Chương 223: Draco xui xẻo
Edit: CHII
(Đã sửa tên nhân vật phụ và nhân vật qua đường, tham khảo bên diendanlequydon)
"Giữ bí mật hay không quan trọng sao?" Tôi chần chờ nói, "Tớ không cho rằng bọn họ sẽ nói ra, huống hồ bọn họ rất lo lắng cho tớ."
"Tin tưởng tớ, hiện tại bọn họ rất lo lắng cho cậu," Draco bĩu môi, "Nhưng nếu cậu nói cho bọn họ biết là cậu vẫn ở bên tớ, bọn họ sẽ càng lo lắng hơn."
Tôi trầm ngâm một lát, không thể không thừa nhận.
"Được rồi, cậu nói đúng." Tôi cau mày, nhớ tới ba cô gái Hufflepuff trên xe vong mã: "Vì sao chuyện chú Sirius là cha tớ lại bị mọi người biết vậy, Draco? Tớ cho rằng điều này thật lạ."
"Bởi vì các Tử Thần Thực Tử đều đã biết rồi." Draco nói, "Cậu hẳn là biết ở Slytherin có vài học sinh có cha là Tử thần Thực tử, đúng không?"
"Bax vừa nãy?" Tôi hỏi.
"Ừ, Bax!" Draco gật gật đầu, "Bốn nhà trong trường có quan hệ rắc rối phức tạp, khi có một người biết thì những người khác rất nhanh sẽ biết. Cậu phải biết rằng khi nghỉ hè tớ còn nhận được vài phong thư dò hỏi tớ biết quan hệ giữa cậu và ông ta không, quả thực đáng kinh ngạc."
Tôi cười một tiếng. "Thật hay, tớ cảm thấy hiện tại tớ quả thực đã trở thành bia ngắm. Có bao nhiêu đôi mắt cứ ngắm tới ngắm lui mặt tớ và chú Sirius, đồng thời thầm mắng trong lòng rằng trước kia mắt mình bị mù."
"Bọn họ chỉ tò mò, cậu không cần vì thế mà không thoải mái." Draco nói.
"Tớ chỉ không thích quá nhiều người chú ý đến tớ." Tôi nói.
Draco ngạc nhiên nhìn tôi, một lát sau nói, "Tớ cho rằng cậu đã sớm quen."
"Cái gì?" Tôi khó hiểu hỏi.
"Yêu đương cùng một người nhà Malfoy luôn là điều gây chu ý." Draco dương dương tự đắc nói.
Tôi cạn lời nhìn Draco. Cậu ấy dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói.
"Những người cậu cần chú ý chỉ là mấy học sinh có cha là Tử Thần Thực Tử, cố gắng hết sức tránh phát sinh xung đột với họ. Trừ bỏ Ian Bax," Draco nói, "còn có Cass Leeburn năm ba, Avery Kitts và Kai Jinde năm tư. Tớ chỉ biết được mấy người này. Không cần tiếp xúc nhiều với họ."
"Tớ có thể tiếp xúc nhiều với ai hả, Draco?" Cho dù là trước đây, người nhà Slytherin có thể liệt vào diện "có tiếp xúc" với tôi cũng rất ít. Tôi cười một tiếng, cố ý nói, "Còn có Goyle cùng Crabbe năm 6?"
"Vincent và Gregory luôn ở bên cạnh tụi mình, bọn họ sẽ không có vấn đề gì." Draco cau mày nói. Nghĩ nghĩ, hắn do dự mà lại bổ sung một cái tên, "Theodore Nott, nhưng cậu cũng không cần quá để ý hắn."
"Là người cùng khóa với chúng ta sao?" tôi hỏi lại.
"Còn có người thứ hai có họ Nott sao, Sylvia?"
"Cha cậu ta cũng là Tử Thần Thực Tử sao? Dường như trước đây tớ từng nghe nói qua." Tôi nhớ lại người này, vóc dáng cậu ta nhỏ gầy, độc lai độc vãng, luôn tạo cho người ta cảm giác cao ngạo khó gần. Có điều những người tự cho là thanh cao như vậy ở nhà Slytherin cũng không tính là ít.
"Không sai." Draco nhìn ta, "Ừm... thời điểm cuối năm thứ 5, cha cậu ta cũng đến Bộ Phép thuật."
Tôi đã hiểu.
Nhắc tới sự kiện ở Bộ Phép thuật làm tôi thấy hơi không thoải mái, nhưng đã qua một thời gian dài , phản ứng cũng không nghiêm trọng. "Ông ta bị bắt?... Không, ông ta đã chết?"
"Không sai." Draco dối trá thở dài một tiếng nói, "Thật là đáng tiếc nha, người già như vậy vốn dĩ nên ngồi ở phòng ngủ, ôm mèo sưởi ấm, hoặc là đeo kính viễn đọc báo."
Tôi oán trách trừng mắt nhìn vị tiên sinh dối trá trước mắt, lại nhịn không được bật cười vì lời nói châm chọc của cậu ấy . "Nếu là như thế, Draco, không phải người tớ nên cảnh giác nhất là cậu ta sao?"
"À, cậu phải biết rằng cậu ta còn chưa thành niên đâu." Draco nhún nhún vai. "Căn cứ theo luật, cậu ta cần tìm kiếm cho mình một người giám hộ."
"Cái gì?" Tôi kinh ngạc hỏi, "Người giám hộ? Nhưng mẹ cậu ta..."
"Mẹ của cậu ta đã mất sớm, cậu ấy được cha nuôi lớn." Draco không kiên nhẫn nói, "Chẳng lẽ cậu không biết sao, Sylvia?"
"Cậu biết tớ không chú ý lắm đến bối cảnh gia đình của bạn học mà." Tôi không còn tâm trạng nói chuyện, cảm thấy không còn cười nổi.
Đứa trẻ mồ côi cha mẹ đều mất...
"Được rồi, nhưng có lẽ cậu có thể chú ý hơn đến bối cảnh gia đình của bạn học." Draco nhìn ra tôi lơ đãng, ân cần dạy bảo, "Cậu phải biết là trong nhà Slytherin có rất nhiều quý tộc, những người này trong tương lai đều sẽ mang lại những mối quan hệ cần thiết."
"Hầy! Thật giống như cậu sao, mạnh vì gạo bạo vì tiền nha, Draco!" Tôi lập tức nhớ tới trước đây Draco luôn đi bắt nạt người khác vì điều này.
"Người thừa kế gia tộc Malfoy không cần bất cứ kẻ nào khom lưng uốn gối." Draco liếc tôi.
Có điều cẩn thận ngẫm lại thì mặc dù Draco hay bắt nạt người khác, nhưng thật ra đúng là cậu ấy luôn bảo trì một số điều tốt đẹp của quý tộc, như là sự khách khí và lễ phép.
"Thật giống như tớ cần người khom lưng uốn gối ý." Ta nhỏ giọng nói thầm, thấy cậu ấy trừng mắt thì vội vàng nói, "Tiếp tục nói nói chuyện Nott đi, Draco."
"Có cái gì hay mà nói? Có vô số họ hàng xa nguyện ý làm người giám hộ của cậu ta." Draco nhún vai, vui sướng khi người gặp họa nói, "Thật đáng thương, tớ nghĩ cả năm ba của cậu ta đều dùng để đấu cùng mấy người họ hàng tham lam tài sản của mình, không còn thời gian mà để ý đến cậu đâu."
Cùng là gia tộc quý tộc cổ xưa, cha cũng là Tử Thần Thực Tử, tôi vốn tưởng rằng Draco ít nhất sẽ hơi có cảm giác thỏ tử hồ bi (thỏ chết cáo khóc), nhưng nhìn mặt cậu ấy, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy này. Giống như cậu ấy chắc chắn cha mình sẽ vĩnh viễn không bị thua như vậy.
Con cái luôn tín nhiệm và sùng bái cha mình hoàn toàn, nhưng tôi không thể không thừa nhận là mình hơi không thoải mái.
"Gia tộc của cậu ta rất giàu có?" Tôi tùy tiện tìm một vấn đề để tiếp tục cuộc nói chuyện.
Draco trừng mắt nhìn tôi, mặt bị nghẹn đỏ. Cậu ấy hít sâu một chút, mắt nhìn trần nhà. "Tài sản của quý tộc cổ xưa cũng không chỉ có tiền tài. Nhưng vì sao cậu vĩnh viễn không năm bắt được trọng điểm trong lời nói của người khác vậy, Sylvia?
"Nói không chừng là bởi vì tớ không đủ tri kỷ nha." Tôi sầm mặt nói, "Không có mùi vị con gái mà."
Draco nghe vậy liền đánh giá tôi trong chốc lát.
"Cậu cắt tóc ngắn quả thật làm tớ giật cả mình." Cậu ấy vừa đánh giá tôi vừa nói, "Còn nữa, cậu hơi gầy quá rồi."
"Đúng rồi, chỉ nhìn dáng người thì khó phân biệt trước sau, có phải không?" Tôi bắt chước y đúc giọng điệu của nam sinh năm bảy hồi tối, châm chọc nói, "Anh thật sự không có cách nào nhìn ra cô ta là nữ sinh."
Draco trầm mặc trong chốc lát. Cậu ấy nhìn tôi đầy thương cảm, nói, "À, Sylvia, tớ thật sự ước gì mình có thể không chút do dự mà phản bác điều đó."
Đả kích người quá đáng! Tôi cảm thấy mình có vẻ không nhịn được nữa rồi.
"Tớ thật hoài nghi có phải tớ có khuynh hướng đồng tính luyến ái hay không." Draco vội vàng khi thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của tôi, nhìn chăm chú vào mắt tôi, thâm tình nói: "Bằng không, làm sao mà nhìn cậu như vậy tớ còn có xúc động muốn hôn cơ chứ?"
Như vậy là như thế nào? Hả?
"Nếu đúng như cậu nói thì thật không ổn," tôi xị mặt nói, "Cậu quên tớ cùng với Sirius giống nhau đến mức nào sao, hơn nữa chú ấy so với tớ còn đẹp trai hơn nhiều."
Draco dừng một chút.
"Á!" Cậu ấy hét to một tiếng, tôi nhìn thấy liên tưởng đáng sợ này khiến cho cổ cậu ấy nổi đầy da gà.
--------
Ngày đầu tiên của học kỳ mới là một ngày đẹp trời. Sáng sớm lúc ăn sáng xong, chúng tôi ngồi tại bàn ăn chờ giáo sư Snape tới phát thời khóa biểu.
Chúng tôi đã là học sinh năm thứ sáu, thực tế thì chỗ Draco ngồi cũng không cách vị trí đầu bàn của tôi bao xa. Bởi vậy trong lúc chờ đợi, tôi không thể không chịu đựng Draco làm bộ làm tịch tỏ vẻ phỉ nhổ tôi.
Cách bàn ăn, tôi liếc mắt nhìn Draco, cậu ấy quả thực là càng nói càng hăng hái.
Mãi cho đến giáo sư Snape thẩm tra đối chiếu thành tích đi đến gần, trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy mới vặn vặn cổ, không lên tiếng nữa.
Tiết đầu tiên của học kỳ mới là Phòng chống nghệ thuật Hắc ám. Tình huống như tôi dự đoán, ánh mắt của bạn học mặt cứ ngắm tới ngắm lui mặt tôi và chú Sirius, thật phiền.
Tôi chọn chỗ ngồi, đem sách giáo khoa che trước mặt.
Nhưng luôn có người đặc biệt không biết điều, Parvati Patil nhà Gryffindor tranh thủ thời gian trống giữa những lời giảng của chú Sirius để giơ tay, liều mình vì tò mò.
Sirius kinh ngạc nhìn cô nàng một cái, ý bảo cô nàng nói.
"Em có điều muốn hỏi, thưa giáo sư Black." Patil đứng lên, Hermione ở sau lưng liều mình túm áo chùng của cô nàng. Cô nàng dùng sức kéo áo về, khẩn trương nhưng phấn khởi hỏi, "Lời đồn kia có phải thật không ạ? Thầy là cha của Hopper ạ?"
Sirius nhếch miệng cười, khóe mắt hiện ra nếp nhăn nhàn nhạt. Tôi thật sự sợ chú ấy sẽ thừa nhận trước mặt các bạn học.
Nhưng chú ấy cười một hồi nói, "Ngồi xuống, trò Patil. Thầy nghĩ điều này không nằm trong bài học."
Cả lớp thất vọng ồ à một trận.
Sirius so với trước đây càng thêm được hoan nghênh, tôi dám nói cho dù là nhà Slytherin vốn xem thường chú ấy là phản đồ Thuần Huyết cũng không thể không thừa nhận tiết học của chú rất thú vị. Các bạn học rất tích cực, cố gắng trả lời những vấn đề chú đặt ra.
Mà Draco lúc này không hề giống hồi sáng, cậu ấy ngồi cùng Crabbe và Goyle ở một góc phòng học, cố tỏ ra mờ nhạt, đây là lần đầu tiên cậu ấy cố tỏ ra mờ nhạt ở lớp học. Nhưng dù là vậy thì chú Sirius cũng sẽ không quên cậu ấy đâu.
"Chúng ta cần một bạn lên làm mẫu." Sau khi giảng giải xong một chú ngữ, chú Sirius nói. Chú ấy nhìn quanh phòng học tuần tra một lúc, giống như đặc biệt lơ đãng nói, "Hừm... Là trò đi. Lên đây nào, trò Malfoy."
Draco bởi vì quan hệ của tôi với cha mà "vứt bỏ" tôi, chuyện này hiện giờ không học sinh nào là không biết, ai bảo cậu ta diễn xuất tận tâm như vậy chứ.
Bởi vậy ai cũng biết là cậu ấy gặp xui xẻo rồi. Tất cả mọi người nghểnh cổ, trợn to mắt nhìn cậu ấy.
Draco ngồi tại chỗ vặn vẹo một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể không tình nguyện đi lên bục giảng, tôi chú ý thấy cậu ấy còn bí mật ném cho tôi ánh mắt đáng thương.
Tôi suýt nữa thì bật cười, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro