Chương 58: Sự đoàn kết mới
"Chết tiệt! Tại sao mình lại vô dụng quá vậy!"
"Tại sao!... Cho dù đã có dị năng nhưng mình vẫn không thể bảo vệ được bất kỳ ai cả!"
Trong khoảnh khắc đó, Hishiya cảm nhận rõ ràng rằng, mặc dù thời gian có thể làm dịu bớt cơn đau, nhưng vết thương tinh thần về cái chết của Shin sẽ mãi in sâu, nhắc nhở cậu về trách nhiệm và những mất mát không thể quay trở lại.
"Quả nhiên, mình... Dù cho có thay đổi bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì vẫn mãi là một thằng thất bại và thảm hại mà thôi."
Ánh mắt mờ sương, trong im lặng của căn phòng tĩnh mịch, Hishiya luôn tự nhủ rằng chính sự thất bại ấy sẽ là bài học khắc nghiệt cho mọi hành động sau này, một lời cảnh tỉnh về giá đắt của sự bất cẩn và sự hy sinh của đồng đội.
Cảm giác tội lỗi và hối hận ấy như một hình bóng ám ảnh, luôn bên cạnh cậu, đeo bám từng phút giây. Và dù Hishiya có cố gắng đứng dậy, tiếp tục con đường bảo vệ những người còn lại, trái tim cậu vẫn không thể nào quên đi cái nỗi đau của ngày hôm đó, một vết thương tâm lý mãi mãi khắc sâu vào linh hồn của người lãnh đạo trẻ đầy quyết tâm nhưng cũng mong manh trước những mất mát của cuộc sống.
Dù trong lòng tràn ngập nỗi ân hận, nhưng cậu biết rằng trách nhiệm của người lãnh đạo vẫn phải được gánh vác tiếp. Trong im lặng, cậu lại bộc lộ ra những cảm xúc yếu đuối của mình và tiếp tục tự trách móc bản thân.
"Mình lại chủ quan, quá bất cẩn. Lần trước đã khiến Ryo phải chết thay mình, nay lại mất thêm hai người đồng đội... Mình không xứng đáng để dược sống tiếp!"
Tiếng tự trách trong tâm trí không thể cứu vãn quá khứ, nhưng ít nhất cũng xoa dịu phần nào nỗi tội lỗi. Mỗi lời tự trách, mỗi giọt nước mắt trong lòng như nhắc nhở Hishiya về trọng trách của mình trong thời khắc sinh tử này.
Từ đằng xa, Maki bất chợt đi ngang qua căn nhà kho. Ánh mắt cô bất ngờ dừng lại khi thấy Hishiya đang ngồi co ro trong một góc tối, đôi mắt ướt đẫm cùng với hai hàng nước mắt rơi lặng lẽ. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi lòng của cô như tan chảy theo từng giọt nước mắt của cậu.
Không chần chừ, Maki tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hishiya. Giọng nói của cô ấm áp và dịu dàng vang lên trong không gian tĩnh mịch.
"Anh Hishiya, đừng giam mình trong nỗi đau như thế. Em biết anh đang chịu đựng nỗi lòng quá nặng nề, nhưng anh không đơn độc đâu. Em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và an ủi anh."
Hishiya ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ sương nhìn theo ánh nhìn trìu mến của Maki. Dưới lời an ủi của cô, những cảm xúc nặng trĩu trong lòng cậu cũng dần dịu nhẹ hơn. Maki nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hishiya, cùng cậu chia sẻ khoảng lặng đầy cảm xúc ấy.
"Hãy cứ khóc đi Hishiya. Anh có thể tỏ ra một chút yếu đuối vào lúc này mà." Cô trấn an, dù quá khứ có đẫm máu và nỗi đau có sâu sắc đến đâu, thì tình người và sự đồng cảm sẽ giúp Hishiya tìm lại sức mạnh để tiếp tục sống và chiến đấu vì những người đã mất.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa bóng tối của căn nhà kho lạnh lẽo, Hishiya cảm nhận được một tia hy vọng nhỏ nhoi. Dù vết thương tinh thần do mất mát của Shin sẽ mãi in sâu vào tim, nhưng với sự an ủi chân thành từ Maki, hắn bắt đầu nhận ra rằng, không có ai là hoàn hảo và những thất bại, dù đau đớn đến đâu, cũng là bài học quý giá để trưởng thành hơn.
"Maki... Cảm ơn em, vì đã ở đây an ủi anh."
Cảm giác được chia sẻ nỗi đau, Hishiya nhẹ nhàng rơi thêm vài giọt nước mắt. Không còn là nước mắt của tuyệt vọng mà giờ đã pha trộn chút hi vọng. Và trong im lặng của căn nhà kho, giữa những tiếng khóc lẫn tiếng an ủi, mối liên kết giữa Hishiya và Maki càng trở nên khắng khoải, là nguồn sức mạnh giúp cả hai cùng nhau vượt qua những thách thức của một thế giới hỗn loạn.
Một lúc sau, cậu đã nằm ngủ thiếp đi trên đùi của Maki lúc nào không hay. Maki thì vẫn cúi xuống nhìn Hishiya, giọng nói ấm áp của cô thấm đượm sự quan tâm và hy vọng. Xong rồi cô vuốt nhẹ mái tóc của cậu, ánh mắt trìu mến và đầy động viên.
"Anh Hishiya, hãy dậy đi. Em biết rằng nỗi đau này khiến cho anh cảm thấy bế tắc, nhưng anh chính là người mà cả trại đang cần. Những người đồng đội, những người sống sót trong thế giới hỗn loạn này đang trông cậy vào anh để dẫn dắt, để cho họ niềm tin vào ngày mai."
Trong khoảnh khắc ấy, giữa không gian lạnh lẽo của căn nhà kho, Maki như thổi vào Hishiya một luồng sinh khí mới. Hành trình của họ đã trải qua biết bao mất mát, nhưng không một ai trong số họ có thể sánh bằng vai trò lãnh đạo của Hishiya, người luôn dám đối mặt với hiểm nguy vì bảo vệ đồng đội. Maki tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh.
"Anh đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau rồi. Nhưng cũng chính từ đó, anh sẽ rút ra được bài học quý giá. Mỗi giọt nước mắt, mỗi vết thương lòng đều là minh chứng cho sự hy sinh của anh Shin và những người đã mất. Họ sẽ không bao giờ bị lãng quên nếu anh tiếp tục sống, nếu anh đứng lên dẫn dắt chúng ta tới tương lai tốt đẹp hơn."
Hishiya đã tỉnh dậy từ hồi nãy và lặng im, đôi mắt cậu vẫn còn đỏ hoe vì nước mắt vẫn chưa khô hẳn, nhưng trong đó lại dần lóe lên một tia sáng nhỏ của sự quyết tâm. Cậu thở dài, như thể đang nỗ lực lấy lại hơi thở sau cơn bão cảm xúc.
Maki nhẹ nhàng dùng tay chạm vào má của Hishiya, như thể muốn tiếp thêm sức mạnh và ý chí cho cậu.
"hãy nhìn xung quanh anh đi, dù cho anh có làm gì đ chăng nữa. Thì mọi người vẫn coi anh là đội trưởng của nhóm tiên phong, là thủ lĩnh điều hành trại sinh tồn này."
"Và anh cũng chính là niềm tin của mỗi người trong trại. Mọi người cần anh, người đã từng làm gương trong những lúc khó khăn nhất, người đã dẫn dắt họ qua những cơn bão. Anh có thể tuy đau đớn, nhưng anh cũng có thể đứng dậy được."
"Hishiya à, Anh hãy lấy nỗi đau này làm động lực, biến nó trở thành sức mạnh để chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi thử thách chông gai phía trước."
Trong giây phút ấy, Hishiya cảm nhận rõ ràng sự ấm áp từ lời nói của Maki. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, như muốn khắc ghi trong tâm trí lời dặn dò của cô. Những suy nghĩ mờ nhạt dần biến thành một quyết định: dù quá khứ có đẫm máu và nỗi đau có ám ảnh, cậu không thể để điều đó cản trở con đường phía trước.
"Anh hiểu rồi, anh sẽ trân trọng những điều mà em nói."
Trại sinh tồn đang cần một người lãnh đạo vững vàng, và Hishiya chính là người duy nhất có thể gánh vác trọng trách ấy.
Maki nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt cô tươi sáng như nắng sớm sau màn đêm dài. Rồi cô khẽ vỗ tay lên vai Hishiya.
"Anh hãy đứng dậy đi, Hishiya. Hãy trở lại con người như xưa đi, không chỉ vì anh mà còn vì tất cả chúng ta nữa. Hãy cùng nhau xây dựng lại trại sinh tồn này, làm mới niềm tin, và cho mọi người thấy được rằng dù có bao nhiêu mất mát, thì chúng ta vẫn có thể tiến lên phía trước."
Hishiya thẩn thờ ngồi dậy, nhìn thẳng vào ánh mắt khích lệ của Maki. Dưới sự an ủi và động viên của cô, cơn bão tâm lý dần dịu nhạt, nhường chỗ cho niềm tin mới. Cậu chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi góc tăm tối của căn nhà kho với dáng vẻ cương quyết, mặc dù vết thương trong lòng vẫn còn đó như một vết sẹo không thể phai mờ.
Trong lòng cậu, tiếng nói của Maki vang vọng như một lời nhắc nhở rằng, mặc dù quá khứ có quá nhiều mất mát, nhưng tương lai vẫn còn rộng mở nếu như con người biết đứng dậy sau thất bại. Hishiya thầm tự hứa với chính mình rằng, cậu sẽ không để nỗi đau quá khứ chi phối tương lai. Cậu sẽ tiếp tục lãnh đạo, bảo vệ và chăm lo cho mọi người trong trại, để những hy sinh không trở nên vô nghĩa.
Với bước chân quyết đoán, Hishiya và Maki trở lại giữa đám đông những người sống sót, nơi ánh mắt đầy mong đợi và hy vọng dõi theo từng bước đi của họ. Không khí trong trại sinh tồn vẫn còn u ám sau cơn bão bi kịch, nhưng giờ đây, qua những lời an ủi và động viên của Maki, Hishiya dường như đã tìm lại được phần nào niềm tin vào bản thân.
Khi đứng trước mọi người, Hishiya hít một hơi thật sâu, ánh mắt rực lửa khắc khoải khẳng định lời hứa của mình. Giọng nói của cậu vang lên, mạnh mẽ và chân thành, như muốn xua tan hết những đám mây đen của quá khứ.
"Moi người! Hôm nay, mặc dù chúng ta đã mất đi một người bạn, một người anh. Nhưng tôi sẽ không cho phép nỗi đau đó trở thành gánh nặng kéo ta xuống."
"Shin đã hy sinh cho chúng ta, và sự hy sinh ấy sẽ không bao giờ là điều vô nghĩa cả. Chúng ta đứng đây không chỉ vì Shin, mà còn vì tất cả những người sinh sống tại đây."
"Tôi xin hứa sẽ cố gắng dẫn dắt trại cho thật là tốt, bảo vệ từng sinh mạng và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn!"
Tiếng nói của Hishiya vang lên qua từng ngóc ngách của trại, như một lời gọi thức tỉnh của niềm tin và sự kiên cường. Nhiều người, từ những người có nỗi sợ hãi đến những tâm hồn mệt mỏi vì những mất mát, đều dừng lại lắng nghe. Giữa không gian hỗn loạn, lời hứa của Hishiya như một ngọn lửa nhỏ, từ từ lan tỏa và thắp sáng niềm hy vọng.
Maki đứng bên cạnh, ánh mắt cô tự hào và dịu dàng khi đang dõi theo Hishiya. Cô biết rằng người mà mình yêu đang cố gắng đứng dậy sau cơn bão nội tâm dữ dội. Bên cạnh đó, Maki cũng nhanh chóng nhận ra trách nhiệm của mình, không chỉ là người an ủi, mà còn là người hỗ trợ, giúp Hishiya kết nối và thống nhất tất cả các thành viên trong trại với nhau.
Chẳng mấy chốc, sau bài phát biểu của Hishiya, các thành viên bắt đầu tụ tập lại gần nhau, bàn tán về những kế hoạch mới để củng cố an ninh, phân chia nhiệm vụ và thu thập vật tư cần thiết cho những ngày sắp tới. Họ chia sẻ nỗi đau, nhưng cũng cùng nhau tìm cách hàn gắn những mảnh vỡ của niềm tin.
Hishiya nhìn quanh, đôi mắt cậu tràn đầy quyết tâm và cảm kích trước sự đoàn kết mới nảy mầm. Cậu nhớ lại từng giọt nước mắt đã rơi trong căn nhà kho tĩnh mịch, hình ảnh đó như một vết sẹo sâu nhưng cũng là lời nhắc nhở khắc nghiệt rằng, để tồn tại, họ phải vượt qua mọi nỗi đau và mất mát.
"Chúng ta sẽ không quên Shin." Hishiya nói, giọng anh vừa ấm áp vừa sắc bén.
"Mỗi mất mát là một bài học. Mỗi giọt nước mắt là sức mạnh để chúng ta đứng dậy. Hãy cùng nhau xây dựng lại trại, củng cố vị trí của mình và bảo vệ những người thân yêu. Tôi cần sự góp sức của tất cả mọi người, không chỉ vì sự sống còn của trại, mà còn là vì tương lai của chính chúng ta."
Trong lúc đó, Maki nhẹ nhàng tiến đến bên Hishiya, trao cho cậu một nụ hôn lên má như phần thưởng cho sự nỗ lực đã vượt qua nỗi đau.
"Maki... Em dang làm gì vậy hả!" Hishiya ngượng ngùng, cậu đỏ mặt cố ý quay đi nhìn về hướng khác.
Cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt và cử chỉ của cô đã nói lên tất cả.
"Mọi người, hãy cùng nhau cố gắng vượt qua mọi khó khăn thôi nào!"
Các thành viên của ba nhóm liền đồng ý gật đầu, khẳng định sự đoàn kết mà tất cả phải nên làm trong ngày tận thế tàn khốc như thế này.
Bầu không khí trong trại cũng dần thay đổi. Những tiếng bàn tán, tiếng bước chân vội vã và những lời hứa hẹn mới bắt đầu vang lên như điệu nhạc của sự sống.
Với quyết tâm mới được thắp sáng từ trong tim, Hishiya tiến lên cùng Maki, dẫn dắt các thành viên phân công nhiệm vụ và hoạch định chiến lược bảo vệ trại. Cậu biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng với niềm tin và sự ủng hộ của đồng đội, cậu tin rằng sẽ có thể đưa trại vượt qua thử thách và hướng tới một tương lai tươi sáng hơn.
Trại sinh tồn, dù đang chìm trong bóng tối của quá khứ, giờ đây dần bừng sáng lên bởi niềm hy vọng mới. Một niềm tin vững chắc rằng, chỉ cần có tình người và lòng dũng cảm, dù bất cứ mất mát nào cũng sẽ trở thành nền tảng cho sự hồi sinh và vươn lên của con người.
• Hết phần 2 •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro