Chương 55

Các bạn học khác bật cười tại chỗ, những người muốn được “xin vía” thì giả vờ phàn nàn: “Cậu thật thiên vị quá đi, mọi người đều là bạn cùng lớp, sao cậu chỉ cho Thẩm Tại Luân xin vía vậy?”

“Vì tôi đẹp trai á.” Thẩm Tại Luân nới lỏng tay rồi cười đáp.

“Bộ tôi không đẹp trai sao?” Bạn học chỉ vào mình.

“Rất rõ ràng là không mà.”

Mọi người bật cười, bạn học đó đành chịu thua. Lý Hi Thừa nhìn thấy giám thị bước vào phòng thi, nhanh chóng nhẹ nhàng nhắc nhở Thẩm Tại Luân: “Về chỗ đi, sắp thi rồi.”

Thẩm Tại Luân đáp “Ồ” một tiếng, rồi trở về chỗ ngồi đợi kỳ thi bắt đầu.

Đúng hai giờ chiều, tiếng chuông kỳ thi reo vang, giám thị phát đề thi. Tại Luân nhìn vào đề thi tiếng Anh mà bật cười, ha ha, bài tự luận lần này mặc dù không giống hoàn toàn với bài mà Lý Hi Thừa đã dạy, nhưng cũng chỉ là thay mèo gọi là “miu” thôi, chỉ cần đảo một chút là có thể khớp với một trong những bài mẫu. Cách đảo thế nào, cậu đã được huấn luyện đặc biệt rồi.

Tại Luân vẫn như mọi khi, viết phần từ vựng và bài luận trước, rồi mới làm các câu chọn lựa. Lý Hi Thừa lần này không nộp bài trước mà đợi đến khi chuông hết giờ vang lên, thầy giáo thu hết bài mới cùng Tại Luân ra khỏi phòng.

“Cảm giác thế nào?” Hắn hỏi.

“Rất tốt á.” Thẩm Tại Luân thành thật đáp. “Những gì cậu dạy tôi đều nhớ cả, không ngờ lại trúng đề, ha ha ha,Lý Lý cậu giỏi thật đấy.”

“Cậu gọi tôi là gì?” Lý Hi Thừa ngẩn ra.

Thẩm Tại Luân chợt nhận ra cậu đã vô tình đặt cho Hi Thừa một cái nick name, thế nhưng hai người đã thân thiết như vậy rồi, gọi bằng biệt danh cũng có gì lạ đâu. Vì thế cậu hợp tình hợp lý mà đáp: “Tôi gọi cậu là Lý Lý , không được à?”

Lý Hi Thừa lần đầu tiên nghe có người gọi hắn như vậy, cảm thấy hơi lạ nhưng không phải là không thể chấp nhận.

Thẩm Tại Luân thấy hắn không phản đối thì lại lấn tới: “Vậy từ giờ tôi sẽ gọi cậu như thế nhé.”

“Tùy cậu.”

Tại Luân búng tay một phát: “OK.”

Thi xong môn tiếng Anh, nhóm Wechat của lớp 1 lại náo nhiệt hẳn lên.

“Chòi mé! Học thần đúng là học thần mà, đề thi lại trúng trong ba bộ đề ôn, thật tuyệt cà là vời!”

“Những điểm nhấn quan trọng trước khi thi quả nhiên cũng có trong đề luôn.”

“Bài tự luận cũng gần như đoán đúng á, lúc thấy đề tôi đã ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa rồi.”

“Tui cảm thấy lần này thi rất tốt, có lẽ là điểm cao nhất học kỳ này của tui luôn.”

“Chắc chắn là điểm cao nhất!” Một người phát biểu. “Nếu không thì chúng ta làm sao mà dạy cho Trương Yến Dung một bài học được.”

“Đúng vậy.” Mọi người tranh nhau phụ họa. “Bây giờ chỉ còn chờ điểm ra nữa thôi.”

Bọn họ không phải đợi lâu, ba ngày sau, kết quả thi giữa kỳ được công bố. Lớp 1 đạt điểm trung bình môn tiếng Anh cao nhất trong mấy kỳ thi gần đây, cao hơn điểm trung bình của kỳ thi tháng trước hẳn mười điểm.

Tại Luân nhìn con điểm 105 đỏ chót trên bài thi của cậu, ôm chặt lấy Hi Thừa không buông.Hi Thừa nhìn thấy cậu vui mừng đến không kìm chế được, trong ánh mắt cũng vương chút ý cười, nhẹ nhàng ôm lại cậu.

Thứ năm, Lý Lị nhắc nhở các học sinh trong lớp: “Chiều mai lúc năm giờ sẽ họp phụ huynh, các em đã báo với bố mẹ rồi chứ, đừng đi trễ nhé.”

“Đã biết ạ.” Cả lớp đồng thanh đáp. Bọn họ mong chờ nhất cái ngày này!

Sau khi chân của Tại Luân lành lại,Hi Thừa đã hẹn với cậu dạy kèm vào các ngày thứ Hai, Tư, Sáu và làm thêm ở tiệm của Liễu Mạch vào thứ Ba, Năm, Bảy. Liễu Mạch không phản đối: “Dạy kèm cũng tốt, nhẹ nhàng lại kiếm được nhiều tiền. Nhưng cậu vẫn là học sinh, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quá mệt đấy.”

“Sẽ không đâu.” Lý Hi Thừa đáp lại.

Liễu Mạch nhìn hắn, thấy hắn thật sự là tuổi trẻ, tràn đầy năng lượng. Cô đưa tay định xoa đầu hắn nhưng bị Hi Thừa né tránh, Liễu Mạch thở dài, lẩm bẩm nói: “Chẳng dễ thương chút xíu nào cả.”

Hi Thừa hoàn toàn đồng ý với câu này của cô, cảm thấy con trai cần gì dễ thương chứ. Nhưng hắn lại nhớ đến Tại Luân, Thẩm Tại Luân vẫn rất là dễ thương. Vì vậy Lý Hi Thừa nghĩ, con trai như hắn thì cần gì dễ thương, Thẩm Tại Luân như vậy, mới thích hợp để dễ thương.

Tại Luân dễ thương bấy giờ đang ở nhà nói chuyện với chị gái của cậu.

“Ngày mai trường em họp phụ huynh, chị đi một chuyến nhá.”

“Vì sao?” Thẩm Vân Thường vừa ăn trái cây vừa hỏi. “Em chẳng bao giờ cần người nhà đi họp phụ huynh mà?”

“Lần này thì có chuyện.” Tại Luân tiến lại gần. “Chị, để em cho chị xem vài video.”

Thẩm Vân Thường nghi ngờ nhìn cậu em trai, rút khăn giấy lau tay rồi xem video trên điện thoại của cậu.

Chiều thứ Sáu 4h30 phút, học sinh chưa tan học nhưng nhiều phụ huynh đã đứng chờ trước cửa lớp. Khi chuông tan học vang lên, Thẩm Tại Luân vừa thu dọn cặp sách vừa hỏi Lý Hi Thừa: “Nhà cậu có ai đến không?”

Đây là biết rõ mà còn hỏi, bởi vì Lý Hi Thừa căn bản không có phụ huynh thứ hai. Nhưng ngoài dự đoán của Lục Vân Phi, Hi Thừa đáp: “Không ai đến cả.”

“Hả?” Tại Luân ngạc nhiên.

Hi Thừa giải thích: “Người giám hộ của tôi là dì nhỏ, nhưng dì còn phải đi làm, không tiện xin nghỉ. Hơn nữa dì có đến hay không cũng không khác gì, nên tôi xin cô Lý cho dì khỏi đi rồi.”

Tại Luân gật đầu, đúng thế, Lý Hi Thừa luôn đứng đầu lớp, Lý Tiệp có đến cũng chỉ để nghe Lý Lị khen hắn, thực sự không cần thiết.

“Nhà cậu có ai đến không?” Lý Hi Thừa hỏi.

“Trước đây không ai đến cả, bố mẹ tôi đều bận không có thời gian. Chẳng qua lần này, tôi nhờ chị tôi đến.”

Hi Thừa từng gặp Thẩm Vân Thường một lần ở nhà Thẩm Tại Luân. Khi đó,Thẩm Vân Thường đang mặc chiếc váy trắng ngồi trên sofa xem TV, thấy Tại Luân về thì quay đầu cười với cậu, tươi tắn rạng rỡ, đúng với câu “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nồng.”

Quả nhiên, khi họ đi ra ngoài thì thấy nhiều nam sinh vây quanh một hướng, nhìn từ xa có một người đang cúi đầu nhắn tin, đó chính là Thẩm Vân Thường.

Tại Luân tiến tới trước mặt chị, cười nói: “Giao cho chị nhé, bọn em về trước đây.”

“Được.” Thẩm Vân Thường nhẹ nhàng trả lời.

Lý Hi Thừa lễ phép chào chị rồi tạm biệt, cùng với Thẩm Vân Phi lên xe của chú Lý.

Lớp trưởng và các cán bộ lớp khác hướng dẫn phụ huynh vào lớp một cách có trật tự.Thẩm Vân Thường ngồi vào chỗ của Thẩm Tại Luân, chờ đợi một lúc lâu nhưng thấy chỗ bên cạnh vẫn không có ai ngồi. Đúng vậy, cô nghĩ, thành tích của Tại Luân nhà họ tốt như vậy, cả nhà đều hài lòng, gần như nuôi thả cậu. Huống chi là Lý Hi Thừa, bố mẹ cậu ấy thật sự không cần mất thời gian đến họp phụ huynh.

Lý Lị là giáo viên chủ nhiệm, lên tiếng phát biểu trước, đánh giá cao sự chăm chỉ và nỗ lực của học sinh lớp 1, hứa sẽ giám sát chặt chẽ trong một năm rưỡi tới, giúp các em đạt thành tích cao nhất trong kỳ thi tốt nghiệp. Ngoại trừ cái này, cô còn đặc biệt khen thưởng một vài bạn học.

Phụ huynh rất nhiệt tình, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Lý Lị lại tiếp tục mời các giáo viên bộ môn khác phát biểu. Sau khi nhìn đồng hồ, cô chuẩn bị kết thúc buổi họp phụ huynh lần này.

“Chờ một chút.” Đúng lúc này, Thẩm Vân Thường lên tiếng. Cô ngồi ở hàng ghế cuối, mặc áo khoác dài màu đỏ thắt eo, đôi mắt đẹp mang theo chút nụ cười khó hiểu. “Sao không thấy giáo viên tiếng Anh đâu nhỉ? Các giáo viên bộ môn khác đều phát biểu rồi, chẳng lẽ cô ấy không có gì muốn nói sao?”

Phụ huynh trong lớp nghe vậy lập tức quay sang nhìn Lý Lị, chờ đợi câu trả lời.

Lý Lị không ngờ có người hỏi điều này, hơi sững lại rồi giải thích: “Cô Trương bị ốm, xin nghỉ rồi.”

“Bị ốm?” Thẩm Vân Thường khẽ cười khẩy một tiếng. “Là bệnh thể chất hay bệnh tinh thần? Tôi nghĩ cô Trương căn bản là không muốn gặp chúng ta thì đúng hơn.”

“Không có chuyện đó đâu.” Lý Lị cố gắng xoa dịu tình hình.

Thẩm Vân Thường nhìn cô, khoanh tay trước ngực, khí thế bỗng trở nên sắc bén: “Cô Lý, cô vừa nói lớp 1 lần này đạt điểm tiếng Anh rất cao, cao hơn lớp đứng thứ hai đến mười hai điểm. Nhưng theo tôi biết, thành tích lần này hình như không liên quan gì đến cô Trương thì phải?”

“Cô Trương là giáo viên tiếng Anh của lớp 1, điểm số của học sinh sao lại không liên quan đến cô ấy được.”

“Trong tình huống bình thường tất nhiên là có liên quan, nhưng nếu giáo viên bỏ dạy thì sao? Nếu trong suốt thời gian qua, người dạy học sinh không phải là cô Trương thì sao?”

“Ý cô là gì?” Cô Lý không hiểu.

Thẩm Vân Thường lấy điện thoại ra, đi lên bục giảng, mở một số video và nhấn phát.

Lý Lị nhìn vào, không dám tin vào mắt mình.

“Những video này, tôi tin rằng phụ huynh ở đây cũng đã xem qua từ con mình rồi. Thật lòng mà nói, trước khi thấy video này, tôi cũng không tin rằng trường Nhất Trung lại có loại giáo viên như vậy. Nhưng sự thật thì rành rành trước mắt, không thể không tin được. Ai cũng biết giáo viên có ảnh hưởng lớn đến học sinh thế nào. Chúng tôi, những bậc phụ huynh đã gửi con vào Nhất Trung, trả học phí cao, lại hoàn toàn tin tưởng vào nhà trường và giáo viên, là vì muốn con em mình được học trong một môi trường tốt nhất. Thế nhưng bây giờ, Nhất Trung lại để cho loại giáo viên này lộng hành làm xằng làm bậy, hãm hại học sinh. Cô Lý, cô thấy có thích hợp không?”

Những lời này như mồi lửa làm nổ tung thùng thuốc súng, phụ huynh lập tức phản ứng mạnh mẽ, bày tỏ sự bất mãn và yêu cầu phải thay giáo viên, nhất định phải thay giáo viên, khẳng định rằng họ không yên tâm với cái loại giáo viên này.

Lý Lị vội vàng trấn an mọi người,Thẩm Vân Thường điềm tĩnh nói: “Cô Lý, tôi biết việc thay giáo viên là chuyện lớn, cô không thể tự quyết được. Cô cũng vô tội, cho nên hãy gọi hiệu trưởng đến đây, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.”

Lý Lị nhìn Thẩm Vân Thường, mơ hồ thấy được bóng dáng của Thẩm Tại Luân trên khuôn mặt cô, chỉ là rõ ràng, chị gái của Tại Luân không dễ nói chuyện như cậu em trai.

Tại Luân vừa về đến nhà, lập tức nhận được thông báo trong nhóm chat lớp 1: “Báo cáo! Mẹ tớ nhắn tin nói rằng hiệu trưởng vừa phát thông báo, từ nay về sau, cô Trương Yến Dung sẽ không dạy lớp chúng ta nữa, mà sẽ là cô Triệu từ lớp 20.”

“Ha ha ha ha, cuối cùng cũng trả được thù lớn rồi!”

“Để xem Trương Yến Dung còn kiêu ngạo được nữa không, hừm, cứ tưởng chúng ta không thể thiếu cô ta sao?”

“Còn các lớp khác mà cô ta dạy thì sao nhỉ? Cô ta vẫn dạy chứ?”

“Chắc vậy á, haizz, phải thương cho lớp bên cạnh một chút.”

“Đúng là thảm thật, đau lòng cho lớp bên cạnh quá đi.”

“Ha ha ha ha, không quan tâm nữa, dù sao lớp mình cũng đã được giải thoát rồi, tạm biệt Trương Yến Dung tồi tệ.”

“Ha ha ha.”

Nhóm chat lớp 1 tràn ngập niềm vui và sự hân hoan.

Tại Luân cũng rất vui vẻ: “Thế là xong chuyện, tôi nhớ Minh Dịch từng nói cô Triệu dạy tiếng Anh rất tốt, người cũng thân thiện. Đổi sang cô ấy cũng coi như trong cái rủi có cái may.”

“Thế à?” Hi Thừa nhẹ nhàng nói: “Vậy xem ra tôi có thể nghỉ dạy rồi, từ nay cậu học tiếng Anh với cô Triệu nhé.”

Thẩm Tại Luân: ?


-Hàu Nướng Phô Mai-

ảnh ghennnn :>

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro