Chương 225: Châm chọc
Edit: CHII
Thời tiết ngày chủ nhật rất tốt, mặt cỏ được phép thuật giữ gìn còn rất tươi mới, nhưng gió đã bắt đầu thổi lạnh cả người.
Tôi gặp bộ ba nhà Gryffindor dưới gốc cây ven hồ Đen, bọn họ nhìn qua đang có một buổi dã ngoại mùa thu. Một tấm khăn trải bàn màu hồng kẻ ca rô trải lên trên măt cỏ, bên trên bày vài loại đồ ăn.
Bọn họ ngồi dưới ánh nắng cách tôi rất xa mà vẫy tay.
Tôi nhìn xung quanh thấy không ai chú ý, liền đi về phía bọn họ. Có điều, cho dù có người chú ý cũng không sao. Từ khi lời đồn rằng chí Sirius là cha tôi lan truyền trong lâu đài Hogwarts lâu đài, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng tôi chơi cùng bộ ba nhà Gryffindor là điều đương nhiên, mặc cho một vài người vẫn không quen nhìn điều này.
Học sinh nhà Gryffindor đối với việc "Vị anh hùng nhà Gryffindor có con gái là nữ sinh Slytherin" có chút không tiếp thu được, luôn nhìn tôi bằng vẻ mặt rối rắm. Mấy cô nàng Hufflepuff luôn nhịn không được dò hỏi tôi "Giáo sư Black thích ăn gì vậy chị?" "Giáo sư Black thích màu đen sao?" "Thầy ấy yêu thích cái gì?" "Thầy ấy cao sáu thước hai tấc Anh phải không?" "Tớ lại nghe nói là sáu thước ba tấc Anh!" "Bộ quần áo rất ngầu mà thấy ấy mặc là quần áo của Muggle sao?"
Trong khoảng thời gian này tôi nhìn thấy người nhà Huflepuff đều muốn tránh đi.
May là tôi không quen thuộc với nhà Ravenclaw, vậy nên cũng không có ai lôi kéo tôi dò hỏi "Cậu và Harry đã dùng bùa chú gì mà cầm cự được trước nhiều Tử Thần Thực Tử trung thành như vậy?", nhưng cũng có thể có thể là bởi vì Blaise đã sớm thỏa mãn lòng ham học hỏi của bọn họ rồi. Cậu ấy luôn có mối quan hệ tốt đẹp với nhà Ravenclaw, hơn nữa tin tức của cậu ấy so với Nhật báo tiên tri còn tỉ mỉ hơn.
Mà nhà Slytherin... Thái độ của bọn họ rất là kỳ lạ, không thể nói là" xa lánh", chỉ có thể gọi là "né tránh". Nhà Slytherin so với ba nhà khác thì có càng nhiều người thừa kế của các gia tộc hơn, mà nói thật, trừ bỏ những gia tộc có Tử Thần Thực Tử, những gia tộc quý tộc khác đều là đối tượng mà Voldemort muốn thu phục. Bọn họ đều hiểu rõ điều này, cho dù không rõ thì người lớn trong nhà cũng sẽ nói cho bọn họ. Không ai muốn gây chú ý, điều đó làm cho học sinh Slytherin kỳ này trông khiêm tốn hơn nhiều.
Thời điểm đi đến gần bọn họ, một người liền ngoi lên từ hồ nước cách đó không xa. Là Sirius, chú ấy vừa vẫy vẫy tóc giống một con chó lớn vừa từ dưới hồ đi lên.
"Mọi người đang làm cái gì vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi, "Bơi lội sao?"
"À, Sylvia." Chú Sirius nói. Chú ấy ném một cái bọc nhỏ lên mặt đất, từ bên trong áo ngoài rút đũa phép ra hong khô đầu tóc và quần áo, đi tới bên khăn trải bàn cầm lấy một miếng bánh sandwich lớn.
"Hôm nay dưới đáy hồ nở hoa rồi." Hermione buồn cười nói.
"Tớ biết, ở ngoài cửa sổ phòng ngủ nở một khoảng lớn." Tôi nói.
"Tớ nghe nói cửa sổ phòng ngủ Huynh trưởng nhà Slytherin nhìn ra hồ nước." Ron hâm mộ cực kỳ, sau đó cậu ta lại cẩn thận nói, "Nhưng mà của nhà Gryffindor cũng không tồi, phía bên ngoài cửa sổ là không trung, tớ có thể trực tiếp cưỡi chổi phi xuống dưới."
"Đáy hồ nở hoa nhất định là rất đẹp." Hermione nói.
"Ừ rất đẹp." Tôi nhìn Sirius, "Vậy nên chú Sirius chuẩn bị hái một ít à? Tớ còn tưởng chú ấy không phải là người lãng mạn như vậy."
"À loài hoa này sau khi trải qua xử lý là dược liệu không thể thiếu để chế dược trấn tĩnh." Hermione nói, "Cô Pomfrey cần nó."
"Không sai. Tên ngốc Snape kia cho rằng việc này có thể làm khó chú." Sirius hất xì một tiếng vang dội, đắc ý nói, "Việc này không có gì khó cả."
"Đúng vậy, đúng vậy, tớ nghĩ thấy ấy cũng không thể đoán được đường hoàng là một giáo sư lại thật sự có thể giữa ban ngày mà chui vào trong hồ trước mặt học sinh đi." Tôi xoay đầu, thấy Harry có vẻ có tâm sự, "Harry, cậu có chuyện gì buồn hả?"
"Cậu ấy buồn vì chuyện lớp Độc dược đấy." Ron tiếp lời.
"Hả." Tôi đáp. Giáo sư Snape đã nói chỉ học sinh đạt điểm "O" môn Độc dược trong kỳ thi O.W.Ls mới đủ tư cách tiếp tục học lớp Độc dược cao cấp, bởi vậy học kỳ này, thầy ấy cuối cùng đã thành công từ chối cho Harry vào lớp học.
"À...Việc đó... Cũng tốt mà, cuối cùng hai người cũng có thể không cần vì nhìn thấy nhau mà khó chịu, đúng không?" Tôi cho rằng không cần tiếp tục duy trì quan hệ dạy học đối với cả hai mà nói đều là chuyện tốt.
"Vốn dĩ là thế." Harry mày ủ mặt ê mà nói, "Nếu như một Thần sáng không cần đến giấy chứng nhận tốt nghiệp Độc dược cao cấp."
"Nếu cậu có thể chú ý học Độc dược từ năm nhất thì..." Hermione tiếc hận nói. Cậu ấy nghiêm khắc nhìn Harry, bộ dạng nhìn qua hơi giống giáo sư McGonagall.
"Không sao," Sirius vỗ vai Harry, chú ấy ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, "Chú có thể mở một lớp khóa ngoại cho cháu. Cho dù là môn Độc dược, chú dạy cũng không kém Snape đâu."
Nghe vậy Ron nhìn chú ấy với vẻ hoài nghi.
"Vậy, cậu chỉ muốn làm Thần sáng sao, Harry? Còn nghề nghiệp nào khác không?" Tôi nhìn Harry hỏi.
"Tớ... Tớ không biết." Harry nhún nhún vai, thở dài, "Tớ không biết tương lai tớ nên làm nghề gì."
"Cậu có thể trở thành tầm thủ chuyên nghiệp mà, Harry!" Hermione đề nghị, "Victor đã chính thức ký hợp đồng với đội Ireland."
"Victor?" Harry cảm thấy hứng thú hỏi lại, "Vậy mùa giải năm nay anh ấy thắng mấy trận?"
"Thời điểm làm gì còn ai có xem Quidditch," Ron lập tức gay gắt cãi lại, "Mọi người không muốn đến chỗ đông người để tránh bị Voldemort theo dõi."
Cậu ta quay đầu nhìn Harry, "Cậu còn có thể làm một Chuyên gia giải bùa chú, cậu có năng khiếu về mặt này mà."
"Ừm..." Harry nhìn qua có vẻ do dự. Sirius đề nghị, "Trước tiên cháu nên học hết các môn cần thiết. Còn nghề nghiệp, Harry, cháu có thể từ từ chọn."
"Nhưng những kiến thức giáo sư McGonagall giảng có ít nhất một nửa là điều cháu không hiểu." Harry chán nản nói.
"Ha ha, cháu quên mất chú sao? Không hiểu chỗ nào cháu có thể tới hỏi chú, Harry." Sirius nhiệt tình nói.
"Thành tích N.E.W.S của chú như thế nào ạ?"
"Trừ Độc dược và Lịch sử phép thuật, tất cả các môn khác đều là điểm "O"." Sirius đắc nói.
Harry nhìn có vẻ cực kỳ khiếp sợ vì điều này.
"Được rồi." Hermione lắp bắp nói, "Nếu mới năm thứ năm mà chú ấy đã làm ra được tấm Bản đồ Đạo tặc, vậy thì thành tích tốt cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người đi."
Sirius cười lớn, "Nhìn qua chú giống như đã từng là một học sinh hư, hả?"
Sirius xách bọc nhỏ của chú ấy trở lại lâu đài, mà tôi thì ngồi lại cùng bọn Harry, ăn mấy cái bánh nhỏ có nhân và sandwich.
"Các cậu có nhớ Theodore Nott không?" Trong lúc nói chuyện phiếm tôi đề cập tới, "Cậu ta là học sinh nhà Slytherin."
Ron và Harry đều tôi với vẻ nghi hoặc, chỉ có Hermione nói, "Là cái cậu dáng người nhỏ nhỏ phải không?"
"Là cậu ta."
Nott vốn dĩ không hòa hợp với tập thể, nhìn qua có dáng vẻ tự cho thanh cao muốn chết. Cậu ta là bạn cùng khóa duy nhất luôn kiên trì không nói chuyện với tôi, cho dù vào thời điểm không thể không nói, cũng luôn cau mày, từ đầu đến chân có dáng vẻ giống như tôi có bệnh truyền nhiễm không bằng. Đối với người như vậy tôi luôn không thèm để ý tới, nhưng những gì Draco nói làm tôi không tự chủ được mà chú ý tới cậu ta.
"Cậu ta xảy ra chuyện gì?" Harry kỳ quái hỏi.
"Cha cậu ta là Tử Thần Thực Tử." Tôi do dự một chút rồi nói, "bị chết trong sự kiện ở Bộ Phép thuật hồi năm ngoái."
"Hả!" Hermione lắp bắp kinh hãi, cậu ấy vội vàng hỏi, "Cậu ta không bắt nạt gì cậu chứ?"
"Ngoại trừ việc càng tỏ ra chán ghét tớ thì cũng không có làm gì." Tôi nói, "Có thể là bởi vì cậu ta bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, cậu ta hiện tại là trẻ mồ côi. "
Thoạt nhìn đám họ hàng xa làm Nott cảm thấy áp lực nặng nề, từ lúc lên năm thứ sáu tới giờ, cậu ta nhìn qua càng trở nên âm trầm và tiều tụy, vốn đã là một người độc lai độc vãng, giờ tính cách càng thêm kỳ cục.
"Cậu ta không có mẹ?" Harry hỏi.
"Chắc hẳn là vậy. Nghe nói cậu ta được cha mình nuôi lớn."
"Thật đáng thương." Hermione thở dài.
"Rồi sao, cậu ta xảy ra chuyện gì?" Ron hỏi.
Tôi nhíu mi. "Không có gì, tớ chỉ là đột nhiên nhớ tới cậu ta thôi."
Ron hoài nghi nói, "Không phải là cậu đồng tình với cậu ta đi? Tớ lại cảm thấy cha cậu ta bị như vậy là gieo gió gặt bão thôi."
"Không thể nào!" Tôi nói, "Chỉ là nói chuyện phiếm thôi!"
Năm thứ sáu chúng tôi đã bắt đầu học cách phóng bùa chú không lời, dù là ở lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, lớp Bùa chú hay lớp Biến hình đều phải dùng. Trừ bỏ việc bắt chúng tôi dùng bùa chú không lời ở mọi tiết học, các giáo viên cũng giao một lượng bài tập khổng lồ cho chúng tôi. Giống như bọn họ chỉ hận không thể ép chúng tôi mang hết kiến thức trong sách khắc vào đầu.
Sau khi được sự đồng ý của thầy hiệu trưởng và các giáo viên, chúng tôi được đi thăm làng Hogsmeade. Trên báo nói tình hình hiện nay rất căng thẳng, tôi còn tưởng rằng chúng tôi sẽ không được cho phép đi, nhưng ra ngoài trường giải sầu cũng tốt, mặc dù chỉ có vài giờ.
Có điều đến hôm được đi Hogsmeade thì chúng tôi liền bắt đầu hối hận. Bên ngoài phòng gió thổi mạnh, mới gần tới tháng 10 mà nhiệt độ không khí đã lạnh đến không thể chịu đựng được. Hogsmeade chỗ nào cũng có Thần sáng tuần tra. Đứng ngốc một lúc, chúng tôi liền chạy nhanh về Học viện.
Tôi đã đông lạnh đến nỗi chóp mũi đỏ bừng, trở lại phòng sinh hoạt chung mới dám bỏ khăn quàng cổ và mũ xuống, run run tìm một vị trí gần lò sưởi ngồi xuống.
Draco ngồi trên sô pha phía trước lò sưởi, nhìn tôi nhăn lông mày.
"Thật ghê tởm." Cậu ấy nói với vẻ chán ghét "Mùi hôi thối trên người phản đồ làm tao muốn ngất xỉu."
Cậu ấy làm bộ không thể ngồi gần tôi, dẫn theo Crabbe và Goyle ngồi xuống vào góc.
Tôi nhấc mông, ngồi xuống vị trị đó.
Tôi dám cá đây là chỗ ngồi tốt nhất phòng sinh hoạt chung. Chỗ này ấm áp dễ chịu, được ánh lửa chiếu rọi đến tê dại.
"Có thể là không mua nổi quần áo." Tôi loáng thoáng mà nghe thấy Draco từ rất xa nói, "Mày phải biết rằng cô ta là học sinh Slytherin duy nhất dùng đũa phép cũ."
Crabbe cùng Goyle vội vàng cười ha hả phụ họa. "Cô ta còn dùng sách giáo khoa cũ nữa. "
Hai tên ngu ngốc này, chắc bọn họ đã ăn luôn óc mình rồi, Draco nói cái gì thì bọn họ chính là cái đó thôi. Lúc trước tôi còn cho bọn họ đồ ăn vặt đấy!
Crabbe và Goyle càng nói càng hăng hái.
"Lúc trước quả cầu tuyết giá rẻ của cô ta bị mày ném hỏng, cô ta còn khóc nữa"
"Đúng là nên để cô ta nếm lại mùi vị bị xa lánh."
Tôi trừng mắt nhìn sang, phát hiện Draco vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm hai tên ngốc to con con này, mặt ngày càng dài ra.
"Câm miệng!" Cậu ấy thở phì phì quát, ném áo chùng đi về phòng ngủ, để lại Crabbe và Goyle ngơ ngác không rõ vì sao bị mắng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro