Chương 237: Hành trình đi quán Cái Vạc Lủng
Edit: CHII
Tôi cảm thấy muốn nổi điên.
Tôi không thể tiếp tục ở chỗ này nữa.
"Harry." Tôi không còn lòng dạ nào nói chuyện nữa, từ chiếc túi chú Sirius lưu lại lấy ra một bộ quần áo mới, "Tớ phải đi ra ngoài một chuyến."
"Cậu đùa hả?" Harry lắp bắp kinh hãi, "Chú Sirius bảo chúng ta ở yên tại đây!"
"Chú ấy còn nói chú ấy sẽ rất nhanh trở về đấy!" Tôi phẫn nộ nói. Một chồng giấy vệ sinh căng phồng lót dưới mông làm cho tôi bực bội cực kỳ.
"Nhưng cậu không thể rời khỏi đây, Sylvia!" Cậu ấy kéo tay ngăn tôi lại , "Cậu có thể bình tĩnh một chút không?"
"Cứ làm như là cậu không muốn rời khỏi đây ấy, Harry!"
"Tớ nằm mơ cũng muốn! Nhưng mà không được." Harry nghiêm khắc nói, bên thái dương cậu ấy những mạch máu màu xanh nhạt nhảy thình thịch.
Tôi xoa xoa thái dương. "Tớ không muốn cãi nhau với cậu, Harry. Nhưng chúng ta không thể cứ ở dí tại nơi này! Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Bên ngoài đã xảy ra cái gì? Nếu chú Sirius còn an toàn, tớ không tin chú ấy sẽ ném chúng ta ở chỗ này lâu như thế."
"Tớ cũng lo lắng cho chú ấy." Harry giọng điệu hòa hoãn, cậu ấy tháo mắt kính xuống xoa bóp mũi, "Nhưng cho dù cậu đi ra ngoài, thì có thể làm cái gì?"
Nói cho giáo sư Snape một tiếng. Còn mua gói băng vệ sinh nữa. Tôi ho khan một tiếng, "Đây không giống lời cậu sẽ nói, cậu là một Gryffindor."
"Đúng vậy, tớ cũng hoài nghi đây là xảy ra chuyện gì? Một Gryffindor khuyên một Slytherin không cần xúc động!"
Tôi khinh thường liếc nhìn cậu ấy một cái.
"Một Slytherin sẽ không xúc động. Chúng tôi tính toán trước hành động sau. "Tôi nhấc áo khoác lên, cho cậu ấy xem đai lưng của tôi. "Thấy lọ dược này không?"
Harry nhìn chăm chú nó trong chốc lát, "Thuốc Đa Dịch?" Cậu ấy do dự nói.
"Không sai." Tôi kéo áo khoác, "Tớ còn có tóc của người khác." Nam nữ già trẻ đều có, Draco còn dùng giấy viết rõ thân phận từng sợi, nhét ở túi nhỏ tại đai lưng.
"Nhưng sao cậu không dùng phấn ẩn thân?"
"Không đảm bảo, tớ còn muốn đi quán Cái Vạc Lủng thăm dò tin tức. Nếu tớ bị người khác đụng phải sẽ bị phát hiện."
Harry cau mày suy nghĩ một lúc.
"Tớ đi." Cậu ấy từ trên cửa sổ nhảy xuống.
"Hả, cậu vừa mới bị thương." Tôi lập tức nói.
"Đã đỡ nhiều rồi. Nếu chúng ta đã hạ quyết tâm đi ra ngoài, để cho tớ đi đi, so với cậu tơd cường tráng hơn nhiều. Cho dù có chuyện gì xảy ra, ít nhất tớ cũng chạy trốn nhanh hơn cậu." Harry toét miệng, duỗi tay về phía tôi, "đem Thuốc Đa Dịch cho tớ đi."
Harry luôn phát huy tinh thần Gryffindor, để dành an toàn cho đồng bạn thật sự làm tôi cảm động cực kỳ, chính là... băng vệ sinh...
"Không... Không được." Tôi mặt đỏ lên, đem đẩy tay cậu ấy về, cố chấp nói, "Tớ đi."
"Chúng ta cùng đi."
"Tớ đúng là có thể làm thành 2 liều Thuốc Đa Dịch, nhưng nếu chúng ta cùng đi, như vậy chúng ta cũng chỉ có 60 phút." Tôi khẩn cầu nói, "Để tớ đi, Harry, nghe tớ lần này được không?"
Harry nghi hoặc nhìn tôi trong chốc lát. Cậu ấy tràn ngập hoài nghi nói: "Được rồi."
Tôi lấy một cọng tóc bỏ vào Thuốc Đa Dịch. Chất lỏng như bùn lập tức sủi bọt, bốc khói, biến thành màu nâu sẫm. Harry nhìn chằm chằm tôi uống xong nó.
Cảm giác bỏng từ dạ dày truyền tới tay chân, tiếp theo là một cảm giác đáng sợ, nóng lên như muốn hòa tan. Khi tôi dừng nôn khan, thời điểm thở hồng hộc ngẩng đầu lên, tôi có thể thấy tay tôi trở nên thô hơn.
"Cậu biến thành một người phụ nữ tóc nâu." Harry vẻ mặt phức tạp nói.
Tôi đi vào phòng rửa mặt nhìn thử, một đôi mắt màu lam xa lạ của người phụ nữ ba mươi tuổi mang theo chút ngạc nhiên nhìn tôi.
"Rất tốt." Tôi vừa lòng nói.
Tôi đi đến cổng lớn.
"Cậu chỉ có thời gian hai giờ. Nếu cậu không tìm thấy quán Cái Vạc Lủng thì trở về nhanh chút." Harry cảnh cáo nói.
"Yên tâm đi, so với cậu tớ hiểu biết về Luân Đôn hơn nhiều." Tôi nói.
"Nhớ kỹ, hai giờ!" Harry kêu, "Sau hai giờ nếu cậu còn không trở lại, tớ không bảo đảm tớ sẽ làm ra chuyện gì đâu!"
Tôi hướng phía sau vẫy vẫy tay, kéo cửa nhanh chóng đi ra ngoài.
Vừa ra hàng hiên, tôi nhịn không được dùng sức hít một hơi thật sâu. Ở trong phòng lâu như vậy làm tôi cảm thấy không khí bên ngoài càng thêm mới mẻ. Sau đó tôi đi xuyên qua vài con đường lớn, cảm thấy cũng đã cách căn hộ của chú Sirius đủ xa, giơ đũa phép lên.
Gần như là trong nháy mắt, một chiếc xe buýt công cộng hai tầng thật lớn ngừng trước mặt tôi trong một tiếng đoàng, làm tôi hoảng sợ một phen.
Tôi cầm tôi đũa phép bò lên trên xe buýt công cộng.
"Hoan nghênh đi lên Xe buýt Kỵ sĩ." Tài xế mày ủ mặt ê nói.
"Đến quán Cái Vạc Lủng." Tôi nói.
"Quán Cái Vạc Lủng? Cô thậm chí có thể tự mình đi qua đấy!"
Tôi quẫn bách nói,"Cần đi gấp."
Tài xế quay đầu tới, hắn hoài nghi nhìn tôi, "Cô có để độn thổ mà."
"Không phải ai cũng có thể học được thuật độn thổ." Tôi mặt không đỏ khí không suyễn nói.
"À, đúng vậy," tài xế lại liếc nhìn tôi một cái, hắn không có hứng thú mà xoay đầu đi,"Một Sickle bạc là được. Đường gần như thế, lúc về cô đừng hy vọng tôi còn dừng nữa!"
Tôi lấy tiền ra giao cho hắn. Căn cứ vào những biện minh của Harry, người bán vé bị buộc tội là Tử Thần Thực Tử kia có thái độ khá hơn nhiều!
Xe đột nhiên chuyển động, tôi suýt bị ném xuống sàn xe. Khi tôi chật vật bò dậy, đột nhiên xe phanh lại lại làm tôi xém té ngã.
"Tới rồi." Tài xế hứng thú đần độn nói.
Tôi gật gật đầu, vội vàng mà đi xuống xe, đẩy cửa quán Cái Vạc Lủng.
Trong trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên quán Cái Vạc Lủng có vẻ quạnh quẽ như thế, ông chủ lưng còng đang sau quầy chà lau chén rượu, mấy phù thủy già đến rụng răng tụ tập ở bên nhau hút thuốc, trong một góc có mấy Pháp sư áo đen đang say rượu.
Đi xuyên qua quán ra đằng sau, ở trên tường đá gõ gõ đũa phép, Hẻm Xéo hiện ra trước mặt tôi.
Nó hoàn toàn thay hình đổi dạng, những sản phẩm được trưng bày trong tủ kính trước đây bị Bộ Phép thuật dán thông cáo và lệnh truy nã che đậy đến kín mít, mấy cánh của bị đóng đinh, hiển nhiên chủ tiệm không định tiếp tục kinh doanh. Trên đường chỉ có lác đác người đi lại.
Vài người lập tức nhìn chằm chằm tôi. Tôi không khỏi kéo thấp mũ, lo lắng quần áo có phải làm lộ gì không. Bất quá cái áo gió màu đen là quần áo chú Sirius mua giống áo chùng pháp sư kiểu nữ nhất, tôi cũng không thể mặc đồng phục Hogwarts chạy khắp nơi.
May mắn, bọn họ lộ ra một nụ cười, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ bùa hộ mệnh với tôi.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, từ chôid bọn họ, đi vào Gringotts đổi chút bảng Anh, rồi tìm một con cú mèo công cộng gửi thư cho giáo sư Snape.
"Chúng em vẫn ổn. Chúng em ở gần đường Colin. Sylvia"
Nghĩ nghĩ, tôi lại xóa địa chỉ và ký tên đi. Tôi chẳng qua là muốn báo bình an, nếu là giáo sư Snape, hắn là có thể nhận ra chữ viết của tôi.
Tôi ở phụ cận mua vài tờ báo, tạp chí gần nhất, ôm chúng nó đi trở về quán Cái Vạc Lủng.
"Chào buổi sáng, nữ sĩ," khi tôi đi đến trước quầy, ông chủ buồn bã ỉu xìu chào hỏi, "Muốn gọi gì?"
Tôi chần chừ rồi nói, "Không cần, cảm ơn."
Quán Cái Vạc Lủng thành ra như vậy, hiển nhiên không hề thích hợp để thám thính tin tức, ở lại đây ngược lại sẽ làm tôi dễ bị phát hiện.
Rời khỏi quán Cái Vạc Lủng sau, tôi tìm cửa hàng tiện lợi gần đó mua băng vệ sinh, rồi mới đón taxi chuẩn bị trở lại căn hộ của chú Sirius.
Tài xế là một người hay nói, dọc đường đi hắn đều lải nhải. "Đường Colin? Rất xa." Hắn nói, Chỗ đó có phải rất khó bắt xe?"
"Tàm tạm," Tôi không có hứng thú nói chuyện nhưng vẫn là không thể không trả lời, Phần lớn thời gian tôi đều ở đó."
"Phải không?" Tài xế kinh ngạc nói, "Nơi đó chính là... Ôi!"
Xe taxi chậm rãi dừng lại.
"Kẹt xe, có thể phía trước đã xảy ra cái gì. Cô thật không may, chỉ mong cô không có gì việc gấp." Tài xế nhún vai nói, "Mà kể cả cô có, e là cũng chỉ có thể ngồi đây chờ."
Tôi trở nên nôn nóng. Tôi nhìn chằm chằm hàng trứng màu phía trước treo sau ghế dựa, bất an nói, "Phải đợi bao lâu?"
"Ai biết được." Tài xế nhún vai, "Nhưng chuyện này không thường thấy."
Rất nhiều xe ở phía sau và bên cạnh dừng lại, chỉ chốc lát sau đoàn xe liền xếp hàng dài đến nỗi không thấy đầu cuối. Tôi suy nghĩ vài giây rồi quyết định: "Tôi muốn xuống xe. Cảm ơn."
Ném cho tài xế một tờ bảng Anh, tôi mở cửa xe, đi xuyên qua đường cái, theo lối đi bộ chạy vội.
Tôi không có thời gian đợi. Tôi đã đi bao lâu? Chỉ mong Thuốc Đa Dịch có thể chống đỡ đến khi tôi trở về!
Khi tôi đã có thể trông thấy khu dân cư cổ xưa kia đằng xa, điều tôi lo lắng đã xảy ra. Một cảm giác nóng rực nổi lên trên làn da tôi.
Tôi vội vàng trốn vào nhà lầu chỗ ngoặt gần đó. Cảm giác đau đớn làm tôi nhịn không được nhắm mắt lại, dùng sức hô hấp.
Khi tôi mở mắt ra, Thuốc Đa Dịch đã mất đi hiệu lực. Áo gió lập tức trở nên thùng thình, quần tụt xuống vướng ở cổ chân.
Tôi quấn chặt quần áo, kéo thấp mũ, chậm rãi từ chỗ ngoặt đi ra.
Hiển nhiên không có ai chú ý tới màn trình diễn đặc sắc hồi nãy, nhóm Muggle buồn bã ỉu xìu mà cúi đầu, thần sắc vội vàng. Tôi âm thầm thở ra một hơi, đi mau vài bước lẫn vào đám bọn họ.
Kéo thấp mũ hiển nhiên là rất cản ngại tầm mắt, đi chưa được mấy bước, tôi liền đụng vào một người.
"Thật xin lỗi." Tôi hàm hồ nói, muốn rời đi.
Nhưng người kia giữ chặt cổ tay tôi.
"Hopper?" Hắn nói.
Trái tim tôi đột nhiên chìm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro