Chương 91: Giam giữ (1)
Khi Goji gia nhập nhóm, không khí trong căn phòng nhỏ bỗng trở nên ngột ngạt, nặng nề như thể chính bóng tối đang siết chặt lấy họ.
Hishiya đứng đó, tay nắm chặt thành ghế gỗ cũ kỹ đến mức những khớp ngón tay trắng bệch, cảm nhận nhịp tim mình đang đập dồn dập trong lồng ngực, như tiếng trống chiến thúc giục anh phải nhanh chóng hành động.
Rồi anh nhìn sang Goji, người đàn ông vừa được họ kéo ra từ căn phòng tra tấn của băng Shinra. Cơ thể Goji thì rã rời và chằng chịt sẹo khắp cả người, đôi mắt thì sâu hoắm ánh lên một sự kiên cường đáng sợ, như một cỗ máy đang bị vắt kiệt sức sống.
Những vết thương trên người anh vẫn còn đang rỉ máu, từng giọt màu đỏ thẫm thấm qua lớp băng gạc quấn vội, nhỏ xuống sàn nhà tạo thành những âm thanh tí tách nhỏ bé nhưng sắc nét trong không gian im lặng đến rợn người.
Trong khi ấy, Goji vẫn đang đứng đó, dù mỗi cử động của anh đều kèm theo một cái nhăn mặt vì đau đớn. Hơi thở anh toả ra sự nặng nhọc, nhưng đều đặn, như một chiến binh đã quen với việc phải đối mặt với nỗi đau thể xác.
Sau đó anh quay sang nhìn Hishiya, rồi Tatsuya. Đôi mắt thì ánh lên sự biết ơn xen lẫn một lời thề không lời rằng anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ phản bội tình nghĩa với hai người anh em này, dù cái giá phải trả là mạng sống của chính mình.
Hishiya nhớ lại khoảnh khắc ban nãy, vào lúc họ tìm thấy Goji trong căn phòng tối tăm ấy, bị trói chặt vào một chiếc ghế sắt, cơ thể đầy vết roi và những vết bỏng từ tàn thuốc lá.
Khi dây trói được cắt bỏ, Goji ngã xuống sàn, nhưng ngay lập tức gượng dậy, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy tay Hishiya.
"Tôi thà chết còn hơn làm tay sai cho chúng." Anh nói, giọng khàn khàn nhưng đầy kiên định.
Đó không phải là lời nói suông của một kẻ đang tuyệt vọng. Mà đó chính là lời thề của một người đàn ông đã mất đi tất cả từ gia đình, bạn bè, cho đến tự do của mình. Nhưng những điều đó khiến anh không bị nản chí, mà là động lực để anh có thể tiếp tục bước đi trong hành trình đầy cam go sắp tới.
Còn về Tatsuya, với dáng vẻ lạnh lùng và đôi tay chai sạn đầy vết cắt từ những trận chiến trước, đang đặt chiếc ba lô xuống sàn, âm thanh nặng nề của kim loại va chạm vang lên trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Rồi anh mở khóa kéo, lấy ra ba quả bom khói tự chế. Những quả cầu nhỏ bằng kim loại, bề mặt tuy xước xát, nhưng bên trong thì lại chứa đầy hỗn hợp bột lưu huỳnh và thuốc súng mà anh đã cất công chế tạo trong những ngày phải ẩn mình.
Bên cạnh đó là một chiếc rìu nhỏ, lưỡi rìu loang lổ máu khô từ trận chiến trước, ánh lên một màu đỏ thẫm dưới ánh đèn yếu ớt. Anh không nói nhiều, nhưng mỗi lời thốt ra đều sắc bén như lưỡi rìu mà anh đang cầm trên tay.
"Chúng ta không còn thời gian nữa đâu." Tatsuya nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực, như một sự khẳng định mà anh rất chắc chắn.
"Tầng hầm chính là mục tiêu. Tôi sẽ gây rối ở tầng trên, tạo cơ hội cho hai người chạy xuống dưới để đột nhập."
Hishiya gật đầu, nhưng trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất an không thể xua tan. Anh biết Tatsuya là một chiến binh lão luyện và giàu kinh nghiệm trên chiến trường, một con sói đơn độc không ngại đối mặt với mọi hiểm nguy. Nhưng ý nghĩ để anh một mình đối đầu với đám yakuza hung tợn, đã khiến cho Hishiya cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực.
"Anh chắc chứ, Tatsuya?" Hishiya hỏi, giọng hơi run, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt lạnh lùng của Tatsuya.
"Một mình anh ở trên đó..."
Tatsuya cắt lời anh bằng một nụ cười khẩy, đôi mắt ánh lên sự tự tin lạnh lẽo như băng giá, rằng không có gì mà anh không thể làm được. "Đừng lo cho tôi. Tôi sinh ra để làm việc này."
"Cứ tập trung vào nhiệm vụ của cậu đi, và tôi tin các cậu sẽ làm được mà."
Lời nói của Tatsuya như một nhát dao sắc bén và đầy dứt khoát, nhưng Hishiya vẫn cảm nhận được một chút ấm áp ẩn sâu trong đó. Là sự tin tưởng tuyệt đối mà Tatsuya dành cho anh.
Goji, dù cơ thể vẫn còn đang run rẩy vì những vết thương chưa lành. Đã chủ động đứng dậy, từng bước chân của anh chậm rãi nhưng đầy quyết tâm.
Tiếp đến, anh vỗ mạnh vào vai Hishiya, bàn tay rắn chắc dù run rẩy vì kiệt sức.
"Chúng ta phải cứu họ bằng mọi giá, Hishiya." Anh nói, giọng khàn khàn nhưng cháy bỏng như ngọn lửa.
"Không chỉ vì số phận đáng thương của bọn họ, mà còn vì chính chúng ta. Nếu không đứng lên ngay bây giờ, thì chúng ta sẽ mãi luôn là những kẻ hèn nhát."
Lời nói của Goji như một nhát dao đâm sâu vào tim Hishiya, đánh thức anh khỏi những suy nghĩ lưỡng lự. Anh siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói, nhưng anh không quan tâm. Rồi anh gật đầu, ánh mắt kiên định khi nhìn về Tatsuya và Goji. "Tôi biết rồi, anh Goji. Và tôi tin chúng ta nhất định sẽ cứu được họ."
Sau đó cả ba nhanh chóng phân chia nhiệm vụ trong im lặng, chỉ có những cái nhìn và cử chỉ thay cho lời nói.
Tatsuya thì kiểm tra lại bom khói và vũ khí, tay anh lướt qua từng món đồ với sự chính xác của một kẻ đã quen với việc phải ra chiến trường.
Hishiya và Goji thì kiểm tra những gì mà họ đang có. Nào là một con dao găm sắc bén, lưỡi thép lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn. Nào là một thanh gậy sắt cũ kỹ, bề mặt thì loang lổ gỉ sét nhưng đủ chắc chắn để đập vỡ một hộp sọ.
Trước khi chia tay, họ trao nhau những cái ôm chặt, tuy không lời nhưng đầy ý nghĩa. Hishiya cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể rã rời của Goji, sự mạnh mẽ từ vòng tay của Tatsuya.
Đó là khoảnh khắc của những người anh em chuẩn bị bước vào trận chiến sinh tử, nơi mà cái chết không phải là điều đáng sợ nhất, mà là sự thất bại trong việc bảo vệ những người mà họ yêu thương.
Tatsuya rời đi trước, bóng dáng cao lớn của anh khuất dần trong bóng tối của cầu thang dẫn lên tầng trên, chiếc rìu trong tay anh lóe lên một tia sáng cuối cùng trước khi biến mất.
Hishiya và Goji thì di chuyển theo hướng ngược lại, rồi đi xuống dưới tầng hầm gửi xe. Nơi đã bị biến thành một nhà tù tàn bạo bởi bàn tay của kẻ cầm đầu nơi này, và cũng là kẻ đứng đầu băng Shinra.
Không khí trong tầng hầm bỗng trở nên đặc quánh đến mức mỗi hơi thở của Hishiya như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Từng bước chân của anh và Goji vang lên trên nền bê tông loang lổ nước, âm thanh nhỏ nhưng sắc bén, như nhịp đập của một trái tim đang thoi thóp giữa sự tĩnh lặng ghê rợn.
Tầng hầm gửi xe của trung tâm thương mại Suichi giờ đây chẳng còn là nơi để đỗ xe nữa. Mà được dựng lên bởi những bức tường thép gỉ sét một cách vô cùng cẩu thả, và chia cắt không gian thành một mê cung chật hẹp. Với những ngõ ngách tối tăm và những góc khuất như những cái bẫy chết người, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai dám đặt chân vào bên trong.
Ánh sáng từ những bóng đèn huỳnh quang treo lơ lửng trên trần thì lập lòe yếu ớt, tạo ra những bóng đen nhảy múa trên tường, trông như những con quỷ đang rình rập trong bóng tối. Mùi máu tươi thì khô, cùng với từng giọt mồ hôi và sự tuyệt vọng hòa quyện với hơi thở lạnh lẽo của bóng tối, tạo thành một thứ hương vị kinh tởm đang bám chặt lấy từng ngóc ngách ở nơi đây.
Hishiya cảm nhận dạ dày mình như đang quặn thắt lại, một cơn buồn nôn bỗng dâng lên trong cổ họng. Nhưng anh đã mau chóng nghiến chặt răng, ép bản thân phải giữ vững tinh thần.
Rồi anh liếc sang Goji, người đang dẫn đường với đôi chân run rẩy vì vết thương cũ. Khuôn mặt Goji thì nhăn nhó mỗi khi anh đặt chân xuống sàn, nhưng đôi mắt anh thì lại không hề dao động chút nào cả. Mà chúng sáng rực như ngọn lửa, như thể anh đang dùng chút sức lực cuối cùng để thách thức giới hạn của mình.
Cả hai tiếp tục bước qua những hành lang chật hẹp, tiếng nước nhỏ giọt từ đâu đó vang lên một cách đều đặn, từng giọt nhỏ, cho từng giọt lớn, như một chiếc đồng hồ đếm ngược đến khoảnh khắc định mệnh.
Mỗi góc rẽ đều giống nhau, những bức tường thép lạnh lẽo thì phản chiếu ánh sáng mờ ảo, tạo nên cảm giác như đang lạc lối trong một mê cung không có lối thoát.
Hishiya cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, từng giọt thấm qua lớp áo rách nát, nhưng anh không thể để nỗi sợ hãi chi phối. Mà anh phải giữ vững tinh thần, không chỉ cho bản thân, mà còn cho Goji và những người phụ nữ đang chờ đợi sự giải cứu phía trước.
Bỗng nhiên Goji đột nhiên dừng lại, rồi quay sang Hishiya, thì thầm với giọng khàn khàn. "Cửa ở đằng kia."
Goji chỉ tay về phía một cánh cửa thép nặng nề ở cuối hành lang, trông chẳng khác gì một cánh cổng dẫn xuống địa ngục. Bề mặt cửa loang lổ gỉ sét, một ô kính nhỏ thì bám đầy bụi bẩn, và cũng chính là con mắt duy nhất để có thể nhìn vào bên trong. Hishiya cảm thấy như tim mình đập mạnh hơn, một dự cảm chẳng lành bỗng tràn ngập trong tâm trí.
Rồi anh tiến đến gần, bước chân nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng, như một con mèo săn mồi rình rập trong bóng tối. Anh áp sát mắt vào ô kính, cố gắng nhìn xuyên qua lớp bụi mờ dày đặc ấy.
Thoạt nhìn sơ qua, bên trong chính là một căn phòng rộng lớn, tối tăm, và chứa đầy những lồng sắt xếp chồng lên nhau như những chiếc quan tài kim loại đầy lạnh lẽo.
Ở trong lồng là hàng chục người phụ nữ đang bị giam giữ và nằm co ro trong những góc nhỏ. Cơ thể thì gầy gò ốm yếu, xanh xao, cùng với khuôn mặt nhợt nhạt không kém như những hồn ma đang bị mắc kẹt trong cơn ác mộng không có lối thoát.
Họ mặc những bộ quần áo rách nát, đôi tay thì đang ôm chặt lấy chính mình để tìm chút hơi ấm giữa cái lạnh buốt đến thấu xương. Từng tiếng khóc thút thít, từng tiếng rên rỉ yếu ớt cứ vang lên từ những góc tối, như những lời cầu cứu tuyệt vọng đến cùng cực.
Và rồi, giữa đám đông ấy, Hishiya bất ngờ nhìn thấy Maki. Người đồng đội quan trọng nhất của anh, người mà anh đã thề sẽ bảo vệ bằng bất cứ giá nào.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro