Chương 240
Edit: CHII
Khi dòng khí lưu làm khí quản đau rá biến mất, tôi phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng rộng lớn. Căn phòng này giống như từng là phòng ngủ của ai đó, giường chăn xa hoa mềm mại bị đẩy đến sát tường. Đồ cổ bày xung quanh đều tinh xảo hơn nữa còn có những đồ vật trang trí nhìn có vẻ vô cùng sang quý, trên tường treo vài bức chân dung tái nhợt.
Gần như ngay khi thấy những bức chân dung đó, tôi lập tức hiểu ra tôi đang ở dinh thự nhà Malfoy, những bức chân dung đều có khuôn mặt tái nhợt và mái tóc bạch kim, thoạt nhìn giống Draco đến vậy.
Tôi đoán Bộ Phép thuật nhất định sẽ không nghĩ đến, Voldemort cùng các Tử Thần Thực Tử thế mà có lá gan xuất hiện ở dinh thự đã từng bị giám thị gắt gao.
Người sói và các Tử Thần Thực Tử ở căn nhà phòng tối tăm, trước đó có lẽ từng là nơi có ánh sáng kiều diễm lãng mạn, hoặc ngồi hoặc đứng, bọn họ đồng thời nhìn về hướng Nott và tôi vừa mới xuất hiện, rất có hứng thú bình phẩm tôi từ đầu đến chân. Cũng có người trợn mắt giận dữ nhìn tôi, bọn họ phần lớn trông có vẻ quen mắt, có lẽ là bởi vì chín tháng trước tôi từng gặp qua bọn họ.
Tình huống này so với tưởng tượng của tôi còn tệ hơn, trong đám người đó tôi nhận ra giáo sư Snape, Lucius Malfoy và Draco.
Còn có một người bị dây thừng trói chặt, Harry. Hary mở to mắt, cậu ấy nhìn chằm chằm tôi, trên mặt lộ ra vẻ nôn nóng và phẫn nộ không thể che giấu, cậu ấy dùng sức giãy giụa muốn thoát khỏi dây thừng, nhưng mà bất kì ai cũng hiểu cậu ấy chỉ đang phí công.
Ánh mắt giáo sư Snape như muốn thu toàn bộ ánh sáng trước mặt, thầy ấy không có bất cứ động tác gì, đôi môi hơi mỏng mím chặt hơn so với ngày thường.
Trên mặt Lucius Malfoy gần như không thể giữ vẻ tươi cười dối trá của gia tộc mình, ông ta không mang theo cây đũa đầu rắn bên người, không ngừng ngó về người đàn ông ngồi giữa. Mà ở bên cạnh ông ta, Draco, từ khoảnh khắc khi xuất hiện tôi xuất hiện liền không thể kiềm chế mà hơi ngửa đầu ra sau, như là bị ai đấm trúng chính diện. Lucius bất mãn lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ấy.
Trong những ánh mắt đó có một ánh mắt khiến người ta giật mình. Ánh mắt đó đến từ người đàn ông ngồi ở giữa, tôi tạm thời cho rằng đó là "người đàn ông". Gần như ngay khi nhìn đến hắn ta tôi liền lập tức ý thức được, hắn ta chính là Voldemort. Ngoại trừ Voldemort không còn có ai có sự ác độc có thể khiến người ta run rẩy mà chả cần làm gì như thế. Mặt hắn ra giống miếng sáp bị nóng chảy, tròng mắt đỏ máu. Vị trí vốn dĩ nên là cái mũi chỉ còn hai cái lỗ dùng để hô hấp. Hắn ta nắm đũa phép của Lucius Malfoy trong tay thưởng thức, sự độc ác vô hình vô trạng từ trên người hắn ta phát ra, làm gian nhà này tràn ngập hơi thở của kẻ săn mồi khiến người ta kinh sợ.
"Như chủ nhân mong muốn." Nott đi lên trước, quỳ xuống hôn áo chùng của Voldemort, cậu ta sợ hãi nhưng cung kính nói, "Tôi mang Sylvia Hopper đến."
Voldemort không trả lời. Thân thể hắn ta hơi khom về phía trước, đồng tử đỏ như máu dựng thẳng tràn đầy hứng thú đánh giá tôi.
"Đây là bạn gái nhỏ của ngươi hả, Draco? Nếu Nott không nói cho ta, hiển nhiên ngươi định sẽ lừa ta mãi?" Voldemort nói, thanh âm rõ ràng cao vút hơi có âm xì xì, giống tiếng rắn. Đời này tôi cũng chưa từng nghĩ đến loài vật biểu tượng của Slytherin có thể làm tôi ghê tởm và sợ hãi như thế.
Sắc mặt Draco tái nhợt đến dọa người. "Là đã từng." Cậu ta cường điệu, "Khi tôi biết cô ta là con gái của Black, liền lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cô ta."
"Không nên tin tưởng hắn, chủ nhân!" Nott lập tức bén nhọn nói. Cậu ta bò dưới chân Voldemort, trong giọng nói tràn ngập căm hận, "Mấy năm qua Draco Malfoy vẫn luôn quan hệ thân mật cùng con chó cái này, hắn làm sao có thể dứt khoát lưu loát đoạn tuyệt quan hệ với cô ta? Nếu là tôi, tôi sẽ lợi dụng cô ta để dẫn Harry Potter ra hiến cho chủ nhân. Mà không phải vẫn luôn làm bộ chẳng quan tâm tới cô ta!"
"Tôi đích xác chẳng quan tâm đến cô ta," Draco đề cao giọng nói, "Nhưng đó là bởi vì tôi gần như không muốn thừa nhận sự tồn tại của cô ta. Một đứa con gái của phản đồ Thuần Huyết. Đây là vết nhơ cả đời tôi."
Tôi cảm thấy Draco khó mà có thể giấu giếm được Voldemort. Khi cậu ấy nhìn về phía tôi, ai cũng có thể dễ dàng phát hiện thân thể cậu ấy không thể khống chế mà run rẩy.
"À... Như vậy... Ta chấp thuận ngươi đi trừ bỏ vết nhơ trong cuộc đời ngươi." Voldemort nghẹn ngào nói, hắn ta uy nghiêm ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm Draco.
Draco kinh ngạc nhìn Voldemort, cậu ấy không biết nói sao, "... Chủ nhân?"
"Đi giết chết cô ta." Voldemort nhìn chằm chằm Draco, ánh mắt hung tàn, "Giết chết cô ta, ta sẽ tin tưởng ngươi. Mau đi."
"Không!" Harry kêu lên, cậu ấy điên cuồng giãy giụa.
"Không!" Cùng lúc đó Nott cũng kêu lên, cậu ta quỳ gối dưới chân Voldemort, nói năng lộn xộn, kinh ngạc nói, "Chủ... Chủ nhân, người từng đáp ứng ban Hopper cho tôi... tính mạng cô ta là của tôi..."
Voldemort lạnh nhạt nói, "Hiển nhiên ta đã đổi ý. Cút ngay, Nott."
Nott toàn thân phát ra run, cậu ta cực lực kiềm chế, lùi xuống, đứng trong đám Tử Thần Thực Tử.
Draco nhìn lung lay giống như sắp đổ, Lucius đẩy cậu ấy một cái, nhẹ giọng thúc giục, Draco lập tức hơi lảo đảo bởi động tác của cha cậu ấy.
Lucius trừng mắt nhìn cậu con trai không biết cố gắng, ông ta đi ra, hành lễ với Voldemort, mềm giọng nói, "Chủ nhân, xin cho tôi tới..."
"Ồ, không." Voldemort xì xì nói, "Ta hy vọng con của ngươi tới. Ngươi, đương nhiên là có chỗ khác để sử dụng. Đến nơi này nào, chúng ta cùng xem màn diễn thú vị này."
"Đi, Draco." Voldemort lại nói, trong ánh mắt hắn tràn ngập ác ý.
Draco lung lay đi về phía tôi. Tay cậu ấy run đến gần như không cầm nổi đũa phép.
"Không! Không cần! Trời ơi!" Harry tuyệt vọng nói, cậu ấy bị buộc chặt thân thể trên mặt đất kịch liệt vặn vẹo, khiến cho một đám Tử Thần Thực Tử rất hứng thú nhìn trò khôi hài trước mặt này.
Draco dần dần đến gần tôi. Đôi mắt cậu ấy trong như một lớp băng, bởi vậy sự kịch liệt giãy giụa cùng thống khổ có vẻ càng rõ ràng.
Giáo sư Snape ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào góc nào đó, tay thầy ấy nắm chặt thành nắm đấm, mạch máu nổi lên.
Thuộc tính Thánh mẫu trước nay đều không chút liên quan gì đến một Slytherin. Tôi không nghĩ một khắc kia tôi sẽ cầu nguyện giáo sư Snape không cần xúc động.
Tôi biết chính mình sẽ tận dụng mọi khả năng có thể tồn tại, tôi tuyệt không muốn buông tha bất kì cơ hội nào. Nhưng nơi này là đại bản doanh của Tử Thần Thực Tử, có ba mươi người sói và Tử Thần Thực Tử đứng đây, còn có Voldemort chân chính. Không thể nghi ngờ giáo sư Snape đã là một pháp sư cường đại, nhưng thầy ấy làm sao có thể bảo hộ tôi giữa bao nhiêu kẻ địch như vậy?
Tôi hy vọng thầy ấy không cần xúc động. Cuối cùng xúc động đứng trước sự thật cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Sự thật nói cho tôi, tôi lần này có thể thật sự phải chết. Nhưng nếu đó là Draco ra tay, tôi sẽ còn đau lòng muốn chết nữa.
Cậu ấy đã dựa vào gần tôi như vậy, đứng trước mặt tôi, cao hơn tôi bốn tấc Anh, hơi thở nhẹ ngàng quấn quanh hơi thở của tôi.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, từ cửa sổ sau lưng tôi hướng ra phía ngoài, có thể nhìn đến trời đêm đầy sao dày đặc.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng là lò sưởi đang đốt, ngọn lửa nhảy lên phát ra tiếng tí tách thật nhỏ, ánh lửa chiếu vào đồ vật kim loại chung quanh, ảm đạm phản xạ ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt cậu ấy. Vẻ mặt của cậu ấy đã trở nên bình tĩnh, ánh mắt phức tạp, như là vừa mới đưa ra một lựa chọn gian nan.
"Đũa phép của cậu còn chứ?" Cậu ấy nhẹ nhàng nói, dùng đũa phép chĩa vào tôi.
"Còn." Tôi phức tạp nói.
"Lấy ra, sau đó, cậu còn nhớ bùa chú siêu ánh sáng không? Cậu phát minh ra nó." Draco nói. Ở sau lưng cậu ấy, có rất nhiều Tử Thần Thực Tử đã bắt đầu bất mãn oán giận Draco hành động quá chậm.
Tôi kinh ngạc mở to hai mắt.
"Tớ sẽ phóng bùa chú siêu ánh sáng." Draco không gây chú ý, thong thả nói, "Mà cậu cần phải từ phía sau tớ bổ sung bùa chú khôi giáp bảo hộ."
Tôi muốn hỏi như vậy cha cậu làm sao bây giờ? Giáo sư Snape làm sao bây giờ? Nhưng thời gian cấp bách, chúng tôi không có cách nào kiên nhẫn trao đổi giống ngày thường.
"Mau." Voldemort lại một lần không kiên nhẫn thúc giục.
Harry ở giãy giụa, thân thể cậu ấy đụng tới mũi chân giáo sư Snape mà ngày thường cậu ấy ghét nhất, nhưng cậu ấy thậm chí không phát hiện. Cậu ấy tuyệt vọng và giận dữ vặn vẹo.
Đôi mắt giáo sư Snape rũ xuống, đũa phép thầy ấy đã từ khuỷu tay trượt đến đến đầu ngón tay, thầy ấy đang muốn nâng cái tay kia lên.
Draco hít sâu một hơi, cậu ấy kêu lên nhắc nhở, "Cha!"
Ánh sáng mãnh liệt đột nhiên bạo phát, nó xuyên thấu qua mí mắt nhắm chặt của tôi, võng mạc của tôi bị chiếu thành màu đỏ tươi.
"Khôi giáp hộ thân!" Cùng lúc đó tôi nói, mở to mắt.
Giờ phút này tất cả Tử Thần Thực Tử trong phòng đều bởi vì ánh sáng mãnh liệt mà tạm thời mà mất đi thị giác. Tôi nhìn thấy bọn họ tức giận mắng, hoảng loạn mất kiểm soát phóng bùa chú về hướng của tôi và Draco.
Draco không để ý phía sau chút nào. Cậu ấy ôm chặt tôi trước ngực, đôi tay đỡ sau đầu tôi, rồi mới chạy lấy đà vài bước, phá cửa sổ mà chạy.
Khoảng khắc chúng tôi từ lầu hai rơi xuống kia, tôi thấy:
Giáo sư Snape bởi vì tạm thời mù nên hơi sửng sốt, nhưng thầy ấy phản ứng cực nhanh khom lưng móc dây thừng cột Harry.
Lucius dùng khuỷu tay huých một cái lưu loát làm Tử Thần Thực Tử bên cạnh thống khổ khom lưng, mà ông ta tiện tay cầm đi đũa phép của đồng bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro