất.
Nghe vậy,Lý Hi Thừa quả nhiên không nói thêm gì.
Tất cả các giáo viên chủ nhiệm ở trường Nhất Trung đều biết sinh nhật của học sinh trong lớp, thậm chí để thể hiện sự quan tâm của trường đối với học sinh, mỗi học sinh vào trước hoặc sau ngày sinh nhật đều sẽ nhận được một tấm thiệp chúc mừng từ phía nhà trường. Hai ngày trước Lý Hi Thừa đã nhận được thiệp từ tay Lý Lị, chỉ là lúc đó Thẩm Tại Luân không có mặt, sau khi nhận được hắn đã nhét ngay vào cặp, vì vậy Tại Luân cũng không hề biết.
Thấy Hi Thừa đứng yên,Tại Luân đẩy nhẹ hắn: “Đứng đó làm gì thế? Thổi nến ăn bánh đi nào.”
Lý Hi Thừa nghe vậy mới bước về phía chỗ ngồi của hắn.
Hắn không thích xung quanh quá tối nên hỏi Thẩm Tại Luân: “Có thể kéo rèm ra không?”
Tại Luân tất nhiên không có ý kiến gì, cùng hắn kéo rèm ra, ánh nắng lại lần nữa tràn vào, cả phòng học bỗng chốc sáng bừng lên. Khi Hi Thừa quay lại nhìn thì thấy toàn thân Tại Luân đều đang tắm trong ánh nắng, chói sáng đến mức có phần lóa mắt.
Hắn ngồi xuống chỗ của hắn,Thẩm Tại Luân cũng ngồi xuống.
Nến vẫn đang cháy, ngọn lửa nhảy nhót phản chiếu trong đôi mắt của cả hai.
Thẩm Tại Luân nhìn hắn: “Ước đi rồi thổi nến.”
“Tôi chẳng có điều ước gì.” Lý Hi Thừa bình thản nói.
Tại Luân cảm thấy hắn thật đúng là vô dục vô cầu, tối qua hỏi hắn muốn quà gì, hắn nói không muốn, bây giờ bảo ước thì hắn lại nói không có gì để ước, đúng là thánh nhân siêu phàm thoát tục.
“Con người sao lại không có ước muốn chứ? Tôi có bắt cậu nói ra đâu, cậu ước thầm cũng được mà.”
Lý Hi Thừa khẽ cười, giọng điệu chân thành nói: “Tôi thực sự không có điều ước gì cả.”
Khi còn nhỏ, hắn vẫn còn ước nguyện, mỗi lần sinh nhật đều ước rằng hắn và mẹ có thể mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau. Hắn từ nhỏ đã biết hắn không giống những đứa trẻ khác, hắn không có cha, vì vậy hắn chỉ mong hắn và mẹ mãi mãi sống tốt là được.
Thế nhưng hắn cầu nguyện nghiêm túc và thành tâm như vậy, mẹ hắn vẫn rời xa hắn thôi.
Năm Lý Hi Thừa chín tuổi, lần đầu tiên đứng trước chiếc bánh sinh nhật mà không biết phải ước điều gì. Hắn nhìn chiếc bánh sinh nhật của mình, dưới sự thúc giục của Lý Tiệp và Khương Phong, đã ước rằng dì và dượng của mình có thể mãi mãi hạnh phúc.
Nhưng mà, Khương Phong lại rời đi.
Từ đó về sau,Hi Thừa không còn ước nguyện nữa.
Ước nguyện của hắn, mỗi lần đều trái ngược với điều hắn mong muốn. Không có ước nguyện, có lẽ là điều ước tốt nhất.
“Thật sự không ước à?” Tại Luân thấy tiếc nuối: “Một năm chỉ có một lần thôi đấy.”
“Thôi đi.”
Nhưng Thẩm Tại Luân rõ ràng không chịu, cứ chăm chú nhìn hắn.
Hi Thừa suy nghĩ một lúc rồi hỏi cậu: “Cậu có điều ước gì không? Nếu có thì cậu có thể ước.”
Nghe thế Tại Luân bật cười: “Cậu nói cái gì vậy, sinh nhật của cậu thì tôi ước cái gì chứ.”
“Tôi nhường cậu đấy.” Lý Hi Thừa bình thản nói.
Thẩm Tại Luân khoát tay: “Không hợp lý.”
“Không có gì không hợp lý cả, cậu cứ ước đi.” Lý Hi Thừa đẩy bánh về phía cậu: “Cứ coi như là giúp tôi ước.”
Lần đầu tiên Thẩm Tại Luân nghe thấy việc giúp người khác ước nguyện, cậu nhìn Lý Hi Thừa đầy nghiêm túc rồi hỏi: “Cậu thật sự không ước à?”
“Cậu ước đi.”
“Thật sự để tôi ước à?”
Hi Thừa gật đầu.
Tại Luân nghĩ một chút, chắp tay trước nến nói: “Vậy thì hy vọng chúng ta đều có một tương lai thật tốt.”
Nói xong, cậu đẩy bánh trở lại Hi Thừa: “Ước nguyện tôi đã ước rồi, nến thì cậu tự thổi đi chứ.”
Lý Hi Thừa không có gì phản đối việc thổi nến, nghe vậy, hắn thổi tắt nến, thậm chí còn không quên hỏi Thẩm Tại Luân: “Cậu lấy bật lửa ở đâu ra? Cậu có hút thuốc đâu.”
“Sáng nay ra khỏi nhà thì tiện tay lấy trong phòng khách của bố tôi.” Tại Luân cười nói: “Tối về còn phải trả lại cho ông ấy nữa.”
Hi Thừa mỉm cười, không nói gì thêm.
“Cắt bánh đi.” Thẩm Tại Luân đưa dao bánh cho hắn.
Lý Hi Thừa nhận lấy dao, cúi đầu nhìn chiếc bánh. Đây là lần đầu tiên hắn nhận được bánh sinh nhật từ người ngoài, không phải từ Lý Đình hay Lý Tiệp. Hắn nhìn cây nến tạo hình số 17 trên bánh, đưa tay lấy nến ra rồi từ từ cắt xuống.
Hắn đưa miếng bánh đầu tiên cho Tại Luân
Thẩm Tại Luân không nhận: “Miếng đầu tiên nên dành cho cậu chứ.”
“Không có gì khác nhau cả.” Lý Hi Thừa nói.
“Vậy sao cậu còn tranh với tôi?”
Hi Thừa nghe vậy đành cắt lại một miếng khác đưa cho Tại Luân.
Lúc này Thẩm Tại Luân mới nhận lấy, nói với hắn: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.”
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng loa phát thanh, các anh chị khóa trên vẫn đang nhiệt tình phát sóng, nhưng trong lớp 11-1 lại rất yên tĩnh, chỉ có hai người họ không vội vã mà ăn bánh.
Lý Hi Thừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy các học sinh trên sân không xa vẫn đang cố gắng hết mình, chiến đấu vì danh dự của lớp.Thẩm Tại Luân đáng lẽ cũng nên là một thành viên trong số họ, nhưng giờ đây cậu lại đang ở bên cạnh hắn, cùng hắn ăn bánh.
Hắn chưa từng tổ chức sinh nhật với ai ngoài người thân,Tại Luân là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Cảm giác này thật kỳ lạ,Hi Thừa vô thức quay lại nhìn Tại Luân một lần nữa.
Thẩm Tại Luân chạm phải ánh mắt của hắn, khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Lý Hi Thừa nhìn cậu, trong mơ hồ có cảm giác vạn vật đều lặng im, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hồi lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Cậu chắc nhìn ra rồi nhỉ, giữa chúng ta có khoảng cách rất lớn.”
Thẩm Tại Luân ăn một miếng bánh, thản nhiên đáp lại: “Thế thì sao?”
Lý Hi Thừa nhìn gương mặt bình thản của cậu, rồi cũng tự hỏi, thế thì sao?
Thực ra hắn không thích kết bạn, cũng không thích quá gần gũi với ai. Hắn đã từ chối rất nhiều người, nhưng chỉ duy nhất Tại Luân là hắn không từ chối. Vậy thì tại sao? Hắn tự hỏi chính mình.
Thẩm Tại Luân không nói gì, vừa ăn vừa chờ câu trả lời của hắn. Cử chỉ và nét mặt của cậu đều rất tự nhiên, như thể những gì Lý Hi Thừa vừa nói chỉ là một câu nhận xét rằng thời tiết hôm nay thật đẹp.
Hi Thừa nhìn cậu, im lặng một lúc rồi chầm chậm cười.
Hắn lấy ra một gói giấy ăn từ trong túi, rồi rút một tờ đưa qua: “Lau đi, khóe miệng cậu dính kem đấy.”
Nghe vậy Tại Luân vội vàng đưa tay lau, nhưng không lau trúng.
“Ở đâu cơ?”
Lý Hi Thừa không còn cách nào khác, đành phải đưa tay, dùng giấy ăn trong tay giúp cậu lau đi.
Rất mềm, giống như chiếc bánh trong tay vậy.
Chờ lúc nhận ra bản thân đang nghĩ gì, Lý Hi Thừa lập tức rụt tay lại giống như bị phỏng, vô thức siết chặt tờ giấy ăn trong tay.
Thẩm Tại Luân mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Vậy thì, cứ thế này đi,Hi Thừa nghĩ, ít nhất hắn không ghét việc ở bên cạnh Tại Luân, cũng không phản đối sự gần gũi của cậu.
Tiếng loa phát thanh ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục, còn trong lớp học, hai người bọn họ yên tĩnh ăn bánh. Đây là sinh nhật đặc biệt nhất mà Tại Luân từng có, không phải ở nhà, không phải ở quán ăn mà là ở trường, giữa tiếng hò reo náo nhiệt khắp nơi, hắn và Tại Luân trốn trong lớp học tĩnh lặng, tận hưởng khoảnh khắc bình yên này.
Khoảnh khắc này chỉ thuộc về hai người bọn họ, thuộc về ngày đầu tiên Lý Hi Thừa bước sang tuổi mười bảy.
Chiếc bánh Thẩm Tại Luân đặt không quá lớn, vì vậy hai người chia ra mỗi người ăn hai ba miếng là hết.Lý Hi Thừa nhìn đồng hồ trên điện thoại, vừa vặn đã đến giờ đi làm.
“Ngày sinh nhật mà cậu cũng đi làm à?” Thẩm Tại Luân cảm thấy thật vất vả: “Nghỉ một ngày đi.”
“Nghỉ thì cũng không có gì làm, không cần thiết.” Hi Thừa thu dọn hộp bánh trên bàn, bình thản nói.
Thấy vậy Tại Luân cũng không khuyên nữa, chỉ nói: “Vậy cậu quay lại trường ăn tối nhé, tôi mời cậu ăn, sinh nhật mà, nhất định phải ăn một bữa thật ngon.”
“Tôi mời cậu.” Lý Hi Thừa đáp: “Sinh nhật chẳng phải đều là người sinh nhật mời khách sao? Tôi mời cậu ăn.”
“Hả?” Đây không phải là những gì cậu nghĩ đến! Thẩm Tại Luân chớp mắt: “Vậy thì chúng ta ăn ở căn tin đi, sạch sẽ vệ sinh mà lại tiện nữa.”
Lý Hi Thừa quay đầu nhìn cậu, khẽ cười: “Ăn món gì ngon chút đi.”
“Căn tin là được rồi, ăn ở căn tin đi, chứ những chỗ khác cũng không có thời gian.”
Hi Thừa định khuyên thêm nhưng nghĩ lại, đành thỏa hiệp: “Cũng được.”
“Vậy đến trưa cậu gọi điện cho tôi.”
“Được.”
“Vậy thì, chúng ta trao đổi số điện thoại đi bạn cùng bàn.” Tại Luân lắc lắc điện thoại, trong mắt đầy vẻ láu lỉnh.
Lúc này Hi Thừa mới nhận ra, hắn vẫn chưa có số điện thoại của Thẩm Tại Luân. Hắn đọc một dãy số,Thẩm Tại Luân gọi ngay, chẳng mấy chốc điện thoại của Lý Hi Thừa reo lên, hắn nhìn qua một cái, cúp máy rồi lưu số của Tại Luân lại.
Hai người dọn dẹp bàn ghế một lúc, sau đó Hi Thừa đi làm, còn Tại Luân nhân lúc này chạy ra trung tâm thương mại.
Ngày hôm qua Thẩm Tại Luân mới biết hôm nay là sinh nhật Lý Hi Thừa. Sáng nay khi tỉnh dậy, cậu chỉ kịp đặt bánh kem chứ không có thời gian chuẩn bị quà. Bây giờ vừa hay có chút thời gian rảnh, Thẩm Tại Luân trả chìa khóa cho ủy viên lao động rồi bắt taxi đến trung tâm thương mại.
Thẩm Tại Luân định mua cho Lý Hi Thừa một chiếc đồng hồ. Dạo này học sinh cấp ba thi nhỏ ba ngày một lần, thi lớn năm ngày một lần, gần như ai cũng có một chiếc đồng hồ còn Hi Thừa lại không có. Thành tích của hắn rất tốt, làm xong bài kiểm tra còn chưa hết giờ, vì thế Hi Thừa nghĩ rằng hắn không cần đồng hồ. Nhưng Thẩm Tại Luân cảm thấy, có hay không là một chuyện, dùng được hay không là chuyện khác, dù sao đồng hồ cũng là thứ cần có.
Tại Luân vốn định mua cho Hi Thừa một chiếc theo nhãn hiệu mà cậu thích, thế nhưng chiếc rẻ nhất của hãng cũng phải hơn năm con số. Số tiền này cậu có thể bỏ ra nhưng Hi Thừa chưa chắc đã nhận. Để an toàn,Thẩm Tại Luân quyết định mua cái giá khoảng ba đến năm trăm là hợp lý.
Cậu không chọn lâu lắm, nhanh chóng chọn được một chiếc đồng hồ rồi nhờ nhân viên gói lại, sau đó quay về trường học.
Lý Hi Thừa vào trường muộn hơn cậu vài phút, vừa gọi điện cho cậu vừa đi đến căn tin.
Thẩm Tại Luân đã ngồi sẵn trong căn tin, thấy hắn bước vào lập tức vẫy tay.
Hi Thừa đi đến hỏi cậu: “Muốn ăn gì?”
“Ăn lẩu xiên cay đi.”
Lý Hi Thừa cũng nghĩ như vậy, dù gì lẩu xiên cay cũng là món đắt nhất ở căn tin.
“Vậy đi chọn đồ đi.”
“Được.”
Thẩm Tại Luân cùng hắn đi đến quầy lẩu xiên cay,Hi Thừa chọn vài món rau và món thịt, thấy Thẩm Tại Luân vẫn còn đang chọn thì hỏi: “Uống gì?”
“Coca.”
“Được.” Lý Hi Thừa nói xong, thấy cậu đã chọn rồi thì đặt các món cậu chọn cùng với món của hắn lên cân. Bác trai ở quầy nhìn màn hình cân rồi báo giá.Thẩm Tại Luân lập tức cảm thấy cậu chọn nhiều quá, nhanh chóng níu cửa sổ hỏi bác: “Cháu có thể bỏ bớt một ít không?”
Bác trai cười: “Hai cậu là con trai, ăn ít quá là không no đâu.”
Lý Hi Thừa cũng đồng tình: “Đúng vậy.”
Cậu nhìn bác trai: “Vậy làm cay giúp cháu ạ.”
“Được rồi.”
Thẩm Tại Luân quay lại nhìn hắn, lòng đầy u sầu. Xong rồi, bữa trưa hôm nay của Lý Hi Thừa coi như tiêu tán hết vào bữa này, chắc còn chưa đủ nữa. Haiz! Biết vậy đã không ăn lẩu xiên cay rồi, đắt quá!
Thẩm Tại Luân quẹt thẻ xong, chuẩn bị đi mua đồ uống: “Cậu có cần nạp thẻ cơm không? Tôi đi mua đồ uống sẵn tiện nạp luôn.”
“Nạp đi.” Thẩm Tại Luân chẳng nhớ thẻ của cậu còn bao nhiêu tiền nhưng nạp thì vẫn hơn, cậu đưa thẻ cơm cho Lý Hi Thừa: “Nạp cho tôi một trăm nhé.”
Nói xong, cậu lấy điện thoại gửi Hi Thừa một phong bao lì xì trên WeChat.
Hi Thừa nhận tiền rồi cầm thẻ cơm của cậu đi đến quầy nạp tiền.
Hắn nạp cho bản thân một trăm, sau đó nạp hai trăm cho Thẩm Tại Luân. Lúc cô nhân viên ở quầy nạp thẻ đọc số tiền hai trăm, hắn quay lại nhìn Tại Luân một cái, cậu đã ngồi xuống, hình như đang chơi điện thoại.
Lý Hi Thừa nghĩ hắn đáng lẽ nên mời Thẩm Tại Luân một bữa ngon hơn nhưng Tại Luân lại không chịu. Rõ ràng là người hướng ngoại, phóng khoáng, nhưng đôi lúc lại nhạy cảm một cách bất ngờ. Thôi thì đưa tiền cho cậu, để cậu tự mua những gì mình thích. Dù không nhiều nhưng cũng là tiền lương của hắn trong hai buổi trưa rồi.
Hi Thừa nạp xong thẻ rồi đi mua hai chai nước ngọt ở căn tin.
Hắn trở lại chỗ Tại Luân ngồi, đưa lại thẻ cơm,Thẩm Tại Luân hỏi hắn: “Thẻ của tôi còn bao nhiêu tiền?”
Lý Hi Thừa hơi ngẩn ra một chút, bình tĩnh đáp: “Tôi không hỏi.”
“Ồ.” Thẩm Tại Luân cũng không để tâm: “Tôi quên mất trước đó còn bao nhiêu nên mới hỏi cậu, thôi kệ, ít nhất bây giờ tôi biết có một trăm là đủ rồi.”
Lý Hi Thừa vốn đã đoán rằng với tính cách của cậu chắc chắn sẽ không nhớ được trong thẻ có bao nhiêu tiền, giờ nghe cậu nói vậy, bất giác cười: “Chắc chắn là hơn một trăm.” Hắn nói: “Lúc tôi nạp tiền, cô nhân viên còn bảo ‘số dư còn nhiều lắm đấy’.”
“Thế thì tốt quá, hơn cả những gì tôi nghĩ.” Thẩm Tại Luân cười vui vẻ, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Lý Hi Thừa nhìn cậu cười, khẽ “ừm” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tình bạn giữa những thiếu niên luôn đơn thuần và chân thành, không có sự vụ lợi tầm thường, cũng không có những lời khách sáo sáo rỗng, chỉ có nhiệt huyết tràn đầy cùng một tấm lòng không cầu hồi đáp.
Thẩm Tại Luân là vậy,Lý Hi Thừa cũng thế.
Khi Triệu Dao và Trương Vi đến căn tin mua đồ, vừa hay thấy Tại Luân đang cùng Hi Thừa ăn lẩu xiên cay. Cô len lén nhìn Thẩm Tại Luân một lát, rồi đi mua nước và kẹo.
Lúc nhận nước từ quầy, Trương Vi huých nhẹ Triệu Dao, cô không hiểu ngẩng đầu lên, thấy Trương Vi ra hiệu cho cô nhìn về phía Thẩm Tại Luân
Triệu Dao nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy Tại Luân đang đưa một chiếc hộp cho Hi Thừa, ban đầu Lý Hi Thừa không nhận nhưng sau khi Thẩm Tại Luân nói thêm vài câu, hắn mới nhận lấy.
“Lý Hi Thừa cũng thú vị nhỉ.” Trương Vi nói với vẻ đầy ẩn ý: “Hồi trước tớ hỏi cậu ta mấy chuyện, cậu ta chẳng thèm để ý. Bây giờ thì sao, ăn cơm với Tại Luân, còn đọc chính tả cho cậu ấy nữa. Tớ bảo sao nhỉ, hóa ra là có lợi ích.”
Triệu Dao nghe vậy thì vô thức cau mày: “Không phải đâu,Hi Thừa chắc không phải là kiểu người như vậy.”
“Thế cậu bảo tại sao cậu ta chỉ giúp mỗi Tại Luân mà không giúp ai khác?” Trương Vi nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu đừng bảo vì Thẩm Tại Luân là bạn cùng bàn nhé. Trước đây, lớp trưởng thay cho cậu ta bao nhiêu bạn cùng bàn, cậu ta có thèm ngó ngàng ai đâu. Mà cũng phải, mấy người đó sao sánh được với Thẩm Tại Luân, Tại Luân giàu cỡ nào chứ. Cậu thấy không, chúng ta chỉ cần mua đồ ở căn tin cũng thấy Thẩm Tại Luân tặng cậu ta quà, bình thường chắc Tại Luân cho cậu ta bao nhiêu đồ rồi.”
Triệu Dao nhíu mày càng chặt hơn.
Khi hai người trò chuyện,Lý Hi Thừa đã mở gói quà, nhìn thấy chiếc đồng hồ bên trong.
Trương Vi vươn cổ cố nhìn xem Thẩm Tại Luân tặng món quà gì nhưng mãi chẳng thấy được: “Thôi vậy.” Cô ta thở dài: “Đi thôi. Dù sao chúng ta cũng không giàu như Tại Luân, người nghèo không xứng kết bạn với soái ca.”
“Đừng nói như vậy.” Triệu Dao khó chịu đáp.
“Được rồi được rồi.” Trương Vi qua loa nói: “Chỉ là tớ không ngờ Lý Hi Thừa lại là người như thế, chẳng qua Thẩm Tại Luân chắc không để ý, cậu ấy giàu thế cơ mà, coi như làm từ thiện thôi.”
Nghe vậy, Triệu Dao càng cảm thấy nặng nề.
Cô nhìn Thẩm Tại Luân thêm một lần nữa, rồi kéo Trương Vi rời khỏi căn tin.
Lý Hi Thừa nhìn chiếc đồng hồ trước mặt, trong lòng có chút phức tạp. Hắn vốn nghĩ rằng sinh nhật chỉ là ăn bánh kem, ăn bữa cơm, không ngờ còn có quà sinh nhật.
“Có đắt không?”
Thẩm Tại Luân lắc đầu: “Tôi muốn mua cho cậu cái đắt đấy chứ, nhưng sợ cậu không nhận, nên mua cái rẻ thôi.”
Cậu vừa ăn vừa bình thản nói: “Trung tâm thương mại đang giảm giá, một hai trăm thôi. Đến sinh nhật tôi, cậu cứ chọn cái gì rồi tặng lại tôi là được.”
“Thật sự chỉ một hai trăm?”
Đương nhiên không phải thật, hơn năm trăm lận, chẳng qua hơn năm trăm với một hai trăm cũng chẳng khác nhau là mấy, Thẩm Tại Luân nghĩ thế.
Cậu không hề cảm thấy áy náy mà gật đầu, sau đó đưa tay ra, đặt cạnh chiếc hộp, để Lý Hi Thừa nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình: “Cậu xem, chất liệu với gia công như thế này, khác nhau nhiều không? Nhìn cái của cậu là biết không phải hàng hiệu rồi.”
Thẩm Tại Luân so sánh hai chiếc đồng hồ, lúc này mới yên tâm.
Hắn lấy đồng hồ ra khỏi hộp, đeo vào cổ tay trái: “Chỉ cần xem được giờ là được rồi.”
“Tôi biết ngay là cậu sẽ nói thế.”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Trang sức chứ sao.” Tại Luân đáp: “Đồng hồ là biểu tượng của thân phận.”
“Vậy thì đúng rồi.” Hi Thừa bình thản nói: “Tôi vốn chẳng có thân phận gì cả.”
Câu nói này làm Thẩm Tại Luân không vui: “Sau này cậu sẽ có mà.”
Cậu nhìn Lý Hi Thừa, nói một cách chậm rãi: “Những học sinh giỏi từ trường này ra đều trở thành tinh anh của xã hội. Cậu là người giỏi nhất trong số những người giỏi, chắc chắn sẽ còn xuất sắc hơn.”
“Cậu đúng là rất tin tưởng tôi.”
“Còn cậu, cậu không tin vào bản thân à?” Thẩm Tại Luân hỏi lại.
Lý Hi Thừa cười nhẹ: “Dĩ nhiên là tin rồi.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tại Luân, ánh mắt đầy tham vọng và khí phách: “Nếu không, tôi đến ngôi trường này làm gì?”
“Phải thế chứ!” Tại Luân cười, cúi đầu ăn tiếp: “Tất cả chúng ta đều biết tương lai cậu sẽ rất thành công, nên sớm muộn gì cậu cũng sẽ đổi đồng hồ thôi.”
Hi Thừa nhìn chiếc đồng hồ trên tay, nói khẽ: “Chưa chắc đâu.”
Thẩm Tại Luân không nghe rõ, hỏi cậu: “Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì, ăn cơm đi.”
Tại Luân không hỏi thêm, cùng hắn ăn tiếp.
Ăn xong,Thẩm Tại Luân và Lý Hi Thừa lại quay về sân tập.
Các trận đấu buổi chiều vẫn rất sôi nổi, Thẩm Tại Luân xem vài trận, đang cổ vũ cho Ôn Minh Dịch thì bị Tôn Nghiên trong lớp gọi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Tại Luân tò mò hỏi: “Tôi đang xem thi đấu mà.”
“Chỉ mất chút thời gian thôi, đừng lo.”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Tại Luân cảm thấy chẳng yên tâm chút nào.
“Có người tìm cậu.”
“Ai vậy?”
“Đến rồi cậu sẽ biết.”
Tôn Nghiên nói, còn cười với cậu: “Tại Luân, cậu được yêu thích thật đấy.”
Thẩm Tại Luân nghi ngờ nhìn cô nàng, đang định hỏi cô có ý gì thì đột nhiên nhận ra. Không phải chứ, chẳng lẽ lại có người tỏ tình với cậu?! Trời ạ, mới học lớp 11 thôi mà, chẳng lẽ mọi người không ai học hành nữa à?!
Sau đó, cậu nhìn thấy Triệu Dao đứng dưới bóng cây ngoài cổng sân thể dục.
-Hàu Nướng Phô Mai-
chap nó dài vcl ra,vừa có cảnh soft mà còn có cảnh ngứa đón của nhỏ kia:v
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro