Chương 3 - Không dậy nổi
Tác giả: Nhất Mai
Edit: Ami.
____________________
8 giờ sáng, trên bục giảng, một người có kiểu tóc địa trung hải – thầy Mã Nguyên đánh ngáp một hơi dài, từ dưới cặp tài liệu rút ra phiếu điểm danh.
"Vài ngày không điểm danh rồi, hôm nay điểm danh phát nhể. Không cho phép điểm danh hộ người khác, gọi đến tên ai thì đứng lên nói rồi ngồi xuống."
Phía dưới lập tức vang lên vài tiếng oán giận.
"ĐM, may mà hôm nay tao tới."
"Sao mà biến thái dữ vậy, còn một hai phải bắt người ta đứng lên."
"Văn Viễn."
"Có."
"Lộ Nghiêu."
"Có."
Một người đeo kính từ cuối lớp đứng lên, thầy Mã Nguyên nhăn mày lại, không dám tin mà nhìn người này.
Có không ít nữ sinh nhận ra gương mặt này, ồn ào quay đầu, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Thầy Mã Nguyên tức đến bật cười, giơ phiếu điểm danh trong tay.
"Lâm Viễn Chi, em tưởng tôi không quen biết em đúng không? Em học môn của tôi 2 năm rồi, bức ảnh em đạt giải quốc gia vẫn đang trưng bày trên tường kia kìa, sao nào, bây giờ em đổi tên, gọi là Lộ Nghiêu à?"
Trong phòng học lập tức vang lên một trận cười lớn.
Đại khái đây là lần đầu xảy ra loại chuyện này, Lâm Viễn Chi bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, trên mặt có chút không tự nhiên.
"Thật ngại quá, thầy Trương."
Loại chuyện giúp người khác điểm danh này thầy đã thấy qua nhiều, vốn dĩ cũng không quan tâm. Có điều việc này xảy ra trên người một sinh viên ngoan ngoãn như Lâm Viễn Chi thì lại quá khác thường, ông không nhịn được mà hỏi vài câu.
"Em với Lộ Nghiêu có quan hệ gì đây? Học sinh giỏi như em lại giúp trò ấy lên lớp, em thiếu trò ấy tiền chưa trả đúng không?"
Lâm Viễn Chi nắm chặt bút trong tay, "Lộ Nghiêu...cậu ấy là bạn trai em, buổi sáng không dậy nổi, cho nên em tới giúp cậu ấy lên lớp, em xin lỗi, lần sau em sẽ cố gắng gọi cậu ấy dậy sớm."
Những lời này rơi xuống, giống như một quả bom khiến phòng học nổ tung.
"Tôi không nghe lầm đúng không, chính miệng giáo thảo thừa nhận Lộ Nghiêu là bạn trai cậu ấy đó."
"Trời mẹ, buổi sáng dậy không nổi, cho nên là tối hôm qua hai người đã làm gì vậy?"
"Vãi, sốc thật sự, tao muốn lên diễn đàn đăng bài!"
"Đều im lặng hết cho tôi!"
Thầy Mã Nguyên ở trong trường học gặp qua không ít cặp đôi đồng tính, nhưng hào phóng thừa nhận trước mặt ông như vậy vẫn là người đầu tiên.
Ông nhìn gương mặt nghiêm túc khác ngày thường của Lâm Viễn Chi, bất đắc dĩ cười cười, đánh dấu vào phiếu điểm danh.
"Được rồi, đừng có tú ân tú ái, mau ngồi xuống đi."
Chính chủ ngủ đến mơ mơ màng màng, bị tiếng chuông điện thoại oanh tạc một hồi đánh thức, cậu không kiên nhẫn nghe điện thoại, "Gì đấy?"
"Vãi chưởng, Lộ Nghiêu cậu được nha, cậu cho giáo thảo của chúng ta ăn bùa mê thuốc lú gì vậy? Anh ấy vậy mà giúp cậu đi học! Còn thừa nhận cậu là bạn trai trước mặt mọi người!" Giọng điệu Vương Khánh Quốc cực kỳ kinh ngạc.
Lộ Nghiêu dụi dụi mắt, không ngạc nhiên gì mà ừ một tiếng.
Vương Khánh Quốc tưởng cậu không tin, đem cảnh tượng trong lớp học kể đến thập phần sinh động cho Lộ Nghiêu nghe.
"Cậu không biết đâu, biểu cảm lúc thầy Mã Nguyên nghe thấy giáo thảo nói cậu là bạn trai ảnh, miễn bàn thú vị bao nhiêu."
Lộ Nghiêu nghe cậu ta miêu tả một hồi, dần dần không còn buồn ngủ.
Thật sự nhìn không ra nha, giáo thảo thoạt nhìn ôn hòa nội liễm, thế mà lá gan lại rất lớn.
Cũng không biết lúc bị thầy giáo ép hỏi quan hệ giữa hai người, lỗ tai ảnh có đỏ lên không nhỉ?
Với vài cái suy nghĩ xấu xa đó, Lộ Nghiêu có chút động lực rời giường. Đỉnh đầu cậu một mảng tóc đỏ chói mắt, đi đến thư viện mà nửa năm qua cậu chưa đặt chân tới.
Cậu nhớ nguyên tác có miêu tả qua, ngày thường Lâm Viễn Chi thích ở tầng ba thư viện tự học, có đôi khi công thụ chính cũng sẽ đi cùng.
Quả nhiên, vừa mới tới tầng ba, cậu liền nhìn thấy nam sinh đẹp trai cao lớn ngồi gần cửa sổ, trên tai đeo tai nghe, tay cầm một quyển từ vựng GRE*. Mí mắt anh buông xuống, một bên nghe một bên ghi chú gì đó vào notebook, biểu tình cực kì chuyên chú.
*GRE: GRE viết tắt của "Graduate Record Examination" là một bài thi chuẩn hóa quốc tế được tổ chức bởi ETS (Educational Testing Service) được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học lên cao học như Thạc sĩ hoặc Tiến sĩ ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội (trừ Y, Dược, Luật) tại Mỹ.
Ngồi trước mặt anh là một cô gái có mái tóc búi, cô gái lơ đãng lật giở cuốn sách chuyên ngành trong tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phía đối diện.
Trời ạ, giáo thảo đẹp trai như vậy, thế mà cùng cái loại đồng tính* kia yêu đương, thật sự là phí phạm của trời.
*Nguyên tác là 人妖: kiểu nam giả nữ, hoặc chỉ người chuyển giới nữ, đại khái là hơi kỳ thị một chút, mình thấy nói ghê quá nên để vậy nhó :))))
Đúng lúc nghĩ như vậy, trên vai bỗng nhiên bị vỗ vài cái, một mái tóc đỏ chói cùng gương mặt tươi tắn đẹp trai hiện ra.
"Bạn học, cậu có thể đổi chỗ cho tôi không?"
Cô gái mở to mắt nhìn, một đầu tóc đỏ này rất dễ nhận biết, rõ ràng chính là Lộ Nghiêu của khoa Quản trị kinh doanh, nhưng gương mặt này, so với trên diễn đàn nói là đồ lẳng lơ đê tiện sao lại hoàn toàn không giống nhau!
Hóa ra cậu ta không trang điểm mấy kiểu kỳ quái kia thì lại đẹp trai như vậy!
"Cậu...cậu ngồi đi, tôi sang bên cạnh được rồi."
Cô gái vội vàng đem sách và cặp sách của mình dịch đến một góc trống.
Đối diện xảy ra chuyện gì, Lâm Viễn Chi hoàn toàn không biết, đôi mắt anh chuyên chú nhìn chằm chằm những chữ tiếng anh trên notebook, hoàn toàn đắm chìm trong việc tốc ký tin tức, bỗng nhiên, một tờ giấy nhỏ đưa tới.
—Anh đẹp trai, buổi trưa có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?
Anh ở thư viện bị người khác tới bắt chuyện cũng không phải lần đầu tiên, lông mày nhăn lại, đang định từ chối, khóe mắt thoáng thấy một mảng màu đỏ.
Nâng tầm mắt, thiếu niên anh tuấn lóa mắt ngồi đối diện cười tủm tỉm nhìn anh.
Lại thêm một tờ giấy được đẩy tới.
—Nếu không đồng ý, vậy thì tôi đi trước đây. Nơi này vừa ngồi đã thấy mệt rồi.
Nhìn nội dung trên mặt giấy, Lâm Viễn Chi lo sợ cậu đi mất, trong lòng quýnh lên, theo bản năng liền nắm lấy bàn tay cậu chưa kịp rút về.
"Lộ Nghiêu."
Anh thấp giọng gọi cậu một tiếng, đáy mắt sáng ngời là sự vui sướng ngập tràn.
"Cậu đừng đi."
Không ít người bị hành động của anh thu hút sự chú ý, nữ sinh trong góc trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn một màn này.
Nhận ra có không ít người đang nhìn bọn họ, Lâm Viễn Chi vội vàng buông tay, chớp chớp mắt.
"Cậu chờ tôi một lát, tôi lập tức thu dọn đồ đạc."
Anh chỉ dùng một phút đem notebook và sách trên bàn đều cất vào balo, đi theo Lộ Nghiêu ra khỏi thư viện.
Ngày mùa thu, ánh mặt trời từ lá cây ngô đồng chiếu xuống mặt đất, Lộ Nghiêu hít sâu một hơi không khí mát lành, quay đầu nhìn Lâm Viễn Chi.
Cậu cảm thấy mình như một thiếu niên bất lương đã dạy hư học sinh ngoan vậy.
"Chuyện trong tiết của thầy Mã Nguyên hôm nay, cảm ơn anh nhé."
"Không có gì, dù sao tiết đầu tôi cũng trống, cậu ngủ có ngon không?'
Lộ Nghiêu hoạt động cổ một chút, "Cũng được, chỉ là chỗ hồi trước có bấm lỗ tai không thoải mái chút nào."
Một loạt lỗ khuyên của cậu bấm còn chưa tới 2 tháng, miệng vết thương còn chưa lành hẳn. Tối hôm qua lúc gội đầu cậu không chú ý, ngón tay lỡ động vào chỗ nào của tai trái, mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Hai người vừa lúc đi đến rừng cây dương bên hồ, Lộ Nghiêu nhìn thấy cạnh đó có ghế đá, thuận thế liền ngồi xuống.
"Anh giúp tôi nhìn xem, có phải bị nhiễm trùng rồi không?"
Cậu thật sự nghĩ không ra tại sao nguyên chủ cứ thích hành hạ chính mình như thế, trên vành tai bấm một loạt lỗ khuyên, buổi tối ngủ cũng không dám nằm nghiêng, sợ đè lên miệng vết thương.
Lâm Viễn Chi cong lưng nắm vành tai bên trái của cậu nhìn kỹ.
"Lỗ thứ hai có chút sưng đỏ, có thể là miệng vết thương nhiễm trùng rồi."
Anh vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ lên tai cậu, vừa đụng tới chỗ kia, Lộ Nghiêu liền a một tiếng.
"Xin lỗi, tôi làm cậu đau à?"
Đối với cảm giác đau Lộ Nghiêu luôn luôn mẫn cảm, một chút không thoải mái sẽ khiến cậu cực kỳ để ý.
"Anh đừng chạm vào chỗ đó."
Lộ Nghiêu rụt bả vai lại, bỗng nhiên ý thức được tư thế bây giờ của cậu và Lâm Viễn Chi có hơi thân mật, cậu vừa nhấc mắt, liền đối diện với con ngươi đen láy sâu thẳm phía sau cặp kính của anh.
"Thôi bỏ đi, tôi về ký túc xá rửa với cồn là được, đại khái hai ngày nữa sẽ tốt hơn thôi."
"Trong phòng tôi có cồn, tôi giúp cậu sát trùng."
Lâm Viễn Chi dẫn cậu trở về ký túc xá, phòng bọn họ tổng cộng 4 người, trừ anh và Cố Bách, Nguyễn Thanh, còn có một tên mọt sách suốt ngày nằm trên giường chơi game, gọi là Mập Mạp. Mập Mạp người cũng như tên, mang mắt kính, có khuôn mặt tròn bầu bĩnh.
Lúc Lâm Viễn Chi đi vào, cậu ta đang chờ ghép trận, tâm trạng chán muốn chết, bỗng nhiên vừa ngước mắt, liền nhìn thấy phía sau anh có người.
Cậu ta nhìn quả đầu đỏ lòm kia, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế, "Vãi chưởng, lão Lâm, đây là..."
Chắc không phải là cái người khiến diễn đàn huyên náo ồn ào kia đâu nhỉ?
"Lộ Nghiêu, bạn trai tớ."
Lâm Viễn Chi vẻ mặt bình tĩnh giới thiệu Lộ Nghiêu cho hắn.
"Chào đàn anh."
Lộ Nghiêu cười tủm tỉm chào hắn, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Mập Mạp tuy rằng mỗi ngày đều ở chung ký túc với hai vị đại soái ca, đã sớm miễn dịch, nhưng nhìn thấy mặt Lộ Nghiêu, vẫn không tự giác kinh ngạc cảm thán.
Khó trách khiến đại học bá của bọn họ mê mẩn đến thần hồn điên đảo, nụ cười này, quả thật ngọt tan chảy lòng người.
"Đàn em cứ tùy tiện ngồi đi, có muốn ăn gì không? Chỗ anh có một đống đồ ăn vặt đây."
Mập Mạp tính cách hào sảng, thấy đàn em này thuận mắt, liền đem đồ ăn vặt trong ngăn kéo bày lên bàn.
Lâm Viễn Chi liếc mắt nhìn qua, "Game của cậu bắt đầu rồi kìa, không chơi à?"
Mập Mạp lúc này mới chú ý tới trò chơi đã ghép trận xong, cậu ta vội vàng đeo tai nghe lên, biểu tình chăm chú, "OK, tôi phải mở mic rồi, các cậu cứ xem như tớ không tồn tại đi."
Gian phòng ký túc 4 người không lớn, nhưng lại không có cảm giác bừa bộn của đa số ký túc nam, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng. Hai chiếc giường tầng đối diện nhau, bốn chiếc bàn học nằm ở giữa, một bên tường khác là tủ quần áo và tủ giày.
"Cậu ngồi đi, tôi đi tìm hòm thuốc."
Trên bàn của Lâm Viễn Chi là nhiều sách nhất, đặc biệt dễ thấy. Lộ Nghiêu nhìn qua chăn gối được sắp xếp chỉnh tề trên giường anh, cười nói,"Đại học bá, không nhìn ra anh lại thích sạch sẽ như vậy."
Lâm Viễn Chi cầm bình cồn trong tay, giọng điệu bất đắc dĩ, "Về sau đừng gọi tôi là đại học bá."
Lộ Nghiêu đùa nghịch đồ dùng trên bàn anh, "Vậy thì nên gọi là gì, Lâm Viễn Chi? Tiểu Chi Chi?"
Lâm Viễn Chi nghiêng đầu nhìn Mập Mạp một cái, xác nhận hắn đang chuyên tâm chơi game, mới thấp giọng nói, "Cậu gọi tên của tôi là được."
Tiểu Chi Chi gì đó, kì cục quá.
Lâm Viễn Chi ngồi xuống ghế bên cạnh cậu, trong tay cầm tăm bông đã thấm cồn.
"Lộ Nghiêu, cậu nghiêng lại đây một chút."
Lộ Nghiêu ồ một tiếng, hơi hơi ngiêng đầu, hướng về phía Lâm Viễn Chi.
Hôm nay cậu mặc chiếc áo thun dài, cổ áo rộng thùng thình, Lâm Viễn Chi hơi hơi rũ mắt là có thể nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm, xuống chút nữa, chính là...
Lâm Viễn Chi nhắm mắt lại, ép chính mình nhìn chằm chằm vào lỗ tai cậu.
"Khả năng sẽ bị đau, cậu cố chịu một chút."
Anh nhẹ nhàng dùng tăm bông lau lên.
Trên hành lang, Cố Bách cùng Nguyễn Thanh mỗi người cầm một ly trà sữa, vừa đi vừa nói chuyện.
"Cậu yếu đuối mong manh như vậy, đừng đi ra ngoài thực tập, lỡ đâu bị người ta bắt nạt thì phải làm sao bây giờ? Dứt khoát tới công ty nhà tớ làm đi."
Nguyễn Thanh lắc đầu, ánh mắt kiên định, "Tớ không thể cứ ỷ lại suốt vào cậu được, tớ muốn tự lập."
"Hai ta còn nói ai với ai, cậu nói câu này cũng khách khí quá rồi."
Cố Bách ôm lấy vai cậu, tay đẩy cửa ký túc xá.
Không biết nhìn thấy gì, hắn siết chặt trà sữa trong tay, biểu tình trở nên cực kỳ khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro