Chương 238: Không được báo đáp
Edit: CHII
Tôi dừng một chút, chậm rãi quay đầu lại.
Ocil Gourde cau mày, cậu ta nghi ngờ quan sát bộ đồ không phù hợp của tôi.
"Ocil?" Tôi kinh ngạc cười, tỏ ra bình tĩnh lùi lại một bước," Sao cậu lại ở đây?"
"Kỳ nghỉ Lễ Phục sinh." Ocil trả lời ngắn gọn.
Tôi nhớ tới quả trứng màu trang trí treo ở mặt sau ghế dựa taxi, hóa ra trong lúc tôi và Harry còn không để ý, Lễ Phục sinh đã tới rồi.
"Có chuyện gì thế?" Ocil hỏi, "Tôi nghe nói cô và Harry Potter đều xin nghỉ."
"Tôi không biết. Có lẽ là vừa khéo?" Tôi cười nói, "Gần đây trong nhà tôi có chút việc."
Tôi quan sát cậu ta, cậu ta mặc một bộ áo chùng, mái tóc màu đồng đã dài, buộc thành một cái đuôi ngựa sau đầu. Cậu ta dùng bùa chú lơ đãng trên người để tránh Muggle, trong tay ôm một con chó đuôi yến lớn.
"Một chú chó thật đẹp trai!" Tôi tìm lời mà nói, vươn tay muốn sờ đầu nó. Con chó màu vàng lập tức hung mãnh nhăn mũi, nhe hàm răng trắng, rít lên.
"Cẩn thận một chút! Ritz không thích người lạ." Ocil lập tức ôm chặt con chó, cậu ta có vẻ suy tư nhìn tôi, "Cũng có thể là đặc biệt không thích cô."
Tôi nhún vai, làm bộ vô tình tìm hiểu, "Cậu mang theo một con chó loanh quanh chỗ này làm cái gì, Ocil?".
Cậu ta chần chờ một chút nói, "... Tôi mang nó đi lai giống."
Tôi không tin mỉm cười, "Muggle ở Luân Đôn còn có một con chó đuôi yến khác sao?"
"Tháng một năm trước một vị tiểu thư Muggle ở gần đây đã thu dưỡng một con chó đuôi yến không biết từ đâu đến. Cô ấy còn tưởng rằng nó có cái đuôi dị dạng. Con chó đó bị tiểu thư Muggle nuôi thành ngu giống cô ta," cậu ta nhún vai, "nhưng Ritz thật sự thích nó."
"Hả." Tôi giật mình nói, "Tôi cho rằng cậu sẽ đi trước điều tra ngược dòng ba đời con chó đó, rồi mới quyết định muốn chúng nó sinh hạ một thế hệ hay không."
"Thật là một câu cảm thán đúng kiểu của cô, cô luôn có cách nói chuyện khiến người khác tức giận." Gương mặt Ocil hơi run rẩy.
Tôi vội vàng xin lỗi, nhưng cậu ta có vẻ không thèm nói chuyện nữa. Cậu ta liếc xéo tôi một cái, ôm con chó chuẩn bị rời đi.
"Từ từ! Này! Ocil!" Tôi vội vàng giữ chặt cậu ta, hỏi thắng, "Cậu làm sao phát hiện nơi này chó đuôi yến? Cậu rất hiểu biết về khu vực này?"
Con chó hung mãnh gào với tôi một tiếng, nhào tới. Tôi chạy nhanh buông tay, lùi lại ba thước.
"Đương nhiên," Ocil kỳ quái nhìn tôi." Nhà tôi ở khu vực gần đây."
Tôi lập tức hiểu ra. Dinh thự của các quý tộc Thuần Huyết phần lớn đều có năm cửa, địa chỉ do Sở chọn lựa lúc trước không thể nghi ngờ cũng là rất tốt, nhưng bọn họ không đoán trước được cộng đồng Muggle phát triển nhanh chóng cỡ nào. Kể cả gia tộc Black tự nhận cao quý cũng không thể không ở trong khu Muggle, nhìn lại thì những dinh thự quý tộc khác ở phố xá Muggle sầm uất cũng nhiều một cách kì cục.
"Nhưng trước đây cậu có vẻ không biết chút gì về Muggle!"
"Tôi đúng là không muốn phản ứng với đám ngu xuẩn này." Ocil lười biếng không tình nguyện nói. Cậu ta không hề giải thích, một tay đút túi quần, một tay kéo chó đi thẳng.
Chỉ mong gia đình quý tộc bất hạnh như thế này ít một chút, tôi thật sự là không muốn ở thế giới Muggle mà gặp được bạn cùng trường...
Chờ đến khi bóng dáng Ocil biến mất, tôi mới lại kéo mũ, đi về phía khu dân cư cũ, đi vào hàng hiên chỗ căn hộ của chú Sirius.
Hàng hiên tràn ngập mùi mốc, tôi thoáng gặp qua vài Muggle.
Tôi vội vã đi lên trên. Hai giờ đã qua lâu, Harry chỉ sợ đang rất lo lắng...
Chân đột nhiên mềm nhũn, tôi lập tức quỳ gối xuống cầu thang, đầu gối nện xuống phát đau. Rồi sau đó thân thể tôi không tự chủ được tựa vào mặt tường, theo tường trượt xuống mặt đất.
Tôi kinh ngạc nhìn chân mình mềm như sợi mì không có chút sức lực, lập tức phản ứng lại, tôi chỉ sợ là trúng bùa chú tập kích.
Có tiếng bước chân từ trên tầng chậm rãi đi xuống tới. Người nọ đem cánh tay xốc dưới nách tôi. Tôi giãy giụa nhẹ, nhưng giờ phút này sức lực tựa hồ đã bỏ rơi tôi. Cậu ta xốc tôi dậy, mang tôi ra hàng hiên. Có mấy Muggle đứng phía trước, bọn họ kinh ngạc nhìn chúng tôi.
"Đi nhờ!" Từ tôi trên vai tôi truyền đến giọng nam hơi nôn nóng, "Bệnh cấp tính!"
Tôi nỗ lực há miệng thở dốc, phát hiện mình một câu cũng nói không nên lời. Những Muggle đó lập tức tránh ra, đồng tình nhìn theo chúng tôi.
Sau khi khuất khỏi tầm mắt của mấy Muggle, hắn ta lập tức cho dùng một bùa chú lơ đãng cho chúng tôi. Hắn ta mang tôi rời khỏi tiểu khu, đi vào một cửa hàng văn phòng phẩm chưa khai trương, ném tôi xuống sàn, thu hồi bùa chú.
Tôi dán mặt lên sàn nhà, với góc nhìn hẹp của tôi chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày dẫm lên sàn nhà che kín bụi đất đi qua đóng cửa. Rồi lại thấy đôi giày kia đi về phía tôi, dừng lại trước mặt tôi trong chốc lát lúc sau, đạp lên eo tôi một cái.
Tôi thuận theo lực đạp lật người lại. Lúc này tôi có thể nhìn rõ bộ dạng người kia. Theodore Nott.
Cậu ta trông giống như chưa từng là cậu nhóc mồ côi cô đơn thanh cao, chịu đủ khinh nhục kia. Cảm xúc mỹ mãn và sung sướng không chút nào che dấu hiện lên trên mặt cậu ta, làm nét mặt cậu ta trông có vẻ toả sáng.
"Giật mình?" Cậu ta nói bằng giọng nhu hòa.
Sự kiếp sợ làm não tôi trong nháy mắt trống rõng, nhưng tôi lập tức phục hồi tinh thần. Tôi mở to hai mắt trừng mắt cậu ta.
Hiển nhiên tôi trừng mắt càng khiến cậu ta hài lòng. Cậu ta tốt tính cười cười.
"Rất xin lỗi, Hopper." Cậu ta thành khẩn xin lỗi, "Tao quên hiện giờ mày không thể nói chuyện."
Cậu ta dùng đũa phép niệm chú một tiếng, "Được rồi. Giờ mày có thể nói." Cậu ta nhẹ giọng nói, "Có cái gì muốn nói? Mày đều có thể nói cho tao."
"Mày muốn làm gì?" Tôi nỗ lực bình tĩnh nói.
"Tập kích, bắt cóc," cậu ta mỉm cười nói, "Hoặc là dùng một động từ khác. Mày muốn gọi là gì thì gọi."
"Vì sao mày muốn làm như thế?"
"Hử, vì sao, mày nói vì sao, Hopper?" Cậu ta cúi người xuống, dùng đũa phép gạt mái tóc rối bời trên mặt tôi sang một bên, "Mày biết tao chờ cơ hội này bao lâu không, tao vốn dĩ cho rằng mày sẽ muốn trốn cùng Harry Potter trong căn phòng chúng ta tìm không thấy kia cả đời chứ."
"Khiến mày thất vọng rồi, tao không ở cùng Harry." Mặc kệ trong lòng tôi hỗn loạn cũng không thể để lộ ra điều gì. Tôi giật nhẹ khóe miệng, cười nhạo nhìn cậu ta nói.
Cậu ta thẳng tắp nhìn tôi trong chốc lát, cười rộ lên. "Mày nói như thật vậy." Cậu ta lắc đầu, thương hại nói, "Đừng phí sức. Tao biết Potter ở đó. Tao đã sớm thông báo cho Chúa tể Hắc ám, hàng hiên đó hiện tại có năm Tử Thần Thực Tử đang đứng chờ."
Lòng tôi không thể kiềm chế mà trầm xuống, "Mày đầu phục Voldemort?"
Harry! Chỉ mong cậu ấy có thể an phận ngồi trong phòng!
"Đúng vậy, sau khi cha mất tao liền gia nhập Tử Thần Thực Tử." Cậu ta nhẹ nhàng cười một chút.
"Mày ... mày điên rồi! Cha mày chính là vì thế mà chết!"
"Cha tao là bởi vì mày mà chết. Mày, và Harry Potter." Cậu ta nhẹ giọng xin lỗi, "Thật xin lỗi nhé. Hopper. Tao thật không nên phá hỏng ảo tưởng anh hùng chính nghĩa của mày. Mày có phải cảm thấy tao rất lòng lang dạ sói không? Mày luôn che chở tao. Bảo hộ một kẻ yếu, điều đó có thể thỏa mãn cảm giác thành tựu đến từ người cha chính nghĩa Gryffindor của mày, có phải hay không? Tao, một kẻ bị chiếm đoạt tài sản, Tử Thần Thực Tử mồ côi hai bàn tay trắng, đương nhiên phải mang ơn đội nghĩa với mày, có phải hay không?"
Cậu ta ngừng trong chốc lát, lại cười rộ lên, "Nếu cha tao còn sống, kể cả khiến bọn chúng liếm giày tao tao cũng có thể."
Tôi xoay đầu đi không hề xem cậu ta, hiển nhiên đối với một kẻ tâm hồn vặn vẹo, nói cái gì đều là vô nghĩa.
Cậu ta dùng mũi chân đá mặt tôi, "Quay đầu lại."
Tôi không động. Điều đó khiến cậu ta bị chọc giận, cậu ta dùng sức dẫm đế giày cứng rắng lên cằm tôi, đem nó vặn lại.
Tôi đau kêu một tiếng, nước mắt chảy ra vì đau.
Cậu ta buông chân, dùng sức hít sâu một chút.
"Rất xin lỗi. Tính tình tao không tốt lắm." Cậu ta vặn cổ, thô bạo kéo cà vạt ngoài áo sơ mi, thanh âm lại trở nên hòa hoãn. Cậu ta ngồi xổm xuống bên người tôi, "Sao mày không hỏi những chuyện khác? Hỏi tao một chút đi. Nào, chuyện gì tao cũng đều nói cho mày. Ví dụ như việc nguyền rủa?"
"Đó là mày làm?" Tôi vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
"Đúng vậy. Đương nhiên là tao rồi. Phương pháp nguyền rủa gia truyền nhà Nott, kể cả Chúa tể Hắc ám cũng sẽ không dùng." Cậu ta nở nụ cười, mềm nhẹ dùng ngón tay chải vuốt đầu tóc tôi, "Tao còn tưởng rằng làm như vậy là có thể giết chết mày chứ. Vậy mà mày may mắn quá. Sau đó mày phòng bị nghiêm mật hơn nhiều, hơn nữa mày đã có chuẩn bị, tao còn cho rằng đời này tao sẽ không thể làm gì với mày đấy."
"Khi tao phát hiện bùa chú truy tung tao hạ trên người mày rời khỏi Hogwarts... Tao đã mừng cỡ nào đây, Hopper. Harry Potter xem như thu hoạch ngoài ý muốn, rốt cuộc thì việc bọn mày ở cùng nơi cũng không khó đoán lắm, có phải hay không? Tao lập tức báo cáo cho Chúa tể Hắc ám. Mấy ngày nay rất nhiều Tử Thần Thực Tử vẫn luôn chờ ở chỗ đó, chờ bọn mày xuất hiện. Nhưng mà, đương nhiên rồi, cho dù là Tử Thần Thực Tử cũng có lúc lười biếng. Khi tao phát hiện mày đi mất, tao quả thật thấy rất khổ sở, mày chính là của tao. Phần thưởng của việc báo cáo được vị trí của Potter, Chúa tể Hắc ám đem mày cho tao. Nhưng mày đã trở lại," cậu ta thân mật nhẹ nhàng nói, "Sao mày lại cho tao cơ hội này vậy, Hopper?"
Tôi lạnh cả người.
"Mày phóng bùa chú truy tung lên người tao lúc nào?" Tôi đột nhiên hỏi.
"Vào lần đầu tiên mày giải cứu tao. Mày còn nhớ rõ khi đó tao cố ý đi sát vào mày không? Tao phóng bùa chú truy tung chú lên tay mày."
"Đã hiểu." Tôi nản lòng thoái chí nói.
Tôi đã hiểu được có đôi khi hảo tâm làm việc cũng không chắc sẽ được báo đáp.
"Rất xin lỗi a, Hopper. Ta lại làm mày khó chịu, có phải hay không? Mày nói tao nên làm gì với mày đây?" Cậu ta bế tôi từ trên sàn nhà lên, đặt tôi ngồi dựa vào kệ để hàng. Hai con mắt cậu ta phấn khởi phát sáng, "Cắt rớt đầu lưỡi chính nghĩa của mày? Róc mũi mày, làm mày biến thành một kẻ ghê tởm, để mày nếm thử mùi vị bị cười nhạo? Không cần lo lắng, Hopper. Tao phải từng chút một tra tấn mày. Bắt đầu từ đâu đây? Tay? Chân?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro