Chương 234: Vương miện của Ravenclaw
Edit: CHII
Mãi đến hôm sau khi các vị khách rời đi, chúng tôi vẫn còn chưa hoàn hồn.
"Trường Sinh Linh Giá?" Hermione khó tin lắc đầu, đôi tay vẫn đang giúp Harry bóc quà. Sau trận chiến tại Bộ Phép thuật, thông tin "Chỉ có Harry Potter mới có thể giết chết "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy" truyền đi đã khiến rất nhiều pháp sư cho rằng Harry hy vọng của tương lai mà gửi cho cậu ấy nhiều món quà đến nỗi không đếm nổi, bởi thế mà đến khi Giáng Sinh kết thúc cậu ấy vẫn còn chưa mở xong.
"Tận sáu cái!" Cô ấy dùng sức kéo giấy gói hộp quà, "Voldemort điên rồi!"
"Hắn đã sớm điên rồi, chỉ có kẻ điên mới muốn trường sinh bất tử." Tôi nói.
"Nhưng hiện tại sự điên cuồng của hắn mang lại cho chúng ta rất nhiều phiền toái. Nếu không hủy hết toàn bộ Trường Sinh Linh Giá thì Voldemort sẽ không thật sự chết! Ôi! Chúng ta phải đối phó với tận bảy Voldemort?" Harry kêu lên.
"Ba thôi." Tôi nói.
"Cảm ơn," Harry buồn bã ỉu xìu nói, "Thiếu đi bốn cái cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy được an ủi đâu."
"Cuốn sổ nhật ký, dây chuyền của Slytherin, cái nhẫn của nhà họ Gaunt, chiếc cốc của Huflepuff." Hermione đếm, "Á, nghĩ đến sợi dây chuyền kia ở bên cạnh cậu lâu như vậy, Sylvia, điều này thật khiến người ta sợ run."
"Đúng vậy." Tôi nói. Draco còn bình an thật là may mắn. Nhớ tới cuốn sổ nhật ký, tôi bất mãn oán giận nói, "Đến nay tớ vẫn không biết ai là người bị cuốn sổ nhật ký mê hoặc! Năm ấy rõ ràng là nhà Gryffindor sai, vậy mà cuối cùng lại bởi vì các cậu đền bù sai lầm mà đạt được Cúp nhà!"
"Này," Hermione lập tức phản kích, "Cuốn sổ nhật ký đấy là do một Slytherin tạo ra nha!"
Chúng tôi căm giận trừng mắt nhìn nhau, lại nhịn không được cùng bật cười.
"Được rồi, quay lại vấn đề," Hermione lạc quan nói, "Chỉ còn lại có hai cái. Vương miện của Ravenclaw? Khi quay lại trường chúng ta có thể đi thư viện tra một chút, nhìn xem nó trông như thế nào."
"Con rắn bên người Voldemort mới thật khó nhằn kìa." Tôi cau mày nói.
"Nó rất lớn, rất đáng sợ." Người hiểu biết về rắn nhiều nhất là Harry bổ sung, "Tớ cảm thấy sự uy hiếp của nó cũng lớn như Voldemort ấy."
"Ít nhất nó chỉ là một con vật." Hermione nói.
"Nhưng Voldemort sẽ không ăn thịt người." Harry nói.
"Theo như giáo sư Dumbledore nói, khó mà chúng ta có được một ngày nghỉ, thả lỏng một chút đi. Nói cái gì vui vui xem?" Tôi xoa xoa chân mày, nói.
"Quà Giáng Sinh?" Hermione lập tức hứng thú bừng bừng nói, "Cậu thấy mũ tớ dệt tặng hội Kreacher thế nào?"
Tôi không biết có nên nói cho cô ấy là chúng nó còn không chịu chạm vào mấy cái đấy đã trực tiếp ném đến thùng rác hay không nữa.
Harry thận trọng nói, "Cậu phải biết là, Hội Phượng Hoàng không thể thả tự do cho chúng nó, bởi vì chúng nó biết quá nhiều."
"Chúng ta có thể nỗ lực vì tương lai." Hermione lập tức phản ứng. Cô ấy nói, "Với cả tớ cũng không phải chủ nhân chúng nó, cho dù có cho chúng nó mũ cũng không thể thả tự do cho chúng nó."
"Chúng nó sẽ không thích, Hermione." Tôi ho khan một tiếng nói. Trên thực tế chúng nó cảm thấy Hermione đang xỉ nhục chúng nó.
"Lúc trước khi nước Mỹ giải phóng nô lệ da đen, cũng có nhưng nô lệ thà chết không muốn rời khỏi chủ nhân! Nhưng nhìn hiện tại xem!" Hermione nói.
"Hả. Nhưng đó là sau khi trải qua vài thập niên mới biến thành tình trạng như hiện tại. Hơn nữa thời gian những nô lệ da đen bị nô dịch ngắn hơn nhiều so với gia tinh." Harry nói.
"Chúng nó sống dựa vào các dinh thự của pháp sư và phù thủy. Cậu nghĩ xem, Hermione, nếu rời khỏi các pháp sư chúng nó có thể đi đâu?" Tôi nói.
"Ít nhất là phải có tiền lương và nghỉ phép!" Hermione thở phì phì mà nhấc một hộp quà đã xé mở lên, "Harry, quà Giáng Sinh của cậu nhiều như quỷ ấy!"
Hộp quà phát ra tiếng xé rách nặng nề, bên trong giòi bọ nhảy đầy lên đầu cô ấy.
"Á." Tôi đồng tình nhưng ghê tởm nhìn Hermione bị giòi bọ bám đầy tóc "... Hiển nhiên là vẫn có một ít pháp sư có ý kiến đối với Harry."
Hermione phát ra một tiếng thét chói tai cuồng loạn, cô ấy vọt vào phòng rửa mặt.
Hermione và Harry vẫn là người trẻ tuổi, tuy rằng họ vì Trường Sinh Linh Giá của Voldemort mà lo lắng, nhưng chẳng mấy chốc đã đem chuyện đó vứt ra sau đầu. Mà tôi cũng không thật sự cho rằng mình có quan hệ gì với vấn đề này, vì thế nhọc lòng vẫn là những pháp sư thành niên thôi.
Quà Giáng Sinh của Hermione hiển nhiên đã đắc tội lớn với đám gia tinh. Dolly luôn rất quy củ, nó không thể thất lễ với khách của chủ nhân, nhưng rõ ràng nó đã lãnh đạm với cô ấy hơn nhiều, nếu Mia không biết mà đối tốt với cô ấy, ở nơi cô ấy nhìn không thấy, Dolly sẽ đánh nó.
Xuất phát từ tâm lý đua đòi của gia tinh, Kreacher không giống như trước đây mắng nhiếc Hermione, nhưng nó lại càng chán ghét cô ấy. Khi chia hoa quả khi nó sẽ chia cho Hermione phần nhỏ nhất, ly cà phê được rót cuối cùng nhất định là của Hermione, phòng của cô ấy sẽ là căn phòng được thu dọn muộn nhất. Thế mà Hermione không hề nhận thấy điều này, cô ấy còn luôn tràn ngập tình cảm mà cảm ơn nó nữa.
Một mùa Giáng sinh năm 1996 cứ thế bình yên qua đi, Harry bắt đầu buồn rầu vì bài tập chồng chất, mà cậu ấy lại không phải Ron, cậu ấy vĩnh viễn cũng không thể mở miệng mượn bài tập của tôi hay đề nghị Hermione cho cậu ấy chép bài. Đương nhiên, kể cả cậu ấy có thể mở miệng thì tôi và Hermione cũng sẽ không chịu.
Kỳ nghỉ kết thúc rất nhanh, chúng tôi xách hành lý, quay về lâu đài Hogwarts.
Ron rất vui mừng khi nhìn thấy chúng tôi.
"Lễ Giáng Sinh quả năm nay thật tồi tệ!" Cậu ta oán giận nói," George và Fred quả thật rất đáng ghét. Bọn họ tặng tớ một lọ dược xóa tàn nhang! Làm như bọn họ không có tàn nhang vậy!"
"Cái đó tốt mà!" Hermione kinh ngạc nói, "Việc buôn bán qua đặt hàng từ báo của họ tiến triển không tồi chứ?"
"Có vẻ vậy, hiện tại thế giới phép thuật không an toàn, rất nhiều người không muốn ra cửa, chuyển sang dùng thư đặt hàng."
"Bảo sao, vừa rồi tớ nhìn thấy Ginny... Em ấy xinh đẹp hơn trước nhiều." Harry phát hiện ra Ron đang nhìn mình, vội vàng bổ sung, "Không phải tớ muốn nói trước đây em ấy tàn nhang nhiều là khó coi."
"Hầy." Ron lo lắng sốt ruột nói, "Từ hồi mười bốn tuổi tới nay, con bé thay đổi thật là nhiều. Mấy tên nhóc đáng ghét ấy..!"
"Ron," Hermione thận trọng nói, "Ginny đã lớn. Con bé có quyền hẹn hò với người nó thích."
"Cậu đang nói cái gì?" Ron lập tức nhăn lông mày, cậu ta khua nắm đấm, giống có một đối thủ vô hình đứng trước mặt, "Nếu để tớ bắt được con bé hẹn hò với ai, tớ nhất định sẽ đánh cho hắn rơi răng hàm."
Ba người chúng tôi nhìn nhau, ai cũng không nghĩ đến việc nói ông anh trai mắt mờ này là em gái cậu ta đã bắt đầu hẹn hò với nam sinh từ năm mười bốn tuổi.
"Hai anh sinh đôi nhà cậu sẽ không tặng cả nhà cũng một món này chứ?" Tôi nói lảng sang chuyện khác. Ron lập tức tức giận nhìn tôi. Tôi ý thức được trong lời mình nói có nghĩa khác, vội vàng bổ sung, "Ít nhất anh cậu so với cậu thì không cần. Anh ấy đúng là cực kỳ đẹp trai."
Charlie Weasley cũng không phải là một mỹ nam đúng nghĩa, nhưng tổng thể anh ấy khiến người nhìn cảm thấy anh ấy rất đẹp trai. Làn da anh ấy bóng loáng, tàn nhang nhàn nhạt làm làn da nhìn qua giống màu nâu.
"Anh ấy dĩ nhiên không cần." Ron vẻ mặt hòa hoãn hơn, cậu ta hâm mộ nói, "Nếu tớ có thể giống anh ấy thì thật tốt. Các cậu thì sao? Kỳ nghỉ đông có gì thú vị không?
"Thú vị thì không có..." Hermione thở dài nói, "Nhưng phiền toái thì có."
"Phiền toái á!" Harry kêu lên, cậu ấy tỏ ý nghi ngờ đối với cách dùng từ nhẹ nhàng của Hermione.
"Được rồi, rốt cuộc là việc gì?" Ron thúc giục, "Nói nhanh lên đi."
Đến khi cậu ta biết những gì giáo sư Dumbledore nói cho chúng tôi, cậu ta đã khiếp sợ đến nói không ra lời.
"Như thế là" cậu ta kêu lên, "chúng ta phải đối phó với bảy Voldemort!"
Tôi bật cười, "Cậu với Harry phản ứng giống nhau như đúc."
Học kỳ sau của năm thứ sáu việc học vẫn nặng như cũ, mà chúng tôi còn phải tranh thủ thời gian ở thư viện tìm đọc về hình dạng vương miện của Ravenclaw. Theodore Nott, đám kia vẫn không chịu buông tha cậu ta, nhưng sau vài lần tôi cản trở và uy hiếp lúc, ít nhất bọn họ không dám trắng trợn làm vậy trước mặt tôi.
"Nhìn Nott có vẻ một chút cũng không cảm kích đâu." Thời điểm chúng tôi liên lạc với nhau qua sổ Draco trêu chọc nói, "Cậu có cảm thấy hơi mất mát không?"
"Không. Sao tớ phải cảm thấy thế?" Tôi hỏi lại, "Tớ làm những cái đó cũng không phải vì muốn cậu ta cảm kích."
Có điều... Cho dù tôi không hề có một chút hảo cảm nào với cậu ta, làm vậy cũng không phải muốn cậu ta mang ơn đội nghĩa, nhưng tôi vẫm cảm thấy người này đúng là không biết điều.
Khi chúng tôi còn ở thư viện tìm kiếm tư liệu về Ravenclaw, Hermione đang tán gẫu với một nữ sinh Ravenclaw về việc chúng tôi tìm mãi không thấy.
"Vương miện của Ravenclaw?" Cô nàng nói với Hermione, "Cậu muốn nhìn? Tớ có thể dẫn ngươi cậu đến phòng sinh hoạt chung xem một chút, trên bức tượng của bà ấy có đeo nó đấy."
Hermione lập tức mượn máy ảnh của Colin Creevey nhà Gryffindor, cô ấy cầm ảnh chụp được cho chúng tôi xem.
Đó là một cái vòng tròn đặc biệt tinh xảo, bởi vì làm bằng đá cẩm thạch, cho nên không có cách nào phân biệt nguyên liệu làm ra nó.
"Tớ cảm thấy nỗ lực của chúng ta trong khoảng thời gian này biến chúng ta thành đồ ngốc." Hermione chán nản nói, cô ấy nắm tóc, "Sao tớ không nghĩ tới đi hỏi tụi học sinh nhà Ravenclaw một câu chứ? Hơn nữa, giáo sư Dumbledore khẳng định cũng biết nó trông như thế này, chúng ta đáng ra nên hỏi thầy ấy, đấy mới là biện pháp ít tốn sức nhất."
Harry không nói chuyện, cậu nhìn chăm chú vào bức ảnh hồi lâu.
"Harry?" Tôi nói.
Một lát sau, cậu ấy nói, "Hình như tớ từng thấy qua cái này..."
"Cái gì? Ở đâu?" Ron lập tức nhảy dựng lên.
"Tớ không chắc..." Harry do dự nói, "chúng nó nhìn qua đều giống nhau."
"Tìm được là sẽ xác định nó có phải hay không." Hermione lập tức nói, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Harry.
Nhưng Harry vẫn không nhớ ra.
"Nơi Harry đi qua rất ít. Phần lớn thời gian cậu ấy đều ở Hogwarts, đúng không? Có lẽ cái vương miện kia chính là ở tại Hogwarts đấy." Tôi lạc quan mà nói.
"Đúng vậy," Ron nói," Giáo sư Dumbledore không phải đã nói, sau khi tốt nghiệp Voldemort đã tới nơi này, hắn còn muốn giáo sư Dumbledore đồng ý cho hắn ở lại dạy..."
Thời gian trôi qua nhanh như cướp, mới đó đã tháng ba. Băng cứng trên hồ đã sớm tan, trên bãi cỏ toát ra màu xanh non mơn mởn.
Trong tháng ba có một trận đấu giữa Gryffindor và Ravenclaw. Trước đó Gryffindor đã thắng Slytherin, nếu bọn họ có thể thắng Ravenclaw, như vậy bọn họ sẽ là quán quân Quidditch năm nay.
Xuất phát từ cảm tình phức tạp đối với Slytherin, tôi từ chối đi xem thi đấu, mặc kệ việc đây là trận đấu quan trọng kể từ khi Harry đảm nhiệm vai trò đội trưởng, đến thư viện học tập.
Nhưng không lâu sau, Hermione vội vàng tìm tới, kéo tôi chạy tới phòng y tế." Harry ngã từ trên chổi xuống!"
Phòng y tế đã tụ tập không ít người, các giáo sư và Thần Sáng đứng ở bên trong, bọn họ vẻ mặt nghiêm nghị mà đối phóng bùa chú kiểm tra thân thể Harry và cái chổi, tìm nguyên nhân xảy ra tai nạn.
Harry bị thương không nhẹ, nhưng cậu ấy tỉnh lại rất nhanh.
"Khi đó tớ thấy hơi đau đầu." Cậu ấy giải thích. Cậu ấy kích động nắm lấy tay tôi, "Không, đó không phải là trọng điểm, tớ nhớ ra tớ nhìn thấy cái vương miện ở đâu rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro