NT. Một ngày của Du Dương (Sổ thu chi)
Du Dương là ông chủ.
Ông chủ (lão bản), cái tên nói lên tất cả, chính là một tấm ván (bản) rất già (lão), ở đâu cần thì đặt ở đó.
Đùa thôi.
"Bản" ở đây là tiền, bằng 64 văn, cho nên ông chủ có nghĩa là đến năm 64 tuổi cậu có thể không cần đi làm, vẻ vang nghỉ hưu.
Mỗi ngày Du Dương đều lấy việc nghỉ hưu làm động lực, kiên trì thức khuya dậy sớm, báo thức kêu lần thứ ba mới đấu tranh bò ra khỏi ổ chăn ấm.
Nằm cạnh ổ chăn là anh cậu.
Đúng, cậu và anh cậu ngủ chung giường.
Anh cậu tên là Tịch Xung, một người vô cùng đẹp trai, đang ngủ say đến mức chuông báo thức kêu cũng không tỉnh, cũng không định rời giường.
Tất cả là do tối qua họ ngủ quá muộn.
Tối qua cậu muốn làm ở bàn làm việc, Tịch Xung quát cậu cút qua bên kia. Nhưng đã rất lâu cậu không bị đánh, bị đá đít cũng không luôn, gan to bằng trời kéo anh cậu lại.
Và rồi họ làm.
Trước bàn làm việc có ô cửa sổ rộng, bên ngoài là mảnh sân yên tĩnh, xa hơn nữa là con đường nhỏ lát đá sỏi. Bình thường hiếm người qua lại trên con đường này, nhưng thi thoảng vẫn có.
Vậy nên cậu kéo kín rèm cửa, dặn Tịch Xung nhất định đừng phát ra tiếng, nếu không nhỡ có người đi qua nghe thấy thì không hay. Tịch Xung chống hai tay lên mép bàn, chốc chốc lại rạp người về trước, buộc phải bám chặt khung cửa sổ tránh cho nửa người trên thò ra ngoài.
Về sau đầu gối đau quá, dù Du Dương đã lót khăn tắm rất dày cũng vô ích, Tịch Xung vẫn phát cáu. Cậu đành bế anh về giường, hôn bé cưng của anh, nuốt hết cục tức của anh.
Làm lần hai, Tịch Xung ngồi trên người cậu.
Tịch Xung dùng cà vạt trói cổ tay cậu cho chừa cái tội làm bừa ban nãy, lạnh lùng bắt cậu không được di chuyển.
Thật sự không khác gì tra tấn, chỉ mình cậu có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ của anh cậu lúc này, cả thế giới cũng chỉ có cậu biết anh gợi cảm nhường nào, nhất là khi một giọt mồ hôi lấp lánh chảy dọc lồng ngực xuống bụng dưới săn chắc, khiến cơ thể cậu như muốn nổ tung.
Nhưng Tịch Xung không cho cậu làm gì, muốn nhìn thấy cậu khổ sở.
Tịch Xung không giỏi tư thế này, lên xuống cực kỳ ngượng nghịu, lúc thì chậm lúc thì nhanh, còn dừng lại ngay khi cậu muốn nhất.
Cậu muốn khóc lắm, mà cũng khóc thật, phần vì sướng phần vì bị giày vò.
Sau đó Tịch Xung rủ lòng thương cởi trói cho cậu. Cậu được ăn anh như ý nguyện.
Làm lần ba, Tịch Xung đã buồn ngủ rã rời, thật ra cậu cũng buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ. Cậu ôm Tịch Xung, hôn nhẹ nhàng da diết.
Hôn thế này rất có tác dụng với Tịch Xung, thường thì anh cũng sẽ dịu dàng hôn đáp lại, ngón tay dài luồn vào mái tóc cậu. Nếu bị cậu cắn, Tịch Xung sẽ chuyển thành túm tóc lôi cậu ra, lườm cậu bằng đôi mắt đỏ ửng.
Anh cậu như thế cũng đẹp.
Du Dương không nhớ mấy giờ họ mới đi ngủ, nhưng chắc chắn là rất muộn, nên cậu không đánh thức Tịch Xung mà nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Cậu đi đánh răng rửa mặt trước rồi vào bếp nấu đồ ăn sáng.
Bình thường bữa sáng đều do cậu phụ trách, lâu lâu Tịch Xung dậy sớm cũng chuẩn bị sữa và bánh mì cho cậu, nhưng từ ngày cậu đi làm chuyện ấy rất hiếm xảy ra.
Bữa sáng khá đơn giản, nếu tối hôm trước Tịch Xung đi xã giao uống rượu, Du Dương sẽ nấu cháo kê dễ tiêu ăn cùng dưa muối anh Đông gửi từ quê. Nếu Tịch Xung không uống rượu, cậu sẽ nướng bánh mì, rán một ít thịt nguội với trứng làm sandwich.
Đôi khi cậu cũng làm bánh mì áo một lớp trứng đem đi rán, vàng ruộm thơm mềm. Hoặc cắt lát bánh bao chay ăn thừa rán ngập dầu, phết sốt thịt bò băm cay, Tịch Xung cũng rất thích.
Mùa hè cậu còn làm sữa lắc dâu tây hoặc sữa lắc chuối, Tịch Xung thích uống lạnh nên phải bỏ rất rất nhiều đá, cả cốc toàn là đá xay mới chịu. Mùa đông uống sữa nóng đơn giản hơn nhiều, chỉ việc cho vào lò vi sóng chờ "ting".
Nấu xong đồ ăn sáng, Du Dương đi gọi anh mình rời giường.
Trong phòng vẫn kéo rèm tối om om, chỉ có trên giường gồ lên một bọc, phát ra tiếng hít thở đều đặn.
Gọi Tịch Xung dậy gồm ba bước:
Bước 1: Ngồi xổm cạnh giường gọi nhỏ "anh ơi".
Bước 2: Chọt má xoa mặt Tịch Xung, gọi "anh ơi dậy thôi".
Bước 3: Chờ Tịch Xung mở mắt thì hôn chụt môi anh, tiện đà kéo anh ra khỏi chăn.
Lúc này Tịch Xung đã gần tỉnh, có thể tự mặc quần áo, xỏ dép vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Khi Tịch Xung đi ra, đồ ăn sáng cũng ở sẵn trên bàn.
Ăn sáng xong, Du Dương phải đi làm công việc mà đến 64 tuổi mới có thể nghỉ hưu.
Tịch Xung đưa cậu đi vì công ty của anh em cậu cùng tòa nhà. Xe cũng là xe cậu tặng, vào cuối năm thứ ba sau khi lập nghiệp, cuối cùng thẻ ngân hàng cũng có một khoản lợi nhuận khả quan, cậu đã mua tặng Tịch Xung chiếc xe này.
Năm đó Tịch Xung không tặng gì cho cậu, nhưng có mua một căn hộ ngay tại chung cư mới bên cạnh, để cậu đứng tên.
Công ty cách nhà không xa, song giờ cao điểm buổi sáng ở Bắc Kinh tắc đường vô cùng nghiêm trọng, chỉ mấy cây số ít ỏi cũng mất một lúc mới tới nơi.
Đỗ xe dưới hầm, cả hai đi thang máy lên tầng.
Thang máy luôn rất đông người, làm cậu không thể dính lấy Tịch Xung hay nắm tay Tịch Xung, thi thoảng anh em cậu còn bị người khác chen vào giữa, chỉ có thể nhìn nhau từ xa.
Nhưng hầu như lần nào lên đến tầng công ty, Tịch Xung cũng véo mặt hoặc tai cậu, chào tạm biệt xong mới đi ra. Vậy là mỗi ngày cậu đều có nửa tiếng trước giờ làm tràn đầy ngọt ngào.
Tại sao chỉ có nửa tiếng ngọt ngào, vì sau nửa tiếng đó cậu sẽ trải qua muôn vàn cảm xúc tiêu cực do công việc đem lại, ví dụ như câm nín, tức giận, mệt mỏi, chán nản, kiệt sức...
Như hôm nay chẳng hạn, vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng, quản lý bộ phận đã mặt buồn rười rượi thông báo với cậu bản cập nhật phần mềm xuất hiện bug cực lớn, cụ thể lớn cỡ nào thì chưa đầy năm phút sau Cục Hàng không vũ trụ gọi điện tới chất vấn, yêu cầu bên cậu lập tức sửa lỗi, nếu không thiệt hại là không thể đong đếm.
Suốt một buổi sáng, Du Dương miệt mài cùng cộng sự Trần Thu Bạch xử lý bug cực lớn này.
Mỗi lần gặp tình trạng tương tự, cậu đều cảm thấy ngày xưa mình bị Trần Thu Bạch lừa. Hồi ấy Trần Thu Bạch là đàn anh của cậu, ngôi sao sáng chói trong trường, ngôi sao rực rỡ nhất trong chòm sao không ai không biết, idol được giảng viên hướng dẫn của cậu yêu quý nhất, cho nên khi Trần Thu Bạch ngỏ lời muốn lập nghiệp cùng cậu, cậu đồng ý không chút lưỡng lự.
Lẽ ra nên lưỡng lự chút xíu, nếu không cũng chẳng ra nông nỗi ngày hôm nay.
Biết trước ban đầu cứ làm thư ký cho Tịch Xung, hoặc vào đại một viện nghiên cứu nào cũng được, sao phải lập nghiệp làm gì?
Nhưng bây giờ nói những chuyện này đều đã muộn, công ty đang tốt dần lên, bên dưới có bao nhiêu nhân viên, cậu đành cố làm việc đến 64 tuổi rồi nghỉ hưu vậy.
Bug giải quyết xong trước buổi trưa, Du Dương lết cơ thể kiệt quệ xuống tầng ăn chực. Mọi người đều biết sếp rất keo kiệt, thế nên tuy công ty họ luôn cung cấp bữa trưa, sếp vẫn xuống tầng ăn cơm miễn phí cho tiết kiệm.
Công ty dưới tầng tương đối to, vừa có ưu đãi dành cho cậu vừa không phê bình gắt gao hành vi ăn chực của cậu.
Có ưu đãi là vì người phụ trách đặt cơm là Tiểu Thuý, không phải Tiểu Thuý thì cũng là Vưu Miểu.
Vưu Miểu đã làm lễ tân một thời gian rất dài, mới đầu ai cũng cho rằng cô chỉ làm chơi chơi, chưa tới một tháng sẽ chán đòi bỏ. Nhưng không ngờ Vưu Miểu đã vượt qua nhận thức của mọi người, kiên trì đến tận bây giờ, thậm chí còn càng làm càng hăng say.
Có lẽ là do được làm chung với Tiểu Thuý, hai cô nàng sán lại với nhau thì quả thật ngày nào cũng có chuyện mới mẻ, không hề nhàm chán.
Hôm nay vừa xuống đến nơi, Du Dương đã bị hai chị bắt đi làm thẩm phán.
Thật ra tối qua họ đã cãi một trận nhỏ, vì Vưu Miểu toàn dùng cốc xong không rửa sạch, vứt lung tung ở đầu giường, trên bàn hoặc trong bồn rửa. Rõ ràng mở vòi nước ngoáy nhoáng cái là xong, nhưng cô cứ thích để đấy chờ Tiểu Thuý không chịu nổi tự đi rửa, không thì kệ cho cốc mốc meo, bỏ đi mua cái mới.
Tối qua Tiểu Thuý đến giới hạn, tuyên bố nếu Vưu Miểu tiếp tục không rửa cốc thì sẽ đập hết cốc trong nhà, từ nay đừng ai dùng cốc nữa. Bấy giờ Vưu Miểu mới xin lỗi, cam đoan sau này dùng xong sẽ rửa ngay.
Làm lành chưa được bao lâu, sáng nay hai người lại cãi vã vì Vưu Miểu uống một hớp sữa đậu nành của Tiểu Thuý.
Tiểu Thuý giải thích không phải vì sữa đậu, rõ ràng lúc mua đồ ăn sáng cô đã hỏi tận mấy lần rằng có uống không, Vưu Miểu không uống cô mới mua một cốc. Nhưng tới công ty tự dưng Vưu Miểu kêu khát, uống một hơi hết nửa cốc của cô, chẳng lẽ cô không nên tức?
Du Dương kết án như sau: Phán Vưu Miểu xuống tầng mua một cốc sữa đậu mới đền cho Tiểu Thuý và một cốc cho mình, lập tức chấp hành.
Vưu Miểu làu bàu không phục. Lúc mua cô không muốn uống, nhưng đến công ty lại khát, đang không có nước thì xin một hớp làm sao đâu?
Vậy có thể trách cô uống nhiều sao? Rành rành là cửa hàng ấy làm ăn bố láo, cốc nhìn thì to mà chỉ đựng được tí tẹo, mới dẫn đến việc cô chỉ uống một hớp đã giống như uống nửa cốc.
Nhưng một mình cô không thắng nổi hai người, cuối cùng đành nhận tội nhận phạt, xuống tầng mua sữa đậu nành.
Giải quyết xong vụ tranh chấp ở quầy lễ tân, Du Dương vào phòng làm việc tìm Tịch Xung. Tịch Xung đang gọi điện thoại, trông thấy cậu cũng vẫn bình tĩnh bàn công chuyện.
Cơm để gọn trên bàn, nhìn là biết tác phẩm của thư ký Lý. Thư ký Lý vào công ty ngay khi vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, ban đầu là nhân viên sau lên làm trợ lý, nghiệp vụ giỏi bất ngờ nên thăng tiến tằng tằng, đến nay đã là thư ký dưới một người trên vạn người.
Chính cô là người cướp vị trí của thư ký Du.
Du Dương chờ chán quá, nghe Tịch Xung nói chuyện điện thoại. Hiện giờ Tịch Xung phát âm tiếng Anh vô cùng chuẩn và lưu loát, theo như Tiểu Thúy nói thì có thể đi đóng phim Mỹ ngon lành. Kết quả này có liên quan rất lớn đến nỗ lực học tiếng Anh không ngừng nghỉ của Tịch Xung suốt nhiều năm, nhiều khi Du Dương nghĩ nếu hồi xưa Tịch Xung đi học đàng hoàng, có lẽ thành tích cũng rất xuất sắc.
Dù sao chỉ cần là việc Tịch Xung muốn làm, không có gì anh không làm được.
Cuối cùng cũng gọi điện xong, Tịch Xung ra bàn ăn cơm với Du Dương. Trong bữa ăn Tịch Xung rất ít nói, phần lớn đều là Du Dương líu la líu lo. Như hôm nay cậu kể buổi sáng công ty dính bug, vừa nãy Tiểu Thúy Vưu Miểu cãi nhau, nhận xét đồ ăn hôm nay thế nào.
Líu lo xong thì cũng hết bữa.
Giờ nghỉ sau đó cậu gối đùi Tịch Xung ngủ, Tịch Xung ngồi xem điện thoại hoặc đọc tài liệu. Đôi khi Tiểu Thuý đi vào báo cáo công việc, nhìn tư thế của cậu đều cười cậu bao lớn rồi còn ngủ trên đùi anh. Cậu không nghe, xoay người úp mặt trong bụng Tịch Xung, bịt tai kệ Tiểu Thúy nói gì thì nói.
Tịch Xung không có ý kiến gì về giấc ngủ trưa của Du Dương, nhưng sau khi cậu ngủ say sẽ không cho bất cứ ai vào phòng. Có lúc cậu thức dậy lại phát hiện Tịch Xung nhẹ nhàng xoa mặt mình, ngước mắt nhìn lên mới biết Tịch Xung ngủ từ khi nào không hay, đầu tựa vào sô pha, hàng mi dày cụp xuống thành bóng râm nhỏ.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, rèm chớp kéo kín nhưng vẫn có nắng lách mình vào trong.
Ngủ đến hai giờ thì không thể ngủ tiếp, phải đi làm tới năm 64 tuổi mới được nghỉ hưu.
Nếu không phải đi làm thì tốt biết bao.
Du Dương ước với ông trời có lúc linh có lúc không, hồi bé ước sau này lớn có nhiều tiền thì đã thành hiện thực, nhưng ước không cần làm gì cũng có nhiều tiền thì vẫn chưa.
Chắc ông trời không thích trẻ con ham ăn biếng làm.
Nội dung công việc buổi chiều không có gì để kể, vẫn câu nói ấy, nếu không phải đi làm thì tốt biết bao.
Gần tan làm lại phát sinh sự cố bất ngờ, một ngày tận hai lần, chẳng biết còn có thể gọi là bất ngờ không, có lẽ nên đổi tên thành sự cố thường gặp. Khi Du Dương xử lý xong trời đã tối mịt, vội vàng thu đồ chạy xuống hầm gửi xe.
Tịch Xung không khó chịu khi cậu xuống muộn, vén mái tóc đen rối tung cho cậu rồi nhắc cậu cài dây an toàn.
Nhưng sao cậu có thể làm em bé hư, nhất định phải xin lỗi trước. Xin lỗi gồm ba bước:
Bước 1: Chân thành nói "em xin lỗi".
Bước 2: Chân thành cam đoan từ nay sẽ không để Tịch Xung chờ lâu.
Bước 3: Hôn Tịch Xung với sự áy náy vô bờ, cẩn thận hỏi anh còn giận không.
Tịch Xung sẽ bày tỏ mình không giận. Nhưng không thể nào, chắc chắn anh đang mạnh miệng, cho nên lúc này phải hôn một cái nữa, tránh cho Tịch Xung nói một đằng nghĩ một nẻo.
Không cần hôn cái thứ ba, có khả năng Tịch Xung sẽ thấy ghét và đập đầu cậu.
Xin lỗi xong là có thể lái xe về nhà rồi.
Tuy nhiên lại xảy ra sự cố bất ngờ lần thứ ba trong ngày, xe chết máy giữa đường. Cậu gọi điện cho cửa hàng 4S và công ty bảo hiểm, lát sau có người tới kéo xe đi, cậu với Tịch Xung đành chọn phương tiện giao thông khác để về.
Nhà không xa, anh em cậu quyết định đi bộ.
Bắc Kinh tháng mười một vẫn chưa lạnh lắm, ban trưa nắng mạnh còn hơi nóng. Họ đi dưới con đường rợp lá vàng, lướt qua vai rất nhiều người, có trẻ con tan học, người lớn tan làm, bạn bè đi chơi, cặp đôi thân mật nắm tay, cũng có chó mèo dạo loanh quanh.
Tịch Xung càng đi càng nóng, cởi áo ngoài vắt lên tay, xắn tay áo sơ mi đến tận khuỷu. Du Dương cũng bắt chước cởi áo ngoài, sáp lại so cơ bắp và màu da.
Quanh năm ngồi văn phòng nên bây giờ Tịch Xung đã trắng hơn ngày trước rất nhiều, nhưng vẫn không trắng được như mông, tại vì hắn luôn thích ở ngoài sân.
Nhìn từ hai cẳng tay vươn ra dưới sơ mi trắng đến đôi giày da màu đen giẫm trên nền đất, bỗng nhiên Du Dương nhận ra, không biết từ khi nào họ đã từ những đứa bé quần áo rách rưới trở thành người lớn như bây giờ.
Tịch Xung không còn đen nhẻm gầy nhom, cậu cũng không còn mặc chiếc áo đồng phục bạc màu giặt biết bao nhiêu lần, anh em cậu đã có tủ đồ riêng treo rất rất nhiều quần áo, còn có cơ thể khỏe mạnh, có công việc, bạn bè, nhà cửa xe cộ, khoản tiền tiết kiệm.
Chọn bất cứ một thứ gì cũng là chuyện hồi bé không dám tưởng tượng, và cũng không tưởng tượng nổi, bây giờ bọn cậu đều có hết rồi.
Sao anh em cậu lại giỏi vậy chứ.
Tịch Xung liếc Du Dương, chắc là cảm thấy cậu giơ tay mãi trông hơi kỳ lạ, hoặc chăng hiểu lầm gì đó mà đưa tay nắm lấy tay cậu.
Xung quanh đông người, chỉ cần đi ngang qua đều sẽ thấy họ là hai người đàn ông nắm tay nhau. Nhưng Tịch Xung vẫn bình thản, nắm tay Du Dương đến tận khi về nhà.
Về nhà thì nên nấu cơm tối rồi.
Du Dương thay quần áo, mở tủ lạnh xem có gì. Cậu chọn tới chọn lui, quyết định làm trứng bác cà chua và hai miếng bít tết, Trung Tây kết hợp càng ngon. Đồ uống thì ép đống cam mua nửa tháng không ai động.
Sơ chế xong nguyên liệu, Du Dương ra sân vặt hành lá ông Lý sang trồng giúp, ông cảm thấy sân nhà họ để không quá phí phạm, không trồng gì là không thích hợp.
Ông Lý không những trồng mà còn chăm, vì hành lá ở ngay gần hàng rào nên ông còn không cần vào sân, chỉ việc hằng ngày xách cái bình nhỏ đứng bên ngoài tưới nước.
Du Dương vặt hai cọng hành to nhất đem về, chưa kịp vào nhà đã bị đập đầu. Cậu ngẩng phắt lên nhìn Đại Bạch trên tầng hai.
Đại Bạch chơi trò cá khô nhiều năm liền không chán, ngày xưa chơi với thím Uông, lúc sau chơi với Tịch Xung, bây giờ chuyển đối tượng sang cậu.
Có điều cậu không dễ chọc, mỗi lần Đại Bạch ném cá khô xuống, cậu không ném trả mà cất hết đi, bao giờ đầy một lọ thì gọi Trần Thu Bạch mua lại. Trần Thu Bạch cảm thấy lỗ vốn quá, mua cá khô tốn hai lần tiền. Nhưng hắn không nói được Đại Bạch, dù khóa cửa sổ nó cũng biết mở khóa, hé cánh ra ném cá khô xuống trúng đầu Du Dương.
Du Dương mang hành vào mách Tịch Xung, rưng rưng kể tội Đại Bạch, được Tịch Xung xoa đầu bảo "đi chỗ khác". Thế là cậu đi vào bếp.
Ăn tối xong anh em cậu đi bộ, tiện thể ghé siêu thị mua thức ăn. Ở đây bọn cậu gặp Trần Thu Bạch với Dương Hạo Kiệt, không chào hỏi vì hình như hai người này đang cãi nhau.
Trần Thu Bạch và Dương Hạo Kiệt rất thích cãi nhau, bao năm nay cứ chia tay rồi làm lành, làm lành lại chia tay, Du Dương luôn không biết rốt cuộc họ đang êm ấm hay cơm không lành canh chẳng ngọt. Nhưng về sau cậu tìm ra một cách phân biệt, đó là nếu hôm ấy phòng làm việc của Trần Thu Bạch có nhiệt độ vừa phải, tức là đôi trẻ đang hạnh phúc, nếu lạnh tức là đã xích mích.
Đừng thấy Dương Hạo Kiệt im ỉm, thực chất lần nào cũng là cậu ta đá Trần Thu Bạch.
Chuyện này nói ra không ai tin, vì Trần Thu Bạch có gương mặt không bao giờ bị đá, trước khi quen Dương Hạo Kiệt cũng đúng như thế thật, sau này thì khác, đến nỗi chỉ nghe chữ "chia" hắn cũng vô thức rùng mình, sợ Dương Hạo Kiệt lại đòi chia tay mình.
Vòng qua hai người đang cãi nhau, Du Dương kéo Tịch Xung đi mua rất nhiều đồ ăn vặt, thịt rau lại không mua bao nhiêu.
Anh em cậu về nhà, lần lượt đi tắm thay quần áo ngủ, làm ổ trên sô pha xem tivi. Tịch Xung thường xem thời sự quốc tế, đặc biệt là các nước có nhiều đơn đặt hàng, cập nhật tình hình kịp thời. Kết thúc thời sự Du Dương sẽ chuyển kênh điện ảnh, bóc bim bim vừa xem vừa ăn, thỉnh thoảng đút cho Tịch Xung một miếng.
Mới đầu cậu dựa lên người Tịch Xung, ăn hết bim bim thì nằm hẳn trên người hắn. Cả hai tán gẫu về nội dung bộ phim, mắng chửi nhân vật phản diện đáng ghét hay trầm trồ hiệu ứng đẹp.
Xem được một lúc, cậu không để ý phim ảnh nữa.
Không thể trách cậu, phải trách Tịch Xung vừa tắm xong thơm phưng phức, ngón tay còn sờ mó vuốt ve mặt cậu, cậu đã dễ xao động thì sao mà đỡ nổi?
Cậu chầm chậm rúc vào áo Tịch Xung, lát sau bị lôi đầu ra.
Lôi ra lại rúc.
Lại lôi.
Lại rúc.
Cuối cùng đầu bị đập bộp một cái, cậu bất mãn ngẩng lên, bấy giờ Tịch Xung không làm gì cậu nữa.
Anh luôn như vậy, trông có vẻ cộc cằn khó gần nhưng thật ra cực kỳ yếu lòng. Tất nhiên anh chỉ yếu lòng với một mình cậu, chỉ có cậu được hưởng đặc quyền này.
Từ tấm bé cậu đã biết rõ điều đó. Khi ấy Tịch Xung hung dữ hơn bây giờ, ánh mắt ác liệt, đánh nhau ầm ầm đuổi đám cặn bã giúp cậu. Một Tịch Xung siêu ngầu lập tức hút hồn cậu, tuy vẫn hơi sợ vì Tịch Xung thật sự quá giống người xấu, quần áo tả tơi bẩn thỉu, còn có mùi hôi, nhưng trong lòng cậu đã thầm tôn anh là thần tiên trên trời xuống cứu mình.
Sau này Tịch Xung luôn là một thần tiên nho nhỏ của cậu, bảo vệ cậu, yêu cậu, cho cậu một mái nhà.
Từ bấy trở đi, Tịch Xung bắt đầu yếu lòng với cậu.
Mà cậu là em bé hư lòng tham không đáy, một khi phát hiện Tịch Xung tốt với mình thì sẽ không ngừng đòi hỏi được đối xử tốt hơn.
Dần dà, từ giúp cậu đánh đuổi người xấu trở thành nắm tay cậu cùng đi về nhà, từ chấp nhận nụ hôn của cậu cho đến yêu cậu hết thuốc chữa.
Giống như bây giờ, cậu đẩy áo anh lên rồi tụt quần anh xuống, anh cũng không tức cậu.
Cậu quỳ trên sàn, hôn bé cưng của anh.
Du Dương rất thích bé cưng của anh cậu, đẹp, hôn một cái là run, có mùi dễ ngửi. Tất nhiên cậu thích hơn cả là tiếng rên của anh, cùng với lòng bàn tay mân mê khuôn mặt cậu, khi thì túm tóc cậu, khi thì ấn sau gáy cậu.
Biểu cảm khi anh cau mày cụp mắt nhìn cậu vô cùng gợi cảm, đôi mắt đen láy sáng lên, môi mở hờ, thấp thoáng trông thấy đầu lưỡi đo đỏ dụ cậu hôn anh.
Đúng lúc quan trọng thì có người bấm chuông cửa.
Ai mà không ý tứ gì cả?
Tịch Xung thở hổn hển, rút khăn giấy lau môi cho cậu. Chờ Tịch Xung về phòng, cậu chỉ đành đứng lên đi mở cửa.
Người ngoài cửa là Trần Thu Bạch tóc dài, mặt u ám biết ngay vừa bị đá.
Sau khi vào nhà, Trần Thu Bạch kiếm chuyện nói rất nhiều về công việc, ban ngày ở công ty không nói, buổi tối nên nghỉ ngơi thì nói mãi không xong.
Thảo nào bị Dương Hạo Kiệt bỏ.
Du Dương rất bực mình, liên tục nhìn hướng phòng ngủ. Đến khi Trần Thu Bạch lải nhải đủ rồi bỏ về nhà, cậu cũng không nghe lọt tai được mấy câu, trong đầu chỉ có Tịch Xung. Cậu bước vội vào phòng, đèn vẫn sáng, nhưng thất vọng là người trên giường đã ngủ say.
Cậu đứng bên giường một lúc rồi đi ra ngoài. Tắt tivi, quét dọn vỏ bim bim, đánh răng, tắt đèn, làm xong tất cả cậu mới quay lại phòng.
Du Dương tắt đèn phòng ngủ, lẳng lặng bò lên nằm cạnh Tịch Xung.
Có thể là nghe thấy tiếng, Tịch Xung khẽ cựa người với tay về phía cậu, mơ mơ màng màng túm tay cậu rồi không động đậy nữa.
Lòng bàn tay Tịch Xung rất ấm, dễ dàng xuyên qua da thấm vào máu thịt cậu, lan khắp tứ chi và vô vàn ngóc ngách trong cơ thể.
Cậu ôm lấy Tịch Xung, co người rúc vào lòng anh như hồi thơ bé ở đại lý phế liệu.
Cậu hài lòng nhắm mắt, thầm nghĩ, hôm nay là một ngày bận rộn mà ngập tràn hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro