Chương 233: Lễ Giáng Sinh (3)

Edit: CHII


Tôi luôn tay luôn chân giúp Blaise bày biện bàn ăn. Bàn ăn rất nhanh đã bày xong, Blaise kêu Dolly thông báo cánh đàn ông xuống dưới dùng cơm.

Giáo sư Lupin và chú Sirius là tốp đầu tiên đi xuống, tiếp theo là giáo sư Dumbledore và Harry, giáo sư Snape cùng với Hermione đi cuối cùng. Hermione còn kẹp sách giáo khoa và vở dưới nách, tiếp tục lải nhải đặt câu hỏi cho giáo sư Snape, trông như hận không thể túm chặt áo chùng của thầy ấy. Mà trên mặt giáo sư Snapehiện lên vẻ không kiên nhẫn, nện từng bước chân rất lớn, đi thật nhanh, hận không thể lập tức thoát khỏi cô ấy.

Một Hermione đắm chìm trong lòng ham học hỏi thật là đáng sợ cực kỳ.

"Được rồi," Giáo sư Dumbledore cười nói, "Hôm nay là đêm Giáng Sinh, có lẽ chúng ta có thể cất sách giáo khoa, nhàn nhã hưởng thụ thôi."

Hermione gắt gao bám vào ngồi bên cạnh giáo sư Snape, nghe vậy thì có vẻ hơi bất mãn, nhưng cô ấy vẫn bỏ sách giáo khoa sang bên cạnh. Lúc này cô ấy mới phát hiện ra giáo sư Dumbledore, giật mình nói, " Á! Giáo sư Dumbledore! Em đã cho rằng thầy sẽ không không tới!"

"Hiển nhiên là ta có." Giáo sư Dumbledore cười nói, thầy tiếp nhận cốc Whiskey Ngọn lửa mà Blaise đưa qua. Blaise ngồi xuống bên cạnh giáo sư Snape, đối diện chú Sirius và tôi.

Hermione lập tức phát hiện cô ấy nói không rõ ràng. "Không, ý em là ... Em cho rằng thầy sẽ rất bận, bọn họ nói thầy đang chống án trực tiếp  cho Tanker với Scrimgeour. Dù sao ai cũng biết ông ta không thể là Tử Thần Thực Tử."

"Thật đáng tiếc ta chống án không thành công."

"Bọn họ không thể không suy xét!" Hermione lập tức tức giận nói.

"Đúng vậy. Đương nhiên, ta sẽ không từ bỏ." Giáo sư Dumbledore tiếp lời.

Tôi nhìn cốc rượu trước mặt giáo sư Dumbledore, trên đó có một ngọn lửa màu lam đang cháy mãnh liệu, mùi rượu thoang thoảng khắp nhà ăn.

"Con muốn một chút Whiskey sao?" Chú Sirius chú ý tới ánh mắt của tôi, hỏi. Giáo sư Snape hừ một tiếng khinh miệt không dễ nghe thấy từ trong lỗ mũi, chú Sirius lập tức phản xạ có điều kiện, không cam lòng yếu thế mà trừng lại, lại giật mình nhớ ra dừng lại, khó xử liếc nhìn mắt Blaise, ho khan một tiếng.

"Không," Blaise lập tức mà nói, "Sylvia không cần. Con bé còn chưa thành niên."

" Cô bé có thể uống một ít rượu sữa." Giáo sư Lupin mỉm cười với tôi, "Sylvia, trò muốn một ít không?"

Tôi gật gật đầu, giáo sư Lupin đẩy cái ly trước mặt thầy cho tôi.

"Thầy không uống sao? Hoặc là thầy muốn uống thứ khác?" Tôi nói.

"Không, tôi sắp đến ngày biến thân, tôi nghĩ tốt nhất là không để mình tiếp xúc với đồ có cồn, miễn cho phát sinh cái gì ngoài ý muốn."

"Rượu sữa gần như không có cồn." Harry khó hiểu nói.

"Không liên quan." Giáo sư Snape nói, "Nọc độc của người sói và cồn không thể tác động lẫn nhau."

Giáo sư Lupin hướng về Harry gật gật đầu, thầy cười cười vơi giáo sư Snape, "Đúng là như vậy. Severus là chuyên nghiệp nhất. Thầy ấy giúp tôi bớt rất nhiều đau khổ trong những ngày đó."

Giáo sư Snape vẻ mặt không có vẻ cảm kích, Blaise buồn cười mím môi, cô ấy oán trách mà lặng lẽ chọc thầy một chút, rồi mới rót cho thầy ấy một cốc lớn Whiskey.

Harry nhún vai, cậu ấy hỏi giáo sư Lupin, "gần nhất thầy đang làm gì?"

"Vẫn sinh hoạt với đồng loại của tôi... đám người sói, em biết đấy, tôi phụ trách khuyên bảo bọn họ rời khỏi sự thống lĩnh của Voldemort." Giáo sư Lupin cười khổ lên, "Có điều tôi e là hiệu quả rất nhỏ."

"Cho dù chỉ có một người sói nghe theo anh, Remus," Giáo sư Dumbledore nhẹ giọng nói, "thì việc của anh cũng không phải tốn công vô ích."

"Việc này rất khó." Lupin nói," Greyback không muốn nghe bất cứ kẻ nào khuyên bảo."

Harry khó hiểu nhìn thầy. Giáo sư Lupin giải thích, "Fenrir Greyback." Hai tay thầy gắt gao cầm cốc cà phê, "Hắn là kẻ biến thành tôi người sói."

Chúng tôi lập tức lắp bắp kinh hãi, Hermione có vẻ trách cứ nhìn giáo sư Dumbledore.

Giáo sư Lupin lập tức phát giác, vẻ mặt tươi cười trở nên nhiệt tình hơn một chút. "Không có gì phải oán giận, rốt cuộc thì đâu có ai thích hợp với công tác này hơn tôi đâu? Chẳng qua Greyback rất khó giữ lời."

Tôi lập tức nhớ tới người kia, "Có lẽ em đã từng gặp hắn. Ở trang viên nhà Malfoy."

Blaise hít một hơi, cô ấy cách bàn cầm tay tôi.

"Đúng vậy, trò đã gặp." Giáo sư Lupin ôn hòa nói." Quan hệ giữa nhóm người sói không giống nhóm pháp sư hay Muggle. Greyback..." Giáo sư Lupin ngập ngừng tìm từ mà chúng tôi có thể hiểu, "hắn là "con đầu đàn" trong đám người sói. Trong quần thể người sói ý chí cao hơn hết thảy, nếu ngươi không thể vâng lời còn đầu đàn, như vậy ngươi chỉ có thể rời khỏi bầy sói. Không phải người sói nào cũng đều giống tôi, có thể có chốn dung thân trong cộng đồng phù thủy... Rời khỏi bầy sói đồng nghĩa với việc cả đời hắn chỉ có thể lưu lạc bên ngoài."

"Ta thực xin lỗi đã tạo phiền toái cho anh." Giáo sư Dumbledore tháo mắt kính xuống lau, "Có lẽ tôi nên lo lắng cho suy nghĩ của anh nhiều hơn."

"Không." Giáo sư Lupin giật mình nói. Sirius dùng sức vỗ vai thầy ấy, ôm cổ.

Sau khi chúng tôi dùng bữa xong. Khi Dolly bắt đầu phục vụ món tráng miệng ngọt, chú Sirius từ trong túi lấy ra ba túi quà.

"Chú vốn dĩ muốn để chúng xen lẫn trong các món quà của mấy đứa, cho mấy đứa một sự bất ngờ." Chú nói, đem ba gói quà đưa cho tôi, Harry và Hermione, "Nhưng Bộ Phép thuật luôn tiến hành kiểm tra và giám thị đối với bưu kiện của mấy đứa, phòng khi có cái gì nguy hiểm trà trộn vào... Để tránh chúng bị đánh rớt sau đợt kiểm ta, chú đành phải tự mình đưa cho các cháu."

Hermione mở gói quà ra, phát ra một tiếng thét chói tai. Giáo sư Snape ngồi bên cạnh nhẫn nại nhíu mày.

"Nguyên bộ "Bách khoa thuật ngữ"!" Cô ấy kích động vì nhận được món đồ yêu thích mà đỏ bừng mặt, cảm kích ngẩng đầu nhìn Sirius, "Cháu đã sớm muốn chúng! Chúng quá quý... Cảm ơn chú, Sirius!"

Sirius cười sang sảng. Hộp quà của Harry so Hermione thì lớn hơn rất nhiều, tôi nghi hoặc là làm như thế nào mà chú Sirius có thể đem nó cất vào túi tiền, chắc hẳn chú ấy đã có phù phép với cái túi. Bên trong hộp có rất nhiều đồ vật: bút ký, sách giáo khoa, chổi bay, khung ảnh... nhưng chúng nó đều là đồ cũ.

"Thực ra chú không biết dùng cái này làm quà có thích hợp không, chúng vốn dĩ nên là của cháu." Chú Sirius nhìn Harry, "chúng phần lớn là đồ của cha cháu. Cũng có một ít của mẹ cháu."

Harry cúi đầu, cậu ấy vuốt ve mấy thứ này, bên trên những món đồ còn mang theo dấu vết đã sử dụng.

"Cảm ơn chú," Ngón tay cậu ấy vuốt ve ảnh chụp trong khung ảnh, "Đây là món đồ cháu muốn nhận nhất."

Tiếp theo chú Sirius nhìn về phía tôi. Tôi ngẩn người. Được rồi, tới lượt tôi xé bọc quà.

Tôi mở cái hộp nhỏ nhất ra. Cái hộp nhỏ có vẻ trống rỗng, bên trong chỉ có một chiếc chìa khóa ánh vàng, trên chìa khóa có khắc chữ "Black" nho nhỏ.

Tôi lấy ra chiếc chìa khóa vàng, hơi nghi hoặc. Nó có thể là vàng? Trong nháy mắt tôi có xúc động muốn đem nó đặt ở trong miệng cắn một cái.

Blaise lập tức nghiêm túc nói, "Con bé không thể nhận đồ vật quý trọng như thế." Cô ấy thấy tôi nghi hoặc nhìn thì giải thích, "Đây là chìa khóa Gringotts."

"À." Tôi chán nản nói. Nó tương đương với tài khoản ngân hàng của Muggle, thử tưởng tượng vào dịp lễ Giáng Sinh, cha cậu không chuẩn bị bất kì món quà nào cho cậu, ngược lại đưa cho cậu một tấm, thẻ ngân hàng: "Muốn cái gì tự mình mua đi!"

"Blaise nói đúng," tôi lên tinh thần nói, "Cháu không thể nhân cái này. Chú mới là người thừa kế của gia tộc Black."

"Không, đó không phải của gia tộc Black." Chú Sirius vội vàng giải thích, "Nó là của Bellatrix."

"Nhưng trên mặt nó khắc chữ Black." Harry tò mò nói.

"Là của hồi môn." Sirius mệt mỏi cười nói, "Nếu không còn một Lestrange nào tồn tại, như vậy của hồi môn của cô ta đương nhiên là chuyển cho anh em ruột của cô ta."

Tôi cầm chìa khóa, suy xét một chút. "Cháu không cần cái này, cháu sắp thành niên, cháu có thể tự đi làm. Chú biết cháu học hành không tồi, đúng không? Cháu hoàn toàn có thể nuôi sống chính mình. Chú giữ lại đi." Tôi thở dài nói, thật lòng mà nói, "Mà chú, chú còn trẻ trung khoẻ mạnh, trong giới phù thủy có rất nhiều cô gái muốn kết hôn chú. Chờ chú kết hôn sinh con sẽ biết nuôi con nhỏ tốn tiền cỡ nào."

Giáo sư Snape châm chọc cười lạnh một tiếng. Chú Sirius cần như không duy trì nổi vẻ tươi cười nữa: "Cầm đi. Cái kho này tiền cũng không nhiều, phần lớn đều là một ít đồ cổ và vật phẩm ma thuật. Chú biết cháu luôn luôn rất hứng thú với mấy cái này, không phải sao?"

Thật sự là như thế, tôi chợt nhớ tầng hầm ngầm bí mật ở trang viên Sadie. Dù Sadie sớm đã đem những vật có thể đổi thành tiền, những món đồ dư lại vẫn rất hấp dẫn.

Tôi nhìn về phía Blaise xin giúp đỡ, cô ấy cười một chút, "Tự con quyết định đi."

"Nhưng đó là Bellatrix...?" Tôi do do dự dự mà nói, "Bên trong sẽ không có cái gì nguy hiểm chứ?"

"Chú đương nhiên sẽ không để việc ngoài ý muốn như vậy xảy ra." Chú Sirius nhìn ra tôi đã lung lay, chú nở nụ cười, "Trước khi đưa cháu, đương nhiên, chúng ta đã kiểm tra nó một phen."

"Có phát hiện cái gì ạ?" Hermione tò mò hỏi.

"Rất nhiều đồ vật tà ác. Còn có một thứ chúng ta đã tìm rất lâu. Thật là điều vui mừng ngoài ý muốn." Chú Sirius vui mừng nói, "Chúng tôi đã không nghĩ tới nó thế thế mà xuất hiện ngay trước mặt chúng ta."

"Cái gì ạ?" Hermione hỏi.

Chú Sirius có chút khó xử mà nhìn về phía Giáo sư Dumbledore. Giáo sư Dumbledore gật đầu: "Nói cho bọn nhỏ đi."

"Tôi không cho rằng đây là ý kiến hay." Giáo sư Snape đột nhiên nói, bờ môi của hắn mấp máy, vẻ mặt cứng rắn.

"Không." Giáo sư Dumbledore nói, "Ta nghĩ hiện tại đúng là thời điểm nói cho bọn nhỏ biết một chút chân tướng. Giấu diếm cũng không thể giúp bọn nhỏ sống sót."

Harry nuốt nước miếng, cậu ấy nhìn qua có điểm khó chịu.

"Giúp đấng cứu thế sống sót." Giáo sư Snape lãnh đạm nói, thầy đứng dậy bỏ đi, "Đừng đem con gái tôi gộp chung vào!"

"Này," Chú Sirius hướng về bóng dáng thầy ấy kêu, "Đó là con gái tôi!"

Blaise bặm môi buồn cười trong chốc lát. "Con yêu, con đã trưởng thành, có phải không?" Cô ấy cười nói, "Mẹ cho rằng con có thể tự mình quyết định muốn biết hay không."

Rồi cô vội vàng đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dongnhan#hp