Chương 236: Căn hộ của Sirius

Tôi ngồi sau xe mô tô, ôm chặt eo chú Sirius. Harry ngồi ở thùng xe, cậu ấy bị bọc kín chỉ lộ ra lỗ mũi. Gió mạnh trên cao gào thét bên tai tôi, thổi trúng mắt tôi khiến tôi không mở mắt ra nổi.

Ba giờ sau, xe mô tô dừng xuống một khu dân cư cũ ở Luân Đôn.

Chân trời lộ ra một tia sáng mặt trời màu đỏ, bầu trời sáng lên màu lam.

Chú Sirius giải trừ phép thuật trên xe mô tô, đẩy nó vào trong một đống xe trong gara, làm nó lẫn vào đám xe đấy. Tiếp theo chú giải trừ bùa chú che giấu cho chúng tôi, khiêng Harry lên, kéo tôi đi về phía hàng hiên.

Cầu thang có vẻ khá cổ xưa, mặt tường vôi đã rạn nứt, trong một góc che kín mạng nhện.

Chú Sirius ngừng lại ở tầng cao nhất. Giữa hai cách cửa lập tức nhảy ra một cánh cửa khác, chú móc chìa khóa mở nó ra.

Bên trong là một phòng xép nhỏ, nó nhìn qua còn "đồ cổ" hơn hàng hiên nhiều.

"Ồ. Là căn hộ của chú Sirius. Trước đây tớ đã tới nơi này." Harry lập tức nói.

Nhìn ra được nó từng được bày trí tỉ mỉ, tất cả có vẻ đều là những thứ tôi có thể tưởng tượng, thoải mái, nhưng tương đối hỗn loạn, giống căn hộ điển hình của một người đàn ông độc thân. Trong phòng ngủ rơi vãi một vài quyển tạp chí Quidditch và xe mô tô Muggle, đệm bị kéo xuống trải trên sàn, ảnh trang trí trên giá là những bức ảnh Harry chụp cùng chú Sirius ở Cúp Quidditch thế giới. Tất cả đều phủ bụi, chứng minh chủ nhân đã rất lâu không tới.

Sirius thất thần vẫy đũa phép, cuốn bụi đất và rác rưởi lên nhét vào túi rác. Chú đăth Harry lên chiếc giường duy nhất trong nhà, "Cháu cảm thấy như thế nào?" Chú lo lắng thấp giọng nói, "chỉ mong chú không làm vết thương của cháu nặng hơn."

"Không sao, cháu vẩn ổn." Harry vội vàng nói, "Nhưng chuyện đêm nay là như thế nào ạ? Chú làm cháu không hiểu gì cả."

"Chú sẽ không để cháu chịu bất kì tổn thương gì." Chú Sirius hỏi một đằng trả lời một nẻo. Chú cúi đầu nhìn xuống Harry, "Chú ra khỏi Azkaban chính là vì an toàn của cháu. Chú tồn tại vì điều này. Chú hy vọng cháu có thể an toàn. Cháu, cháu và Sylvia."

Ánh mắt chú Sirius kiên định đến ngoan cố.

Harry há miệng thở dốc, có thể thấy những lời tuyên bố đột ngột khó hiểu được của cha đỡ đầu khiến cậu ấy càng thấy mơ hồ.

Chú Sirius cầm chăn đến cho tôi, "Sylvia, con muốn ngủ một chút trước không?"

Tôi gật gật đầu.

"Con có thể ngủ trên sô pha. Chú đi mua cho con cái giường. Còn có các đồ vật khác. Có lẽ lúc chú trở về đã khuya. Mấy đứa có thể tự do hoạt động trong phòng, nhưng không nên ra khỏi phòng. Chỉ cần mấy đứa không rời khỏi phòng, bất cứ kẻ nào cũng sẽ không tìm được mấy đứa."

Sau khi chú Sirius rời đi, tôi cùng Harry hai mặt nhìn nhau.

"Chú ấy hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Harry mơ hồ nói, "Vì sao chúng ta phải đi suốt đêm để rời khỏi Hogwarts?"

Tôi suy đoán, "Chú ấy nói sẽ không để bất cứ kẻ nào gây tổn thương cho cậu? Nói cách khác, có người muốn gây tổn thương cho cậu?"

"Thời gian qua vẫn luôn có người muốn gây tổn thương cho tớ mà." Harry nằm trong ổ chăn nhún vai, bộ dạng trông ngốc cực kỳ.

"Nhưng lúc ấy cũng không nghiêm trọng đến mức phải rời khỏi Hogwarts." Tôi hồi tưởng những lời chú Sirius nói từ đêm tới giờ, "Chú ấy dường như không tin tưởng Hội Phượng Hoàng?"

"Có khi là giáo sư Dumbledore muốn dùng trà mật ong khiến tớ ngọt chết." Harry nói. Chúng tôi cùng nhau nở nụ cười.

"Mặc kệ như thế nào, ngủ một giấc đã. Đêm nay lăn lộn làm tớ cực kỳ oải. "Tôi đi ra sô pha trong phòng ngủ, "Đợi chúng ta tỉnh lại rồi nói tiếp."

Một đêm không ngủ làm chúng tôi rất buồn ngủ. Khi tôi tỉnh lại, đã là hoàng hôn. Tôi bất an chờ đến đêm, chú Sirius mới từ bên ngoài trở về.

"Harry tỉnh chưa?" Chú ấy hỏi. Chú không ngừng lấy rất nhiều đồ ăn từ một cái túi miệng rộng, khiến cho phòng ngủ nho nhỏ bị chất đầy.

"Còn chưa ạ." Tôi có chút lo sợ nghi hoặc nói. Vốn dĩ tôi cho rằng chúng tôi rất nhanh có thể đi khỏi nơi này, nhưng nhìn số lượng đồ ăn đủ cho chúng tôi ăn trong một tháng, tôi nhận ra có lẽ tôi phải ở chỗ này rất lâu.

Giáo sư Snape biết không? Blaise đâu?

Sirius từ trong túi móc ra một cái giường gấp cho tôi, "Chú mua giường Muggle cho con. Con có thể dựng nó trong thư phòng."

Tôi nhận nó, lại nhận từ Sirius một túi độc dược.

"Cái này là của Harry, con nhớ nhắc nó dùng đúng giờ."

"Vâng. Chú Sirius?" Tôi mẫn cảm nói, "Chú phải đi?"

"Đúng vậy." Sirius dùng tay xoa xoa mặt, cả ngày không ngủ làm sắc mặt của chú ấy trông rất tệ, "Chú cần rời đi một thời gian."

"Một thời gian? Là bao lâu?" Tôi kêu lên, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chú Sirius, cháu không thể rời đi như vậy. Cháu không thể đi khi chẳng ai hay biết gì!"

Sắc mặt chú Sirius có vẻ càng kém.

"Chú rất xin lỗi, Sylvia. Nhưng chú cảm thấy không nên nói cho con, "Chú cười khổ nói, "Việc đó đối với các con mà nói quá tàn nhẫn. Chờ chú, có lẽ chỉ mấy ngày. Chờ chú can thiệp chuyện của bọn họ xong..."

"Bọn họ? Hội Phượng Hoàng?"

Chú Sirius hàm hồ lẩm bẩm mấy từ, "Ít nhất hiện tại chú không thể chịu đựng các con bị khống chế trong tay bọn họ. Không cần đi khỏi căn nhà này. Chờ chú can thiệp chuyện của bọn họ xong, liền lập tức tới đón các con."

Chú nhìn tôi trong chốc lát, đột nhiên ôm tôi vào ngực.

Vóc dáng của tôi trong đám nữ sinh đã là rất cao, nhưng chú Sirius càng cao, mũi chân tôi gần như không thể chạm đất. Tôi thẹn thùng đỏ mặt, muốn đẩy chú ấy ra, nhưng hai cánh tay tôi đều bị chú ôm chặt trong ngực.

"Con yêu, Sylvia, con tin tưởng chú, đúng không? Chú vĩnh viễn sẽ không để các con gặp nguy hiểm." Chú dùng sức rất lớn, cằm gác trên vai tôi. Có cảm xúc không rõ tên từ trong thân thể chú chảy xuôi đến lòng tôi, khiến cho lòng tôi ê ẩm.

"Nếu an toàn của cộng đồng phù thủy cần đánh đổi bằng việc hy sinh một đứa trẻ," chú nhẹ giọng nói, "vậy mặc xác nó đi."

Tôi há miệng thở dốc, kinh ngạc nói không ra lời.

Chú Sirius không nói chuyện nữa. Chú buông tôi ra, vò đầu tóc tôi lung tung một lúc, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Mà sự khủng hoảng thật sự dần lan rộng trong lòng tôi. Tôi nghe rõ chú Sirius đã nói cái gì.

Hy sinh một đứa trẻ? Đó là chỉ ai? Harry?

Rốt cuộc chuyện là như thế nào?

Harry vẫn luôn ngủ tới sáng sớm ngày hôm sau." Chào buổi sáng, Sylvia. Chú Sirius đâu?" Cậu ấy cào cào mái tóc bời đầu hỏi.

"Chú ấy đi rồi." Tôi nhún vai nói, "Mà chúng ta phải ở nơi này một thời gian."

"Hả, rốt cuộc là vì sao? Chú Sirius đã nói gì với cậu chưa?"

Tôi do dự một chút. "Không. Không có." Nếu sự thật giống như tôi suy đoán, vậy còn không bằng không biết. Điều đó đối với Harry xác thực quá tàn nhẫn.

Điều đó là thật không? Có phải chú Sirius có hiểu lầm chỗ nào? Vì sao nói "hy sinh"? Harry là người duy nhất có thể giết chết Voldemort, điều đó không phải đã sớm được tiên đoán sao?

Tôi không thích giáo sư Dumbledore vì ông ấy bất công, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến đánh giá của tôi về ông ấy.

Ông ấy thiên vị Harry, ông ấy cũng không giống người có thể đưa ra loại quyết định này.

Harry bị thương là do ngã, gãy mất mấy cái xương. Trong giới phù thủy thương tổn vật lý trước nay đều không phải vấn đề khó chữa. Harry rất nhanh đã khỏi hẳn dưới tác dụng của độc dược. Mấy ngày đầu cậu ấy có vẻ rất vui sướng khi trong thời gian học tập nặng nề lại trộm được một cơ hội nghỉ ngơi khó có được, nhưng mấy ngày sau cậu ấy liền thấy chán nản. Từ lúc đó cậu ấy bắt đầu không ngại phiền dò hỏi tôi tình huống lúc chú Sirius đi, hỏi đến mức tôi cực kỳ đau đầu.

Điều làm tôi không thoải mái nhất chính là, cả căn hộ này của chú Sirius một quyển sách phép thuật đều không có! Ít nhất Harry còn có tạp chí Quidditch có thể xem.

Ngoài đũa phép, tôi không cầm bất cứ thứ gì từ Hogwarts, việc nói chuyện cùng Draco hiện tại cũng không thể không ngưng hẳn.

Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên tôi ăn không ngồi rồi như thế.

"Cậu nói," Harry nói, "nếu bọn Ron phát hiện chúng ta biến mất một cách khó hiểu, bọn họ sẽ như thế nào?"

"Sẽ rất lo lắng. Hiển nhiên."

Harry thở dài, cậu ấy ngồi cạnh cửa sổ, nhìn về phía bóng người dưới lầu, "Chú Sirius còn muốn mấy ngày nữa mới về?"

"Chú ấy nói rất nhanh. Được rồi, có thể nói chuyện khác không? Tớ cảm thấy chúng ta giống đồ ngốc ấy." Tôi không kiên nhẫn nói.

"Hả! Cho dù là có thể ở chỗ này luyện tập bùa chú cũng tốt!"

"Cậu không thể, bởi vì Sirius không đăng ký căn hộ này là dinh thự của pháp sư!" Tôi cảnh cáo nói, "Bùa chú không lời cũng không được. Chỉ cần phóng bất kì bùa chú nào, dấu ấn sẽ sẽ lập tức báo cho Bộ Phép thuật biết cậu ở đâu! Harry, sao cậu có thể có nhiều ý nghĩ kỳ lạ thế?"

"Tớ chỉ là muốn tìm đề tài nói chuyện." Harry kinh dị nhìn tôi, cậu ấy thật cẩn thận nói, "Sylvia?"

"Cái gì?" Tôi thô bạo hỏi.

Cậu lo lắng nhìn tôi, "Cảm xúc của cậu có vẻ không đúng."

"... Rất xin lỗi." Tôi hít một hơi, "Có thể việc bị nhốt ở chỗ này làm tớ trở nên nôn nóng."

Lại qua mấy ngày, tình huống tệ nhất tôi có thể nghĩ đến đã xảy ra.

Ở căn hộ của một người đàn ông độc thân, đúng vậy! Thời điểm ở cùng một chỗ với một người khác phái cùng tuổi, đúng vậy! Thời điểm mà đồ dùng vệ sinh chỉ có giấy vệ sinh, đương nhiên!

Kỳ sinh lý của tôi tới. Điều này thật là quá tuyệt vời, chết tiệt! Và cũng hoàn toàn có thể giải thích vì sao mấy ngày trước tôi lại dễ tức giận như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dongnhan#hp