Chương 227: Draco nói dối

Edit: CHII

Tôi đoán là vẻ mặt mờ mịt của tôi nhìn buồn cười lắm nhỉ, giáo sư Dumbledore trông như muốn phá lên cười vậy.

"Nguyền rủa gì ạ?" Tôi còn tưởng mình bị hôn đến thở không nổi đấy!

"À, có lẽ là một loại Nguyền rủa Suy nhược." Giáo sư Dumbledore cười tủm tỉm nói.

"Sylvia, con phải biết rằng con đã suýt chết đấy." Sirius nhìn tôi đầy quan tâm.

Tôi quay đầu nhìn về phía chú ấy, ánh mắt thoáng qua giáo sư Snape, đôi mắt đen đầy vẻ nghiêm khắc làm tôi không thể không quay đầu đi.

Về việc thi triển nguyền rủa tôi hiểu không nhiều, nhưng Nguyền rủa Suy nhược đúng là một trong số đó. Nó không thuộc vào phạm trù Phép thuật Hắc ám, khi bị trúng nguyền rủa này người bị nguyền sẽ cảm thấy suy nhược mà không biết tại sao, nhưng cho dù cả đời triền miên trên giường bệnh cũng không nguy hiểm cho sinh mệnh. Bởi vì điều kiện sử dụng nó đơn giản, trong cộng đồng phù thủy có một thời gian rất lưu hành loại nguyền rủa này. Điều này cũng làm cho điều đầu tiên mọi người nghĩ tới khi suy yếu không rõ nguyên nhân là trúng Nguyền rủa Suy nhược.

"Nhưng trước đó em cảm thấy rất tốt, không có bất kì dấu hiệu suy yếu nào." Tôi cau mày nói," hơn nữa Nguyền rủa Suy nhược cũng sẽ không gây chết người."

"Bình thường thì không." Giáo sư Snape cười lạnh nói, "Loại ở trên người trò là loại đã biến đổi. Nó có thể từ bắt đầu tích góp các loại suy yếu từ lúc bắt đầu nguyền rủa, đến khi nó cho rằng sức khỏe của trò không thể chống đỡ mới hoàn toàn phóng xuất ra. Nói cho ta, trò Hopper, trò làm gì mà để người khác có cơ hội phóng bùa chú tới trò? Sự cẩn thận của một Slytherin rốt cuộc đi đâu mất rồi?"

Tôi xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

"Thông cảm chủ nhiệm của trò đi, thầy ấy chỉ là quá lo lắng." Giáo sư Dumbledore cười giảng hòa, nhưng giáo sư Snape hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không cảm kích, "Nếu không phải trò bởi vì lý do nào đó... nào đó ngoài ý muốn tiến vào trạng thái suy yếu, do đó khiến nguyền rủa này bùng nổ trước thời gian, ta chỉ sợ hậu quả sẽ không dám tưởng tượng."

Thầy hơi chớp mắt nhìn tôi. Tôi giật mình, muốn hỏi nói không dám mở miệng. Hình như chuyện gì ông ấy cũng biết ý nhỉ.

"Học kỳ này trò có thấy bên cạnh mình có ai kỳ lạ không, trò Hopper?" Giáo sư Dumbledore tiếp lời.

"Em hoàn toàn không có manh mối gì." Tôi lắc đầu, "Học kỳ này trừ mấy người tụi Harry, em cũng không thân cận với ai... Nếu nói là không thích hợp thì, giáo sư, thầy biết là từ khi quan hệ giữa em và chú Sirius bị lộ thì ai cũng cư xử với em rất kỳ lạ mà."

"Có lẽ việc thành công thoát khỏi tay những Tử Thần Thực Tử đã khiến cho trò Hopper đắc chí và trở nên tự cao tự đại sao?" Giáo sư Snape cứng rắn nói, "Ta cho rằng những Thần sáng đang khẩn trương tuần tra bên ngoài Hogwart có thể làm cho trò nhớ tới hiện tại cục diện còn rất nguy hiểm chứ."

Chú Sirius cũng đỏ mặt lên, chú ấy hình như muốn nói gì đó với giáo sư Snape. Nhưng cuối cùng chú ấy vẫn quay đầu lại, nén giận nói, "Có lẽ hiện tại con hơi mệt, Sylvia? Tốt nhất là con nên nghỉ ngơi thật tốt."

Giáo sư Dumbledore đang quan sát hai người bọn họ, nghe vậy cười, nói, "Được rồi, tốt nhất là chúng ta nên rời đi, để cho trò Hopper có một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi." Thầy ấy nói với tôi, "Cô Pomfrey cứ cách hai cái giờ sẽ nhắc nhở trò dùng dược tăng thể lực, Severus cần chuẩn bị một chút, ba ngày sau thầy ấy sẽ giải trừ nguyền rủa cho trò, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày là em có thể trở về phòng."

Tôi gật đầu. Khi bọn họ đi ra phòng y tế rồi, tôi lập tức nằm lại lên gối.

Ai có cơ hội nguyền rủa tôi nhỉ? Cả năm tôi chỉ loanh quanh khu của nhà Slytherin. Ai sẽ hận tôi như vậy? Không lẽ là mấy học sinh Slytherin có cha là Tử thần Thực tử sao?

Nếu là khả năng này thì quá rõ ràng rồi, bọn họ nhất định cũng nghĩ đến, không cần đến tôi nhắc nhở.

Thời gian sau đó quả thật là đau khổ, mỗi khi tôi cảm thấy mình yếu đến không thể thở được, cô Pomprey sẽ đi vào, rót cho tôi một cốc độc dược có vị như xà phòng. Tôi cứ định kỳ tỉnh dậy vì khó thở, muốn nghỉ ngơi tốt cũng không thể được.

Melin phù hộ, giáo sư Snape cuối cùng cũng làm tốt công tác chuẩn bị, thầy ấy thực hiện nghi thức giải trừ nguyền rủa choi tôi ở phòng y tế. Sau khi nghi thức kết thúc thầy ấy còn lạnh lùng trách cứ tôi một phen, có điều khi tôi nhìn thấy tóc thầy ấy lại lần nữa trở nên dầu mỡ, khuôn mặt bởi vì thức đêm mà tái nhợt, tôi lại không thể oán hận một câu nào.

Sau khi thầy ấy rời đi, Harry, Hermione cùng Ron lập tức đi vào.

"Cậu có khỏe không?" Ron nhìn tôi trong chốc lát, cẩn thận hỏi.

Tôi lập tức nở nụ cười, "Luôn cảm thấy mấy câu này các cậu nói với tớ rất thường xuyên."

"Bởi vì số lần cậu phải vào phòng y tế" Hermione quay đầu tìm kiếm người để so sánh, "so với Harry còn nhiều hơn."

Harry lập tức tỏ vẻ kháng nghị, bởi vì cậu ấy cho rằng mình hoàn toàn không đủ trình độ trở thành vật so sánh. Có điều Granger từ trước đến nay luôn rất biết cách làm lơ người bất đồng ý kiến với mình, cậu ấy vừa kể chuyện vừa lấy ra một chồng vở, "Đây là bài ghi chép mấy môn giống nhau của chúng ta."

"Cám ơn cậu, tớ đang cần tới nó đây." Tôi nói.

"Thật là quá tàn nhẫn, Hermione," Ron kính sợ nói, "Cậu không cảm thấy hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi sao?"

"Thời gian nghỉ ngơi rất nhiều và cậu ấy có thể tranh thủ chép bài." Hermione không chút khách khí nhìn cậu ra, "Năm nay không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy đâu, tớ thật hy vọng cậu có thể hiểu điều này!"

Tôi bởi vì Ron đỏ mặt mà cười to. Bọn họ nói chuyện cùng trong chốc lát, sau đó bị cô Pomprey phát hiện, cô ấy không chút lưu tình nào mà đuổi họ đi.

Nghĩ lại thì việc của tôi ngày hôm đó nhất định đã khiến Draco sợ hãi. Tôi vẫn luôn tò mò ngày hôm đó là ai đưa tôi vào phòng y tế, chẳng lẽ là Draco?

Tôi không thể kìm chế mà hiện ra cảnh tượng như vậy ở trong đầu: Draco ôm tôi từ trong phòng ngủ lao tới, hoảng sợ kêu to "Sylvia bị em hôn đến không thở nổi rồi!" Á, cậu ấy sẽ bị hai người cha của tôi xé nát.

Nhưng nếu không phải cậu ấy, cậu ấy giải thích như thế nào việc tôi xuất hiện ở trong phòng ngủ của cậu ấy?

Tôi nghĩ tụi Harry tuy rằng không ở nhà Slytherin nhưng cũng biết chuyện này. Có điều mỗi khi tôi làm bộ như không có việc gì mà nhắc tới Draco, Hermione luôn tránh nhìn vào mắt tôi, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Ngày hôm sau, Blaise đến đưa cho tôi vở ghi chép. Tôi không chờ nổi mà kéo cậu ấy ngồi xuống, chọn mấy môn mà Hermione không học.

"Cậu nhìn qua không tệ nhỉ." Cậu mỉm cười nói, "Thật đáng tiếc, Pansy hôm qua bị thương ở lớp Dược thảo học, nếu không hôm nay nhất định cô ấy sẽ tới cùng tôi."

"Thôi đi, Blaise, tôi cũng không nghĩ vậy đâu." Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ấy, "Hơn nữa cô ấy bị thương á? Tôi vẫn luôn ở phòng y tế, nhưng chưa từng thấy cô ấy đâu."

"Cũng không tính là nói dối. Ở lớp Dược thảo học mà. Có điều cô cũng biết dược chữa thương của chúng ta còn tốt hơn ở phòng y tế chứ." Blaise dùng một tư thế thật đẹp nhún vai.

"Đúng vậy, ít nhất dược bổ máu của cậu là thế, bằng không hồi năm ba tớ đã sớm chết. Vậy là bị thương như thế nào? Chương trình học của chúng ta hẳn là học đến... Ừ đúng là rất nguy hiểm." Tôi nói có lệ, tìm cách kéo đề tài đến Draco. "Vậy, những bạn học khác thì sao?"

Tôi dám cam đoan Blaise nhất định hiểu điều mà tôi muốn biết là gì, cậu ấy luôn luôn rất thông minh, đặc biệt là ở phương diện nhìn mặt đoán ý. Bất quá cậu ấy lại cố ý không nói, có đôi khi tính tình cậu ấy xấu như vậy đấy.

"Bạn học khác không có vấn đề gì, chỉ là Pansy rất không vừa lòng đối với cộng sự của cô ấy." Blaise cười cười trả lời.

"Hả?" Tôi cố gắng giữ vẻ tươi cười, như thể tôi thật sự muốn biết Parkinson như thế nào vậy!

"Năm nay ta yêu cầu các trò đều phải có được một vị cộng sự khác nhà. Cô ấy nói như thế đấy." Blaise cảm thán, "Giáo sư Sprout lòng dạ rộng lớn, vô cùng nhân hậu..."

"Cũng vì vậy mà bỏ qua sự hiềm khích giữa hai nhà Slytherin và Gryffindor, đúng không?" Tôi tiếp lời.

Blaise cười một cái đặc biệt lóa mắt với tôi. Làn da cậu ấy màu nâu đậm bóng loáng, bởi vậy hàm răng càng có vẻ trắng: "Cũng có thể cô ấy cho rằng làm như vậy khiến quan hệ giữa hai nhà trở nên hòa bình hơn."

"Thật bất hạnh!" Tôi thành tâm nói. Là cộng sự Parkinson thật bất hạnh! Tính tình của cô nàng cũng không phải ai cũng có thể chịu đựng, đặc biệt lại là nhà Gryffindor vốn dĩ có hiềm khích.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Blaise mỉm cười tán đồng.

Tôi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được. "Blaise, cậu biết là ai đưa tôi đến phòng y tế không?" Tôi thử hỏi, "Tôi nghĩ mình cần phải cảm ơn cậu ấy."

"À, tôi cho rằng chủ nghiệm sẽ không cần cậu cảm ơn đâu, thầy ấy chỉ hy vọng nhà Slytherin không cần cho thầy ấy thêm điều gì phiền toái thôi." Blaise nói.

Là giáo sư Snape.

Tôi ngẩn người, "Sao cậu biết?"

"Rất nhiều người đều biết. Buổi tối hôm đó có một học sinh năm hai nhìn thấy mà sợ hết hồn, kết quả khiến cho việc này trở nên ầm ĩ."

Tôi cắn môi. Giáo sư Snape dĩ nhiên không cần giải thích, bởi vì không ai dám hỏi thầy ấy. Vậy Draco làm thế nào mà giải thích với giáo sư Snape và các học sinh Slytherin khác? Mà tại sao tụi Harry bọn họ lại không đề cập tới vấn đề này?

Blaise nhìn tôi, giống như có thể nhìn thấy suy nghĩ trong đầu tôi "Yên tâm đi, Sylvia. Cho dù cô... Ý tôi là, tôi nghĩ sẽ không có ai dám nói ra nói vào về nữ Huynh trưởng nhà Slytherin đâu. Cô không cần thấy khó xử."

Chỉ mong cậu ra thật sự có thể biết tôi đang suy nghĩ cái gì!

Khó xử cái gì? Tôi đã làm gì! Đáng chết, Draco rốt cuộc là nới như thế nào vậy?

"Draco..." T vừa định nói thì ngay lập tức bị chặn.

"Sylvia." Blaise thở dài, cậu ta đứng lên, "Trước kia tôi vẫn cho rằng cô sẽ có thể thành đôi với Draco. Hai người ... đã từng thân mật như vậy. Cho dù tôi là bạn của Draco, tôi cũng muốn nói là học kỳ này cậu ấy rất không phong độ. Nhưng tình hình hiện nay thì tôi cũng không thể khuyên bảo cậu ấy được... Sylvia, lý trí một chút đi. Cô là một cô gái thông minh, tôi tin tưởng là cô sẽ sớm thoát khỏi đoạn tình cảm này. Mặc kệ là như thế nào, tôi cũng là bạn của cô." Cậu ta dùng vẻ mặt tràn đầy tình cảm mà ôm tôi một chút.

Nói thật thì tôi cũng cảm động khi ở thời điểm toàn bộ nhà Slytherin né tránh tôi mà cậu ta còn có thể khẳng định mình là bạn tôi. Nhưng vấn đề là rốt cuộc Draco đã nói như thế nào vậy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dongnhan#hp