CHƯƠNG 152 - 153
CHƯƠNG 152
Thằn lằn lớn lớn tuổi hơn Thỏ rất nhiều, lại vốn sống trong rừng rậm, trước khi bị cuốn vào cơn bão là nó đã rời mẹ để sống một mình, còn trước đó nó theo mẹ học được kỹ năng săn mồi và sinh tồn, cũng từng gặp nhiều tình huống nguy hiểm và may mắn là đều thoát hiểm bình an.
Nó biết đến Quỷ Xà Chu Đằng là vì từng thấy loài thực vật ma pháp hiếm này săn mồi.
Khi đó thân hình nó còn rất nhỏ, lại có năng lực ngụy trang nhất định, toàn thân còn mang độc. Khi nằm bất động trên khúc gỗ khô hoặc tảng đá có màu gần giống da mình thì các sinh vật khác khó lòng phát hiện ra nó, nhờ vậy mà tránh được không ít nguy hiểm.
Lần ấy cũng vậy, nó trốn trong một chỗ vừa phơi nắng vừa chờ con mồi, kết quả chưa thấy con mồi nào thì lại đúng lúc chứng kiến Quỷ Xà Chu Đằng săn bắt, thứ vốn chỉ là một khối nhỏ bé bỗng chốc mở rộng ra quấn chặt lấy một con ma thú khổng lồ, ma thú lập tức bị siết chết tại chỗ, sau đó bị ăn sạch chỉ còn lại một lớp da.
Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy, Thằn lằn lớn lập tức quay đầu bỏ chạy, khi ấy nó còn nhỏ mà Quỷ Xà Chu Đằng đã bắt được con mồi lớn hơn nên không truy đuổi, nhờ vậy nó thoát nạn, đồng thời khắc sâu trong trí nhớ về loài thực vật ma pháp khủng bố mà trước đó nó chỉ từng nghe mẹ nhắc đến.
Cũng chính vì bị Quỷ Xà Chu Đằng dọa đến hoảng loạn mà Thằn lằn lớn chạy loạn khắp nơi rồi đụng trúng nhà thám hiểm loài người, suýt chút nữa bị bắt, nó cuống quýt bỏ chạy chẳng dám chọn đường, mà không hiểu vì sao những người kia cứ đuổi theo nó không tha, thế là nó chạy một mạch từ sâu trong rừng ra tận gần bờ biển, sau đó gặp bão rồi rời bỏ quê hương của mình.
Nay một lần nữa thấy Quỷ Xà Chu Đằng, Thằn lằn lớn tự nhiên lập tức nhận ra.
Mà khi nó nhận ra Quỷ Xà Chu Đằng thì Quỷ Xà Chu Đằng cũng đồng thời nhận ra nó.
Nhưng không phải vì Quỷ Xà Chu Đằng từng gặp con thằn lằn này, mà là nó nhận ra chủng tộc của Thằn lằn lớn.
【Đây chẳng phải là Cự Độc Tích sao? Không ngờ lại gặp ở đây.】
Cự Độc Tích quả thật chính là tên loài của Thằn lằn lớn.
Tinh Linh: 【Ngươi biết nó à?】
【Biết chứ, độc của tộc chúng nổi tiếng lắm, ngay cả ta cũng không dám ăn. Nghe nói ăn vào thì ngay cả rễ chính cũng sẽ thối rữa, cực kỳ khủng khiếp.】
Quỷ Xà Chu Đằng gần như chẳng có thiên địch, nhưng số lượng của loài lại cực ít, ngoài nguyên nhân do tập tính – chỉ khi sắp suy tàn chết đi mới sinh sôi hậu duệ – thì còn bởi cái dạ dày đáng sợ của chúng.
Bản thân Quỷ Xà Chu Đằng vốn có độc rất mạnh vì thế cũng không sợ độc, dựa vào đó mà hầu như thứ gì cũng ăn nhưng lại không phải cái gì cũng tiêu hóa nổi.
Cho nên, thường thì hoặc chúng bị tiêu diệt khi còn chưa đủ mạnh, hoặc là lớn lên rồi vì ăn bậy mà chết.
Những Quỷ Xà Chu Đằng chết vì ăn bậy vào thời khắc cuối cùng sẽ để lại hạt giống, đồng thời truyền lại ký ức cho đời sau, cảnh báo chúng những thứ nào không được ăn.
Vì vậy, những Quỷ Xà Chu Đằng mới sinh ra sẽ biết được những gì không thể ăn.
Mà Cự Độc Tích chính là một trong số đó, tổ tiên nào đó của Quỷ Xà Chu Đằng từng vì ăn phải loài thằn lằn này mà chết nên thế hệ sau đều sẽ không ăn Cự Độc Tích nữa, nhưng nếu gặp trong rừng thì chúng vẫn sẽ giết chết, chỉ là không ăn mà thôi.
Để tăng thêm sức thuyết phục, Quỷ Xà Chu Đằng vung toàn bộ dây leo lên như thể bị điện giật, khiến Thằn lằn lớn căng thẳng cực độ.
Cả hai bên đều đã nhận ra nhau, nếu không có đại lục nào khác cũng tồn tại hai loài ma pháp sinh vật này vậy nơi đây chắc chắn chính là quê hương của Thằn lằn lớn và Thỏ.
Dù rằng ở các đại lục khác có thể tồn tại loài tương tự nhưng vẫn sẽ có nhiều khác biệt, bởi thế Tinh Linh càng tin rằng đây chính là quê hương của chúng.
Tinh Linh nới với Ma Vương về kết luận này, người sau chỉ đáp: “Chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta đến rừng Taroka xem sẽ biết.”
Nghe nói sẽ đến rừng Taroka, Tinh Linh lập tức vui vẻ đồng ý, tuy nơi ấy đối với kẻ khác thì rất nguy hiểm nhưng với cậu thì chẳng đáng sợ chút nào, vả lại gần gũi với tự nhiên vốn là bản năng của cậu, khi xưa sống trong rừng, điều kiện vật chất có hơi tệ một chút, nhưng cái cảm giác ngay cả hơi thở cũng tràn đầy sự quen thuộc và thân thiết ấy mới thật sự là môi trường thích hợp nhất cho Tinh Linh.
“Đến lúc đó em sẽ tìm một nơi tốt đề trồng nó xuống.” Tinh Linh vuốt ve cây non trong chậu, tuy cậu dùng ma lực nuôi dưỡng cây non để nó khỏe mạnh nhưng dù sao cũng không bằng một khu rừng tràn đầy ma lực càng thích hợp cho sự trưởng thành của nó. Huống hồ cây non chẳng mấy chốc sẽ thành cây nhỏ, rồi sẽ thành cây lớn, nhớ tới Mẫu thụ Tinh linh với tán cây khổng lồ bao phủ gần như toàn bộ trú địa của tộc, có thể tưởng tượng được tương lai cây non này sẽ lớn đến mức nào.
Huống hồ, đừng nói đến sau này, ngay bây giờ nếu nó cao thêm chút nữa thì cũng chẳng thích hợp trồng trong chậu, lại càng không tiện mang theo.
Nghe vậy, Ma Vương khẽ nhíu mày: “Em định trồng nó trong rừng Taroka?”
Tinh Linh gật đầu: “Đúng thế, cây Tinh linh chỉ có trong rừng mới sinh trưởng tốt hơn, em cảm thấy môi trường ở rừng Taroka rất ổn, rất thích hợp để trồng.”
Ma Vương lại không đồng tình, hắn cau mày nghiêm túc nhìn Tinh Linh: “Em có phải đã quên rằng mình còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành không?”
Tinh Linh khựng lại: “Gì cơ?”
“Chúng ta đến thế giới này, hay đúng hơn là em đến thế giới này là bởi ý thức tự nhiên của đại lục Toph đã triệu hồi em, nó mong em trong vòng một trăm năm có thể khôi phục sức sống cho đại lục Toph và đánh thức nó. Em còn nhớ chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Tinh Linh sao có thể quên mục đích ban đầu được, cậu khó hiểu hỏi: “Chẳng phải chúng ta đang làm vậy sao? Hiện tại Biển Cát Hoàng Kim đã biến thành đồng cỏ xanh một nửa rồi, mấy quốc gia ven biển do Adadara đứng đầu cũng đã bắt đầu phổ biến Cây Bảo Bình, vấn đề nguồn nước cũng được cải thiện đáng kể, công cuộc phủ xanh cũng không hề chậm trễ. Chờ khi ngài chiếm lĩnh toàn bộ đại lục Toph là chúng ta có thể tiến hành cải tạo quy mô lớn rồi, chẳng phải sao?”
Đừng tưởng gần đây cậu toàn ở đại lục Toph mà cho rằng cậu mặc kệ Toph, trên thực tế, giống như Cây Bảo Bình mà cậu chuẩn bị phổ biến trước kia, đều là do chính cậu xúc tiến nảy mầm đủ hạt giống để đám ma vật dưới trướng Ma Vương mang đến Adadara gieo trồng.
Đồng thời mỗi ngày cậu còn chế tác rất nhiều quyển trục ma pháp hệ Mộc cùng với hạt giống giao cho ma vật, nhờ vậy mà dù cậu không có mặt ở Adadara nhưng việc phổ biến Cây Bảo Bình vẫn không hề gián đoạn.
Còn tại sao cậu không tự mình trở về, một là vì cậu thích môi trường xanh mát của đại lục Tora hơn, ở đây đúng là thoải mái hơn nhiều so với Toph.
Hai là vì ở Tora ma lực sung mãn hơn, dù cậu tiêu hao bao nhiêu để thúc sinh hạt giống và chế tác quyển trục thì cũng có thể nhanh chóng được bù đắp, đây là điều mà đại lục Toph không thể so sánh.
Hơn nữa, trong quá trình ấy cậu cũng nghiên cứu đủ loại thực vật thu thập từ Tataka, định từ đó tìm ra gợi ý để sáng tạo ra loài cây mới phù hợp hơn với Toph.
Bởi vậy, Tinh Linh quả thật đã nghiêm túc thực hiện ủy thác của Ý thức tự nhiên Gailariel.
“Ta biết em rất cố gắng, nhưng em đã quên một điều.” Ma Vương giơ tay chỉ vào chậu cây trước mặt Tinh Linh: “Cây Tinh linh ngoài việc sinh ra Tinh linh thì còn có thể sinh ra cả khu rừng, ngày xưa toàn bộ Rừng Tinh Linh đều do nó dưỡng dục mà thành, em có một trợ thủ tốt thế này mà không dùng, lại để nó ở đại lục Tora thì có hợp lý không?”
Không đợi Tinh Linh đáp lại, Ma Vương nói tiếp: “Hơn nữa, Mẫu thụ của em tuy rất mạnh mẽ nhưng không có nghĩa là cây non này cũng có năng lực tự bảo vệ mình, giờ nó còn quá nhỏ, chờ nó lớn lên đủ để tự bảo vệ bản thân thì chẳng biết mất bao nhiêu năm, lẽ nào trong suốt thời gian đó em sẽ ở lì trong rừng Taroka để canh giữ nó sao?”
Điều đó dĩ nhiên là không thể, dù cậu rất thích rừng rậm nhưng cũng không thể nhàn rỗi đến mức ấy, tuy không bận rộn như Ma Vương nhưng mỗi ngày cậu vẫn có nhiều việc cần làm, căn bản không thể cứ ở lì trong rừng.
Hơn nữa, cho dù cậu có bằng lòng thì Ma Vương cũng sẽ không chấp nhận, đến lúc ấy, hoặc là cậu bị Ma Vương cưỡng ép kéo ra khỏi rừng hoặc là Ma Vương dời cả Ma Đài tới đè nát một mảng lớn cây cối và ma thú, dù thế nào thì cũng chẳng phải là lựa chọn tốt.
Nhưng—
“Em có thể bố trí kết giới trong đó, rồi định kỳ đi đến thăm thì vẫn có thể đảm bảo an toàn cho nó.”
Là Đại ma đạo sư, tuy cậu không giỏi nhiều mặt khác nhưng về phòng ngự thì cực kỳ mạnh mẽ, dựng một kết giới khiến sinh vật khác không thể xâm nhập để bảo hộ cây non thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Ma Vương nhướng mày: “Vậy em vẫn muốn trồng nó ở Taroka? Em đã hỏi ý nó chưa? Cây non này có chịu rời khỏi em không?”
Dù hắn không thể trực tiếp giao tiếp với cây non nhưng cũng nhìn ra nó cực kỳ lưu luyến Tinh Linh, bình thường không phải bắt Tinh Linh ôm thì cũng đòi cậu ở trong tầm mắt nó, thỉnh thoảng Tinh Linh cần đi xa còn phải dỗ dành đủ điều, hứa hẹn trăm bề nếu không thì nó cứ náo loạn không yên (Ma Vương tuy không nghe được nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt Tinh Linh là cũng đủ biết), một cái cây non yếu ớt như thế sẽ chịu rời xa Tinh Linh sao?
Nếu thật chịu được, thì từ lâu hắn đã ném chậu cây ra vườn vào một góc nào đó rồi chứ không phải để nó ngày ngày ở trong phòng cạnh Tinh Linh, giành lấy sự chú ý của cậu.
Bởi vì có nó mà ngay cả khi đi ngủ Tinh Linh cũng phải lo trước lo sau, cứ phải chờ cho nó “ngủ” rồi mới chịu để Ma Vương lại gần.
Thật sự là còn tệ hơn cả nuôi một đứa trẻ.
CHƯƠNG 153
Tuy Ma Vương không thể giao tiếp với cây non nhưng điều đó không có nghĩa là cây non không hiểu được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Ngay khi Ma Vương vừa nói: “Vậy em đã hỏi qua ý kiến của nó chưa? Cây non này có nỡ rời xa em không?”, vốn còn ngơ ngác chẳng hiểu bọn họ đang bàn gì thì cây non lập tức phản ứng dữ dội.
Thân nhỏ bé mảnh mai kia gồng mình vặn xoắn như sợi dây thừng, hai chiếc lá non đầu tiên hóa thành đôi tay, ôm chặt lấy ngón tay của Tinh Linh “gào khóc” nức nở, truyền đạt ý chí rõ ràng là tuyệt đối không rời xa.
Ý thức của cây non còn rất non nớt, đối với những khái niệm ngôn ngữ khác thì mơ hồ nhưng chỉ cần nhắc tới khả năng bị tách khỏi Tinh Linh là nó chưa từng hiểu sai bao giờ, lập tức bật khóc.
Tinh Linh bị những đợt sóng ý thức khóc lóc dữ dội ấy làm cho nhức đầu nhưng lại phải kiên nhẫn dỗ dành, bằng không cây non có thể khóc mãi không dứt.
Sau khi Tinh Linh liên tục cam đoan rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi nó thì cây non mới tủi thân ngừng khóc, song đôi lá vẫn nắm chặt không buông, chỉ rúc vào tay cậu mà nghỉ ngơi.
Tinh Linh thở dài: “Được rồi, ngài nói đúng, quả thật không phải là lựa chọn tốt.”
“Đem nó về Ma Đài đi.” Ma Vương liếc nhìn cây non đang bám chặt trong tay Tinh Linh, “Biến Cát Hoàng Kim đã được phủ xanh kha khá rồi, cứ để nó ở đó, cả nó lẫn nơi ấy đều được lợi.”
Tinh Linh lắc đầu: “Quá gần Ma Đài cũng không tốt cho nó, vẫn nên để xa hơn thì hơn.”
Mẫu thụ Tinh linh không chỉ khổng lồ ở thân và tán, mà bộ rễ dưới lòng đất cũng rộng lớn tương xứng. Khi xưa, toàn bộ khu định cư của tộc Tinh linh đều nằm trong phạm vi rễ cây mẹ, cả khu Rừng Tinh Linh cũng dựa vào nó mà sinh tồn.
Cây non hiện giờ còn chưa thấy rõ nhưng khi trưởng thành thì chắc chắn sẽ chẳng thua kém gì cây mẹ, nếu trồng quá gần Ma Đài thì e rằng một ngày nào đó nó sẽ chen lấn cả tòa thành, mà nơi đó lại ngập tràn nguyên tố ám, ảnh hưởng đến nó không nhỏ.
Bởi vậy, nếu muốn chuyển nó đi thì phải chọn chỗ cho thật khéo – không thể quá gần Ma Đài được, thế nhưng hiện giờ những nơi đủ xa đều vẫn còn là biển cát, không thích hợp cho sự sinh trưởng của nó.
“Thôi, chờ nó lớn thêm rồi hẵng tính, khi ấy lựa chọn sẽ rộng hơn.”
Chuyện này tạm gác lại, nhưng chuyến đi đến rừng Taroka vẫn phải thực hiện.
Tinh Linh vẫn nhớ lời hứa với Thỏ, cậu sẽ đưa nó về quê hương, vì thế dù thế nào cũng phải băng qua rừng Taroka để đến đồng cỏ chưa từng biết kia.
Song việc ấy không vội, đến Thỏ còn thoải mái nói rằng để sau cũng chẳng sao – vì khác với con người, ma thú khi trưởng thành sẽ tự rời cha mẹ sống độc lập, dù có gặp lại cha mẹ thì chúng cũng chẳng còn chăm sóc yêu thương như thuở nhỏ.
Vậy nên, mong muốn về quê chẳng phải để tìm lại gia đình mà là vì một lý do rất khác, nó thậm chí chẳng nhớ nổi dáng vẻ hay mùi hương của họ.
【Đợi ta về quê tìm một con thỏ cái, sinh mấy nhóc con rồi đưa cho ngươi nuôi.】
Ừ, lý do Thỏ muốn về cố hương – chính là để tìm vợ sinh con.
Ngày trước chẳng phải nó cũng vì bị Ma Vương đưa ra lời mồi chài “giới thiệu đối tượng” mà động lòng đi theo sao?
Chỉ tiếc đến giờ nó vẫn chưa gặp được thỏ cái nào xứng đôi, thậm chí cả thỏ bình thường cũng chưa từng thấy.
May mà nó khác với loài thỏ thường, không phải lúc nào cũng động dục, mà chỉ đến mùa mới vậy nên cũng không quá sốt ruột tìm bạn đời.
【Sinh nhóc con để tôi nuôi?】 Tinh Linh nghe ra ẩn ý, khẽ sững lại: 【Cậu tính sau này cũng đi theo tôi sao?】
【Đương nhiên rồi!】 Thỏ hoàn toàn chẳng thấy có gì sai: 【Ở quê ta đâu có đồ ăn ngon như ở đây, muốn gì có nấy. Ta đâu dại gì bỏ ngươi mà đi.】
Thế giới của kẻ ham ăn đơn giản lắm – có ăn là có “mẹ”, mọi thứ đều theo miếng ngon.
Hơn nữa nó đâu quên đồng cỏ quê nhà nguy hiểm cỡ nào, giờ nó đã là “thỏ nhà” nên quyết chẳng quay lại làm “thỏ hoang” ngày đêm lo lắng để làm gì.
Nghe nó tự nhiên nhận định mình phải nuôi con cháu nó, Tinh Linh không giận mà còn thấy vui lòng đồng ý.
Chỉ là nghĩ đến khả năng sinh sản kinh khủng của loài thỏ, cậu cảm thấy việc “nuôi con hộ” có lẽ sẽ là một nhiệm vụ cực kỳ gian nan.
Sau một hồi trêu chọc chơi đùa, nhắc đến đại lục Toph và Ma Đài, Tinh Linh thấy nhân tiện cũng nên quay lại thăm một chuyến.
Dĩ nhiên không thể bỏ cây non lại, Thỏ và Quỷ Xà Chu Đằng cũng đòi đi theo, rồi đến cả Thằn lằn lớn. Thế là một đoàn toàn sinh vật phi nhân loại ầm ầm đi qua trận pháp dịch chuyển tầm xa trở về Ma Đài.
Trong khi đó, ở bên kia, đội kỵ sĩ trên danh nghĩa do Clive làm đoàn trưởng, thực tế do Turklo chỉ huy đã rời khỏi Manovey, tiến về nước láng giềng.
Còn trong hoàng cung, tình cảm giữa Felicia và Sophia ngày càng thân thiết, gần như không có điều gì giấu nhau, điều này đối với Sophia thật khó tin – ngay cả những bạn chơi từ nhỏ cũng chưa từng gần gũi như vậy, trước mặt Felicia nàng có thể thoải mái bộc lộ sở thích nhỏ nhoi mả chẳng cần để ý quy củ công chúa, thậm chí còn dám bình phẩm từng mỹ nhân mà nàng gặp qua.
Mà đối với những hành vi có phần không hợp thân phận ấy, ánh mắt Felicia luôn chan chứa bao dung. Cô không giống những tiểu thư quý tộc khác vừa kinh ngạc vừa nịnh nọt vì thân phận công chúa của Sophia; cũng chẳng giống thái hậu quá cố luôn nhắc nhở nàng phải giữ vẻ cao quý; càng không giống huynh trưởng, quan tâm nhưng luôn đặt lợi ích bản thân lên trên.
Dù bề ngoài ngây thơ nhưng Sophia lại có đôi mắt nhìn thấu lòng người.
Nàng nhận ra ánh mắt của Felicia tuy đôi khi có vẻ kỳ lạ khiến nàng đỏ mặt tim đập, nhưng đó là sự quan tâm chân thật – quan tâm đến chính nàng, chứ không phải đến danh phận công chúa.
Mỗi khoảnh khắc bên Felicia đều vui vẻ an nhiên, như thể mọi ưu phiền đều tan biến.
“Denis thật quá phiền! Chẳng biết nhìn sắc mặt người khác, cứ tự cho là mình đúng, làm như ta bắt buộc phải lấy hắn vậy.”
Một lần nữa nhận được thư tình và lễ vật của Denis, Sophia chỉ muốn ném hết vào lò lửa.
Trước đó, Williams từng dò được rằng công tước Charlison lâu nay vắng bóng là vì bệnh nặng. So với hai gia tộc còn lại thì Charlison sắp mất gia chủ, dễ thao túng hơn nên ý tứ của Williams rất rõ – hy vọng nàng sẽ gả cho Denis.
Ban đầu, Sophia cũng thấy Denis không tệ, diện mạo tuấn tú, tính tình tuy kiêu ngạo nhưng đối với nàng vẫn lễ độ, không vượt chuẩn mực. Thấy huynh trưởng cũng nghiêng về hắn, nàng quả thật định chọn Denis.
Nhưng từ khi công tước Charlison lại xuất hiện trước công chúng, Denis bỗng như có chỗ dựa, thái độ trở nên kiêu căng. Có lẽ hắn vốn dĩ như thế, chỉ là Sophia trước kia không để ý. Đến cả thư gửi nàng cũng đầy hàm ý coi mình là vị hôn phu danh chính ngôn thuận.
Felicia đưa mắt nhìn nàng, khẽ nói: “Nếu không thích thì đừng để ý đến hắn. Chẳng phải còn hai người khác sao?”
“Billia và Ryan?” Sophia nhắc đến hai công tử công tước khác, liền lắc đầu: “Họ còn tệ hơn cả Denis.”
Denis ít ra còn có gương mặt đẹp trai, còn hai kẻ kia tuy cũng không đến mức xấu nhưng so với hắn thì kém xa, tính tình cũng kiêu ngạo chẳng kém.
Ba người bọn họ đều là thế hệ kế thừa công tước, lại có thực lực bật sáu, đúng là nhân vật đứng đầu giới quý tộc trẻ tuổi, đủ tư cách để ngạo mạn, nhưng điều đó càng khiến Sophia chán ghét.
“Vậy nàng thích mẫu người thế nào?” Felicia đổi tư thế, chăm chú nhìn Sophia: “Nàng muốn người yêu tương lai sẽ là dạng nào?”
“Người yêu tương lai?” Sophia khẽ ngẩn ngơ.
Từ trước đến nay, nàng chỉ nghĩ đến “người chồng” mà mình phải chọn, hoàn toàn vô cảm với tình yêu, đây là lần đầu tiên có người hỏi nàng muốn một “người yêu” thế nào.
Nàng cũng từng mơ mộng như mọi thiếu nữ – một ngày nào đó sẽ sa vào lưới tình.
Vậy đối tượng ấy phải thế nào?
Trong đầu Sophia dần hiện lên bóng dáng một người – gương mặt xinh đẹp khiến nàng rung động, vóc dáng hoàn mỹ, khí chất mê người, ánh mắt chỉ dõi theo mình nàng như cả thế giới… Nếu có thể, nàng thích đôi mắt ấy là màu đen…
Một bóng hình dần dần rõ ràng trong tim, khi nhận ra đó là ai, Sophia kinh ngạc đến che miệng, đôi mắt mở to nhìn người đối diện.
Felicia dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Trước mắt nàng, nữ tử tóc đen diễm lệ đang dùng đôi mắt đen như đang thì thầm mật ngữ kia nhìn nàng – hoàn toàn trùng khớp với hình bóng vừa hiện trong tim.
Sao có thể thế được? Tại sao khi tưởng tượng người yêu tương lai, nàng lại nghĩ ngay đến Felicia?
Thật quá khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro