CHƯƠNG 140 - 141
Nghe đối phương gọi mình như thế, trong lòng Diliana khẽ rùng mình. Dám xưng hô nàng là cô gái thì kẻ đó tuyệt đối phải là một lão quái vật mạnh hơn nàng rất nhiều.
Tuy rằng bậc thứ tám hiện được công nhận là đẳng cấp nghề nghiệp cao nhất, nhưng toàn đại lục Tora đều biết từ xa xưa đã từng tồn tại cường giả bậc chín, thậm chí là bậc mười. Chỉ vì biến cố ngàn năm trước khiến nền văn minh đứt gãy nên phương pháp đột phá lên bậc chín đã hoàn toàn thất truyền, đặc biệt là hệ ma pháp chịu tổn thất nặng nề nhất, chuẩn mực của ma pháp sư bậc chín là có thể thi triển Cấm chú nhưng tất cả cấm chú đều đã biến mất, bao năm qua vô số ma pháp sư gia nhập hàng ngũ nhà thám hiểm chỉ để trong lúc thám hiểm di tích có thể tìm được văn hiến ma pháp liên quan.
Nỗ lực ấy không phải không có thành quả, thỉnh thoảng vẫn có di tích xuất hiện tư liệu về cấm chú nhưng tai họa năm đó quá đột ngột, người chết chẳng kịp bảo tồn tư liệu quý giá nên ngày nay chỉ còn vài mảnh vụn chữ nghĩa, muốn từ những tư liệu rời rạc ấy mà suy diễn ra toàn bộ chú ngữ thì đến nay chưa một ai thành công.
Không còn phương pháp thăng tiến bậc chín nên rất nhiều cường giả bậc tám đều kẹt ở đỉnh phong bậc tám, những người ấy đâu phải đạng tân binh mới bước vào bậc tám chưa đầy mười năm như Diliana có thể so sánh được.
Người vừa lên tiếng cũng che giấu diện mạo, giọng khàn khàn già nua, tuổi tác khó đoán nhưng có thể gọi một mỹ nhân sáu mươi tuổi vẫn giữ được nhan sắc như Diliana là cô gái thì tuổi của đối phương hẳn phải trên trăm năm mươi, thậm chí còn nhiều hơn.
Ánh mắt Diliana lướt qua thân hình gầy gò nhỏ bé của kẻ nói chuyện kia, nàng thầm đoán đây hẳn là một cường giả hệ ma pháp, trong đầu nhanh chóng rà soát những cái tên mình biết, tuy không thể xác định là ai nhưng cũng rõ ràng đây không phải người nàng có thể dễ dàng đắc tội.
Nàng mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Quý ngài đây nói không sai, Thuốc Sinh Mệnh cũng như nhiều loại ma dược khác, được phân thành ba phẩm chất là cao, trung, thấp. Trong đó, Thuốc Sinh mệnh sơ cấp có thể kéo dài thọ nguyên thêm mười năm, còn hiệu quả của hai loại kia thì chúng ta thực sự chưa thể xác định.”
Nàng không hề nói dối, tin tức về trung cấp và cao cấp là nhờ khách nhân bí ẩn đem thuốc đến đấu giá, chính hắn gọi thứ ấy là “thuốc sơ cấp” khiến quản lý chợ đen là Ackerman tinh ý nhận ra còn tồn tại trung cấp và cao cấp, từ đó gặng hỏi ra đôi chút nội tình, thậm chí suy đoán ra rằng loại thuốc này có lẽ chính là do vị khách thần bí kia tự luyện chế.
Đáng tiếc, về sau đối phương cảnh giác nên dù Ackerman hỏi thế nào cũng không chịu tiết lộ hiệu quả của hai loại còn lại, khiến hắn vô cùng tiếc nuối.
Dù vậy, hắn vẫn moi được một tin khác, cũng nhờ tin tức đó mà Ackerman mới thuyết phục được Diliana hợp tác với chợ đen – không chỉ lần này làm người đấu giá mà nàng cần phải làm việc ít nhất một năm.
Tựa như sợ chưa đủ chấn động, Diliana tiếp tục tung ra tin nổ trên bục đấu giá: “Có thể khẳng định rằng Thuốc Sinh mệnh trung cấp tuyệt đối tăng thọ không dưới ba mươi năm, thậm chí có thể khoảng năm mươi năm, còn loại cao cấp thì hiệu quả chỉ có thể hơn thế.”
— Năm mươi năm? Hoặc còn hơn nữa?
Toàn trường không hẹn mà cùng hít mạnh một hơi khí lạnh.
“Và~~”
Giọng nàng kéo dài, câu chữ ngân nga, khiến toàn bộ hội trường phải nín thở chờ đợi.
Cảm giác vạn chúng chú mục này khiến Diliana vô cùng thỏa mãn, nàng liền tung ra quả bom chấn động cuối cùng: “Dù mỗi người chỉ có thể uống một lần với mỗi phẩm chất, nhưng ba loại sơ, trung, cao có thể cộng dồn hiệu quả với nhau.”
Ầm!
Không chỉ hít khí lạnh nữa, một loạt cường giả kích động đến mức quên cả che giấu khí thế, trong phòng đấu giá, mấy luồng uy áp khủng bố bùng nổ ép cho đám khách thường vốn đã run rẩy suýt chút nữa ngã quỵ, có người vì quá phấn khích mà bóp nát cả chén trà, tay vịn ghế.
Lẫn trong đám khách, Lão vu yêu âm thầm oán hận, nó làm Vu yêu quá lâu, mang lớp da người giả mà quên mất phải khống chế biểu cảm, lại còn lâu ngày không giao tiếp thế nên đã bị chợ đen khéo léo moi mất không ít tin tức. Nghĩ đến việc sau này bọn họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách moi ra kẻ luyện chế Thuốc Sinh mệnh, nó thở dài nuối tiếc.
— Uổng quá, lớp da này tạm thời không thể dùng nữa.
Lão vu yêu đưa tay sờ “khuôn mặt” mình, trong lòng ngán ngẩm, muốn làm một bộ da mới, phiền phức vô cùng.
Khí thế của mấy cường giả đã khiến vệ binh của chợ đen lập tức hành động, chỉ thoáng chốc, hàng trăm vệ sĩ bậc bảy xuất hiện bao vây quanh phòng đấu giá, đám cường giả ẩn mình tuy không sợ nhưng cũng chẳng muốn gây rắc rối, vì thế bọn họ nhanh chóng thu lại uy áp, khung cảnh khôi phục bình tĩnh.
Trên bục, Diliana rốt cuộc tuyên bố bắt đầu đấu giá: “Mười lọ thuốc Sinh mệnh sơ cấp. Mỗi lần chỉ bán một lọ. Giá khởi điểm là một triệu đồng vàng, mỗi lần tăng giá không dưới mười ngàn đồng vàng. Bắt đầu!”
Đừng nhìn giá khởi điểm chỉ một triệu, thấp hơn cả vật phẩm thần khí lúc trước. Vừa dứt lời, hội trường lập tức bùng nổ.
“Năm triệu!”
“Sáu triệu!”
“Mười triệu!”
…
Giá cả vọt lên như tên bắn, ai nấy đều ra sức tranh đoạt, phải biết rằng càng về sau thì cạnh tranh càng khốc liệt.
Rất nhanh, những kẻ túi tiền mỏng đành ngậm ngùi rút lui chỉ còn người có thế lực thật sự tiếp tục, cuối cùng lọ đầu tiên được phòng số 6 – Denis Charlison – mua với giá tám mươi mốt triệu. Con số ấy gần như trở thành chuẩn giá, các lọ sau đều chốt quanh mức đó thậm chí có người vừa mở đấu giá đã trực tiếp trả giá này để lập tức sở hữu.
Ẩn mình trong đám khách, Lão vu yêu suýt nữa cười đến nở hoa, chỉ vài lọ thuốc rẻ bèo mà giờ đã đủ đổi lấy toàn bộ nguyên liệu ma pháp trong cả chợ đen!
Ngay cả Tinh Linh cũng không kìm được, thì thầm với Ma Vương: “Hay là lần tới em cũng luyện vài lọ thuốc sinh mệnh mang đi bán nhỉ?”
Một lọ sơ cấp, chi phí chưa tới trăm đồng vàng mà lại bán ra tám chục triệu – đúng là kiếm tiền nhanh hơn cướp ngân khố!
Số tiền khổng lồ ấy đến cả đại quý tộc cũng khó mà móc ra ngay, họ có thể sở hữu gia sản gấp nhiều lần nhưng hầu hết đều dưới dạng sản nghiệp, chợ đen dĩ nhiên nhận cầm cố sản nghiệp song giá cầm cố thấp đến mức chẳng khác nào cho không.
Còn giới cường giả thì càng chẳng kham nổi, tuy nhiên họ có lợi thế khác là tiền không đủ thì lấy sức đổi.
Quả nhiên, khi lọ thứ năm được bán xong, một tiếng hô lớn vang lên: “Chỉ cần cho ta một lọ sơ cấp, ta nguyện vì hắn mà làm việc một năm!”
Người nói giật phắt mũ trùm, để lộ khuôn mặt cứng cỏi đầy khí thế.
Ngay lập tức có người nhận ra: “Là Cuồng kỵ sĩ Clive! Không ngờ hắn cũng đến!”
“Nhưng hắn mới chưa tới bảy mươi tuổi, thuốc này với hắn chắc chẳng cần gấp?”
“Chưa chắc, có lẽ hắn cần cho người khác…”
Lời hô của Clive khiến cả hội trường lặng đi, sau bức màn Ackerman nghe thấy lời hứa của kỵ sĩ bậc tám thì vô cùng động tâm, trong tay hắn còn hai lọ sơ cấp nếu đổi một lọ lấy một cường giả bậc tám trung thành một năm… quả thật quá lời!
Nhưng lúc này hắn không tiện ra mặt, đành tiếp tục quan sát.
Lời của Clive khiến nhiều người dao động, nhưng hầu hết khách ở đây cũng đều khát cầu thuốc, bỏ ra một lọ quý giá để đổi lấy cường giả thì phải cân nhắc lợi hại.
Rồi chẳng bao lâu, một ma pháp sư bậc tám khác cất lời hứa sẽ phục vụ hai năm, hơn nữa người này lại còn là thuật sĩ luyện kim, so ra thì giá trị hiển nhiên cao hơn một kỵ sĩ.
Được gợi ý, vài cường giả khác cũng lần lượt tuyên bố sẵn sàng làm việc ít nhất hai năm, so với họ thì Clive chỉ là một đội trưởng nhà thám hiểm cấp A có địa vị yếu hơn nhiều, chẳng ai muốn chìa cành ôliu cho hắn.
Clive tức giận đến mặt mày âm u, dưới ống tay áo, nắm tay đã siết chặt gân xanh nổi lên, trong mắt lóe lên tia quyết tuyệt.
— Nếu mua không nổi, vậy thì chỉ còn cách cướp!
Ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên, một giọng nói thần bí vang trong đầu hắn.
【Muốn thuốc sinh mệnh? Sau buổi đấu giá, chờ ở ngã tư phố đen.】
Clive giật bắn, ngẩng phắt đầu nhìn quanh nhưng không thấy nguồn gốc giọng nói, chung quanh mọi người vẫn thản nhiên như thể chẳng có chuyện gì.
Nhưng… có lẽ là thật thì sao?
Ánh mắt Clive rơi xuống chiếc nhẫn trên tay mình, hắn trầm ngâm giây lát cuối cùng hạ quyết tâm.
CHƯƠNG 141
Buổi đấu giá cuối cùng cũng khép lại mỹ mãn, mười lọ thuốc sinh mệnh được bán ra với tổng giá tám trăm triệu đồng vàng, cho dù chợ đen thu về đến 15% hoa hồng trên giá bán, Lão vu yêu vẫn cười đến mức gương mặt như muốn nở hoa.
Huống hồ, nó còn bán riêng cho chợ đen mười lọ khác, cộng gộp hai bên lợi nhuận của lão ít nhất cũng vượt qua một tỷ ba!
Tuy rằng đồng vàng trên đại lục Tora không tinh khiết bằng đồng vàng của Ma Đài, nhưng với số tiền khổng lồ này là cũng đủ để Lão vu yêu dẫn theo đám trợ thủ mở thêm vài công trình nghiên cứu nữa.
Không bàn tới việc Lão vu yêu nhận lấy khoản lợi nhuận dày cộp kia ra sao, hay đã dùng cách nào để thoát khỏi những kẻ đang âm thầm bám đuôi.
Ở một nơi khác, Clive đứng chờ tại đúng chỗ giọng nói bí ẩn kia từng hẹn.
Vốn dĩ, sau khi không mua nổi thuốc ainh mệnh hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đi cướp những người mua được, cho dù hành động ấy hoàn toàn trái ngược với tín niệm của hắn nhưng vì người hắn yêu nhất, Clive đã hạ quyết tâm.
Người đời gọi hắn là Cuồng kỵ sĩ bởi tuy chỉ là một nhà thám hiểm, nhưng hắn luôn lấy tín ngưỡng kỵ sĩ làm chuẩn mực sống của mình, chưa từng vi phạm điều này.
Nhưng lần này hắn đã chuẩn bị chính tay phá hủy niềm tin của mình.
Nếu còn có lựa chọn khác hắn vẫn hy vọng không phải đi đến bước ấy.
Vì vậy, Clive đứng đợi, đặt cược rằng giọng nói thần bí kia không hề lừa gạt hắn.
Từng cỗ xe ngựa rời chợ đen lướt nhanh qua bên người hắn, khách đi đường cũng không dừng lại, ngay khi nhìn thấy Clive họ liền vội vàng tránh xa.
Ai cũng biết hôm nay Manovey tuyệt đối không yên ổn, một cường giả bậc tám công khai lộ mặt đứng ngay ngã tư hắc phố — làm sao có thể là chuyện bình thường?
Huống hồ, chỉ cần bước thêm một bước là nơi đây đã không còn thuộc về thế lực chợ đen, một khi xảy ra chuyện thì chợ đen cũng sẽ không nhúng tay.
Vì thế, đối mặt với Clive, đám xe ngựa vừa rời khỏi buổi đấu giá đều gắng hết sức thúc ngựa phóng đi sợ bị chặn lại giữa đường.
Mặc dù đấu giá là ẩn danh, thân phận người mua không ai biết, mà thế lực đứng sau họ cũng đủ mạnh để không e ngại một Cuồng kỵ sĩ, nhưng lo lắng vẫn còn đó, ai dám chắc gã cuồng nhân này sẽ không nổi điên chứ?
Ánh mắt Clive lia qua từng cỗ xe, từng người qua lại song vẫn chẳng thấy ai giống kẻ hắn chờ.
Thời gian dần trôi, sắc mặt hắn càng lúc càng âm trầm.
Không có ai. Không một bóng người tìm đến. Hắn thật sự đã bị lừa gạt!
Cơn giận dữ khiến đôi mắt hắn đỏ ngầu, khí thế cường giả bộc phát, dung mạo hắn cũng bắt đầu biến đổi, đồng tử co rút thành dọc thẳng, răng nanh lộ ra, gương mặt thoáng phảng phất nét dữ tợn của dã thú.
Đúng lúc ấy, một cỗ xe ngựa đen bất ngờ dừng lại trước mặt hắn.
Trong cặp thú đồng khát máu của Clive phản chiếu rõ hình ảnh, trên thân xe ngựa đen tuyền có một huy hiệu chưa từng thấy — hai thanh kiếm chéo nhau, kèm một tấm khiên và đôi cánh bao phủ.
Cửa xe vẫn đóng chặt, người đánh xe ngồi trên ghế, khuôn mặt ẩn trong mũ trùm cúi đầu nhìn hắn.
“Cuồng kỵ sĩ Clive?”
Clive khựng lại. Uy áp trên người hắn vẫn chưa thu nhưng đối phương lại dường như chẳng hề nhận thấy, vẫn điềm tĩnh nhìn hắn.
Người đánh xe này tuyệt đối không đơn giản!
Những biến hóa trên mặt hắn từ từ biến mất, đôi mắt khôi phục sự tỉnh táo.
“Là ta.”
“Lên xe.” Người đánh xe khẽ gật cằm, ra hiệu hắn ngồi cạnh.
Clive không vội, mà hỏi: “Trước đó là ngươi truyền âm cho ta?”
“Không.” Người đánh xe liếc nhìn về phía sau: “Chủ nhân của ta có chuyện muốn nói với ngươi. Có lên hay không, tùy ngươi quyết định.”
Ánh mắt Clive cũng rơi vào thùng xe yên ắng kia, cuối cùng hắn vẫn bước lên ngồi cạnh.
Trong khoang xe cách âm hoàn toàn, Tinh Linh và Ma Vương đang trò chuyện.
“Ngài sao đột nhiên lại chú ý đến một nhân loại?” Tinh Linh nhíu mày, cảm thấy lời mình có phần mập mờ nhưng cũng chẳng tìm ra cách nói khác.
Trước đó, lúc Ma Vương truyền âm cho Clive ở trong buổi đấu giá, Tinh Linh hoàn toàn không biết. Đến khi rời đi, nghe hắn phân phó đánh xe thì cậu mới hay còn có chuyện này.
“Không phải nhân loại.” Ma Vương thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ: “Ít nhất… không phải thuần nhân loại.”
“Ồ?” Tinh Linh nhớ lại gương mặt Clive vừa nãy, biến hóa thú tính trên mặt hắn ta cậu cũng thấy, chỉ là nhất thời không để ý. Giờ nghĩ lại thì quả nhiên có gì đó khác thường.
“Là hỗn huyết thú nhân sao? Em nhớ vừa rồi mắt hắn có biến thành thú đồng.”
“Có thể, cũng có thể không.”
Chỉ thoáng qua, Ma Vương cũng chưa thể xác định thân phận thật của hắn ta, nhưng đó không phải lý do hắn chú ý đến Clive.
“Dù rất nhạt nhưng ta mơ hồ cảm nhận được ma khí trên người hắn.”
“Ma khí?!” Tinh Linh giật mình lặp lại, gương mặt tái đi vì cái từ chẳng hề tốt đẹp đó.
“Ở đây sao lại có ma khí? Chẳng phải đó là thứ đặc hữu của Ma giới sao?”
Trong lòng cậu thoáng hoảng hốt — chẳng lẽ nơi này còn tồn tại một cánh cửa Ma giới?
Tinh Linh chưa từng đặt chân tới Ma giới nhưng từng chứng kiến sức hủy diệt của ma khí, khi hai giới giao nhau chỉ một luồng ma khí tràn vào Phàm giới cũng đủ khiến nơi đó trở thành hoang mạc. Ma khí còn khiến sinh vật hóa điên, khó lòng tịnh hóa… đủ để chứng minh sự đáng sợ của nó.
“Vấn đề này ta cũng muốn tìm hiểu.” Ma Vương dịu giọng, xoa dịu sự căng thẳng của Tinh Linh: “Đừng lo, nơi này tuyệt đối không có ma tộc. Ma khí hắn mang trên người chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa nó khác biệt so với ma khí Ma giới.”
Nghe vậy, Tinh Linh mới miễn cưỡng tin tưởng, thả lỏng đôi phần, đồng thời cậu cũng bắt đầu tò mò về lai lịch của Cuồng kỵ sĩ.
Ma Vương lập tức đưa người về biệt thự.
Ngay khi xe ngựa tiến vào, toàn thân Clive căng cứng, hắn ta theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Mà sự ngạc nhiên càng dâng cao, vừa bước vào nơi này, hắn ta rõ ràng cảm giác có một kết giới nhưng trước đó và cả khi xe đang tiến vào, hắn ta lại hoàn toàn không phát hiện!
Kết giới này là ai đã bố trí mà trước đó bản thân hắn ta không hề nhận ra?
Cảm giác bất an bủa vây, thậm chí hắn ta còn muốn quay đầu bỏ chạy nhưng vì thuốc sinh mệnh, hắn ta vẫn cắn răng ở lại.
Xe ngựa dừng trước bậc thang biệt thự.
Clive lập tức nhảy xuống, ánh mắt dán chặt vào cửa xe muốn nhìn cho rõ rốt cuộc kẻ nào đang giở trò thần bí.
Song, người khác lại xuất hiện nhanh hơn.
Cửa biệt thự bật mở. Gina dẫn theo đám người hầu tiểu ác ma bước ra nghênh đón.
Nàng không hề liếc mắt đến vị khách xa lạ, chỉ cung kính đứng bên cạnh xe, cúi người: “Chào mừng chủ nhân trở về.”
Cửa xe mở ra, Ma Vương và Tinh Linh nối đuôi bước xuống, Ma Vương lạnh nhạt ném cho Clive một câu: “Đi theo.”
Clive lập tức tinh thần chấn động. Chính là giọng nói này! Trước đó trong buổi đấu giá, hắn ta nghe thấy chính giọng nói này.
Hắn ta vội vã bước theo.
Chiến sĩ nhân loại này hoàn toàn không biết bản thân đã đặt chân vào hang ổ ma vật, hắn ta theo Ma Vương đi vào biệt thự, được dẫn tới phòng khách.
Thậm chí, còn chưa kịp đợi Ma Vương an tọa, Clive đã sốt ruột hỏi: “Ngài… có thuốc sinh mệnh sơ cấp?”
Trong đầu hắn ta chưa hề liên hệ những người thần bí này với nguồn gốc của thuốc, hắn ta chỉ nghĩ Ma Vương chính là người đã mua được nó.
Ma Vương gật đầu: “Có.”
Chỉ một chữ ngắn gọn, nhưng đủ khiến Clive lập tức an tâm.
Hắn ta nhìn thẳng vào Ma Vương, mở lời không vòng vo: “Nếu ngài chịu cho tôi một lọ, tôi nguyện làm việc cho ngài năm năm.”
So với lời hứa tại buổi đấu giá, thời hạn này dài hơn rất nhiều. Khi ấy, cho dù hắn ta đã tăng từ một năm lên ba năm nhưng vẫn không thể cạnh tranh được với các cường giả bậc tám khác.
Ai bảo hắn ta là Cuồng kỵ sĩ chứ.
Nhưng Ma Vương chẳng cần một nhân loại nhỏ bé làm việc cho mình, bậc tám có thể được coi là cường giả ở đại lục nhưng với ma vật trong Ma Đài thì chẳng đáng là gì.
Ngay cả người hầu tiểu ác ma thì chiến lực thông thường cũng đạt đến trình độ này.
Vì thế, hắn trực tiếp bỏ qua đề nghị kia, trầm giọng nói: “Trả lời ta vài câu hỏi, ta sẽ cho ngươi một lọ thuốc sinh mệnh.”
Chỉ cần trả lời vài câu là đã có thể đổi lấy thuốc sinh mệnh? Clive thoáng cảm thấy không chân thực nhưng nhìn vào vị nam nhân uy nghiêm trước mặt, hắn ta không chút nghi ngờ. Chỉ cần đứng trước mặt hắn là Clive đã tự khắc sinh ra niềm tin tưởng.
Dưới sự ra hiệu của Ma Vương, Clive ngồi xuống ghế đối diện, hơi khẩn trương gật đầu: “Mời ngài hỏi.”
Đương nhiên, Ma Vương muốn tìm hiểu về ma khí.
“Trước đó ta nhận thấy ngươi có gì đó bất thường. Vì sao?”
Nghe vậy, Clive theo bản năng liên tưởng tới lúc nãy tại ngã tư, khi hắn ta suýt nữa rơi vào trạng thái cuồng hóa.
Chuyện này vốn chẳng phải bí mật gì, bất kỳ ai từng nghe đến danh hiệu của hắn ta đều ít nhiều biết được.
“Lần trước, trước khi xảy ra thú triều tôi nhận một nhiệm vụ thám hiểm tàn tích, nhiệm vụ đó chỉ được đánh giá cấp B, vốn dĩ tôi và tiểu đội thám hiểm của mình có thể dễ dàng hoàn thành… nếu không có sự cố bất ngờ kia.”
Tàn tích đó là nơi ở của một ma pháp sư từ hàng ngàn năm trước, nhiệm vụ của họ là thu thập bất cứ thứ gì hữu ích nhưng kết quả thật đáng thất vọng, họ chỉ tìm thấy một vài mảnh vỡ bị thời gian bào mòn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro