84.
Du Dương dắt Tịch Xung về phòng, tay run run đưa điện thoại cho hắn: "Hình như, hình như là..."
Không cần cậu nói hết Tịch Xung đã hiểu, nét mặt hơi kinh ngạc.
"Nghe đi ạ." Du Dương nhét điện thoại vào tay Tịch Xung, chắc chắn hắn đã áp lên tai mới rời khỏi phòng.
Du Dương ra sô pha ngồi, không hiểu sao tim đập dồn dập vô cùng kích động. Cậu xoa lồng ngực, nhắm mắt xin ông trời cho Tịch Xung viên mãn, nhất định đừng là mừng hụt.
Trận bóng kết thúc, Hạng Duy Đông cười nhạo ông Lý đang tức đỏ bừng mặt vì đội mình cổ vũ thua, quay sang thấy Du Dương ngồi lù lù bên cạnh mới giật nảy mình.
"Mày ở đâu chui ra đấy?"
Du Dương đang mải cầu nguyện nên cũng giật mình, ngơ ngơ ngác ngác: "Dạ?"
"Thằng bé đơ luôn rồi." Hạng Duy Đông không buồn nhìn cậu, bá cổ ông Lý đi ra ngoài: "Đi, đã hứa ai thua trả tiền vé số, bây gờ đi mua, trận sau ông nằm đội nào?"
Du Dương ngồi ngay ngắn trên sô pha, chốc chốc lại liếc cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt nãy giờ. Cậu yên tâm phần nào, đã nói chuyện lâu như vậy thì chắc hẳn rất suôn sẻ phải không?
"Anh Tịch Xung đâu." Dương Hạo Kiệt bưng nước ép đi từ trong bếp ra, tìm một vòng không thấy Tịch Xung nên hỏi Du Dương.
Du Dương nhìn cậu ta: "Cậu tìm anh ấy làm gì?"
"Trần Thu Bạch ép nước lê, kêu tôi mang cho anh Tịch Xung."
"Của tôi thì sao?"
"Cậu tự lấy đi, trong bếp có nhiều lắm, anh ấy ép một thùng lê."
Du Dương cướp luôn cốc nước trên tay Dương Hạo Kiệt: "Anh tôi đang gọi điện, không uống được, tôi uống hộ anh ấy."
"Ờ." Dương Hạo Kiệt không phản đối, ngồi xuống theo.
Du Dương thấy cậu ta không làm gì bèn hỏi: "Xiên thịt xong rồi?"
"Ừ, mang vào bếp rồi." Dương Hạo Kiệt cầm điều khiển đổi kênh.
Du Dương uống nước lê còn Dương Hạo Kiệt xem tivi, không ai làm phiền ai.
Lát sau Du Dương nhìn cậu bạn: "Sao nghỉ hè cậu không về nhà?"
Dương Hạo Kiệt chống cằm xem phim, con gấu trúc béo ú đang đánh rồng: "Bố mẹ tôi không có nhà, bố mẹ bận lắm, đi công tác suốt."
Hình như đúng thế thật, ba năm cấp ba Du Dương đến nhà Dương Hạo Kiệt chơi đều chưa từng gặp bố mẹ cậu ta.
"Cậu không nhớ bố mẹ à?"
"Bình thường, không nhớ lắm." Dương Hạo Kiệt quay qua liếc Du Dương: "Cậu có nhớ không?"
"Tôi á." Du Dương bất ngờ, như thể vấn đề này hết sức xa lạ đối với cậu.
Nghĩ xong cậu trả lời: "Gần như không nhớ bao giờ."
Số lần Du Dương nhớ bà nội nhiều hơn, nhưng nếu bắt cậu phải nghĩ, thì trong ký ức ít ỏi cũng có một vài hình ảnh.
Trong những hình ảnh đó bố mẹ đều cãi nhau, cãi ngoài đường rồi cãi trong nhà. Lần nào cãi nhau họ cũng đập phá đồ đạc, nếu không may Du Dương ở nhà thì phải trốn dưới gầm giường mới thoát kiếp.
Khi ấy cậu cũng luôn xin ông trời đừng để bố mẹ đập vỡ bàn học, cậu chỉ có một cái bàn này làm bài tập thôi.
Không bao lâu sau bố mẹ chết. Bố giết mẹ rồi nhảy lầu tự tử, còn lại cậu côi cút.
Cậu đứng giữa căn nhà bừa bộn, xung quanh toàn người lớn mà chẳng có ai muốn nhận. Đùn đẩy qua lại, cuối cùng bà nội gù lưng bước ra nhìn cậu, chê bai chép miệng mấy tiếng xong đưa cậu đi.
Ở nhà bà khác ở nhà bố mẹ, tuy bà cũng đánh cậu nhưng không nhiều, cho nên cuộc sống rất yên ổn.
Bà mắt kém lại còn lãng tai, nói chuyện với bà thường phải hét to. Lưng bà yếu lắm, cúi xuống muốn đứng lên buộc phải vịn thứ gì đó mới được, vì vậy cậu làm rất nhiều việc nhà, nấu cơm, trồng rau, quét dọn vệ sinh hầu như đều làm hết. Bà cũng rất tốt, mỗi tháng cho cậu ăn đùi gà một lần.
Về sau bà cũng chết, cậu bị đưa đến nhà chú nhỏ.
Cậu luôn sống ở nhà người khác, nhà bố mẹ không phải nhà của cậu, nhà bà không phải nhà của cậu, nhà chú nhỏ càng không phải nhà cậu.
Dường như chỉ nơi nào có Tịch Xung mới là nhà của cậu.
Cánh cửa sau lưng đột ngột có tiếng động, Du Dương quay phắt lại nhìn Tịch Xung.
Cậu đẩy Tịch Xung về lại phòng, quan tâm hỏi: "Sao rồi?"
"Rất tốt."
"Nói những gì?"
Tịch Xung ngồi xuống giường nhìn Du Dương, hiếm khi ngây ngốc. Giống như đã quên nội dung cuộc gọi ban nãy, hắn bần thần giây lát mới đáp: "Mẹ nói bây giờ mẹ sống rất tốt, đã tìm được bố mẹ, hỏi anh sống thế nào."
Du Dương ngồi xổm trước mặt hắn, chăm chú hơn cả khi nghe giảng.
"Giờ mẹ đang đi làm không nói được nhiều, khi nào tan làm sẽ gọi lại cho anh." Nói tới đây Tịch Xung vội sờ soạng trên người tìm điện thoại, xác nhận tín hiệu và pin đều còn.
"Hết rồi?" Du Dương hỏi.
"Ừm."
Du Dương thở hắt ra, cười tươi mắt sáng lấp lánh: "Tốt quá."
Cậu ôm Tịch Xung bày tỏ niềm vui, chụt chụt rõ to lên mặt hắn.
Đến tận giờ phút này cảm xúc hân hoan của Du Dương mới lây sang Tịch Xung, hắn hiểu ra cuộc gọi vừa rồi có ý nghĩa gì.
Tâm trạng lâng lâng như bước trên mây, bong bóng tí hon nổ lộp độp trong lòng hắn, mỗi tiếng nổ là một lần vui.
Hắn cảm thấy cực kỳ khó tin: "Mẹ được đi làm rồi."
*
Buổi tối ngoài sân rất im ắng, mọi người chưa về mà túm tụm chơi bút tiên, nín thở nhìn chằm chằm cây bút ở giữa. [1]
[1] Bút tiên là một trò giống ma lon ở bên mình.
Ánh trăng rải đầy đất, cây bút chì đen toả ánh sáng nhạt bắt đầu di chuyển chầm chậm trước ánh mắt của đám đông, đầu bút ma sát "sột soạt" trên giấy, một hình tròn méo xẹo sắp hoàn thành thì bỗng điện thoại ai đổ chuông, không khác nào tiếng sấm khiến tất cả hoảng hồn.
"Á...!" Vưu Miểu hét to nhất, quẳng bút đứng dậy tìm xem ai dám giả ma đúng thời điểm xúc động lòng người, đáng tiếc đầu sỏ đã không còn ở sân.
Tịch Xung về phòng bắt máy, nghe thấy giọng Cao Tích Thanh.
Ban ngày nghe hắn còn nghĩ sao mà lạ lẫm quá, cứ có cảm giác không giống giọng Cao Tích Thanh, thậm chí đã nghi ngờ là lừa đảo.
Nhưng bây giờ nghe lại, ký ức phủ bụi nhiều năm dường như sống dậy, hắn bắt đầu cảm thấy thân quen.
Họ không trò chuyện quá nhiều, vì Cao Tích Thanh mới tan làm còn chưa ăn cơm, nói vài câu đã bị gọi đi ăn.
Trước khi cúp máy, Cao Tích Thanh ngập ngừng gọi "Tiểu Xung", gọi xong lại im lặng giống như chỉ muốn gọi vậy thôi.
Từ bấy trở đi thi thoảng họ lại gọi điện cho nhau, công việc của Cao Tích Thanh cực kỳ bận, thường xuyên phải tăng ca.
Mẹ rất thích kể về cuộc sống hiện tại, chuyện công việc, người nhà hoặc đồng nghiệp, chưa từng đề cập tới quá khứ.
Mẹ không nói mình thoát ra kiểu gì hay làm sao tìm thấy gia đình, chỉ nói đang sống chung với bố mẹ, trong nhà còn một con chó đã tám tuổi.
Mẹ không nhắc, tất nhiên Tịch Xung cũng không nhắc.
Sau vài cuộc gọi, Bắc Kinh chuyển lạnh, chính thức bước vào mùa thu.
Mười năm xa cách cuối cùng Tịch Xung cũng tìm được Cao Tích Thanh, nhưng cuộc sống không thay đổi quá nhiều.
Khoảng một tuần họ nói chuyện điện thoại một lần, chỉ có lần đầu Cao Tích Thanh hơi xúc động, liên tục xác nhận "con là Tiểu Xung sao", "con thật sự là Tiểu Xung sao", còn lại đều bình tĩnh chia sẻ cuộc sống của mình, tiện thể hỏi Tịch Xung mấy ngày nay thế nào.
Tịch Xung vốn đã kiệm lời, phần lớn thời gian chỉ trả lời câu hỏi, ngoài ra đều lặp đi lặp lại những câu như "đi làm mệt không", "ăn cơm chưa", y hệt cái máy nhắc lại.
Quan hệ giữa họ thoạt trông rất bình thường, nhưng thật ra cũng không bình thường.
Dù không bình thường, Tịch Xung cũng đã vô cùng hạnh phúc.
Hắn không mong mỏi được gặp Cao Tích Thanh vì hắn biết mẹ bận tâm điều gì. Bây giờ hắn đã hơn hai mươi tuổi, càng ngày càng giống Tịch Giang Lâm.
Mà Tịch Giang Lâm là cơn ác mộng của Cao Tích Thanh.
Cho nên khoảng cách giữa họ hiện giờ trái lại vừa hay, thỉnh thoảng hỏi han nhau, biết cả hai đều ổn, sự quan tâm sâu sắc ẩn dưới biểu hiện xa lạ đã tốt lắm rồi.
"Anh ơi!" Du Dương ở phòng bếp gọi to.
Tịch Xung vừa gọi điện xong, đi ra nhìn thấy Du Dương đang so sánh hai gói cốt lẩu, nghe thấy tiếng hắn bèn quay qua hỏi ngay: "Anh ăn lẩu cay hay lẩu cà chua?"
"Lẩu cay."
"Được."
Lát sau Du Dương lại gọi: "Anh ơi!"
Tịch Xung đi vào, lần này cậu hỏi: "Anh ăn thịt dê hay thịt bò?"
Không cho Tịch Xung trả lời, cậu đã tự giành nói trước: "Mỗi loại một ít."
"Anh ơi!"
"Cải thảo cắt ngang hay cắt dọc?"
"Anh ơi!"
"Khoai lang thái mỏng hay thái dày?"
"Anh ơi..."
"Lại làm sao?"
Du Dương giật nảy mình, nhìn thấy Tịch Xung tựa người vào khung cửa: "Anh chưa đi hả?"
"Mười phút gọi anh năm lần." Tịch Xung nghiêm mặt: "Đi nhiều gãy chân."
Du Dượng cười ngượng, khoe dâu tây mới rửa: "Dâu ngọt lắm, muốn gọi anh ăn thử."
Lấy dâu tây xong Tịch Xung không đi nữa, tựa bên cạnh xem Du Dương rửa rau.
Du Dương rửa từng cọng cải cúc dưới vòi nước, thuận miệng hỏi Tịch Xung: "Hôm nay anh gặp Đại Bạch chưa?"
"Chưa."
"Nó..." Du Dương đang ăn dâu, nuốt xong mới kể tiếp: "Hôm nay nó lại ném cá khô vào người em."
"Em cũng ném nó đi."
"Nó nấp sau cửa sổ, em không ném được.
"Lên tầng ném."
"Đàn anh gọi cảnh sát bắt em đấy."
Để rau nhỏ nước tí tách qua một bên, Du Dương lại lấy một hộp tiết vịt cắt thành miếng vuông: "Nhưng hôm qua Đại Bạch ăn hoa của đàn anh, anh ấy nói phải bán quách nó đi. Bán thật thì mình mua lại nhé."
"Được." Tịch Xung đút cho cậu một quả dâu tây nữa.
Quả này hơi to, Du Dương phồng một bên má, nhai mãi mới nuốt: "Anh nghĩ Đại Bạch với Tiểu Bạch đứa nào nặng hơn?"
"Tiểu Bạch."
"Nhưng Đại Bạch múp lắm, nó là con lợn mèo."
"Tiểu Bạch là cừu."
Du Dương bảo Tịch Xung xem tiết vịt mình cắt: "Đẹp không?"
Tịch Xung nghiêm túc ngắm nghía, nhưng không hiểu có gì để khen: "Tiết vịt mà đẹp với không đẹp."
"..." Du Dương không nản lòng, tiếp tục cắt đậu: "Đều không?"
Tịch Xung không đáp, lần này đút cho cậu hai quả dâu tây.
Má Du Dương to ra một phần ba, giọng lúng búng vẫn cố nói: "Sau này em có thể làm Tây Thi đậu phụ."
"Tây Thi là con gái mà?"
"Thì làm hoàng tử tiết vịt."
"Ừ, làm đi." Tịch Xung nói: "Đến lúc đấy anh mở cho em cái cửa hàng, hằng ngày tha hồ cắt tiết vịt."
Du Dương tưởng tượng hình ảnh ấy, cảm thấy mình hơi giống lao động phi pháp trong nhà xưởng, chuyên làm công kiếm tiền cho con buôn Tịch Xung lòng dạ xấu xa.
Cậu bất giác bật cười, quay sang trông thấy Tịch Xung cầm quả dâu ăn dở, khoé miệng dính nước dâu đo đỏ.
Ngoài trời ánh nắng chan hoà, là một buổi chiều thảnh thơi hiếm có, cuối tuần không cần đi học đi làm nên họ đều dậy muộn, gần hai giờ vẫn chưa ăn cơm.
Du Dương sáp lại trộm nửa quả dâu của Tịch Xung, tỏ vẻ khiêu khích, cho rằng Tịch Xung sẽ bó tay với mình.
Sự thật là Tịch Xung cũng không truy cứu hành vi trộm dâu tây của cậu, còn lựa quả to hơn đút cho. Mỗi một quả dâu hắn chọn đều to nhất đỏ nhất.
Du Dương thích chí ăn dâu, cảm thấy ngọt y chang anh cậu.
Tịch Xung thình lình ôm Du Dương từ phía sau, tựa đầu lên vai cậu thủ thỉ: "Cảm ơn em."
"Cảm ơn em làm lẩu cho anh ăn à?" Du Dương tự hào hỏi.
"Ừ, cả những việc khác, đều cảm ơn em." Tịch Xung thơm má cậu: "Anh yêu em."
Du Dương không ngạc nhiên trước lời tỏ tình bất ngờ, nghiêng đầu cười xinh: "Không cần cảm ơn, em cũng yêu anh."
Cậu tạm bỏ qua rổ rau, xoay người trao cho Tịch Xung một nụ hôn tràn đầy vị dâu tây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro