Chương 60: Chinh phục tầng hai

Trong khi đó, bộ luật mà Hishiya đưa ra đều rất công bằng cho cả nam lẫn nữ, ai vi phạm đều sẽ bị xử phạt. Chính vì thế nên không một ai dám vi phạm và cố gắng thực hiện tốt công việc của mình.

"À phải rồi, Maru à... Kể từ hôm nay tôi sẽ để cậu quản lý toàn bộ các nhà kho vật tư... Cậu có nhiệm vụ là phải canh chừng, sắp xếp, vận chuyển hàng hoá và cuối cùng là báo cáo số liệu mọi vật tư cho chú Sadao nhé!"

"Vâng... À mà cho em hỏi một chuyện, anh Hishiya."

"Cậu cứ hỏi đi!"

"À thì... Không lẽ chỉ có mỗi một mình em là phải làm hết tất cả mọi công việc đó ư?... Như thế thì có hơi quá sức đối với em lắm ạ. Với lại, em cũng không có chắc là mình có thể làm tốt nhiệm vụ mà anh giao cho em không."

"Về chuyện đó thì cậu cứ yên tâm, Yamato và Aki sẽ hỗ trợ cậu mà... Vì vậy đừng có lo lắng nhiều quá, tôi sẽ để hai người bọn họ phụ giúp cậu một tay trong công việc."

"Vậy thì tốt quá rồi... Em cảm ơn sếp!"

Như vậy cuộc họp báo cáo nội dung của Hishiya đã diễn ra khá là suôn sẻ và đã kết thúc nhanh chóng. Hiện tại, nhờ có chú Sadao kiểm kê hàng hoá cũng như ghi lại sổ sách đã giúp cho cậu vận hành được trại sinh tồn này ổn định hơn và trơn tru hơn bao giờ hết.

Cuộc họp dần khép lại trong không khí quyết tâm và áp lực, nhưng đối với Hishiya, tâm trí vẫn mãi không nguôi hình bóng của Maki. Dù nhiệm vụ sinh tồn đòi hỏi anh phải luôn tỉnh táo, nhưng những cảm xúc cá nhân lẫn ký ức đau thương cứ lúc nào cũng ùa về, xen lẫn cả niềm hy vọng mơ hồ.

Khi các thành viên bắt đầu rời khỏi phòng họp, Hishiya chậm rãi thu lại vài tờ giấy ghi chép và đứng nhìn khung cửa sổ lớn, nơi ánh sáng ban mai vừa ló dạng sau rừng đám mây xám xịt. 

Cậu tự hỏi liệu chính cậu có đủ sức đối mặt với mọi thử thách hay không, không chỉ chiến đấu với xác sống ở ngoài kia, mà còn phải đối đầu với những tổn thương nội tâm sâu kín. Trong tâm trí Hishiya, hình ảnh Maki vang vọng như một lời nhắc nhở rằng dù có bao nhiêu khó khăn, lòng trắc ẩn và tình cảm con người vẫn là sức mạnh quyết định.

Không lâu sau, khi trại sinh tồn bắt đầu chuyển sang công việc cải tạo tầng hai, Hishiya dẫn dắt nhóm tiên phong rời khỏi phòng họp. Dưới chân những tòa nhà hoang tàn của siêu thị, đoàn người bước qua từng hành lang tối tăm, ánh đèn pin mờ ảo chiếu lên những tàn tích của quá khứ. Mỗi bước chân của Hishiya đều chứa đựng niềm tin vững chắc, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa nỗi nhớ nhung và sự băn khoăn.

Hishiya cùng đồng đội quyết định tái chiếm tầng hai của siêu thị, nơi từng là kho tàng đồ gia dụng phong phú, không khí bỗng trở nên căng thẳng đến mức có thể chạm vào. 

Tầng hai ban đầu được trưng bày bởi những kệ hàng dài chứa đầy đồ đạc. Từ những chiếc nồi, chảo, máy xay, đến những bộ ly, đĩa, và các thiết bị điện tử nhỏ. Nhưng giờ đây, dưới ánh đèn huỳnh quang mờ ảo, tất cả đều bị bao phủ bởi lớp bụi mờ và dấu vết của sự tàn phá.

Cậu dẫn đầu đội tiên phong khi họ len lỏi qua từng lối đi hẹp, nơi những tấm kính của cửa sổ bị vỡ loáng lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt. Âm thanh của bước chân gấp gáp hòa cùng tiếng vang vọng của kim loại va chạm tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn.

Bước vào tầng hai, ngay tại một cửa hàng trưng bày đồ gia dụng. Hishiya dừng lại trước một căn phòng chứa đầy những vật dụng, máy móc, và hàng loạt đồ dùng có thể tái sử dụng được. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve một chiếc máy may màu đen trông vẫn còn khá là mới, nhớ lại lời của dì Fuyumi mong muốn có một chiếc máy để may những chiếc nệm, mền cho những người sinh sống trong trại. 

Vào khoảnh khắc ấy, lòng Hishiya như bỗng mở ra, cảm nhận sâu sắc giá trị của từng món đồ, mỗi thứ đều chứa đựng một mảnh ký ức của con người giữa thế giới hỗn loạn này.

Trong lúc cậu đang mải mê suy tư, một tiếng động vang lên từ phía sau khiến cho Hishiya giật mình lên. Cậu người quay lại và thấy Asahi, khuôn mặt lo lắng và ánh mắt khẩn trương.

"Hishiya, có tin xấu đây! Một nhóm xác sống lớn đang tụ tập ở gần khu vực kho chứa hàng. Có vẻ như chúng sẽ tấn công bất cứ lúc nào vào chúng ta!" Asahi báo tin, giọng run run vì lo sợ.

Trái tim Hishiya đập nhanh hơn, nhưng ngay lập tức, cậu xoa dịu tâm trí mình. Cậu biết, trong thế giới mới này, mỗi khoảnh khắc đều là cuộc chiến sinh tồn khốc liệt và rất dễ bị mất mạng.

"Mọi người hãy nhanh chóng lập đội bảo vệ nhà kho chứa hàng. Tôi sẽ dẫn đường và bố trí người canh gác từ tầng hai. Đừng để chúng có cơ hội xâm nhập vào trại." Hishiya ra lệnh, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực.

Bỗng nhiên, tiếng gào thét đầy đe dọa vang lên từ phía xa, báo hiệu sự xuất hiện của bầy xác sống mới đã ập vào khu vực trưng bày đồ gia dụng. Những sinh vật hoang dã, mắt đỏ lòe và da thịt rỉ sệ, lao tới với tốc độ chóng mặt.

Hishiya ra lệnh ngay lập tức. "Chết tiệt! Cả nhóm, chia thành hai đội! Một đội bảo vệ kho chứa đồ gia dụng, một đội đi kiểm soát lối ra vào!"

Giọng nói của cậu vang lên mạnh mẽ, không một chút do dự, khiến cho những người lính sinh tồn quanh cậu cảm thấy thêm phần tin tưởng và quyết tâm hơn.

Trận chiến ác liệt bùng nổ tại tầng hai của siêu thị, nơi từng trưng bày những món đồ gia dụng phong phú, mọi người thì bắt đầu chia nhau ra hành động.

Hishiya nhanh chóng rút ra con dao sắc bén bên hông mình, trong không gian hỗn loạn của những kệ hàng đổ nát và cùng với nhiều vật dụng rơi từa lưa xuống sàn nhà, ánh dao lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt như biểu tượng của sự sống còn giữa bão tố xác sống.

Hishiya lao vào giữa bầy zombie với tốc độ quyết đoán, tay cầm chặt con dao không chỉ để cắt đứt từng đợt tấn công mà còn để tạo khoảng trống cho đồng đội, mỗi đường cắt của cậu được thực hiện một cách chính xác.

Tận dụng từng khoảng trống giữa các kệ hàng đồ gia dụng, nơi những món nồi, chảo, máy xay và các thiết bị điện tử cũ kỹ bị đổ vỡ, rải rác khắp nơi. Cậu quét ngang đầu một tên xác sống đang lao tới, con dao lướt qua như một tia chớp, khiến cho kẻ địch không kịp phản ứng đã ngã gục xuống.

Không cần đến những khả năng đặc biệt hay sự phục hồi cơ thể phi thường, Hishiya chỉ dựa vào kỹ năng chiến đấu điêu luyện và kinh nghiệm thực chiến. Cậu luôn giữ cho khuôn mặt mình lạnh lùng, tập trung tuyệt đối vào từng chuyển động. Mỗi cú đâm, mỗi đường cắt của con dao đều chứa đựng niềm tin vững chắc vào khả năng bảo vệ đồng đội và duy trì trật tự cho trại sinh tồn.

Giữa lúc đống đổ nát bỗng dưng trở nên hỗn loạn hơn khi bầy xác sống tràn vào khu vực trưng bày. Tiếng gào thét và tiếng va chạm của kim loại với vật dụng vang lên khắp nơi. Hishiya không chút do dự, cậu nhanh nhẹn luồn qua những lối đi hẹp giữa các kệ hàng, dùng con dao của mình như một vũ khí duy nhất để cắt đứt từng kẻ địch một. Ánh dao của cậu lóe lên từng hồi trong bóng tối, mỗi đòn cắt mang theo sự quyết tâm và tinh thần chiến đấu không khuất phục.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, khi một tên xác sống lao vào gần kề từ phía bên trái, Hishiya quay mình một cách linh hoạt, đưa con dao ra và đâm thẳng vào cổ kẻ thù. Hành động của cậu nhanh như chớp, không cho đối phương bất kỳ khoảng lặng hay thời gian để phản công. 

Đôi tay của cậu luôn vững chãi, tự tin điều khiển con dao trong từng cú va chạm, khiến cho mỗi đợt tấn công của xác sống đều bị cắt đứt ngay lập tức.

Tránh để lộ ra năng lực cho người khác biết, Hishiya không cho phép bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi hay khả năng phục hồi vượt trội nào lộ ra bên ngoài. Mà cậu chỉ tập trung vào nhiệm vụ, vào từng chi tiết của trận chiến. Mỗi vết thương, mỗi mảnh máu rơi trên cơ thể Hishiya đều bị cậu lấp đầy bằng sự kiên định và tinh thần chiến đấu, không hề để lộ ra bất kỳ dị năng tái tạo hay khả năng đặc biệt nào ra bên ngoài.

Khi trận chiến dần qua đi, và tiếng la hét của xác sống thay vào đó là tiếng thở dồn dập của những người lính mệt mỏi, Hishiya đứng giữa đống đổ nát của tầng hai, con dao sắc bén vẫn còn lóe lên dưới ánh đèn huỳnh quang mờ ảo chiếu xuống ở những kệ hàng, những chiếc tủ lạnh cũ, lò vi sóng và máy giặt.

Xong rồi một con zombie đột biến đang núp ở đâu đó phía trên, nó lè lưỡi dài ra quấn quanh cổ Hishiya, kéo cậu lên trên để chuẩn bị ăn thịt cậu. 

Vào thời khắc ấy, Hishiya nhanh trí dùng dao cắt đứt lưỡi của nó và khiến cho cậu té lăn ngã xuống đất. Ít phút trôi qua, bằng chính sức mạnh vốn có của mình, cậu đã tiêu diệt nó mà không cần phải dùng năng lực tái tạo phục hồi hay thể chất phi thường của mình.

Ngay cả trong những thời khắc tăm tối nhất của hỗn loạn, con người vẫn có thể chiến đấu và tồn tại chỉ bằng nghị lực và sự dũng cảm, không cần phải phô trương những khả năng đặc biệt mà chỉ cần tin tưởng vào bản thân, thì cũng sẽ làm được những điều cho là bất khả thi.

Trước khi đến gần nhà kho, Hishiya dừng lại một chút để lấy hơi. Trong lòng cậu bỗng chợt nhớ lại khoảnh khắc ấm áp với Maki, từng cái ôm dịu dàng, từng lời tâm sự thì thầm về quá khứ và hy vọng cho tương lai. Xong rồi cậu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi tự nhủ. 

"Dù có thế nào đi chăng nữa, thì mình cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn. Phải hứa với chính mình rằng sẽ bảo vệ mọi người và kh6ng được để bất kỳ ai phải hy sinh."

Vừa lúc đó, tiếng gào thét của xác sống vang lên khắp hành lang, xen lẫn tiếng đập của đôi chân và tiếng cào xước gầm gừ. Đội bảo vệ nhà kho lao vào trong cảnh tượng hỗn loạn, cùng lúc đó, Hishiya và những người đồng đội đã tập hợp lại rồi chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Hishiya đứng trước cửa kho, ánh mắt sắc như dao cắt, từng bước điều chỉnh chiến thuật trong tâm trí. Cậu biết rằng mỗi khoảnh khắc đều có thể quyết định số phận của trại sinh tồn. Đằng sau lưng, tiếng nhịp tim cậu như vang vọng, hòa cùng tiếng còi báo động và tiếng chiến đấu của đồng đội.

Trong trận chiến ác liệt ấy, Hishiya đã thể hiện sự dũng cảm và tài năng lãnh đạo sáng suốt của mình. Cậu cùng những người đồng đội đối mặt với lũ xác sống không ngừng tấn công, từng tiếng chém, tiếng va chạm của kim loại, và tiếng la hét hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng của sự sống và cái chết. 

Dù cho mệt mỏi đến đâu, thì Hishiya vẫn tiếp tục đứng vững, dõi theo từng chuyển động của kẻ thù, phân chia lực lượng một cách chính xác và nhanh nhẹn.

Giữa trận chiến, khi mọi thứ tưởng chừng như sắp rơi vào vô vọng, Hishiya bất chợt nghe thấy tiếng gọi yếu ớt nhưng lại vô cùng quen thuộc. Xong rồi cậu hé mở đôi mắt vào giữa một bức tường xác sống tấn công, Hishiya phát hiện Maki đang bị kẹt lại phía sau. Không chút do dự, cậu lao vào giữa đám hỗn loạn, mở đường cho Maki thoát ra bên ngoài.

"Maki, bám chặt lấy tay anh!" Hishiya hô to, giọng đầy quyết tâm.

Trong khoảnh khắc đó, Maki như được cứu rỗi. Cô run run nhưng quyết tâm bám theo Hishiya, hai người cùng nhau vượt qua cơn bão xác sống, tay trong tay, trái tim đồng điệu. Mỗi đòn đánh của Hishiya, mỗi lần lui bước chiến thuật đều như khắc ghi niềm tin, khẳng định rằng tình người, sự đoàn kết sẽ chiến thắng mọi địch nhân.

Khi trận chiến dần kết thúc và lũ xác sống bị đẩy lui, Hishiya và Maki đứng bên nhau, thở dốc giữa đống đổ nát của nhà kho chứa đồ gia dụng. Ánh mắt của họ gặp nhau trong khoảnh khắc ngập tràn cảm xúc của nỗi sợ hãi, sự mệt mỏi xen lẫn cả niềm biết ơn và tình cảm thắm thiết.

Rồi Maki nhẹ nhàng nói, giọng rưng rưng. "Cảm ơn anh, Hishiya... Anh đã cứu em một lần nữa."

Hishiya chỉ đứng đó mỉm cười, ánh mắt ấm áp tràn đầy niềm tin và sự quyết tâm. "Chúng ta là đồng đội mà, Maki. Anh đã nói rồi, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Dù cho thế giới này có đổ vỡ hay suy tàn đi, thì anh vẫn sẽ luôn bảo vệ những người mình yêu thương của mình."

Trong giây phút đó, cả trại sinh tồn như được tiếp thêm sức mạnh. Những nỗi sợ hãi, những tổn thương quá khứ dường như tan biến trước sức mạnh của tình người và sự hy sinh. Hishiya biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều hiểm nguy, nhưng cậu cũng hiểu rằng chính sự đồng lòng, tình cảm chân thành giữa các thành viên sẽ là chiếc khiên bảo vệ vững chắc cho tương lai.

Khi mặt trời bắt đầu đổ xuống ánh hoàng hôn rực rỡ hơn qua từng kẽ mây, Hishiya đứng về phía cửa sổ trên tầng hai vừa mới chinh phục xong xuôi, nhìn về phía xa nơi mà trại sinh tồn đang dần khôi phục trật tự và ngày càng phát triển hơn. 

Cuộc chiến thì vẫn tiếp diễn, và con đường sinh tồn thì vẫn còn dài. Nhưng với Hishiya và những người đồng đội, niềm tin vào cuộc sống luôn bền bỉ, dẫu cho bão tố có gào thét đến đâu, lòng can đảm và tình người vẫn mãi là nguồn sức mạnh vĩ đại nhất.

• Còn tiếp •

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro