Chương 22: Cơ hội thứ hai
Trong bóng tối âm u của tâm trí Hishiya, hai tiếng nói dường như đan xen, không thuộc về một ai ngoài chính cậu. Mỗi lời thì vang vọng như những tiếng vọng vọng của quá khứ, tương lai, và định mệnh đã được viết sẵn.
"Nhưng trước hết, tôi muốn biết thêm một vài chi tiết nữa." Hishiya chất vấn tên bí ẩn hư không kia.
Giữa tĩnh lặng của tâm trí, giọng nói nhẹ nhàng nhưng trầm đầy sức nặng của Maruki bỗng vang lên. "Được chứ, anh cứ hỏi đi đội trưởng."
Những từ ngữ ấy dường như được sắp xếp từ niềm tin và hy vọng, như lời nhắc nhở rằng trách nhiệm của nhân loại đang đè nặng lên vai cậu, một lời nguyền và cũng là ngọn đuốc soi lối giữa bóng tối.
Cảm xúc của Hishiya xoay vần trong nội tâm như một cơn bão dữ dội. Dù cho đã được ban cho sức mạnh, nhưng sự nghi ngờ, sự sợ hãi đã xen lẫn với ánh sáng mỏng manh của hy vọng.
Khiến cậu tự hỏi liệu tất cả những điều này chỉ là ảo ảnh của tâm trí hay là lời tiên tri không thể tránh khỏi?
Giọng Hishiya kéo dài, pha chút ngập ngừng. Những lời hắn nói cứ như thể rơi ra từ một tiểu thuyết viễn tưởng nào đó, nhưng ánh mắt của cậu lại mang một vẻ nghiêm trọng khó tả.
"Năng lực ư? Cậu đang đùa tôi đấy à? Cả câu chuyện zombie và tương lai nữa... Tất cả nghe cứ như trò đùa ấy."
"Dù cho cậu đã ban cho tôi sức mạnh, nhưng tôi lại chẳng hề cảm thấy khác biệt gì cả. Với lại, lực lượng tiên phong vì nhân loại là cái quái gì vậy chứ?"
"Maruki, anh hãy nói thật cho tôi biết. Năng lực là gì? Nguồn gốc của nó đến từ đâu? Tại sao anh lại có thể đánh thức năng lực tiềm ẩn của tôi?" Hishiya tự hỏi, giọng trong tâm trí dâng lên cùng với trái tim đang hồi hộp.
Nhưng rồi, cậu ta mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề có chút vui vẻ nào.
"Tôi biết điều này nghe thật hoang đường, nhưng đó là sự thật. Và tôi không có thời gian để thuyết phục anh đâu. Những gì tôi sắp nói... Anh phải nhớ thật kỹ."
Cậu đứng thẳng lưng, cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình. Xong rồi hắn tiếp tục với giọng chậm rãi nhưng đầy chắc chắn.
"Lực lượng tiên phong vì nhân loại, đó không chỉ là cái tên, mà là lời kêu gọi của số phận, nơi anh sẽ trở thành tổng tư lệnh trong tương lai, dẫn dắt cả chục nghìn chiến sĩ sẵn sàng chiến đấu bảo vệ đất nước khỏi sự xâm lược của xác sống.
"Và đó cũng chính là hy vọng, là một trong những tuyến phòng thủ cuối cùng còn sót lại của loài người. Chúng ta chiến đấu không chỉ vì sự sống còn của mình mà còn vì toàn bộ nhân loại. Nhưng kẻ thù thật sự của chúng ta... Không phải chỉ là những tên xác sống bình thường."
Vào khoảnh khắc đó, trong mê cung cảm xúc của Hishiya, mỗi từ của Maruki cứ như là một mảnh ghép của bức tranh ngày tận thế.
"Chúng ta phải đối đầu với binh đoàn zombie khổng lồ được chỉ huy bởi những tên đột biến, từ hạng F yếu nhất cho đến hạng S mạnh nhất."
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, ánh mắt Hishiya dẫu hỏi, dù trong lòng đầy băn khoăn, vẫn không thể che giấu sự hoảng hốt.
"Còn năng lực. Chính là dị năng được thức tỉnh khi con người bị zombie cắn, nó chỉ có xác suất là vô cùng nhỏ. Tỷ lệ thành công thức tỉnh dị năng là cực kỳ thấp và số người có thể thức tỉnh được chỉ đếm trên đầu ngón tay."
"À thế à..." Cậu ngỡ ngàng trước hàng loạt thông tin về tương lai đầy bi thương đến vậy.
Trong thâm tâm, Hishiya đã suy nghĩ ra một điều. Dị năng ư? Nghe cứ như là một câu chuyện trong các bộ phim về siêu anh hùng vậy. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt nghiêm trọng của hắn khiến cho Hishiya cảm thấy không thể phủ nhận hoàn toàn được mà những gì hắn đã kể.
"Còn về câu hỏi kia của anh thì... Lực lượng tiên phong được thành lập vời một mục đích duy nhất, đó chính là đánh bại đầu não của chúng. Nó đứng giữa sự sống còn của loài người và lũ quái vật, một binh đoàn zombie khổng lồ được chỉ huy bởi những tên đột biến hạng F đến hạng S. Nhưng tất cả chúng đều cúi đầu trước một kẻ duy nhất."
Cậu ta ngừng lại, như thể đang tìm cách diễn đạt điều không tưởng.
"Queen." Giọng nội tâm của Maruki vang lên như lời tiên tri, một từ ngắn ngủi nhưng chứa đựng cả một bi kịch. Chỉ một từ, nhưng nó mang theo trọng lượng nặng nề như một bản án tử.
Hishiya cau mày. "Queen? Đó là ai? Là cái gì vậy?"
Maruki nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như muốn khắc ghi từng lời mình vào tâm trí Hishiya.
"Nữ hoàng zombie thủy tổ, người thao túng và kiểm soát toàn bộ lũ xác sống đầy khát máu hung hãn. Kẻ khởi nguồn của tất cả những gì mà anh đang chứng kiến. Chính cô ta là kẻ đã gieo rắc thảm họa này lên thế giới."
Hishiya hít một hơi sâu, tim đập mạnh, cảm giác như không khí xung quanh đang bị hút cạn.
"Còn zombie đột biến thì sao? Chúng là gì? Tại sao chúng lại xuất hiện?"
Hắn gật đầu, như đã dự đoán trước câu hỏi.
"Zombie đột biến chính là những sinh vật quái dị. Chúng tiến hóa từ zombie thường hoặc... Từ chính những con người đang trong quá trình biến đổi, những kẻ thức tỉnh dị năng thất bại giữa chừng. Có những kẻ, trong khoảnh khắc cuối cùng, cơ thể chúng tự bộc phát, phát triển thành hình hài quái dị, đột phá mọi giới hạn và biến thành những sinh vật hủy diệt."
"Mức độ nguy hiểm của chúng được chúng ta xếp từ hạng F là thấp nhất, cho đến hạng S là cao nhất. Đó chính là những kẻ có thể xóa sổ cả một thành phố chỉ trong vài giờ."
Cậu lắc đầu, cố gắng tiếp thu những điều không tưởng này. Lời nói của Maruki đã khiến cho Hishiya lạnh sống lưng. Hạng S? Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cậu không thể thở nổi.
"Nhưng tại sao lại xảy ra ngày tận thế zombie? Có lý do hay ý nghĩa nào không?"
Maruki nghe xong liền lắc đầu, giọng đầy chua xót.
"Chúng tôi đã cố gắng tìm hiểu. Nhưng tất cả tài liệu, mọi cơ sở nghiên cứu... Đều đã bị ai đó xóa sạch và thiêu rụi, không để lại bất cứ dấu vết nào cả. Chúng tôi chỉ biết một điều rằng... Tất cả đều bắt nguồn khởi đầu sơ khai từ một dự án của tập đoàn Mirai. Một siêu tập đoàn chuyên về mảng y học và sinh vật học, có giá trị vốn hoá lớn nhất thế giới ở thời điểm trước ngày tận thế xảy ra."
"Và dự án đó, khởi nguồn của tất cả mọi chuyện. Chính là Project Z Day, hay còn gọi là PZD."
Cái tên đó vang lên trong đầu cậu như tiếng chuông báo tử.
"Tập đoàn Mirai?" Hishiya lại nhíu mày. Cái tên này không hề xa lạ tại nơi mà cậu sinh sống. Một siêu tập đoàn có giá trị lớn nhất thế giới, được điều hành bởi chủ tịch Yamano Akito, ông ấy là vị tỉ phú nhân từ luôn tổ chức các buổi từ thiện và điều trị miễn phí cho những người đang mắc bệnh hiểm nghèo trên toàn thế giới. Nhưng cậu không ngờ tập đoàn Mirai lại liên quan đến sự kiện thảm họa này.
Sau đó, cậu ta gật đầu. "Phải, tổ chức nghiên cứu y học Mirai. Là một trong những công ty con thuộc tập đoàn Mirai, họ đã tạo ra thứ gì đó vượt quá khả năng kiểm soát của loài người. Và hậu quả là... Thế giới đã trở thành như anh biết hiện giờ."
"Họ đã tạo ra thứ gì đó, một thứ có thể giúp cho con người tiến hoá sang giai đoạn tiếp theo, trong khoảng thời gian dài bị ngưng trệ tình trạng tiến hoá. Một loại virus, một vắc xin, hay thậm chí là một thứ còn khủng khiếp hơn. Nhưng thay vì cứu rỗi thế giới và thúc đẩy sự tiến hoá của loài người như những lời mà họ tuyên bố... Thì họ lại vô tình hủy diệt nó."
Hishiya nuốt khan, cảm giác như bầu không khí quanh mình trở nên ngột ngạt hơn. "Tại sao cậu lại biết những điều này? Ai đã nói cho cậu?"
"Bởi vì tôi đến từ tương lai." Maruki nói chậm rãi, từng từ như một nhát búa đập vào tâm trí cậu.
"Và chính sếp... Chính anh... Đã kể tất cả mọi chuyện cho tôi nghe."
Hishiya nghe xong liền đứng chết lặng. "Tôi... Tôi ư?"
"Đúng vậy." Hắn ta nhìn cậu, ánh mắt rực cháy sự kính trọng và đau đớn.
Cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể tiếp tục hỏi Maruki vài câu khác. "Vậy tại sao cậu lại quay về đây? Tương lai đã kết thúc tồi tệ như thế nào để cậu phải mạo hiểm tất cả?"
"Đó là vì... Chúng ta đã thất bại." Giọng cậu ta trầm xuống.
"Trong tương lai, anh là đội trưởng của chúng tôi. Là người đã lãnh đạo những người cuối cùng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng."
Câu nói đó như một đòn giáng mạnh mẽ vào Hishiya.
"Đến từ tương lai? Cậu không đùa tôi đấy chứ?" Hishiya băn khoăn, giọng nội tâm nghẹn ngào.
Và rồi giọng Maruki, sâu lắng và đầy bí ẩn, vang lên trong lòng.
"Tôi biết điều này thật khó tin. Nhưng để có thể sử dụng năng lực này và liên kết với linh hồn của anh trong quá khứ... Tôi đã tự sát."
Trong khoảnh khắc đó, tâm trí cậu như bị chia cắt giữa quá khứ và tương lai, giữa nỗi đau và sức mạnh của hy sinh.
"Tự sát ư?" Hishiya nghẹn họng như không thể nói nên lời.
"Phải. Đây là cái giá mà tôi phải tự kết liễu cuộc đời mình để có thể gửi thông điệp này, để đánh thức năng lực ẩn chứa bên trong anh sớm hơn, trước khi mọi chuyện quá muộn màng."
Hishiya siết chặt tay, lòng dậy lên hàng ngàn câu hỏi.
"Vậy... Ngoài những gì mà tôi vừa thấy khi nãy, tương lai của chúng ta thế nào? Có phải... Mọi thứ còn tồi tệ hơn hiện tại không?"
Maruki nhìn xa xăm, giọng trở nên trầm hơn.
"Tương lai của chúng ta... Là một địa ngục."
"Neo, thảm họa lớn nhất lịch sử trong loài người. Hơn 50 zombie đột biến hạng B đến hạng S đã xuất hiện, cùng với một binh đoàn hơn 100 triệu xác sống. Chúng tràn ngập khắp mọi nơi trong căn cứ. Chúng ta... Đã thất thủ trước bọn chúng."
Cậu gần như không tin vào tai mình. "100 triệu... Zombie?"
Hishiya nghẹn lại, cảm giác như ngực mình bị một tảng đá đè nặng. "Cậu đang nói thật đấy chứ?"
"Phải. Từng con một, chúng đều là cơn ác mộng. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là số lượng hay sức mạnh của chúng... Mà là chúng có một kẻ chỉ huy, Queen."
"Tôi ước gì mình đang nói dối. Nhưng đó là sự thật. Và điều tồi tệ nhất là... Queen vẫn còn sống."
"Còn siêu năng lực thì sao? Tại sao chúng ta lại có nó?"
Cậu ta cười nhạt, rồi lại tiếp tục trả lời. "Tôi không thể nói. Có những bí mật mà nếu như tôi tiết lộ, thì tương lai sẽ hoàn toàn sụp đổ."
Hishiya cắn môi, mặc dù muốn tra khảo thêm nhưng cậu lại quyết định giữ im lặng không muốn hỏi nữa..
"Tuy nhiên, tôi có thể nói với anh một điều rằng... Trong tương lai, sếp là một đội trưởng đáng kính, một người lãnh đạo vĩ đại. Anh đã thành lập Đội Báo Thù, đội quân mạnh nhất và đáng sợ nhất, thực hiện vô số nhiệm vụ bất khả thi."
Những lời khen đó không khiến cậu nhẹ lòng. Cậu chỉ nghe thấy cụm từ "sự cố đau thương".
"Sự cố đau thương... Ý cậu là gì?"
Maruki ngập ngừng. "Chỉ là những thất bại mà anh vẫn luôn tự dằn vặt bản thân mình thôi, sếp à. Không có gì quan trọng cả."
Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn. "Đừng nói dối! Cậu đang giấu tôi chuyện gì đó có phải không?"
"Tôi..." Cậu ta siết chặt nắm tay, rồi thở dài.
"Tôi không thể nói thêm được. Nhưng hãy nhớ... Hãy đề phòng Mugo. Hắn là kẻ đứng đầu tổ chức Shinigami, những con người kinh tởm còn tàn ác hơn cả lũ quái vật như zombie."
"Mugo?"
"Hắn ta là một tên ác quỷ đội lốt người. Hãy giết chết tên khốn ác quỷ này càng nhanh càng tốt trước khi mọi chuyện đã quá muộn màng!"
Tuy Hishiya không có chút ấn tượng nào khi nghe cái tên Mugo, nhưng cậu có linh cảm chẳng lành hay tốt đẹp gì về con người này.
"Mugo ư? Hắn ta là ai thế? Hắn có thù gì với chúng ta à?"
"Hắn chính là thủ lĩnh đứng đầu của tổ chức Shinigami khét tiếng hùng mạnh nhất đối trọng với lực lượng tiên phong vì nhân loại của chúng ta, hắn ta rất tàn ác đã lấy đi vô số sinh mạng của hàng nghìn người vô tội. Từ những tội ác như hiếp dâm, giết chóc, bóc lột, chơi đùa cảm xúc, đều là những thứ mà hắn cùng với đồng bọn thường hay làm."
"Ngoài ra, tổ chức của hắn còn thực hiện rất nhiều nghiên cứu thí nghiệm trên cơ thể con người, để có thể đạt được cái gọi là cường giả số một bất tử vĩnh hằng mà hắn luôn mong muốn đạt được."
Sau khi nghe cậu ta nói như vậy đã khiến cho cậu cảm thấy hơi ớn lạnh ở trong người, làm sao mà hắn lại có thể tàn độc như thế trong lúc ngày tận thế zombie vẫn còn đang hoành hành huỷ diệt xoá xổ loài người.
"Thật là quá khủng khiếp! Sao lại có loại người tàn ác đến như thế chứ!"
"Hắn ta không còn là một con người nữa đâu thưa đội trưởng... Mà là quái vật đội lốt người! Bọn chúng đã liên tục thực hiện các chiến dịch càn quét truy lùng chúng ta hết địa điểm này đến địa điểm khác. Mặc cho những người đồng đội của chúng ta có gào thét van xin tha mạng nhưng. Bọn chúng... Bọn thần chết đó cứ đeo đám reo rắc nỗi kinh hoàng cho chúng ta, không chừa lại bất kỳ con đường sống nào cho tù nhân mà bọn chúng đã bắt được."
"Và... Còn một điều cuối."
Giọng cậu ta bắt đầu mờ nhạt dần.
"Coi chừng kẻ đeo mặt nạ oni màu đỏ, Killer Demon. Chúng tôi không biết hắn là người hay zombie. Nhưng hắn... Ngoài queen ra, chính là nhân tố thực sự gây ra thảm hoạ Neo này."
Giữa bầu không khí u ám, nơi mà thời gian dường như ngưng trôi và cảm xúc đan xen những mảng tối của đau thương, Hishiya cảm nhận rõ rằng cuộc chiến sắp tới không chỉ là cuộc chiến vật lý, mà còn là trận chiến nội tâm. Nơi mà mỗi quyết định, mỗi cảm xúc và mỗi hy sinh đều được khắc sâu vào tâm trí mình.
Và như tiếng vọng cuối cùng của Maruki vang dội qua tâm hồn, Hishiya cảm nhận thấy mình đứng trên bờ vực của định mệnh.
"Hãy nhớ lấy một điều, đội trưởng Hishiya... Mugo, hắn chính là linh hồn tàn ác, kẻ mang theo lời nguyền của sự diệt vong. Trước khi thảm hoạ Neo ập đến, anh phải tiêu diệt hắn. Cùng với tên đeo mặt nạ oni màu đỏ, Killer Demon. Hãy nhanh chóng giết chết cả hai tên khốn đó, càng nhanh càng tốt."
Xong rồi, hình bóng của Maruki từ từ dần tan biến trong cõi hư không.
"Đợi đã! Vẫn còn rất nhiều điều mà tôi muốn hỏi cậu!!" Cậu cố vươn tay ra, nắm lấy bàn tay của Maruki, níu giữ cậu ta lại thêm một chút nữa.
Nhưng hắn ta không tiếp tục nói nữa và chỉ ở yên đó, mỉm cười với cậu trong khi bản thân đang dần biến mất. "Hãy làm gì đó để thay đổi tương lai đi, đội trưởng Hishiya... Tôi tin ở anh. À không... Cả chúng tôi nữa mới phải, những người đồng đội chiến hữu cũng đều đặt hết tất cả niềm hy vọng lên trên vai anh."
"Hãy bảo trọng nhé... Tổng tư lệnh của quân đoàn tiên phong vì nhân loại đáng kính."
"Hẹn ngày tái ngộ được gặp lại..."
Và rồi, cậu ta biến mất, để lại cậu một mình trong bóng tối lơ lửng giữa hư không.
• Hiện tại - Vị trí xe bus •
Dưới ánh hoàng hôn tàn phai của một ngày u ám, tiếng gầm gừ của động cơ chiếc xe buýt cỡ nhỏ vang vọng, như lời tiên hiệu của một tai họa sắp đến.
Bên ngoài, mọi thứ chìm trong sự hỗn loạn của định mệnh, trong khi bên trong xe, động cơ xe bus cỡ nhỏ rền vang, làm cho không gian trĩu nặng bởi nỗi sợ hãi, tiếng hét của Haruko bỗng vang lên dữ dội.
"Tất cả đã lên xe hết rồi... Natsumi, mau lên xe ngay đi!"
Giọng nói ấy không chỉ báo hiệu cho một lệnh cấp bách mà còn như một tiếng chuông cảnh tỉnh giữa màn đêm của bi kịch. Nghe thấy tiếng Haruko, không còn chút do dự, Natsumi lao vào quãng đường dài, mỗi bước chạy đẩy từng phút giây của sự hoảng loạn lên đỉnh điểm. Tim cô đập loạn xạ, hơi thở chập chững như những nhịp đập cuối cùng trong cơn ác mộng, chặng đường chạy đã lấy đi mọi sức lực, để lại trong cô nỗi mệt mỏi xen lẫn tuyệt vọng.
Khi vừa đặt chân vào xe, cô dừng lại, cố gắng lấy lại hơi thở. Đôi mắt ấy, vốn sáng bừng trước đây, giờ lấp lánh nước mắt, vừa chứa đựng nỗi sợ hãi, vừa chất chứa tội lỗi không thể nào rửa trôi.
"Haa... Haa..." Cô thở dốc sau quãng đường chạy từ nãy đến giờ.
Hội trưởng Haruko, với vẻ ngoài kiên quyết nhưng không giấu được sự lo lắng, liền ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, hỏi một cách trịnh trọng.
"Natsumi, mọi người đâu hết rồi em? Hishiya không đi cùng em à?" Haruko vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài.
Tiếng nói ấy như vết dao cắt vào bầu không khí đã đầy căng thẳng. Natsumi, ngồi gục nhẹ vào góc xe, mắt buồn rầu không ngừng rơi lệ, trả lời giữa cơn nghẹn ngào.
"Hic... Mọi người đã... Hic... Trừ em ra... Hic... Đều đã..." Cô vừa ngồi vừa khóc nức nở không thể thốt thành lời.
Mỗi tiếng "hic" như nốt nhạc u buồn vang lên, mang theo nỗi ân hận, nỗi tội lỗi sấy đẫm tâm hồn. Cô không dám nói tiếp, vì trong lòng đã chứa đầy hình ảnh của một sự bảo vệ đã hy sinh, của một người bạn bị bỏ lại phía sau trong biển đời đầy tàn nhẫn.
Chẳng chần chừ, Shizuka tiến lại gần, nắm chặt hai bờ vai Natsumi như cố gắng tìm lại chút cảm giác an toàn giữa cơn bão cảm xúc. Ánh mắt của Shizuka vừa lo lắng vừa hoang mang, giọng nói căng thẳng vang lên.
"Đợi đã Natsumi! Ý cậu là sao?" Shizuka nắm chặt hai bờ vai, rồi tra khảo cô với vẻ mặt vô cùng lo lắng, khi không thấy Hishiya và mọi người đâu.
Trong khoảnh khắc đó, tâm trí Shizuka như bị xé toạc giữa niềm tin sụp đổ và nỗi kinh hoàng khi từng mảnh ghép của kịch bản sống đều biến thành những vết thương không phai.
Natsumi, với giọng run rẩy, xoay sở giữa lời nguy ngất và nước mắt, thì thầm. "Hic... Tớ... Hic... Tớ xin lỗi... Vì tớ mà Hishiya đã..."
Lời nói đó vang lên như tiếng gió thét qua những khe hở của lòng người, gợi lên hình ảnh của Hishiya, người anh hùng trầm lặng, người bạn luôn sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ mọi người.
Shizuka không chịu nổi sự mơ hồ này, vừa bực bội lẫn lo sợ, phá vỡ bầu không khí nặng nề bằng lời hỏi. "Hishiya đã sao? Mau nói cho tớ biết ngay đi!"
Giữa những cảnh tượng hỗn loạn của tâm hồn, Natsumi chỉ biết rên rỉ.
"Hishiya... Hic... Cậu ấy vì tớ mà... Hic... Bị cắn rồi bảo tớ chạy ngay đi rồi." Natsumi bỗng khóc oà ngày càng lớn hơn khi dựa vào người Shizuka.
Tiếng khóc của cô vang lên như âm vang của một bi kịch vĩ đại, nhấn chìm không gian trong im lặng thét gào. Mỗi lời nói của Natsumi chứa đựng sự giằng xé nội tâm sâu sắc, tội lỗi vì đã khiến cho người bạn mà mình luôn khinh thường phải chết, nỗi đau của việc chứng kiến một linh hồn dũng cảm ấy đã bị cuốn theo cơn lũ của định mệnh.
Lời nói của Natsumi khiến cho tất cả thành viên trong nhóm sững sờ ra, như bị đóng băng ngay tại chỗ, không ai có thể thốt nên bất kỳ lời nói nào nữa. Sự kinh ngạc và bất ngờ hiện rõ trên từng khuôn mặt, không khí trở nên nặng nề và sự im lặng bao trùm lấy không gian xung quanh.
Sau một lúc, Natsumi hít một thật hơi sâu, ánh mắt kiên định nhìn mọi người, cô bắt đầu kể lại chi tiết toàn bộ sự việc đã xảy ra khi đó. Cô chia sẻ từng diễn biến, từ cảm xúc cho đến suy nghĩ của mình trong suốt quá trình, giúp mọi người hiểu rõ hơn về những gì đã diễn ra đằng sau bức màn mà họ chưa từng biết đến.
Trong khi đó, vì tình hướng cấp bách, cô giáo Keiko, người luôn trấn tĩnh bên vô lăng, buộc phải đưa xe rời khỏi nơi ngôi trường từng tràn ngập tiếng cười. Giờ đây chỉ còn là nơi của nỗi đau và hối tiếc, mỗi cú xoay của tay lái dường như cũng chứa đựng lời than thở của một trái tim đã mệt mỏi trước bao mất mát.
Dù đang gánh vác thân phận của một giáo viên, nhưng cô Keiko cũng không tránh khỏi cảm giác tưởng chừng như định mệnh đẩy cô vào con đường tăm tối mà không lối thoát.
Bầu không khí trong xe dần u ám ngột ngạt và tĩnh lặng hơn. Trong khi cô Keiko đang lái xe, thì không một ai trên xe chịu nói chuyện với nhau, sau cú sốc mà Hishiya đã phải hy sinh cả tính mạng của mình để cố gắng bảo vệ mọi người, bảo vệ cho Natsumi cho đến giây phút cuối cùng.
Và thế là, trong khoang xe thân quen nay đã trở nên quá đỗi xa lạ, mọi người chìm vào sự trầm tư và sương mù của tâm hồn. Sự hy sinh thầm lặng của Hishiya khi người ấy, với lòng dũng cảm kiên định, đã để lại mình giữa vùng nguy hiểm để bảo vệ Natsumi, tạo nên một vết thương không lời trên trái tim của tất cả.
Mỗi người một nỗi, mỗi ánh mắt một câu chuyện u buồn, và tiếng động cơ xe như khúc ca bi thương vang vọng trong không gian, nhắc nhở rằng trong đời, có những khoảnh khắc mà không ai có thể quay lại.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro