Chương 49: Trở về nhà (2)

Hishiya luôn coi chị Seimi như là một người chị gái thân thiết, một nữ thần ở trong lòng cậu. Chị là người luôn bầu bạn mỗi khi cậu buồn. 

Nhưng hôm nay, một cảm giác bất an lạ lùng len lỏi trong tâm trí khiến cho cậu không thể đứng yên được nữa. Vì lo lắng cho chị, Hishiya trong chốc lát bèn tiến đến cửa phòng của Seimi. Khi áp tai vào cánh cửa, một âm thanh kỳ lạ vang lên ở bên trong căn phòng.

"Phập... Phập... Phập..." *Âm thanh của con dao phát ra*

Giờ đây khi cậu đứng trước cánh cửa phòng chị Seimi, cảm giác nặng nề đó vẫn cứ đè lên ngực Hishiya như một tảng đá hàng nghìn tấn nặng trĩu. 

Còn âm thanh 'phập phập' đầy bí ẩn kia thì vẫn cứ vang lên liên hồi từ bên trong, mỗi nhịp cứ như đâm thẳng vào dây thần kinh của cậu, thúc giục cậu phải nhanh chóng hành động ngay.

"Đó... Hình như là âm thanh của một con dao? Chị Seimi đang làm gì trong khi thế giới ngoài kia đang chìm trong cơn ác mộng của ngày tận thế zombie vậy?"

Sự tò mò xen lẫn lo lắng khiến cho cậu quyết định gõ cửa.

"Cốc... Cốc... Chị Seimi ơi... Chị đang làm gì vậy ạ?"

Không thấy phản hồi gì, cậu bắt đầu gõ cửa thêm vài lần, giọng run rẩy nhưng vẫn cố giữ lấy sự bình tĩnh.

"Chị Seimi ơi, là em đây... Chị ổn chứ? Có chuyện gì đang xảy ra ở bên trong vậy?"

Không có câu trả lời. Hishiya lại tiếp tục thử thêm một lần cuối cùng nữa.

"Chị có ổn không? Tình hình bên ngoài nguy hiểm lắm... Nếu chị có nghe thấy, thì làm ơn hãy trả lời em đi."

Vài phút trôi qua, mọi thứ chỉ còn lại là một khoảng im lặng đến mức nghẹt thở. Ngay lúc đó, âm thanh "phập phập" đó đã đột ngột dừng lại. Căn phòng chìm trong sự im lặng kỳ quái, giống như một con thú săn mồi đang ngừng thở, chờ đợi bước đi tiếp theo của con mồi.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương của Hishiya. Cậu nuốt khan, bàn tay nắm chặt lấy tay nắm cửa. Cảm giác bất an bủa vây cậu, nhưng cậu không thể để mặc chị Seimi trong tình trạng đáng ngờ này được.

"Chị Seimi... Em xin phép mở cửa nhé..."

Từng centimet của cánh cửa hé mở, một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi Hishiya, khiến cho cậu rùng mình cả lên. Xong rồi Hishiya nín thở, cố giữ bình tĩnh khi bước vào căn phòng tối mờ. Ánh sáng le lói từ một ngọn đèn bàn phía xa làm nổi bật một cảnh tượng mà cậu sẽ không bao giờ quên.

Cậu nhìn thấy chị Seimi. Nhưng không phải là chị Seimi dịu dàng, thanh tao và xinh đẹp mà cậu từng biết. 

Trước mắt cậu hiện giờ là một hình hài vặn vẹo, quái dị, cao lớn đến mức phải khom người mới đứng lọt trong phòng. Toàn thân chị ấy phủ đầy máu tươi. Tám cánh tay thì mọc ra từ hai bên cơ thể như những xúc tu của ác quỷ, mỗi tay đều cầm một con dao trông rất sắc bén.

Ở giữa căn phòng, một thi thể bị xẻ thành nhiều phần khác nhau. Ánh mắt của người đàn ông xấu số đó vẫn còn mở trừng trừng lên, nhưng toàn thân thì đã bị chặt đến mức không còn nguyên vẹn nữa.

Hishiya chết đứng. Cổ họng cậu khô khốc, trái tim đập dữ dội đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đầu óc cậu hiện giờ đang vô cùng trống rỗng, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

"Chị... Chị Seimi?"

Cậu thốt lên bằng một giọng nói yếu ớt, đầy vẻ kinh hãi.

Nghe thấy tiếng gọi, sinh vật kia dừng mọi hành động. Đôi mắt từng rất hiền dịu của chị Seimi giờ đây đã biến thành hai hố sâu đỏ rực, tràn ngập bản tính khát máu. Một âm thanh gầm gừ như tiếng hổ gào lên, trầm đục vang lên từ sâu trong cổ họng chị ấy.

"Grừ... Thịt... Người..."

Hishiya lùi lại một bước theo bản năng. Đôi chân run rẩy nhưng cậu biết rằng cậu không thể quay lưng chạy trốn. Dù thứ trước mặt không còn là chị Seimi nữa, nhưng trong cậu vẫn còn sót lại chút hy vọng mong manh.

"Chị Seimi... Là em đây mà! Hishiya! Chị có nhận ra em không?"

Chị ấy không trả lời. Những chiếc răng sắc nhọn hiện ra khi chị nhe hàm cười trông rất man rợ và kinh dị. Bất thình lình, chị gào lên một tiếng rợn người rồi lao về phía cậu với tốc độ nhanh hơn bất kỳ tên zombie nào mà cậu từng chiến đấu.

Hishiya chỉ kịp nhặt con dao để trên tủ giày từ bên cạnh ra, giơ lên đỡ lấy một nhát chém cực mạnh từ một trong tám cánh tay của chị ấy. Lực chém mạnh đến mức đẩy cậu lùi lại vài bước, cánh tay tê rần.

Nhưng chưa kịp lấy lại thế cân bằng, một cánh tay khác của chị Seimi đã đảo dao và đâm thẳng về phía vai cậu. Cùng với đó là những cánh tay còn lại đâm liên tục vào từng nhát trong cơ thể của Hishiya.

"Agh!"

Con dao cắm sâu vào vai phải và những chỗ khác, khiến cho máu trên khắp cơ thể tuôn trào ra. Hishiya cắn răng chịu đựng, mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực của chị Seimi.

Cậu biết, nếu mình bỏ cuộc, cơ thể sẽ bị vật cản ghim vào mãi và không thể tái tạo lại được nữa, điều đó sẽ khiến cho mạng sống của cậu chết dần chết mòn và chấm dứt ngay tại đây.

"Tỉnh lại đi, chị Seimi! Đừng để thứ này kiểm soát chị!"

Nhưng mọi lời nói chỉ như tiếng vọng giữa sa mạc. Chị ấy không còn nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa. Cảm xúc dâng trào trong Hishiya đã bắt đấu chuyển từ đau đớn thành phẫn nộ và tuyệt vọng.

"Nếu chị không dừng lại... Thì em không còn sự lựa chọn nào khác..."

Cậu gạt cánh tay của chị ta sang một bên, dồn hết sức bình sinh chém một nhát ngang cổ.

"Xoẹt!"

Đầu của Seimi rơi xuống sàn, đôi mắt cô vô hồn vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào cậu như muốn ám ảnh mãi mãi. Rồi cơ thể chị ngã gục xuống, máu loang khắp mặt đất.

Hishiya quỳ xuống bên thi thể của chị. Mọi thứ xung quanh dường như đã sụp đổ. Nước mắt lăn dài trên má, khiến cho trái tim cậu như bị bóp nghẹt lại.

"Chị Seimi... Em xin lỗi... Em không thể cứu được chị..."

Cậu nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của chị, tay còn lại chấp trước ngực, rồi cầu nguyện.

"Cảm ơn vì tất cả, chị. Em hứa sẽ không để cái chết của chị trở nên vô nghĩa. Em sẽ cố gắng tìm ra kẻ chủ mưu khiến cho thế giới trở thành như thế này. Và, vĩnh biệt..."

Trong lòng nặng trĩu, Hishiya đứng dậy, ánh mắt dần trở nên cương nghị. Cậu biết rằng đây chỉ là những chặng đường chông gai mà mình phải đi về phía trước.

"Đây là thế giới mới mà mình phải đối mặt... Và mình sẽ không dừng lại, cho tới khi tìm được tên khốn gây ra đại diệt chủng này."

Sau khi kết thúc sinh mạng của chị Seimi, căn phòng chìm trong sự yên tĩnh kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Hishiya. Mùi tanh của máu, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo từ sàn nhà hòa quyện lại thành một thứ không khí đặc quánh, khiến cậu muốn nghẹt thở. Nhưng cậu không cho phép bản thân gục ngã. Đây không phải lúc để mà suy sụp.

Hishiya nhanh chóng rút từng con dao ra khỏi chỗ bị đâm, để những vết thương mau chóng tái tạo trở lại, trả lại cho cơ thể cậu nguyên vẹn không một vết xước.

Hishiya liếc nhìn xung quanh căn phòng đầy bừa bộn, hỗn loạn, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể giải thích tại sao chị Seimi lại biến đổi thành quái vật như vậy. Một lúc sau, đôi mắt cậu dừng lại ở một chiếc bàn làm việc đặt sát tường, trên đó có những tài liệu, ống nghiệm vỡ, và một chiếc laptop vẫn còn mở.

Cậu bước tới, ánh mắt cảnh giác quét qua mọi góc phòng, sẵn sàng rút dao nếu có bất cứ thứ gì bất ngờ xảy ra. Khi đến gần chiếc bàn, cậu nhận ra có một cuốn sổ nhỏ, bìa da, nằm lẫn giữa đống giấy tờ lộn xộn. Cầm cuốn sổ lên, cậu lật giở từng trang.

"Nhật ký ngày thứ hai, kể từ khi dịch bệnh bùng phát. Những triệu chứng đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện."

Chữ viết trong cuốn sổ dần trở nên nguệch ngoạc, thể hiện sự căng thẳng và bất ổn của người viết.

"Nhật ký ngày thứ ba, tôi không thể ngủ. Không thể ăn. Có lẽ tôi đã bị nhiễm bệnh... Nhưng tại sao tôi vẫn chưa bị biến đổi và vẫn có ý thức? Hay đây là một dạng đột biến khác so với lũ zombie vô tri?"

"Nhật ký ngày thứ tư, một người đàn ông lạ mặt đã đến van xin nhờ trốn tạm khỏi bầy thây ma bên ngoài ở chỗ của tôi. Tuy có hơi do dự một chút, với lại nhìn thấy ông ta trông khá đàng hoàng, cho nên tôi đã đồng ý cho ông ấy vào bên trong. Nhưng rồi vài tiếng sau, hắn ta lật mặt, bắt đầu giở trò biến thái và cố hãm hiếp tôi."

Những trang cuối càng ngày bị viết nguệch ngoạc đến mức trông rất khó đọc, nhưng từng dòng chữ cuối cùng vẫn hiện lên rõ ràng, như một lời trăn trối của chị Seimi.

"Nhật ký ngày thứ sáu, tôi đã dùng con dao từ nhà bếp để giết chết ông ta sau những ngày phải chịu đựng bị hắn hiếp dâm từ lần này hết lần khác."

"Tôi đã không thể kiểm soát bản thân mình được nữa rồi... Ai đó hãy giúp tôi, làm ơn... À không, nếu là em, Hishiya. Nếu em tìm thấy được cuốn sổ này... Thì làm ơn, hãy giết chết chị đi. Đừng để chị phải trở thành mối nguy hại cho những người khác."

Bàn tay Hishiya run rẩy, ánh mắt cậu dừng lại ở dòng chữ đó. Tim cậu như bị dao đâm. Tất cả mọi thứ bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Chị Seimi biết rằng mình đã bị nhiễm bệnh, nhưng vẫn cố giữ ý thức đủ lâu để viết lại những lời cuối cùng này.

"Chị..." Hishiya siết chặt cuốn sổ, nước mắt không kiềm được mà lăn dài trên má.

"Em đã không thể ở đó để mà cứu chị kịp thời... Em xin lỗi... Em đã tới quá trễ..."

Cậu cảm nhận một luồng thù hận sục sôi trong lòng, không chỉ với bản thân mà còn với cái thế giới tàn nhẫn này, với dịch bệnh đã cướp đi người thân yêu duy nhất còn lại của cậu. Nhưng cậu cũng biết rằng chị Seimi không muốn cậu gục ngã ở đây. Mà chị muốn cậu tiếp tục sống tiếp, tiếp tục chiến đấu thay cho phần còn lại của chị.

Hishiya nhìn vào chiếc laptop trên bàn. Màn hình vẫn sáng, hiển thị một đoạn video quay lại quá trình nghiên cứu của chị Seimi. Trong video, chị ấy vẫn là một nhà khoa học thông minh, mạnh mẽ mà cậu từng ngưỡng mộ. Giọng nói quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị.

"Xin chào, tôi là tiến sĩ Akamo Seimi. Tôi đã luôn trốn thoát khỏi tổ chức Mirai và sống lưu lạc tại căn nhà trọ tồi tàn này."

"Nếu ai đó đã tìm thấy laptop của tôi và đang xem đoạn video, tôi muốn bạn biết rằng dịch bệnh này không phải là hiện tượng tự nhiên. Nó là kết quả của một thí nghiệm sinh học thất bại của bọn họ, tập đoàn y dược Mirai."

"Hãy tìm đến 'trung tâm nghiên cứu Mirai', nằm ở đâu đó tại Nhật Bản này. Đó mới chính là nơi mà mọi thứ bắt đầu... Và cũng là nơi mọi thứ có thể kết thúc."

Màn hình tắt phụt, chỉ để lại một dòng thông báo. "Tệp bị lỗi, không thể tiếp tục phát."

"Trung tâm nghiên cứu Mirai ư?" Hishiya lặp lại, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Đây không chỉ là lời trăn trối của chị Seimi. Mà đây chính là nhiệm vụ mà chị đã để lại cho cậu, một mảnh thông tin khác trong hành trình tìm cách giải cứu thế giới mà Hishiya đã thu thập được từ trước tới nay.

Cậu bước ra khỏi căn phòng, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Giờ đây, cậu không chỉ chiến đấu để sinh tồn nữa. Cậu còn chiến đấu vì chị Seimi, vì tất cả những người đã mất mạng trong thảm kịch này.

Đóng cửa căn phòng lại, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nơi những vì sao mờ nhạt vẫn còn hiện hữu giữa bóng tối.

"Chị Seimi, cảm ơn vì mảnh thông tin quý giá mà chị để lại cho em. Em đã luôn không biết rằng chị phải sống một cuộc đời khổ sở đến mức như thế, em hứa sẽ thay chị làm mọi thứ để kết thúc chuyện này. Đây là lời thề của em."

Hishiya siết chặt con dao, ánh mắt vô cùng kiên định. Cậu quay người bước đi, hướng về căn nhà thân yêu của mình bên cạnh. Trái tim cậu nặng trĩu đầy đau thương, nhưng cũng bùng cháy một ngọn lửa quyết tâm không thể dập tắt.

• Còn tiếp •

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro